Chương 57: Nhiệm vụ
Tôi Chỉ Muốn Sống Một Cuộc Đời Trọn Vẹn
28/07/2023
Tống Tử Kỳ liên tục đưa mắt nhìn Dịch Dao, có lẽ anh đã đắm say trong
nét đẹp ấy, cái nét đẹp tuyệt hảo, và đặc biệt hơn khi nó được áng hiện
lên trong ánh mắt kẻ si tình. Tóc cô xoăn nhẹ, được búi cao gọn gàng, và thật hiếm khi được thấy cô trang điểm kỹ càng, đôi hàng chân mày không
cần tô vẽ quá đậm, làn da trắng mịn như em bé cũng không cần quá cầu kỳ
trong việc phủ kem nền, nhưng đặc biệt là đôi môi đỏ mộng như quả anh
đào vừa hái xuống, cứ khiến cho người đối diện không thể cưỡng lại vẻ
đẹp nhẹ nhàng nhưng vô cùng hút hồn ấy.
Khẽ nhón người về phía trước, anh giúp cô che thân mình khi đang loay hoay sửa chiếc váy cúp ngực, ôm sát cơ thể.
Ngồi ở bàn tròn ngay tại trung tâm sảnh lớn, nơi hội tụ rất cả ánh sáng, và sự chú ý của hàng trăm cặp mắt nhìn về, Dịch Dao lo lắng vì chiếc váy hở bạo mà mẹ anh đã chuẩn bị.
Thì thầm vào tai anh, cô khó xử.
- Ngực em có bị lộ không?
- Anh đưa em vào trong thay bộ khác.
Tuy lo lắng, nhưng cô vẫn kiên quyết chối từ.
- Đây là bộ váy bác gái chuẩn bị, nếu em không mặc thì không ổn đâu.
Tống Tử Kỳ lặng thin, anh đột nhiên cởi áo vest rồi khoác lên vai cô. Cùng lúc đó, cô dịu dàng giúp anh xoắn lại tay áo. Ngay cả khi không có vest đen, Tống Tử Kỳ trông vẫn rất lịch lãm. Gương mặt góc cạnh, sắc sảo như tạc tượng, ngũ quan hài hòa, mũi cao, môi mỏng, cùng với thân hình rắn rỏi, đầy sức sống của người luyện võ thì cũng đủ khiến phụ nữ chết mê.
Khi Dịch Dao sánh bước cạnh Tử Kỳ, hai người họ quả là trời sinh một cặp, có tướng phu thê.
Ánh đèn sân khấu bỗng chiếm lĩnh tất cả sự chú ý nơi sảnh lớn. Ánh sáng bỗng thu về chính giữa, nơi mà Tống Bình đang đứng phát biểu, nơi mà Dương Dân đứng kề cạnh, với nét mặt lĩnh hội đôi điều.
- Chư vị ở đây điều là đối tác làm ăn của Tống thị. Cũng nhờ các vị mà Tống thị mới có cơ hội lớn mạnh hơn. Tống Bình tôi...thật sự cảm kích vô cùng.
Quay sang người đứng bên cạnh, ông tiếp tục.
- Chủ tịch Dương đây là đối tác mới, các vị chắc cũng đã biết rõ ông ấy...
Vừa nói đến đấy, đám đông đã hò reo liên tục. Việc đó cũng khẳng định được vị thế của Dương Dân trong giới làm ăn, trong khi bệnh viện Hạnh Phúc chỉ vừa khánh thành được 7 năm.
Tống Tử Kỳ ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực. Anh dùng ánh mắt tự đắc nhìn về phía sân khấu, trong đầu có lẽ đang nhảy số. Rồi bỗng, anh vội đứng bật dậy khi điện thoại đổ chuông liên hồi.
- Tử Kỳ, anh đi đâu vậy?
Dịch Dao khẽ nhỏ tiếng, cô chơi vơi khi ngồi một mình một bàn ở nơi đông người.
Tống Tử Kỳ dường như không để tâm, anh nhanh chân lướt qua lớp lớp người đông, đi đến cổng lớn, anh vội tìm chỗ vắng người rồi nghe điện thoại.
.....
Khi không có Tử Kỳ bên cạnh, Dịch Dao hoàn toàn lạc lõng. Cô ngồi khép mình một chỗ, không thôi dõi mắt tìm anh - tìm bóng dáng quay lại của anh.
Phía sau lưng cô, một giọng nói quen thuộc bỗng phát ra.
- Tiểu Tống đâu rồi? sao con lại ngồi một mình.
Đưa mắt nhìn người, cô vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên.
- Bố, bố đến rồi.
Ngay khi Mộng Triết Minh vừa đến gần, cô liền vội ôm lấy ông. Trên đời này, ngoài bố thì cô cũng không còn người thân ruột thịt. Không ai dám nhắc về mẹ ruột của cô, và dường như rằng người ta đã quên mất bà là ai.
