Chương 5: Thập niên tàn mộng , ngộ Huyên tất vong
zLuciferz
10/01/2014
“10 năm mộng tàn , gặp Huyên tất vong…”
Đây là ý tứ gì …
Ngô Bản Quân , Lăng Liệt hai người chìm vào suy tư , rốt cuộc cũng không đoán ra ý tứ của hai câu này , lại thấy bút pháp thể hiện trên tấm lụa này phong thái bất phàm , không theo bất cứ khuôn mẫu nào , nét bút cứng cỏi , phảng phất như có một loại ma lực hấp dẫn khiến tâm thần người ta rung động.Ngô Bản Quân tự nhận mình cầm , kỳ , thư , họa không khiếu nào không tinh thông , nhưng trước bút pháp cao tuyệt của người này , cũng tự thẹn không bằng , khoảng cách chênh lệch như giữa thiên và địa vậy.
- Hai vị lão huynh có đoán ra người nào đưa vật này tới cho chúng ta không ?
Hàn Phi Vũ bỗng lên tiếng hỏi.
- Hàn huynh , hai người chúng ta đều đoán không ra.Hàn huynh có cao kiến gì chăng ?
Ngô Bản Quân lắc đầu cười khổ , đáp.
- Thực ra cũng đoán được một chút , hai người nhìn xem…
Đoạn , vừa nói hắn vừa chỉ vào mấy chữ màu đỏ tươi in trên nền lụa trắng.
- Thấy chứ, những chữ này chính là dùng máu tươi để viết ra …màu sắc tươi rói , nhìn kỹ lại thấy bên trong mỗi nét chữ đều như có huyết dịch lưu chuyển không ngừng , tựa hồ những chữ này không phải vật chết.Tiểu đệ từng nghe gia gia nói qua , trong võ lâm giang hồ , cảnh giới thư pháp cao siêu như vậy chỉ có một người duy nhất đạt tới...
- Ý Hàn huynh là ....
Ngô Bản Quân sửng sốt , thần sắc có chút không thể tin được.
- Chính là lão nhân gia người , Toán Mệnh Tử tiền bối.Hai vị huynh đệ có lẽ không biết , tính tình Toán Mệnh tiên sinh tính tình thập phần cổ quái ,lại như thần long kiến vỹ bất kiến thủ.Người muốn gặp ai thì sẽ gặp , người mà không muốn thì có tìm kiếm cả đời cũng gặp không được.
Hàn Phi Vũ cười khổ giải thích.
- Mấy người chúng ta tới đây , hy vọng có thể gặp được Toán Mệnh Tử tiền bối , không nghĩ tới , thật sự là hữu duyên , lão nhân gia ngài lại đưa đồ vật này tới tay chúng ta, thực là một phần đại lễ , đáng tiếc lại không có cơ hội diện kiến người.
Ngô Bản Quân trầm ngâm nói , vẻ mặt thoáng chút tiếc nuối.Dù sao , vơí một nhân vật truyền kỳ như Toán Mệnh Tử tiên sinh không phải phàm nhân muốn gặp là có thể gặp.
- Ngô huynh nói rất phải , bất quá , trên đời này thật có nhiều kẻ không biết liêm sỉ.
Lăng Liệt đột ngột lên tiếng , tay chỉ về phiá bàn lão thần côn đang ngồi.
- Hai vị , thấy lão già kia chứ , tướng maọ gian xảo , xấu xí , vừa nhìn đã biết không phải hạng người tử tế gì , vậy mà dám ngang nhiên mạo nhận thành Toán Mệnh tiên sinh , thật sự là muốn bôi nhọ danh tiếng của Toán Mệnh Tử lão tiền bối.Lão nhân gia người là nhân vật thế nào , phong thái siêu nhiên thoát tục của người há đám thần côn giang hồ mãi võ giả thần giả quỷ có thể bắt chước.
Đoạn hắn giận dữ vỗ bàn lớn giọng nói.
Nghe được những lời này , Ngô , Hàn hai người lúc này mới để ý tới lão thần côn ngồi cách đó mấy bàn , lại thấy trên cây phướn gác cạnh góc bàn của lão có ghi mấy chữ , nét chữ xiêu vẹo , nguệch ngoạc , nội dung cực kỳ khoa trương , ngữ khí kiêu ngạo đến cực độ , quả nhiên khiến lòng người phẫn nộ.
Ngô Bản Quân , Hàn Phi Vũ thoáng ngẩn người, trong lòng cảm thấy buồn cười , đây là cái dạng người gì , có phô trương cũng không cần phải quá mức như vậy chứ , mấy cái thứ ghi trên cây phướn kia cũng có thể xem là chữ a , vị lão nhân này cũng thật vui tính , lại còn sợ mọi người không nhận ra thân phận của lão hay sao mà phải ghi rõ ràng ra như vậy.Thật sự nực cười , nếu lão là Toán MệnhTử tiên sinh , thì bổn công tử chính là ngọc hoàng đại đế , thái thượng lão quân.
Hai người còn chưa kịp nói gì , đã thấy Lăng công tử rời bàn đi về phiá lão thần côn , sắc diện có vẻ không được tốt cho lắm bất quá họ cũng không có ngăn Lăng công tử lại.Tuy có thể lên được tầng 3 tưủ lâu này đều là những nhân vật có chút thân phận , song , Lăng công tử là hạng người nào , hắn chính là thiếu môn chủ Long Hổ môn điạ vị tại Lãnh vân trấn này cao cao taị thượng , chẳng có mấy người dám đắc tội với hắn , hắn không tìm ngươi gây chuyện đã là rất tốt rồi , vì thế đối với cách hành xử có phần bá đạo này cũng không ai có ý kiến gì.
Lý Khuê sẵn có hiềm khích với Lăng Liệt , thấy cảnh này cũng chỉ cười nhạt , lẳng lẳng xem kịch vui , chờ cơ hội bỏ đá xuống giếng.
- Ta nói , vị lão nhân này , ngài có thể hay không đừng có mạo nhận mình là Toán Mệnh Tử tiên sinh.Làm người cũng nên thành thực một chút ,không thể không biết xấu hổ như vậy được.
