Chương 34
Donggua1986
19/07/2017
CHƯƠNG 34
“Đừng —— Lục ca!” Mộ Dung Nghi vươn tay muốn lấy về.
“Cái gì a, vạn dân thỉnh nguyện thư!” Phi Dật khinh thường trả lại thỉnh nguyện thư về trong ngực Mộ Dung Nghi, “Thật sự là lỗi thời a!”
“Ha?” Mộ Dung Nghi cất kỹ thỉnh nguyện thư, nhìn biểu tình của Phi Dật có chút mờ mịt.
“Hương ba lão, nếu ngươi muốn buộc tội người nào trêu chọc người của ngươi, tìm Ngự Sử không phải nhanh hơn!” Sau khi nói xong, Mộ Dung Phi Dật liền xoay người đi khỏi, cũng không thèm quay đầu lại một cái.
“Ngự Sử? Ngự Sử không phải là Tứ ca Đinh Hiên sao?”
Khi Mộ Dung Nghi mang theo vạn dân thỉnh nguyện thư tìm được Đinh Hiên, Đinh Hiên lần đầu tiên lộ vẻ mặt thập phần khó xử.
“Cửu đệ, ngươi có biết Tần Thừa tướng ở trong triều vây cánh rất lớn hay không. Lại bộ, Hình bộ đều là môn sinh của hắn, mà ngay cả phụ hoàng năm xưa cũng là do một tay hắn phù vị [nâng đỡ đưa lên]. Không có chứng cứ vô cùng xác thực kèm theo, căn bản là không thể tố cáo hắn a!”
“Vậy làm sao bây giờ? Tử Mặc căn bản không có tham ô ba trăm vạn lượng bạc kia, hắn trả lại cũng không nổi! Ta sợ đến lúc đó Tần thừa tướng còn có lấy cớ phải chém đầu của hắn a!” Trong lòng Mộ Dung Nghi như có lửa đốt. “Hắn chẳng những là bằng hữu của ta, mà còn là một thanh quan a!”
“Cửu đệ! Ngươi phải hiểu rằng, nếu ta buộc tội Tần thừa tướng không thành công, chẳng những ta sẽ gặp họa, ngay cả ngươi Tần thừa tướng cũng sẽ không bỏ qua đâu!” Đinh Hiên nắm lấy vai Mộ Dung Nghi, lớn tiếng nhắc nhở.
“Cho nên phải khoanh tay đứng nhìn sao? Ta làm không được đâu, Tứ ca!” Mộ Dung Nghi quỳ rạp xuống, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vụ quang lóe ra, “Tứ ca, van cầu người! Lục Tử Mặc là một hảo thanh quan! Còn vì nạn dân của ba châu kia!”
Đinh Hiên quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, Mộ Dung Nghi cắn chặt răng đứng lên. “Một khi đã như vậy, Cửu đệ sẽ không làm Tứ ca khó xử nữa!”. Đang muốn đẩy cửa rời đi, Đinh Hiên gọi hắn lại: “Trước buộc tội Hình bộ Trần Nhược Kim, mượn cơ hội kê biên tài sản của hắn, sau đó nắm được sổ sách, tái buộc tội Tần thừa tướng.”
Mộ Dung Nghi quay đầu lại, trong mắt sáng ngời: “Ca nguyện ý giúp chúng ta ?”
“… Cũng một phần vì Tiểu Vũ đi, ta không muốn một lần mất đi hai đệ đệ, huống hồ, Tần thừa tướng hung hăng càn quấy đã lâu .”
Ba ngày sau, Mộ Dung Đinh Hiên một mình gặp mặt Hoàng thượng, dâng sớ tham tấu Hình bộ thượng thư Trần Nhược Kim mua bán muối tư [buôn lậu muối. Hồi xưa đất rộng biển ở xa, muối là mặt hàng đắt đỏ, buôn phải nộp thuế], hy vọng có thể đủ lén điều tra. Hoàng đế sau khi cân nhắc vì gần đây quốc khố triều đình hỗ trợ lũ lụt đã gần như rỗng không, nếu như Trần Nhược Kim thật sự là có buôn lậu muối, liền có thể kê biên tài sản ra một lượng lớn ngân lượng, bù đắp cho quốc khố. Ngay buổi chiều hôm đó, Trần Nhược Kim bị bắt, ở trong phòng của hắn chẳng những có ghi chép dòng tiền thu về từ buôn lậu muối, còn có một quyển sổ ghi chép sự việc kinh thiên động địa, chính là ghi chép quan viên ở ba châu gặp thủy tai ăn chia khoản ngân sách cứu trợ ra sao. Trong đó tất nhiên có cũng có tên Tần thừa tướng đương triều.
