Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia
Chương 72: Sóng Gió [Trở Về]
Liin E
07/01/2024
Nhiếp Cảnh Nhật ổn định lại hơi thở, lúc này cậu mới nhìn thấy rõ sự mệt mỏi của bốn người.
“Làm phiền mấy bác quá rồi, anh hai ở đây có cháu lo mọi người cứ về nghỉ ngơi đi…”
“Bây giờ hơi sức đâu mà nghỉ ngơi nữa hả cháu, Y Nguyệt bị bọn chúng đưa đi mất rồi…”_Tần Y Tịnh mệt mỏi.
“Việc anh cháu bị thương là có liên quan đến bọn chúng?”_Nhiếp Cảnh Nhật liền biết có chuyện gì xảy ra.
“Đúng vậy…”_Hạ Kỳ Sơn gật đầu.
Nhiếp Cảnh Nhật không nói gì thêm nhưng cậu lại gọi điện cho người cùng điều tra, phụ tìm kiếm Phùng Y Nguyệt, sau đó thì liền vào chăm sóc anh trai.
Bốn phụ huynh cũng không ở lại mà lập tức về nhà nghỉ ngơi…
- ------*-------
Lâm Kiệt và Vu Giai Giai cùng đứng nhìn người con gái đang bất tỉnh trên giường, mỗi người một tâm trạng…
Lâm Kiệt thì cười đến không ngậm được mồm, khóe miệng bị kéo dãn đến tận mang tai. Còn Vu Giai Giai lại khác, bà không có chút biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại đầy phức tạp còn có…do dự…?
“Trước mắt cứ để bọn chúng tìm kiếm trong lo lắng, sợ hãi như thế đi, anh muốn chứng kiến cảnh tượng bọn chúng hèn mọn đến cầu xin chúng ta…”_Lâm Kiệt nhìn chằm chằm vào Phùng Y Nguyệt, nói.
“Anh…muốn làm sao thì làm, tôi đi nghỉ một chút”_Vu Giai Giai liền ra khỏi phòng, bà cảm thấy có chút mệt mỏi nên muốn đi nghỉ ngơi.
Lâm Kiệt nhìn theo bóng lưng Vu Giai Giai, cười thỏa mãn.
- ------*-------
Từ ngày Nhiếp Cảnh Thiên hôn mê đến nay thì cũng được vỏn vẹn ba ngày, vợ chồng Nhiếp Cảnh Bình vừa về đến nhà nghe tin con trai mình gặp chuyện…chưa kịp nghỉ ngơi đã vội đến bệnh viện.
Hai ông bà đi trên hành lang thì bắt gặp Hàn Gia Tường cũng đang đến phòng bệnh của Nhiếp Cảnh Thiên.
“Gia Tường, Cảnh Thiên có bị thương nặng lắm không cháu?”_Lý Hoài Diễm bước nhanh đến kéo lấy ống tay áo Hàn Gia Tường, hỏi thăm.
“Cháu chào hai bác…”
Hàn Gia Tường thấy Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm liền chào hỏi, đồng thời cũng nói sơ qua về tình trạng của Nhiếp Cảnh Thiên.
Hai ông bà có vẻ hơi choáng khi nghe đến thương tích của con trai.
“Hai bác cũng đừng quá lo lắng, ngày nào cháu cũng ghé qua xem xét tình trạng của cậu ấy, mọi thứ đều ổn, đều không phát hiện có chuyển biến xấu”
“Mong thằng bé sớm tỉnh lại…”
Nhiếp Cảnh Bình vỗ vai vợ an ủi, cũng dìu lấy bà đến phòng bệnh của con trai. Nhưng khi vừa bước vào thì mọi người đều sửng sốt…Nhiếp Cảnh Thiên đã biến mất!
Khi vừa mở cửa thứ thu hút mọi người đầu tiên đó là chiếc giường bệnh rống, tiếp đến là người con trai đang ngủ say trên ghế.
Cả ba cùng hốt hoảng chạy vào phòng, chạy vào nhà tắm để tìm kiếm bệnh nhân. Nhiếp Cảnh Nhật đang say giấc thì bị tiếng bước chân, tiếng nói chuyện làm cho tỉnh giấc.
“Ba mẹ, hai người về lúc nào thế?”
“Anh trai con đâu?”
Nhiếp Cảnh Nhật nghe ba mình hỏi liền ngạc nhiên, không phải là anh trai vẫn đang nằm trên giường bệnh sao…?
Nghĩ thế cậu đưa mắt nhìn lên giường nhưng lại chẳng có ai nằm trên đó và còn…chiếc chăn trên người là ai đắp cho cậu?
“Chẳng phải lúc sáng anh ấy vẫn còn hôn mê trên giường sao, con chỉ mới chợp mắt một lúc thôi mà…”
“Cháu vừa cho người xem lại camera phát hiện khoảng mười lăm phút trước cậu ấy đã ra khỏi phòng và rời bệnh viện rồi…”
Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm nhẹ nhõm phần nào khi biết con mình là tự rời đi nhưng Nhiếp Cảnh Thiên có thể đi đâu được chứ, vết thương trên người còn chưa lành được năm mươi phần trăm mà?
Đang chìm trong suy nghĩ miên man thì Lý Hoài Diễm nhận được điện thoại của Tần Y Tịnh.
“Y Tịnh à, Cảnh Thiên đi đâu mất tiêu rồi…”
[“Cậu đừng lo, thằng bé đang ở nhà tôi đây, các cậu cứ ở yên đấy tôi sẽ đưa thằng bé vào…”]
“Được được, tôi chờ cậu…”
Lý Hoài Diễm thở phào, bà như trút được gánh nặng. Thấy biểu cảm của vợ, Nhiếp Cảnh Bình biết đây là chuyện vui.
“Có chuyện gì thế?”
“Y Tịnh vừa gọi nói rằng Cảnh Thiên đang ở chỗ cậu ấy, cậu ấy đang đưa thằng bé về đây”
“Thế thì tốt rồi…”
Bốn người có mặt trong phòng đều thở phào khi nghe tin, ai cũng kiên nhẫn ngồi chờ đợi.
[…]
Khoảng hai mươi phút sau thì cửa phòng được mở ra, bước vào là Tần Y Tịnh và Nhiếp Cảnh Thiên. Vợ chồng Lý Hoài Diễm vừa thấy con trai liền chạy đến lo lắng, hỏi han đủ điều.
“Cảnh Thiên à, con thấy trong người thế nào rồi? Con còn đau không? Con chưa khỏe mà lại chạy đi đâu thế?”_Lý Hoài Diễm hỏi dồn dập.
“Con không sao…con không còn đau nữa…”_Nhiếp Cảnh Thiên bơ phờ.
Nhiếp Cảnh Bình đỡ con trai về giường, Hàn Gia Tường bước đến kiểm tra tình hình sức khỏe của Nhiếp Cảnh Thiên, khi xác định không có gì bất thường thì mọi người mới yên tâm.
“Thằng bé đến nhà cậu làm gì thế?”_Lý Hoài Diễm kéo Tần Y Tịnh ngồi xuống ghế.
“Thằng bé chạy đến, muốn mọi người cùng nó đi tìm Y Nguyệt, nó nói lo nên muốn nhanh chóng tìm con bé…”_Tần Y Tịnh nhắc đến con gái liền thở dài, mệt mỏi.
“Làm phiền mấy bác quá rồi, anh hai ở đây có cháu lo mọi người cứ về nghỉ ngơi đi…”
“Bây giờ hơi sức đâu mà nghỉ ngơi nữa hả cháu, Y Nguyệt bị bọn chúng đưa đi mất rồi…”_Tần Y Tịnh mệt mỏi.
“Việc anh cháu bị thương là có liên quan đến bọn chúng?”_Nhiếp Cảnh Nhật liền biết có chuyện gì xảy ra.
“Đúng vậy…”_Hạ Kỳ Sơn gật đầu.
Nhiếp Cảnh Nhật không nói gì thêm nhưng cậu lại gọi điện cho người cùng điều tra, phụ tìm kiếm Phùng Y Nguyệt, sau đó thì liền vào chăm sóc anh trai.
Bốn phụ huynh cũng không ở lại mà lập tức về nhà nghỉ ngơi…
- ------*-------
Lâm Kiệt và Vu Giai Giai cùng đứng nhìn người con gái đang bất tỉnh trên giường, mỗi người một tâm trạng…
Lâm Kiệt thì cười đến không ngậm được mồm, khóe miệng bị kéo dãn đến tận mang tai. Còn Vu Giai Giai lại khác, bà không có chút biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại đầy phức tạp còn có…do dự…?
“Trước mắt cứ để bọn chúng tìm kiếm trong lo lắng, sợ hãi như thế đi, anh muốn chứng kiến cảnh tượng bọn chúng hèn mọn đến cầu xin chúng ta…”_Lâm Kiệt nhìn chằm chằm vào Phùng Y Nguyệt, nói.
“Anh…muốn làm sao thì làm, tôi đi nghỉ một chút”_Vu Giai Giai liền ra khỏi phòng, bà cảm thấy có chút mệt mỏi nên muốn đi nghỉ ngơi.
Lâm Kiệt nhìn theo bóng lưng Vu Giai Giai, cười thỏa mãn.
- ------*-------
Từ ngày Nhiếp Cảnh Thiên hôn mê đến nay thì cũng được vỏn vẹn ba ngày, vợ chồng Nhiếp Cảnh Bình vừa về đến nhà nghe tin con trai mình gặp chuyện…chưa kịp nghỉ ngơi đã vội đến bệnh viện.