Lăng Liệt tới bên bàn lão thần côn , lạnh giọng nói.
Đám người Lâm Huyên ngạc nhiên nhìn vị công tử họ Lăng này , ánh mắt nghi hoặc , không rõ mục đích của vị công tử này là gì.
- Ân , vị công tử này , ngươi đang nói chuyện với bần đạo sao ?
Lão thần côn trưng ra vẻ mặt hồn hậu , tựa hồ như kinh ngạc , hỏi lại.
- Bổn thiếu gia chính là đang nói chuyện với lão , chẳng lẽ còn có kẻ thứ hai giả thần giả quỷ ở đây.
Lăng Liệt lạnh nhạt đáp.
- Ai nha , bần đạo cũng thật hồ đồ , công tử nói đúng lắm , ở đây ngoài công tử ra quả thực không còn kẻ nào giả thần giả quỷ nữa.Chẳng hay công tử hạ cố ghé qua là có điều chi muốn bần đạo chỉ giáo.
Lão thần côn sắc mặt không chút biến đổi , biểu tình tựa như một lão nông phu chất phác mới từ thôn làng đi ra thành thị.
- Có quỷ mới muốn tìm lão chỉ giáo.Chỉ là bổn công tử không vừa mắt với đám giang hồ thần côn vô sỉ gạt người , mạo danh người khác mà thôi.
Lăng Liệt sắc mặt đã có chút khó coi , lớn tiếng nói.
- Mạo danh , vị công tử này , ngươi đây là có ý gì , ăn có thể ăn bậy , nhưng không thể nói bậy được đâu , ngươi nói ta mạo danh người khác , vậy là mạo danh ai , đừng nghĩ ngươi trẻ tuổi là có thể khi dễ lão đầu ta , bần đạo cả đời ngay thẳng , tu nhân tích đức , lương thiện thành thật , lấy giúp người làm niềm vui , như thế nào có thể làm ra cái sự tình tán tận lương tâm , khiến người thần đều phẫn nộ như vậy.
Lão thần côn sắc diện nóng nảy , thật giống như người bị hàm oan , trừng mắt nhìn Lăng công tử , phản bác.
- Lão nói không phải mạo danh , vậy tại sao trên biển hiệu hành nghề của lão lại ghi lão là Toán Mệnh tiên sinh.Toán Mệnh Tử tiền bối là nhân vật như thế nào , hạng phàm phu tục tử há có thể so với lão nhân gia người , phong thái siêu nhiên bất phàm của người thiên hạ liệu có mấy người có thể bắt chước.Lão thần côn ngươi thử nhìn lại bộ dạng của mình xem , xấu xí , ghê tởm như cóc nhái , đừng nói là so với Toán Mệnh Tử tiền bối , lão đầu ngươi ngay cả đám khất cái cũng không bằng.Nếu lão là Toán Mệnh Tử lão nhân gia , thì bổn công tử chính là thiên vương lão tử.
Lăng Liệt cười nhạt , giọng điệu đầy vẻ châm chọc cay nghiệt.
- Vị công tử này , ngươi từ đầu tới giờ cứ lảm nhảm những điều vô nghĩa như vậy để làm gì , bần đạo chỉ muốn hỏi ngươi một câu , ngươi nói lão thần côn Toán Mệnh Tử kia phong thái siêu nhiên bất phàm , xuất trần phiêu dật , là ngươi tận mắt nhìn thấy hay chỉ nghe người khác nói lại.
Lão thần côn bỗng mỉm cười hỏi , vẻ mặt đầy oán khí ban nãy cũng đã biến đâu mất , cũng không lấy làm tức giận vì những lời trào phúng của Lăng công tử.
Lăng công tử á khẩu , không biết trả lời thế nào cho phải , những điều hắn nghe được về Toán Mệnh Tử cũng chỉ là qua lời nói của Hàn Phi Vũ , đã bao giờ tận mắt chứng kiến cái gọi là phiêu nhiên xuất thần phong thái của vị tiền bối kia đâu.
- Là …là bổn công tử đoán vậy , Toán Mệnh Tử lão tiên sinh chính là nhân vật truyền kỳ trong võ lâm giang hồ , thần thái của người , khí chất của người , phàm nhân sao có thể sánh kịp.
Lăng công tử vẫn ngoan cố ngụy biện , cố vớt vát chút mặt mũi.
- Thì ra là vậy , bần đạo hiểu rồi , hiểu rồi , ra là đoán được , ai nha , thật không nhìn ra vị công tử này cũng tinh thông tướng thuật đó nha.Cổ nhân có câu , nhìn người không thể nhìn bề ngoài , thật sự rất đúng a.
Lão thần côn tự tiếu phi tiếu trào phúng nói.
- Miệng lưỡi lợi hại lắm , bổn công tử cũng không cần đấu khẩu với lão già ngươi , hôm nay nếu không cho bổn công tử một lời giải thích rõ ràng , vì sao dám mạo nhận thân phận Toán Mệnh Tử tiền bối , lão già ngươi cũng đừng mong rời khỏi chốn này.
Lăng Liệt thẹn quá hóa giận , bất chấp đạo lý quát lớn.
Đám người trong tửu lâu tầng 3 đều là hạng hồ ly thành tinh , sớm đã ôm tâm lý xem kịch vui , nên với một màn này , cũng không có ai lên tiếng ngăn cản.Ngay hai vị trong Lãnh Vân tam công tử cũng không ngoại lệ , dù sao , 2 người này tuy ngồi cùng bàn , cùng uống rượu với nhau , nhưng trong bụng lại luôn đề phòng lẫn nhau , chỉ chờ cơ hội là sẵn sàng đạp lên đầu đối phương , có cơ hội thấy Lăng công tử bị đả kích , gần như mặt mũi đều mất sạch , chính là cầu còn không được.
Bất quá hai người này cũng không thể hiện sự vui sướng khi thấy người gặp họa ra mặt giống như vị Lý thiếu bảo chủ kia.
Lâm Huyên ban đầu còn có hảo cảm với vị Lăng thiếu gia này , nhưng lúc này xem chừng chút hảo cảm ấy đã mất sạch sành sanh.Người này bề ngoài điềm đạm nhưng tính cách lại có phần lỗ mãng rồi.
