Chương 9: Kính hoa thủy nguyệt
Mãng Xà
16/08/2024
Hải Ngư vui đùa dưới nước một lúc
rồi tạm biệt đàn cá heo, đàn cá heo vui vẻ bơi khỏi đó. Ở trên tàu,
thuyền trưởng trông thấy đàn cá heo đang bơi về hướng khác liền vui
mừng, Minh Quân đợi mãi không thấy cô trở lại nên đã đánh cược với bản
thân. Nếu như hắn rơi xuống nước mà cô quay lại thì hắn sẽ xem cô như là ân nhân, còn ngược lại thì hắn sẽ truy sát hết những người trên đảo.
Hắn cởi áo khoác ra rồi nhảy xuống biển, những tên vệ sĩ thấy cảnh này liền đi gọi người đến ứng cứu. Sau khi rơi xuống biển, hắn vẫn hy vọng cô sẽ xuất hiện. Cơ thể chìm dần, ánh nhìn dần trở nên mờ nhạt. Đúng lúc này Hải Ngư từ đâu bơi đến ôm chầm lấy hắn, thấy hắn không cử động khiến cho cô lo lắng vội đưa hắn lên mặt nước để tìm con tàu.
Vốn dĩ lúc nãy Hải Ngư cũng định bỏ trốn, nhưng lại sợ Minh Quân sẽ làm hại mọi người nên cô đã không làm vậy. Những tên vệ sĩ ở trên tàu thấy cô và Minh Quân liền nhanh chóng đến kéo hắn lên tàu trước, thấy hắn bất tỉnh nên họ ấn bụng để hắn ọc nước ra ngoài. Trong lúc không ai để ý cô liền ngồi lên tàu, đuôi cá cũng biến trở lại thành đôi chân.
Hải Ngư đi đến thấy hắn vẫn chưa tỉnh nên đành chủ động hô hấp nhân tạo, những tên vệ sĩ chứng kiến cảnh này thì ngơ ngác nhìn nhau.
Đợi một lúc, thấy Minh Quân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại nên một tên vệ sĩ liền bảo những người khác.
- Mau bắt lấy cô ta nhốt vào trong, đưa về nhà họ Chu ông chủ sẽ xử lý theo gia quy!
Hải Ngư chống cự định giải thích, lại bị tên đó vung tay tát vào mặt một cái mạnh khiến cho cô đau nhói gục xuống đất.
- Còn không mau đưa cô ta đi, xảy ra hậu quả gì các người gánh được không???
Những người khác nhanh chóng kéo cô vào bên trong, một lúc sau thì hắn mới bắt đầu ho sặc sụa, đôi mắt từ từ mở ra nhưng không nhìn thấy cô nên trong lòng nghĩ rằng cô đã bỏ mặc mình.
Tên vệ sĩ sợ bị bại lộ chuyện lúc nãy nên liền viện cớ nói ...
- Lúc nãy cũng may là chúng tôi kịp thời cứu lấy thiếu gia, nếu không.....
- Cô ấy trở lại chưa?
- Dạ....chúng tôi sợ cô ấy lại bỏ trốn nên đã nhốt cô ấy vào trong rồi ạ!
Nghe vậy, hắn đứng dậy đi một mạch đến trước cửa phòng của cô, mở cửa đi một mạch vào trong. Hải Ngư nhìn thấy dáng vẻ tức giận đó của hắn thì bắt đầu hoảng sợ, Minh Quân tiến về phía cô, bàn tay thô bạo bóp lấy cổ cô rồi gằn giọng uy hiếp.....
- Hải Ngư! Nếu như cô dám bỏ trốn, tôi sẽ san bằng cả hòn đảo kia, tốt nhất cô nên yên phận cho tôi!
Minh Quân dùng lực khiến cho cô khó thở nên nhăn mặt, đợi đến khi Hải Ngư sắp ngất thì hắn mới chịu bỏ tay ra. Cô gục xuống đất thở hổn hển, dáng vẻ rất đáng thương. Hắn nhìn thấy cô bị mình hành hạ như vậy thì lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi của mình, định đưa tay ra an ủi cô nhưng lại thu tay về. Trong mắt hắn, dáng vẻ của cô lúc này cả người không ngừng run rẩy vì sợ hãi, thế là hắn quay người rời khỏi đó.
