Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ
Chương 75: Em cũng đừng nghĩ muốn thoát khỏi anh!
Nhất Dạ Chi Dạ
13/06/2017
Tiêu Tiệp nói: "Tịch Âu minh, chúng ta ly hôn đi."
"Em... Nói gì?" Không dám tin, trong đôi mắt thâm thúy của Tịch Âu Minh tràn đầy sự không thể tin nổi. Tiệp Nhi của anh vừa mới nói gì? Ly hôn? Muốn ly hôn với ai?
Không, không, điều này không thể nào?
"Em nói, chúng ta ly hôn đi." Tiêu Tiệp rất kiên nhẫn lặp lại.
"Anh không đồng ý!" Tịch Âu Minh mím chặt môi, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô, giọng nói rất cương quyết.
"Cho dù là tội phạm tử hình, cũng sẽ có một cơ hội tranh tụng." Anh bá đạo nắm tay cô không buông.
"Còn có gì để giải thích đây? Tịch Âu Minh, mãi đến hôm nay em mới phát hiện, hóa ra anh mới là người ẩn núp sâu nhất. Nói gì mà yêu em chỉ yêu mình em tất cả đều là lời lừa gạt, thật ra thì lúc đầu cưới em mục đích cũng là vì người nào đó? Em nói đúng không?"
Lưng Tịch Âu Minh dần cứng đờ, hai tay nắm chặt, môi trắng bệch, nhưng vẫn không lên tiếng.
Tiêu Tiệp từng bước ép sát: "Tại sao không nói gì? Kiều Đại Vân, Kiều Đại Tâm? Rốt cuộc anh còn chuyện gì đang gạt em nữa? Tại sao không nói chuyện, không phải anh muốn giải thích sao?"
"Tiệp Nhi, anh không làm bất kỳ chuyện xấu nào cả... Anh biết em đang giận anh, hôm nay... Là anh không đúng, nhưng dù em tức giận thế nào đi nữa, cũng không thể lấy chuyện ly hôn ra làm trò đùa."
Tiêu Tiệp cười tự giễu, đã đến lúc này rồi, anh vẫn không chịu nói bí mật trong lòng ra. "Em không giận anh, cũng không phải nói đùa, em rất nghiêm túc nói chuyện ly hôn với anh."
"Tiệp Nhi!"
Tịch Âu Minh tức giận: "Xin em hãy tin tưởng anh, đây là lần cuối cùng, sau này em nói gì anh cũng nghe em."
"Sao em dám ra lệnh cho người đứng đầu tập đoàn Tịch Âu chứ." Tiêu Tiệp khẽ cười nhẹ.
"Tiệp Nhi... Đừng như thế..." Tịch Âu Minh rất muốn nói gì đó, nhwung không biết nên giải thích thế nào.
"Không như thế, thì em còn có thể thế nào? Em thật sự rất muốn sống cùng anh đến hết đời, anh bảo em ở nhà em liền ở nhà, đâu cũng không đi, dù người khác nói em vô dụng, em cũng có thể không thèm để ý, bởi vì em chỉ để ý đến anh! Tịch Âu Minh, em cũng là một người có máu có thịt, có lý tưởng! Chỉ cần em muốn, em cũng có thể làm nên sự nghiệp! Nhưng em không làm thế, chỉ vì anh không thích em ra ngoài! Bởi vì em yêu anh hơn cả bản thân mình! Nhưng mãi đến hôm nay, em mới phát hiện ra anh cũng giống những người khác luôn miệng nói yêu em, nhưng chỉ là nói ngoài miệng! Anh hiểu em sao? Biết quá khứ của em sao? Biết em là loại người gì sao? Biết những người từng có quan hệ với em sao? Biết em hận nhất là loại người sao? Không biết phải không? Đàn ông các người, người nào cũng đều ăn ở hai lòng, nói một đàng làm một nẻo!"
Tịch Âu Minh khó khăn nhắm hai mắt lại, anh biết chỉ là Tiêu Tiệp quá tức giận, cho nên mới nói những lời tổn thương đến anh.
"Em muốn thế nào cũng được, nhưng mà... Anh sẽ không đồng ý ly hôn."
Tiêu Tiệp nghe thấy nhưng không có động tĩnh gì, giống như việc này sớm đã nằm trong dự liệu của cô. Người đàn ông nào cũng có tâm lý bá đạo, chủ nghĩa đàn ông, giống như lúc nhỏ chơi đồ chơi vậy, cho dù mình vứt đi cũng không đồng ý cho người khác.