Choàng tay vỗ về con gái như lúc còn bé xíu. Giọng của Mộng Triết Minh bỗng xót xa.
- Con ốm đi nhiều rồi. Tiểu Tống đối xử với con không tốt à? Nó đâu rồi?
- Không, không phải. Là do việc ở bệnh viện quá tải nên không có thời gian để ngủ.
- 'Là do bác sĩ Mộng nhiệt huyết quá thôi', ở bàn bên cạnh, Dương Nhất Kiệt vừa mời rượu Mộng Triết Minh vừa lên tiếng góp vui.
Nhìn thấy người đàn ông ăn mặc lịch sự, điển trai ngồi phía đối diện, Mộng Triết Minh liền đưa mắt nhìn, ông thắc mắc.
- Đây là...
Dương Nhất Kiệt rời khỏi ghế, anh tiến về phía Dịch Dao, nét mắt đầy tự tin, anh giới thiệu.
- Cháu là Dương Nhất Kiệt, là đồng nghiệp của Dịch Dao.
Mái tóc màu muối tiêu, cùng vô vàng vết chân chim dán đầy hai khóe mắt đã khiến Mộng Triết Minh trông già đi rất nhiều. Dịch Dao lặng người nhìn bố, nhìn dấu ấn đặc biệt mà thời gian đã tô điểm vào gương mặt ông.
- Vậy cậu làm sao lại đến đây?
- 'À, bố cháu được mời đến, cháu chỉ là người theo cùng', hướng mắt về phía Dương Dân đang đứng trên sân khấu, anh tự hào.
Lần nào cũng thế, chỉ cần nhìn thấy Dương Nhất Kiệt, nét mặt cô đều không vui, đôi mắt áng vẻ buồn buồn, miệng không thể hé nổi môi cười.
Đứng chuyện trò giây lát, Mộng Triết Minh liền rời đi bởi tên ông được MC xướng gọi. Khi không gian chỉ còn hai người - tại chiếc bàn tròn trống ghế, Dương Nhất Kiệt không ngần ngại mà ngồi vào đấy.
- Cô có còn nhớ người phụ nữ mang thai 7 tháng không? con của cô ấy đã lớn chừng này rồi....
Anh hớn hở kể về chuyện chuyên môn bởi có lẽ đó là thứ duy nhất anh có thể dùng để bắt chuyện với cô.
Dịch Dao nhìn anh, cô gật đầu có lệ.
Dương Nhất Kiệt tiếp tục:
- Vợ người đàn ông bị sốc tim hôm đó thật sự đã gửi đơn kiện, kiện bệnh viện chúng ta hại chết chồng cô ấy. Bác sĩ Mộng à--
- Thế thì đã làm sao? là chúng ta làm thủ tục cho người ta xuất viện, giữa đường lại xảy ra vấn đề, không phải là do chúng ta sơ xuất à?
- Họ luôn đinh ninh rằng chỉ cần bác sĩ thì có thể trị được tất cả loại bệnh trên đời, thậm chí là cứu rỗi ai đó.
Cô nhìn anh thật sâu, không thể kiềm mình, cô lớn giọng.
- Nhưng anh cũng không có quyền giết hại người khác. Nếu đã làm, anh nên trung thực thừa nhận lỗi lầm, và cầu xin tha thứ.
Không để tâm đến sự lặng thin của anh, cô tiếp tục gay gắt.
- Đứa trẻ đó đã nắm tay tôi, và cầu xin tôi cứu bố nó, lúc đó nó còn có thể tin ai ngoài bác sĩ? Khi bệnh nhân đã ra đi, anh chỉ nghĩ cho thân mình, anh sợ rắc rối đến vậy sao?
Dương Nhất Kiệt bỗng lặng người. Anh luôn cảm thấy cô không thích mình, nhưng cũng bất lực trong việc ngăn cản bản thân tự tìm đến cô. Dù biết rõ Dịch Dao đã có Tống Tử Kỳ, nhưng trong anh vẫn luôn loe lói một niềm tin - niềm tin của kẻ đơn phương. Những lời cô nói không làm anh ghét bỏ mà thậm chí còn khơi gợi niềm khao khát sở hữu trong anh.
Nối tiếp cuộc trò chuyện chính một khoảng lặng kéo dài. Nhưng bầu không khí ấy vốn không giữ được bao lâu bởi sự trở lại của Tống Tử Kỳ. Thay vì tiến thẳng đến chỗ bạn gái, anh lại đi băng băng lên sân khấu, cố tình làm náo loạn buổi kế kết hợp đồng giữa Tống thị và bệnh viện Hạnh Phúc.
