Chương 12
Donggua1986
19/07/2017
CHƯƠNG 12
(Tác giả: donggua1986
Người dịch: phần mềm QT)
Đêm đã gần đến giờ Tí, Mộ Dung Nghi cùng Mộ Dung Vũ đến trước Tụ Tiên Các, đành chịu cảnh biển người cuộn trào, ngẩng đầu nhìn đầy mong đợi.
“Vì cái gì tất cả mọi người tụ tập như thế mà không vào bên trong a?” Mộ Dung Nghi ở trong đám người suýt bị chen thành thịt nạc nhồi trong nhân bánh. Tiểu Vũ ở bên cạnh cười cười nói: “Người thường nào có nhiều ngân lượng như vậy để có thể vào xem chúng tiên ngọc dung(1) a?”
Rất vất vả, hai đứa chen tới trước cửa các, một làn gió thơm lượn lờ, làm cho người ta không nhịn được phải phiêu phiêu dục tiên(2), bên trong là thiên mã dịu âm(3), không ngừng quấn quýt. Tiểu Vũ sửa sang lại ống tay áo của mình, khôi phục lại bộ dáng nhất phái đại công tử.
Mới vừa dẫn Mộ Dung Nghi định tiến vào, liền bị một cô nương nụ cười như xuân hoa ngăn cản.
“Nhị vị tiểu ca, này muốn vào Tụ Tiên Các thì đều đúng là thần tài a…”
Tiểu Vũ bí hiểm mà cười cười, từ trong ngực xuất ra một xấp ngân phiếu nói: “Nếu mỗi người đều có thể liếc mắt liền nhận ra thần tài, sẽ không có nhiều người như vậy để vuột mất thời cơ phát tài rồi.”
Mộ Dung Nghi nhìn nhìn kim ngạch trên ngân phiếu kia, không khỏi buồn cười, đó là một lần lấy ra liền hai ngân phiếu ba nghìn lượng, bèn nhỏ giọng nói: “Tiểu Vũ, hay là thôi đi… Không đáng…”
Vị cô nương kia xem Mộ Dung Nghi có ý chùn lại, vội vàng lấy tiền nhét vào cái yếm trong ngực, tươi cười nói: “Sao không đáng, ta Tụ Tiên Các chính là ngay cả thần tiên cũng lưu luyến đến quên cả lối về, chính là thiên đường của trần gian ~~~” Tiếp đó vỗ hai tay, liền có vài vị cô nương trang điểm lộng lẫy nghênh diện mà đến, tiếng cười lại tựa như chim hoàng oanh ướt qua thung lũng, tươi đẹp nhưng cũng đầy mị tục(4).
Mộ Dung Nghi bị mấy cô nàng sờ soạn toàn thân không thoải mái, thẳng trốn ra phía sau Tiểu Vũ: “Đừng… Chớ có sờ ta…”
Tiểu Vũ phía trước khanh khách một trận buồn cười, xoay lại nhẹ nhàng lướt ngón tay qua tiểu ba của Mộ Dung Nghi, nhìn như ngả ngớn nhưng kì thực lại trân trọng nói: “Cửu ca không phải nam tử hán, không cần sự bảo vệ của ta sao? Như thể mấy đại cô nương có thể đem Cửu ca huynh ăn mất sao?”
“Ta… ta… ta không có quen…” Mộ Dung Nghi xấu hổ đến độ tím tái.
“Ha ha… vị tỷ tỷ này,” Tiểu Vũ vỗ vỗ bả vai của Cửu ca, “Huynh trưởng của ta lần đầu tiên đến nơi như thế này, ta mang theo y đi dạo xung quanh là được rồi.” Sau đó Mộ Dung Vũ không một vết tích thoát khỏi quấy rầy của “Tiên cô” bọn họ, kéo tay Mộ Dung Nghi hướng lầu các bên trên đi đến.
Từ giữa lưng chừng nhìn xuống đại sảnh Tụ Tiên Các, rất có một loại ý vị từ đám mây bên trên mỉm cười nhìn xuống cõi trần gian.
Rất nhanh, tuyển mĩ bắt đầu rồi.
