Chương 16
Donggua1986
19/07/2017
CHƯƠNG 16
Đinh Hiên nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Chớ có hoảng.”
Tiểu thái giám đã điều hòa hơi thở, nói: “Hôm nay Trừng phi, Uẩn phi còn có Thanh Trúc công tử ở ngự hoa viên ngắm hoa, vài vị nương nương vốn là đối Thanh Trúc công tử độc hưởng thánh quyến, có chút phê bình kín đáo…”
“Nói trọng điểm!” Mộ Dung Nghi gấp gáp, không thể chờ thêm.
“Trọng điểm chính là Trừng phi nương nương đẩy Thanh Trúc công tử vào lưu vũ trì làm cho Thanh Trúc công tử kinh hãi. Hoàng Thượng dưới cơn nóng giận đem Trừng phi truất phế ngôi chiêu nghi, hơn nữa hạ lệnh Thập điện hạ lập tức theo Đoàn Tướng quân đến biên quan, trong vòng ba năm không cho phép nhập kinh!” Tiểu thái giám một hơi nói ra, nói xong tưởng muốn đứt hơi.
“Trừng phi chọc giận Hoàng Thượng, sự tình sao lại liên quan Tiểu Vũ!” Mộ Dung Nghi nhảy dựng lên túm áo tiểu thái giám.
“Trừng phi nương nương giễu cợt Thanh Trúc công tử chắc là gà trống không biết đẻ trứng, Hoàng Thượng cả giận nói mình có thể cho Trừng phi một đứa con, cũng có thể làm cho Trừng phi đời này rốt cuộc không thể gặp con nữa!”
“Tiểu Vũ sao rồi!”
“Thập điện hạ bị thị vệ tức khắc mang ra ngự hoa viên, hiện tại phỏng chừng cũng sắp ra cửa cung !”
Mộ Dung Nghi chỉ cảm thấy trong lòng cả kinh, liền xông ra ngoài cửa, cố sống cố chết chạy đi. Giữa những bức tường cao âm trầm của cung đình, hắn gọi khàn cả giọng.
“Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!”
Hắn hận chính mình hôm nay tại sao không cùng Tiểu Vũ cùng đi thao trường! Hắn hận chân mình vì sao vô lực thế này! Hắn hận phụ hoàng tại sao quá vô tình như thế!
Hắn ở cửa cung ngoại, nhìn thấy cỗ xe ngựa rời xa, lướt qua cánh tay ngăn trở của thị vệ, dọc theo hai vết bánh xe trên đường, hướng về phía cảnh vật cô đơn tựa hồ như sắp tan biến kia chạy tới.
“Cửu ca ——“ Tiểu Vũ trong xe ngựa ló đầu ra gọi vang. Bánh xe chầm chậm ngừng lại.
“Tiểu Vũ!” Mộ Dung Nghi chạy như điên đến, hai ba bước lại luống cuống ngã xuống, trên bàn tay toàn dấu vết màu đỏ, Mộ Dung Vũ từ phía xa trên mã xa nhảy xuống, chạy như bay tới, y khuyết [vạt áo] bay tán loạn, như là một con cánh chim thuận chiều gió bay đến.
“Cửu ca, Cửu ca!” Tiểu Vũ ôm chặt lấy Mộ Dung vào trong lòng ngực, “Đừng buồn!”
Mộ Dung Vũ chỉ cảm thấy hai mắt mơ hồ, trên mặt ướt át giăng khắp nơi, việc này hết thảy tới quá nhanh, giống như trong một khắc, hắn lại trở về đứng trên biển hoa cúc vàng, cùng người thiếu niên này nhẹ nhàng trao nụ hôn.
Nụ hôn của Mộ Dung Vũ như cánh bướm nhẹ nhàng đậu lên khuôn mặt của Mộ Dung Nghi , ngây ngô mà tình thâm ý nặng.
“Ngươi thích ta sao?” Tiểu Vũ ôm chặt Mộ Dung Nghi nghiêm túc hỏi.
“Ta không biết mình có thích ngươi hay không! Nhưng ta biết là ta không muốn cách xa ngươi!”
“Hảo! Ta đây nhất định sẽ trở về! Đến lúc đó chúng ta cùng đi xem cảnh tượng đám tiểu hoa cúc biến thành tiểu nhung cầu, bay lên đầy trời trông như thế nào!”
“Không cần đi —— “
“Cửu ca, ngươi phải nhớ kỹ, khi ta đi rồi ngươi mọi sự đều phải cẩn thận! Phải tránh bộc lộ tài năng, thích chơi phải đi chơi, không cần lo lắng đọc sách lấy lòng Tạ học sĩ, cũng không cần cố gắng làm một hoàng tử tốt! Hiểu được không!”
