Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ
Chương 49: Mối tình si trong mưa
Nhất Dạ Chi Dạ
12/11/2016
Khi đó cô quá ngu,
với Bạch Tiêu Tiệp, Dĩ Đồng tuy không nói là rất thân, nhưng cũng coi
như là nói chuyện được. Là cô ngốc nghếch, bảo người phụ nữ vẻ ngoài đơn thuần này đi đưa thư hộ, kết quả thư tình không đưa đến, lại còn quyến
rũ Hà Thiếu.
Cô không chỉ một lần cảm thấy hối hận, hận không thể lột da Bạch Tiêu Tiệp!
"Cô không cần nói nữa,cô cho là trong lòng Tiêu Tiệp dễ chịu sao? Hơn nữa cô đừng luôn mang bộ dạng oán trách Tiêu Tiệp, chuyện đó lúc đầu như thế nào trong lòng cô là rõ ràng nhất! Cướp? Tiêu Tiệp phải dùng đến cô để đoạt được đàn ông sao?" Dĩ Đồng cũng nổi giận, bạn cô đâu đến phiên Thẩm Nhã Lâm phê bình! Vả lại lúc đầu không phải chính cô ta ham hư vinh, thích khoe khoang. Cố ý bảo Tiêu Tiệp đi đưa thư tình, cố ý kích thích Tiêu Tiệp. Bây giờ chuyện không đi đúng hướng của cô ta, thì lại quay ra trách cứ Tiêu Tiệp! Đây là đạo lý gì!
"Cô...!" Thẩm Nhã Lâm nghẹn lời, sắc mặt chuyện sang màu đen.
Đề phòng Thẩm Nhã Lâm tấn công lần nữa, Dĩ Đồng quay đầu về phía Tiêu Tiệp nói: "Tiêu Tiệp, cậu đừn như thế nữa, cho dù giữa cậu và Hà Thiếu xảy ra chuyện gì, thì cũng nên gặp mặt anh ấy nói chuyện rõ ràng. Anh ấy cứ đứng dưới mưa như thế, sẽ bị cảm đó, đến lúc đấy người đau lòng còn không phải cậu sao?"
Dĩ Đồng thành khẩn khuyên giải, chính cô vừa từ nhà ăn lấy cơm về, thấy người cao ngạo như Hà Thiếu đang đứng trong mưa, trong lòng liền hiểu rõ là xảy ra chuyện gì.
Có thể làm cho Hà Thiếu si tình đến phát điên, cũng chỉ có vị Bạch Tiêu Tiệp nhà cô thôi.
Nhưng mà Tiêu Tiệp vẫn không nhúc nhích như cũ, giống như không có linh hồn, ánh mắt lại vô thức nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mưa càng ngày càng lớn.
"Tôi xin cô, Tiêu Tiệp, tôi quỳ xuống xin cô. Cô đi xuống đi, đừng để cho anh ấy tiếp tục dầm mưa nữa, cầu xin cô!" Lúc này Thẩm Nhã Lâm đã không còn vẻ tức giận như trước nữa, chỉ còn lại sự hẹn mọn cầu xin, nhìn về phía Tiêu Tiệp quỳ xuống.
Nhưng mà tay Thẩm Nhã Lâm lại bị một bàn tay lạnh như băng khác giữ lại: "Nhã Lâm, đừng như thế, mình đi xuống."
Ngẩng đầu lên lần nữa, thì bóng dáng người phụ nữ kia đã biến mất ở cửa.
Trong mưa, môi người đàn ông đã trắng bệch, chỉ là ánh mắt vẫn kiên định. Bỗng dưng, anh thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang đi về phía anh.
A, Tiệp Nhi, anh biết em sẽ luyến tiếc anh!
Một đường đi thẳng đến đây, Tiêu Tiệp che ô, thấy cả người anh đều bị mưa ướt như chuột lột. Lấy ô che trên đầu anh, ánh mắt hai người nhìn nhau. Một người là vẻ giật mình, một người là vẻ vui mừng.
"Anh về đi! Sau này, đừng đến tìm tôi nữa!" Giọng nói Tiêu Tiệp đặc biệt bình tĩnh, trong mắt không có chút tình cảm nào, giống như đang nhìn một người xa lạ.
"Em đến là tốt rồi!" Giọng nói anh khàn khàn, giống như không nghe thấy cô đang nói gì, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn.
Sau đó, trước mặt tối sầm, cuối cùng cũng yên tâm, anh biết em không bỏ được anh, cũng giống như anh vậy.
Một chút dấu hiệu cũng không có, người kia cứ như thế trực tiếp ngã xuống trước mặt cô...
Trong đầu Tiêu Tiệp vang lên tiếng nổ lớn, ánh mắt mở to tràn đầy sự sợ hãi, giống như phát điên chạy đến ôm lấy anh, nhưng phát hiện cả người anh rất lạnh, đôi môi tím tái.
"Tại sao có thể như thế? Tại sao có thể như thế? Mau cứu anh ấy, mau cứu anh ấy!" Nước mắt cô tuôn ra như suối, ra sức kề sát mặt mình vào mặt người kia, muốn sưởi ấm cho anh, nhưng tại sao lại vẫn lạnh như thế?
Tất cả mọi người đều ngu ngốc đứng nhìn cảnh trong mưa, đều quên gọi 120, cuối cùng nhân viên quản lý lý trí gọi xe cấp cứu đến, theo xe cấp cứu vội vã đi, dưới ký túc xaslaij trở lại bình thường, giống như mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng mà cây ô ở trong mưa vẫn nhắc nhở các cô, vừa rồi dưới ký túc xá các cô, xảy ra một chuyện tình làm biết bao người căm phẫn, không ngừng lan truyền trong trường học, với nhiều phiên bản. Điều duy nhất không thay đổi, chính là tình cảm chân thành của người đàn ông kia, làm bạn gái của anh ta cảm động, hai người lại hòa hợp như cũ.
"Bạch Tiêu Tiệp, mời em đứng lên." Thầy giáo số học không thể nhịn được nữa, mặc dù bạn nữ này vẻ ngoài rất đẹp, nếu như hôm nay đổi lại là một thầy giáo khác, thì có lẽ cũng sẽ không truy cứu vấn đề mỹ nữ thất thần trong lớp! Nhưng mà, ông thì không! Ông là người có tiếng là nghiêm khắc, cho dù hôm nay người ngồi đây có là chủ tịch nước, ông vẫn làm như thế!
Tiêu Tiệp chợt hoàn hồn, thầm trách Dĩ Đồng sao không lay tỉnh mình.
Cũng trách người kia nữa, mấy hôm nay dính chặt lấy cô, trừ thời gian đi học, còn lại bị anh ra lệnh phải ở cùng một chỗ với anh. Nhớ ngày đó thấy anh ngất trong mưa, trong lòng cô liền hiểu rõ.
Tình yêu không thể nhường, cho dù bây giờ cô buông tay, nhưng Hà Thiếu cũng sẽ không yêu Thẩm Nhã Lâm. Yêu chính là yêu, không có bất kỳ lý do gì, không cần phải nhường lại. Nhã Lâm, coi như Bạch Tiêu Tiệp tôi có lỗi với cô một lần!
Giải quyết xong vấn đề khó thầy giáo đưa ra, mặc dù thầy không cam lòng, nhưng cũng không làm khó nữa: "Được rồi, các bạn học, sau đây tôi sẽ giới thiệu một bạn học mới, bạn ấy là Kiều Đại Vân, mọi người cùng hoan nghênh bạn ấy nào!"
Theo tiếng vỗ tay vang lên, một người đẹp động lòng người đi vào. Mái tóc dài của cô để tự nhiên, nở nụ cười vui vẻ, vẻ ngoài rất dịu dàng, tươi cười chào hỏi mọi người.