Màn đêm buông xuống, khi Mộ Dung Đinh Hiên đem vạn dân thỉnh nguyện thư, sổ sách cùng với tấu chương bí mật của Lục Tử Mặc đệ trình đến trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng thật lâu nói không ra lời. Sau một lúc lâu, tấu chương ở trên bàn bị hung hăng hất xuống đất.
“Tần Chư Lưu! Ngươi quá đáng lắm! Làm Thừa tướng, dưới một người trên vạn người! Còn chưa đủ! Nếu không phải vì hắn quá tham lam như thế, nạn dân ở ba châu cũng sẽ không khởi sự, khiến triều đình phái binh trấn áp! Hiện tại dân chúng nói như thế nào! Nói trẫm là hôn quân! Bắt! Bắt hết tất cả chúng lại cho trẫm!”
Trong một đêm nay đã xảy ra đại biến bất ngờ, Tứ hoàng tử Mộ Dung Đinh Hiên vốn cùng thế vô tranh [không tranh giành với đời] lặng lẽ mang quân sang bắt gọn đương triều Thừa tướng Tần Chư Lưu, Lại bộ thượng thư Trương Phong Cảnh, Tả Tướng quân Lục Bỉnh… Những quan viên có liên quan từ tam phẩm trở lên cũng đã hơn mười hai người. Triều đình được tái thiết lập lại, mà Thái tử Mộ Dung Lăng vì bị sự việc của ngoại công Tần Chư Lưu liên lụy mà bị phái đi trấn an nạn dân của ba châu kia.
Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Vũ đứng ở cửa Hình bộ đại lao đón Lục Tử Mặc. Bởi vì hắn liêm khiết, Hoàng đế đề bạt làm Hình bộ thượng thư, cùng Mộ Dung Đinh Hiên tra rõ án này.
Lúc Mộ Dung Nghi vui vẻ phấn chấn nói phải thỉnh Lục Tử Mặc ăn thật ngon một chút bồi bổ thân thể, Lục Tử Mặc lại nhíu mày nói: “Sự việc của Tần Thừa tướng thật cũng quá thuận lợi …”
Mộ Dung Vũ cũng có chút hồ nghi: Đúng vậy a, dù sao phụ hoàng cũng được hắn phò trợ lên ngôi, còn tưởng rằng phụ hoàng sẽ không dễ dàng động hắn, hiện tại cảm giác dường như chính phụ hoàng cũng muốn gạt bỏ hắn a.”
“Đừng nghĩ nữa, Tử Mặc thoát là tốt rồi!” Mộ Dung Nghi trong lòng cũng dâng lên bất an mơ hồ.
Gió thổi, ngày chuyển, vạn vật đổi thay.
Hắn nhìn Tiểu Vũ ở bên cạnh, nhẹ nhàng vươn tay ra khe khẽ chạm ngón tay của hắn. Dường như Tiểu Vũ đã nhận ra hắn đang bất an, liền nắm tay hắn thật chặt.
Trong Lạc hà điện, Mộ Dung Phi Dật nhìn chằm chằm ánh nến đang lay động, đầu của Thanh Trúc công tử tựa trên vai hắn.
“Nghe nói gần đây thân thể phụ hoàng không tốt, ngươi không ở cùng hắn sao?” Ngón tay Phi Dật thong thả vuốt tóc Thanh Trúc.
“Điện hạ thật đúng là vong ân phụ nghĩa, nếu không phải nhờ ta nói với Hoàng thượng rằng Tần Chư Lưu chiếm lấy tòa đại trạch Hoàng thượng ban cho cho ta, nói với Hoàng thượng là Tần Chư Lưu nói nếu không có hắn, Hoàng thượng ngay cả giang sơn cũng sẽ không có, huống chi một tòa nhà, Hoàng thượng làm sao muốn phế hắn a?”
“Muốn trách thì trách Tần Chư Lưu rất cưng chiều Thái tử ca ca kia của ta, tham nhiều như vậy cũng là vì muốn chắc chắn cho hắn một chút. Bằng không, ta cũng sẽ không động tới hắn sớm như vậy.”
“Làm sao có thể trách Lục điện hạ, ngài không phải như vậy cũng chưa làm sao? Nô tài khi quân, là tự Tần Chư Lưu trêu chọc Hoàng thượng!” Thanh trúc ngồi dậy, “Nhưng mà, gần đây rất ít nghe thấy ngài tái kêu Cửu điện hạ “hương ba lão”, có phải bởi vì Cửu điện hạ hay đi kinh giao quân doanh, các ngươi không cơ hội gặp mặt a?”
Phi Dật im một lúc, sau chỉ nói câu: “Gần đây bạo dân thực càn rỡ, không biết có nháo đến trong cung không a!”
