Chương 24
Donggua1986
19/07/2017
CHƯƠNG 24
Mộ Dung Nghi ngồi trên giường của Tứ ca, vòng tay ôm lấy chân, gục đầu vào giữa hai đầu gối, lâu lâu lại nhịn không được hé mắt trông ra. Đáng tiếc Tứ ca Đinh Hiên của hắn vẫn đang không biết mệt mỏi chăm chú đọc quyển sách trên tay.
“Tứ ca, xem sách hay vậy sao?” Mộ Dung Nghi rốt cục nhịn không nổi.
“Ngươi chưa từng nghe qua một câu “học hải vô nhai” [biển học vô bờ] sao?” Đinh Hiên cười cười, lật sang trang sách tiếp theo.
Mộ Dung Nghi bước từ trên giường xuống, liền đưa tay rút lấy quyển sách trong tay Đinh Hiên ra, rung đùi đắc ý nói: “Học hải vô nhai —— quay đầu lại là bờ a —— “
Đinh Hiên bất đắc dĩ đành lắc đầu nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Hắc hắc”, Mộ Dung Nghi sờ sờ mũi, “Việc là… Tứ ca a, ca thấy Lục ca là người thế nào?”
“Cái gì người như thế nào?” Đinh Hiên nhìn đôi mắt trong sáng của Mộ Dung Nghi, nhấp một ngụm nước trà.
“Chính là… Chính là ta không thể hiểu được hắn… Đôi khi đi hắn đáng ghét tới mức làm cho người ta muốn một đao chém chết hắn”, tay Mộ Dung Nghi làm điệu bộ như chặt phập dao xuống. “Đôi lúc hắn lại thực ôn nhu, nhưng lại làm cho người ta phân không ra hắn ôn nhu là thật hay giả.”
Đinh Hiên nhìn nhìn Cửu để đang đau khổ suy tư, cười yếu ớt nói: “Tiểu cửu, Phi Dật là một người thực sự rất phức tạp, phức tạp tới nỗi làm cho người ta đoán không ra. Nhưng hắn lại là một người vô cùng đơn giản, đơn giản như một đứa trẻ nhỏ, đối với vật gì mình yêu tha thiết thì vô cùng chấp nhất, tình nguyện gắt gao giữ chặt trong tay, cũng không dễ dàng buông ra một chút nào.”
Mộ Dung Nghi xoay đầu lại nhìn Đinh Hiên, biểu tình vô cùng khó hiểu.
Đinh Hiên điểm lên ấn đường của hắn nói, “Ngươi nên đối với hắn cảm kích một chút đi, như vậy trong lễ săn bắn nửa tháng sau ngươi sẽ không bị mất mặt !”
“Lễ săn bắn? Ta cũng có thể đi sao?” Từ lâu đã nghe Tiểu Vũ vô cùng hưng phấn đàm luận về ngày hội này, khi đó bọn họ đều chưa mãn mười sáu tuổi, cho nên không đi được.
“Ha haa, ngươi nên hảo hảo chuẩn bị đi.” Đinh Hiên không để ý tới bộ dáng cao hứng phấn chấn của hắn, lại tiếp tục cầm sách lên xem, mặc kệ hắn không thèm quan tâm nữa.
Vào buổi tối trước khi lễ lễ săn bắn diễn ra, Mộ Dung Nghi hưng phấn tới nỗi ngủ không được, thiếu chút nữa tới giờ xuất phát vẫn chưa tỉnh lại. Địa điểm tổ chức lễ săn bắn là ở một tiểu sơn ở phía tây, là khu vực săn bắn của hoàng gia. Chưa vào trong rừng, đã có thể nghe thấy tuyền ngâm chim hót, một miền xanh um tươi tốt. Đôi khi vang lên tiếng động, trong rừng phía trước lập tức từng đàn chim chóc lớn sải cánh bay lên. Nghe nói ở trong núi rừng này con mồi rất là phong phú, thỏ hoang trĩ kê linh tinh cũng không cần nói, hồng hồ, nai hoẵng thậm chí dã lộc, hoa báo cũng là con mồi thường thấy.