- Ngươi , cái tên cẩu hùng thô bỉ này , ngươi dám hỗn xược với gia gia ta sao , có tin bổn cô nương đánh nát cái miệng chó của ngươi không.
Tiểu cô nương đi theo bên mình lão thần côn tức giận , gương mặt xinh xắn đỏ bừng lên , chỉ mặt Lăng Liệt quát khẽ.
- Tiểu nữu vô tri , bổn công tử không thèm so đo với nữ nhân.Đây không phải việc của tiểu muội muội ngươi , ngươi đừng có xen vào.
Vừa nói , trên tay Lăng thiếu gia liền xuất hiện một thanh trường kiếm , nước thép xanh biếc , sáng ngời , hiển nhiên là bảo kiếm.
- Âi nha , Lăng thiếu môn chủ cũng thật oai phong đó nha , ỷ vào cường thế , khi dễ người già , ức hiếp trẻ nhỏ , khi nam phách nữ , quả thực là không chuyện ác nào không làm , Long Hổ môn Lăng gia bao đời nay hành xử quang minh lỗi lạc , như thế nào đến đời Lăng thiếu môn chủ lại thành ra hủ bại như vậy.Lăng lão môn chủ ơi Lăng lão môn chủ , đúng là hổ phụ sinh khuyển tử mà.
Lăng thiếu gia đang định phát tác , thì từ phía sau truyền tới một thanh âm bi phẫn , âm điệu thê lương , lại có phần như tiếc hận rèn sắc không thành thép.Nhìn kỹ lại , người lên tiếng không ngờ lại là Lý Khuê , thiếu bảo chủ Lãnh Nguyệt bảo.Kẻ này vốn dĩ ghi hận trong lòng , nay có cơ hội bỏ đá xuống giếng đả kích kẻ thù , làm sao có thể bỏ qua được.
- Lý Khuê , ngươi thật muốn nhúng tay vào sự tình của Long Hồ môn chúng ta hay sao ?
Lăng Liệt mắt lộ hàn quang nhìn Lý Khuê , lạnh giọng nói.
- Ấy , Lăng thiếu môn chủ lại quá lời rồi , tiểu đệ nào dám.Chỉ là Long Hổ môn làm ra loại sự tình ức hiếp lão nhân hài tử thế này nếu lỡ có truyền ra ngoài , chỉ e danh tiếng Long Hổ môn cũng bị ảnh hưởng không ít a.Ai nha , sao ta lại quên Long Hổ môn người đông thế mạnh , cường hãn như vâỵ , người ta có muốn trách cũng phải nhìn qua sắc mặt của Lăng công tử a.
Lý Khuê nguyên một bộ dáng giễu cợt khiến Lăng công tử giận tím mặt , Lăng Liệt kiếm trong tay xuất vỏ , chỉ thẳng mặt Lý Khuê quát.
- Lý Khuê , ngươi dám vũ nhục bản thiếu gia , ngươi không muốn sống nữa rồi.
- Lăng Liệt , người khác sợ ngươi , nể mặt Long Hổ môn Lăng gia các ngươi nhưng Lãnh Nguyệt bảo chúng ta không sợ đâu.Đừng vọng tưởng có chút bản lãnh liền nghĩ mình cao hơn thiên hạ , tiểu tử ngươi vẫn còn non lắm.
Lý Khuê lạnh lùng phản kích.
Lão thần côn thấy Lăng Liệt chuyển mục tiêu từ mình sang Lý Khuê cũng không có biểu hiện gì , chỉ là khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ,trong mắt loé lên sự khinh thường nồng đậm.
Trên tay Lý Khuê lúc này cũng đã xuất hiện một cặp song đao , chính là Lãnh Nguyệt song đao , binh khí nổi danh của Lãnh Nguyệt bảo Lý gia , ung dung đối diện với Lăng Liệt , sát khí lạnh lẽo chậm rãi lan tỏa khắp sảnh đường.
- Lăng công tử , Lý công tử , nơi này là Nhã Hương lâu , không phải Long Hổ môn , Lãnh Nguyệt bảo , mong hai vị nể mặt Nhược Yên mà ngừng động thủ , Nhược Yên rất cảm kích.
Một thanh âm trong trẻo từ xa truyền lại.
Tình trạng giương cung bạt kiếm lên tới hồi căng thẳng nhất bỗng nhiên vì một câu nói này mà hoà hoãn đi rất nhiều.Lăng Liệt sát ý nhất thời tiêu tán , hừ lạnh một tiếng tra kiếm vào vỏ , cũng không để ý tới vẻ mặt trêu tức của Lý Khuê.
- Nể mặt chủ nhân Nhã Hương lâu , bổn thiếu gia không thèm so đo với ngươi.Bất quá , Lý Khuê ngươi cũng đừng khiêu khích sự nhẫn nại của ta.Lần sau gặp mặt , nhất định khiến ngươi phải đổ máu.
- Lăng thiếu gia , lời này là ta nói mới phải.Chỉ hy vọng ngươi đừng có chết sớm quá thôi .
Nếu song phương đã xé rách da mặt , vâỵ chảng cần phải cố kỵ gì nữa , trực tiếp dùng lời lẽ độc ác nhằm cảnh cáo đối phương.
Laõ thần côn híp đôi mắt lươn , trong mắt ánh lên một tia tán thưởng , vuốt chòm râu đên nhánh , khẽ lẩm nhẩm.
- Nha đầu này cũng có chút thủ đoạn , sớm không nói , muộn không nói , đợi tới lúc cao trào mới ra mặt ngăn cản , xem ra Tiêu lão đầu cũng bỏ không ít tâm tư tài bồi a.
Lăng Liệt , đã có Nhược Yên tiểu thư ra mặt , cũng không tiện làm khó lão thần côn nữa , đành hậm hực quay trở về chỗ ngồi.