Thật ra thì, hôm nay mục đích của cô, cũng không phải là nói ly hôn.
"Em muốn đi làm." Cô nhìn anh, nói rõ ràng ý muốn.
Ngài Tịch Âu Minh sững sờ, dù anh có thông minh đến mấy, cũng vẫn không thể dịu lại ngay từ chấn động vừa rồi. Ban nãy còn đang nói ly hôn, sao bây giowg lại đổi thành công việc?
Dù trong lòng còn thắc mắc, nhưng thông minh như Tịch Âu Minh sẽ không chọn lúc này để hỏi, không nói đến vấn đề ly hôn đã là vô cùng may mắn rồi, nếu anh hỏi, không phải là tự đào hố chôn mình sao?
Giọng lập tức dịu lại nói: "Được, ngày mai anh sẽ cho người sắp xếp, Tiệp Nhi muốn làm chức vụ gì? Thư ký tổng giám đốc? Hay là phiên dịch tổng giám đốc đều được?"
Anh biết chuyên môn trước kia của cô là gì, cho nên sắp xếp đều là việc thích hợp với cô.
Tiêu Tiệp nhếch miệng giễu cợt, việc này cùng ở nhà không có gì khác nhau? Trước không nói thân phận phu nhân tổng giám đốc bày ra ai dám để cô làm việc, chỉ nhẹ nhàng đã lấy được chức vị người khác phấn đấu cả đời? Người khác sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn cô chứ?
"Không cần, em đã phỏng vấn ở một công ty rồi, ngày mai sẽ đi làm. Còn có..." Cô dừng lại một chút.
"Em muốn dọn ra ngoài ở."
"Không thể nào!" Không chút suy nghĩ, Tịch Âu Minh quả quyết cự tuyệt. Dọn ra ngoài? Khái niệm này, không phải là trá hình của ly hôn sao? Với lại nhà cô ở đây, cô còn dọn đi đâu nữa?
Tiêu Tiệp cười nhạt, cô biết vẻ mặt anh nhất định sẽ như thế. Nhưng không sao, hôm nay là tình thế bắt buộc: "Đồng ý với em, nếu không liền ly hôn, hai chọn một."
"Em..." Cô —— Là đang uy hiếp anh sao?
Con ngươi Tịch Âu Minh co rút nhanh, sợ hãi nắm chặt nắm đấm! Tại sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì chuyện trong phòng làm việc hôm nay, nên cô phán tử hình anh sao?
Cô cũng không hỏi nguyên nhân là gì? Chỉ như thế —— Đã quả quyết giải quyết quan hệ giữa bọn họ?
"Em... Cố ý như thế." Anh vẫn không thể tin nổi hỏi lên, sâu trong ánh mắt tất cả đều là bi thương.
"Đúng, em muốn dọn ra ngoài. Bắt đầu từ lúc gả cho anh, em vẫn lệ thuộc vào anh mà sống. Trên thực tế đã dần đánh mất phương hướng, em phát hiện mình càng ngày càng sợ cuộc sống bây giờ. Giống như tất cả của em đều là anh, nếu ngày nào đó anh không cho thì em liền thành hai bàn tay trắng rồi. Cũng giống như ngày hôm nay vậy, dù người ta ở trước mặt nói em ăn bám, em còn không tìm ra lý do để cãi lại. Thậm chí muốn cùng anh ăn bữa cơm, cũng thành cố tình gây sự. Em không muốn như thế, cuộc sống em mong muốn không phải như vậy... " Tiêu Tiệp chậm rãi nói.
"Anh đã nói chuyện hôm nay là ngoại lệ, về sau sẽ không xảy ra nữa. Dù như thế em vẫn không muốn tin anh, vẫn cùng anh ly hôn, thậm chí muốn dọn ra ngoài sao?" Ngực Tịch Âu Minh phập phồng dữ dội, giống như một dây cung đang căng, chỉ cần kéo nhẹ một cái sẽ đứt.
"Em nghĩ, chúng ta cần tách ra, bình tĩnh suy nghĩ một chút."
Tịch Âu Minh nhìn cô, ánh mắt thay đổi liên tục, cuối cùng cắn răng nói: "Anh không đồng ý, em là vợ của anh, sinh ra là người nhà họ Tịch, chết đi là ma nhà họ Tịch, em cũng đừng nghĩ muốn thoát khỏi anh!"