Các vương hầu vương tử tự động dàn thành hàng, trận thế thật có chút hùng hậu. Phỏng chừng người đứng đầu lễ săn bắn lần này vẫn là Tam hoàng tử Mộ Dung Ngọc. Mộ Dung Nghi thừa dịp phụ hoàng phát biểu vài câu diễn thuyết nhàm chán, lơ đãng nhìn quanh bốn phía. Nhìn Trịnh thân vương béo như vậy, cẩn thận coi chừng bị người khác nhầm là lợn rừng bắn phải a. Con ngựa bị hắn cưỡi thật đúng là đáng thương a! Thật ra không phải chỉ có chính mình nhàm chán, Bát ca cũng cúi đầu lặng lẽ bóc vỏ lạc. Bên kia thấy rõ lão Ngũ Ca giả tạo, thẳng lưng ưỡn ngực nghe phụ hoàng diễn thuyết. Không cần nhọc sức như thế, lão nhân gia ở xa như vậy, thấy không rõ ngươi đâu! Ha hả, Đinh Hiên ca cũng tới, cưỡi ngựa đội khôi giáp, thật đúng là nho tướng.
Nhìn quanh một vòng, tâm tình nhộn nhạo của Mộ Dung Nghi bỗng nhiên bị một bóng đen phủ kín. Bên cạnh Đinh Hiên chính là kẻ được phụ hoàng sủng ái Thanh Trúc công tử. Hắn tới làm gì a? Hắn không phải chỉ cần đứng trong vườn của mình pha trà là được rồi sao? Nếu không phải vì ngươi, người ở bên cạnh ta hôm nay sẽ là Tiểu Vũ ! Tức giận nhất là, trước khi bắt đầu săn bắn, phụ hoàng còn cầm lấy tay hắn dặn đi dặn lại cái gì lần đầu tiên tham gia săn bắn phải cẩn thận a, không cần tranh thứ hạng gì, vui đùa một chút là tốt rồi linh tinh nữa. Hắn Mộ Dung Nghi cũng là lần đầu tiên tham gia a, cũng không được phụ hoàng thân thiết như vậy.
Kèn vừa vang lên, mọi người cưỡi ngựa xông thẳng vào trong núi rừng. Mộ Dung Nghi nghe thấy quanh thân tiếng vó ngựa vang, còn có tiếng động vật tuyệt vọng kêu lên rất thảm thiết. Trong lòng của hắn dâng lên cảm giác chua xót, hắn không phải đến đây để săn bắn, hắn biết rõ mình đối với thú tiêu khiển dùng việc giết chóc để chứng tỏ bản thân một chút cũng không có hứng thú. Hắn chỉ là muốn đi ra khỏi bốn bức tức cao san sát ngột ngạt của hoàng cung kia mà thôi.
Rồi không tự giác, hắn giục ngựa hướng về phía rất thưa thớt người mà đi. Nghe tiếng tiễn bay tên bắn dần dần lùi lại phía sau rừng cây, tâm tình của hắn tốt lên nhiều lắm.
Phía trước hình như có tiếng nước chảy rất lớn, ầm ầm như một thác nước, Mộ Dung Nghi đẩy cành lá bụi cây ra, quả nhiên nhìn thấy một thanh đàm [suối hồ liên hợp] xanh biết. Từng dòng nước nho nhỏ chảy từ trên núi xuống, như là những dải tơ tằm màu bạc sáng lóng lánh. Nước trong hồ cũng không sâu, trên mặt nước phản chiếu hình ảnh của những đám mây trắng trên bầu trời xanh, còn có những con cá lay động vẫy đuôi, thoạt nhìn tựa hồ như chúng đang bơi xuyên qua những đám mây kia.