Tất cả khách khứa mở to hai mắt nhìn lên vũ điệu của mấy cô nương trên vũ đài, mà Tiểu Vũ bên cạnh lại lộ ra bộ dáng chán chường.
“Làm sao vậy, Tiểu Vũ, nàng múa không được tốt sao?”
“Không phải không tốt, chính là vô vị quá, biến thành giống như tuyển mĩ trong hoàng cung… không có ý gì mới…”
“Sớm bảo đệ không nên tiêu tốn nhiều tiền như vậy rồi, hiện tại hối hận à?”
“Đúng vậy, sớm biết như vậy còn không bằng cùng Cửu ca ở bên ngoài uống trà!” Tiểu Vũ nhàm chán đến bắt đầu bĩu môi.
“Phải,” Mộ Dung Nghi đuôi lông mày nhướng một cái, “Chúng ta liền làm chút ít tán gẫu sự tình đi…”
Tiểu Vũ nhìn thấy nụ cười ác của Cửu ca, tẻ nhạt lập tức trong lúc đó chạy sạch.
Chỉ thấy Mộ Dung Nghi hướng Tiểu Vũ đột nhiên quỳ xuống: “Ai nha! Tiểu Vũ làm sao bây giờ a! Lúc này vi huynh ta nhất định sẽ bị cha đuổi ra khỏi nhà rồi!”
Tiểu Vũ bên cạnh ngay tức khắc thông suốt, ôm lấy Mộ Dung Nghi lớn tiếng an ủi: “Ca a! Huynh đừng vội, chúng ta ngẫm lại biện pháp đi ~”
Vốn là các tân khách vẫn còn si mê nhìn chằm chằm những vũ nương dáng người tuyệt đẹp mà quên mình, trong nhất thời toàn bộ đem ánh mắt ngừng lại trên “Huynh đệ tình thâm” hai người ở trên, vũ nương tại chỗ làm mấy cái lắc mình, lại phác giác không có người chú ý nàng, vì vậy ngay cả âm nhạc cũng dừng lại.
Hai vị hồng y cô nương ở cửa đón tiếp qua Mộ Dung Nghi cũng lắc lắc cái eo nhỏ đi nhanh đến, “Nhị vị gia, các ngài làm sao vậy?”
Mộ Dung Nghi thở dài một tiếng, “Phỉ thúy Hãn Hải của ta đúng là một ngọc bội hoạt bát a ~”
Hồng y cô nương hỏi: “Khối ngọc bội này làm sao vậy?”
Mộ Dung Nghi hai chân đạp mạnh một cái, hướng trên vai Tiểu Vũ dựa sát vào, bờ vai bắt đầu rung lên, giống như khóc đến hôn thiên ám địa, chỉ có Tiểu Vũ rõ Cửu ca của nó là cười đến mức ruột gan co giật.
“Ai, vị cô nương này nàng là có điều không biết a,” Tiểu Vũ một bên vỗ bả vai của Cửu ca, một bên đem chuyện cũ mấy hôm trước cùng Cửu ca ở trong cung nghe thái giám cung nữ huyên thuyên ra nói bừa một trận, “Hai huynh đệ chúng ta vốn là công tử đệ nhất phú hộ Tuyền Châu, vừa mới từ Tây Vực nhận được một kiện bảo vật, chính là khối ngọc bội này, đáng lẽ đi tới kinh thành thì đem ngọc bội xem như lễ vật mừng Hộ bộ thị lang Trương đại nhân lấy vợ thứ chín, trên danh mục quà tặng đã viết khối ngọc bội này rồi, Trương đại nhân không biết cao hứng biết bao nhiêu a, mừng rỡ ngay cả ria mép cũng bạc màu, con mắt cũng nheo nói thẳng muốn lập một phu nhân, ai mà ngờ hai huynh đệ chúng ta đến Tụ Tiên Các này thoáng một cái, ngọc bội kia sẽ biến mất…”
Hồng y cô nương trên mặt bắt đầu nảy kinh, “Vị công tử này, nếu ngài không tìm thấy, nói không chừng ngài trước khi đến Tụ Tiên Các đã đánh mất rồi.”