Ngồi phía trung tâm, cô cùng Dương Nhất Kiệt dõi mắt nhìn lên, không khỏi ngạc nhiên, thắc mắc.
Tống Tử Kỳ giành lấy micro, lạnh lùng, tự đắc, thêm chút kiêu ngạo, anh phát biểu.
- Chư vị, chư vị, xin hãy trật tự.
Đưa tay ra hiệu, anh chuyên nghiệp như thể đang huấn luyện tân binh.
Đưa ánh mắt biết cười nhìn Dịch Dao, anh tiếp tục.
- Tôi vốn không muốn tham gia vào bất cứ hoạt động nào của Tống Gia.
Quay sang Tống Thẩm - người đang đứng cạnh bên, anh gây sự.
- Cậu lớn nhà họ Tống cũng không mấy hài lòng khi tôi xuất hiện ở đây.
- 'Mày đang bày trò gì vậy?', thì thầm, Tống Thẩm khó chịu, nhưng không dám phản ứng.
Nhếch mép, Tống Tử Kỳ bỗng lên giọng.
- Anh sợ mình sẽ không tranh giành lại tôi à? Anh yên tâm, anh là con trai cưng của bố cơ mà.
Tống Bình không hé nửa lời, ông lặng lẽ đưa mắt nhìn anh. Nhưng Lệ Hoa lại khác, bà chỉ sợ anh làm loạn và không còn cơ hội kế thừa gia nghiệp.
Tống Thẩm nghiến chặt răng, hắn nhìn anh đầy giận dữ.
- Mày...
- Anh hai, anh khoang hẳn tức giận, tôi không màn đến gia sản nhà họ Tống làm gì. Bố cũng từ mặt tôi rồi mà.
Đám đông phía dưới liền lời ra tiếng vào, tiếng xì xầm bỗng lặng động ngay khi anh lên tiếng.
- Mộng Lý Dịch Dao là bạn gái tôi. Tôi yêu cô ấy nhiều năm rồi, cũng đã ngỏ lời vô số lần, nhưng đều qua loa, tạm bợ....
Không chỉ chân thành, ánh mắt Tống Tử Kỳ dường như đang ẩn chứa đôi điều.
- Hôm nay anh đứng tại đây, ở nơi sang trọng như thế này, có cả sự góp mặt của bố em, anh muốn đường hoàng hỏi cưới em...
Bước từng nấc thang xuống sảnh lớn. Tống Tử Kỳ để tay vào túi, ngay khi vừa đứng trước mặt cô, anh bèn lấy ra chiếc hộp đỏ. Nhẹ nhàng cầm nhẫn cưới, anh thì thầm trước sự ngỡ ngàng của cô.
Dương Nhất Kiệt ngồi ngớ người tại ghế, nhìn chăm chăm về cảnh tượng lãng mạn trước mặt với ánh mắt không vui.
- Em đồng ý làm mẹ của con anh nhé?
Trút bỏ sự ngạc nhiên, cô ngại ngùng gật đầu.
Anh khẽ đeo nhẫn vào ngón áp úp trái, thay vì hôn lên tay, anh lại chọn môi với ý nghĩa rằng "Anh yêu em".
Rời khỏi môi cô, anh đưa mắt nhìn Dương Nhất Kiệt, đắc ý cười.
- 'Chỉ cần anh bàn chuyện với bố em là được, không nên phô trương như vậy', cô khẽ nói nhỏ vào tai anh.
Lời anh đáp bỗng bị những tràn pháo tay lấn át, cô cũng chỉ nghe được vỏn vài vài chữ.
- ....là vì em.
- Anh nói gì cơ?
Tống Tử Kỳ quay sang phía tả trái, anh chỉ tay.
- Thẩm Phù đã giúp chúng ta ghi hình lại rồi.
- Phù Phù cũng ở đây sao?
Thẩm Phù to con, thân hình mập mạp đứng chen chút trong đám đông, anh vừa cầm máy ảnh, vừa vẫy tay về phía Dịch Dao, cười rất tươi.
Màn cầu hôn lãng mạn của Tống Tử Kỳ khiến người ta bên bẽn đi chuyện ký kết hợp đồng giữa Tống thị và bệnh viện Hạnh Phúc.
Tống Bình không hiểu con trai. Tống Tử Kỳ cũng không hiểu bố mình. Ông không lên tiếng về "màn trình diễn" có phần thật tâm anh mang lại. Món ăn tối được ông ra lệnh mang lên ngay sau đó, khi no say, ai nấy cũng đều ra về.
Đến khi sảnh lớn không còn bóng người, chỉ còn mỗi bố con Dương Nhất Kiệt. Tống Tử Kỳ liền tìm cách để Dịch Dao về lại chung cư cùng bố. Bản thân anh thì tìm cách lên tầng thượng của tòa nhà đối diện trước khi Dương Dân rời đi.