Mộ Dung Nghi liền tháo mũ giáp, xuống ngựa, ngồi lên tảng đá bên bờ, với tay múc thanh tuyền nhập khẩu, thực ngọt! Đây mới là chính là hương vị của thủy a. Thế rồi lập tức cởi hài, buông chân xuống dưới nước, mát mẻ cực kỳ. Miệng hắn khe khẽ ngân một tiểu khúc nho nhỏ, sau đó cả người nằm xuống thẳng xuống, thân người trông giống chữ “大” , chỉ còn lại hai cẳng chân ngâm trong nước.
Trong một tàng cây cách đó không xa, Mộ Dung Phi Dật dựa vào thân cây, lẳng lặng ngắm nhìn Tiểu Hà Tử cố nhảy xuống nước ngâm mình kia, tựa như đã quên hết mọi việc. Kỳ thật, Mộ Dung Phi Dật đối với lễ săn bắn này cũng không có gì hứng thú gì. Một đám đại thần thân thích ở cùng một chỗ ngươi tán thưởng ta, ta khích lệ ngươi, sau lưng lại so đo con mồi ai nhiều hơn lớn hơn, thật sự là nhàm chán vô cùng. Nhưng chỉ có Tiểu Hà Tử kia lại tự mình cưỡi ngựa vui tươi hớn hở chạy đi xa , sau đó lột hết mũ mão, một mình tiêu dao bay lên tận chín từng mây.
Tiểu Hà Tử, có phải ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi? Trên môi Mộ Dung Phi Dật nở ra nụ cười trong suốt lại ý nhị, tựa hồ hết thảy mỹ vật ở trên đời đều rơi vào trong nét cười ôn nhu nhẹ nhàng nhộn nhạo kia.
Mộ Dung Nghi chống thân chầm chậm ngồi dậy, ngay đúng khoảnh khắc đó, một mũi tên phóng về phía y!
end 22, 23, 24
———————————–
Đăng bởi: admin
Mộ Dung Nghi ngồi trên giường của Tứ ca, vòng tay ôm lấy chân, gục đầu vào giữa hai đầu gối, lâu lâu lại nhịn không được hé mắt trông ra. Đáng tiếc Tứ ca Đinh Hiên của hắn vẫn đang không biết mệt mỏi chăm chú đọc quyển sách trên tay.
“Tứ ca, xem sách hay vậy sao?” Mộ Dung Nghi rốt cục nhịn không nổi.
“Ngươi chưa từng nghe qua một câu “học hải vô nhai” [biển học vô bờ] sao?” Đinh Hiên cười cười, lật sang trang sách tiếp theo.
Mộ Dung Nghi bước từ trên giường xuống, liền đưa tay rút lấy quyển sách trong tay Đinh Hiên ra, rung đùi đắc ý nói: “Học hải vô nhai —— quay đầu lại là bờ a —— “
Đinh Hiên bất đắc dĩ đành lắc đầu nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Hắc hắc”, Mộ Dung Nghi sờ sờ mũi, “Việc là… Tứ ca a, ca thấy Lục ca là người thế nào?”
“Cái gì người như thế nào?” Đinh Hiên nhìn đôi mắt trong sáng của Mộ Dung Nghi, nhấp một ngụm nước trà.
“Chính là… Chính là ta không thể hiểu được hắn… Đôi khi đi hắn đáng ghét tới mức làm cho người ta muốn một đao chém chết hắn”, tay Mộ Dung Nghi làm điệu bộ như chặt phập dao xuống. “Đôi lúc hắn lại thực ôn nhu, nhưng lại làm cho người ta phân không ra hắn ôn nhu là thật hay giả.”
