Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 114: Chỉ là thế thân (2)

Nhất Dạ Chi Dạ

15/03/2020

Nếu Tiêu Tiệp dám nói phải thì rất có thể cô sẽ ngay lập tức bị áp chế. Lúc đầu Tiêu Tiệp rất hài lòng, cuối cùng lại khiến anh phát bực, cho nên không dám chọc đến vị nào đó, lập tức lắc đầu. Chỉ là suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình bị anh cắn là không công bằng, vì vậy cũng lập tức xông lên, hung hăng cắn một cái lên khuôn mặt tuấn tú của anh. Tịch Âu Minh rên lên một tiếng, trên khuôn mặt đã hiện lên một hàm răng thẳng tắp.

Lấy tay sờ sờ vết cắn trên mặt, còn rất sâu, Tịch Âu Minh cười nhẹ, nói: "Đúng là một con mèo hoang nhỏ bé."

Lại còn nói cô là mèo hoang! Tiêu Tiệp xù lông nói: "Anh mới là mèo hoang, cả nhà anh đều là mèo hoang!"

Tịch Âu Minh cực kỳ nhẹ nhàng, nói: "Ừ, em cũng là một người trong gia đình anh, hơn nữa còn là người quan trọng nhất."

Tiêu Tiệp rơi lệ, sao lại chửi luôn cả mình rồi!

"Giữ hình cho cẩn thận, đừng để người khác nhìn thấy." Tịch Âu Minh tà ác cảnh cáo.

Tiêu Tiệp thầm nghĩ, cô sẽ không cho người khác nhìn hình của chồng mình đâu, chỉ là không thể nói điều đó cho Tịch Âu Minh biết, nhất định anh sẽ cười hả hê. Hừ nói: "Đây chính là "hình khiêu dâm" của chủ tịch tập đoàn Tịch Âu đó, em đăng ảnh này lên mạng, nhất định sẽ bạo hồng!"

"Em dám!" Tịch Âu Minh đen mặt, vừa nói vừa muốn giành điện thoại, Tiêu Tiệp hết sức né tránh, hai người lại vui đùa một chút.

Sau khi chơi đùa vui vẻ, hai người lại đi làm, Tịch Âu Minh đưa cô đến bãi đỗ xe của tập đoàn Lãnh thị rồi lập tức rời đi. Sau khi Tiêu Tiệp đến công ty mới biết Lãnh Phong Thần không đi làm.

Nghĩ đến việc Lãnh Liên mang thai, chắc là bọn họ cũng có rất nhiều chuyện muốn làm.

——

Đúng là Lãnh Phong Thần có rất nhiều chuyện để làm, chuyện quan trọng nhất chính là thuyết phụ mẹ tiếp nhận Lãnh Liên.

Mặc dù Lãnh phu nhân đã biết quan hệ giữa bọn họ từ sớm, nhưng sau khi nghe được chuyện Lãnh Liên có thai, còn khiếp sợ không nói nên lời. Mãi lâu sau bà mới lấy lại tinh thần, sau đó nói với quản gia: "Đến bệnh viện xem một chút."

Sau khi Lãnh Phong Thần chứng kiến sự thay đổi của mẹ, trầm mặc một lúc nói: "Mẹ, con thật lòng thích Liên, con muốn mãi mãi ở bên cô ấy, hi vọng mẹ có thể chúc phúc cho chúng con."

Lãnh phu nhân nhìn đứa con mình nuôi lớn bao năm, cuối cùng đã trưởng thành, chuyện gì cũng có thể tự mình quyết định, nhưng có vài lựa chọn không hẳn là chính xác.

Thở dài, nói: "Con trai à, mẹ sẽ không ép buộc các con, các con muốn thế nào thì thế đó đi, mẹ già rồi không quản các con nữa. Nhưng mà mẹ có mấy lời muốn nói với Lãnh Liên, nói xong mẹ sẽ đi ngay."



Lãnh Phong Thần nghe xong liền cẩn thận, ngăn ở cửa không cho mở ra. Lãnh phu nhân nhìn thấy con mình như thế, đáy lòng càng thêm đau khổ, chỉ có thể giải thích: "Con yên tâm, mẹ sẽ không làm gì con bé d.dlqddi, chỉ nói mấy câu, ngày mai mẹ phải ra nước ngoài, cũng không làm chuyện ảnh hưởng đến các con."

Lãnh Phong Thần vẫn còn chút do dự, mới nói: "Được, con tin mẹ."

Trong phòng bệnh, tinh thần của Lãnh Liên vẫn không thể nào hồi phục được sau khi biết tin bản thân mình có bầu, nhưng tay lại không tự chủ được mà vuốt ve bụng mình, giống như nói nào đó đã có một đứa bé đang chờ cô đến trấn an.