.....
- Đội trưởng, anh đến rồi.
Người nam cầm ống nhòm quan sát bỗng cất tiếng. Phía trên sân thượng còn có vài ba đồng chí cảnh sát, ai cũng mang theo súng bên mình. Tống Tử Kỳ cũng không là ngoại lệ.
Anh đặt mắt vào tầm nhắm của súng bắn tỉa rồi vội tia "con mồi".
Phía dưới đường lớn, khoảng cách rõ xa từ nơi Tử Kỳ đang đứng, Dương Dân đứng nơi cửa xe, lịch sự chào tạm biệt Tống Bình. Còn Dương Nhất Kiệt, anh vốn đã an tọa phía ghế sau.
Tống Tử Kỳ nhắm thẳng ngay chính giữa trán của đối phương. Tay vốn định bóp cò nhưng lại thôi bởi bố anh đã chiếm trọn tầm ngắm. Mãi mê nhìn về phía con mồi, anh đâu để ý phía sau lưng, nơi mà bọn người mặt thẹo kéo theo đàn em bao xung quanh.
- Đội trưởng....
Tống Tử Kỳ rời khỏi súng ngấm, lúc anh lơ là, chiếc xe đen của Dương Dân liền vụt đi mất.
- Chà chà, mày là thằng cảnh sát mà đại ca nói đó hả?
Tên mặt thẹo chậm rãi tiến về phía anh, hắn vênh váo.
- Mày còn non lắm, mày nghĩ mày qua mặt được tụi tao à?
Anh bỗng cười khì.
- Xem ra tụi bây mang theo nhiều người như vậy cũng do sợ hãi mà ra.
Trong khi anh cố câu giờ, những đồng đội của anh đã nhanh tay chống trả những đoàn đánh giang hồ từ chúng. Chỉ cần nhìn vào số lượng, Tống Tử Kỳ đã chắc rằng mình không có phần thắng. Sự hỗn loạn nơi tâm trí cũng không thôi xua đuổi đi cảm giác tức tối trong lòng khi kế hoạch của anh bị bại lộ hết lần này đến lần khác.
Tống Tử Kỳ giờ đây đơn thân độc mã khi bạn hữu của anh đều ngất lịm dưới nền. Anh bị chúng dồn đến đường cùng. Không còn cách nào khác, anh đành ra tay chống trả. Nhanh tay cầm lấy súng bắn tỉa, Tống Tử Kỳ dùng nó làm vũ khí.
Thân thủ nhanh nhẹn, anh nhanh chống đánh hạ nhiều tên. Súng dài bất tiện, anh vội lấy súng ống vắt ở lưng quần, nhanh tay nhắm chuẩn.
Thấy anh nổ súng, tên mặt thẹo liền tìm chỗ trốn, núp phía sau thùng cứng, hắn khẽ chỉa súng về phía anh. Khi súng ngắn hết đạn, Tống Tử Kỳ cũng chỉ biết dùng tay trần chống trả đao dài.
Anh đột nhiên té nhào xuống sàn, nhanh tay với lấy súng bắn tỉa rồi dùng nó chặn ngang hàng chục nhát đao chém xuống. Nghiến răng, dụng sức, anh cố đẩy chúng ra xa, nhưng bỗng, có kẻ cố ý chỉ mũi đao vào đầu, Tống Tử Kỳ liền nhanh chống xoay người, gồng sức chống trả.
Mũi đao nhọn hoắt tuy không đâm thẳng vào đầu nhưng nó lại ghim vào da thịt khiến máu chảy ròng xuống cổ, làm ướt cả bả vai, nhuộm đỏ áo sơ mi trắng. Nhưng mai thay, tiếng đạn bay vèo vèo phát ra liên hồi, từng kẻ chỉa súng về phía Tống Tử Kỳ đột ngột ngã xuống, ngay cả tên mặt thẹo cũng vào tầm ngắm trước khi hắn nổ súng về phía anh.
Tống Tử Kỳ nằm thở dốc trong hàng chục người bỏ mạng vì trúng đạn. Trong chốc lát, một nhóm người liền thi nhau kéo đến, hai trong số họ vội đỡ anh dậy.
- Cậu không sao chứ?
Tống Tử Kỳ lắc đầu, ánh mắt không phục, anh không cam lòng.
- Tôi chứ tưởng đêm nay sẽ giết được lão ta.
- Không trách cậu được, do cảnh sát chúng ta xem thường lão rồi.
Mồ hôi đổ ra từ trán thấm vào vết thương khiến anh nhăn mặt. Cắn răng chịu đựng, anh nhặt khẩu súng của tên mặt thẹo, thận trọng xem xét.
Một người trong số họ bỗng lên tiếng.
- Đội trưởng, tay của anh...
