Chương 5
Donggua1986
19/07/2017
CHƯƠNG 5
(Tác giả: donggua1986
Người dịch: phần mềm QT)
Mộ Dung Nghi đem đất đào trong viện tử lí, cẩn thận thả nửa bao hạt giống vào, lấy đất đắp lên, tưới nước, sau đó ngồi xổm ở đấy lẳng lặng mà trông chừng. Một bên Tiểu Lam Vũ hiếu kì si ngốc hỏi: “Chủ tử, này là cái gì a?”
“Thảo dược, có thể cứu mạng Tiểu Vũ.” Mộ Dung Nghi vẫn như cũ nhìn chằm chằm chỗ vùi hạt giống.
“Thần nói chủ tử a, ngay cả thái y cũng bó tay với bệnh đậu mùa, cái này lại có thể hữu dụng a?”
“Hữu dụng,” Mộ Dung Nghi ngước mắt lên, nhìn Tiểu Lam Tử nói, “Chỉ cần ngươi tin tưởng, trên đời này ngươi làm mỗi một chuyện gì cũng đều là hữu dụng.”
Tiểu Lam Tử trong đầu ngẩn ra, nói: “Chủ tử phải nhìn chằm chằm như vậy sao?”
“Đúng vậy, chờ nó nảy mầm là có thể đem sao thành thuốc!” Sau đó cả ngày, Mộ Dung Nghi cũng trông coi ở chỗ đó không có nhúc nhích, mãi đến giờ ngủ tối, Tiểu Lam Tử đành phải thuyết phục nó: “Chủ tử ngủ đi, nó nảy mầm, thần sẽ đánh thức ngài, được không?”
Lúc đầu, Mộ Dung Nghi không chịu, mãi đến khi Tiểu Lam Tử khuyên can hết lời rồi, ngay cả Uẩn Phi cũng tức giận, nó mới bất đắc dĩ mà vào phòng.
Tảng sáng ngày thứ ba, còn chưa ngủ đã giấc Mộ Dung Nghi đã bị tiếng kêu của Tiểu Lam Tử làm cho kinh khởi: “Chủ tử! Chủ tử, cây của ngài thật sự đã nảy mầm rồi!”
Mộ Dung Nghi từ trên giường trở mình đứng dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra viện tử lí, nhìn thấy đám chồi non nho nhỏ kia, không khỏi nhịn được mặt mày rạng rỡ.
Tiểu Lam Tử giúp hái chồi non, định đưa đến dược phòng sao thuốc, lại bị Uẩn Phi ngăn trở: “Các ngươi muốn cả thảy trong cung ai cũng biết chúng ta có thuốc trị đậu mùa sao? Đến lúc đó thuốc có thể cứu Thập hoàng tử sẽ bị phân chia đến một chút cũng không còn!”
Tiểu Lam Tử lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, tại viện tử lí nổi lên một cái bếp nhỏ sao thuốc. Mộ Dung Nghi bắt đầu đào đất trồng hạt giống mới. Thuốc sao tốt rồi, được chia liều lượng cất vào trong mấy cái bình sứ trắng, lúc Tiểu Lam Tử chuẩn bị đi đưa thuốc, bị Mộ Dung Nghi cản lại: “Tiểu Lam Tử, ta cũng muốn đi, ta muốn nhìn xem Tiểu Vũ thế nào rồi.”
“Ôi chao, tiểu chủ, đó là bệnh đậu mùa, lỡ nhiễm rồi sẽ mất mạng đó! Nô tài từng bị qua cho nên không sợ, ngài hãy ở lại đây đi, đừng làm cho Uẩn nương nương phải lo lắng không yên nữa!”
Mộ Dung Nghi vừa định hung hăng nắm lấy Tiểu Lam Tử, cánh cửa lại mở ra, thanh âm của Uẩn Phi nhẹ nhàng vang lên: “Tiểu Lam Tử, ngươi đi chuẩn bị y phục công công, cho Nghi Nhi mặc vào, đêm đến, các người hãy đi.”
“Mẹ? Người để con đi cùng ư? Mẹ thật tốt quá!”
“Nương nương, làm như vậy không được a!”
“Tiểu Lam Tử, ngươi theo ta vào đây.”
Tiểu Lam Tử vào trong phòng, Uẩn Phi liền khép cửa. “Tiểu Lam Tử, Uẩn Phi đối đãi ngươi ra sao?”