Nơi này có đứa bé của cô và Thần, là kết tinh tình yêu của bọn cô, thật tốt. Vừa nghĩ tới cú ngã trước đó, may nhờ đứa con trong bụng không có việc gì nếu không nhất định cô sẽ áy náy đến chết.

Có lẽ quá mức chìm trong thế giới của mình, cho tới khi Lãnh phu nhân tiến vào cô cũng không phát hiện ra.

Lãnh phu nhân vừa tiến đến đã nhìn thấy ánh mắt sáng người tinh khiết của người mẹ tản ra của Lãnh Liên, trong lòng thầm than, nhớ năm đó lúc bà mang thai Thần, cũng là vẻ mặt này. Bất mãn với Lãnh Liên cũng tiêu tan rất nhiều, nhưng mà, có mấy lời bà phải nói ra.

"Liên Nhi.... ......" Cho đến tận khi Lãnh phu nhân lên tiếng, Lãnh Liên mới hồi lại tinh thần, lập tức dựa vào giường tính ngồi dậy, lại bị Lãnh phu nhân đè xuống.

"Đừng, không cần ngồi dậy, bây giờ con đang có bầu, nên nghỉ ngơi thật tốt." Lãnh phu nhân nói.

Lãnh Liên vẫn còn có chút cẩn thận, dù sao lúc ấy là Lãnh phu nhân cho cô uống sữa tươi có pha thuốc ngủ, may nhờ bác sĩ nói lượng thuốc không nhiều lắm, không ảnh hưởng tới đứa bé. Bằng không, hôm nay cô còn không biết nên đối mặt với Lãnh phu nhân như thế nào.

Thấy thái độ của Lãnh Liên, Lãnh phu nhân cũng có thể đoán được phần nào nói: "Người bắt cóc con không phải ta, ta chỉ muốn đưa con tới chỗ Ngô tiên sinh, mặc dù con không thương anh ta, nhưng anh ta lại là một nơi tốt. Ta cũng không ngờ đến, sẽ có người táy máy tay chân, bắt con đi. Chuyện này, ta có lỗi với con. Nhưng mà, giờ con cũng là một người mẹ, hi vọng con có thể hiểu được tâm tình một người cũng làm mẹ như ta. Vốn các con là chị em, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng chúng ta vẫn luôn xem con là con ruột để nuôi nấng, huống chi người ngoài đều cho rằng hai đứa là chị em ruột. Sao ta có thể để loại chuyện như vậy xảy ra dưới mí mắt mình."

"Thật xin lỗi mẹ, con biết rõ chúng con không nên, nhưng.... ........" Lãnh Liên áy náy nói, cô vẫn luôn hiểu tâm tư của Lãnh phu nhân, cho nên sau khi cô nhận ra tình cảm của mình với Thần, đã luôn kiềm chế tình cảm của mình. Nhưng loại tình cảm này, cuối cùng không cách nào ngăn cản được. Cuối cùng vẫn chỉ phụ lòng người. Cô không trách Lãnh phu nhân, muốn trách chỉ có thể để thừa cho số mệnh trêu ngươi. Chỉ là bây giờ cô sẽ không rời xe Thần. Trước khi có thai cô đã không rời xa Lãnh Phong Thần thì sau khi có thai càng không thể xa rời.

"Ta hiểu, ta hiểu." Lãnh phu nhân phiền muộn nói, giống như đã chấp nhận số phận. "Bây giờ ta có phản đối cũng vô ích, chỉ là Liên à, con thật sự cho rằng con sẽ là người cuối cùng có được Thần sao?"

Mặc dù đã có chuyện chị em yêu nhau xảy ra, mặc dù bà đã không muốn ngăn cản, thế nhưng không có nghĩa là bà không ngăn cả, bọn nó có thể bình thản sống. Cuộc sống là chuyện cả đời, cũng không phải là chuyện nhất thời. Có lẽ bây giờ chúng nó muốn có thể cùng nhau cả đời, nhưng tương lai thì sao? Theo dòng chảy thời gian, Thần sẽ càng ngày càng trưởng thành, đến lúc đó có lẽ sẽ gặp được nhiều người phụ nữ tài giỏi hơn, đến lúc đó, bọn nó nên đi như thế nào? Đến lúc đó còn có một đứa bé chẳng lẽ muốn đứa bé phải chịu đựng sự đau khổ sao?