Tống Tử Kỳ dõi mắt nhìn xuống vũng máu động dưới nền, từng giọt, từng giọt máu đỏ thi nhau nhểu xuống. Sắc mặt bỗng tối sầm, ánh mắt đau khổ, anh hoang mang khi nhận ra mình vừa mất đi ngón tay út. Tiếp theo đó, nỗi đau xác thịt chiếm lĩnh cảm xúc, và còn gì ghê sợ bằng khi nhìn thấy một phần trên cơ thể mình nằm dưới nền.
Khẽ nhón người về phía trước, anh giúp cô che thân mình khi đang loay hoay sửa chiếc váy cúp ngực, ôm sát cơ thể.
Ngồi ở bàn tròn ngay tại trung tâm sảnh lớn, nơi hội tụ rất cả ánh sáng, và sự chú ý của hàng trăm cặp mắt nhìn về, Dịch Dao lo lắng vì chiếc váy hở bạo mà mẹ anh đã chuẩn bị.
Thì thầm vào tai anh, cô khó xử.
- Ngực em có bị lộ không?
- Anh đưa em vào trong thay bộ khác.
Tuy lo lắng, nhưng cô vẫn kiên quyết chối từ.
- Đây là bộ váy bác gái chuẩn bị, nếu em không mặc thì không ổn đâu.
Tống Tử Kỳ lặng thin, anh đột nhiên cởi áo vest rồi khoác lên vai cô. Cùng lúc đó, cô dịu dàng giúp anh xoắn lại tay áo. Ngay cả khi không có vest đen, Tống Tử Kỳ trông vẫn rất lịch lãm. Gương mặt góc cạnh, sắc sảo như tạc tượng, ngũ quan hài hòa, mũi cao, môi mỏng, cùng với thân hình rắn rỏi, đầy sức sống của người luyện võ thì cũng đủ khiến phụ nữ chết mê.
Khi Dịch Dao sánh bước cạnh Tử Kỳ, hai người họ quả là trời sinh một cặp, có tướng phu thê.
Ánh đèn sân khấu bỗng chiếm lĩnh tất cả sự chú ý nơi sảnh lớn. Ánh sáng bỗng thu về chính giữa, nơi mà Tống Bình đang đứng phát biểu, nơi mà Dương Dân đứng kề cạnh, với nét mặt lĩnh hội đôi điều.
- Chư vị ở đây điều là đối tác làm ăn của Tống thị. Cũng nhờ các vị mà Tống thị mới có cơ hội lớn mạnh hơn. Tống Bình tôi...thật sự cảm kích vô cùng.
Quay sang người đứng bên cạnh, ông tiếp tục.
- Chủ tịch Dương đây là đối tác mới, các vị chắc cũng đã biết rõ ông ấy...
Vừa nói đến đấy, đám đông đã hò reo liên tục. Việc đó cũng khẳng định được vị thế của Dương Dân trong giới làm ăn, trong khi bệnh viện Hạnh Phúc chỉ vừa khánh thành được 7 năm.
Tống Tử Kỳ ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực. Anh dùng ánh mắt tự đắc nhìn về phía sân khấu, trong đầu có lẽ đang nhảy số. Rồi bỗng, anh vội đứng bật dậy khi điện thoại đổ chuông liên hồi.
- Tử Kỳ, anh đi đâu vậy?
Dịch Dao khẽ nhỏ tiếng, cô chơi vơi khi ngồi một mình một bàn ở nơi đông người.
Tống Tử Kỳ dường như không để tâm, anh nhanh chân lướt qua lớp lớp người đông, đi đến cổng lớn, anh vội tìm chỗ vắng người rồi nghe điện thoại.
.....
Khi không có Tử Kỳ bên cạnh, Dịch Dao hoàn toàn lạc lõng. Cô ngồi khép mình một chỗ, không thôi dõi mắt tìm anh - tìm bóng dáng quay lại của anh.
Phía sau lưng cô, một giọng nói quen thuộc bỗng phát ra.
- Tiểu Tống đâu rồi? sao con lại ngồi một mình.
Đưa mắt nhìn người, cô vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên.
- Bố, bố đến rồi.
Ngay khi Mộng Triết Minh vừa đến gần, cô liền vội ôm lấy ông. Trên đời này, ngoài bố thì cô cũng không còn người thân ruột thịt. Không ai dám nhắc về mẹ ruột của cô, và dường như rằng người ta đã quên mất bà là ai.
Choàng tay vỗ về con gái như lúc còn bé xíu. Giọng của Mộng Triết Minh bỗng xót xa.
- Con ốm đi nhiều rồi. Tiểu Tống đối xử với con không tốt à? Nó đâu rồi?
- Không, không phải. Là do việc ở bệnh viện quá tải nên không có thời gian để ngủ.
