Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia
Chương 86: Sóng Gió [Giải Cứu - Nỗi Lòng]
Liin E
17/02/2024
“Hãy tắt đèn!!”
“Hả…?”
Nhiếp Cảnh Thiên ngạc nhiên trước câu nói của Phùng Y Nguyệt. Sao đột nhiên cô lại bảo anh đi tắt đèn làm gì…?
“Nếu tắt đèn chúng ta có thể làm giảm nhiệt độ của quả bom, khi quả bom ở trong bóng tối nhiệt độ của nó sẽ trở về như ban đầu và không bị tăng lên…”
Dù đang đắm chìm trong kỉ niệm nhưng cô vẫn không quên tình hình hiện tại.
À…thì ra là tắt đèn để quả bom hạ nhiệt độ…
“Anh hiểu rồi”
Nhiếp Cảnh Thiên dẹp những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, thông báo cho mọi người cách giải quyết.
…
Sau khi mọi người làm theo thì quả thật nhiệt độ xung quanh liền giảm xuống. Nhóm người Trịnh Bác Văn đều đưa thiết bị nhìn trong bóng tối của bản thân cho những chuyên gia để họ có thể thực hiện nhiệm vụ của mình.
Khi đã trang bị đầy đủ thì các chuyên gia liền nhanh chóng tiến vào và chiến đấu để dành cơ hội sống cho tất cả mọi người bao gồm cả họ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đồng hồ nhảy thêm một giây thì sự lo lắng của mọi người lại tăng thêm gấp bội. Những người ở lĩnh vực chuyên về bom đạn ở bên trong cũng không dám thở mạnh, họ sợ mình chỉ cần sơ suất một chút cũng không có thời gian để trăng trối.
- ------*-------
Không khí bên chỗ Phùng Vĩnh Lâm như trái ngược hoàn toàn với không khí bên chỗ Phùng Y Nguyệt. Nếu bên này đầy căng thẳng, lo lắng thì bên kia lại vô cùng bình yên, hoài niệm…
Sau khi rời đi cùng Lâm Kiệt đến giờ thì hầu như cả hai người vẫn chưa có tác động mạnh nào để khiến đối phương có thể bị thương nặng.
Lâm Kiệt đưa Phùng Vĩnh Lâm đến một căn phòng đầy dụng cụ. Vừa vào phòng hai người liền cùng nhau đánh võ, tiếp đến đấu kiếm, cuối cùng lại đấu súng. Cả hai đều ngang tài ngang sức, không ai thắng cũng chẳng ai thua.
Đến khi cả hai đều kiệt sức thì Lâm Kiệt lại thốt ra những lời khiến Phùng Vĩnh Lâm bất ngờ.
“Tại sao? Tại sao mọi thứ tôi đều không thua nhưng tôi lại không phải là người được chọn…? Tại sao chứ?”_Lâm Kiệt mệt mỏi ngồi bệch xuống sàn, trách móc.
Phùng Vĩnh Lâm không hiểu ý Lâm Kiệt muốn diễn đạt, tuy nhiên sau một hồi lâu ngẫm nghĩ thì ông cũng đã nghiệm ra.
“Bởi vì cậu ấy đã phát hiện ra con người thật của ông, phát hiện ra ông đã lừa cậu ấy với vẻ ngoài vô hại của mình…”
“Tôi không lừa cậu ấy, tôi đối với cậu ấy luôn là thật lòng…”
"Nhưng đó không phải thứ Mạnh Thiến cần, thứ cậu ấy cần là con người thật của ông chứ không phải là sự giả tạo trước mặt cậu ấy.
Cậu ấy đã từng rất thất vọng khi vô tình phát hiện ra con người thật của ông.
Cậu ấy vì lầm tưởng ông là người tốt mà vẫn luôn thuyết phục chúng tôi tiếp nhận ông nhưng rồi…
Chính ông là người đã đánh đổ niềm tin của cậu ấy…"
Phùng Vĩnh Lâm nhìn vẻ thảm hại của Lâm Kiệt mà không ngại tiếp với ông ta vài lời.