"Oa, là người đẹp! Tốt quá! Lớp chúng ta có niều thêm một vị mỹ nữ! Trước có Bạch Tiêu Tiệp, sau có Dĩ Đồng, bây giờ lại có một Kiều mỹ nữ, ôi, lớp chúng ta đúng là tập hợp người đẹp của toàn trường!"
Các bạn học nam đều rối rít nghị luận, quan sát, mong chờ.
Bạch Tiêu Tiệp là hoa đã có chủ, không có chuyện cho bọn họ. Thẩm Dĩ Đồng có quá nhiều người theo đuổi, mặc dù bọn họ ở gần, nhưng mà từ trước đến nay người ta đều không để ý. Bây giờ lại có vị mỹ nhân tươi mát này, nếu như cố gắng một chút, có lẽ sẽ có hy vọng?
Vì thế, vị Kiều mỹ nữ mới đến này, chưa đến mấy ngày đã là nhân vật quan trọng trong lớp, hơn nữa còn được đề cự thẳng vào hội học sinh, thăng chức làm phó chủ tịch hội học sinh, mà chủ tịch chính là Hà Thiếu.
"Dựa vào cái gì mà cô ta mới đến mấy ngày đã được làm phó chủ tịch hội học sinh? Còn chúng ta vẫn chỉ là lính quèn!" Trong hành lang trường học, Dĩ Đồng khó chịu oán giận nói.
Nhưng Tiêu Tiệp không thèm để ý đến những thứ này, đối với việc cạnh tranh chức vị, cô không có hứng thú, nếu như không phải Hà Thiếu ở trong hội học sinh, thì cô cũng sẽ không vào đây đâu!
"Hà Thiếu, anh nhìn chỗ này em xử lý có đúng không?"
Còn chưa đến cửa, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước. Theo lời Dĩ Đồng nói, chính là dịu dàng đến mức hóa thành nước. Tiêu Tiệp cũng nghe thấy, đây chính là Kiều Đại Vân người gần đây đang lấn át danh tiếng của các cô!
Tiêu Tiệp vừa vào cửa, đã thấy hai người đang dựa sát vào nhau, nụ cười biến mất.
"Tiệp Nhi, em đã đến." Hà Thiếu nhìn thấy Tiêu Tiệp, lập tức để việc trong tay xuống, đi đến bên cạnh Tiêu Tiệp, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Cô không chỉ một lần cảm thấy hối hận, hận không thể lột da Bạch Tiêu Tiệp!
"Cô không cần nói nữa,cô cho là trong lòng Tiêu Tiệp dễ chịu sao? Hơn nữa cô đừng luôn mang bộ dạng oán trách Tiêu Tiệp, chuyện đó lúc đầu như thế nào trong lòng cô là rõ ràng nhất! Cướp? Tiêu Tiệp phải dùng đến cô để đoạt được đàn ông sao?" Dĩ Đồng cũng nổi giận, bạn cô đâu đến phiên Thẩm Nhã Lâm phê bình! Vả lại lúc đầu không phải chính cô ta ham hư vinh, thích khoe khoang. Cố ý bảo Tiêu Tiệp đi đưa thư tình, cố ý kích thích Tiêu Tiệp. Bây giờ chuyện không đi đúng hướng của cô ta, thì lại quay ra trách cứ Tiêu Tiệp! Đây là đạo lý gì!
"Cô...!" Thẩm Nhã Lâm nghẹn lời, sắc mặt chuyện sang màu đen.
Đề phòng Thẩm Nhã Lâm tấn công lần nữa, Dĩ Đồng quay đầu về phía Tiêu Tiệp nói: "Tiêu Tiệp, cậu đừn như thế nữa, cho dù giữa cậu và Hà Thiếu xảy ra chuyện gì, thì cũng nên gặp mặt anh ấy nói chuyện rõ ràng. Anh ấy cứ đứng dưới mưa như thế, sẽ bị cảm đó, đến lúc đấy người đau lòng còn không phải cậu sao?"