- 'Là do bác sĩ Mộng nhiệt huyết quá thôi', ở bàn bên cạnh, Dương Nhất Kiệt vừa mời rượu Mộng Triết Minh vừa lên tiếng góp vui.
Nhìn thấy người đàn ông ăn mặc lịch sự, điển trai ngồi phía đối diện, Mộng Triết Minh liền đưa mắt nhìn, ông thắc mắc.
- Đây là...
Dương Nhất Kiệt rời khỏi ghế, anh tiến về phía Dịch Dao, nét mắt đầy tự tin, anh giới thiệu.
- Cháu là Dương Nhất Kiệt, là đồng nghiệp của Dịch Dao.
Mái tóc màu muối tiêu, cùng vô vàng vết chân chim dán đầy hai khóe mắt đã khiến Mộng Triết Minh trông già đi rất nhiều. Dịch Dao lặng người nhìn bố, nhìn dấu ấn đặc biệt mà thời gian đã tô điểm vào gương mặt ông.
- Vậy cậu làm sao lại đến đây?
- 'À, bố cháu được mời đến, cháu chỉ là người theo cùng', hướng mắt về phía Dương Dân đang đứng trên sân khấu, anh tự hào.
Lần nào cũng thế, chỉ cần nhìn thấy Dương Nhất Kiệt, nét mặt cô đều không vui, đôi mắt áng vẻ buồn buồn, miệng không thể hé nổi môi cười.
Đứng chuyện trò giây lát, Mộng Triết Minh liền rời đi bởi tên ông được MC xướng gọi. Khi không gian chỉ còn hai người - tại chiếc bàn tròn trống ghế, Dương Nhất Kiệt không ngần ngại mà ngồi vào đấy.
- Cô có còn nhớ người phụ nữ mang thai 7 tháng không? con của cô ấy đã lớn chừng này rồi....
Anh hớn hở kể về chuyện chuyên môn bởi có lẽ đó là thứ duy nhất anh có thể dùng để bắt chuyện với cô.
Dịch Dao nhìn anh, cô gật đầu có lệ.
Dương Nhất Kiệt tiếp tục:
- Vợ người đàn ông bị sốc tim hôm đó thật sự đã gửi đơn kiện, kiện bệnh viện chúng ta hại chết chồng cô ấy. Bác sĩ Mộng à--
- Thế thì đã làm sao? là chúng ta làm thủ tục cho người ta xuất viện, giữa đường lại xảy ra vấn đề, không phải là do chúng ta sơ xuất à?
- Họ luôn đinh ninh rằng chỉ cần bác sĩ thì có thể trị được tất cả loại bệnh trên đời, thậm chí là cứu rỗi ai đó.
Cô nhìn anh thật sâu, không thể kiềm mình, cô lớn giọng.
- Nhưng anh cũng không có quyền giết hại người khác. Nếu đã làm, anh nên trung thực thừa nhận lỗi lầm, và cầu xin tha thứ.
Không để tâm đến sự lặng thin của anh, cô tiếp tục gay gắt.
- Đứa trẻ đó đã nắm tay tôi, và cầu xin tôi cứu bố nó, lúc đó nó còn có thể tin ai ngoài bác sĩ? Khi bệnh nhân đã ra đi, anh chỉ nghĩ cho thân mình, anh sợ rắc rối đến vậy sao?
Dương Nhất Kiệt bỗng lặng người. Anh luôn cảm thấy cô không thích mình, nhưng cũng bất lực trong việc ngăn cản bản thân tự tìm đến cô. Dù biết rõ Dịch Dao đã có Tống Tử Kỳ, nhưng trong anh vẫn luôn loe lói một niềm tin - niềm tin của kẻ đơn phương. Những lời cô nói không làm anh ghét bỏ mà thậm chí còn khơi gợi niềm khao khát sở hữu trong anh.
Nối tiếp cuộc trò chuyện chính một khoảng lặng kéo dài. Nhưng bầu không khí ấy vốn không giữ được bao lâu bởi sự trở lại của Tống Tử Kỳ. Thay vì tiến thẳng đến chỗ bạn gái, anh lại đi băng băng lên sân khấu, cố tình làm náo loạn buổi kế kết hợp đồng giữa Tống thị và bệnh viện Hạnh Phúc.
Ngồi phía trung tâm, cô cùng Dương Nhất Kiệt dõi mắt nhìn lên, không khỏi ngạc nhiên, thắc mắc.
Tống Tử Kỳ giành lấy micro, lạnh lùng, tự đắc, thêm chút kiêu ngạo, anh phát biểu.
- Chư vị, chư vị, xin hãy trật tự.
Đưa tay ra hiệu, anh chuyên nghiệp như thể đang huấn luyện tân binh.
Đưa ánh mắt biết cười nhìn Dịch Dao, anh tiếp tục.