“Này… này là sao có thể… Ta rõ ràng trước khi đến vẫn còn sờ thấy nó…”
“Ách…” Hồng y cô nương ngẩn người, thoắt cái đã kịp phản ứng, “Nếu như nhị vị thật sự là đã đánh mất ngọc bội thì tất nhiên nên đồng tình, nhưng nhị vị nếu như ý đồ ở đây gây sự…” Vừa dứt lời, vài gã vạm vỡ liền dương oai diễu võ.
“Ai ~” Mộ Dung Nghi run rẩy đứng lên, “Tiểu Vũ, thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đi thỉnh Hình bộ thị lang Trần đại nhân tới đây lục soát đi.”
“Được, liền y Cửu ca.” Tiểu Vũ nhịn cười, nhìn nhìn khách khứa trong lầu các nói, “Cửu ca, ta đã nhớ kỹ những khách khứa, đến lúc Trần đại nhân đến đây cũng tốt từ từ lục soát.”
Khách khứa bên trong lầu các từ hoàn toàn yên tĩnh liền ồn ào náo động, “Hắc, tiểu tử các ngươi nói nhăng gì đấy?” “Gia môn tài sản bạc triệu, còn chướng mắt ngươi cái gì ngọc nát a!” “Có lầm không, không phải đến xem hoa khôi sao? Như thế nào còn bị Hình bộ điều tra?” “Ai nha, nếu như Trần đại nhân đến đây là phiền toái rồi, gia chúng ta và hắn không hợp…”
Tiểu Vũ một bên lắc đầu một bên dìu Cửu ca lao lực quá độ đi xuống lầu các, hồng y cô ngương ước chừng cục diện bất thường, vội vàng tiến lên ngăn Mộ Dung Nghi, “Hai vị gia, có chuyện ta hảo hảo nói, hà tất nhất định phải tới quan phủ a?”
===========
(1) Tiên ngọc dung: dung mạo đẹp như tiên
(2) Phiêu phiêu dục tiên: nhẹ nhàng muốn lên tiên
(3) Thiên mã dịu âm: âm thanh êm dịu như thiên mã
(4) Mị tục: quyến rũ một cách dung tục Đăng bởi: admin
(Tác giả: donggua1986
Người dịch: phần mềm QT)
Đêm đã gần đến giờ Tí, Mộ Dung Nghi cùng Mộ Dung Vũ đến trước Tụ Tiên Các, đành chịu cảnh biển người cuộn trào, ngẩng đầu nhìn đầy mong đợi.
“Vì cái gì tất cả mọi người tụ tập như thế mà không vào bên trong a?” Mộ Dung Nghi ở trong đám người suýt bị chen thành thịt nạc nhồi trong nhân bánh. Tiểu Vũ ở bên cạnh cười cười nói: “Người thường nào có nhiều ngân lượng như vậy để có thể vào xem chúng tiên ngọc dung(1) a?”
Rất vất vả, hai đứa chen tới trước cửa các, một làn gió thơm lượn lờ, làm cho người ta không nhịn được phải phiêu phiêu dục tiên(2), bên trong là thiên mã dịu âm(3), không ngừng quấn quýt. Tiểu Vũ sửa sang lại ống tay áo của mình, khôi phục lại bộ dáng nhất phái đại công tử.
Mới vừa dẫn Mộ Dung Nghi định tiến vào, liền bị một cô nương nụ cười như xuân hoa ngăn cản.
“Nhị vị tiểu ca, này muốn vào Tụ Tiên Các thì đều đúng là thần tài a…”
Tiểu Vũ bí hiểm mà cười cười, từ trong ngực xuất ra một xấp ngân phiếu nói: “Nếu mỗi người đều có thể liếc mắt liền nhận ra thần tài, sẽ không có nhiều người như vậy để vuột mất thời cơ phát tài rồi.”