“Nương nương!” Tiểu Lam Tử quỳ mọp trên đất, “Người đối nô tài ân trọng như núi, nếu không nhờ nương nương, Tiểu Lam Tử sớm đã bị Tiết công công đáng chết rồi! Sau này Tiểu Lam Tử nguyện vì nương nương, nước sôi lửa bỏng cũng không từ!”
“Hảo, Tiểu Lam Tử, vậy Bổn cung tin tưởng bụng dạ ngươi, đối với ngươi nói thật, Nghi Nhi đã từng mắc qua bệnh đậu mùa.”
Tiểu Lam Tử sửng sốt ngước mắt lên, cân nhắc trong chốc lát bảo: “Nương nương có gì phân phó xin cứ nói.”
“Hảo, Tiểu Lam Tử, ta muốn ngươi biết, ta đối với Nghi Nhi không hề có đòi hỏi, lại càng không muốn cho nó tranh đoạt thái tử gì. Nhưng chốn thâm cung này, không có lấy một người bạn đáng tin cậy cùng mình, ngươi nói xem sẽ có nhiều khó chịu?”
“Tiểu Lam Tử hiểu rõ.”
“Thập hoàng tử cùng Nghi Nhi tuổi xấp xỉ, chịu đựng tàn hại ở nơi cung điện này cũng không lâu, chắn hẳn còn chút ít lương tâm trong trẻo, lần này Nghi Nhi cứu nó, ta tin tưởng, nó sẽ đội ơn…”
“Nương nương yên tâm, Tiểu Lam Tử hiểu rõ nên làm gì rồi.”
Đêm hôm đó, Mộ Dung Nghi mặc y phục tiểu thái giám cùng Tiểu Lam Tử đến điện Ngọc Vinh nơi Mộ Dung Vũ dưỡng bệnh. Trong điện một mảnh u ám, Mộ Dung Nghi bước vào nháy mắt liền có thể nhận ra tiếng rên rỉ yếu ớt mong manh của Tiểu Vũ, ***g ngực liền nẩy mạnh. Tiểu Lam Tử đốt nến, Mộ Dung Nghi trông thấy một tiểu cung nữ đang ghé đầu vào giường ngủ, mà Tiểu Vũ chính là vì sốt cao khó chịu nên nói sảng.
“Như thế nào chỉ có một người chăm sóc Tiểu Vũ?”
“Ai, hiện tại đã ba vị nương nương ngã bệnh, vài vị công chúa, còn có Phù Chiêu Nghi vừa sinh hạ sinh tiểu hoàng tử cũng bị nhiễm đậu mùa, trong cung hôm nay nô tài không đủ dùng a!”
Mộ Dung Nghi sờ sờ cái trán nóng hổi của Tiểu Vũ, Tiểu Lam Tử nhíu này nói: “Mau đưa thuốc cho Thập điện hạ uống, thần đi chuẩn bị nước!”
Mộ Dung Nghi lấy ra một cái bình sứ, nâng Tiểu Vũ dậy, thật cẩn thận đem thuốc đố vào tối trung của nó. Tiểu Vũ mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Cửu ca đang ôm nó, khe khẽ nói: “Tiểu Vũ ngoan ngoãn, uống thốc sẽ khỏi.”
Hơi lạnh trên ngón tay Cửu ca chạm vào trán nó, ôn nhu không gì sánh được. Tại đây, không có mẫu phi, không có phụ hoàng, không có nô tài kinh sợ, chỉ có Cửu ca, ôm nó.
“Cửu ca… Cửu ca…” Có phải hay không đang nằm mộng? Cửu ca chẳng lẽ không giống những người khác trốn đi hay sao?
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…” Mộ Dung Nghi nhận khăn ướt Tiểu Lam Tử đưa tới, nhẹ nhàng lau trán Mộ Dung Vũ, “Cửu ca lau lau cho ngươi.”
Nó nhìn Cửu ca trước sau yên vui, giờ trên mặt lông mày đang nhíu chặt, bỗng nhiêu cảm thấy ác mộng nóng bức tựa hồ sắp biến thành dòng nước mát lành, “Cửu ca… không được rời khỏi ta…”
“Tiểu Vũ ngoan, Cửu ca ở đây mà!” Mộ Dung Nghi đặt Tiểu Vũ xuống, đắp chăn, nhưng y lại vươn tay gắt gao bắt lấy tay của nó. Tiểu Lam Tử nhìn một chút nói: “Chủ tử, bất quá thì ngài ở chỗ này một đêm đi, nô tài coi chừng dùm ngài.”
