Tịch Biên Lưu Đày, Ta Bán Cả Vương Phủ Phú Khả Địch Quốc
Chương 1: Xuyên Không 1
An Nhiễm Lãm Nguyệt
19/10/2024
Đau…
Lục phủ ngũ tạng như bị muôn vạn độc trùng gặm nhấm, Tô Hàm Sơ nhíu chặt mày, trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng bỗng chốc mở to mắt, thở dốc, nhìn chằm chằm vào màn giường đỏ rực phía trên.
Trong mắt Tô Hàm Sơ tràn đầy hoang mang, đây là tình huống gì?
Sao lại giống phòng tân hôn thế này?
Chẳng phải mình đã bị ép cung, bị ép uống thuốc độc, sao giờ lại nằm trên giường tân hôn?
Chẳng lẽ tổ chức đã cứu mình về?
Đột nhiên, một cơn đau nhói truyền đến từ sâu trong tâm trí.
Cùng lúc đó, một đoạn ký ức không thuộc về nàng ùa vào.
Khoảng một lúc sau, Tô Hàm Sơ rốt cuộc đã hiểu rõ tình hình.
Nàng đã chết sau khi bị ép cung, sau đó xuyên không, xuyên vào một người cũng tên là Tô Hàm Sơ, nguyên chủ là đại tiểu thư của phủ tướng quân, hôm qua vừa gả cho thế tử Quân Mặc Diệp của Tần vương phủ làm thế tử phi.
Đêm tân hôn, không đợi được phu quân, mà lại đợi được biểu muội của phu quân là Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ khiêu khích nói nguyên chủ không xứng với Quân Mặc Diệp, hơn nữa Tần vương phi đã chuẩn bị để Quân Mặc Diệp cưới nàng ta làm trắc phi, nguyên chủ tức giận, liền cãi nhau với nàng ta, trong lúc xô xát, đầu nguyên chủ bị đẩy va vào bàn, sau đó hôn mê bất tỉnh, nàng lúc này mới đến đây.
Tô Hàm Sơ nhanh chóng sắp xếp lại thông tin trong đầu, xoa xoa thái dương, chậm rãi ngồi dậy, đã đến thì an phận, đi một bước tính một bước vậy!
Sau đó, nàng cảm nhận không gian của mình, phát hiện không gian mang theo bên người vẫn còn, đồ đạc tích trữ bên trong cũng đầy đủ, điều này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù sau này mẹ chồng phu quân không thích, cùng lắm thì hòa ly, nàng dựa vào số đồ tích trữ trước kia, cũng có thể sống một cuộc sống an nhàn sung túc.
Đúng lúc này, một nha hoàn vội vàng chạy vào.
"Tiểu thư, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, người trong cung đến tuyên đọc thánh chỉ, nói Tần vương thông đồng bán nước, muốn tịch biên gia sản, lưu đày..."
Đây là nha hoàn của nguyên chủ, tên là Bình Nhi.
Tô Hàm Sơ sững sờ một lúc.
Không phải chứ? Mình vừa đến đã bị tịch biên gia sản lưu đày? Người ta xuyên không đều là làm hoàng hậu, làm thiên kim tiểu thư hưởng phúc, sao đến mình lại bị giáng xuống làm thường dân không nói, còn phải đi lưu đày?
"Bình Nhi, ngươi chắc chắn là tịch biên gia sản lưu đày?"
Bình Nhi nghe vậy vội vàng nói: "Tiểu thư của ta ơi, cho nô tỳ một ngàn lá gan nô tỳ cũng không dám lấy chuyện này ra đùa giỡn, nô tỳ tận tai nghe được thánh chỉ, bây giờ tiền sảnh rối loạn thành một đoàn, chúng ta có nên lặng lẽ quay về phủ tướng quân không?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục phủ ngũ tạng như bị muôn vạn độc trùng gặm nhấm, Tô Hàm Sơ nhíu chặt mày, trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng bỗng chốc mở to mắt, thở dốc, nhìn chằm chằm vào màn giường đỏ rực phía trên.
Trong mắt Tô Hàm Sơ tràn đầy hoang mang, đây là tình huống gì?
Sao lại giống phòng tân hôn thế này?
Chẳng phải mình đã bị ép cung, bị ép uống thuốc độc, sao giờ lại nằm trên giường tân hôn?
Chẳng lẽ tổ chức đã cứu mình về?
Đột nhiên, một cơn đau nhói truyền đến từ sâu trong tâm trí.
Cùng lúc đó, một đoạn ký ức không thuộc về nàng ùa vào.
Khoảng một lúc sau, Tô Hàm Sơ rốt cuộc đã hiểu rõ tình hình.
Nàng đã chết sau khi bị ép cung, sau đó xuyên không, xuyên vào một người cũng tên là Tô Hàm Sơ, nguyên chủ là đại tiểu thư của phủ tướng quân, hôm qua vừa gả cho thế tử Quân Mặc Diệp của Tần vương phủ làm thế tử phi.
Đêm tân hôn, không đợi được phu quân, mà lại đợi được biểu muội của phu quân là Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ khiêu khích nói nguyên chủ không xứng với Quân Mặc Diệp, hơn nữa Tần vương phi đã chuẩn bị để Quân Mặc Diệp cưới nàng ta làm trắc phi, nguyên chủ tức giận, liền cãi nhau với nàng ta, trong lúc xô xát, đầu nguyên chủ bị đẩy va vào bàn, sau đó hôn mê bất tỉnh, nàng lúc này mới đến đây.
Tô Hàm Sơ nhanh chóng sắp xếp lại thông tin trong đầu, xoa xoa thái dương, chậm rãi ngồi dậy, đã đến thì an phận, đi một bước tính một bước vậy!
Sau đó, nàng cảm nhận không gian của mình, phát hiện không gian mang theo bên người vẫn còn, đồ đạc tích trữ bên trong cũng đầy đủ, điều này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù sau này mẹ chồng phu quân không thích, cùng lắm thì hòa ly, nàng dựa vào số đồ tích trữ trước kia, cũng có thể sống một cuộc sống an nhàn sung túc.
Đúng lúc này, một nha hoàn vội vàng chạy vào.
"Tiểu thư, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, người trong cung đến tuyên đọc thánh chỉ, nói Tần vương thông đồng bán nước, muốn tịch biên gia sản, lưu đày..."
Đây là nha hoàn của nguyên chủ, tên là Bình Nhi.
Tô Hàm Sơ sững sờ một lúc.
Không phải chứ? Mình vừa đến đã bị tịch biên gia sản lưu đày? Người ta xuyên không đều là làm hoàng hậu, làm thiên kim tiểu thư hưởng phúc, sao đến mình lại bị giáng xuống làm thường dân không nói, còn phải đi lưu đày?
"Bình Nhi, ngươi chắc chắn là tịch biên gia sản lưu đày?"
Bình Nhi nghe vậy vội vàng nói: "Tiểu thư của ta ơi, cho nô tỳ một ngàn lá gan nô tỳ cũng không dám lấy chuyện này ra đùa giỡn, nô tỳ tận tai nghe được thánh chỉ, bây giờ tiền sảnh rối loạn thành một đoàn, chúng ta có nên lặng lẽ quay về phủ tướng quân không?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.