Mộ Dung Nghi nhìn nhìn kim ngạch trên ngân phiếu kia, không khỏi buồn cười, đó là một lần lấy ra liền hai ngân phiếu ba nghìn lượng, bèn nhỏ giọng nói: “Tiểu Vũ, hay là thôi đi… Không đáng…”
Vị cô nương kia xem Mộ Dung Nghi có ý chùn lại, vội vàng lấy tiền nhét vào cái yếm trong ngực, tươi cười nói: “Sao không đáng, ta Tụ Tiên Các chính là ngay cả thần tiên cũng lưu luyến đến quên cả lối về, chính là thiên đường của trần gian ~~~” Tiếp đó vỗ hai tay, liền có vài vị cô nương trang điểm lộng lẫy nghênh diện mà đến, tiếng cười lại tựa như chim hoàng oanh ướt qua thung lũng, tươi đẹp nhưng cũng đầy mị tục(4).
Mộ Dung Nghi bị mấy cô nàng sờ soạn toàn thân không thoải mái, thẳng trốn ra phía sau Tiểu Vũ: “Đừng… Chớ có sờ ta…”
Tiểu Vũ phía trước khanh khách một trận buồn cười, xoay lại nhẹ nhàng lướt ngón tay qua tiểu ba của Mộ Dung Nghi, nhìn như ngả ngớn nhưng kì thực lại trân trọng nói: “Cửu ca không phải nam tử hán, không cần sự bảo vệ của ta sao? Như thể mấy đại cô nương có thể đem Cửu ca huynh ăn mất sao?”
“Ta… ta… ta không có quen…” Mộ Dung Nghi xấu hổ đến độ tím tái.
“Ha ha… vị tỷ tỷ này,” Tiểu Vũ vỗ vỗ bả vai của Cửu ca, “Huynh trưởng của ta lần đầu tiên đến nơi như thế này, ta mang theo y đi dạo xung quanh là được rồi.” Sau đó Mộ Dung Vũ không một vết tích thoát khỏi quấy rầy của “Tiên cô” bọn họ, kéo tay Mộ Dung Nghi hướng lầu các bên trên đi đến.
Từ giữa lưng chừng nhìn xuống đại sảnh Tụ Tiên Các, rất có một loại ý vị từ đám mây bên trên mỉm cười nhìn xuống cõi trần gian.
Rất nhanh, tuyển mĩ bắt đầu rồi.
Tất cả khách khứa mở to hai mắt nhìn lên vũ điệu của mấy cô nương trên vũ đài, mà Tiểu Vũ bên cạnh lại lộ ra bộ dáng chán chường.
“Làm sao vậy, Tiểu Vũ, nàng múa không được tốt sao?”
“Không phải không tốt, chính là vô vị quá, biến thành giống như tuyển mĩ trong hoàng cung… không có ý gì mới…”
“Sớm bảo đệ không nên tiêu tốn nhiều tiền như vậy rồi, hiện tại hối hận à?”
“Đúng vậy, sớm biết như vậy còn không bằng cùng Cửu ca ở bên ngoài uống trà!” Tiểu Vũ nhàm chán đến bắt đầu bĩu môi.
“Phải,” Mộ Dung Nghi đuôi lông mày nhướng một cái, “Chúng ta liền làm chút ít tán gẫu sự tình đi…”
Tiểu Vũ nhìn thấy nụ cười ác của Cửu ca, tẻ nhạt lập tức trong lúc đó chạy sạch.
Chỉ thấy Mộ Dung Nghi hướng Tiểu Vũ đột nhiên quỳ xuống: “Ai nha! Tiểu Vũ làm sao bây giờ a! Lúc này vi huynh ta nhất định sẽ bị cha đuổi ra khỏi nhà rồi!”
Tiểu Vũ bên cạnh ngay tức khắc thông suốt, ôm lấy Mộ Dung Nghi lớn tiếng an ủi: “Ca a! Huynh đừng vội, chúng ta ngẫm lại biện pháp đi ~”
Vốn là các tân khách vẫn còn si mê nhìn chằm chằm những vũ nương dáng người tuyệt đẹp mà quên mình, trong nhất thời toàn bộ đem ánh mắt ngừng lại trên “Huynh đệ tình thâm” hai người ở trên, vũ nương tại chỗ làm mấy cái lắc mình, lại phác giác không có người chú ý nàng, vì vậy ngay cả âm nhạc cũng dừng lại.
Hai vị hồng y cô nương ở cửa đón tiếp qua Mộ Dung Nghi cũng lắc lắc cái eo nhỏ đi nhanh đến, “Nhị vị gia, các ngài làm sao vậy?”
Mộ Dung Nghi thở dài một tiếng, “Phỉ thúy Hãn Hải của ta đúng là một ngọc bội hoạt bát a ~”
Hồng y cô nương hỏi: “Khối ngọc bội này làm sao vậy?”
Mộ Dung Nghi hai chân đạp mạnh một cái, hướng trên vai Tiểu Vũ dựa sát vào, bờ vai bắt đầu rung lên, giống như khóc đến hôn thiên ám địa, chỉ có Tiểu Vũ rõ Cửu ca của nó là cười đến mức ruột gan co giật.
“Ai, vị cô nương này nàng là có điều không biết a,” Tiểu Vũ một bên vỗ bả vai của Cửu ca, một bên đem chuyện cũ mấy hôm trước cùng Cửu ca ở trong cung nghe thái giám cung nữ huyên thuyên ra nói bừa một trận, “Hai huynh đệ chúng ta vốn là công tử đệ nhất phú hộ Tuyền Châu, vừa mới từ Tây Vực nhận được một kiện bảo vật, chính là khối ngọc bội này, đáng lẽ đi tới kinh thành thì đem ngọc bội xem như lễ vật mừng Hộ bộ thị lang Trương đại nhân lấy vợ thứ chín, trên danh mục quà tặng đã viết khối ngọc bội này rồi, Trương đại nhân không biết cao hứng biết bao nhiêu a, mừng rỡ ngay cả ria mép cũng bạc màu, con mắt cũng nheo nói thẳng muốn lập một phu nhân, ai mà ngờ hai huynh đệ chúng ta đến Tụ Tiên Các này thoáng một cái, ngọc bội kia sẽ biến mất…”
Hồng y cô nương trên mặt bắt đầu nảy kinh, “Vị công tử này, nếu ngài không tìm thấy, nói không chừng ngài trước khi đến Tụ Tiên Các đã đánh mất rồi.”
“Này… này là sao có thể… Ta rõ ràng trước khi đến vẫn còn sờ thấy nó…”
“Ách…” Hồng y cô nương ngẩn người, thoắt cái đã kịp phản ứng, “Nếu như nhị vị thật sự là đã đánh mất ngọc bội thì tất nhiên nên đồng tình, nhưng nhị vị nếu như ý đồ ở đây gây sự…” Vừa dứt lời, vài gã vạm vỡ liền dương oai diễu võ.
“Ai ~” Mộ Dung Nghi run rẩy đứng lên, “Tiểu Vũ, thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đi thỉnh Hình bộ thị lang Trần đại nhân tới đây lục soát đi.”
“Được, liền y Cửu ca.” Tiểu Vũ nhịn cười, nhìn nhìn khách khứa trong lầu các nói, “Cửu ca, ta đã nhớ kỹ những khách khứa, đến lúc Trần đại nhân đến đây cũng tốt từ từ lục soát.”
Khách khứa bên trong lầu các từ hoàn toàn yên tĩnh liền ồn ào náo động, “Hắc, tiểu tử các ngươi nói nhăng gì đấy?” “Gia môn tài sản bạc triệu, còn chướng mắt ngươi cái gì ngọc nát a!” “Có lầm không, không phải đến xem hoa khôi sao? Như thế nào còn bị Hình bộ điều tra?” “Ai nha, nếu như Trần đại nhân đến đây là phiền toái rồi, gia chúng ta và hắn không hợp…”
Tiểu Vũ một bên lắc đầu một bên dìu Cửu ca lao lực quá độ đi xuống lầu các, hồng y cô ngương ước chừng cục diện bất thường, vội vàng tiến lên ngăn Mộ Dung Nghi, “Hai vị gia, có chuyện ta hảo hảo nói, hà tất nhất định phải tới quan phủ a?”
===========
(1) Tiên ngọc dung: dung mạo đẹp như tiên
(2) Phiêu phiêu dục tiên: nhẹ nhàng muốn lên tiên
(3) Thiên mã dịu âm: âm thanh êm dịu như thiên mã
(4) Mị tục: quyến rũ một cách dung tục Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.