Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia
Chương 27: Ở Chung
Liin E
18/10/2023
"Chuyện này thì liên quan gì đến việc tôi ở chung với anh?"
"Em ở một mình nếu lỡ ông ta lại đến, chuyện hôm qua lại xảy ra thì phải làm như nào?"
"Hôm qua tôi ở căn hộ ông ta mua, ở một mình nên mới nguy hiểm thôi..bình thường tôi ở nhà với ba mẹ, anh hai thì làm sao xảy ra chuyện này được?"
"Em ở nhà em cũng không an toàn đâu, ở nhà tôi là an toàn nhất đấy"
Hạ Y Nguyệt phụt cười, cô cảm giác như mình đang nói chuyện với một đứa nhóc...đứa nhóc vừa ngang ngược vừa khó chiều vậy.
"Căn nhà đó tôi cùng gia đình sống hai mươi năm rồi...chẳng phải vẫn an toàn sao?"
Sắc mặt Nhiếp Cảnh Thiên liền xấu đi, trong anh buồn hẳn đi.
Hạ Y Nguyệt không biết nguyên do, cô thấy như mình vừa lỡ lời liền đảo sang ý khác.
"Anh chắc nhà anh sẽ an toàn hơn nhà tôi, là nơi an toàn nhất đúng không?"
"Đúng vậy..nếu có ngày ông ta đến nhà tìm gặp cô thì sao? Ông ta đối mặt với ba mẹ cô thì mọi chuyện lại lớn thêm đấy.."
Hạ Y Nguyệt nghe Nhiếp Cảnh Thiên nói liền dừng động tác ăn, hoang mang hỏi lại.
"Chuyện này từng xảy ra rồi sao?"
"Ừm..khi đó ông ta cũng đang say mê một người, hơn một tuần trôi qua vì không gặp được cô gái đó nên ông ta đã đến thẳng nhà tìm...
Sau đó không biết vì sao ba mẹ cô gái biết được quan hệ của con mình với ông ta...người mẹ thì đau tim nhập viện còn người ba thì cắt đứt quan hệ, từ mặt luôn..."
Nhiếp Cảnh Thiên nói đến đây thì Hạ Y Nguyệt liền hiểu, với cái tính điên điên của ông ta thì việc này cũng có thể xảy ra.
"Vậy thì...tôi sẽ đồng ý ở chung..nhưng sau khi kế hoạch thành công, chuyện này kết thúc thì tôi sẽ chuyển ra ngoài.."
"Được..tôi tôn trọng ý kiến của em"_Nhiếp Cảnh Thiên hơi do dự nhưng vẫn đồng ý.
Nhìn thấy vẻ mặt hết vui chuyển sang buồn, thất vọng rồi lại vui của anh khiến Hạ Y Nguyệt thấy thú vị.
"Ăn xong tôi sẽ về nhà, dọn đồ rồi quay trở lại sau nhé?"
"Ừm..để tôi đưa em về"
"Cám ơn anh.."
[...]
Về đến nhà, Hạ Y Nguyệt thấy Hạ Vĩ Quang mệt mỏi ngồi trên ghế.
"Anh hai gặp chuyện gì sao? Trông anh mệt mỏi thế?"
"Em còn nhớ cô gái lúc trước mình đưa về ở tiệc sinh nhật chị gái đối tác của anh không?"
Triệu Vũ Gia? Sao anh trai lại nhắc đến cô ta nhỉ?
"Em nhớ, sao thế anh?"
"Haizz..không biết mấy hôm nay cô ta bị gì mà cứ bám riết lấy anh, làm phiền không thôi"
Ha..mục tiêu là cô thất bại nên giờ muốn chuyển sang đu bám anh trai cô sao?
Nằm mơ đi!
"Nếu cô ta còn bám dính lấy anh thì anh cứ thẳng tay đuổi cô ta đi, đừng để cô ta có cơ hội được ảo tưởng.."
