Chương 21: Tang sự
Tôi Chỉ Muốn Sống Một Cuộc Đời Trọn Vẹn
08/07/2023
Ngay khi xe qua được cửa khẩu, vào được chốn sài thành. Tống Tử Kỳ liền hướng xe đến thẳng chung cư - nơi Dịch Dao từng ở. Khi đến nơi, cậu gọi mãi vẫn không thấy Mộng Triết Minh đáp lời. Thế là lại vội vàng láy xe đến thẳng Mộng Thị. Ngay khi bước vào sảnh lớn, ngay khi nhận thấy người của bố cậu đi đi lại lại ở đó, Tống Tử Kỳ liền tìm cách luồng lách, và cuối cùng cũng có thể lên thẳng tầng 5.
Không màng suy nghĩ về hậu quả, cậu mạnh tay đẩy dạt những vệ sĩ đứng canh bên ngoài rồi đẩy cửa xông vào. Ánh mắt của Tống Bình vừa ngạc nhiên vừa muốn bóp chết cậu.
- Tử Kỳ, cháu có chuyện gì không?
Không chỉ mỗi Tống Bình và còn hàng chục ánh mắt từ phía cổ đông nhìn chằm chằm về phía cậu. Ngay lúc ấy cậu không nói nên lời bởi đập vào mắt cậu là những slide trình chiếu bí mật - thứ mà cậu vô tình thấy được, đúng lúc đó, Mộng Triết Minh liền vội tắt máy, cùng cậu ra ngoài.
Ngay khi ở nơi vắng người, Tống Tử Kỳ liền nói ông nghe tình hình ở làng Thạch Bàn. Mộng Triết Minh lộ nét bình tĩnh, tựa như mặt hồ mùa xuân, ông sai người đưa cậu về nhà rồi trở lại cuộc hợp.
Ngay khi về đến Tống gia, Tống Tử Kỳ liền bị họ nhốt vào phòng, khi không có sự cho phép của Tống Bình thì ngay cả Lệ Hoa cũng không được phép vào.
.....
Quán rượu vốn dĩ đông đúc giờ lại hiu quạnh làm sao, và căn nhà nhỏ kia lại tràn đầy hương khói, tang gia không khóc, không tỏ ra thương xót dù chỉ một lần - Dịch Dao quỳ bên cạnh quan tài, cố gắng trả lễ cho những ai đến viếng thăm bà, cô tuy không khóc nhưng Nhược Nhai quỳ kế cạnh đã khóc sưng mắt rồi.
Trước hôm đưa bà về nhà, viện trưởng Dân đã đến tìm cô, ông bảo rằng vì là chỗ thân thiết nên tiền viện phí ông sẽ giúp cô xoay sở, khi đó cô còn cúi đầu cảm ơn, và trước đó hai giờ đồng hồ, Dịch Dao cũng đã chủ động tìm đến phòng nghỉ của Dương Nhất Kiệt.
Chuyện là thế này....
Ngay khi rời khỏi nhà vệ sinh nam, đi qua sảnh lớn, cô vô tình thấy cái kéo trên bàn làm việc của người thu ngân nên đã lén cầm theo. Cầm theo kéo nhọn, cô bước từng bước chân nặng nề đến phòng nghỉ dành cho bác sĩ. Đứng trước cửa, đưa mắt nhìn vào trong cô đã thấy Dương Nhất Kiệt ôm mặt khóc nức nở, hắn run sợ, hắn sợ mình sẽ ở tù, hắn sợ bố sẽ không bảo vệ được hắn, và hắn còn sợ đối diện với người nhà bệnh nhân - người mà hắn đã vô tình giết hại.
Tay nắm chặt kéo, cô giận run người rồi không hiểu cớ làm sao Dao lại quăng bẽn nó đi, ý định giết người cũng không còn. Cô không tố cáo hắn, cô tự có cách của mình.
.....
Dù cho Lý Tự Bách và Thẩm Phù có nói điều chi, dù cho Nhược Nhai có khóc khan cả giọng, cô vẫn không mãi mai để ý mà chỉ đưa mắt nhìn xuống nền, cho đến khi đôi bàn chân mang vớ đen kia lọt vào mắt, cô liền ngẩng đầu nhìn hắn. Dương Nhất Kiệt ăn mặc lịch sự, nghiêm trang, hắn khẽ cấm nhan vào lư hương rồi quỳ xuống trước bài vị bà, hồi lâu, hắn cúi đầu trước Dịch Dao.
- Bác sĩ Dương, thật quý hóa khi anh đến đây.