“…” Mộ Dung Nghi chính là ngây ngốc gật đầu, trong tay còn nắm chặt lấy góc áo của Tiểu Vũ.
Mộ Dung Vũ quay mặt đi, cắn răng một cái, đem vạt áo trong tay Mộ Dung Nghi rút ra, nhanh chóng xoay người lên xe ngựa.
Mộ Dung Nghi ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, nhìn kia chiếc xe ngựa rời đi, tận đến khi gió thu thổi đến, cuốn theo lá rụng, bay xào xạc mành tre.
Mộ Dung Đinh Hiên ở cửa cung nhìn thấy Cửu đệ của mình ngã ngồi ở nơi đó, nhíu mày dặn cửa cung thị vệ dìu Cửu hoàng tử quay về, xong liền xoay người đi Lạc Hà điện.
“Tứ điện hạ! Tứ điện hạ! Lục điện hạ đang tắm mà!”
Mộ Dung Đinh Hiên mặc kệ phép tắc, vẻ mặt bình tĩnh đẩy tiểu cung nữ ngăn trở mình ra, đẩy cửa phòng bước vào.
Bên trong, Mộ Dung Phi Dật đang ngồi ở trong dục dũng [bồn tắm], nhắm mắt dưỡng thần, ở bên cạnh có một cung nga đang cẩn thận vuốt ve bả vai hắn.
“Tứ ca vội vàng như thế, không biết là chuyện gì?” Âm thanh của Phi Dật không nhanh không chậm, trong hơi nước ẩm nóng lượn lờ, như ẩn như hiện.
Có phải chính ngươi làm không? Phù chiêu nghi là do Thường công công giới thiệu vào cung, Thanh Trúc công tử là Điền đại nhân hiến cho hoàng thượng, mà hai người kia đều có quan hệ với ngươi.”
“Vậy thì sao?” Phi Dật nhẹ nhàng đứng dậy, tiếp nhận áo lót trắng do cung nữ đưa lên.
“Ta chỉ là nhắc nhở ngươi một câu, vô luận tâm tính ngươi đang ra sao, ta khuyên ngươi chỉ duy nhất một điều, có câu ‘ vật cực tất phản ’ [già néo đứt dây, tức nước vỡ bờ] Lục đệ hẳn là nghe qua.”
“Đa tạ tứ ca nhắc nhở, Lục đệ khắc trong tâm khảm.” Phi Dật lạnh nhạt cười, phất tay ra chiều tiễn khách.
Nhìn bóng dáng Đinh Hiên rời đi, Phi Dật tươi cười cũng dần dần thu hồi, “Đi ra ngoài.”
Cung nga ở bên cạnh thoạt tiên là sững sờ, sau đó lập tức ôm quần áo bị thay ra rời đi. Mộ Dung Phi Dật dựa vào thùng gỗ chậm rãi ngồi xuống, vươn tay ra vuốt sợi tóc trên trán về phía sau, tay kia thì nắm chặt lấy mảnh ngọc hoàng trước ngực, cười khổ.
Hắn nhớ rõ ngày đó trên lầu cao cách thao trường không xa, nhìn ra xa kia thấy một tảng đá lớn bên biển hoa vàng nhạt, trước biển hoa, một đôi thiếu niên đang cùng nhau ôm hôn.
Bọn họ giống như mãi mãi dừng lại, thời gian cũng không trôi nữa, tựa hồ cùng chìm vào mùi thơm ngát ở xung quanh mình, tan biến ngay trong lúc đó.
Hắn nhớ tới rất lâu trước kia, có một đứa nhỏ từng vui cười nói với hắn: “Ngươi hôn nhẹ ta, ta sẽ không đau!”
Sau đó, hắn thật sự hôn kẻ kia, hắn từng nghĩ như vậy chính là thiên trường địa cửu… Đáng tiếc chính hắn đã quên, không rõ lúc đó kẻ kia có biểu tình ngượng ngùng như thế này hay không.
Tim của hắn đau quá, không biết khi mảnh ngọc hoàng trong tay rơi trên mặt đất cũng có cùng nỗi đau đớn như vậy chăng.
——————————–
ai daa, đọc tới đoạn cuối anh Phi Dật tội quá, bạn đau lòng ghê gúm T___T bạn ngộ ra trên đời đau vì tình có nhìu kiểu đau, mà nhìn người xưa của mình đã hoàn toàn quên mình mà rơi vào vòng tay của kẻ khác, dù có làm gì cũng không thể níu kéo được người đó cũng là tột cùng nỗi đau à… ai da, anh Dật, kiếp này coi như anh xui >.Đăng bởi: admin
Đinh Hiên nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Chớ có hoảng.”