Hiểu rõ ý em gái, Hạ Vĩ Quang đồng ý: "Anh biết rồi, cô ta sẽ không có cơ hội đó đâu"
"À..anh hai, em chuyển ra ngoài sống nhé, chuyển sang nhà bạn.."
"Sao lại muốn chuyển ra ngoài?"
"Bạn em nó ở một mình nên nó sợ, muốn em qua ở chung một thời gian"
"Em muốn làm gì anh không cản nhưng phải luôn nhớ giữ an toàn đấy, sống xa gia đình phải biết tự lo đó"
"Em biết mà, lần nào em xin..anh cũng đều chỉ có một câu thoại lặp đi lặp lại thôi"
"Vì anh lo cho mày đấy...bữa nào dẫn bạn về đây chơi nhé?"
"Em..em biết rồi"
"Thôi anh lên công ty đây"
"Dạ.."
Dẫn Nhiếp Cảnh Thiên về nhà để bị anh hai mắng, mẹ cạo đầu à?
Việc nguy hiểm như thế thì không nên thực hành đâu.
Hạ Y Nguyệt liền lên phòng để chuẩn bị đồ đạc, đi di cư.
[...]
Lúc xách đồ ra cổng Hạ Y Nguyệt bất ngờ vì Nhiếp Cảnh Thiên vẫn đợi cô ngoài này.
"Sao anh không về, đợi tôi làm gì?"_Hạ Y Nguyệt chạy đến mở cửa xe hỏi.
"Tôi muốn đợi em, đồ chuẩn bị hết chưa bỏ lên xe đi"
"Anh đợi lâu không mệt à?"_Hạ Y Nguyệt vừa cất đồ lên xe vừa hỏi anh.
"Đợi em tôi sẽ không mệt". Truyện Ngôn Tình
"Ồ.."
Cô liền đỏ mặt không biết nói gì.
- ------*-------
Nếu bên Hạ Vĩ Quang có Triệu Vũ Gia đeo bám thì anh ba, Hạ Vĩ Phong cũng chẳng yên ổn gì với Lưu Hạo Cường, anh ta chẳng khác gì tên biến thái thích đi rình mò người khác.
Hạ Vĩ Phong làm quản lý cho một tiệm quần áo chính tay anh mở.
Nhưng Lưu Hạo Cường cứ bám theo, rình mò trước cửa tiệm như một tên biến thái khiến khách hàng của Hạ Vĩ Phong dần ít đi, không ai dám vào.
Hôm nay, Hạ Vĩ Phong đóng cửa tiệm một ngày và qua công ty thăm Hạ Vĩ Quang, cũng muốn tìm sự giúp đỡ từ anh hai.
"Cậu ta bám dai hơn đĩa, em đã báo cảnh sát hai lần rồi mà cậu ta vẫn không sợ"
"Anh cũng đang bị chó đuổi đây.."
Hai anh em cứ thế trò chuyện cho đến chiều.
- ------*-------
"Sao trông anh chả khác gì con chó theo đuôi thế này?"
"Cô khác gì tôi sao?"
Lưu Hạo Cường bám theo Hạ Vĩ Phong đến đây thì vô tình gặp Triệu Vũ Gia cũng đang ở đây.
"Có một đứa con gái cũng không làm gì được thì có tư cách gì nói tôi?"_Lưu Hạo Cường cười chế nhạo.
"Anh thì sao? Bám theo đít cậu ta đến mức bị tóm lên đồn hai lần mà cũng được lợi ích gì đâu?"
"Thế cũng đỡ hơn cô, tôi thà bị tóm lên đồn cảnh sát hai lần còn hơn bị lừa tiêu đống tiền rồi phải ngồi giặt một đống ph** như kia"
Lưu Hạo Cường không nể nang gì mà sỉ nhục Triệu Vũ Gia, coi cô ta như thứ mua vui mà giải tỏa sự khó chịu, nhục nhã mấy ngày qua.
