Chương 8
Donggua1986
19/07/2017
CHƯƠNG 8
(Tác giả: donggua1986
Người dịch: phần mềm QT)
“Cái gì mà trứng tôm cua!” Mộ Dung Nghi phẫn uất nói.
“Ngươi không phải luôn muốn làm đại hiệp sao? Đáng tiếc ngươi thân thủ như vậy, đừng nói là đại hà, ngươi cũng chỉ đủ làm một cái tiểu hà tử thôi.”(1)
“Làm sao ngươi biết ta hồi nhỏ muốn làm đại hiệp?”
“Đương nhiên là ngươi nói cho ta biết rồi.” Lục ca đúng là Lục ca, cho dù là bị bệnh đậu mùa, vẫn còn khiến cho người ta không nhịn được mà nhìn chằm chằm.
“Không có a, ta như thế nào lại không nhớ rõ?” Mộ Dung Nghi gãi đầu suy nghĩ, như thế nào cũng không nhớ ra mình ở những lần ít ỏi gặp Lục ca trong lúc đó có đề cập đến chuyện chính mình muốn làm “đại hiệp”. Lúc này, nó chú ý tới vốn là tư thế nằm trên giường ung dung của Mộ Dung Phi Dật mà nhíu mày.
“Ngươi ngày trước lúc còn ở thôn Phượng Tê cùng một đám tiểu hài nô đùa, ngươi giả làm đại hiệp, Nhị Cẩu Tử làm hái hoa đạo tặc(2), Thái Đầu là con gái nhà lành, ngưởi đuổi theo Nhị Cẩu Tử chạy vòng quanh nhà, còn ho to cái gì thay trời hành đạo, kết quả không cẩn thận đập trúng đầu Nhị Cẩu Tử, mẹ ngươi còn lôi ngươi tới nhà người ta đền cho mười cái trứng gà.” Mộ Dung Nghi không ngờ Phi Dật lại có thể đem chuyện hồi nhỏ của mình nói ra tường tận sự tình giống như là chính hắn đã từng xem qua vậy.
“A? Mẹ ta cũng nói như vậy…”
“Mẹ ngươi mẹ ngươi! Cái gì cũng mẹ ngươi! Chính là ngươi mà!” Mộ Dung Nghi thoáng thấy Phi Dật ngón tay siết cái chăn bắt đầu có hơi trở nên trắng bệch.
“Ta cũng không có nhớ rõ…” Mộ Dung Nghi chính mình cũng không biết vì cái gì bắt đầu cảm thấy áy náy trỗi dậy.
Mộ Dung Nghi nhìn thấy trên người Phi Dật hai tròng mắt lóe sáng, vô thức lùi về sau hai bước: “Hồi nhỏ bị mắc bệnh đậu mùa phát sốt… Hết bệnh rồi nên cái gì cũng đều không nhớ cả…”
“Sau đó thì sao?” Thanh âm Phi Dật trầm xuống thật thấp, “Ngươi không trụ lại thôn Phượng Tê mà đi đâu hả?”
Mộ Dung Nghi sợ run cả người: “Mẹ mang ta đến nương tựa dì…”
“Chát-” Một bàn tay in ở trên mặt nó, nóng rát, ngay cả máu mũi cũng theo đó chảy ra.
Mộ Dung Nghi nhìn bộ dáng Phi Dật gắt gao nhìn mình chằm chằm, vuốt cái mũi đổ máu của mình, nhất thời hô hấp trở nên khó khăn, thật đáng sợ, Lục ca như vậy tràn ngập cảm giác áp bách, thật sự rất đáng sợ… Vừa định xoay người bỏ chạy, cổ áo liền bị kéo, cả người cơ hồ bay bổng nhào vào trong lòng Phi Dật.
Tiếp đó, đối với mình không phải châm chọc khiêu khích mà chính là bàn tay của Lục ca gắt gao ôm lấy mình, cánh tay hắn nhẹ nhàng run rẩy, đầu tựa vào cần cổ mình, “Ngươi chạy đi đâu… có biết hay không ta đã phái người tìm ngươi… ngươi vì cái gì lại cứ thích chạy lung tung không chịu ngoan ngoãn đợi…”
“Lục ca…” Mộ Dung Nghi cơ thể toàn bộ cứng đờ, không dám thở một cái, chỉ sợ Phi Dật thình lình đem mình siết chết.