Giọng khàng, lời nói ma mị, cô dành cho hắn. Ánh nhìn cô đặt lên hắn đã vô tình bị Lý Tự Bách phát hiện, ánh mắt của cô khiến cậu thấy có gì đó không đúng, thế là cậu cứ mãi giữ im lặng cho đến khi Dương Nhất Kiệt rời đi. Chỉ khi hắn vừa khuất bóng, Dao liền lấy xuống ba cây nhang hắn vừa cấm, quăng mạnh xuống nền.
Không màng suy nghĩ về hậu quả, cậu mạnh tay đẩy dạt những vệ sĩ đứng canh bên ngoài rồi đẩy cửa xông vào. Ánh mắt của Tống Bình vừa ngạc nhiên vừa muốn bóp chết cậu.
- Tử Kỳ, cháu có chuyện gì không?
Không chỉ mỗi Tống Bình và còn hàng chục ánh mắt từ phía cổ đông nhìn chằm chằm về phía cậu. Ngay lúc ấy cậu không nói nên lời bởi đập vào mắt cậu là những slide trình chiếu bí mật - thứ mà cậu vô tình thấy được, đúng lúc đó, Mộng Triết Minh liền vội tắt máy, cùng cậu ra ngoài.
Ngay khi ở nơi vắng người, Tống Tử Kỳ liền nói ông nghe tình hình ở làng Thạch Bàn. Mộng Triết Minh lộ nét bình tĩnh, tựa như mặt hồ mùa xuân, ông sai người đưa cậu về nhà rồi trở lại cuộc hợp.
Ngay khi về đến Tống gia, Tống Tử Kỳ liền bị họ nhốt vào phòng, khi không có sự cho phép của Tống Bình thì ngay cả Lệ Hoa cũng không được phép vào.
.....
Quán rượu vốn dĩ đông đúc giờ lại hiu quạnh làm sao, và căn nhà nhỏ kia lại tràn đầy hương khói, tang gia không khóc, không tỏ ra thương xót dù chỉ một lần - Dịch Dao quỳ bên cạnh quan tài, cố gắng trả lễ cho những ai đến viếng thăm bà, cô tuy không khóc nhưng Nhược Nhai quỳ kế cạnh đã khóc sưng mắt rồi.
Trước hôm đưa bà về nhà, viện trưởng Dân đã đến tìm cô, ông bảo rằng vì là chỗ thân thiết nên tiền viện phí ông sẽ giúp cô xoay sở, khi đó cô còn cúi đầu cảm ơn, và trước đó hai giờ đồng hồ, Dịch Dao cũng đã chủ động tìm đến phòng nghỉ của Dương Nhất Kiệt.
Chuyện là thế này....
Ngay khi rời khỏi nhà vệ sinh nam, đi qua sảnh lớn, cô vô tình thấy cái kéo trên bàn làm việc của người thu ngân nên đã lén cầm theo. Cầm theo kéo nhọn, cô bước từng bước chân nặng nề đến phòng nghỉ dành cho bác sĩ. Đứng trước cửa, đưa mắt nhìn vào trong cô đã thấy Dương Nhất Kiệt ôm mặt khóc nức nở, hắn run sợ, hắn sợ mình sẽ ở tù, hắn sợ bố sẽ không bảo vệ được hắn, và hắn còn sợ đối diện với người nhà bệnh nhân - người mà hắn đã vô tình giết hại.
Tay nắm chặt kéo, cô giận run người rồi không hiểu cớ làm sao Dao lại quăng bẽn nó đi, ý định giết người cũng không còn. Cô không tố cáo hắn, cô tự có cách của mình.
.....
Dù cho Lý Tự Bách và Thẩm Phù có nói điều chi, dù cho Nhược Nhai có khóc khan cả giọng, cô vẫn không mãi mai để ý mà chỉ đưa mắt nhìn xuống nền, cho đến khi đôi bàn chân mang vớ đen kia lọt vào mắt, cô liền ngẩng đầu nhìn hắn. Dương Nhất Kiệt ăn mặc lịch sự, nghiêm trang, hắn khẽ cấm nhan vào lư hương rồi quỳ xuống trước bài vị bà, hồi lâu, hắn cúi đầu trước Dịch Dao.
- Bác sĩ Dương, thật quý hóa khi anh đến đây.
Giọng khàng, lời nói ma mị, cô dành cho hắn. Ánh nhìn cô đặt lên hắn đã vô tình bị Lý Tự Bách phát hiện, ánh mắt của cô khiến cậu thấy có gì đó không đúng, thế là cậu cứ mãi giữ im lặng cho đến khi Dương Nhất Kiệt rời đi. Chỉ khi hắn vừa khuất bóng, Dao liền lấy xuống ba cây nhang hắn vừa cấm, quăng mạnh xuống nền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.