Dĩ Đồng thành khẩn khuyên giải, chính cô vừa từ nhà ăn lấy cơm về, thấy người cao ngạo như Hà Thiếu đang đứng trong mưa, trong lòng liền hiểu rõ là xảy ra chuyện gì.
Có thể làm cho Hà Thiếu si tình đến phát điên, cũng chỉ có vị Bạch Tiêu Tiệp nhà cô thôi.
Nhưng mà Tiêu Tiệp vẫn không nhúc nhích như cũ, giống như không có linh hồn, ánh mắt lại vô thức nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mưa càng ngày càng lớn.
"Tôi xin cô, Tiêu Tiệp, tôi quỳ xuống xin cô. Cô đi xuống đi, đừng để cho anh ấy tiếp tục dầm mưa nữa, cầu xin cô!" Lúc này Thẩm Nhã Lâm đã không còn vẻ tức giận như trước nữa, chỉ còn lại sự hẹn mọn cầu xin, nhìn về phía Tiêu Tiệp quỳ xuống.
Nhưng mà tay Thẩm Nhã Lâm lại bị một bàn tay lạnh như băng khác giữ lại: "Nhã Lâm, đừng như thế, mình đi xuống."
Ngẩng đầu lên lần nữa, thì bóng dáng người phụ nữ kia đã biến mất ở cửa.
Trong mưa, môi người đàn ông đã trắng bệch, chỉ là ánh mắt vẫn kiên định. Bỗng dưng, anh thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang đi về phía anh.
A, Tiệp Nhi, anh biết em sẽ luyến tiếc anh!
Một đường đi thẳng đến đây, Tiêu Tiệp che ô, thấy cả người anh đều bị mưa ướt như chuột lột. Lấy ô che trên đầu anh, ánh mắt hai người nhìn nhau. Một người là vẻ giật mình, một người là vẻ vui mừng.
"Anh về đi! Sau này, đừng đến tìm tôi nữa!" Giọng nói Tiêu Tiệp đặc biệt bình tĩnh, trong mắt không có chút tình cảm nào, giống như đang nhìn một người xa lạ.
"Em đến là tốt rồi!" Giọng nói anh khàn khàn, giống như không nghe thấy cô đang nói gì, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn.
Sau đó, trước mặt tối sầm, cuối cùng cũng yên tâm, anh biết em không bỏ được anh, cũng giống như anh vậy.
Một chút dấu hiệu cũng không có, người kia cứ như thế trực tiếp ngã xuống trước mặt cô...
Trong đầu Tiêu Tiệp vang lên tiếng nổ lớn, ánh mắt mở to tràn đầy sự sợ hãi, giống như phát điên chạy đến ôm lấy anh, nhưng phát hiện cả người anh rất lạnh, đôi môi tím tái.
"Tại sao có thể như thế? Tại sao có thể như thế? Mau cứu anh ấy, mau cứu anh ấy!" Nước mắt cô tuôn ra như suối, ra sức kề sát mặt mình vào mặt người kia, muốn sưởi ấm cho anh, nhưng tại sao lại vẫn lạnh như thế?
Tất cả mọi người đều ngu ngốc đứng nhìn cảnh trong mưa, đều quên gọi 120, cuối cùng nhân viên quản lý lý trí gọi xe cấp cứu đến, theo xe cấp cứu vội vã đi, dưới ký túc xaslaij trở lại bình thường, giống như mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng mà cây ô ở trong mưa vẫn nhắc nhở các cô, vừa rồi dưới ký túc xá các cô, xảy ra một chuyện tình làm biết bao người căm phẫn, không ngừng lan truyền trong trường học, với nhiều phiên bản. Điều duy nhất không thay đổi, chính là tình cảm chân thành của người đàn ông kia, làm bạn gái của anh ta cảm động, hai người lại hòa hợp như cũ.
"Bạch Tiêu Tiệp, mời em đứng lên." Thầy giáo số học không thể nhịn được nữa, mặc dù bạn nữ này vẻ ngoài rất đẹp, nếu như hôm nay đổi lại là một thầy giáo khác, thì có lẽ cũng sẽ không truy cứu vấn đề mỹ nữ thất thần trong lớp! Nhưng mà, ông thì không! Ông là người có tiếng là nghiêm khắc, cho dù hôm nay người ngồi đây có là chủ tịch nước, ông vẫn làm như thế!