"Em... Nói gì?" Không dám tin, trong đôi mắt thâm thúy của Tịch Âu Minh tràn đầy sự không thể tin nổi. Tiệp Nhi của anh vừa mới nói gì? Ly hôn? Muốn ly hôn với ai?
Không, không, điều này không thể nào?
"Em nói, chúng ta ly hôn đi." Tiêu Tiệp rất kiên nhẫn lặp lại.
"Anh không đồng ý!" Tịch Âu Minh mím chặt môi, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô, giọng nói rất cương quyết.
"Cho dù là tội phạm tử hình, cũng sẽ có một cơ hội tranh tụng." Anh bá đạo nắm tay cô không buông.
"Còn có gì để giải thích đây? Tịch Âu Minh, mãi đến hôm nay em mới phát hiện, hóa ra anh mới là người ẩn núp sâu nhất. Nói gì mà yêu em chỉ yêu mình em tất cả đều là lời lừa gạt, thật ra thì lúc đầu cưới em mục đích cũng là vì người nào đó? Em nói đúng không?"
Lưng Tịch Âu Minh dần cứng đờ, hai tay nắm chặt, môi trắng bệch, nhưng vẫn không lên tiếng.
Tiêu Tiệp từng bước ép sát: "Tại sao không nói gì? Kiều Đại Vân, Kiều Đại Tâm? Rốt cuộc anh còn chuyện gì đang gạt em nữa? Tại sao không nói chuyện, không phải anh muốn giải thích sao?"
"Tiệp Nhi, anh không làm bất kỳ chuyện xấu nào cả... Anh biết em đang giận anh, hôm nay... Là anh không đúng, nhưng dù em tức giận thế nào đi nữa, cũng không thể lấy chuyện ly hôn ra làm trò đùa."
Tiêu Tiệp cười tự giễu, đã đến lúc này rồi, anh vẫn không chịu nói bí mật trong lòng ra. "Em không giận anh, cũng không phải nói đùa, em rất nghiêm túc nói chuyện ly hôn với anh."
"Tiệp Nhi!"
Tịch Âu Minh tức giận: "Xin em hãy tin tưởng anh, đây là lần cuối cùng, sau này em nói gì anh cũng nghe em."
"Sao em dám ra lệnh cho người đứng đầu tập đoàn Tịch Âu chứ." Tiêu Tiệp khẽ cười nhẹ.
"Tiệp Nhi... Đừng như thế..." Tịch Âu Minh rất muốn nói gì đó, nhwung không biết nên giải thích thế nào.
"Không như thế, thì em còn có thể thế nào? Em thật sự rất muốn sống cùng anh đến hết đời, anh bảo em ở nhà em liền ở nhà, đâu cũng không đi, dù người khác nói em vô dụng, em cũng có thể không thèm để ý, bởi vì em chỉ để ý đến anh! Tịch Âu Minh, em cũng là một người có máu có thịt, có lý tưởng! Chỉ cần em muốn, em cũng có thể làm nên sự nghiệp! Nhưng em không làm thế, chỉ vì anh không thích em ra ngoài! Bởi vì em yêu anh hơn cả bản thân mình! Nhưng mãi đến hôm nay, em mới phát hiện ra anh cũng giống những người khác luôn miệng nói yêu em, nhưng chỉ là nói ngoài miệng! Anh hiểu em sao? Biết quá khứ của em sao? Biết em là loại người gì sao? Biết những người từng có quan hệ với em sao? Biết em hận nhất là loại người sao? Không biết phải không? Đàn ông các người, người nào cũng đều ăn ở hai lòng, nói một đàng làm một nẻo!"
Tịch Âu Minh khó khăn nhắm hai mắt lại, anh biết chỉ là Tiêu Tiệp quá tức giận, cho nên mới nói những lời tổn thương đến anh.
"Em muốn thế nào cũng được, nhưng mà... Anh sẽ không đồng ý ly hôn."
Tiêu Tiệp nghe thấy nhưng không có động tĩnh gì, giống như việc này sớm đã nằm trong dự liệu của cô. Người đàn ông nào cũng có tâm lý bá đạo, chủ nghĩa đàn ông, giống như lúc nhỏ chơi đồ chơi vậy, cho dù mình vứt đi cũng không đồng ý cho người khác.