"Tôi với Vu Giai Giai có một điểm chung đó là cả hai đều là những kẻ cô đơn, là những kẻ bị vứt bỏ.
Khi Vu Giai Giai chào đời thì cũng là lúc mẹ bà ta ra đi vì khó sinh, người ba cũng vì thế mà trở nên ghét bỏ bà ta và cũng ra đi không lâu sau đó vì tai nạn.
Còn ba mẹ tôi vì nghe lời người ngoài, tin rằng tôi là sao chổi, mang xui xẻo đến cho gia đình mà đã không ngần ngại bỏ tôi lại công viên khi vừa tròn ba tuổi. truyen bjyx
Cả hai chúng tôi đều là kẻ cô đơn, không nơi nương tựa và may mắn khi gặp được Mạnh Thiến, cậu ấy là người đã mang đến ánh sáng cho chúng tôi, giúp chúng tôi thoát khỏi sự cô đơn suốt bao năm dài…"
Lâm Kiệt như đang kể hết nỗi lòng của mình, khi nhắc về người bạn quá cố, ánh mắt ông không giấu được sự chân thành.
“Ông đối với cậu ấy là gì?”
“Cậu ấy là người đặc biệt nhất đời tôi, là một người quan trọng hơn tất cả…một người bạn mà tôi dùng sự chân thành duy nhất trong đời mình để đối đãi”
Nhìn sâu vào ánh mắt Lâm Kiệt, Phùng Vĩnh Lâm có thể thấy được sự chân thành trong đó, ông cũng biết được tình bạn của Lâm Kiệt đối với Mạnh Thiến mạnh mẽ như thế nào…
Có lẽ…suốt đời này thứ Lâm Kiệt không bao giờ toan tính, giả dối đó chính là tình bạn của ông ta đối với Mạnh Thiến!!!
[…]
- ------*-------
Trở lại với bầu không khí căng thẳng bên này, mọi căng thẳng không những không giảm xuống mà còn tăng lên nhiều hơn. Quả bom có cấu tạo lạ như này là lần đầu tiên họ được nhìn thấy nên đã tạo ra một sự cản trở không hề nhỏ.
“Hả…?”
Nhiếp Cảnh Thiên ngạc nhiên trước câu nói của Phùng Y Nguyệt. Sao đột nhiên cô lại bảo anh đi tắt đèn làm gì…?
“Nếu tắt đèn chúng ta có thể làm giảm nhiệt độ của quả bom, khi quả bom ở trong bóng tối nhiệt độ của nó sẽ trở về như ban đầu và không bị tăng lên…”
Dù đang đắm chìm trong kỉ niệm nhưng cô vẫn không quên tình hình hiện tại.
À…thì ra là tắt đèn để quả bom hạ nhiệt độ…
“Anh hiểu rồi”
Nhiếp Cảnh Thiên dẹp những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, thông báo cho mọi người cách giải quyết.
…
Sau khi mọi người làm theo thì quả thật nhiệt độ xung quanh liền giảm xuống. Nhóm người Trịnh Bác Văn đều đưa thiết bị nhìn trong bóng tối của bản thân cho những chuyên gia để họ có thể thực hiện nhiệm vụ của mình.
Khi đã trang bị đầy đủ thì các chuyên gia liền nhanh chóng tiến vào và chiến đấu để dành cơ hội sống cho tất cả mọi người bao gồm cả họ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đồng hồ nhảy thêm một giây thì sự lo lắng của mọi người lại tăng thêm gấp bội. Những người ở lĩnh vực chuyên về bom đạn ở bên trong cũng không dám thở mạnh, họ sợ mình chỉ cần sơ suất một chút cũng không có thời gian để trăng trối.
- ------*-------
Không khí bên chỗ Phùng Vĩnh Lâm như trái ngược hoàn toàn với không khí bên chỗ Phùng Y Nguyệt. Nếu bên này đầy căng thẳng, lo lắng thì bên kia lại vô cùng bình yên, hoài niệm…
Sau khi rời đi cùng Lâm Kiệt đến giờ thì hầu như cả hai người vẫn chưa có tác động mạnh nào để khiến đối phương có thể bị thương nặng.