———————————-
End 32, 33, 34
——————————
Đăng bởi: admin
“Đừng —— Lục ca!” Mộ Dung Nghi vươn tay muốn lấy về.
“Cái gì a, vạn dân thỉnh nguyện thư!” Phi Dật khinh thường trả lại thỉnh nguyện thư về trong ngực Mộ Dung Nghi, “Thật sự là lỗi thời a!”
“Ha?” Mộ Dung Nghi cất kỹ thỉnh nguyện thư, nhìn biểu tình của Phi Dật có chút mờ mịt.
“Hương ba lão, nếu ngươi muốn buộc tội người nào trêu chọc người của ngươi, tìm Ngự Sử không phải nhanh hơn!” Sau khi nói xong, Mộ Dung Phi Dật liền xoay người đi khỏi, cũng không thèm quay đầu lại một cái.
“Ngự Sử? Ngự Sử không phải là Tứ ca Đinh Hiên sao?”
Khi Mộ Dung Nghi mang theo vạn dân thỉnh nguyện thư tìm được Đinh Hiên, Đinh Hiên lần đầu tiên lộ vẻ mặt thập phần khó xử.
“Cửu đệ, ngươi có biết Tần Thừa tướng ở trong triều vây cánh rất lớn hay không. Lại bộ, Hình bộ đều là môn sinh của hắn, mà ngay cả phụ hoàng năm xưa cũng là do một tay hắn phù vị [nâng đỡ đưa lên]. Không có chứng cứ vô cùng xác thực kèm theo, căn bản là không thể tố cáo hắn a!”
“Vậy làm sao bây giờ? Tử Mặc căn bản không có tham ô ba trăm vạn lượng bạc kia, hắn trả lại cũng không nổi! Ta sợ đến lúc đó Tần thừa tướng còn có lấy cớ phải chém đầu của hắn a!” Trong lòng Mộ Dung Nghi như có lửa đốt. “Hắn chẳng những là bằng hữu của ta, mà còn là một thanh quan a!”
“Cửu đệ! Ngươi phải hiểu rằng, nếu ta buộc tội Tần thừa tướng không thành công, chẳng những ta sẽ gặp họa, ngay cả ngươi Tần thừa tướng cũng sẽ không bỏ qua đâu!” Đinh Hiên nắm lấy vai Mộ Dung Nghi, lớn tiếng nhắc nhở.
“Cho nên phải khoanh tay đứng nhìn sao? Ta làm không được đâu, Tứ ca!” Mộ Dung Nghi quỳ rạp xuống, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vụ quang lóe ra, “Tứ ca, van cầu người! Lục Tử Mặc là một hảo thanh quan! Còn vì nạn dân của ba châu kia!”
Đinh Hiên quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, Mộ Dung Nghi cắn chặt răng đứng lên. “Một khi đã như vậy, Cửu đệ sẽ không làm Tứ ca khó xử nữa!”. Đang muốn đẩy cửa rời đi, Đinh Hiên gọi hắn lại: “Trước buộc tội Hình bộ Trần Nhược Kim, mượn cơ hội kê biên tài sản của hắn, sau đó nắm được sổ sách, tái buộc tội Tần thừa tướng.”
Mộ Dung Nghi quay đầu lại, trong mắt sáng ngời: “Ca nguyện ý giúp chúng ta ?”
“… Cũng một phần vì Tiểu Vũ đi, ta không muốn một lần mất đi hai đệ đệ, huống hồ, Tần thừa tướng hung hăng càn quấy đã lâu .”
Ba ngày sau, Mộ Dung Đinh Hiên một mình gặp mặt Hoàng thượng, dâng sớ tham tấu Hình bộ thượng thư Trần Nhược Kim mua bán muối tư [buôn lậu muối. Hồi xưa đất rộng biển ở xa, muối là mặt hàng đắt đỏ, buôn phải nộp thuế], hy vọng có thể đủ lén điều tra. Hoàng đế sau khi cân nhắc vì gần đây quốc khố triều đình hỗ trợ lũ lụt đã gần như rỗng không, nếu như Trần Nhược Kim thật sự là có buôn lậu muối, liền có thể kê biên tài sản ra một lượng lớn ngân lượng, bù đắp cho quốc khố. Ngay buổi chiều hôm đó, Trần Nhược Kim bị bắt, ở trong phòng của hắn chẳng những có ghi chép dòng tiền thu về từ buôn lậu muối, còn có một quyển sổ ghi chép sự việc kinh thiên động địa, chính là ghi chép quan viên ở ba châu gặp thủy tai ăn chia khoản ngân sách cứu trợ ra sao. Trong đó tất nhiên có cũng có tên Tần thừa tướng đương triều.