“Nghi Nhi…” Phi Dật nhẹ nhàng gọi, Mộ Dung Nghi chẳng hiểu sao tất thảy trầm tĩnh lại, bình thường mẫu phi gọi mình là Nghi Nhi, nó chỉ cảm thấy ấm áp, vậy mà bị Lục ca gọi một tiếng, lại giống như trúng tà?
“Nghi Nhi… Nghi Nhi… Lúc này đây ngươi phải ngoan ngoãn… đừng có chạy lung tung nữa…” Thanh âm Phi Dật ôn nhu, điểm chút cầu xin, rồi lại khiến cho lòng người dậy sóng.
“Được…” Mộ Dung Nghi cảm thấy khi đó tâm tư mình trở nên nhỏ bé, chỉ biết là có hơi ấm mềm mại phủ ở trên cổ của mình, chậm rãi di chuyển, cực kỳ dễ chịu, dần dần vành tai của mình bị ngậm vào một mảnh ấm áp, nhẹ nhàng mà đùa nghịch, có cái gì đó ướt át tinh tế lướt theo đường cung trên vành tai, tiếp đó liếm qua cằm, rồi lên môi.
Nó trông thấy Lục ca trong con ngươi kỳ quái tràn ngập sự bất thường, nhanh chóng đem chính mình bao phủ, nó sợ hãi siết lấy màn giường không buông, môi của Lục ca trượt xuống, nhẹ nhàng chạm ở trên môi mình, tiếp đó mút vào, lại đi ra. Ngay sau đó, đầu lưỡi Phi Dật chạm vào môi trên của nó, từng chút một dùng cái lưỡi điêu luyện tách ra, nó nghe thấy trong cổ họng Phi Dật phát ra những tiếng thở dài khe khẽ, rồi có thứ gì khua mở khớp hàm tiến vào, đầu lưỡi chính mình bị cuốn lấy, trong cổ họng tất cả đều là hương vị của Phi Dật, cay đắng rồi lại tràn ngập vị ngọt của dược thảo, chính là hương vị của thuốc.
Nó cảm giác được một đôi tay nóng rực chuyển động ở lưng mình, mang theo khát vọng khó có thể che giấu, nó muốn thoát khỏi đôi tay đó, vì vậy hơi ưỡn người mình lên, nhưng trái lại còn làm cho cái lưỡi kia ở trong miệng mình càng thâm nhập khám phá.
Đôi tay Mộ Dung Phi Dật lướt nhanh trên cơ thể run rẩy đó, vuốt những sợi tóc của nó đi, xoa nhẹ đuôi lông mày nó, mi tâm, mũi, mỗi một tiếp xúc đều làm cho người ta hoài niệm, đây là Tiểu Hà Tử mà, nhưng hắn lại lâu như vậy đối với nó chẳng quan tâm…
Khi hắn nhẹ nhàng rút lưỡi rời đi, nhìn thấy Mộ Dung Nghi mở thật to hai mắt, ngơ ngác thở hổn hển, tiếp đó vụt đứng dậy đánh vào trên trán mình, đau đến một trận choáng váng.
“Mẹ a…” Mộ Dung Nghi nhào thẳng xuống giường, tốc độ cực nhanh khiến cho Phi Dật duỗi tay ra cũng không với tới được.
“Lục ca điên rồi!” Mộ Dung Nghi rống lên rồi xông ra ngoài, để lại Phi Dật đang kinh ngạc ngồi ở trên giường.
Thật lâu sau, Mộ Dung Phi Dật khôi phục lại tinh thần, trong tay hắn còn có hơi ấm kia khiến cho hắn lưu luyến không thôi, “Ta đang làm gì a… Y mới mười hai tuổi…”
Lập tức, hắn vô thức lại mỉm cười, “Nhưng mà, ta tìm được ngươi rồi.”
Ngay cả ánh nến cũng vì nụ cười kia mà lay động.
Thời điểm bệnh đậu mùa ở trong cung chính thức qua đi, hoàng đế mất hai vị công chúa, ba vị nương nương, cùng với Phù Chiêu Nghi vừa sinh hạ hoàng tử. Trong hoàng thất bị nhiễm bệnh, may mắn còn sống chỉ có Lục hoàng tử Mộ Phung Phi Dật cùng Thập hoàng tử Mộ Dung Vũ.
============
(1) Đại hà: con tôm bự; tiểu hà: tôm nhỏ, hay trứng tôm. Chơi chữ “đại hiệp” -> “đại hà” -> “tiểu hà”
(2) Hái hoa đạo tặc: yêu râu xanh Đăng bởi: admin
(Tác giả: donggua1986
Người dịch: phần mềm QT)
“Cái gì mà trứng tôm cua!” Mộ Dung Nghi phẫn uất nói.
“Ngươi không phải luôn muốn làm đại hiệp sao? Đáng tiếc ngươi thân thủ như vậy, đừng nói là đại hà, ngươi cũng chỉ đủ làm một cái tiểu hà tử thôi.”(1)
“Làm sao ngươi biết ta hồi nhỏ muốn làm đại hiệp?”
“Đương nhiên là ngươi nói cho ta biết rồi.” Lục ca đúng là Lục ca, cho dù là bị bệnh đậu mùa, vẫn còn khiến cho người ta không nhịn được mà nhìn chằm chằm.
“Không có a, ta như thế nào lại không nhớ rõ?” Mộ Dung Nghi gãi đầu suy nghĩ, như thế nào cũng không nhớ ra mình ở những lần ít ỏi gặp Lục ca trong lúc đó có đề cập đến chuyện chính mình muốn làm “đại hiệp”. Lúc này, nó chú ý tới vốn là tư thế nằm trên giường ung dung của Mộ Dung Phi Dật mà nhíu mày.
“Ngươi ngày trước lúc còn ở thôn Phượng Tê cùng một đám tiểu hài nô đùa, ngươi giả làm đại hiệp, Nhị Cẩu Tử làm hái hoa đạo tặc(2), Thái Đầu là con gái nhà lành, ngưởi đuổi theo Nhị Cẩu Tử chạy vòng quanh nhà, còn ho to cái gì thay trời hành đạo, kết quả không cẩn thận đập trúng đầu Nhị Cẩu Tử, mẹ ngươi còn lôi ngươi tới nhà người ta đền cho mười cái trứng gà.” Mộ Dung Nghi không ngờ Phi Dật lại có thể đem chuyện hồi nhỏ của mình nói ra tường tận sự tình giống như là chính hắn đã từng xem qua vậy.
“A? Mẹ ta cũng nói như vậy…”
“Mẹ ngươi mẹ ngươi! Cái gì cũng mẹ ngươi! Chính là ngươi mà!” Mộ Dung Nghi thoáng thấy Phi Dật ngón tay siết cái chăn bắt đầu có hơi trở nên trắng bệch.
“Ta cũng không có nhớ rõ…” Mộ Dung Nghi chính mình cũng không biết vì cái gì bắt đầu cảm thấy áy náy trỗi dậy.
Mộ Dung Nghi nhìn thấy trên người Phi Dật hai tròng mắt lóe sáng, vô thức lùi về sau hai bước: “Hồi nhỏ bị mắc bệnh đậu mùa phát sốt… Hết bệnh rồi nên cái gì cũng đều không nhớ cả…”
“Sau đó thì sao?” Thanh âm Phi Dật trầm xuống thật thấp, “Ngươi không trụ lại thôn Phượng Tê mà đi đâu hả?”
Mộ Dung Nghi sợ run cả người: “Mẹ mang ta đến nương tựa dì…”
“Chát-” Một bàn tay in ở trên mặt nó, nóng rát, ngay cả máu mũi cũng theo đó chảy ra.
Mộ Dung Nghi nhìn bộ dáng Phi Dật gắt gao nhìn mình chằm chằm, vuốt cái mũi đổ máu của mình, nhất thời hô hấp trở nên khó khăn, thật đáng sợ, Lục ca như vậy tràn ngập cảm giác áp bách, thật sự rất đáng sợ… Vừa định xoay người bỏ chạy, cổ áo liền bị kéo, cả người cơ hồ bay bổng nhào vào trong lòng Phi Dật.
Tiếp đó, đối với mình không phải châm chọc khiêu khích mà chính là bàn tay của Lục ca gắt gao ôm lấy mình, cánh tay hắn nhẹ nhàng run rẩy, đầu tựa vào cần cổ mình, “Ngươi chạy đi đâu… có biết hay không ta đã phái người tìm ngươi… ngươi vì cái gì lại cứ thích chạy lung tung không chịu ngoan ngoãn đợi…”
“Lục ca…” Mộ Dung Nghi cơ thể toàn bộ cứng đờ, không dám thở một cái, chỉ sợ Phi Dật thình lình đem mình siết chết.
“Nghi Nhi…” Phi Dật nhẹ nhàng gọi, Mộ Dung Nghi chẳng hiểu sao tất thảy trầm tĩnh lại, bình thường mẫu phi gọi mình là Nghi Nhi, nó chỉ cảm thấy ấm áp, vậy mà bị Lục ca gọi một tiếng, lại giống như trúng tà?
“Nghi Nhi… Nghi Nhi… Lúc này đây ngươi phải ngoan ngoãn… đừng có chạy lung tung nữa…” Thanh âm Phi Dật ôn nhu, điểm chút cầu xin, rồi lại khiến cho lòng người dậy sóng.
“Được…” Mộ Dung Nghi cảm thấy khi đó tâm tư mình trở nên nhỏ bé, chỉ biết là có hơi ấm mềm mại phủ ở trên cổ của mình, chậm rãi di chuyển, cực kỳ dễ chịu, dần dần vành tai của mình bị ngậm vào một mảnh ấm áp, nhẹ nhàng mà đùa nghịch, có cái gì đó ướt át tinh tế lướt theo đường cung trên vành tai, tiếp đó liếm qua cằm, rồi lên môi.
Nó trông thấy Lục ca trong con ngươi kỳ quái tràn ngập sự bất thường, nhanh chóng đem chính mình bao phủ, nó sợ hãi siết lấy màn giường không buông, môi của Lục ca trượt xuống, nhẹ nhàng chạm ở trên môi mình, tiếp đó mút vào, lại đi ra. Ngay sau đó, đầu lưỡi Phi Dật chạm vào môi trên của nó, từng chút một dùng cái lưỡi điêu luyện tách ra, nó nghe thấy trong cổ họng Phi Dật phát ra những tiếng thở dài khe khẽ, rồi có thứ gì khua mở khớp hàm tiến vào, đầu lưỡi chính mình bị cuốn lấy, trong cổ họng tất cả đều là hương vị của Phi Dật, cay đắng rồi lại tràn ngập vị ngọt của dược thảo, chính là hương vị của thuốc.
Nó cảm giác được một đôi tay nóng rực chuyển động ở lưng mình, mang theo khát vọng khó có thể che giấu, nó muốn thoát khỏi đôi tay đó, vì vậy hơi ưỡn người mình lên, nhưng trái lại còn làm cho cái lưỡi kia ở trong miệng mình càng thâm nhập khám phá.
Đôi tay Mộ Dung Phi Dật lướt nhanh trên cơ thể run rẩy đó, vuốt những sợi tóc của nó đi, xoa nhẹ đuôi lông mày nó, mi tâm, mũi, mỗi một tiếp xúc đều làm cho người ta hoài niệm, đây là Tiểu Hà Tử mà, nhưng hắn lại lâu như vậy đối với nó chẳng quan tâm…
Khi hắn nhẹ nhàng rút lưỡi rời đi, nhìn thấy Mộ Dung Nghi mở thật to hai mắt, ngơ ngác thở hổn hển, tiếp đó vụt đứng dậy đánh vào trên trán mình, đau đến một trận choáng váng.
“Mẹ a…” Mộ Dung Nghi nhào thẳng xuống giường, tốc độ cực nhanh khiến cho Phi Dật duỗi tay ra cũng không với tới được.
“Lục ca điên rồi!” Mộ Dung Nghi rống lên rồi xông ra ngoài, để lại Phi Dật đang kinh ngạc ngồi ở trên giường.
Thật lâu sau, Mộ Dung Phi Dật khôi phục lại tinh thần, trong tay hắn còn có hơi ấm kia khiến cho hắn lưu luyến không thôi, “Ta đang làm gì a… Y mới mười hai tuổi…”
Lập tức, hắn vô thức lại mỉm cười, “Nhưng mà, ta tìm được ngươi rồi.”
Ngay cả ánh nến cũng vì nụ cười kia mà lay động.
Thời điểm bệnh đậu mùa ở trong cung chính thức qua đi, hoàng đế mất hai vị công chúa, ba vị nương nương, cùng với Phù Chiêu Nghi vừa sinh hạ hoàng tử. Trong hoàng thất bị nhiễm bệnh, may mắn còn sống chỉ có Lục hoàng tử Mộ Phung Phi Dật cùng Thập hoàng tử Mộ Dung Vũ.
============
(1) Đại hà: con tôm bự; tiểu hà: tôm nhỏ, hay trứng tôm. Chơi chữ “đại hiệp” -> “đại hà” -> “tiểu hà”
(2) Hái hoa đạo tặc: yêu râu xanh Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.