Lâm Kiệt đưa Phùng Vĩnh Lâm đến một căn phòng đầy dụng cụ. Vừa vào phòng hai người liền cùng nhau đánh võ, tiếp đến đấu kiếm, cuối cùng lại đấu súng. Cả hai đều ngang tài ngang sức, không ai thắng cũng chẳng ai thua.
Đến khi cả hai đều kiệt sức thì Lâm Kiệt lại thốt ra những lời khiến Phùng Vĩnh Lâm bất ngờ.
“Tại sao? Tại sao mọi thứ tôi đều không thua nhưng tôi lại không phải là người được chọn…? Tại sao chứ?”_Lâm Kiệt mệt mỏi ngồi bệch xuống sàn, trách móc.
Phùng Vĩnh Lâm không hiểu ý Lâm Kiệt muốn diễn đạt, tuy nhiên sau một hồi lâu ngẫm nghĩ thì ông cũng đã nghiệm ra.
“Bởi vì cậu ấy đã phát hiện ra con người thật của ông, phát hiện ra ông đã lừa cậu ấy với vẻ ngoài vô hại của mình…”
“Tôi không lừa cậu ấy, tôi đối với cậu ấy luôn là thật lòng…”
"Nhưng đó không phải thứ Mạnh Thiến cần, thứ cậu ấy cần là con người thật của ông chứ không phải là sự giả tạo trước mặt cậu ấy.
Cậu ấy đã từng rất thất vọng khi vô tình phát hiện ra con người thật của ông.
Cậu ấy vì lầm tưởng ông là người tốt mà vẫn luôn thuyết phục chúng tôi tiếp nhận ông nhưng rồi…
Chính ông là người đã đánh đổ niềm tin của cậu ấy…"
Phùng Vĩnh Lâm nhìn vẻ thảm hại của Lâm Kiệt mà không ngại tiếp với ông ta vài lời.
"Tôi với Vu Giai Giai có một điểm chung đó là cả hai đều là những kẻ cô đơn, là những kẻ bị vứt bỏ.
Khi Vu Giai Giai chào đời thì cũng là lúc mẹ bà ta ra đi vì khó sinh, người ba cũng vì thế mà trở nên ghét bỏ bà ta và cũng ra đi không lâu sau đó vì tai nạn.
Còn ba mẹ tôi vì nghe lời người ngoài, tin rằng tôi là sao chổi, mang xui xẻo đến cho gia đình mà đã không ngần ngại bỏ tôi lại công viên khi vừa tròn ba tuổi. truyen bjyx
Cả hai chúng tôi đều là kẻ cô đơn, không nơi nương tựa và may mắn khi gặp được Mạnh Thiến, cậu ấy là người đã mang đến ánh sáng cho chúng tôi, giúp chúng tôi thoát khỏi sự cô đơn suốt bao năm dài…"
Lâm Kiệt như đang kể hết nỗi lòng của mình, khi nhắc về người bạn quá cố, ánh mắt ông không giấu được sự chân thành.
“Ông đối với cậu ấy là gì?”
“Cậu ấy là người đặc biệt nhất đời tôi, là một người quan trọng hơn tất cả…một người bạn mà tôi dùng sự chân thành duy nhất trong đời mình để đối đãi”
Nhìn sâu vào ánh mắt Lâm Kiệt, Phùng Vĩnh Lâm có thể thấy được sự chân thành trong đó, ông cũng biết được tình bạn của Lâm Kiệt đối với Mạnh Thiến mạnh mẽ như thế nào…
Có lẽ…suốt đời này thứ Lâm Kiệt không bao giờ toan tính, giả dối đó chính là tình bạn của ông ta đối với Mạnh Thiến!!!
[…]
- ------*-------
Trở lại với bầu không khí căng thẳng bên này, mọi căng thẳng không những không giảm xuống mà còn tăng lên nhiều hơn. Quả bom có cấu tạo lạ như này là lần đầu tiên họ được nhìn thấy nên đã tạo ra một sự cản trở không hề nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.