“Cảm tạ ngươi, Tiểu Lam Tử. Ngươi thật tốt!” Mộ Dung Nghi cười cười, liền để nguyên xiêm y nằm xuống. Đăng bởi: admin
(Tác giả: donggua1986
Người dịch: phần mềm QT)
Mộ Dung Nghi đem đất đào trong viện tử lí, cẩn thận thả nửa bao hạt giống vào, lấy đất đắp lên, tưới nước, sau đó ngồi xổm ở đấy lẳng lặng mà trông chừng. Một bên Tiểu Lam Vũ hiếu kì si ngốc hỏi: “Chủ tử, này là cái gì a?”
“Thảo dược, có thể cứu mạng Tiểu Vũ.” Mộ Dung Nghi vẫn như cũ nhìn chằm chằm chỗ vùi hạt giống.
“Thần nói chủ tử a, ngay cả thái y cũng bó tay với bệnh đậu mùa, cái này lại có thể hữu dụng a?”
“Hữu dụng,” Mộ Dung Nghi ngước mắt lên, nhìn Tiểu Lam Tử nói, “Chỉ cần ngươi tin tưởng, trên đời này ngươi làm mỗi một chuyện gì cũng đều là hữu dụng.”
Tiểu Lam Tử trong đầu ngẩn ra, nói: “Chủ tử phải nhìn chằm chằm như vậy sao?”
“Đúng vậy, chờ nó nảy mầm là có thể đem sao thành thuốc!” Sau đó cả ngày, Mộ Dung Nghi cũng trông coi ở chỗ đó không có nhúc nhích, mãi đến giờ ngủ tối, Tiểu Lam Tử đành phải thuyết phục nó: “Chủ tử ngủ đi, nó nảy mầm, thần sẽ đánh thức ngài, được không?”
Lúc đầu, Mộ Dung Nghi không chịu, mãi đến khi Tiểu Lam Tử khuyên can hết lời rồi, ngay cả Uẩn Phi cũng tức giận, nó mới bất đắc dĩ mà vào phòng.
Tảng sáng ngày thứ ba, còn chưa ngủ đã giấc Mộ Dung Nghi đã bị tiếng kêu của Tiểu Lam Tử làm cho kinh khởi: “Chủ tử! Chủ tử, cây của ngài thật sự đã nảy mầm rồi!”
Mộ Dung Nghi từ trên giường trở mình đứng dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra viện tử lí, nhìn thấy đám chồi non nho nhỏ kia, không khỏi nhịn được mặt mày rạng rỡ.
Tiểu Lam Tử giúp hái chồi non, định đưa đến dược phòng sao thuốc, lại bị Uẩn Phi ngăn trở: “Các ngươi muốn cả thảy trong cung ai cũng biết chúng ta có thuốc trị đậu mùa sao? Đến lúc đó thuốc có thể cứu Thập hoàng tử sẽ bị phân chia đến một chút cũng không còn!”
Tiểu Lam Tử lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, tại viện tử lí nổi lên một cái bếp nhỏ sao thuốc. Mộ Dung Nghi bắt đầu đào đất trồng hạt giống mới. Thuốc sao tốt rồi, được chia liều lượng cất vào trong mấy cái bình sứ trắng, lúc Tiểu Lam Tử chuẩn bị đi đưa thuốc, bị Mộ Dung Nghi cản lại: “Tiểu Lam Tử, ta cũng muốn đi, ta muốn nhìn xem Tiểu Vũ thế nào rồi.”
“Ôi chao, tiểu chủ, đó là bệnh đậu mùa, lỡ nhiễm rồi sẽ mất mạng đó! Nô tài từng bị qua cho nên không sợ, ngài hãy ở lại đây đi, đừng làm cho Uẩn nương nương phải lo lắng không yên nữa!”
Mộ Dung Nghi vừa định hung hăng nắm lấy Tiểu Lam Tử, cánh cửa lại mở ra, thanh âm của Uẩn Phi nhẹ nhàng vang lên: “Tiểu Lam Tử, ngươi đi chuẩn bị y phục công công, cho Nghi Nhi mặc vào, đêm đến, các người hãy đi.”
“Mẹ? Người để con đi cùng ư? Mẹ thật tốt quá!”
“Nương nương, làm như vậy không được a!”
“Tiểu Lam Tử, ngươi theo ta vào đây.”
Tiểu Lam Tử vào trong phòng, Uẩn Phi liền khép cửa. “Tiểu Lam Tử, Uẩn Phi đối đãi ngươi ra sao?”
“Nương nương!” Tiểu Lam Tử quỳ mọp trên đất, “Người đối nô tài ân trọng như núi, nếu không nhờ nương nương, Tiểu Lam Tử sớm đã bị Tiết công công đáng chết rồi! Sau này Tiểu Lam Tử nguyện vì nương nương, nước sôi lửa bỏng cũng không từ!”