Màn đêm buông xuống, khi Mộ Dung Đinh Hiên đem vạn dân thỉnh nguyện thư, sổ sách cùng với tấu chương bí mật của Lục Tử Mặc đệ trình đến trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng thật lâu nói không ra lời. Sau một lúc lâu, tấu chương ở trên bàn bị hung hăng hất xuống đất.
“Tần Chư Lưu! Ngươi quá đáng lắm! Làm Thừa tướng, dưới một người trên vạn người! Còn chưa đủ! Nếu không phải vì hắn quá tham lam như thế, nạn dân ở ba châu cũng sẽ không khởi sự, khiến triều đình phái binh trấn áp! Hiện tại dân chúng nói như thế nào! Nói trẫm là hôn quân! Bắt! Bắt hết tất cả chúng lại cho trẫm!”
Trong một đêm nay đã xảy ra đại biến bất ngờ, Tứ hoàng tử Mộ Dung Đinh Hiên vốn cùng thế vô tranh [không tranh giành với đời] lặng lẽ mang quân sang bắt gọn đương triều Thừa tướng Tần Chư Lưu, Lại bộ thượng thư Trương Phong Cảnh, Tả Tướng quân Lục Bỉnh… Những quan viên có liên quan từ tam phẩm trở lên cũng đã hơn mười hai người. Triều đình được tái thiết lập lại, mà Thái tử Mộ Dung Lăng vì bị sự việc của ngoại công Tần Chư Lưu liên lụy mà bị phái đi trấn an nạn dân của ba châu kia.
Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Vũ đứng ở cửa Hình bộ đại lao đón Lục Tử Mặc. Bởi vì hắn liêm khiết, Hoàng đế đề bạt làm Hình bộ thượng thư, cùng Mộ Dung Đinh Hiên tra rõ án này.
Lúc Mộ Dung Nghi vui vẻ phấn chấn nói phải thỉnh Lục Tử Mặc ăn thật ngon một chút bồi bổ thân thể, Lục Tử Mặc lại nhíu mày nói: “Sự việc của Tần Thừa tướng thật cũng quá thuận lợi …”
Mộ Dung Vũ cũng có chút hồ nghi: Đúng vậy a, dù sao phụ hoàng cũng được hắn phò trợ lên ngôi, còn tưởng rằng phụ hoàng sẽ không dễ dàng động hắn, hiện tại cảm giác dường như chính phụ hoàng cũng muốn gạt bỏ hắn a.”
“Đừng nghĩ nữa, Tử Mặc thoát là tốt rồi!” Mộ Dung Nghi trong lòng cũng dâng lên bất an mơ hồ.
Gió thổi, ngày chuyển, vạn vật đổi thay.
Hắn nhìn Tiểu Vũ ở bên cạnh, nhẹ nhàng vươn tay ra khe khẽ chạm ngón tay của hắn. Dường như Tiểu Vũ đã nhận ra hắn đang bất an, liền nắm tay hắn thật chặt.
Trong Lạc hà điện, Mộ Dung Phi Dật nhìn chằm chằm ánh nến đang lay động, đầu của Thanh Trúc công tử tựa trên vai hắn.
“Nghe nói gần đây thân thể phụ hoàng không tốt, ngươi không ở cùng hắn sao?” Ngón tay Phi Dật thong thả vuốt tóc Thanh Trúc.
“Điện hạ thật đúng là vong ân phụ nghĩa, nếu không phải nhờ ta nói với Hoàng thượng rằng Tần Chư Lưu chiếm lấy tòa đại trạch Hoàng thượng ban cho cho ta, nói với Hoàng thượng là Tần Chư Lưu nói nếu không có hắn, Hoàng thượng ngay cả giang sơn cũng sẽ không có, huống chi một tòa nhà, Hoàng thượng làm sao muốn phế hắn a?”
“Muốn trách thì trách Tần Chư Lưu rất cưng chiều Thái tử ca ca kia của ta, tham nhiều như vậy cũng là vì muốn chắc chắn cho hắn một chút. Bằng không, ta cũng sẽ không động tới hắn sớm như vậy.”
“Làm sao có thể trách Lục điện hạ, ngài không phải như vậy cũng chưa làm sao? Nô tài khi quân, là tự Tần Chư Lưu trêu chọc Hoàng thượng!” Thanh trúc ngồi dậy, “Nhưng mà, gần đây rất ít nghe thấy ngài tái kêu Cửu điện hạ “hương ba lão”, có phải bởi vì Cửu điện hạ hay đi kinh giao quân doanh, các ngươi không cơ hội gặp mặt a?”
Phi Dật im một lúc, sau chỉ nói câu: “Gần đây bạo dân thực càn rỡ, không biết có nháo đến trong cung không a!”
———————————-
End 32, 33, 34
——————————
Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.