Hải Ngư nhìn thấy hắn đã đi thì lúc này lại không kìm được mà rơi nước mắt, cô không muốn ở với loại người như vậy. Càng không muốn quãng đời còn lại bị dày vò, cô không muốn bị người khác hăm doạ mình. Cô chỉ muốn mình có thể được tự do tìm được người mình yêu, và sống hạnh phúc với người ấy.
Minh Quân trở về phòng của mình tức giận đấm vào tường một cái, miệng lẩm bẩm...
\- Nếu như không phải vì Đường Nguyệt Ân, thì tôi đã không thèm đến tìm cô ta! Chỉ cần máu của cô ta có thể cứu được Nguyệt Ân thì những chuyện này có là gì chứ.
Vệ sĩ ở bên ngoài gõ cửa, hắn điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói....
\- Vào đi!
Nghe vậy tên vệ sĩ mới mở cửa đi vào, hắn vẫn lạnh lùng ngồi nhâm nhi ly rượu. Vệ sĩ liền nói....
\- Ngày mai chúng ta về tới Thủ đô rồi, thiếu gia có căn dặn gì không ạ???
\- Các ngươi trông chừng cô ta cho kĩ, ngày mai cần gì ta sẽ nói!
Tên vệ sĩ nhanh chóng rời khỏi phòng, hắn nghĩ đến ngày mai về đến nhà thì đã có thể gặp được Nguyệt Ân người mà mình ngày đêm thương nhớ. Hai người có hôn ước với nhau từ nhỏ, do Nguyệt Ân bị bệnh nặng không ai chữa được nên hắn mới phải mua thông tin khắp nơi từ những tên thương nhân. Nhờ vậy mới biết được về truyền thuyết về người cá, ngay sau đó hắn đã thu xếp mọi việc để lặn lội đến hòn đảo xa xôi này để xác nhận. Không ngờ rằng mọi chuyện đều là thật, người hắn đang tìm kiếm chính là Hải Ngư.
Rất nhiều vụ vì tranh giành người nhận lời chúc phúc mà xảy ra cuộc chiến đổ máu, hắn châm điếu thuốc rít một hơi rồi phả ra khói trắng, trong đầu đang suy nghĩ nên giải quyết cô như thế nào.
Ở trong phòng, Hải Ngư ngồi trên giường thờ thẫn nhìn ra cửa sổ, ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ kính. Dường như cô đã biết được số phận của mình nên bất lực nhắm mắt chấp nhận mọi chuyện xảy ra.
Hắn cởi áo khoác ra rồi nhảy xuống biển, những tên vệ sĩ thấy cảnh này liền đi gọi người đến ứng cứu. Sau khi rơi xuống biển, hắn vẫn hy vọng cô sẽ xuất hiện. Cơ thể chìm dần, ánh nhìn dần trở nên mờ nhạt. Đúng lúc này Hải Ngư từ đâu bơi đến ôm chầm lấy hắn, thấy hắn không cử động khiến cho cô lo lắng vội đưa hắn lên mặt nước để tìm con tàu.
Vốn dĩ lúc nãy Hải Ngư cũng định bỏ trốn, nhưng lại sợ Minh Quân sẽ làm hại mọi người nên cô đã không làm vậy. Những tên vệ sĩ ở trên tàu thấy cô và Minh Quân liền nhanh chóng đến kéo hắn lên tàu trước, thấy hắn bất tỉnh nên họ ấn bụng để hắn ọc nước ra ngoài. Trong lúc không ai để ý cô liền ngồi lên tàu, đuôi cá cũng biến trở lại thành đôi chân.
Hải Ngư đi đến thấy hắn vẫn chưa tỉnh nên đành chủ động hô hấp nhân tạo, những tên vệ sĩ chứng kiến cảnh này thì ngơ ngác nhìn nhau.
Đợi một lúc, thấy Minh Quân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại nên một tên vệ sĩ liền bảo những người khác.
- Mau bắt lấy cô ta nhốt vào trong, đưa về nhà họ Chu ông chủ sẽ xử lý theo gia quy!
Hải Ngư chống cự định giải thích, lại bị tên đó vung tay tát vào mặt một cái mạnh khiến cho cô đau nhói gục xuống đất.
- Còn không mau đưa cô ta đi, xảy ra hậu quả gì các người gánh được không???