Tiểu thái giám đã điều hòa hơi thở, nói: “Hôm nay Trừng phi, Uẩn phi còn có Thanh Trúc công tử ở ngự hoa viên ngắm hoa, vài vị nương nương vốn là đối Thanh Trúc công tử độc hưởng thánh quyến, có chút phê bình kín đáo…”
“Nói trọng điểm!” Mộ Dung Nghi gấp gáp, không thể chờ thêm.
“Trọng điểm chính là Trừng phi nương nương đẩy Thanh Trúc công tử vào lưu vũ trì làm cho Thanh Trúc công tử kinh hãi. Hoàng Thượng dưới cơn nóng giận đem Trừng phi truất phế ngôi chiêu nghi, hơn nữa hạ lệnh Thập điện hạ lập tức theo Đoàn Tướng quân đến biên quan, trong vòng ba năm không cho phép nhập kinh!” Tiểu thái giám một hơi nói ra, nói xong tưởng muốn đứt hơi.
“Trừng phi chọc giận Hoàng Thượng, sự tình sao lại liên quan Tiểu Vũ!” Mộ Dung Nghi nhảy dựng lên túm áo tiểu thái giám.
“Trừng phi nương nương giễu cợt Thanh Trúc công tử chắc là gà trống không biết đẻ trứng, Hoàng Thượng cả giận nói mình có thể cho Trừng phi một đứa con, cũng có thể làm cho Trừng phi đời này rốt cuộc không thể gặp con nữa!”
“Tiểu Vũ sao rồi!”
“Thập điện hạ bị thị vệ tức khắc mang ra ngự hoa viên, hiện tại phỏng chừng cũng sắp ra cửa cung !”
Mộ Dung Nghi chỉ cảm thấy trong lòng cả kinh, liền xông ra ngoài cửa, cố sống cố chết chạy đi. Giữa những bức tường cao âm trầm của cung đình, hắn gọi khàn cả giọng.
“Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!”
Hắn hận chính mình hôm nay tại sao không cùng Tiểu Vũ cùng đi thao trường! Hắn hận chân mình vì sao vô lực thế này! Hắn hận phụ hoàng tại sao quá vô tình như thế!
Hắn ở cửa cung ngoại, nhìn thấy cỗ xe ngựa rời xa, lướt qua cánh tay ngăn trở của thị vệ, dọc theo hai vết bánh xe trên đường, hướng về phía cảnh vật cô đơn tựa hồ như sắp tan biến kia chạy tới.
“Cửu ca ——“ Tiểu Vũ trong xe ngựa ló đầu ra gọi vang. Bánh xe chầm chậm ngừng lại.
“Tiểu Vũ!” Mộ Dung Nghi chạy như điên đến, hai ba bước lại luống cuống ngã xuống, trên bàn tay toàn dấu vết màu đỏ, Mộ Dung Vũ từ phía xa trên mã xa nhảy xuống, chạy như bay tới, y khuyết [vạt áo] bay tán loạn, như là một con cánh chim thuận chiều gió bay đến.
“Cửu ca, Cửu ca!” Tiểu Vũ ôm chặt lấy Mộ Dung vào trong lòng ngực, “Đừng buồn!”
Mộ Dung Vũ chỉ cảm thấy hai mắt mơ hồ, trên mặt ướt át giăng khắp nơi, việc này hết thảy tới quá nhanh, giống như trong một khắc, hắn lại trở về đứng trên biển hoa cúc vàng, cùng người thiếu niên này nhẹ nhàng trao nụ hôn.
Nụ hôn của Mộ Dung Vũ như cánh bướm nhẹ nhàng đậu lên khuôn mặt của Mộ Dung Nghi , ngây ngô mà tình thâm ý nặng.
“Ngươi thích ta sao?” Tiểu Vũ ôm chặt Mộ Dung Nghi nghiêm túc hỏi.
“Ta không biết mình có thích ngươi hay không! Nhưng ta biết là ta không muốn cách xa ngươi!”
“Hảo! Ta đây nhất định sẽ trở về! Đến lúc đó chúng ta cùng đi xem cảnh tượng đám tiểu hoa cúc biến thành tiểu nhung cầu, bay lên đầy trời trông như thế nào!”
“Không cần đi —— “
“Cửu ca, ngươi phải nhớ kỹ, khi ta đi rồi ngươi mọi sự đều phải cẩn thận! Phải tránh bộc lộ tài năng, thích chơi phải đi chơi, không cần lo lắng đọc sách lấy lòng Tạ học sĩ, cũng không cần cố gắng làm một hoàng tử tốt! Hiểu được không!”
