Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố
Chương 2: Trốn chạy
Kati
13/07/2024
Trong lúc đang giả vờ tắm, Quế Anh từ bên trong nói vọng ra ngoài, nhờ tên thuộc hạ quay về nhà lấy giúp mình chiếc khăn để lau người. Ban đầu, hắn ta ngờ vực và nhất quyết không lơ là cảnh giác.
Nhưng khi cô hé cửa đưa hắn một số tiền mà mình đã thủ sẵn, tên thuộc hạ lại có chút giao động. Thấy giọng hắn ú ớ phân vân vì đã bị đánh trúng tâm lý tham lam, Quế Anh liền nói thêm:
- Anh yên tâm. Toàn bộ tiền bạc tài sản tôi tích góp được đều để ở dưới tấm nệm bên trên gác xép. Tôi làm sao có thể bỏ hết tất cả để đi tay không thế này được?
Nghe câu từ chắc cú, tên thuộc hạ bỏ hàng phòng thủ, vội chạy ngược về nhà. Ngoài mặt là đi lấy khăn tắm cho Quế Anh, nhưng thực chất là đi mò tìm số tiền mà cô đã để lại.
Hi Thành và ông bà chủ đang ở trong nhà chờ đợi, nhìn thấy tên thuộc hạ trở vào một mình liền thắc mắc. Do sợ đắc tội với thiếu gia nên tên thuộc hạ đành phải nói thật toàn bộ sự việc. Ông bà chủ nghe đến tiền thì sáng mắt, thi nhau trèo lên gác xép lục lọi. Còn Hi Thành vừa nghe đã thấy có gì đó kì lạ, bởi vì lúc nãy đã thấy Quế Anh mang khăn tắm ra khỏi nhà.
Hắn vội vã chạy ra ngoài thì thấy cửa nhà tắm mở toang, không biết cô đã chạy về hướng nào vì xung quanh làng chài này là đất đá chứ không phải là cát. Tên thuộc hạ ngay sau đó đã bị ăn một cái tát và phải tức tốc cùng thiếu gia đi tìm kiếm.
—----------
Về phần Quế Anh, cô đã bỏ lại tất cả. Có thể người khác sẽ không nỡ để lại số tài sản mà mình đã tích góp bằng ấy năm cho những kẻ tệ bạc, nhưng Quế Anh thì khác. Cô thà mất đi những thứ ngoài thân chứ nhất quyết không bán rẻ cơ thể quý giá của mình.
Thật ra cô gái nhỏ này đã có kế hoạch dọn ra ở riêng từ lâu nên mới dần tiết kiệm tiền. Tuy nhiên, ông bà chủ cứ luôn miệng nhắc đến ơn cứu mạng năm xưa khiến cô đắn đo mãi không dứt được. Hôm nay nhân dịp suýt bị “hấp diêm” bởi lòng tham của họ, Quế Anh quyết định đi tìm một nơi ở mới. Cô để lại số tiền và công sức làm lụng phục vụ suốt bao nhiêu năm, chỉ cầm theo vài đồng lẻ làm lộ phí, coi như là một phần báo đáp ơn nghĩa. Đợi sau này Quế Anh đã ổn định và có dịp trở về, cô nhất định sẽ bù đắp thêm.
Và thế là đôi chân của Quế Anh cứ chạy mãi. Cô sợ rằng nếu dừng lại, tên sở khanh kia sẽ đuổi kịp. Cô chạy đến mức có cảm giác vết thương cũ dưới lòng bàn chân trái bắt đầu nhức và giữa lồng ngực bắt đầu khó thở. Có lẽ Quế Anh đã đi được khá xa.
Cô gái một thân một mình trong đêm, lưu lạc giữa làng chài tưởng chừng như là dài bất tận. Đến khi mệt lừ, Quế Anh nằm tạm trên một chiếc xe ba gác chất đầy những bao tải. Cô kiểm tra lại vài đồng tiền lẻ, có lẽ đủ cho mấy bữa cơm, rồi đắp tạm tấm bạt lên người cho đỡ lạnh rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiếng động cơ xe ồn ào cùng sự nóng bức toả ra từ tấm bạt khiến Quế Anh thức giấc. Cô lồm cồm ngồi dậy nhìn quanh. Đã là rạng sáng, hai bên đường trông rất lạ, không có lấy một bóng người, cô gái nhỏ bất giác hỏi:
- Ủa… đây là đâu?
Người đàn bà lái xe ba gác giật mình quay lại đằng sau. Bà thấy một người con gái với mái tóc bù xù đang mặc một bộ đồ màu trắng đã lấm lem. Bà sợ hãi, lắp bắp:
- Trời ơi trời ơi… Nam mô a di đà phật! B-Ban ngày ban mặt đừng hiện lên! Nam mô a di đà phật! Tha cho tôi!