Đinh Hiên nhìn nhìn Cửu để đang đau khổ suy tư, cười yếu ớt nói: “Tiểu cửu, Phi Dật là một người thực sự rất phức tạp, phức tạp tới nỗi làm cho người ta đoán không ra. Nhưng hắn lại là một người vô cùng đơn giản, đơn giản như một đứa trẻ nhỏ, đối với vật gì mình yêu tha thiết thì vô cùng chấp nhất, tình nguyện gắt gao giữ chặt trong tay, cũng không dễ dàng buông ra một chút nào.”
Mộ Dung Nghi xoay đầu lại nhìn Đinh Hiên, biểu tình vô cùng khó hiểu.
Đinh Hiên điểm lên ấn đường của hắn nói, “Ngươi nên đối với hắn cảm kích một chút đi, như vậy trong lễ săn bắn nửa tháng sau ngươi sẽ không bị mất mặt !”
“Lễ săn bắn? Ta cũng có thể đi sao?” Từ lâu đã nghe Tiểu Vũ vô cùng hưng phấn đàm luận về ngày hội này, khi đó bọn họ đều chưa mãn mười sáu tuổi, cho nên không đi được.
“Ha haa, ngươi nên hảo hảo chuẩn bị đi.” Đinh Hiên không để ý tới bộ dáng cao hứng phấn chấn của hắn, lại tiếp tục cầm sách lên xem, mặc kệ hắn không thèm quan tâm nữa.
Vào buổi tối trước khi lễ lễ săn bắn diễn ra, Mộ Dung Nghi hưng phấn tới nỗi ngủ không được, thiếu chút nữa tới giờ xuất phát vẫn chưa tỉnh lại. Địa điểm tổ chức lễ săn bắn là ở một tiểu sơn ở phía tây, là khu vực săn bắn của hoàng gia. Chưa vào trong rừng, đã có thể nghe thấy tuyền ngâm chim hót, một miền xanh um tươi tốt. Đôi khi vang lên tiếng động, trong rừng phía trước lập tức từng đàn chim chóc lớn sải cánh bay lên. Nghe nói ở trong núi rừng này con mồi rất là phong phú, thỏ hoang trĩ kê linh tinh cũng không cần nói, hồng hồ, nai hoẵng thậm chí dã lộc, hoa báo cũng là con mồi thường thấy.
Các vương hầu vương tử tự động dàn thành hàng, trận thế thật có chút hùng hậu. Phỏng chừng người đứng đầu lễ săn bắn lần này vẫn là Tam hoàng tử Mộ Dung Ngọc. Mộ Dung Nghi thừa dịp phụ hoàng phát biểu vài câu diễn thuyết nhàm chán, lơ đãng nhìn quanh bốn phía. Nhìn Trịnh thân vương béo như vậy, cẩn thận coi chừng bị người khác nhầm là lợn rừng bắn phải a. Con ngựa bị hắn cưỡi thật đúng là đáng thương a! Thật ra không phải chỉ có chính mình nhàm chán, Bát ca cũng cúi đầu lặng lẽ bóc vỏ lạc. Bên kia thấy rõ lão Ngũ Ca giả tạo, thẳng lưng ưỡn ngực nghe phụ hoàng diễn thuyết. Không cần nhọc sức như thế, lão nhân gia ở xa như vậy, thấy không rõ ngươi đâu! Ha hả, Đinh Hiên ca cũng tới, cưỡi ngựa đội khôi giáp, thật đúng là nho tướng.
Nhìn quanh một vòng, tâm tình nhộn nhạo của Mộ Dung Nghi bỗng nhiên bị một bóng đen phủ kín. Bên cạnh Đinh Hiên chính là kẻ được phụ hoàng sủng ái Thanh Trúc công tử. Hắn tới làm gì a? Hắn không phải chỉ cần đứng trong vườn của mình pha trà là được rồi sao? Nếu không phải vì ngươi, người ở bên cạnh ta hôm nay sẽ là Tiểu Vũ ! Tức giận nhất là, trước khi bắt đầu săn bắn, phụ hoàng còn cầm lấy tay hắn dặn đi dặn lại cái gì lần đầu tiên tham gia săn bắn phải cẩn thận a, không cần tranh thứ hạng gì, vui đùa một chút là tốt rồi linh tinh nữa. Hắn Mộ Dung Nghi cũng là lần đầu tiên tham gia a, cũng không được phụ hoàng thân thiết như vậy.