Những người khác nhanh chóng kéo cô vào bên trong, một lúc sau thì hắn mới bắt đầu ho sặc sụa, đôi mắt từ từ mở ra nhưng không nhìn thấy cô nên trong lòng nghĩ rằng cô đã bỏ mặc mình.
Tên vệ sĩ sợ bị bại lộ chuyện lúc nãy nên liền viện cớ nói ...
- Lúc nãy cũng may là chúng tôi kịp thời cứu lấy thiếu gia, nếu không.....
- Cô ấy trở lại chưa?
- Dạ....chúng tôi sợ cô ấy lại bỏ trốn nên đã nhốt cô ấy vào trong rồi ạ!
Nghe vậy, hắn đứng dậy đi một mạch đến trước cửa phòng của cô, mở cửa đi một mạch vào trong. Hải Ngư nhìn thấy dáng vẻ tức giận đó của hắn thì bắt đầu hoảng sợ, Minh Quân tiến về phía cô, bàn tay thô bạo bóp lấy cổ cô rồi gằn giọng uy hiếp.....
- Hải Ngư! Nếu như cô dám bỏ trốn, tôi sẽ san bằng cả hòn đảo kia, tốt nhất cô nên yên phận cho tôi!
Minh Quân dùng lực khiến cho cô khó thở nên nhăn mặt, đợi đến khi Hải Ngư sắp ngất thì hắn mới chịu bỏ tay ra. Cô gục xuống đất thở hổn hển, dáng vẻ rất đáng thương. Hắn nhìn thấy cô bị mình hành hạ như vậy thì lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi của mình, định đưa tay ra an ủi cô nhưng lại thu tay về. Trong mắt hắn, dáng vẻ của cô lúc này cả người không ngừng run rẩy vì sợ hãi, thế là hắn quay người rời khỏi đó.
Hải Ngư nhìn thấy hắn đã đi thì lúc này lại không kìm được mà rơi nước mắt, cô không muốn ở với loại người như vậy. Càng không muốn quãng đời còn lại bị dày vò, cô không muốn bị người khác hăm doạ mình. Cô chỉ muốn mình có thể được tự do tìm được người mình yêu, và sống hạnh phúc với người ấy.
Minh Quân trở về phòng của mình tức giận đấm vào tường một cái, miệng lẩm bẩm...
\- Nếu như không phải vì Đường Nguyệt Ân, thì tôi đã không thèm đến tìm cô ta! Chỉ cần máu của cô ta có thể cứu được Nguyệt Ân thì những chuyện này có là gì chứ.
Vệ sĩ ở bên ngoài gõ cửa, hắn điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói....
\- Vào đi!
Nghe vậy tên vệ sĩ mới mở cửa đi vào, hắn vẫn lạnh lùng ngồi nhâm nhi ly rượu. Vệ sĩ liền nói....
\- Ngày mai chúng ta về tới Thủ đô rồi, thiếu gia có căn dặn gì không ạ???
\- Các ngươi trông chừng cô ta cho kĩ, ngày mai cần gì ta sẽ nói!
Tên vệ sĩ nhanh chóng rời khỏi phòng, hắn nghĩ đến ngày mai về đến nhà thì đã có thể gặp được Nguyệt Ân người mà mình ngày đêm thương nhớ. Hai người có hôn ước với nhau từ nhỏ, do Nguyệt Ân bị bệnh nặng không ai chữa được nên hắn mới phải mua thông tin khắp nơi từ những tên thương nhân. Nhờ vậy mới biết được về truyền thuyết về người cá, ngay sau đó hắn đã thu xếp mọi việc để lặn lội đến hòn đảo xa xôi này để xác nhận. Không ngờ rằng mọi chuyện đều là thật, người hắn đang tìm kiếm chính là Hải Ngư.
Rất nhiều vụ vì tranh giành người nhận lời chúc phúc mà xảy ra cuộc chiến đổ máu, hắn châm điếu thuốc rít một hơi rồi phả ra khói trắng, trong đầu đang suy nghĩ nên giải quyết cô như thế nào.
Ở trong phòng, Hải Ngư ngồi trên giường thờ thẫn nhìn ra cửa sổ, ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ kính. Dường như cô đã biết được số phận của mình nên bất lực nhắm mắt chấp nhận mọi chuyện xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.