Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ
Chương 6: Hy vọng hão huyền
Nhất Dạ Chi Dạ
15/08/2016
Editor: Trang Lyn
Thực ra cũng không coi là ăn nhờ ở đậu, vì sau khi cha mẹ qua đời, mấy người này lấy cớ quan tâm, đi vào ở. Dĩ nhiên coi nơi này như nhà của mình.
Được rồi, những thứ này cũng không tính là gì. Chẳng qua là, bảo cô đưa Du Du theo là ý gì?
Thấy Tiêu Tiệp không nói gì, Mặc Mai vội vàng giải thích: "Thím cũng là vì công ty chúng ta, Tiêu Tiệp con suy nghĩ một chút đi, nếu mà công ty sụp đổ, như thế không phải phụ lòng cha mẹ đã chết của con sao? Có phải không? Cái này là do một tay bọn họ đích thân ra sức sáng lập lên. Còn Du Du, nó là em gái con, thím làm một người mẹ, có thể suy nghĩ cho con cái những điều tốt nhất. Con lấy chồng nhà quyền thế, mai sau quen biết nhất định cũng là nhà quyền thế, miễn là con đưa Du Du nhà chúng ta theo, mai sau nó cũng có thể gả vào nhà quyền thế!"
"Hai điều này, con đều có thể làm được, con cứ nói đi?"
Đáy lòng Tiêu Tiệp hừ lạnh, cái gia đình này đều là lòng tham không đáy. Cô Bạch Tiêu Tiệp là loại mặc cho người khác định đoạt sao? Mặc dù đáy lòng giận, nhưng mà mặt vẫn không biến sắc, một vẻ mặt rất dễ nói chuyện.
"Thím nói đúng, nhưng mà, không phải bây giờ con còn chưa gả đi sao? Như thế mọi chuyện cũng chờ gả qua đó xong, bàn lại cũng không muộn. Người nói, đúng không?" Một Thái Cực đánh ra tất cả điều ước bất bình đẳng ban nãy đều bị đánh trở về.
Lúc đầu khi công ty hoạt động thuận lợi, đến cả cửa công ty đều không cho cô vào, bây giờ công ty gặp khó khăn, mới nghĩ đến người sắp lấy chồng giàu có là cô? Trên thế giới này có chuyện dễ dàng như thế sao? Hay là ngày trước cô rất dễ bắt nạt!
Tiểu tiện nhân! Thấy Tiêu Tiệp không dễ bị lừa như thế, đáy lòng Mặc Mai vô cùng khó chịu, hồi đó sớm biết thế đã bóp chết nó rồi, có khi không có nó bây giờ con gái bà có thể gả vào nhà quyền thế rồi! Nhưng mà nghĩ lại một chút, cho dù hiện tại không đồng ý, sau này bà cũng có cách làm cho nó đồng ý, một tiểu nha đầu, đâu phải đối thủ của bà!
"Vẫn là Tiêu Tiệp hiểu chuyện, con nói cũng đúng, vậy, trước hết thím cảm ơn con. Về sau là phu nhân nhà quyền thế, làm người làm việc cũng phải có dáng vẻ, không thể giống trước đây không có phép tắc. Cũng đỡ bị người ta nói Bạch gia nhà chúng ta không giáo dục con gái tốt. Con cũng biết, dù thím chỉ là thím con, nhưng thím vẫn luôn đối xử với con như con gái ruột! Từ trước đến nay thím luôn công bằng, cái gì Du Du có, con có thiếu qua sao? Bây giờ con gả đi, người làm thím này, đúng là có phần không nỡ!" Nói xong còn giả bộ lau đôi mắt không có gì, giống như lau như thế có thể lau ra nước nước mắt.
Tiêu Tiệp đối với người thím không phân rõ phải trái như vậy, quả thực không có lời nào để nói, làm người làm đến như thế, cũng coi là đến cực hạn.
Cuối cùng đưa được vị Đại Phật này đi, chú lại tới. Xem ra, tối nay cô đừng nghĩ ngủ một giấc yên lành rồi, lúc này mọi người ai cũng muốn trò chuyện cùng cô một chút!
Bạch Sơ Phục nhìn Tiêu Tiệp, cô giống mẹ cô xinh đẹp động lòng người, khó trách có người đích thân đến nhà cầu hôn. Thở dài, nói: "Tiêu Tiệp, con có trách chú không?"
"Tại sao chú nói như thế?" Thực ra trong lòng Tiêu Tiệp hiểu. Tuy chú không có như thím, nhưng mà tính chú nhu nhược, ở nhà đều nghe lời thím. Cho nên đối với cô rất ít quan tâm, trong cái nhà này cũng coi như là người duy nhất không cố tình tìm cô kiếm chuyện. Nhưng mà, vậy thì thế nào? Làm người không thể chỉ biết mình, khi cô mới 10 tuổi, cha mẹ vừa mới mất, bọn họ vội vã chiếm nhà cô. Lấy đi toàn bộ những thứ vốn là của cô, sau đó đối với cô chẳng thèm quan tâm, miễn là không đến mức để cho người ngoài chê cười, cái khác cho dù cô ăn không đủ no, cũng không phải chuyện của bọn họ.