Kèn vừa vang lên, mọi người cưỡi ngựa xông thẳng vào trong núi rừng. Mộ Dung Nghi nghe thấy quanh thân tiếng vó ngựa vang, còn có tiếng động vật tuyệt vọng kêu lên rất thảm thiết. Trong lòng của hắn dâng lên cảm giác chua xót, hắn không phải đến đây để săn bắn, hắn biết rõ mình đối với thú tiêu khiển dùng việc giết chóc để chứng tỏ bản thân một chút cũng không có hứng thú. Hắn chỉ là muốn đi ra khỏi bốn bức tức cao san sát ngột ngạt của hoàng cung kia mà thôi.
Rồi không tự giác, hắn giục ngựa hướng về phía rất thưa thớt người mà đi. Nghe tiếng tiễn bay tên bắn dần dần lùi lại phía sau rừng cây, tâm tình của hắn tốt lên nhiều lắm.
Phía trước hình như có tiếng nước chảy rất lớn, ầm ầm như một thác nước, Mộ Dung Nghi đẩy cành lá bụi cây ra, quả nhiên nhìn thấy một thanh đàm [suối hồ liên hợp] xanh biết. Từng dòng nước nho nhỏ chảy từ trên núi xuống, như là những dải tơ tằm màu bạc sáng lóng lánh. Nước trong hồ cũng không sâu, trên mặt nước phản chiếu hình ảnh của những đám mây trắng trên bầu trời xanh, còn có những con cá lay động vẫy đuôi, thoạt nhìn tựa hồ như chúng đang bơi xuyên qua những đám mây kia.
Mộ Dung Nghi liền tháo mũ giáp, xuống ngựa, ngồi lên tảng đá bên bờ, với tay múc thanh tuyền nhập khẩu, thực ngọt! Đây mới là chính là hương vị của thủy a. Thế rồi lập tức cởi hài, buông chân xuống dưới nước, mát mẻ cực kỳ. Miệng hắn khe khẽ ngân một tiểu khúc nho nhỏ, sau đó cả người nằm xuống thẳng xuống, thân người trông giống chữ “大” , chỉ còn lại hai cẳng chân ngâm trong nước.
Trong một tàng cây cách đó không xa, Mộ Dung Phi Dật dựa vào thân cây, lẳng lặng ngắm nhìn Tiểu Hà Tử cố nhảy xuống nước ngâm mình kia, tựa như đã quên hết mọi việc. Kỳ thật, Mộ Dung Phi Dật đối với lễ săn bắn này cũng không có gì hứng thú gì. Một đám đại thần thân thích ở cùng một chỗ ngươi tán thưởng ta, ta khích lệ ngươi, sau lưng lại so đo con mồi ai nhiều hơn lớn hơn, thật sự là nhàm chán vô cùng. Nhưng chỉ có Tiểu Hà Tử kia lại tự mình cưỡi ngựa vui tươi hớn hở chạy đi xa , sau đó lột hết mũ mão, một mình tiêu dao bay lên tận chín từng mây.
Tiểu Hà Tử, có phải ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi? Trên môi Mộ Dung Phi Dật nở ra nụ cười trong suốt lại ý nhị, tựa hồ hết thảy mỹ vật ở trên đời đều rơi vào trong nét cười ôn nhu nhẹ nhàng nhộn nhạo kia.
Mộ Dung Nghi chống thân chầm chậm ngồi dậy, ngay đúng khoảnh khắc đó, một mũi tên phóng về phía y!
end 22, 23, 24
———————————–
Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.