Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố
Chương 29: Trò chuyện
Kati
13/07/2024
Trời sắp tối rồi, sao anh còn đến đây nữa?Đổng Ninh thấy Quế Anh bước ra thì vội đưa cho cô mấy chiếc túi:
- Đây! Anh mới đi trung tâm mua sắm, tiện đường mua cho em ít quần áo với đồ ăn vặt!
- Trời! Cái này mà ít á?
Quế Anh chối đây đẩy. Cô bất lực, đành phải kéo Đổng Ninh đi ra ngoài để nói chuyện riêng:
- Anh này! Em rất cảm ơn tấm lòng của anh. Nhưng anh cứ đến chỗ làm việc tìm em vì chuyện cá nhân như vậy không hay lắm đâu!
Đổng Ninh buồn rầu, nhìn xuống đống đồ mình đang cầm rồi đáp:
- Biết sao giờ… Em ở đây 24/24. Muốn gặp em cũng khó…
Quế Anh nhìn đối phương như vậy cũng không nỡ. Từ lúc Đổng Ninh về nước đến giờ hai người chưa có dịp tiếp xúc nhiều. Mà đây còn là một người mà cô coi trọng, là người bạn thơ ấu đã tô vẽ lên màu sắc trong tuổi thơ của cô.
- Haizz, vậy anh muốn đi ăn chút gì không? Em vừa xong việc rồi.
Đổng Ninh cười tươi rói, mừng đến mức át đi cả vẻ dịu dàng mọi ngày:
- Th-Thật hả? Cấp trên của em sẽ không nói gì chứ?
- Em sẽ gọi điện báo anh ấy một tiếng. Dù sao anh ấy cũng đang bận đi họp đại diện cho đồn, không cùng em ăn tối được.
Nghe đến việc báo cho Cố Bảo Đăng, Đổng Ninh khựng lại một nhịp. Anh không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu ra hiệu “ừm, cũng được”.
Quế Anh đứng đó, vừa bấm điện thoại vừa lẩm bẩm:
- Để em gửi định vị rồi tối nhờ anh ấy đón. Khỏi phiền anh chở về.
Đôi bàn tay của Đổng Ninh xiết chặt. Anh nhìn cô gái trước mặt, cố gắng không để lộ cảm xúc, nhỏ nhẹ hỏi:
- Em vẫn xem anh là người lạ à? Anh đâu có thấy phiền đâu. Hắn ta là cấp trên, em nhờ vả vậy có hơi…
Rõ ràng là Đổng Ninh không hề biết đến mối quan hệ của hai người nên mới nói như thế. Nhưng đối với Quế Anh, cô sợ việc đi ăn riêng với bạn thơ ấu sẽ ít nhiều khiến bạn trai mình khó chịu. Kêu Bảo Đăng đi đón không chỉ khiến anh yên tâm hơn khi trời tối, mà còn ngầm báo với anh rằng “giữa tụi em không có gì cả, chỉ là bạn”.
—-----------------
“Được rồi, cuộc họp đến đây là kết thúc. Các đồng chí có thể về ăn uống ngủ nghỉ được rồi!”
Vị tướng cấp cao kết thúc cuộc họp. Cố Bảo Đăng ngồi đó đưa tay ra xem đồng hồ, thầm nghĩ, giờ này có lẽ Quế Anh ở đồn biên giới đã được thẩm vấn xong. Tiếp đó, anh tiện tay mở điện thoại. Sau khi đọc được tin nhắn của cô, không chần chừ dù chỉ 1 giây, anh đứng bật dậy, phóng một phát ra ngoài xe, lòng nóng như lửa đốt.
“Chậc! Nếu thằng đó không thích em thì tôi cũng chẳng để tâm đến thế này!”
—----------------
Nhà hàng này nằm không quá xa đồn cảnh sát. Không gian nơi đây được trang trí tinh tế với ánh đèn mềm mại, bàn ghế sang trọng. Âm nhạc nhẹ nhàng phù hợp, kết hợp cùng bầu không khí yên tĩnh giúp Quế Anh cảm thấy rất thư giãn. Sau buổi thẩm vấn căng thẳng ban chiều, đây có lẽ là nơi thích hợp để cô bình tĩnh lại.
Đầu óc Quế Anh thì lâng lâng trong khi Đổng Ninh vẫn tỉnh như sáo. Hai người đã uống với nhau chút rượu. Cả hai đang vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ.
- Em vẫn y như lúc nhỏ ấy! Ha ha!
Nhắc đến lúc nhỏ, Quế Anh lại nhớ về vụ án năm đó. Cô đang ngà ngà say, bất giác nói ra khỏi miệng:
- Hồi lúc em chưa gặp anh… anh có biết là em đã chứng kiến một vụ dìm chết người không?
Đổng Ninh ngạc nhiên:
- Th-Thật ư? Hồi em còn ở cô nhi viện hả?