Tiêu Tiệp chợt hoàn hồn, thầm trách Dĩ Đồng sao không lay tỉnh mình.
Cũng trách người kia nữa, mấy hôm nay dính chặt lấy cô, trừ thời gian đi học, còn lại bị anh ra lệnh phải ở cùng một chỗ với anh. Nhớ ngày đó thấy anh ngất trong mưa, trong lòng cô liền hiểu rõ.
Tình yêu không thể nhường, cho dù bây giờ cô buông tay, nhưng Hà Thiếu cũng sẽ không yêu Thẩm Nhã Lâm. Yêu chính là yêu, không có bất kỳ lý do gì, không cần phải nhường lại. Nhã Lâm, coi như Bạch Tiêu Tiệp tôi có lỗi với cô một lần!
Giải quyết xong vấn đề khó thầy giáo đưa ra, mặc dù thầy không cam lòng, nhưng cũng không làm khó nữa: "Được rồi, các bạn học, sau đây tôi sẽ giới thiệu một bạn học mới, bạn ấy là Kiều Đại Vân, mọi người cùng hoan nghênh bạn ấy nào!"
Theo tiếng vỗ tay vang lên, một người đẹp động lòng người đi vào. Mái tóc dài của cô để tự nhiên, nở nụ cười vui vẻ, vẻ ngoài rất dịu dàng, tươi cười chào hỏi mọi người.
"Oa, là người đẹp! Tốt quá! Lớp chúng ta có niều thêm một vị mỹ nữ! Trước có Bạch Tiêu Tiệp, sau có Dĩ Đồng, bây giờ lại có một Kiều mỹ nữ, ôi, lớp chúng ta đúng là tập hợp người đẹp của toàn trường!"
Các bạn học nam đều rối rít nghị luận, quan sát, mong chờ.
Bạch Tiêu Tiệp là hoa đã có chủ, không có chuyện cho bọn họ. Thẩm Dĩ Đồng có quá nhiều người theo đuổi, mặc dù bọn họ ở gần, nhưng mà từ trước đến nay người ta đều không để ý. Bây giờ lại có vị mỹ nhân tươi mát này, nếu như cố gắng một chút, có lẽ sẽ có hy vọng?
Vì thế, vị Kiều mỹ nữ mới đến này, chưa đến mấy ngày đã là nhân vật quan trọng trong lớp, hơn nữa còn được đề cự thẳng vào hội học sinh, thăng chức làm phó chủ tịch hội học sinh, mà chủ tịch chính là Hà Thiếu.
"Dựa vào cái gì mà cô ta mới đến mấy ngày đã được làm phó chủ tịch hội học sinh? Còn chúng ta vẫn chỉ là lính quèn!" Trong hành lang trường học, Dĩ Đồng khó chịu oán giận nói.
Nhưng Tiêu Tiệp không thèm để ý đến những thứ này, đối với việc cạnh tranh chức vị, cô không có hứng thú, nếu như không phải Hà Thiếu ở trong hội học sinh, thì cô cũng sẽ không vào đây đâu!
"Hà Thiếu, anh nhìn chỗ này em xử lý có đúng không?"
Còn chưa đến cửa, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước. Theo lời Dĩ Đồng nói, chính là dịu dàng đến mức hóa thành nước. Tiêu Tiệp cũng nghe thấy, đây chính là Kiều Đại Vân người gần đây đang lấn át danh tiếng của các cô!
Tiêu Tiệp vừa vào cửa, đã thấy hai người đang dựa sát vào nhau, nụ cười biến mất.
"Tiệp Nhi, em đã đến." Hà Thiếu nhìn thấy Tiêu Tiệp, lập tức để việc trong tay xuống, đi đến bên cạnh Tiêu Tiệp, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.