- Tôi vốn không muốn tham gia vào bất cứ hoạt động nào của Tống Gia.
Quay sang Tống Thẩm - người đang đứng cạnh bên, anh gây sự.
- Cậu lớn nhà họ Tống cũng không mấy hài lòng khi tôi xuất hiện ở đây.
- 'Mày đang bày trò gì vậy?', thì thầm, Tống Thẩm khó chịu, nhưng không dám phản ứng.
Nhếch mép, Tống Tử Kỳ bỗng lên giọng.
- Anh sợ mình sẽ không tranh giành lại tôi à? Anh yên tâm, anh là con trai cưng của bố cơ mà.
Tống Bình không hé nửa lời, ông lặng lẽ đưa mắt nhìn anh. Nhưng Lệ Hoa lại khác, bà chỉ sợ anh làm loạn và không còn cơ hội kế thừa gia nghiệp.
Tống Thẩm nghiến chặt răng, hắn nhìn anh đầy giận dữ.
- Mày...
- Anh hai, anh khoang hẳn tức giận, tôi không màn đến gia sản nhà họ Tống làm gì. Bố cũng từ mặt tôi rồi mà.
Đám đông phía dưới liền lời ra tiếng vào, tiếng xì xầm bỗng lặng động ngay khi anh lên tiếng.
- Mộng Lý Dịch Dao là bạn gái tôi. Tôi yêu cô ấy nhiều năm rồi, cũng đã ngỏ lời vô số lần, nhưng đều qua loa, tạm bợ....
Không chỉ chân thành, ánh mắt Tống Tử Kỳ dường như đang ẩn chứa đôi điều.
- Hôm nay anh đứng tại đây, ở nơi sang trọng như thế này, có cả sự góp mặt của bố em, anh muốn đường hoàng hỏi cưới em...
Bước từng nấc thang xuống sảnh lớn. Tống Tử Kỳ để tay vào túi, ngay khi vừa đứng trước mặt cô, anh bèn lấy ra chiếc hộp đỏ. Nhẹ nhàng cầm nhẫn cưới, anh thì thầm trước sự ngỡ ngàng của cô.
Dương Nhất Kiệt ngồi ngớ người tại ghế, nhìn chăm chăm về cảnh tượng lãng mạn trước mặt với ánh mắt không vui.
- Em đồng ý làm mẹ của con anh nhé?
Trút bỏ sự ngạc nhiên, cô ngại ngùng gật đầu.
Anh khẽ đeo nhẫn vào ngón áp úp trái, thay vì hôn lên tay, anh lại chọn môi với ý nghĩa rằng "Anh yêu em".
Rời khỏi môi cô, anh đưa mắt nhìn Dương Nhất Kiệt, đắc ý cười.
- 'Chỉ cần anh bàn chuyện với bố em là được, không nên phô trương như vậy', cô khẽ nói nhỏ vào tai anh.
Lời anh đáp bỗng bị những tràn pháo tay lấn át, cô cũng chỉ nghe được vỏn vài vài chữ.
- ....là vì em.
- Anh nói gì cơ?
Tống Tử Kỳ quay sang phía tả trái, anh chỉ tay.
- Thẩm Phù đã giúp chúng ta ghi hình lại rồi.
- Phù Phù cũng ở đây sao?
Thẩm Phù to con, thân hình mập mạp đứng chen chút trong đám đông, anh vừa cầm máy ảnh, vừa vẫy tay về phía Dịch Dao, cười rất tươi.
Màn cầu hôn lãng mạn của Tống Tử Kỳ khiến người ta bên bẽn đi chuyện ký kết hợp đồng giữa Tống thị và bệnh viện Hạnh Phúc.
Tống Bình không hiểu con trai. Tống Tử Kỳ cũng không hiểu bố mình. Ông không lên tiếng về "màn trình diễn" có phần thật tâm anh mang lại. Món ăn tối được ông ra lệnh mang lên ngay sau đó, khi no say, ai nấy cũng đều ra về.
Đến khi sảnh lớn không còn bóng người, chỉ còn mỗi bố con Dương Nhất Kiệt. Tống Tử Kỳ liền tìm cách để Dịch Dao về lại chung cư cùng bố. Bản thân anh thì tìm cách lên tầng thượng của tòa nhà đối diện trước khi Dương Dân rời đi.
.....
- Đội trưởng, anh đến rồi.
Người nam cầm ống nhòm quan sát bỗng cất tiếng. Phía trên sân thượng còn có vài ba đồng chí cảnh sát, ai cũng mang theo súng bên mình. Tống Tử Kỳ cũng không là ngoại lệ.
Anh đặt mắt vào tầm nhắm của súng bắn tỉa rồi vội tia "con mồi".