“…” Mộ Dung Nghi chính là ngây ngốc gật đầu, trong tay còn nắm chặt lấy góc áo của Tiểu Vũ.
Mộ Dung Vũ quay mặt đi, cắn răng một cái, đem vạt áo trong tay Mộ Dung Nghi rút ra, nhanh chóng xoay người lên xe ngựa.
Mộ Dung Nghi ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, nhìn kia chiếc xe ngựa rời đi, tận đến khi gió thu thổi đến, cuốn theo lá rụng, bay xào xạc mành tre.
Mộ Dung Đinh Hiên ở cửa cung nhìn thấy Cửu đệ của mình ngã ngồi ở nơi đó, nhíu mày dặn cửa cung thị vệ dìu Cửu hoàng tử quay về, xong liền xoay người đi Lạc Hà điện.
“Tứ điện hạ! Tứ điện hạ! Lục điện hạ đang tắm mà!”
Mộ Dung Đinh Hiên mặc kệ phép tắc, vẻ mặt bình tĩnh đẩy tiểu cung nữ ngăn trở mình ra, đẩy cửa phòng bước vào.
Bên trong, Mộ Dung Phi Dật đang ngồi ở trong dục dũng [bồn tắm], nhắm mắt dưỡng thần, ở bên cạnh có một cung nga đang cẩn thận vuốt ve bả vai hắn.
“Tứ ca vội vàng như thế, không biết là chuyện gì?” Âm thanh của Phi Dật không nhanh không chậm, trong hơi nước ẩm nóng lượn lờ, như ẩn như hiện.
Có phải chính ngươi làm không? Phù chiêu nghi là do Thường công công giới thiệu vào cung, Thanh Trúc công tử là Điền đại nhân hiến cho hoàng thượng, mà hai người kia đều có quan hệ với ngươi.”
“Vậy thì sao?” Phi Dật nhẹ nhàng đứng dậy, tiếp nhận áo lót trắng do cung nữ đưa lên.
“Ta chỉ là nhắc nhở ngươi một câu, vô luận tâm tính ngươi đang ra sao, ta khuyên ngươi chỉ duy nhất một điều, có câu ‘ vật cực tất phản ’ [già néo đứt dây, tức nước vỡ bờ] Lục đệ hẳn là nghe qua.”
“Đa tạ tứ ca nhắc nhở, Lục đệ khắc trong tâm khảm.” Phi Dật lạnh nhạt cười, phất tay ra chiều tiễn khách.
Nhìn bóng dáng Đinh Hiên rời đi, Phi Dật tươi cười cũng dần dần thu hồi, “Đi ra ngoài.”
Cung nga ở bên cạnh thoạt tiên là sững sờ, sau đó lập tức ôm quần áo bị thay ra rời đi. Mộ Dung Phi Dật dựa vào thùng gỗ chậm rãi ngồi xuống, vươn tay ra vuốt sợi tóc trên trán về phía sau, tay kia thì nắm chặt lấy mảnh ngọc hoàng trước ngực, cười khổ.
Hắn nhớ rõ ngày đó trên lầu cao cách thao trường không xa, nhìn ra xa kia thấy một tảng đá lớn bên biển hoa vàng nhạt, trước biển hoa, một đôi thiếu niên đang cùng nhau ôm hôn.
Bọn họ giống như mãi mãi dừng lại, thời gian cũng không trôi nữa, tựa hồ cùng chìm vào mùi thơm ngát ở xung quanh mình, tan biến ngay trong lúc đó.
Hắn nhớ tới rất lâu trước kia, có một đứa nhỏ từng vui cười nói với hắn: “Ngươi hôn nhẹ ta, ta sẽ không đau!”
Sau đó, hắn thật sự hôn kẻ kia, hắn từng nghĩ như vậy chính là thiên trường địa cửu… Đáng tiếc chính hắn đã quên, không rõ lúc đó kẻ kia có biểu tình ngượng ngùng như thế này hay không.
Tim của hắn đau quá, không biết khi mảnh ngọc hoàng trong tay rơi trên mặt đất cũng có cùng nỗi đau đớn như vậy chăng.
——————————–
ai daa, đọc tới đoạn cuối anh Phi Dật tội quá, bạn đau lòng ghê gúm T___T bạn ngộ ra trên đời đau vì tình có nhìu kiểu đau, mà nhìn người xưa của mình đã hoàn toàn quên mình mà rơi vào vòng tay của kẻ khác, dù có làm gì cũng không thể níu kéo được người đó cũng là tột cùng nỗi đau à… ai da, anh Dật, kiếp này coi như anh xui >.Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.