"Ta biết con là một cô gái tốt, nhưng cuối cùng tuổi tác của các con cũng có sự chênh lệch. Tuy nói số tuổi không phải là vấn đề, nhưng có mấy người có thể làm được? Có lúc, sự chênh lệch tuổi tác cũng khiến giữa những con người có sự khác nhau. Ta nói vậy không có nghĩa là muốn con rời xa Thần, ta chỉ hi vọng các con có thể suy nghĩ kỹ càng cẩn thận, suy nghĩ về cuộc sống sau này, có phải là lựa chọn tốt hay không di.ddlqd. Có một số việc bây giờ chưa nhận ra, phải chờ tới sau này, lúc đó đã trễ rồi." Những gì bà nên nói cũng nói xong, nên làm thế nào, phải làm sau đều là quyết định của bọn nó.

Sau khi Lãnh phu nhân nói xong rồi rời đi. Không viết vì sao, nhìn bóng lưng của Lãnh phu nhân khi rời đi, Lãnh Liên lại sinh ra cảm giác áy náy, cuối cùng là do cô phụ ý tốt của Lãnh gia.



Lãnh phu nhân vừa đi, Lãnh Phong Thần lập tức khẩn trương đi vào, khi thấy Lãnh Liên ngây người thì lập tức khẩn trương hỏi: "Mẹ nói gì?"

Lãnh Liên lấy lại tinh thần, nhìn Lãnh Phong Thần một lúc, cười nói: "Mẹ chỉ chúc phúc cho chúng ta, hi vọng chúng ta sẽ sống tốt." Không biết vì sao, cô không muốn nói ra những gì Lãnh phu nhân đã nói, bởi vì vài lời nói nghe qua cũng không giống như là phản đối, tuy nhiên nó cũng có thể làm cho lòng người cảm thấy khó chịu.

"Vậy thì tốt, bây giờ em đang mang thai, về sau phải thật vui vẻ, không được quá xúc động. Còn nữa, không cần đi làm nữa, hãy ở nhà chăm sóc thân thể, việc trong tiệm để người khác trông coi." Lãnh Phong Thần bá đạo nói.

"Em chỉ mang thai thôi mà, cũng không phải là bệnh nhân thương nặng, tại sao không thể đi làm?" Lãnh Liên kinh ngạc nói, không đồng ý với cách nói của Lãnh Phong Thần.

"Ngoan, đi làm sẽ mệt mỏi, vì đứa con cưng của chúng ta, nhìn nhịn một chút đi. Hơn nữa có anh nuôi em lo gì? Còn nữa, trước khi lộ bụng, chúng ta phải cử hành hôn lễ." Lãnh Phong Thần nghĩ thỏa đáng mọi việc, chờ Lãnh Liên phối hợp.

"Ai muốn gả cho anh!" Lãnh Liên không được tự nhiên quay đầu, anh còn chưa cầu hôn, đã muốn kết hôn với cô, nào có chuyện dễ dàng như vậy!

"Đến con cũng có rồi, em không gả không được!" Lãnh Phong Thần đắc ý nói, đứa bé này chính là thẻ bài vạn năng.

——

Sau khi tan làm, bởi vì Tịch Âu Minh còn phải đi xã giao, cho nên định để tài xế đón cô nhưng Tiêu Tiệp từ chối. Đối tượng không phải anh, cô cần gì phải mạo hiểm để tài xế đến đón cô khiến người công ty nhận ra.

Khi mọi người trong công ty đi về gần hết, Tiêu Tiệp mới định về, đi tới đầu đường thì một cô gái đi chiếc xe màu đồ dừng lại trước mặt cô.

Cửa sổ xe được mở ra, một cô gái trẻ tuổi đeo kính râm, ăn mặc rất mốt đang nhìn cô. Cũng không phải là người quen, Tiêu Tiệp định vòng qua tiếp tục đi. Nhưng một giây kế tiếp, cô dừng bước vì người phụ nữ kia gọi tên cô.

Cô ta nói: "Cô chính là Bạch Tiêu Tiệp đúng không?" Thay vì một câu nghi vấn, chẳng bằng nói đây là một câu khẳng định.

Quán cà phê.

Cô đó bỏ kính mắt xuống lộ ra đôi mắt xinh đẹp, nhìn kỹ hơi có chút quen thuộc.

"Ánh mắt của chúng ta rất giống nhau." Cô gái đó giống như đoán được suy nghĩ trong nội tâm của cô, tự nhiên giải đáp.

Giờ Tiêu Tiệp mới nhận ra, thì ra ánh mắt của cô gái đó có chút giống mình. Chỉ có điều, vậy thì thế nào? Chẳng lẽ cũng bởi vì đôi mắt có chút giống nhau cho nên muốn gọi cô đến đây sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook