Chương 2
Donggua1986
19/07/2017
CHƯƠNG 2
(Tác giả: donggua1986
Người dịch: phần mềm QT)
Ngày hôm sau, Mộ Dung Đinh Hiên tại ghế dựa một bên ngâm trà, một bên nhìn người trước mắt nằm dài trên ghế trưng ra cái bộ dáng biếng nhác nhưng cực kỳ tỉnh bơ quấn sợi tóc rũ xuống bên tai.
“Lâu lắm không có cùng Tứ ca pha trà yên tĩnh đến như vậy.”
“Đương nhiên, Lục đệ suốt ngày chỉ biết đánh nhau, làm gì có thời gian cho cái việc nhàn rỗi này?” Mộ Dung Đinh Hiên khóe môi hơi nhếch lên, cầm ấm trà rót lượt nước đầu tiên vào chén.
“Ha ha…” Được xưng là “Lục đệ” Mộ Dung Phi Dật vươn vai nở nụ cười buồn chán, “Tứ ca lời này không thể nói lung tung, những chuyện tranh chấp giữa các hoàng tử lúc này, ta cũng không có hứng thú.”
“Vậy vi huynh nói cách khác, ý Lục đệ chính là phái người chỉ đạo Ngũ đệ đối phó với thái tử sao?”
“Ai nha, Tứ ca ~ Huynh biết là coi như xong, có nói ra, cũng chẳng còn hứng thú ~” Mộ Dung Phi Dật nghiêng mặt đi, chỉ để lại dư quang nơi khóe mắt cân nhắc suy đoán ý nghĩ trong vẻ mặt điềm tĩnh của Mộ Dung Đinh Hiên, “Tứ ca không tham gia vào trò chơi này, Lục đệ cũng cảm thấy chán rồi đó. Vô luận là làm chuyện gì, không phải cũng đều mong là sẽ có một đối thủ ngang tài ngang sức sao?”
Mộ Dung Đinh Hiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta đang nghĩ, trên đời này cuối cùng cũng sẽ có người khiến cho đệ hiểu được cái gọi là ‘trò chơi’ không hề thú vị, chẳng những không thú vị, hơn nữa còn rất thống khổ, chẳng những rất thống khổ mà hơn nữa đệ có vắt hết óc ra cân nhắc cũng không cách nào thắng được, không những không thắng được, đệ muốn hô to bảo dừng cũng không biết nên như thế nào dừng lại -”
“Tứ ca, huynh thực nghĩ rằng trên đời này có loại trò chơi như vậy sao?” Mộ Dung Phi Dật cúi đầu xuống bên tai Mộ Dung Đinh Hiên nói, giống như ma âm lượn lờ.
“Lục hoàng tử – Cửu hoàng tử đến -”
“Ai nha, hương ba lão(1) đến rồi.” Mộ Dung Phi Dật thu người quay lại đối diện.
Mộ Dung Đinh Hiên nhìn Lục đệ tuyệt đại phương hoa(2) ở cách đó không xa, trong lòng thầm nhủ: Phi Dật, trò chơi đã bắt đầu rồi.
.
Đối với Mộ Dung Nghi mà nói, hôm nay là ngày mệt mỏi cực điểm. Nó phải trong một ngày thăm viếng hết bảy vị ca ca còn có một đệ đệ khác của mình. Đại hoàng tử vì bốn năm trước liên quan tới vụ án tham ô mà bị lưu đày đến Tấn Châu, thái tử hiện nay là Nhị hoàng tử Mộ Dung Lăng. Mộ Dung Nghi đối với vị Nhị ca này ấn tượng cũng không tệ lắm, ngũ quan đứng đắn, cùng phụ hoàng diện mạo rất giống nhau, đối với mình cũng xem như có ý thân thiết. Tam ca là một võ tướng, thân thể tỏa ra khí thế mạnh mẽ, Tứ ca Mộ Dung Đinh Hiên ôn hòa, Ngũ ca nhìn có vẻ nho nhã, nhưng trong nhãn thần tinh quan làm cho nó có chút khó chịu.
Lúc này, Mộ Dung Nghi nhìn người trước mặt vạt áo mở rộng, ưu nhã nâng chén trà chính là Lục ca, không kìm nổi mắt trợn tròn, thậm chí quên luôn cả làm thế nào để thở.
Nó chưa bao giờ gặp qua người nào như vậy, tựa hồ như hết thảy ánh sáng đều đã ngưng tụ lại, đem con người tâm tư mạnh mẽ đó giữ lại ở trong mắt mình, hắn ngũ quan quỷ thần tạc tạo(3), mày như lưỡi dao sắc bén dựng lên nhưng kết thúc ở nơi thích hợp tạo nên khí phách ngang ngược lại có vài phần nhu hòa, trong mắt phong tình dào dạt nhưng không mềm mại như nữ tử, khóe môi giữa hơi trũng lại sâu thật khiến cho người ta thất thần.