"Em ở một mình nếu lỡ ông ta lại đến, chuyện hôm qua lại xảy ra thì phải làm như nào?"
"Hôm qua tôi ở căn hộ ông ta mua, ở một mình nên mới nguy hiểm thôi..bình thường tôi ở nhà với ba mẹ, anh hai thì làm sao xảy ra chuyện này được?"
"Em ở nhà em cũng không an toàn đâu, ở nhà tôi là an toàn nhất đấy"
Hạ Y Nguyệt phụt cười, cô cảm giác như mình đang nói chuyện với một đứa nhóc...đứa nhóc vừa ngang ngược vừa khó chiều vậy.
"Căn nhà đó tôi cùng gia đình sống hai mươi năm rồi...chẳng phải vẫn an toàn sao?"
Sắc mặt Nhiếp Cảnh Thiên liền xấu đi, trong anh buồn hẳn đi.
Hạ Y Nguyệt không biết nguyên do, cô thấy như mình vừa lỡ lời liền đảo sang ý khác.
"Anh chắc nhà anh sẽ an toàn hơn nhà tôi, là nơi an toàn nhất đúng không?"
"Đúng vậy..nếu có ngày ông ta đến nhà tìm gặp cô thì sao? Ông ta đối mặt với ba mẹ cô thì mọi chuyện lại lớn thêm đấy.."
Hạ Y Nguyệt nghe Nhiếp Cảnh Thiên nói liền dừng động tác ăn, hoang mang hỏi lại.
"Chuyện này từng xảy ra rồi sao?"
"Ừm..khi đó ông ta cũng đang say mê một người, hơn một tuần trôi qua vì không gặp được cô gái đó nên ông ta đã đến thẳng nhà tìm...
Sau đó không biết vì sao ba mẹ cô gái biết được quan hệ của con mình với ông ta...người mẹ thì đau tim nhập viện còn người ba thì cắt đứt quan hệ, từ mặt luôn..."
Nhiếp Cảnh Thiên nói đến đây thì Hạ Y Nguyệt liền hiểu, với cái tính điên điên của ông ta thì việc này cũng có thể xảy ra.
"Vậy thì...tôi sẽ đồng ý ở chung..nhưng sau khi kế hoạch thành công, chuyện này kết thúc thì tôi sẽ chuyển ra ngoài.."
"Được..tôi tôn trọng ý kiến của em"_Nhiếp Cảnh Thiên hơi do dự nhưng vẫn đồng ý.
Nhìn thấy vẻ mặt hết vui chuyển sang buồn, thất vọng rồi lại vui của anh khiến Hạ Y Nguyệt thấy thú vị.
"Ăn xong tôi sẽ về nhà, dọn đồ rồi quay trở lại sau nhé?"
"Ừm..để tôi đưa em về"
"Cám ơn anh.."
[...]
Về đến nhà, Hạ Y Nguyệt thấy Hạ Vĩ Quang mệt mỏi ngồi trên ghế.
"Anh hai gặp chuyện gì sao? Trông anh mệt mỏi thế?"
"Em còn nhớ cô gái lúc trước mình đưa về ở tiệc sinh nhật chị gái đối tác của anh không?"
Triệu Vũ Gia? Sao anh trai lại nhắc đến cô ta nhỉ?
"Em nhớ, sao thế anh?"
"Haizz..không biết mấy hôm nay cô ta bị gì mà cứ bám riết lấy anh, làm phiền không thôi"
Ha..mục tiêu là cô thất bại nên giờ muốn chuyển sang đu bám anh trai cô sao?
Nằm mơ đi!
"Nếu cô ta còn bám dính lấy anh thì anh cứ thẳng tay đuổi cô ta đi, đừng để cô ta có cơ hội được ảo tưởng.."