Phía dưới đường lớn, khoảng cách rõ xa từ nơi Tử Kỳ đang đứng, Dương Dân đứng nơi cửa xe, lịch sự chào tạm biệt Tống Bình. Còn Dương Nhất Kiệt, anh vốn đã an tọa phía ghế sau.
Tống Tử Kỳ nhắm thẳng ngay chính giữa trán của đối phương. Tay vốn định bóp cò nhưng lại thôi bởi bố anh đã chiếm trọn tầm ngắm. Mãi mê nhìn về phía con mồi, anh đâu để ý phía sau lưng, nơi mà bọn người mặt thẹo kéo theo đàn em bao xung quanh.
- Đội trưởng....
Tống Tử Kỳ rời khỏi súng ngấm, lúc anh lơ là, chiếc xe đen của Dương Dân liền vụt đi mất.
- Chà chà, mày là thằng cảnh sát mà đại ca nói đó hả?
Tên mặt thẹo chậm rãi tiến về phía anh, hắn vênh váo.
- Mày còn non lắm, mày nghĩ mày qua mặt được tụi tao à?
Anh bỗng cười khì.
- Xem ra tụi bây mang theo nhiều người như vậy cũng do sợ hãi mà ra.
Trong khi anh cố câu giờ, những đồng đội của anh đã nhanh tay chống trả những đoàn đánh giang hồ từ chúng. Chỉ cần nhìn vào số lượng, Tống Tử Kỳ đã chắc rằng mình không có phần thắng. Sự hỗn loạn nơi tâm trí cũng không thôi xua đuổi đi cảm giác tức tối trong lòng khi kế hoạch của anh bị bại lộ hết lần này đến lần khác.
Tống Tử Kỳ giờ đây đơn thân độc mã khi bạn hữu của anh đều ngất lịm dưới nền. Anh bị chúng dồn đến đường cùng. Không còn cách nào khác, anh đành ra tay chống trả. Nhanh tay cầm lấy súng bắn tỉa, Tống Tử Kỳ dùng nó làm vũ khí.
Thân thủ nhanh nhẹn, anh nhanh chống đánh hạ nhiều tên. Súng dài bất tiện, anh vội lấy súng ống vắt ở lưng quần, nhanh tay nhắm chuẩn.
Thấy anh nổ súng, tên mặt thẹo liền tìm chỗ trốn, núp phía sau thùng cứng, hắn khẽ chỉa súng về phía anh. Khi súng ngắn hết đạn, Tống Tử Kỳ cũng chỉ biết dùng tay trần chống trả đao dài.
Anh đột nhiên té nhào xuống sàn, nhanh tay với lấy súng bắn tỉa rồi dùng nó chặn ngang hàng chục nhát đao chém xuống. Nghiến răng, dụng sức, anh cố đẩy chúng ra xa, nhưng bỗng, có kẻ cố ý chỉ mũi đao vào đầu, Tống Tử Kỳ liền nhanh chống xoay người, gồng sức chống trả.
Mũi đao nhọn hoắt tuy không đâm thẳng vào đầu nhưng nó lại ghim vào da thịt khiến máu chảy ròng xuống cổ, làm ướt cả bả vai, nhuộm đỏ áo sơ mi trắng. Nhưng mai thay, tiếng đạn bay vèo vèo phát ra liên hồi, từng kẻ chỉa súng về phía Tống Tử Kỳ đột ngột ngã xuống, ngay cả tên mặt thẹo cũng vào tầm ngắm trước khi hắn nổ súng về phía anh.
Tống Tử Kỳ nằm thở dốc trong hàng chục người bỏ mạng vì trúng đạn. Trong chốc lát, một nhóm người liền thi nhau kéo đến, hai trong số họ vội đỡ anh dậy.
- Cậu không sao chứ?
Tống Tử Kỳ lắc đầu, ánh mắt không phục, anh không cam lòng.
- Tôi chứ tưởng đêm nay sẽ giết được lão ta.
- Không trách cậu được, do cảnh sát chúng ta xem thường lão rồi.
Mồ hôi đổ ra từ trán thấm vào vết thương khiến anh nhăn mặt. Cắn răng chịu đựng, anh nhặt khẩu súng của tên mặt thẹo, thận trọng xem xét.
Một người trong số họ bỗng lên tiếng.
- Đội trưởng, tay của anh...
Tống Tử Kỳ dõi mắt nhìn xuống vũng máu động dưới nền, từng giọt, từng giọt máu đỏ thi nhau nhểu xuống. Sắc mặt bỗng tối sầm, ánh mắt đau khổ, anh hoang mang khi nhận ra mình vừa mất đi ngón tay út. Tiếp theo đó, nỗi đau xác thịt chiếm lĩnh cảm xúc, và còn gì ghê sợ bằng khi nhìn thấy một phần trên cơ thể mình nằm dưới nền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.