Mộ Dung Nghi thật lâu không thể trở lại bình thường, si ngốc nói: “Đẹp quá a…”
Sau đó, ròng rã một ngày, giống như bị mộng du.
Trên đường hồi cung, Mộ Dung Nghi cùng Mộ Dung Đinh Hiên ngồi chung một kiệu.
Đinh Hiên dùng ngón trỏ búng vào đầu Mộ Dung Nghi.
“Ôi chao, đau a, Tứ ca!” Mộ Dung Nghi xoa đầu, kêu lên.
“Hoàn hồn chưa, tiểu tử ngốc?” Đinh Hiên mơ hồ cười.
“Huynh đánh đệ làm gì a?” Mộ Dung Nghi tính tình con trẻ, quyết vùng lên tát lại.
“Ta muốn làm cho đệ tỉnh táo lại a!” Đinh Hiên nhẹ nhàng mang thân người Mộ Dung Nghi đặt ngay ngắn, chân thành nói: “Tiểu Cửu, tại nơi này, cái gì càng mỹ lệ, thì càng đáng sợ, đệ phải cẩn thận.”
Phút chốc, Mộ Dung Nghi thoắt cái cảm giác trên sống lưng một trận ớn lạnh.
Nó nhớ lúc nhỏ, tại ven đường đùa nghịch, bỗng nhiên trông thấy một bông hồng xinh đẹp, nó cũng chẳng có ý định làm thương tổn bông hồng kia, chỉ là muốn lấy tay cảm nhận một chút vẻ đẹp đó, lại bị gai đâm bị thương ngón tay, nó vẫn nhớ kỹ trong nháy mắt cảm thấy hết sức đau đớn – đến khắc cốt ghi tâm.
Lại qua mấy ngày vui vẻ, Mộ Dung Nghi vân vê vết sẹo lồi trên ngón tay, hồi tưởng lại cuộc sống ở thôn quê ngày trước a, hồi đó trời thì cao hoàng đế lại ở xa, có thể tùy tiện chạy chơi, đùa giỡn…
“Cửu ca! Cửu cả!” Nhìn xa xa có thân ảnh hướng mình chạy tới, Mộ Dung Nghi không khỏi nổi lên tiếu ý.
Đó là mấy hôm trước mới nhận ra Thập hoàng tử Mộ Dung Vũ, trời sinh tính tình hoạt bạt, cùng chính mình có chút “Xú khí tương đầu”(4).
Hai đứa mới quen nhau khi Mộ Dung Vũ vì nghịch ngợm làm đổ son của mẫu phi mà bị trách cứ, vì thế xấu hổ ra mặt, không nói lời nào. Mộ Dung Nghi lần đầu tiên thấy nó liền nhớ lại bọn tiểu đồng ở dân gian, không nói hai lời đã kéo nó đi trèo hòn non bộ, leo lên cây lấy trứng chim, Mộ Dung Vũ vui vẻ cười không ngớt.
Vì vậy mà Thập đệ dính luôn vào Cửu ca, việc này đối với một đứa trẻ lớn lên nơi thâm cung như nó mà nói, nó đã có thể cùng với một người ca ca cười đến vô câu vô thúc, cũng không cần phải đoán xem y cười vì cái gì, hơn nữa có thể đem đến cho nó những chuyện mới mẻ như vậy, giống như một hài tử bị che dấu ở trong chăn, lâu ngày bị đè nén không biết như thế nào để ra ngoài, bỗng nhiên có người nhấc một góc chăn rất nặng lên, không khí trong lành phần phật trút vào, nó rốt cuộc đã có thể thở được.
Mộ Dung Nghi kéo Thập hoàng tử qua nói: “Chạy cái gì! Có quỷ đuổi đệ a!”
“Hắc hắc! Cửu ca, Ngũ ca ở thao trường đang tập cưỡi ngựa! Huynh muốn xem không?”
“Thật không? Đương nhiên! Đi!”
Thế là hai tên nhóc chạy phía trước, phía sau một đoàn thái giám cung nữ sợ muốn chết hô to: “Ôi! Xin ngài chậm một chút! Tiểu tổ tông của thần a!”
========
(1) Hương ba lão: tên nhà quê.
(2) Tuyệt đại phương hoa: Ý nói là rất đẹp .
(3) Nguyên văn: quỷ phủ thần tạo.