Hiểu rõ ý em gái, Hạ Vĩ Quang đồng ý: "Anh biết rồi, cô ta sẽ không có cơ hội đó đâu"
"À..anh hai, em chuyển ra ngoài sống nhé, chuyển sang nhà bạn.."
"Sao lại muốn chuyển ra ngoài?"
"Bạn em nó ở một mình nên nó sợ, muốn em qua ở chung một thời gian"
"Em muốn làm gì anh không cản nhưng phải luôn nhớ giữ an toàn đấy, sống xa gia đình phải biết tự lo đó"
"Em biết mà, lần nào em xin..anh cũng đều chỉ có một câu thoại lặp đi lặp lại thôi"
"Vì anh lo cho mày đấy...bữa nào dẫn bạn về đây chơi nhé?"
"Em..em biết rồi"
"Thôi anh lên công ty đây"
"Dạ.."
Dẫn Nhiếp Cảnh Thiên về nhà để bị anh hai mắng, mẹ cạo đầu à?
Việc nguy hiểm như thế thì không nên thực hành đâu.
Hạ Y Nguyệt liền lên phòng để chuẩn bị đồ đạc, đi di cư.
[...]
Lúc xách đồ ra cổng Hạ Y Nguyệt bất ngờ vì Nhiếp Cảnh Thiên vẫn đợi cô ngoài này.
"Sao anh không về, đợi tôi làm gì?"_Hạ Y Nguyệt chạy đến mở cửa xe hỏi.
"Tôi muốn đợi em, đồ chuẩn bị hết chưa bỏ lên xe đi"
"Anh đợi lâu không mệt à?"_Hạ Y Nguyệt vừa cất đồ lên xe vừa hỏi anh.
"Đợi em tôi sẽ không mệt". Truyện Ngôn Tình
"Ồ.."
Cô liền đỏ mặt không biết nói gì.
- ------*-------
Nếu bên Hạ Vĩ Quang có Triệu Vũ Gia đeo bám thì anh ba, Hạ Vĩ Phong cũng chẳng yên ổn gì với Lưu Hạo Cường, anh ta chẳng khác gì tên biến thái thích đi rình mò người khác.
Hạ Vĩ Phong làm quản lý cho một tiệm quần áo chính tay anh mở.
Nhưng Lưu Hạo Cường cứ bám theo, rình mò trước cửa tiệm như một tên biến thái khiến khách hàng của Hạ Vĩ Phong dần ít đi, không ai dám vào.
Hôm nay, Hạ Vĩ Phong đóng cửa tiệm một ngày và qua công ty thăm Hạ Vĩ Quang, cũng muốn tìm sự giúp đỡ từ anh hai.
"Cậu ta bám dai hơn đĩa, em đã báo cảnh sát hai lần rồi mà cậu ta vẫn không sợ"
"Anh cũng đang bị chó đuổi đây.."
Hai anh em cứ thế trò chuyện cho đến chiều.
- ------*-------
"Sao trông anh chả khác gì con chó theo đuôi thế này?"
"Cô khác gì tôi sao?"
Lưu Hạo Cường bám theo Hạ Vĩ Phong đến đây thì vô tình gặp Triệu Vũ Gia cũng đang ở đây.
"Có một đứa con gái cũng không làm gì được thì có tư cách gì nói tôi?"_Lưu Hạo Cường cười chế nhạo.
"Anh thì sao? Bám theo đít cậu ta đến mức bị tóm lên đồn hai lần mà cũng được lợi ích gì đâu?"
"Thế cũng đỡ hơn cô, tôi thà bị tóm lên đồn cảnh sát hai lần còn hơn bị lừa tiêu đống tiền rồi phải ngồi giặt một đống ph** như kia"
Lưu Hạo Cường không nể nang gì mà sỉ nhục Triệu Vũ Gia, coi cô ta như thứ mua vui mà giải tỏa sự khó chịu, nhục nhã mấy ngày qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.