“Hảo, Tiểu Lam Tử, vậy Bổn cung tin tưởng bụng dạ ngươi, đối với ngươi nói thật, Nghi Nhi đã từng mắc qua bệnh đậu mùa.”
Tiểu Lam Tử sửng sốt ngước mắt lên, cân nhắc trong chốc lát bảo: “Nương nương có gì phân phó xin cứ nói.”
“Hảo, Tiểu Lam Tử, ta muốn ngươi biết, ta đối với Nghi Nhi không hề có đòi hỏi, lại càng không muốn cho nó tranh đoạt thái tử gì. Nhưng chốn thâm cung này, không có lấy một người bạn đáng tin cậy cùng mình, ngươi nói xem sẽ có nhiều khó chịu?”
“Tiểu Lam Tử hiểu rõ.”
“Thập hoàng tử cùng Nghi Nhi tuổi xấp xỉ, chịu đựng tàn hại ở nơi cung điện này cũng không lâu, chắn hẳn còn chút ít lương tâm trong trẻo, lần này Nghi Nhi cứu nó, ta tin tưởng, nó sẽ đội ơn…”
“Nương nương yên tâm, Tiểu Lam Tử hiểu rõ nên làm gì rồi.”
Đêm hôm đó, Mộ Dung Nghi mặc y phục tiểu thái giám cùng Tiểu Lam Tử đến điện Ngọc Vinh nơi Mộ Dung Vũ dưỡng bệnh. Trong điện một mảnh u ám, Mộ Dung Nghi bước vào nháy mắt liền có thể nhận ra tiếng rên rỉ yếu ớt mong manh của Tiểu Vũ, ***g ngực liền nẩy mạnh. Tiểu Lam Tử đốt nến, Mộ Dung Nghi trông thấy một tiểu cung nữ đang ghé đầu vào giường ngủ, mà Tiểu Vũ chính là vì sốt cao khó chịu nên nói sảng.
“Như thế nào chỉ có một người chăm sóc Tiểu Vũ?”
“Ai, hiện tại đã ba vị nương nương ngã bệnh, vài vị công chúa, còn có Phù Chiêu Nghi vừa sinh hạ sinh tiểu hoàng tử cũng bị nhiễm đậu mùa, trong cung hôm nay nô tài không đủ dùng a!”
Mộ Dung Nghi sờ sờ cái trán nóng hổi của Tiểu Vũ, Tiểu Lam Tử nhíu này nói: “Mau đưa thuốc cho Thập điện hạ uống, thần đi chuẩn bị nước!”
Mộ Dung Nghi lấy ra một cái bình sứ, nâng Tiểu Vũ dậy, thật cẩn thận đem thuốc đố vào tối trung của nó. Tiểu Vũ mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Cửu ca đang ôm nó, khe khẽ nói: “Tiểu Vũ ngoan ngoãn, uống thốc sẽ khỏi.”
Hơi lạnh trên ngón tay Cửu ca chạm vào trán nó, ôn nhu không gì sánh được. Tại đây, không có mẫu phi, không có phụ hoàng, không có nô tài kinh sợ, chỉ có Cửu ca, ôm nó.
“Cửu ca… Cửu ca…” Có phải hay không đang nằm mộng? Cửu ca chẳng lẽ không giống những người khác trốn đi hay sao?
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…” Mộ Dung Nghi nhận khăn ướt Tiểu Lam Tử đưa tới, nhẹ nhàng lau trán Mộ Dung Vũ, “Cửu ca lau lau cho ngươi.”
Nó nhìn Cửu ca trước sau yên vui, giờ trên mặt lông mày đang nhíu chặt, bỗng nhiêu cảm thấy ác mộng nóng bức tựa hồ sắp biến thành dòng nước mát lành, “Cửu ca… không được rời khỏi ta…”
“Tiểu Vũ ngoan, Cửu ca ở đây mà!” Mộ Dung Nghi đặt Tiểu Vũ xuống, đắp chăn, nhưng y lại vươn tay gắt gao bắt lấy tay của nó. Tiểu Lam Tử nhìn một chút nói: “Chủ tử, bất quá thì ngài ở chỗ này một đêm đi, nô tài coi chừng dùm ngài.”
“Cảm tạ ngươi, Tiểu Lam Tử. Ngươi thật tốt!” Mộ Dung Nghi cười cười, liền để nguyên xiêm y nằm xuống. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.