(4) Xú khí tương đầu: xú khi là mùi hôi, tương đầu là hợp nhau , có thể nói là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Bé Nghi thiệt đúng là xuất thân thôn dã à XD. Đăng bởi: admin
(Tác giả: donggua1986
Người dịch: phần mềm QT)
Ngày hôm sau, Mộ Dung Đinh Hiên tại ghế dựa một bên ngâm trà, một bên nhìn người trước mắt nằm dài trên ghế trưng ra cái bộ dáng biếng nhác nhưng cực kỳ tỉnh bơ quấn sợi tóc rũ xuống bên tai.
“Lâu lắm không có cùng Tứ ca pha trà yên tĩnh đến như vậy.”
“Đương nhiên, Lục đệ suốt ngày chỉ biết đánh nhau, làm gì có thời gian cho cái việc nhàn rỗi này?” Mộ Dung Đinh Hiên khóe môi hơi nhếch lên, cầm ấm trà rót lượt nước đầu tiên vào chén.
“Ha ha…” Được xưng là “Lục đệ” Mộ Dung Phi Dật vươn vai nở nụ cười buồn chán, “Tứ ca lời này không thể nói lung tung, những chuyện tranh chấp giữa các hoàng tử lúc này, ta cũng không có hứng thú.”
“Vậy vi huynh nói cách khác, ý Lục đệ chính là phái người chỉ đạo Ngũ đệ đối phó với thái tử sao?”
“Ai nha, Tứ ca ~ Huynh biết là coi như xong, có nói ra, cũng chẳng còn hứng thú ~” Mộ Dung Phi Dật nghiêng mặt đi, chỉ để lại dư quang nơi khóe mắt cân nhắc suy đoán ý nghĩ trong vẻ mặt điềm tĩnh của Mộ Dung Đinh Hiên, “Tứ ca không tham gia vào trò chơi này, Lục đệ cũng cảm thấy chán rồi đó. Vô luận là làm chuyện gì, không phải cũng đều mong là sẽ có một đối thủ ngang tài ngang sức sao?”
Mộ Dung Đinh Hiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta đang nghĩ, trên đời này cuối cùng cũng sẽ có người khiến cho đệ hiểu được cái gọi là ‘trò chơi’ không hề thú vị, chẳng những không thú vị, hơn nữa còn rất thống khổ, chẳng những rất thống khổ mà hơn nữa đệ có vắt hết óc ra cân nhắc cũng không cách nào thắng được, không những không thắng được, đệ muốn hô to bảo dừng cũng không biết nên như thế nào dừng lại -”
“Tứ ca, huynh thực nghĩ rằng trên đời này có loại trò chơi như vậy sao?” Mộ Dung Phi Dật cúi đầu xuống bên tai Mộ Dung Đinh Hiên nói, giống như ma âm lượn lờ.
“Lục hoàng tử – Cửu hoàng tử đến -”
“Ai nha, hương ba lão(1) đến rồi.” Mộ Dung Phi Dật thu người quay lại đối diện.
Mộ Dung Đinh Hiên nhìn Lục đệ tuyệt đại phương hoa(2) ở cách đó không xa, trong lòng thầm nhủ: Phi Dật, trò chơi đã bắt đầu rồi.
.
Đối với Mộ Dung Nghi mà nói, hôm nay là ngày mệt mỏi cực điểm. Nó phải trong một ngày thăm viếng hết bảy vị ca ca còn có một đệ đệ khác của mình. Đại hoàng tử vì bốn năm trước liên quan tới vụ án tham ô mà bị lưu đày đến Tấn Châu, thái tử hiện nay là Nhị hoàng tử Mộ Dung Lăng. Mộ Dung Nghi đối với vị Nhị ca này ấn tượng cũng không tệ lắm, ngũ quan đứng đắn, cùng phụ hoàng diện mạo rất giống nhau, đối với mình cũng xem như có ý thân thiết. Tam ca là một võ tướng, thân thể tỏa ra khí thế mạnh mẽ, Tứ ca Mộ Dung Đinh Hiên ôn hòa, Ngũ ca nhìn có vẻ nho nhã, nhưng trong nhãn thần tinh quan làm cho nó có chút khó chịu.
Lúc này, Mộ Dung Nghi nhìn người trước mặt vạt áo mở rộng, ưu nhã nâng chén trà chính là Lục ca, không kìm nổi mắt trợn tròn, thậm chí quên luôn cả làm thế nào để thở.
Nó chưa bao giờ gặp qua người nào như vậy, tựa hồ như hết thảy ánh sáng đều đã ngưng tụ lại, đem con người tâm tư mạnh mẽ đó giữ lại ở trong mắt mình, hắn ngũ quan quỷ thần tạc tạo(3), mày như lưỡi dao sắc bén dựng lên nhưng kết thúc ở nơi thích hợp tạo nên khí phách ngang ngược lại có vài phần nhu hòa, trong mắt phong tình dào dạt nhưng không mềm mại như nữ tử, khóe môi giữa hơi trũng lại sâu thật khiến cho người ta thất thần.