Thật ra thì, hôm nay mục đích của cô, cũng không phải là nói ly hôn.
"Em muốn đi làm." Cô nhìn anh, nói rõ ràng ý muốn.
Ngài Tịch Âu Minh sững sờ, dù anh có thông minh đến mấy, cũng vẫn không thể dịu lại ngay từ chấn động vừa rồi. Ban nãy còn đang nói ly hôn, sao bây giowg lại đổi thành công việc?
Dù trong lòng còn thắc mắc, nhưng thông minh như Tịch Âu Minh sẽ không chọn lúc này để hỏi, không nói đến vấn đề ly hôn đã là vô cùng may mắn rồi, nếu anh hỏi, không phải là tự đào hố chôn mình sao?
Giọng lập tức dịu lại nói: "Được, ngày mai anh sẽ cho người sắp xếp, Tiệp Nhi muốn làm chức vụ gì? Thư ký tổng giám đốc? Hay là phiên dịch tổng giám đốc đều được?"
Anh biết chuyên môn trước kia của cô là gì, cho nên sắp xếp đều là việc thích hợp với cô.
Tiêu Tiệp nhếch miệng giễu cợt, việc này cùng ở nhà không có gì khác nhau? Trước không nói thân phận phu nhân tổng giám đốc bày ra ai dám để cô làm việc, chỉ nhẹ nhàng đã lấy được chức vị người khác phấn đấu cả đời? Người khác sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn cô chứ?
"Không cần, em đã phỏng vấn ở một công ty rồi, ngày mai sẽ đi làm. Còn có..." Cô dừng lại một chút.
"Em muốn dọn ra ngoài ở."
"Không thể nào!" Không chút suy nghĩ, Tịch Âu Minh quả quyết cự tuyệt. Dọn ra ngoài? Khái niệm này, không phải là trá hình của ly hôn sao? Với lại nhà cô ở đây, cô còn dọn đi đâu nữa?
Tiêu Tiệp cười nhạt, cô biết vẻ mặt anh nhất định sẽ như thế. Nhưng không sao, hôm nay là tình thế bắt buộc: "Đồng ý với em, nếu không liền ly hôn, hai chọn một."
"Em..." Cô —— Là đang uy hiếp anh sao?
Con ngươi Tịch Âu Minh co rút nhanh, sợ hãi nắm chặt nắm đấm! Tại sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì chuyện trong phòng làm việc hôm nay, nên cô phán tử hình anh sao?
Cô cũng không hỏi nguyên nhân là gì? Chỉ như thế —— Đã quả quyết giải quyết quan hệ giữa bọn họ?
"Em... Cố ý như thế." Anh vẫn không thể tin nổi hỏi lên, sâu trong ánh mắt tất cả đều là bi thương.
"Đúng, em muốn dọn ra ngoài. Bắt đầu từ lúc gả cho anh, em vẫn lệ thuộc vào anh mà sống. Trên thực tế đã dần đánh mất phương hướng, em phát hiện mình càng ngày càng sợ cuộc sống bây giờ. Giống như tất cả của em đều là anh, nếu ngày nào đó anh không cho thì em liền thành hai bàn tay trắng rồi. Cũng giống như ngày hôm nay vậy, dù người ta ở trước mặt nói em ăn bám, em còn không tìm ra lý do để cãi lại. Thậm chí muốn cùng anh ăn bữa cơm, cũng thành cố tình gây sự. Em không muốn như thế, cuộc sống em mong muốn không phải như vậy... " Tiêu Tiệp chậm rãi nói.
"Anh đã nói chuyện hôm nay là ngoại lệ, về sau sẽ không xảy ra nữa. Dù như thế em vẫn không muốn tin anh, vẫn cùng anh ly hôn, thậm chí muốn dọn ra ngoài sao?" Ngực Tịch Âu Minh phập phồng dữ dội, giống như một dây cung đang căng, chỉ cần kéo nhẹ một cái sẽ đứt.
"Em nghĩ, chúng ta cần tách ra, bình tĩnh suy nghĩ một chút."
Tịch Âu Minh nhìn cô, ánh mắt thay đổi liên tục, cuối cùng cắn răng nói: "Anh không đồng ý, em là vợ của anh, sinh ra là người nhà họ Tịch, chết đi là ma nhà họ Tịch, em cũng đừng nghĩ muốn thoát khỏi anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.