- Hai vị , những chuyện khác tạm thời gác lại , hiện tại có một sự tình quan trọng cần bàn bạc , đó là bút tích trên tấm lụa này.Toán Mệnh Tử tiền bối đưa nó cho chúng ta , 3 người nhưng chỉ có một mảnh lụa trắng , ta đoán lão nhân gia người làm vậy hẳn là có ý tứ gì khác.
Hàn Phi Vũ trầm tư nói.
- Theo thiển ý của tiểu đệ , Toán Mệnh Tử tiền bối có lẽ đã nhìn ra vận mệnh tương lai của chúng ta , mà trùng hợp , vận mệnh của 3 người bọn ta đều có kết cục giống nhau , nên người mới chỉ dùng một tấm lụa để truyền đạt mà không phải 3 tấm.
Ngô Bản Quân cau mày phân tích.Phải nói vị Lãnh Vân trấn đệ nhất tài tử này quả nhiên có bổn sự , bất quá hắn suy đoán cũng có phần sai lệch thành ra lại tự đề cao chính bản thân mình.Bằng vào hắn và Lăng Liệt thật sự không xứng để Toán Mệnh Tử tiên sinh để vào mắt , xem quẻ cho hai người bọn hắn kỳ thực chỉ là một cái nhân tiện mà thôi.Chẳng qua hai người bọn hắn vận mệnh không ngờ lại trùng hợp với tiểu tài thần , một quẻ tính ra vận mệnh của cả 3 người , thật sự cổ quái.
- Ngô huynh nói rất có đạo lý , tiểu đệ cũng cho là vậy. 10 năm mộng tàn , gặp Huyên tất vong , lời này chính là tính ra số mệnh của chúng ta 3 người.10 năm tới , có thể mọi thứ chúng ta gây dựng sẽ vì một chữ Huyên này mà suy bại , chữ Huyên này hẳn là chỉ một người , chỉ là quẻ này cũng rất hư vô mờ mịt , đến tột cùng người này là ai , ta cũng không đoán ra được.
Hàn Phi Vũ cười khổ , với sự tình này , hắn cũng không biết phải xử lý ra sao cho hợp lý.
Tam công tử lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, cũng không rõ đã qua bao lâu , Ngô BảnQuân chợt lên tiếng , phá tan sự yên lặng.
- Hai vị , tiểu đệ có một cách , tuy không hẳn có thể hoàn toàn trừ đi mối họa tâm phúc này , nhưng cũng có thể hạn chế được phần nào , bất quá , hậu quả của nó tiểu đệ không thể đảm đương , chỉ có thể trông cậy vào hai vị.
- Ngô huynh , ngươi có biện pháp gì , mau nói nhanh xem.
Lăng Liệt vội vàng hỏi , trong tam công tử , hắn là người thiếu kiên nhẫn nhất.
-Biện pháp này thực ra rất đơn giản , tại Lãnh Vân trấn này , tìm tất cả những người tên có một chữ Huyên ,trong vòng 10 năm tới những hài tử nào sinh ra tên có một chữ Huyên cũng tuyệt không được bỏ qua , tất cả đem bắt hết lại...sau đó....
Nói tới đây , Ngô Bản Quân đưa tay lên ngang cổ họng , làm một động tác chém ngang dứt khoát...
Lăng Liệt , Hàn Phi Vũ chợt cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo , tên thư sinh trói gà không chặt họ Ngô này , bề ngoài thì hiền lành , đôn hậu , không ngờ lòng dạ lại ngoan độc , tàn nhẫn như vậy.Chỉ là , biện pháp này của hắn tuy tàn độc , bất nhân song lại rất có hiệu quả , chẳng trách hắn nói hậu quả hắn không thể đảm đương được.
- Sao , hai vị không dám ư. Nếu hai người nghĩ được biện pháp tốt hơn thì coi như Ngô mỗ chưa nói gì.Muốn thành đại sự , không thể câu nệ tiểu tiết, vô độc bất trượng phu , hai vị huynh đệ cũng có thể khoanh tay đứng nhìn chờ đại hạn 10 năm tới , ta cũng không miễn cưỡng.Có điều ta sẽ không nhu nhược như hai vị , số mệnh của ta phải do ta quyết định , không một ai có thể thay ta quyết định , người tên Huyên thần bí kia cũng không được.
Hàn Phi Vũ , Lăng Liệt 2 người đều trầm mặc , tựa hồ đang phân vân , trong khoảng thời gian ngắn nhất thời khó có thể đưa ra quyết định được.
- Ngô huynh đệ , ta thấy biện pháp này của ngươi thật sự có tác dụng , chỉ là thật sự đủ tàn nhẫn a.
Hàn Phi Vũ thở hắt ra một hơi nói.
- Ngô huynh , ta tán thành biện pháp này của huynh , huynh nói đúng , muốn làm nên nghiệp lớn , lòng dạ phải độc ác , hành xử phải đủ ngoan độc , vì cơ nghiệp , vì tiền đồ của ta , ta không cam lòng để kẻ nào gây bất lợi cho bản thân mình.Vậy cứ làm theo ý huynh đi ,dù hậu quả thế nào đi nữa cũng đã có Long Hổ môn gánh vác.
Lăng Liệt quyết đoán tán thành.
- Được , nếu hai vị đã quyết ý như vậy , tiểu đệ cũng liều mạng thuận theo , vì tiền đồ của ta , dù có phải trả một cái giá đắt hơn chăng nữa để trừ đi đại họa này , ta cũng nguyện ý.
Hàn Phi Vũ cắn răng nói , thần sắc lộ ra vẻ kiên định.Hàn Phi Vũ này tuy là một gã gian thương chính hiệu , song loại sự tình sát nhân diệt khẩu , hại người không lý do này , hắn chưa từng làm qua , lại luôn giữ thái độ khinh miệt đối với cung cách hành xử như vậy , chỉ là lúc này , quả thực hắn đã ở vào thế cưỡi hổ , không thể xuống nước được nữa , chỉ đành thuận theo , ném lao phải theo lao , điều này là do bất đắc dĩ , tuyệt không phải hắn muốn làm như vậy.
Lãnh Vân tam công tử 3 mặt nhìn nhau , đồng thời gật đầu , tại đây thống nhất một kế hoạch tàn bạo , khiến Lãnh Vân trấn tương lai nổi lên một trường tinh phong huyết vũ.
Đây là ý tứ gì …
Ngô Bản Quân , Lăng Liệt hai người chìm vào suy tư , rốt cuộc cũng không đoán ra ý tứ của hai câu này , lại thấy bút pháp thể hiện trên tấm lụa này phong thái bất phàm , không theo bất cứ khuôn mẫu nào , nét bút cứng cỏi , phảng phất như có một loại ma lực hấp dẫn khiến tâm thần người ta rung động.Ngô Bản Quân tự nhận mình cầm , kỳ , thư , họa không khiếu nào không tinh thông , nhưng trước bút pháp cao tuyệt của người này , cũng tự thẹn không bằng , khoảng cách chênh lệch như giữa thiên và địa vậy.
- Hai vị lão huynh có đoán ra người nào đưa vật này tới cho chúng ta không ?
Hàn Phi Vũ bỗng lên tiếng hỏi.
- Hàn huynh , hai người chúng ta đều đoán không ra.Hàn huynh có cao kiến gì chăng ?
Ngô Bản Quân lắc đầu cười khổ , đáp.
- Thực ra cũng đoán được một chút , hai người nhìn xem…
Đoạn , vừa nói hắn vừa chỉ vào mấy chữ màu đỏ tươi in trên nền lụa trắng.
- Thấy chứ, những chữ này chính là dùng máu tươi để viết ra …màu sắc tươi rói , nhìn kỹ lại thấy bên trong mỗi nét chữ đều như có huyết dịch lưu chuyển không ngừng , tựa hồ những chữ này không phải vật chết.Tiểu đệ từng nghe gia gia nói qua , trong võ lâm giang hồ , cảnh giới thư pháp cao siêu như vậy chỉ có một người duy nhất đạt tới...
- Ý Hàn huynh là ....
Ngô Bản Quân sửng sốt , thần sắc có chút không thể tin được.
- Chính là lão nhân gia người , Toán Mệnh Tử tiền bối.Hai vị huynh đệ có lẽ không biết , tính tình Toán Mệnh tiên sinh tính tình thập phần cổ quái ,lại như thần long kiến vỹ bất kiến thủ.Người muốn gặp ai thì sẽ gặp , người mà không muốn thì có tìm kiếm cả đời cũng gặp không được.
Hàn Phi Vũ cười khổ giải thích.
- Mấy người chúng ta tới đây , hy vọng có thể gặp được Toán Mệnh Tử tiền bối , không nghĩ tới , thật sự là hữu duyên , lão nhân gia ngài lại đưa đồ vật này tới tay chúng ta, thực là một phần đại lễ , đáng tiếc lại không có cơ hội diện kiến người.
Ngô Bản Quân trầm ngâm nói , vẻ mặt thoáng chút tiếc nuối.Dù sao , vơí một nhân vật truyền kỳ như Toán Mệnh Tử tiên sinh không phải phàm nhân muốn gặp là có thể gặp.
- Ngô huynh nói rất phải , bất quá , trên đời này thật có nhiều kẻ không biết liêm sỉ.
Lăng Liệt đột ngột lên tiếng , tay chỉ về phiá bàn lão thần côn đang ngồi.
- Hai vị , thấy lão già kia chứ , tướng maọ gian xảo , xấu xí , vừa nhìn đã biết không phải hạng người tử tế gì , vậy mà dám ngang nhiên mạo nhận thành Toán Mệnh tiên sinh , thật sự là muốn bôi nhọ danh tiếng của Toán Mệnh Tử lão tiền bối.Lão nhân gia người là nhân vật thế nào , phong thái siêu nhiên thoát tục của người há đám thần côn giang hồ mãi võ giả thần giả quỷ có thể bắt chước.
Đoạn hắn giận dữ vỗ bàn lớn giọng nói.
Nghe được những lời này , Ngô , Hàn hai người lúc này mới để ý tới lão thần côn ngồi cách đó mấy bàn , lại thấy trên cây phướn gác cạnh góc bàn của lão có ghi mấy chữ , nét chữ xiêu vẹo , nguệch ngoạc , nội dung cực kỳ khoa trương , ngữ khí kiêu ngạo đến cực độ , quả nhiên khiến lòng người phẫn nộ.
Ngô Bản Quân , Hàn Phi Vũ thoáng ngẩn người, trong lòng cảm thấy buồn cười , đây là cái dạng người gì , có phô trương cũng không cần phải quá mức như vậy chứ , mấy cái thứ ghi trên cây phướn kia cũng có thể xem là chữ a , vị lão nhân này cũng thật vui tính , lại còn sợ mọi người không nhận ra thân phận của lão hay sao mà phải ghi rõ ràng ra như vậy.Thật sự nực cười , nếu lão là Toán MệnhTử tiên sinh , thì bổn công tử chính là ngọc hoàng đại đế , thái thượng lão quân.
Hai người còn chưa kịp nói gì , đã thấy Lăng công tử rời bàn đi về phiá lão thần côn , sắc diện có vẻ không được tốt cho lắm bất quá họ cũng không có ngăn Lăng công tử lại.Tuy có thể lên được tầng 3 tưủ lâu này đều là những nhân vật có chút thân phận , song , Lăng công tử là hạng người nào , hắn chính là thiếu môn chủ Long Hổ môn điạ vị tại Lãnh vân trấn này cao cao taị thượng , chẳng có mấy người dám đắc tội với hắn , hắn không tìm ngươi gây chuyện đã là rất tốt rồi , vì thế đối với cách hành xử có phần bá đạo này cũng không ai có ý kiến gì.
Lý Khuê sẵn có hiềm khích với Lăng Liệt , thấy cảnh này cũng chỉ cười nhạt , lẳng lẳng xem kịch vui , chờ cơ hội bỏ đá xuống giếng.
- Ta nói , vị lão nhân này , ngài có thể hay không đừng có mạo nhận mình là Toán Mệnh Tử tiên sinh.Làm người cũng nên thành thực một chút ,không thể không biết xấu hổ như vậy được.
Lăng Liệt tới bên bàn lão thần côn , lạnh giọng nói.
Đám người Lâm Huyên ngạc nhiên nhìn vị công tử họ Lăng này , ánh mắt nghi hoặc , không rõ mục đích của vị công tử này là gì.
- Ân , vị công tử này , ngươi đang nói chuyện với bần đạo sao ?
Lão thần côn trưng ra vẻ mặt hồn hậu , tựa hồ như kinh ngạc , hỏi lại.
- Bổn thiếu gia chính là đang nói chuyện với lão , chẳng lẽ còn có kẻ thứ hai giả thần giả quỷ ở đây.
Lăng Liệt lạnh nhạt đáp.
- Ai nha , bần đạo cũng thật hồ đồ , công tử nói đúng lắm , ở đây ngoài công tử ra quả thực không còn kẻ nào giả thần giả quỷ nữa.Chẳng hay công tử hạ cố ghé qua là có điều chi muốn bần đạo chỉ giáo.
Lão thần côn sắc mặt không chút biến đổi , biểu tình tựa như một lão nông phu chất phác mới từ thôn làng đi ra thành thị.
- Có quỷ mới muốn tìm lão chỉ giáo.Chỉ là bổn công tử không vừa mắt với đám giang hồ thần côn vô sỉ gạt người , mạo danh người khác mà thôi.
Lăng Liệt sắc mặt đã có chút khó coi , lớn tiếng nói.
- Mạo danh , vị công tử này , ngươi đây là có ý gì , ăn có thể ăn bậy , nhưng không thể nói bậy được đâu , ngươi nói ta mạo danh người khác , vậy là mạo danh ai , đừng nghĩ ngươi trẻ tuổi là có thể khi dễ lão đầu ta , bần đạo cả đời ngay thẳng , tu nhân tích đức , lương thiện thành thật , lấy giúp người làm niềm vui , như thế nào có thể làm ra cái sự tình tán tận lương tâm , khiến người thần đều phẫn nộ như vậy.
Lão thần côn sắc diện nóng nảy , thật giống như người bị hàm oan , trừng mắt nhìn Lăng công tử , phản bác.
- Lão nói không phải mạo danh , vậy tại sao trên biển hiệu hành nghề của lão lại ghi lão là Toán Mệnh tiên sinh.Toán Mệnh Tử tiền bối là nhân vật như thế nào , hạng phàm phu tục tử há có thể so với lão nhân gia người , phong thái siêu nhiên bất phàm của người thiên hạ liệu có mấy người có thể bắt chước.Lão thần côn ngươi thử nhìn lại bộ dạng của mình xem , xấu xí , ghê tởm như cóc nhái , đừng nói là so với Toán Mệnh Tử tiền bối , lão đầu ngươi ngay cả đám khất cái cũng không bằng.Nếu lão là Toán Mệnh Tử lão nhân gia , thì bổn công tử chính là thiên vương lão tử.
Lăng Liệt cười nhạt , giọng điệu đầy vẻ châm chọc cay nghiệt.
- Vị công tử này , ngươi từ đầu tới giờ cứ lảm nhảm những điều vô nghĩa như vậy để làm gì , bần đạo chỉ muốn hỏi ngươi một câu , ngươi nói lão thần côn Toán Mệnh Tử kia phong thái siêu nhiên bất phàm , xuất trần phiêu dật , là ngươi tận mắt nhìn thấy hay chỉ nghe người khác nói lại.
Lão thần côn bỗng mỉm cười hỏi , vẻ mặt đầy oán khí ban nãy cũng đã biến đâu mất , cũng không lấy làm tức giận vì những lời trào phúng của Lăng công tử.
Lăng công tử á khẩu , không biết trả lời thế nào cho phải , những điều hắn nghe được về Toán Mệnh Tử cũng chỉ là qua lời nói của Hàn Phi Vũ , đã bao giờ tận mắt chứng kiến cái gọi là phiêu nhiên xuất thần phong thái của vị tiền bối kia đâu.
- Là …là bổn công tử đoán vậy , Toán Mệnh Tử lão tiên sinh chính là nhân vật truyền kỳ trong võ lâm giang hồ , thần thái của người , khí chất của người , phàm nhân sao có thể sánh kịp.
Lăng công tử vẫn ngoan cố ngụy biện , cố vớt vát chút mặt mũi.
- Thì ra là vậy , bần đạo hiểu rồi , hiểu rồi , ra là đoán được , ai nha , thật không nhìn ra vị công tử này cũng tinh thông tướng thuật đó nha.Cổ nhân có câu , nhìn người không thể nhìn bề ngoài , thật sự rất đúng a.
Lão thần côn tự tiếu phi tiếu trào phúng nói.
- Miệng lưỡi lợi hại lắm , bổn công tử cũng không cần đấu khẩu với lão già ngươi , hôm nay nếu không cho bổn công tử một lời giải thích rõ ràng , vì sao dám mạo nhận thân phận Toán Mệnh Tử tiền bối , lão già ngươi cũng đừng mong rời khỏi chốn này.
Lăng Liệt thẹn quá hóa giận , bất chấp đạo lý quát lớn.
Đám người trong tửu lâu tầng 3 đều là hạng hồ ly thành tinh , sớm đã ôm tâm lý xem kịch vui , nên với một màn này , cũng không có ai lên tiếng ngăn cản.Ngay hai vị trong Lãnh Vân tam công tử cũng không ngoại lệ , dù sao , 2 người này tuy ngồi cùng bàn , cùng uống rượu với nhau , nhưng trong bụng lại luôn đề phòng lẫn nhau , chỉ chờ cơ hội là sẵn sàng đạp lên đầu đối phương , có cơ hội thấy Lăng công tử bị đả kích , gần như mặt mũi đều mất sạch , chính là cầu còn không được.
Bất quá hai người này cũng không thể hiện sự vui sướng khi thấy người gặp họa ra mặt giống như vị Lý thiếu bảo chủ kia.
Lâm Huyên ban đầu còn có hảo cảm với vị Lăng thiếu gia này , nhưng lúc này xem chừng chút hảo cảm ấy đã mất sạch sành sanh.Người này bề ngoài điềm đạm nhưng tính cách lại có phần lỗ mãng rồi.
- Ngươi , cái tên cẩu hùng thô bỉ này , ngươi dám hỗn xược với gia gia ta sao , có tin bổn cô nương đánh nát cái miệng chó của ngươi không.
Tiểu cô nương đi theo bên mình lão thần côn tức giận , gương mặt xinh xắn đỏ bừng lên , chỉ mặt Lăng Liệt quát khẽ.
- Tiểu nữu vô tri , bổn công tử không thèm so đo với nữ nhân.Đây không phải việc của tiểu muội muội ngươi , ngươi đừng có xen vào.
Vừa nói , trên tay Lăng thiếu gia liền xuất hiện một thanh trường kiếm , nước thép xanh biếc , sáng ngời , hiển nhiên là bảo kiếm.
- Âi nha , Lăng thiếu môn chủ cũng thật oai phong đó nha , ỷ vào cường thế , khi dễ người già , ức hiếp trẻ nhỏ , khi nam phách nữ , quả thực là không chuyện ác nào không làm , Long Hổ môn Lăng gia bao đời nay hành xử quang minh lỗi lạc , như thế nào đến đời Lăng thiếu môn chủ lại thành ra hủ bại như vậy.Lăng lão môn chủ ơi Lăng lão môn chủ , đúng là hổ phụ sinh khuyển tử mà.
Lăng thiếu gia đang định phát tác , thì từ phía sau truyền tới một thanh âm bi phẫn , âm điệu thê lương , lại có phần như tiếc hận rèn sắc không thành thép.Nhìn kỹ lại , người lên tiếng không ngờ lại là Lý Khuê , thiếu bảo chủ Lãnh Nguyệt bảo.Kẻ này vốn dĩ ghi hận trong lòng , nay có cơ hội bỏ đá xuống giếng đả kích kẻ thù , làm sao có thể bỏ qua được.
- Lý Khuê , ngươi thật muốn nhúng tay vào sự tình của Long Hồ môn chúng ta hay sao ?
Lăng Liệt mắt lộ hàn quang nhìn Lý Khuê , lạnh giọng nói.
- Ấy , Lăng thiếu môn chủ lại quá lời rồi , tiểu đệ nào dám.Chỉ là Long Hổ môn làm ra loại sự tình ức hiếp lão nhân hài tử thế này nếu lỡ có truyền ra ngoài , chỉ e danh tiếng Long Hổ môn cũng bị ảnh hưởng không ít a.Ai nha , sao ta lại quên Long Hổ môn người đông thế mạnh , cường hãn như vâỵ , người ta có muốn trách cũng phải nhìn qua sắc mặt của Lăng công tử a.
Lý Khuê nguyên một bộ dáng giễu cợt khiến Lăng công tử giận tím mặt , Lăng Liệt kiếm trong tay xuất vỏ , chỉ thẳng mặt Lý Khuê quát.
- Lý Khuê , ngươi dám vũ nhục bản thiếu gia , ngươi không muốn sống nữa rồi.
- Lăng Liệt , người khác sợ ngươi , nể mặt Long Hổ môn Lăng gia các ngươi nhưng Lãnh Nguyệt bảo chúng ta không sợ đâu.Đừng vọng tưởng có chút bản lãnh liền nghĩ mình cao hơn thiên hạ , tiểu tử ngươi vẫn còn non lắm.
Lý Khuê lạnh lùng phản kích.
Lão thần côn thấy Lăng Liệt chuyển mục tiêu từ mình sang Lý Khuê cũng không có biểu hiện gì , chỉ là khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ,trong mắt loé lên sự khinh thường nồng đậm.
Trên tay Lý Khuê lúc này cũng đã xuất hiện một cặp song đao , chính là Lãnh Nguyệt song đao , binh khí nổi danh của Lãnh Nguyệt bảo Lý gia , ung dung đối diện với Lăng Liệt , sát khí lạnh lẽo chậm rãi lan tỏa khắp sảnh đường.
- Lăng công tử , Lý công tử , nơi này là Nhã Hương lâu , không phải Long Hổ môn , Lãnh Nguyệt bảo , mong hai vị nể mặt Nhược Yên mà ngừng động thủ , Nhược Yên rất cảm kích.
Một thanh âm trong trẻo từ xa truyền lại.
Tình trạng giương cung bạt kiếm lên tới hồi căng thẳng nhất bỗng nhiên vì một câu nói này mà hoà hoãn đi rất nhiều.Lăng Liệt sát ý nhất thời tiêu tán , hừ lạnh một tiếng tra kiếm vào vỏ , cũng không để ý tới vẻ mặt trêu tức của Lý Khuê.
- Nể mặt chủ nhân Nhã Hương lâu , bổn thiếu gia không thèm so đo với ngươi.Bất quá , Lý Khuê ngươi cũng đừng khiêu khích sự nhẫn nại của ta.Lần sau gặp mặt , nhất định khiến ngươi phải đổ máu.
- Lăng thiếu gia , lời này là ta nói mới phải.Chỉ hy vọng ngươi đừng có chết sớm quá thôi .
Nếu song phương đã xé rách da mặt , vâỵ chảng cần phải cố kỵ gì nữa , trực tiếp dùng lời lẽ độc ác nhằm cảnh cáo đối phương.
Laõ thần côn híp đôi mắt lươn , trong mắt ánh lên một tia tán thưởng , vuốt chòm râu đên nhánh , khẽ lẩm nhẩm.
- Nha đầu này cũng có chút thủ đoạn , sớm không nói , muộn không nói , đợi tới lúc cao trào mới ra mặt ngăn cản , xem ra Tiêu lão đầu cũng bỏ không ít tâm tư tài bồi a.
Lăng Liệt , đã có Nhược Yên tiểu thư ra mặt , cũng không tiện làm khó lão thần côn nữa , đành hậm hực quay trở về chỗ ngồi.
- Hai vị , những chuyện khác tạm thời gác lại , hiện tại có một sự tình quan trọng cần bàn bạc , đó là bút tích trên tấm lụa này.Toán Mệnh Tử tiền bối đưa nó cho chúng ta , 3 người nhưng chỉ có một mảnh lụa trắng , ta đoán lão nhân gia người làm vậy hẳn là có ý tứ gì khác.
Hàn Phi Vũ trầm tư nói.
- Theo thiển ý của tiểu đệ , Toán Mệnh Tử tiền bối có lẽ đã nhìn ra vận mệnh tương lai của chúng ta , mà trùng hợp , vận mệnh của 3 người bọn ta đều có kết cục giống nhau , nên người mới chỉ dùng một tấm lụa để truyền đạt mà không phải 3 tấm.
Ngô Bản Quân cau mày phân tích.Phải nói vị Lãnh Vân trấn đệ nhất tài tử này quả nhiên có bổn sự , bất quá hắn suy đoán cũng có phần sai lệch thành ra lại tự đề cao chính bản thân mình.Bằng vào hắn và Lăng Liệt thật sự không xứng để Toán Mệnh Tử tiên sinh để vào mắt , xem quẻ cho hai người bọn hắn kỳ thực chỉ là một cái nhân tiện mà thôi.Chẳng qua hai người bọn hắn vận mệnh không ngờ lại trùng hợp với tiểu tài thần , một quẻ tính ra vận mệnh của cả 3 người , thật sự cổ quái.
- Ngô huynh nói rất có đạo lý , tiểu đệ cũng cho là vậy. 10 năm mộng tàn , gặp Huyên tất vong , lời này chính là tính ra số mệnh của chúng ta 3 người.10 năm tới , có thể mọi thứ chúng ta gây dựng sẽ vì một chữ Huyên này mà suy bại , chữ Huyên này hẳn là chỉ một người , chỉ là quẻ này cũng rất hư vô mờ mịt , đến tột cùng người này là ai , ta cũng không đoán ra được.
Hàn Phi Vũ cười khổ , với sự tình này , hắn cũng không biết phải xử lý ra sao cho hợp lý.
Tam công tử lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, cũng không rõ đã qua bao lâu , Ngô BảnQuân chợt lên tiếng , phá tan sự yên lặng.
- Hai vị , tiểu đệ có một cách , tuy không hẳn có thể hoàn toàn trừ đi mối họa tâm phúc này , nhưng cũng có thể hạn chế được phần nào , bất quá , hậu quả của nó tiểu đệ không thể đảm đương , chỉ có thể trông cậy vào hai vị.
- Ngô huynh , ngươi có biện pháp gì , mau nói nhanh xem.
Lăng Liệt vội vàng hỏi , trong tam công tử , hắn là người thiếu kiên nhẫn nhất.
-Biện pháp này thực ra rất đơn giản , tại Lãnh Vân trấn này , tìm tất cả những người tên có một chữ Huyên ,trong vòng 10 năm tới những hài tử nào sinh ra tên có một chữ Huyên cũng tuyệt không được bỏ qua , tất cả đem bắt hết lại...sau đó....
Nói tới đây , Ngô Bản Quân đưa tay lên ngang cổ họng , làm một động tác chém ngang dứt khoát...
Lăng Liệt , Hàn Phi Vũ chợt cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo , tên thư sinh trói gà không chặt họ Ngô này , bề ngoài thì hiền lành , đôn hậu , không ngờ lòng dạ lại ngoan độc , tàn nhẫn như vậy.Chỉ là , biện pháp này của hắn tuy tàn độc , bất nhân song lại rất có hiệu quả , chẳng trách hắn nói hậu quả hắn không thể đảm đương được.
- Sao , hai vị không dám ư. Nếu hai người nghĩ được biện pháp tốt hơn thì coi như Ngô mỗ chưa nói gì.Muốn thành đại sự , không thể câu nệ tiểu tiết, vô độc bất trượng phu , hai vị huynh đệ cũng có thể khoanh tay đứng nhìn chờ đại hạn 10 năm tới , ta cũng không miễn cưỡng.Có điều ta sẽ không nhu nhược như hai vị , số mệnh của ta phải do ta quyết định , không một ai có thể thay ta quyết định , người tên Huyên thần bí kia cũng không được.
Hàn Phi Vũ , Lăng Liệt 2 người đều trầm mặc , tựa hồ đang phân vân , trong khoảng thời gian ngắn nhất thời khó có thể đưa ra quyết định được.
- Ngô huynh đệ , ta thấy biện pháp này của ngươi thật sự có tác dụng , chỉ là thật sự đủ tàn nhẫn a.
Hàn Phi Vũ thở hắt ra một hơi nói.
- Ngô huynh , ta tán thành biện pháp này của huynh , huynh nói đúng , muốn làm nên nghiệp lớn , lòng dạ phải độc ác , hành xử phải đủ ngoan độc , vì cơ nghiệp , vì tiền đồ của ta , ta không cam lòng để kẻ nào gây bất lợi cho bản thân mình.Vậy cứ làm theo ý huynh đi ,dù hậu quả thế nào đi nữa cũng đã có Long Hổ môn gánh vác.
Lăng Liệt quyết đoán tán thành.
- Được , nếu hai vị đã quyết ý như vậy , tiểu đệ cũng liều mạng thuận theo , vì tiền đồ của ta , dù có phải trả một cái giá đắt hơn chăng nữa để trừ đi đại họa này , ta cũng nguyện ý.
Hàn Phi Vũ cắn răng nói , thần sắc lộ ra vẻ kiên định.Hàn Phi Vũ này tuy là một gã gian thương chính hiệu , song loại sự tình sát nhân diệt khẩu , hại người không lý do này , hắn chưa từng làm qua , lại luôn giữ thái độ khinh miệt đối với cung cách hành xử như vậy , chỉ là lúc này , quả thực hắn đã ở vào thế cưỡi hổ , không thể xuống nước được nữa , chỉ đành thuận theo , ném lao phải theo lao , điều này là do bất đắc dĩ , tuyệt không phải hắn muốn làm như vậy.
Lãnh Vân tam công tử 3 mặt nhìn nhau , đồng thời gật đầu , tại đây thống nhất một kế hoạch tàn bạo , khiến Lãnh Vân trấn tương lai nổi lên một trường tinh phong huyết vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.