Quế Anh vừa nhai vừa gật gật:
- Đúng đúng! Sau vụ đó em mới được nhận nuôi, rồi đi học ở lớp học tình thương mà gia đình anh tài trợ đó… Mà ghê lắm nha, ông bà chủ của em hình như có liên quan đến hung thủ…
Nghe đến đây, Đổng Ninh hoảng hốt:
- Trời! Vậy em đã kể với cảnh sát chưa?
- Em kể rồi chứ! Nhưng mà em không được biết họ điều tra như nào… Trong vụ này em đóng vai trò là nhân chứng chứ không phải trợ lý của đội trưởng nữa…
Đổng Ninh chép miệng:
- Vậy sao lúc đó em không báo cảnh sát luôn? Bây giờ mới báo thì làm gì còn vật chứng nữa?
Quế Anh nhấp thêm miếng rượu. Cô đang không biết kể từ đâu. Đoạn ông bà chủ “giam lỏng” cô, hay là cái đoạn nhận được lá thư giả? Vụ án khá rườm rà, hơn nữa còn chưa điều tra xong nên Quế Anh lười kể tình tiết. Cô phẩy tay:
- Thôi kệ đi!
Bỗng nhiên Đổng Ninh reo lên:
- A! Anh nhớ rồi! Có một vụ tai nạn chết đuối ngay bờ biển 10 năm trước! Phải vụ đó không nhỉ?
- 10 năm trước thì đúng rồi! Nó đó!
- Mà… người chết đuối là nhị thiếu gia nhà họ Hi thì phải…?
Quế Anh hiểu ra ngay lập tức:
- Gì? Nạn nhân là anh em ruột của cái tên Hi Thành á?
- Ừ! Là em trai của Hi Thành! Phía cảnh sát không tiết lộ một chút gì cho em sao?
Còn quá nhiều tình tiết mà Quế Anh chưa biết. Cô vẫn chưa hết sốc với thông tin Bảo Đăng cứu mình, vậy mà bây giờ còn nhận thêm một sự thật mới. Quả nhiên cái cảm giác không phải là 1 phần của đội điều tra thật khó chịu.
Nhìn biểu cảm của Quế Anh, Đổng Ninh cũng đoán được phần nào tâm trạng. Bàn tay khẽ đưa lên định nắm lấy tay cô gái nhỏ:
- Em đừng lo. Anh có thể bên cạnh cùng em tìm ra sự thật về vụ án đó!
“Bộp”
Bỗng Cố Bảo Đăng từ đâu xuất hiện, chụp lấy cổ tay của Đổng Ninh:
- Nhiệm vụ của cảnh sát không cần người ngoài xen vào!
- Đây! Anh mới đi trung tâm mua sắm, tiện đường mua cho em ít quần áo với đồ ăn vặt!
- Trời! Cái này mà ít á?
Quế Anh chối đây đẩy. Cô bất lực, đành phải kéo Đổng Ninh đi ra ngoài để nói chuyện riêng:
- Anh này! Em rất cảm ơn tấm lòng của anh. Nhưng anh cứ đến chỗ làm việc tìm em vì chuyện cá nhân như vậy không hay lắm đâu!
Đổng Ninh buồn rầu, nhìn xuống đống đồ mình đang cầm rồi đáp:
- Biết sao giờ… Em ở đây 24/24. Muốn gặp em cũng khó…
Quế Anh nhìn đối phương như vậy cũng không nỡ. Từ lúc Đổng Ninh về nước đến giờ hai người chưa có dịp tiếp xúc nhiều. Mà đây còn là một người mà cô coi trọng, là người bạn thơ ấu đã tô vẽ lên màu sắc trong tuổi thơ của cô.
- Haizz, vậy anh muốn đi ăn chút gì không? Em vừa xong việc rồi.
Đổng Ninh cười tươi rói, mừng đến mức át đi cả vẻ dịu dàng mọi ngày:
- Th-Thật hả? Cấp trên của em sẽ không nói gì chứ?
- Em sẽ gọi điện báo anh ấy một tiếng. Dù sao anh ấy cũng đang bận đi họp đại diện cho đồn, không cùng em ăn tối được.
Nghe đến việc báo cho Cố Bảo Đăng, Đổng Ninh khựng lại một nhịp. Anh không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu ra hiệu “ừm, cũng được”.
Quế Anh đứng đó, vừa bấm điện thoại vừa lẩm bẩm:
- Để em gửi định vị rồi tối nhờ anh ấy đón. Khỏi phiền anh chở về.
Đôi bàn tay của Đổng Ninh xiết chặt. Anh nhìn cô gái trước mặt, cố gắng không để lộ cảm xúc, nhỏ nhẹ hỏi:
- Em vẫn xem anh là người lạ à? Anh đâu có thấy phiền đâu. Hắn ta là cấp trên, em nhờ vả vậy có hơi…
Rõ ràng là Đổng Ninh không hề biết đến mối quan hệ của hai người nên mới nói như thế. Nhưng đối với Quế Anh, cô sợ việc đi ăn riêng với bạn thơ ấu sẽ ít nhiều khiến bạn trai mình khó chịu. Kêu Bảo Đăng đi đón không chỉ khiến anh yên tâm hơn khi trời tối, mà còn ngầm báo với anh rằng “giữa tụi em không có gì cả, chỉ là bạn”.
—-----------------
“Được rồi, cuộc họp đến đây là kết thúc. Các đồng chí có thể về ăn uống ngủ nghỉ được rồi!”
Vị tướng cấp cao kết thúc cuộc họp. Cố Bảo Đăng ngồi đó đưa tay ra xem đồng hồ, thầm nghĩ, giờ này có lẽ Quế Anh ở đồn biên giới đã được thẩm vấn xong. Tiếp đó, anh tiện tay mở điện thoại. Sau khi đọc được tin nhắn của cô, không chần chừ dù chỉ 1 giây, anh đứng bật dậy, phóng một phát ra ngoài xe, lòng nóng như lửa đốt.
“Chậc! Nếu thằng đó không thích em thì tôi cũng chẳng để tâm đến thế này!”
—----------------
Nhà hàng này nằm không quá xa đồn cảnh sát. Không gian nơi đây được trang trí tinh tế với ánh đèn mềm mại, bàn ghế sang trọng. Âm nhạc nhẹ nhàng phù hợp, kết hợp cùng bầu không khí yên tĩnh giúp Quế Anh cảm thấy rất thư giãn. Sau buổi thẩm vấn căng thẳng ban chiều, đây có lẽ là nơi thích hợp để cô bình tĩnh lại.
Đầu óc Quế Anh thì lâng lâng trong khi Đổng Ninh vẫn tỉnh như sáo. Hai người đã uống với nhau chút rượu. Cả hai đang vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ.
- Em vẫn y như lúc nhỏ ấy! Ha ha!
Nhắc đến lúc nhỏ, Quế Anh lại nhớ về vụ án năm đó. Cô đang ngà ngà say, bất giác nói ra khỏi miệng:
- Hồi lúc em chưa gặp anh… anh có biết là em đã chứng kiến một vụ dìm chết người không?
Đổng Ninh ngạc nhiên:
- Th-Thật ư? Hồi em còn ở cô nhi viện hả?
Quế Anh vừa nhai vừa gật gật:
- Đúng đúng! Sau vụ đó em mới được nhận nuôi, rồi đi học ở lớp học tình thương mà gia đình anh tài trợ đó… Mà ghê lắm nha, ông bà chủ của em hình như có liên quan đến hung thủ…
Nghe đến đây, Đổng Ninh hoảng hốt:
- Trời! Vậy em đã kể với cảnh sát chưa?
- Em kể rồi chứ! Nhưng mà em không được biết họ điều tra như nào… Trong vụ này em đóng vai trò là nhân chứng chứ không phải trợ lý của đội trưởng nữa…
Đổng Ninh chép miệng:
- Vậy sao lúc đó em không báo cảnh sát luôn? Bây giờ mới báo thì làm gì còn vật chứng nữa?
Quế Anh nhấp thêm miếng rượu. Cô đang không biết kể từ đâu. Đoạn ông bà chủ “giam lỏng” cô, hay là cái đoạn nhận được lá thư giả? Vụ án khá rườm rà, hơn nữa còn chưa điều tra xong nên Quế Anh lười kể tình tiết. Cô phẩy tay:
- Thôi kệ đi!
Bỗng nhiên Đổng Ninh reo lên:
- A! Anh nhớ rồi! Có một vụ tai nạn chết đuối ngay bờ biển 10 năm trước! Phải vụ đó không nhỉ?
- 10 năm trước thì đúng rồi! Nó đó!
- Mà… người chết đuối là nhị thiếu gia nhà họ Hi thì phải…?
Quế Anh hiểu ra ngay lập tức:
- Gì? Nạn nhân là anh em ruột của cái tên Hi Thành á?
- Ừ! Là em trai của Hi Thành! Phía cảnh sát không tiết lộ một chút gì cho em sao?
Còn quá nhiều tình tiết mà Quế Anh chưa biết. Cô vẫn chưa hết sốc với thông tin Bảo Đăng cứu mình, vậy mà bây giờ còn nhận thêm một sự thật mới. Quả nhiên cái cảm giác không phải là 1 phần của đội điều tra thật khó chịu.
Nhìn biểu cảm của Quế Anh, Đổng Ninh cũng đoán được phần nào tâm trạng. Bàn tay khẽ đưa lên định nắm lấy tay cô gái nhỏ:
- Em đừng lo. Anh có thể bên cạnh cùng em tìm ra sự thật về vụ án đó!
“Bộp”
Bỗng Cố Bảo Đăng từ đâu xuất hiện, chụp lấy cổ tay của Đổng Ninh:
- Nhiệm vụ của cảnh sát không cần người ngoài xen vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.