Hai ông bà đi trên hành lang thì bắt gặp Hàn Gia Tường cũng đang đến phòng bệnh của Nhiếp Cảnh Thiên.
“Gia Tường, Cảnh Thiên có bị thương nặng lắm không cháu?”_Lý Hoài Diễm bước nhanh đến kéo lấy ống tay áo Hàn Gia Tường, hỏi thăm.
“Cháu chào hai bác…”
Hàn Gia Tường thấy Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm liền chào hỏi, đồng thời cũng nói sơ qua về tình trạng của Nhiếp Cảnh Thiên.
Hai ông bà có vẻ hơi choáng khi nghe đến thương tích của con trai.
“Hai bác cũng đừng quá lo lắng, ngày nào cháu cũng ghé qua xem xét tình trạng của cậu ấy, mọi thứ đều ổn, đều không phát hiện có chuyển biến xấu”
“Mong thằng bé sớm tỉnh lại…”
Nhiếp Cảnh Bình vỗ vai vợ an ủi, cũng dìu lấy bà đến phòng bệnh của con trai. Nhưng khi vừa bước vào thì mọi người đều sửng sốt…Nhiếp Cảnh Thiên đã biến mất!
Khi vừa mở cửa thứ thu hút mọi người đầu tiên đó là chiếc giường bệnh rống, tiếp đến là người con trai đang ngủ say trên ghế.
Cả ba cùng hốt hoảng chạy vào phòng, chạy vào nhà tắm để tìm kiếm bệnh nhân. Nhiếp Cảnh Nhật đang say giấc thì bị tiếng bước chân, tiếng nói chuyện làm cho tỉnh giấc.
“Ba mẹ, hai người về lúc nào thế?”
“Anh trai con đâu?”
Nhiếp Cảnh Nhật nghe ba mình hỏi liền ngạc nhiên, không phải là anh trai vẫn đang nằm trên giường bệnh sao…?
Nghĩ thế cậu đưa mắt nhìn lên giường nhưng lại chẳng có ai nằm trên đó và còn…chiếc chăn trên người là ai đắp cho cậu?
“Chẳng phải lúc sáng anh ấy vẫn còn hôn mê trên giường sao, con chỉ mới chợp mắt một lúc thôi mà…”
“Cháu vừa cho người xem lại camera phát hiện khoảng mười lăm phút trước cậu ấy đã ra khỏi phòng và rời bệnh viện rồi…”
Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm nhẹ nhõm phần nào khi biết con mình là tự rời đi nhưng Nhiếp Cảnh Thiên có thể đi đâu được chứ, vết thương trên người còn chưa lành được năm mươi phần trăm mà?
Đang chìm trong suy nghĩ miên man thì Lý Hoài Diễm nhận được điện thoại của Tần Y Tịnh.
“Y Tịnh à, Cảnh Thiên đi đâu mất tiêu rồi…”
[“Cậu đừng lo, thằng bé đang ở nhà tôi đây, các cậu cứ ở yên đấy tôi sẽ đưa thằng bé vào…”]
“Được được, tôi chờ cậu…”
Lý Hoài Diễm thở phào, bà như trút được gánh nặng. Thấy biểu cảm của vợ, Nhiếp Cảnh Bình biết đây là chuyện vui.
“Có chuyện gì thế?”
“Y Tịnh vừa gọi nói rằng Cảnh Thiên đang ở chỗ cậu ấy, cậu ấy đang đưa thằng bé về đây”
“Thế thì tốt rồi…”
Bốn người có mặt trong phòng đều thở phào khi nghe tin, ai cũng kiên nhẫn ngồi chờ đợi.
[…]
Khoảng hai mươi phút sau thì cửa phòng được mở ra, bước vào là Tần Y Tịnh và Nhiếp Cảnh Thiên. Vợ chồng Lý Hoài Diễm vừa thấy con trai liền chạy đến lo lắng, hỏi han đủ điều.
“Cảnh Thiên à, con thấy trong người thế nào rồi? Con còn đau không? Con chưa khỏe mà lại chạy đi đâu thế?”_Lý Hoài Diễm hỏi dồn dập.
“Con không sao…con không còn đau nữa…”_Nhiếp Cảnh Thiên bơ phờ.
Nhiếp Cảnh Bình đỡ con trai về giường, Hàn Gia Tường bước đến kiểm tra tình hình sức khỏe của Nhiếp Cảnh Thiên, khi xác định không có gì bất thường thì mọi người mới yên tâm.
“Thằng bé đến nhà cậu làm gì thế?”_Lý Hoài Diễm kéo Tần Y Tịnh ngồi xuống ghế.
“Thằng bé chạy đến, muốn mọi người cùng nó đi tìm Y Nguyệt, nó nói lo nên muốn nhanh chóng tìm con bé…”_Tần Y Tịnh nhắc đến con gái liền thở dài, mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.