Bà lái xe cứ vừa đi vừa niệm chú. Quế Anh chồm lên vỗ vai:
- Cô ơi…
Bà ấy lại càng giật mình hơn:
- Aaa hu hu! Tôi chỉ là dân buôn bán bình thường! Đừng hại tôi! Nam mô a di đà phật!
Đáp lại sự sợ hãi của bà là câu nói tỉnh bơ của Quế Anh:
- Cô ơi, tối qua cháu ngủ quên trên xe. Cô dừng xe cho cháu xuống với…
Nghe đến đây, người lái xe mới thở phào nhẹ nhõm. Bà đỗ xe ở ven đường, thấy cô gái có vẻ kì lạ liền hỏi thăm. Biết được Quế Anh mới bỏ trốn khỏi nhà để tự bảo vệ mình, bà vừa ngưỡng mộ vừa thương xót, muốn cho cô một ít lộ phí nhưng bị từ chối. Hết cách, bà chỉ cho cô một chai nước suối và cái bánh bao nhỏ coi như là ăn sáng lót dạ.
Quế Anh cảm ơn người phụ nữ tốt bụng rồi lại tiếp tục một mình lang bạt nơi vùng quê lạ lẫm.
Trời chập tối, cô gái ngồi ở một quán ăn khá rẻ và ngon. Cô dự định sẽ xin ở lại đây làm việc để kiếm chút đỉnh và có chỗ ngủ ngày qua ngày. Chuyện sẽ không có gì nếu chiếc ti vi trong quán không đột nhiên phát lên một bản tin.
“Thiếu gia Hi Thành treo giải năm mươi triệu cho những ai tìm được cô gái tên Quế Anh và báo cáo lại. Được biết, cô đã ăn trộm đồ của anh và bỏ trốn. Anh tìm cô vì chỉ muốn lấy lại đồ đã mất chứ không hề muốn báo công an. Mong những ai có vô tình thấy…”
Đến đây, rất nhiều ánh mắt đã nhìn về phía Quế Anh. Cũng phải thôi, mấy đặc điểm ngoại hình được miêu tả trên ti vi đều là dựa vào cô mà. Chẳng ngờ đám người đó lại làm đến mức này, còn vu khống cô trộm cắp, đúng là xem thường người khác và luật pháp.
Một người đàn ông đang ăn trong quán liền chạy lại, nắm bộp lấy cổ tay cô:
- Mày? Là mày đúng không?
Tuy nhiên, Quế Anh làm gì có cơ hội giải thích. Có vẻ mấy người đằng sau cũng đang chực chờ bắt cô để có tiền thưởng.
Cô lấy hết sức bình sinh để vùng ra rồi bỏ chạy. Hành động này của Quế Anh chính là bứt dây động rừng khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều đổ dồn đi bắt cô như bắt một con mồi.
Nhưng khi cô hé cửa đưa hắn một số tiền mà mình đã thủ sẵn, tên thuộc hạ lại có chút giao động. Thấy giọng hắn ú ớ phân vân vì đã bị đánh trúng tâm lý tham lam, Quế Anh liền nói thêm:
- Anh yên tâm. Toàn bộ tiền bạc tài sản tôi tích góp được đều để ở dưới tấm nệm bên trên gác xép. Tôi làm sao có thể bỏ hết tất cả để đi tay không thế này được?
Nghe câu từ chắc cú, tên thuộc hạ bỏ hàng phòng thủ, vội chạy ngược về nhà. Ngoài mặt là đi lấy khăn tắm cho Quế Anh, nhưng thực chất là đi mò tìm số tiền mà cô đã để lại.
Hi Thành và ông bà chủ đang ở trong nhà chờ đợi, nhìn thấy tên thuộc hạ trở vào một mình liền thắc mắc. Do sợ đắc tội với thiếu gia nên tên thuộc hạ đành phải nói thật toàn bộ sự việc. Ông bà chủ nghe đến tiền thì sáng mắt, thi nhau trèo lên gác xép lục lọi. Còn Hi Thành vừa nghe đã thấy có gì đó kì lạ, bởi vì lúc nãy đã thấy Quế Anh mang khăn tắm ra khỏi nhà.
Hắn vội vã chạy ra ngoài thì thấy cửa nhà tắm mở toang, không biết cô đã chạy về hướng nào vì xung quanh làng chài này là đất đá chứ không phải là cát. Tên thuộc hạ ngay sau đó đã bị ăn một cái tát và phải tức tốc cùng thiếu gia đi tìm kiếm.
—----------
Về phần Quế Anh, cô đã bỏ lại tất cả. Có thể người khác sẽ không nỡ để lại số tài sản mà mình đã tích góp bằng ấy năm cho những kẻ tệ bạc, nhưng Quế Anh thì khác. Cô thà mất đi những thứ ngoài thân chứ nhất quyết không bán rẻ cơ thể quý giá của mình.
