Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố

Chương 39: Đánh bài

Kati

29/07/2024

Nghe những suy luận của Quế Anh, Đổng Ninh bật cười:

- Ha ha! Em thông minh hơn anh nghĩ đó! Còn gì nữa không? Em phân tích tiếp đi!

Mặc dù đang trong địa phận của đối phương, nhưng Quế Anh không hề tỏ ra sợ hãi. Cô đáp:

- Anh luôn miệng muốn rủ em về, nói là lo lắng cho em, nhưng thực chất là để tiếp tục giam lỏng, tách em ra khỏi phía cảnh sát! Đúng chứ?

Đổng Ninh khịt mũi. Một bên khóe miệng cậu nhếch lên:

Đúng! Em nói đúng! Đó là sự thật! Nhưng anh muốn đưa em về để chăm sóc cho em cũng là thật.Còn giảo biện. Đừng tưởng em không biết anh đã căn dặn anh Bảo Đăng đừng tìm hiểu về quá khứ của em! Nói cái gì mà em ghét ai biết được quá khứ! Hồi nào chớ?Ngừng một nhịp, Quế Anh nói tiếp:

Chưa hết! Anh thường xuyên đến thăm em ở đồn cảnh sát là để tìm hiểu tiến độ điều tra của vụ án! Lần trước đi ăn anh cũng dò la xem em có báo với cảnh sát chưa! Em thật sự không ngờ-À!Bỗng nhiên Đổng Ninh cắt ngang. Dường như nhớ ra gì đó, cậu nói, nụ cười vẫn luôn giữ trên môi:

- Lần đó anh đã định đưa em đi luôn rồi. Ai ngờ em lại gửi định vị rồi gọi tên kia đến đón. Bể hết kế hoạch.

Đoạn này thì Quế Anh chưa hiểu. Cô thắc mắc:

- Là sao? Đưa em đi đâu? Về nhà ư?

Đổng Ninh lắc nhẹ đầu:



- Không. Chúng ta sẽ vượt biên. Giống như hôm nay vậy. Chút nữa giấy tờ giả đến, chúng ta sẽ dùng thân phận mới để đi sang một đất nước khác sinh sống.

Quế Anh lúc này không còn bình tĩnh được nữa:

Anh đang nói gì vậy!? Ý là anh sẽ kéo theo em rồi bỏ trốn ư?Ừ. Anh đã luôn chuẩn bị sẵn sàng để cùng em rời khỏi đây bất cứ lúc nào. Sau khi chúng ta đi qua biên giới an toàn, anh sẽ mua quần áo đẹp và tất cả những gì em muốn. Em không cần lo chuyện tiền bạc.Chỉ cần bước sang đất trời của quốc gia khác, cảnh sát nội địa sẽ rất khó khăn và tốn thời gian để tìm tung tích của Đổng Ninh. Không những phải liên lạc và xin phép, việc truy đuổi tội phạm trên lãnh thổ của một quốc gia có thành công hay không còn phải phụ thuộc vào độ thiện chí và sự hợp tác của quốc gia đó. Chưa kể đến việc dùng tên và căn cước giả, lúc đó thì khó tìm gấp bội.

Đổng Ninh đã tính hết mọi đường đi nước bước. Chỉ là đang chờ cơ hội thích hợp. Quế Anh rất sốc với kế hoạch này, nó hoàn toàn ngoài dự đoán của cô. Cô chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, vừa nói vừa lắc đầu:

- Không... có bao nhiêu tiền em cũng không đi với anh... Anh thật đáng sợ...

Quế Anh xoay người, định chạy ra phía cửa thì bị Đổng Ninh đuổi theo. Cậu dễ dàng bắt được cô gái chân yếu tay mềm, thậm chí còn có cả còng tay để khóa cô lại.

Một tay Quế Anh bị khóa vào chân của chiếc bàn lớn, không di chuyển được. Cô ngồi trên sàn, liếc nhìn anh với ánh mắt ba phần sợ hãi, bảy phần kinh tởm. Nhưng bề ngoài, cô vẫn tỏ ra bản thân không chút run rẩy.

Đổng Ninh đi qua đi lại trước mặt Quế Anh. Đi được một lúc, cậu mới cất tiếng:

- Em đó! Chống cự yếu thật đấy! Anh cứ tưởng mình phải dùng sức nhiều hơn cơ!

Quế Anh đáp:

- Anh không sợ là một lúc lâu không thấy tôi trả lời điện thoại, anh Bảo Đăng và đội điều tra sẽ đi kiếm tôi hay sao?

Đống Ninh bật cười lớn:



- Ha ha ha! Đâu ra? Em có biết là từ bờ biển phía Tây đến đây là bao xa không?... Đây là địa phận sát biên giới!

Cách đồn cảnh sát cũng 1 tiếng đi xe. Mà người đưa giấy tờ giả vài phút nữa là đến rồi. Em nghĩ xem... Cái tên Cố Bảo Đăng kia có đến kịp để nhìn em lần cuối không? •

Những gì hắn nói quả không sai, quãng đường thật sự rất xa. Quế Anh không trả lời, cô quay mặt đi hướng khác.

Điều này khiến Đổng Ninh có cảm giác như bị phớt lờ. Chàng trai bước đến, ngồi xuống ngay trước mặt Quế Anh.

Bàn tay chấm chậm nâng căm cô lên, nói nhỏ:

- Đáng lẽ lúc vụ việc của 10 năm trước lắng xuống, em đã bị thủ tiêu rồi. Xui rủi làm sao mà sau một thời gian anh lại yêu em... À không... phải nói là may mắn của em chứ nhỉ?

Quế Anh cười giễu:

Yêu? Làm gì có chuyện yêu mà còng tôi như thế này? Đây là bắt cóc đó!Rồi em sẽ hiểu. Em không biết anh yêu em nhiều đến mức nào đâu. Đáng lẽ anh đã có thể bỏ trốn một mình, nhưng vì em, vì em mà anh mới chậm trễ thế này! Vậy nên hãy ngoan ngoãn đi. Anh không muốn sử dụng bạo lực với em.Khoảng vài giây im lặng, Quế Anh cất tiếng:

- Đ-Đúng! Em thấy anh không phải loại người bạo lực, thậm chí còn rất dịu dàng. Anh còn học giỏi nữa! Mà anh lại gây ra một chuyện thật đáng tiếc...

Nghe những lời này, Đổng Ninh buông tay. Cậu đứng thẳng dậy, chắp tay ra sau lưng rồi thở dài:

Có gì đâu mà đáng tiếc. Không làm như vậy thì anh đâu có ngày hôm nay!Y anh là...?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook