Chương 2: Lâm Huyên
zLuciferz
10/01/2014
Nam Việt quốc nằm ở phía nam Phiêu Miểu đại lục , là một quốc gia quốc lực không mạnh , nhưng dân chúng Nam Việt từ xưa đến nay có truyền thống yêu nước , lại cực kỳ đoàn kết , trên dưới đồng lòng , cho nên , phía Bắc mặc dù có Minh đế quốc mang dã tâm thống trị ngày đêm nhòm ngó , vùng biên giới thường xảy ra chiến loạn nhưng biên cương lãnh thổ Nam Việt quốc hàng trăm năm qua vẫn luôn được giữ vững.
Lãnh Vân trấn nằm cách kinh đô Nam Việt quốc - Thiên Long thành , 800 dặm về phía Đông , là một thị trấn phồn thịnh , phong cảnh tươi đẹp , khí hậu mát mẻ , có núi có sông , phía đông dựa lưng vào Phi Mã sơn mạch , phía bắc sông Lục Thủy vắt ngang tựa như một dải lụa mềm.
Lâm gia tại Lãnh Vân trấn làm kinh doanh nhỏ , Lâm lão bản mở tửu lâu , thường ngày công việc làm ăn khá bận rộn , sanh ý sung túc.Từ khi Lâm công tử chào đời , việc kinh doanh của tửu lâu lại càng khấm khá , khiến Lâm lão bản cười vui không ngớt.
Bên bờ hồ Huyền Vũ , xuân phong thoang thoảng , hoa tươi chen nhau đua nở , cảnh sắc tươi đẹp , khiến lòng người nhẹ bẫng , trên hồ , hoa thuyền của các tiểu thư , công tử đi du xuân qua lại như con thoi , tiếng trò chuyện , ngâm vịnh thơ phú , oanh oanh yến yến vang lên không ngớt.
Trong một tiểu đình ven hồ , một thiếu nữ chừng 12 , 13 tuổi , dung mạo xinh đẹp , mi thanh mục tú , làn da trắng muốt như bạch ngọc , môi đỏ như son , mái tóc dài đen nhánh tết thành hai bím tóc thả sang hai bên , thân hình mềm mại , lười biếng tựa lưng vào chiếc ghế tựa , ánh mắt hướng về phía những công tử , tiểu thư phía xa , mục quang đầy vẻ hào hứng , lại như thấp thoáng một tia chờ mong.
Ngồi bên thiếu nữ là một tiểu nam hài khoảng chừng 5 , 6 tuổi , ánh mắt trong suốt hướng về phía hồ Huyền Vũ , nét mặt không một chút cảm xúc , nhưng tận sau trong đáy mắt , dường như phảng phất một tia tang thương kì lạ , một loại xúc cảm không nên có ở một tiểu hài tử.Chỉ là , ngay cả chính hắn cũng không rõ , chính hắn cũng không biết điều đó.Nó nhắc nhở hắn , dường như hắn quên đi rất nhiều thứ , một mảng ký ức đó dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể tìm lại.Từ khi mới sinh ra , hắn đã biết mình không giống với những đứa trẻ khác , sự nhận thức của hắn đối với thế giới này vượt xa đám hài tử bình thường , nhưng sự khác biệt đó ở điểm nào , hắn không thể nhận biết , chỉ có cảm giác rằng , dường như mình đã sống rất lâu , đã trải qua nhân sinh thế sự vô thường , bất quá lại không thể nhớ ra rốt cuộc là mình đã quên đi những gì.Điều này khiến tiểu hài Lâm Huyên tâm tính tựa như một người trưởng thành , ở hắn , không thể tìm thấy sự hiếu động , linh lợi , bản tính trẻ thơ như những hài tử bình thường khác , hắn không chơi đùa với bạn đồng lứa , không đòi hỏi được cưng chiều , hắn lãnh đạm , bình thản trước mọi sự việc.Kỳ thực không phải hắn muốn như vậy , mà dường như điều này đã ăn sâu vào linh hồn hắn.
Khác với tỷ tỷ Lâm Uyển Nhi , đối với đám tài tử , tiểu thư kia mải mê du xuân , ngâm thơ vịnh phú tán tỉnh lẫn nhau, Lâm Huyên không có nửa điểm mong chờ hay hứng thú , cảm giác duy nhất chính là chán ghét.Lâm Huyên cũng không rõ tại sao có cảm giác chán ghét này , chỉ là trong tâm thức hắn luôn có sự kháng cự nhất định đối với những người đó.
- Tỷ tỷ , ngươi rất hứng thú với đám tài tử , tiểu thư kia sao ?
Lâm Huyên bất chợt cất tiếng hỏi.
- Đệ đệ , ngươi nói gì vậy , ta còn nhỏ , như thế nào lại nghĩ tới chuyện tình cảm nam nữ sớm vậy chứ.
Lâm Uyển Nhi vội vàng phản bác , thanh âm mang theo vài phần nghiêm túc , chỉ là trên gương mặt trắng mịn hiện lên một lớp phấn hồng , trông cực kỳ đáng yêu.
“Ân , nói là không nghĩ tới , nhưng ta xem nét mặt tỷ tỷ ngươi lại không giống như vậy , tựa hồ rất có hứng thú mới phải.”
Nghĩ vậy , miệng hắn lại nói.
- Tỷ tỷ à , ta đâu có nói ngươi nghĩ tới chuyện tư tình nam nữ , ta chỉ hỏi ngươi xem ra rất có hứng thú với những người kia.Ngươi lại nghĩ tới đâu vậy.Không phải chứ , tỷ tỷ ngươi nhất định là động xuân tâm rồi.
- Tiểu tử chết dẫm , không cho phép ngươi nói.Ta … ta còn nhỏ … như thế nào lại động … động xuân tâm cơ chứ…
Nói đến đây , sắc mặt đã đỏ như ráng chiều , nàng vội vàng ôm mặt , chỉ cảm thấy hai má nóng bừng.
“Vậy mà còn nói là không động xuân tâm.”
Lâm Huyên bất đắc dĩ lắc đầu , hắn cũng không tiếp tục trêu chọc tỷ tỷ của mình nữa , khóe miệng khẽ nở một nụ cười hiếm có.
- Ân , là ta sai rồi , tỷ tỷ không có động xuân tâm , tỷ tỷ còn nhỏ , còn nhỏ…muốn động tâm chắc cũng phải đợi mười năm nữa.
- Cái gì mà đợi 10 năm , khó nghe chết đi được.Không thèm để ý đến ngươi nữa.
Lâm Uyển Nhi bật cười khúc khích , hai má ửng hồng , trông lại càng xinh đẹp , xem ra tiểu nha đầu này lớn lên , nếu không khuynh quốc khuynh thành thì cũng là một đại mỹ nhân hiếm có.
- Thiếu gia , tiểu thư , lúc này trời trong gió nhẹ , muôn hoa đua nở , rất thích hợp đi du xuân , chi bằng chúng ta …
Tiểu nha hoàn đi theo Lâm Huyên và Lâm Uyển Nhi bỗng lên tiếng đề nghị.
- Ngươi cùng tỷ tỷ cứ đi đi , ta không muốn đi.
Lâm Huyên lắc lắc đầu , không để cho tiểu nha hoàn nói hết lời , vội vã xua tay.
- Không được , ngươi nhất định phải đi cùng chúng ta.
Lâm Uyển Nhi bá đạo nói , mạnh mẽ kéo Lâm Huyên đi theo mình , không cho hắn bất cứ cơ hội từ chối nào.
Lâm Huyên sắc mặt đau khổ , chỉ đành ngậm ngùi đi theo tỷ tỷ của mình.Đối với hắn mà nói , cái sự tình du xuân này , quả thực không khác gì tra tấn về mặt tinh thần , từ nhỏ Lâm Huyên đã ưa thích võ nghệ , về mặt thơ phú , thưởng ngoạn cái đẹp , quả thực là một khiếu cũng không thông , hay thẳng thắn mà nói là hắn cực kỳ căm ghét.
Mặt hồ Huyền Vũ sương khói mênh mang , mờ mờ ảo ảo , từng khóm sen hồng đua nhau nở rộ trên mặt nước hồ trong vắt , trông từ xa càng thêm mỹ lệ , tựa như những đóa tiên hoa.Du thuyền qua lại dặt dìu , người người đi lại xôn xao như trẩy hội , khung cảnh nhộn nhịp đầy sức sống.Không đâu là không thấy người đi du xuân ,các tiểu thư , tài nữ dáng hình mềm mại , xiêm áo hoa lệ , diêm dúa , rực rỡ sắc màu tựa như những cánh bướm mùa xuân , oanh oanh yến yến , hoa dung rạng rỡ tươi cười, mang đến cho người ta cảm giác thanh tân , tươi mới , tựa như tắm đẫm gió xuân.Từng làn gió nhẹ thổi qua nghe mát rượi như thấm sâu vào da thịt khiến lòng người thoải mái , bên bờ hồ , hàng dương liễu khẽ đung đưa , phía xa xa , hoa đào nở rộ , từng cánh hoa ửng hồng như gò má thiếu nữ hoài xuân nhẹ bay theo gió , khung cảnh hữu tình , tràn đầy sắc xuân.Đám tài tử , nho sinh qua lại như nêm , y phục trắng tinh , sạch sẽ , tay phe phẩy quạt giấy , ánh mắt trong sáng , bình thản như không nhiễm bụi trần , nét mặt đượm vẻ suy tư , ngắm nhìn phong cảnh , miệng nhả lời hay ý đẹp , như châu như ngọc.
Lâm Uyển Nhi nét mặt ửng hồng , trong lòng dâng lên một cảm giác hưng phấn đến khó tả , nếu nói nha đầu này không động xuân tâm , người khác có tin mới là lạ.Nàng lôi kéo Lâm Huyên đi khắp nơi , ngắm cảnh chỉ là phụ , còn lại chính là ghé qua những địa phương có đám đông tài tử , tài nữ , công tử , tiểu thư xem họ ngâm xướng thi ca , đối câu đối chữ.
“Trăm hoa rụng lúc xuân đi
Xuân sang lại rộ một kỳ trăm hoa
Trăm hoa gom lại một nhà
Ủ đôi vò rượu ngà ngà say xuân.”
Một tài tử phục sức hoa lệ , xem chừng xuất thân danh môn , dung mạo anh tuấn , tiêu sái , môi đỏ , răng trắng , mắt sáng mày kiếm , tư thế ung dung , tay nâng chén rượu phỉ thúy , miệng khe khẽ ngâm.Từng cử chỉ , từng ánh mắt của tài tử này đều mang đến cho người ta cảm giác tao nhã , không chút gượng ép , khiến cho con tim bao tiểu thư , tài nữ chợt như xao xuyến.Đám tài tử , nho sinh xung quanh hắn mục quang đầy vẻ ngưỡng mộ , lại ẩn ẩn một tia ghen tị.
- Thơ hay … thơ hay …
Đám đông xung quanh không ngớt vang lên những thanh âm tán thưởng , Lâm Uyển Nhi thấy hai má nóng bừng , không dám nhìn thẳng vào vị công tử anh tuấn kia , hiển nhiên tâm tình thiếu nữ đã có chút xao động.Lâm Huyên đi phía sau nàng , khẽ hừ một tiếng , trong lòng cực kỳ khó chịu , bất quá cũng không có phát tác gì , bởi xét cho cùng , cái loại công tử bạch diện dung mạo đẹp đẽ , tinh thông thi phú này , đối với thiếu nữ có lực sát thương cực lớn.
- Chỉ là chút tài học thô thiển , thật sự không đáng nhắc tới trước mặt cao nhân.Tiểu sinh ngu muội , làm sao dám múa rìu qua mắt thợ , còn phải cậy nhờ các vị đồng học chỉ điểm thật nhiều.
Vị công tử tuấn tú chắp tay thi lễ với mọi người , dáng điệu thập phần khiêm tốn , ánh mắt chân thành như thật sự muốn học hỏi thật sự , bất quá , không ai thấy được , tận sâu trong mắt hắn , thoáng có một tia kiêu ngạo.
Thấy hắn khiêm nhường , lễ độ như vậy , có tài mà không ngạo mạn , mọi người đều có hảo cảm ,trong lòng đều thầm khen một tiếng.Công tử anh tuấn hoàn toàn chiếm được cảm tình của đám đông tài tử , tài nữ , nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Chỉ là , niềm vinh dự đó của hắn không kéo dài được bao lâu.
Từ phía xa , đi tới một đám khoảng 7 , 8 người.Người đi đầu cũng là một công tử còn rất trẻ , dung mạo so với vị công tử anh tuấn kia cũng không kém chút nào , song người này thân mình cao lớn , khí chất mạnh mẽ , rắn rỏi , không hề mang theo vẻ yếu nhược như đám tài tử kia , chỉ cần nhìn qua đã biết là người luyện võ.
- Nhìn xem , đó là Lăng Liệt thiếu gia , nhi tử của môn chủ Long Hổ môn , tương lai chính là người thừa kế Long Hổ môn , tuổi còn trẻ đã có một thân võ công cao cường , 16 tuổi đả bại Khoái đao Vũ Phi , đứng thứ 70 trên Phong bảng , trong số những tuấn kiệt trẻ tuổi của Lãnh Vân trấn thì hắn chỉ xếp sau 2 người.So với Lăng Liệt thiếu gia , cái gã mặt trắng họ Ngô kia không bằng một cái rắm.
Một vị tài tử ban nãy còn cảm thấy buồn bực do bị vị công tử tuấn tú kia chiếm hết ưu thế trước mặt các mỹ nữ , lúc này trông thấy Lăng Liệt , bao nhiêu buồn bực đều tan biến , thần sắc tràn đầy vẻ sùng bái , phấn khích nói.
- Thật lợi hại như vậy a.Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.Lăng Liệt thiếu gia này so với lão môn chủ Long Hổ môn thời trai trẻ có lẽ còn mạnh hơn vài phần.Ân , ngươi vừa nói tới Phong bảng , Phong bảng là cái gì , mau nói cho ta biết.
Một tài tử bên cạnh nhỏ giọng bàn luận , xem chừng vị Lăng thiếu gia này được rất nhiều người ngưỡng mộ.
- Đầu ngươi bị bò đá phải không ? Như thế nào mà Phong bảng cũng không biết…Nghe ta nói đây , võ lâm giang hồ danh vọng chia làm tứ bảng Địa Hỏa Thủy Phong , Địa bảng là tập hợp những cao thủ võ công chiêu số , tâm pháp nội công đều thiên về phòng ngự cương mãnh , chiêu thức kín kẽ rành mạch , Hỏa bảng thiên về công kích mạnh mẽ , chiếu số mãnh liệt , chí cương chí dương , Thủy bảng thiên về âm nhu , chiêu số quỷ dị , khó lường , Phong bảng thiên về thân pháp , khinh công và tốc độ xuất chiêu.Cái tên Khoái đao Vũ Phi kia , có thể có tên trong Phong bảng , thân pháp và đao chiêu của hắn phải nhanh đến mức nào , vậy mà cũng bại dưới tay Lăng Liệt thiếu gia , ngươi nói xem Lăng Liệt thiếu gia có lợi hại hay không ?
- Ân , thì lợi hại , ta đâu có nói gì đâu , ngươi làm sao lại kích động như vậy.Lợi hại hay không cũng chẳng quan hệ tới ta.Dù ta có luyện võ cả đời cũng không đánh lại hắn ,vậy thì việc gì phải để ý tới hắn chứ , cứ ngày ngày đọc sách làm thơ tán tỉnh các tiểu thư muội muội xinh đẹp , thi đỗ làm quan , chẳng phải phong lưu , khoái hoạt hơn sao , việc gì cứ phải đánh đánh giết giết mới lợi hại.Võ ta đánh ko lại Lăng Liệt nhưng chưa biết chừng dùng văn ta có thể thắng được tiểu tử Ngô Bản Quân kia , chiếm được tình cảm của các tiểu muội muội.Lăng Liệt thiếu gia kia võ công phi phàm nhưng văn tài chưa chắc đã phải là đối thủ của ta.Ngươi nói xem , giữa một cái có hy vọng làm được và một cái tuyệt không có hy vọng thì ngươi chọn cái nào.Lấy cái sở đoản của mình đấu với sở trưởng của đối phương chính là việc làm của kẻ bất trí.
Tài tử kia bĩu môi đáp , làm ra vẻ không thèm để ý tới thần tượng của tên kia.
- Ngươi … ngươi …ngụy biện …thật tức chết ta.Ngươi là cái đồ không có chí khí.Văn tài ngươi giỏi thì có thể làm gì , có thể lấy thi từ đánh chết kẻ địch không , ngươi sao không mở to mắt ra nhìn xem , Lãnh Vân trấn này quan lại không phải là đối với Long Hổ môn luôn khúm núm , nịnh bợ đấy sao.
Tài tử sùng bái Lăng Liệt mặt mũi đỏ bừng vì tức giận , thanh âm như rít lên.
- Ai da , đạo không cùng đường thì không thể nói chuyện , ngươi dùng võ có thể giết người , còn ta dùng văn có thể làm ngươi tức chết …haha
Tài tử kia cười khẩy , ánh mắt lộ vẻ khinh thường , bất quá cũng không dám lớn tiếng , chỉ nhỏ giọng nói đủ để tài tử sùng bái Lăng Liệt kia nghe thấy.
- Vị đại ca này , những lời này của ngươi thật sự không lọt tai.Tiểu đệ có luyện qua chút võ nghệ , miễn cưỡng có thể xem như người luyện võ , chi bằng chúng ta đánh cuộc đi , không biết ngươi có dám cùng ta đánh cuộc không ?
Một giọng nói trong trẻo , có phần non nớt chợt vang lên bên tai vị tài tử chuộng văn ghét võ kia.
Tài tử kia giật mình quay lại , chỉ thấy phía sau hắn là một tiểu hài khoảng chừng 5 , 6 tuổi , nét ngây thơ đọng lại trên gương mặt nhỏ nhắn , đáng yêu.
- Tiểu đệ đệ à , ngươi vừa gọi ta sao ?
- Đúng , ta chính là gọi ngươi đó.
Tiểu hài tử kia vẻ mặt cười mà như không cười , chỉ về phía tài tử , nói.
- Đệ vừa bảo , lời ta nói nghe không lọt tai.Vậy có thể nói ta biết , những lời đó không lọt tai ở chỗ nào không ?
Tài tử kia thấy người nói chuyện với mình chỉ là một tiểu hài nhỏ xíu , vô hại , sự đề phòng cũng giảm đi rất nhiều , mỉm cười với Lâm Huyên , hắn vui vẻ hỏi lại.
- Không lọt tai chính là không lọt tai , ta thấy không lọt tai chính là không lọt tai , ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì.Tại sao ta phải giải thích cho ngươi.Chẳng lẽ phụ mẫu ngươi không dạy , chưa trả lời câu hỏi của người khác mà đã hỏi ngược lại chính là không lễ phép hay sao.
Lâm Huyên thần sắc không chút thay đổi , lạnh lùng đáp , thần sắc hiện lên chút khinh thường.
- Ngươi ….
Tài tử nọ tức giận , bất quá hắn vẫn còn nhớ được tiểu tử trước mặt mình chỉ là một đứa con nít , mình mà giận dữ với hắn , thực là mất phong độ nho sĩ , chẳng lẽ lớn đến chừng này lại đi chấp nhặt với một tiểu hài.Nghĩ vậy , hắn vội kiềm nén tâm tình , cố trưng ra vẻ mặt nhu hòa , nhẹ nhàng dỗ.
- Được rồi , tiểu đệ đệ , coi như tiểu huynh sai rồi , lời của ta chính là không lọt tai , vậy ngươi muốn cùng tiểu huynh đánh cuộc gì nào.Hay là thôi đi , người khác không biết lại nói ta khi dễ tiểu hài tử.Tiểu đệ đệ này, ta dẫn ngươi đi mua kẹo hồ lô nhé.
Tài tử sùng bái Lăng thiếu gia đứng bên cạnh mỉm cười không nói gì , yên lặng chờ xem kịch vui.
- Ăn … ăn …ngươi là tài tử hay là dã trư mà suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn , đừng đánh đồng bổn thiếu gia ta với loại người như ngươi.Ta hỏi ngươi có dám đánh cuộc với ta hay không , không dám chứ gì , vậy ta đi nơi khác.Nhân tiện tuyên truyền một chút , dã trư tài tử ngay cả một đứa nhỏ cũng không đấu không lại.
Lâm Huyên ánh mắt khinh bỉ ngày càng đậm , không thèm để ý tới vẻ mặt khó coi của tài tử kia.
Tài tử giận tím mặt , đây là cái dạng con nít gì , như thế nào miệng lưỡi lại ngoan độc như vậy , thật không còn thiên lý gì nữa.Nếu không phải đang ở chỗ đông người , hắn chắc chắn phải túm lấy tiểu tử ghê tởm này đánh cho một trận.
Trong lúc đang đắn đo suy nghĩ thì , gã sùng bái Lăng Liệt đứng bên cạnh liền nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng , vỗ vỗ vai tài tử kia , trầm mặc nói , thần sắc xem chừng như hận rèn sắt không thành thép.
- Ai da , uổng cho Lý Tứ ngươi một đời tự nhận mình tài học hơn người.Nay cùng một tiểu hài mới mấy tuổi đánh cuộc cũng không dám , ta thấy ngươi nên về nhà đốt hết đám xuân cung họa sách , đóng cửa diện bích , đọc sách thánh hiền 3 năm để hối cải về tội lỗi của mình đi.Huynh đệ à , kỳ thực trong lòng ta cũng hiểu được , ngươi mấy năm nay bị phụ mẫu quản thúc , không dám tới Diệu Hà viện , chỉ có thể ở nhà xem mấy thứ đó rồi tự an ủi mình.Huynh đệ à , nỗi khổ tâm trong lòng ngươi ta cũng biết chứ , cứ nói thẳng ra , việc gì phải giấu trong lòng , với giao tình giữa chúng ta , còn ngại gì mà không thể nói chứ.Chỉ là huynh đệ ngươi đọa lạc như vậy , thân làm huynh trưởng ta cũng rất lấy làm buồn , ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi thôi , về học lại thi từ ca phú , cầm kỳ thi họa , lại đọc thêm ít kinh phật cho cái tâm được thanh tịnh , xa lánh những ham muốn trần tục.Khổ tâm a , khổ tâm a…
Lý Tứ hai nắm tay đã nắm chặt , thân hình run rẩy , sắc mặt lúc tái nhợt , lúc đỏ bừng , lại lúc thì tím ngắt , thật giống một con tắc kè hoa thân thể có thể đổi màu.Bất quá chỉ đành nhìn xuống , nuốt cục tức này vào trong bụng , bởi nơi này là chốn đông người , mà nếu có động thủ , hắn cũng không đánh lại tên Trương Tam khốn kiếp kia.
- Được , đánh cuộc thì đánh cuộc , bổn tài tử trước giờ chưa từng sợ ai.Tiểu đệ đệ , ngươi nói đi , đánh cuộc thế nào.
- Hảo … một câu như vậy có phải thống khoái không ? Đánh cuộc rất đơn giản …Ngươi dùng văn làm ta tức chết , nếu không làm được , ta dùng võ lấy mạng ngươi.
Tiết xuân ấm áp , chỉ là thanh âm của hắn tựa như một trận hàn phong thổi quét qua khiến cho người ta chợt run lên , trong lòng không kiềm được một trận lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.