Thật ra cô gái nhỏ này đã có kế hoạch dọn ra ở riêng từ lâu nên mới dần tiết kiệm tiền. Tuy nhiên, ông bà chủ cứ luôn miệng nhắc đến ơn cứu mạng năm xưa khiến cô đắn đo mãi không dứt được. Hôm nay nhân dịp suýt bị “hấp diêm” bởi lòng tham của họ, Quế Anh quyết định đi tìm một nơi ở mới. Cô để lại số tiền và công sức làm lụng phục vụ suốt bao nhiêu năm, chỉ cầm theo vài đồng lẻ làm lộ phí, coi như là một phần báo đáp ơn nghĩa. Đợi sau này Quế Anh đã ổn định và có dịp trở về, cô nhất định sẽ bù đắp thêm.
Và thế là đôi chân của Quế Anh cứ chạy mãi. Cô sợ rằng nếu dừng lại, tên sở khanh kia sẽ đuổi kịp. Cô chạy đến mức có cảm giác vết thương cũ dưới lòng bàn chân trái bắt đầu nhức và giữa lồng ngực bắt đầu khó thở. Có lẽ Quế Anh đã đi được khá xa.
Cô gái một thân một mình trong đêm, lưu lạc giữa làng chài tưởng chừng như là dài bất tận. Đến khi mệt lừ, Quế Anh nằm tạm trên một chiếc xe ba gác chất đầy những bao tải. Cô kiểm tra lại vài đồng tiền lẻ, có lẽ đủ cho mấy bữa cơm, rồi đắp tạm tấm bạt lên người cho đỡ lạnh rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiếng động cơ xe ồn ào cùng sự nóng bức toả ra từ tấm bạt khiến Quế Anh thức giấc. Cô lồm cồm ngồi dậy nhìn quanh. Đã là rạng sáng, hai bên đường trông rất lạ, không có lấy một bóng người, cô gái nhỏ bất giác hỏi:
- Ủa… đây là đâu?
Người đàn bà lái xe ba gác giật mình quay lại đằng sau. Bà thấy một người con gái với mái tóc bù xù đang mặc một bộ đồ màu trắng đã lấm lem. Bà sợ hãi, lắp bắp:
- Trời ơi trời ơi… Nam mô a di đà phật! B-Ban ngày ban mặt đừng hiện lên! Nam mô a di đà phật! Tha cho tôi!
Bà lái xe cứ vừa đi vừa niệm chú. Quế Anh chồm lên vỗ vai:
- Cô ơi…
Bà ấy lại càng giật mình hơn:
- Aaa hu hu! Tôi chỉ là dân buôn bán bình thường! Đừng hại tôi! Nam mô a di đà phật!
Đáp lại sự sợ hãi của bà là câu nói tỉnh bơ của Quế Anh:
- Cô ơi, tối qua cháu ngủ quên trên xe. Cô dừng xe cho cháu xuống với…
Nghe đến đây, người lái xe mới thở phào nhẹ nhõm. Bà đỗ xe ở ven đường, thấy cô gái có vẻ kì lạ liền hỏi thăm. Biết được Quế Anh mới bỏ trốn khỏi nhà để tự bảo vệ mình, bà vừa ngưỡng mộ vừa thương xót, muốn cho cô một ít lộ phí nhưng bị từ chối. Hết cách, bà chỉ cho cô một chai nước suối và cái bánh bao nhỏ coi như là ăn sáng lót dạ.
Quế Anh cảm ơn người phụ nữ tốt bụng rồi lại tiếp tục một mình lang bạt nơi vùng quê lạ lẫm.
Trời chập tối, cô gái ngồi ở một quán ăn khá rẻ và ngon. Cô dự định sẽ xin ở lại đây làm việc để kiếm chút đỉnh và có chỗ ngủ ngày qua ngày. Chuyện sẽ không có gì nếu chiếc ti vi trong quán không đột nhiên phát lên một bản tin.
“Thiếu gia Hi Thành treo giải năm mươi triệu cho những ai tìm được cô gái tên Quế Anh và báo cáo lại. Được biết, cô đã ăn trộm đồ của anh và bỏ trốn. Anh tìm cô vì chỉ muốn lấy lại đồ đã mất chứ không hề muốn báo công an. Mong những ai có vô tình thấy…”
Đến đây, rất nhiều ánh mắt đã nhìn về phía Quế Anh. Cũng phải thôi, mấy đặc điểm ngoại hình được miêu tả trên ti vi đều là dựa vào cô mà. Chẳng ngờ đám người đó lại làm đến mức này, còn vu khống cô trộm cắp, đúng là xem thường người khác và luật pháp.
Một người đàn ông đang ăn trong quán liền chạy lại, nắm bộp lấy cổ tay cô:
- Mày? Là mày đúng không?
Tuy nhiên, Quế Anh làm gì có cơ hội giải thích. Có vẻ mấy người đằng sau cũng đang chực chờ bắt cô để có tiền thưởng.
Cô lấy hết sức bình sinh để vùng ra rồi bỏ chạy. Hành động này của Quế Anh chính là bứt dây động rừng khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều đổ dồn đi bắt cô như bắt một con mồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.