Mộ Dung Nghi thật lâu không thể trở lại bình thường, si ngốc nói: “Đẹp quá a…”
Sau đó, ròng rã một ngày, giống như bị mộng du.
Trên đường hồi cung, Mộ Dung Nghi cùng Mộ Dung Đinh Hiên ngồi chung một kiệu.
Đinh Hiên dùng ngón trỏ búng vào đầu Mộ Dung Nghi.
“Ôi chao, đau a, Tứ ca!” Mộ Dung Nghi xoa đầu, kêu lên.
“Hoàn hồn chưa, tiểu tử ngốc?” Đinh Hiên mơ hồ cười.
“Huynh đánh đệ làm gì a?” Mộ Dung Nghi tính tình con trẻ, quyết vùng lên tát lại.
“Ta muốn làm cho đệ tỉnh táo lại a!” Đinh Hiên nhẹ nhàng mang thân người Mộ Dung Nghi đặt ngay ngắn, chân thành nói: “Tiểu Cửu, tại nơi này, cái gì càng mỹ lệ, thì càng đáng sợ, đệ phải cẩn thận.”
Phút chốc, Mộ Dung Nghi thoắt cái cảm giác trên sống lưng một trận ớn lạnh.
Nó nhớ lúc nhỏ, tại ven đường đùa nghịch, bỗng nhiên trông thấy một bông hồng xinh đẹp, nó cũng chẳng có ý định làm thương tổn bông hồng kia, chỉ là muốn lấy tay cảm nhận một chút vẻ đẹp đó, lại bị gai đâm bị thương ngón tay, nó vẫn nhớ kỹ trong nháy mắt cảm thấy hết sức đau đớn – đến khắc cốt ghi tâm.
Lại qua mấy ngày vui vẻ, Mộ Dung Nghi vân vê vết sẹo lồi trên ngón tay, hồi tưởng lại cuộc sống ở thôn quê ngày trước a, hồi đó trời thì cao hoàng đế lại ở xa, có thể tùy tiện chạy chơi, đùa giỡn…
“Cửu ca! Cửu cả!” Nhìn xa xa có thân ảnh hướng mình chạy tới, Mộ Dung Nghi không khỏi nổi lên tiếu ý.
Đó là mấy hôm trước mới nhận ra Thập hoàng tử Mộ Dung Vũ, trời sinh tính tình hoạt bạt, cùng chính mình có chút “Xú khí tương đầu”(4).
Hai đứa mới quen nhau khi Mộ Dung Vũ vì nghịch ngợm làm đổ son của mẫu phi mà bị trách cứ, vì thế xấu hổ ra mặt, không nói lời nào. Mộ Dung Nghi lần đầu tiên thấy nó liền nhớ lại bọn tiểu đồng ở dân gian, không nói hai lời đã kéo nó đi trèo hòn non bộ, leo lên cây lấy trứng chim, Mộ Dung Vũ vui vẻ cười không ngớt.
Vì vậy mà Thập đệ dính luôn vào Cửu ca, việc này đối với một đứa trẻ lớn lên nơi thâm cung như nó mà nói, nó đã có thể cùng với một người ca ca cười đến vô câu vô thúc, cũng không cần phải đoán xem y cười vì cái gì, hơn nữa có thể đem đến cho nó những chuyện mới mẻ như vậy, giống như một hài tử bị che dấu ở trong chăn, lâu ngày bị đè nén không biết như thế nào để ra ngoài, bỗng nhiên có người nhấc một góc chăn rất nặng lên, không khí trong lành phần phật trút vào, nó rốt cuộc đã có thể thở được.
Mộ Dung Nghi kéo Thập hoàng tử qua nói: “Chạy cái gì! Có quỷ đuổi đệ a!”
“Hắc hắc! Cửu ca, Ngũ ca ở thao trường đang tập cưỡi ngựa! Huynh muốn xem không?”
“Thật không? Đương nhiên! Đi!”
Thế là hai tên nhóc chạy phía trước, phía sau một đoàn thái giám cung nữ sợ muốn chết hô to: “Ôi! Xin ngài chậm một chút! Tiểu tổ tông của thần a!”
========
(1) Hương ba lão: tên nhà quê.
(2) Tuyệt đại phương hoa: Ý nói là rất đẹp .
(3) Nguyên văn: quỷ phủ thần tạo.
(4) Xú khí tương đầu: xú khi là mùi hôi, tương đầu là hợp nhau , có thể nói là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Bé Nghi thiệt đúng là xuất thân thôn dã à XD. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.