Thực ra cũng không coi là ăn nhờ ở đậu, vì sau khi cha mẹ qua đời, mấy người này lấy cớ quan tâm, đi vào ở. Dĩ nhiên coi nơi này như nhà của mình.
Được rồi, những thứ này cũng không tính là gì. Chẳng qua là, bảo cô đưa Du Du theo là ý gì?
Thấy Tiêu Tiệp không nói gì, Mặc Mai vội vàng giải thích: "Thím cũng là vì công ty chúng ta, Tiêu Tiệp con suy nghĩ một chút đi, nếu mà công ty sụp đổ, như thế không phải phụ lòng cha mẹ đã chết của con sao? Có phải không? Cái này là do một tay bọn họ đích thân ra sức sáng lập lên. Còn Du Du, nó là em gái con, thím làm một người mẹ, có thể suy nghĩ cho con cái những điều tốt nhất. Con lấy chồng nhà quyền thế, mai sau quen biết nhất định cũng là nhà quyền thế, miễn là con đưa Du Du nhà chúng ta theo, mai sau nó cũng có thể gả vào nhà quyền thế!"
"Hai điều này, con đều có thể làm được, con cứ nói đi?"
Đáy lòng Tiêu Tiệp hừ lạnh, cái gia đình này đều là lòng tham không đáy. Cô Bạch Tiêu Tiệp là loại mặc cho người khác định đoạt sao? Mặc dù đáy lòng giận, nhưng mà mặt vẫn không biến sắc, một vẻ mặt rất dễ nói chuyện.
"Thím nói đúng, nhưng mà, không phải bây giờ con còn chưa gả đi sao? Như thế mọi chuyện cũng chờ gả qua đó xong, bàn lại cũng không muộn. Người nói, đúng không?" Một Thái Cực đánh ra tất cả điều ước bất bình đẳng ban nãy đều bị đánh trở về.
Lúc đầu khi công ty hoạt động thuận lợi, đến cả cửa công ty đều không cho cô vào, bây giờ công ty gặp khó khăn, mới nghĩ đến người sắp lấy chồng giàu có là cô? Trên thế giới này có chuyện dễ dàng như thế sao? Hay là ngày trước cô rất dễ bắt nạt!
Tiểu tiện nhân! Thấy Tiêu Tiệp không dễ bị lừa như thế, đáy lòng Mặc Mai vô cùng khó chịu, hồi đó sớm biết thế đã bóp chết nó rồi, có khi không có nó bây giờ con gái bà có thể gả vào nhà quyền thế rồi! Nhưng mà nghĩ lại một chút, cho dù hiện tại không đồng ý, sau này bà cũng có cách làm cho nó đồng ý, một tiểu nha đầu, đâu phải đối thủ của bà!
"Vẫn là Tiêu Tiệp hiểu chuyện, con nói cũng đúng, vậy, trước hết thím cảm ơn con. Về sau là phu nhân nhà quyền thế, làm người làm việc cũng phải có dáng vẻ, không thể giống trước đây không có phép tắc. Cũng đỡ bị người ta nói Bạch gia nhà chúng ta không giáo dục con gái tốt. Con cũng biết, dù thím chỉ là thím con, nhưng thím vẫn luôn đối xử với con như con gái ruột! Từ trước đến nay thím luôn công bằng, cái gì Du Du có, con có thiếu qua sao? Bây giờ con gả đi, người làm thím này, đúng là có phần không nỡ!" Nói xong còn giả bộ lau đôi mắt không có gì, giống như lau như thế có thể lau ra nước nước mắt.
Tiêu Tiệp đối với người thím không phân rõ phải trái như vậy, quả thực không có lời nào để nói, làm người làm đến như thế, cũng coi là đến cực hạn.
Cuối cùng đưa được vị Đại Phật này đi, chú lại tới. Xem ra, tối nay cô đừng nghĩ ngủ một giấc yên lành rồi, lúc này mọi người ai cũng muốn trò chuyện cùng cô một chút!
Bạch Sơ Phục nhìn Tiêu Tiệp, cô giống mẹ cô xinh đẹp động lòng người, khó trách có người đích thân đến nhà cầu hôn. Thở dài, nói: "Tiêu Tiệp, con có trách chú không?"
"Tại sao chú nói như thế?" Thực ra trong lòng Tiêu Tiệp hiểu. Tuy chú không có như thím, nhưng mà tính chú nhu nhược, ở nhà đều nghe lời thím. Cho nên đối với cô rất ít quan tâm, trong cái nhà này cũng coi như là người duy nhất không cố tình tìm cô kiếm chuyện. Nhưng mà, vậy thì thế nào? Làm người không thể chỉ biết mình, khi cô mới 10 tuổi, cha mẹ vừa mới mất, bọn họ vội vã chiếm nhà cô. Lấy đi toàn bộ những thứ vốn là của cô, sau đó đối với cô chẳng thèm quan tâm, miễn là không đến mức để cho người ngoài chê cười, cái khác cho dù cô ăn không đủ no, cũng không phải chuyện của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.