Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ
Chương 91: Người xa lạ cũng không bằng
Nhất Dạ Chi Dạ
13/10/2017
Editor: Trang Lyn
"... Tin tức vừa truyền ra, lập tức thu hút sự chú ý của người trong giới, mọi người đều rối rít suy đoán, Hà Thiếu này luôn làm việc khiêm tốn, bây giờ lại xuất hiện phách lối như thế rốt cuộc vì sao..."
Người chủ trì vẫn còn ríu rít nói không ngừng, một tiếng "Pằng ——".
Mặt Tịch Âu Minh không thay đổi cầm điều khiển tắt ti vi, im lặng nhìn Tiêu Tiệp hồi lâu, lại thấy cô không động nhìn chằm chằm xuống sàn, ánh mắt đờ đẫn. Bầu không khí ấm áp vừa rồi liền tan biến, còn lại cũng chỉ là lạnh lẽo và yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta hoảng sợ. Khóe miệng Tịch Âu Minh cứng ngoắc, lại nhìn Tiêu Tiệp lần nữa, rồi lạnh lùng xoay người đi rời khỏi phòng khách.
Mà Tiêu Tiệp lại không nhận ra bóng lưng rời đi của Tịch Âu Minh, càng không nhận ra nỗi buồn của anh. Cô chỉ im lặng chìm trong suy nghĩ của mình, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Một lúc lâu sau, miệng cô nở nụ cười, nụ cười kia rất lấp lánh. Sau đó ngẩng đầu lên, nhưng phát hiện Tịch Âu Minh đã không còn ở phòng khách, cô hơi nhíu mày, hình như nghĩ đến điều gì đó. Nhấc chân lên, đi theo phương hướng Tịch Âu Minh vừa rời đi. Rất nhiều chuyện không nhất định phải dùng mắt thấy, mà chỉ cần dùng tâm cũng có thể cảm nhận được.
Quả nhiên Tịch Âu Minh ơ trong phòng sách, chỉ là không ngồi ở bàn đọc sách như mọi ngày, mà yên lặng đứng bên cửa sổ, yên lặng cô đơn. Cho dù nghe thấy tiếng bước chân đến, anh cũng không quay đầu lại.
Tiêu Tiệp đi tới, chậm rãi ôm lấy Tịch Âu Minh từ phía sau. Mặt dán vào sau lưng anh, khóe miệng hơi nhếch lên, dịu dàng nói: "Minh, xin lỗi... Còn có, em yêu anh!"
Xin lỗi vừa rồi trầm mặc làm anh đau lòng, nhưng mà em biết em yêu anh.
Lần này Tiêu Tiệp lại tự mình đi đến trước mặt anh, dùng đôi mắt vô cùng chân thành nhìn Tịch Âu Minh: "Minh, em đã nói với anh chuyện Hà Liên rồi, cho nên em tin anh biết tấm lòng của em."
Mặt Tịch Âu Minh không thay đổi nhìn cô, không nói gì, cũng không ngăn cản cô nói tiếp.
"Em thừa nhận lúc đầu em có yêu anh ấy..."
Lưng Tịch Âu Minh cứng đờ, muốn đẩy cô ra, nhưng Tiêu Tiệp lại không cho anh cơ hội, lại ôm lấy anh lần nữa.
"Nhưng mà... Bây giờ em yêu anh, là anh. Vừa rồi em chỉ muốn biết rốt cuộc mình phản ứng thế nào, em đang nghĩ có phải em đã hoàn toàn quên anh ấy hay không, cho nên em yên lặng. Mặc dù biết đây là điều thừa, có lẽ sẽ bị anh hiểu lầm. Nhưng mà, em vẫn lựa chọn làm như thế, anh biết tại sao không... Bởi vì em tin anh... Trái tim em đã hoàn đoàn bị anh lấp đầy không chứa nổi những thứ khác nữa, nên em có can đảm yên tâm làm mọi chuyện."
"Từ giây phút bắt đầu trở thành vợ anh, em đã biết thứ mình muốn là gì. Em đã chuẩn bị xong tất cả, dù ngày nào đó gặp lại, em cũng có thể xem người kia như một người xa lạ. Tất cả quá khứ đối với em mà nói, đều đã qua. Em biết, tương lai của em sẽ là em và anh trải qua."
Mặc dù Tiêu Tiệp không thề thốt đảm bảo cái gì, nhưng mà chỉ vài lời nói bình thường như thế, cũng đã đủ làm cho anh hoàn toàn yên tâm. Chỉ bằng ánh mắt thắng thắn không hề che giấu của Tiêu Tiệp. Còn có việc cô không giữ lại chút nào, anh đã biết, anh yêu người phụ nữ này, người phụ nữ sẽ không đắm chìm trong tình yêu trong quá khứ không ra được.
Nhưng mà, Tịch Âu Minh vẫn không nhịn được trầm giọng nói: "Em cứ quả quyết rằng anh sẽ tin tưởng em như thế sao? Nếu như anh không tin em, rời đi, thì em phải làm sao?"
Được rồi, là anh nhỏ mọn, vừa rồi sự trầm mặc của cô quả thật làm cho anh rất khó chịu. Lo lắng cô sẽ cứ thế rời khỏi mình, quay lại vòng tay của người kia.
Tiêu Tiệp lại cười giống như đóa hoa nở rộ: "Sẽ không, em biết anh nhất định sẽ tin em!" Giọng điệu khẳng định tin chắc rằng như thế, Tịch Âu Minh liếc cô một cái, không lên tiếng, chỉ là khóe miệng đã sớm nhếch lên.
Anh ôm cô, im lặng hồi lâu, trầm giọng nói: "Nhớ lời em đã nói, nếu như quên mất, anh nhất định sẽ không tha cho em."
"Được."
——
Lúc này Tiêu Tiệp đang ăn cơm với Dĩ Đồng trong một nhà hàng Pháp, Dĩ Đồng luôn lén nhìn cô mấy lần, hình như muốn nói gì đó, xong lại thôi.
"Mặc dù mình biết dáng vẻ mìn rất đẹp, nhưng mà cậu cũng không cần dùng ánh mắt... Nóng bỏng như thế nhìn mình..." Nói xong Tiêu Tiệp nở một nụ cười quyến rũ, tiếp tục nói: "Mình cũng không phải lesbian ~"
Dĩ Đồng đang uống nước suýt chút nữa phun ra ngoài,"Cái gì! Mình đâu có dùng ánh mắt nóng bỏng chằm chằm vào cậu! Mình... Ôi... Cái này không phải là không dám hỏi sao?"
Tiêu Tiệp thấy dáng vẻ cô ấy quả thực muốn hỏi lại không dám hỏi, cười nhạt, đối với bạn tốt của mình, từ trước đến nay cô không hề có ý định giấu giếm gì. "Được rồi, cho cậu cơ hội, hỏi đi!"
Quả nhiên Dĩ Đồng liền cười, lập tức cẩn thận cân nhắc nói: "Cậu... Đều biết?"
Tiêu Tiệp lạnh nhạt gật đầu một cái, không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.
Dĩ Đồng để bộ đồ ăn xuống, vẫn không xác định được nói: "Nếu như, mình nói nếu như... Hà Liên vẫn không quên tình cảm giữa các cậu, muốn bắt đầu lại với cậu, cậu có đồng ý với anh ta hay không? Sau đó tiếp nhận anh ta lần nữa?"
Tiêu Tiệp giống như nghe thấy chuyện cười vậy, cười khanh khách nói: "Dĩ Đồng, cậu cảm thấy có thể sao? Trên thế giới này có nhiều đàn ông tốt, tại sao mình phải liều chết treo cổ trên một thân cây? Cậu cho rằng anh ta tốt thế sao, đáng giá để mình tiếp tục một lần nữa sao? Hơn nữa, chẳng lẽ mọi người không nhìn ra, mình rất hài lòng với cuộc hôn nhân hiện tại sao? Bỏ qua một bên thân phận của Tịch Âu Minh, chỉ riêng phần tình cảm của anh ấy đối với mình, cũng đủ để cho mình cảm động suốt đời. Hơn nữa, chuyện đã qua thì cũng đã qua, sao mình có thể đắm chìm trong quá khứ không ra chứ, Dĩ Đồng, cậu cũng quá coi thường mình rồi."
"Vậy nếu như lúc đó anh ta tin tưởng cậu, thì bây giờ các cậu cũng không thành thế này, đúng không?" Nghe thấy những lời nói đó Dĩ Đồng cũng thấy thoải mái rồi, nhưng vẫn không yên lòng hỏi.
"Đối với chuyện không xảy ra, mình sẽ không khẳng định điều gì, cũng không thể đảm bảo cái gì. Nhưng mà, gặp dược Tịch Âu Minh mình rất vui. Còn những người khác, bây giờ với mình mà nói, cũng chỉ là người xa lạ thôi."
Cuối cùng tảng đá trong lòng Dĩ Đồng cũng buông xuống, đồng thời trong lòng cũng thầm phỉ nhổ người nào đó, muốn biết thì tự mình đến hỏi đi! Uy hiếp chồng cô bảo cô hỏi thì ra cái gì! Nhưng, đáp án hôm nay cũng không chỉ làm người đàn ông kia hài lòng, mà chính cô cũng yên tâm.
Đối với Hà Liên, cho dù tình cảm giữa bọn họ đã từng tốt bao nhiêu, nhưng mà, bỏ lỡ, cuối cùng cũng là bỏ lõ!
Lúc này, Dĩ Đồng nhận một cuộc điện thoại, nói trong nhà có chuyện, nên đi về trước. Tiêu Tiệp vẫn còn hơi đói bụng, nên tính ăn hết đồ ăn rồi đi.
Chỉ là muốn một mình yên tĩnh, nhưng hết lần này đến lần khác có người không hề thức thời đến quấy rầy.
Vừa ăn mấy miếng đồ ăn, đã cảm thấy có bóng người lắc lư trước mặt, lúc ngẩng đầu lên liền thấy một khuôn mặt xa lạ.
"Tiểu thư, ăn cơm một mình sao?" Người nọ mang khuôn mặt người qua đường, thấy Tiêu Tiệp không phản ứng lại mình, lại nói: "Mấy anh em chúng tôi đến đây ăn cơm, thấy tiểu thư xinh đẹp như vậy, không nhịn được đến chào hỏi."
Tiêu Tiệp quay đầu, quả nhiên thấy cách đó không xa có mấy người đàn ông đang rướn cổ nhìn sang, trong lòng không vui, mặt trầm xuống, đang muốn nói chuyện, người đàn ông trước mặt lại nói.
"Có thể gặp mặt cũng là một loại duyên phận, tôi xin kính cô một ly... Tôi và các anh em đánh cuộc, ly rượu này cô có thể cho tôi mặt mũi được không?" Chỉ lo Tiêu Tiệp không tin, người đàn ông kia vội vàng giải thích.
Hóa ra chỉ là mấy người đàn ông háo sắc, mặc dù trước kia cũng từng bị đàn ông làm phiền, nhưng phần lớn đều là đứng từ xa vụng trộm nhìn cô. Còn trắng trợn đến chào hỏi như thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Tiêu Tiệp vốn không định để ý đến, nhưng người đàn ông kia lại mang bộ dạng nếu cô không uống thì nhất định không bỏ qua. Vì vậy liền rót một ly rượu, cũng không nhận ly rượu trong tay người đàn ông kia. Uống một hớp, sau đó nhìn về phía anh ta nói: "Tôi đã uống xong, anh có thể đi rồi."
Mấy người đàn ông bàn bên kia lập tức ồn ào, còn người đàn ông kia thấy cô sảng khoái như thế, nhất thời cảm thấy mặt mũi lớn hơn, cũng uống rồi rời đi.
Vốn tưởng rằng chuyện cứ thế là qua, ai biết lát sau lại có một người đàn ông đến, vẫn là bàn vừa rồi, lần này là một người đàn ông khác.
Cũng cầm một ly rượu trong tay, nhìn Tiêu Tiệp nói: "Người đẹp, tôi cũng mời cô một ly."
Tiêu Tiệp nhíu mày, chẳng lẽ cô muốn ăn một bữa cơm yên ổn cũng không được sao?
Người đàn ông kia thấy sắc mặt cô không tốt, lại nói: "Ơ kìa, vừa rồi người đẹp cũng cho người anh em của tôi mặt mũi, bây giờ cũng nên cho tôi mặt mũi chứ! Nếu không tôi cũng không thể quay về giao phó!"
Trong lòng mơ hồ không vui, nhưng vẫn kiên nhẫn mở miệng nói: "Xin hỏi ở bàn bên kia anh có tiếng nói không?"
Người đàn ông kia cảm thấy lạ không biết tại sao cô lại hỏi thế, nhưng đương nhiên theo chủ nghĩa đàn ông sẽ thừa nhận mình là người không có tiếng nói, vì vậy quả quyết nói: "Đó là đương nhiên!"
"Được, ly này tôi kính anh, phiền anh quay về chuyển lời, xin đừng đến quấy rầy tôi nữa."
Vẻ mặt người đàn ông kia ngượng ngùng, chỉ là trước ánh mắt chăm chú của mấy người anh em, anh chỉ có thể cắn răng nói: "Được!"
Vì vậy lại cạn một ly, âm thanh ồn ào lại nổi lên, người đàn ông bề ngoài gọn gàng đi về phía mấy người anh em.
Chỉ là không bao lâu sau, lại một người đàn ông nữa đến. Lần này Tiêu Tiệp thật sự nổi giận, người ngay cả cam kết cũng không thể tuân thủ được, cô không cần hiểu.
Cho nên mặc kệ người đàn ông kia nói gì, Tiêu Tiệp cũng yên lặng ăn cơm, không thèm để ý đến người đàn ông kia chút nào.
Mấy người đàn ông bàn bên kia lại ồn ào, hình như đang cười nhạo người đàn ông này bị người đẹp lạnh nhạt.
Cuối cùng người đàn ông này thẹn quá hóa giận, đặt mạnh ly rượu xuống bàn, nói: "Mẹ nó, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Cô coi mình là ai? Ông đây coi trọng cô là phúc của cô!"
Vẻ mặt Tiêu Tiệp lạnh nhạt, đời này cô xem thường nhất là loại đàn ông tự cho mình là đúng! Còn uy hiếp phụ nữ? Đúng là thứ đàn ông hèn nhát! Đây là khách sạn dưới danh nghĩa của Tịch Âu Minh, an toàn của cô tất nhiên là có người đảm bảo. Đang muốn gọi người đến dọn dẹp rác rưởi, sao biết lại nghe thấy một giọng nói làm người ta chán ghét.
"—— Tiêu Tiệp."
Giọng nói dịu dàng làm khóe môi Tiêu Tiệp hơi nhếch lên, giọng nói thân thiết thế này, giống như lần trước người bị đánh không phải là cô ta, mà người ra tay cũng không phải là cô Bạch Tiêu Tiệp, giọng nói thân mật giống như các cô là bạn tốt vậy, sóng này chưa đi sóng khác đã đến.
Hôm nay Kiều Đại Vân cũng không phải chỉ có một mình, bên cạnh còn dẫn theo người em gái đáng yêu —— Kiều Đại Tâm. Mà hiển nhiên Kiều Đại Tâm tu đạo không đủ, trực tiếp lộ ra vẻ mặt hung ác trước mặt mọi người.
"Đồ phụ nữ không biết xấu hổ, ở đây quyến rũ đàn ông!"
Tiêu Tiệp không tức giận chút nào, chỉ lạnh nhạt nói: "Con ruồi ở đâu đến, thật ồn ào!"
"Cô!" Kiều Đại Tâm tức giận, còn muốn nói điều gì đó nữa nhưng lại bị chị cản lại.
Ánh mắt đảo quanh mấy người, Kiều Đại Vân cười nói: "Chuyện hôm nay mà truyền ra, bên ngoài không biết sẽ khen ngợi sắc đẹp của Tiêu Tiệp như thế nào, ngay cả ăn một bữa cơm cũng có thể dẫn đến vô số người ái mộ. Đúng là làm cho chúng tôi cảm thấy~ bản thân không bằng!"
Kiều Đại Tâm rất khinh thường nói: "Sắc đẹp cái gì chứ! Cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự không biết anh Tịch thích cô ta cái gì?! Không phải chỉ có gương mặt mê hoặc người khác sao?"
Lần này Kiều Đại Vân không ngắt lời của em gái, chỉ cười nhạt nhìn Tiêu Tiệp. Muốn nghe xem cô nói thế nào, nhưng Tiêu Tiệp giống như không coi ai ra gì vẫn tiếp tục ăn, ăn đến vui sướng.
Kiều Đại Vân hơi nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Mấy người đàn ông đứng dậy, ánh mắt cũng đảo quanh trên người mấy người phụ nữ, bọn họ cũng là người có tiếng nói ở thành phố A, hôm nay nhìn trúng mấy người phụ nữ đương nhiên muốn chơi một chút.
Có người không nhịn được nói: " Hôm nay là ngày gì, lại gặp được mấy cô gái xinh đẹp! Các anh em đúng là có phúc!"
Mấy người khác cũng cười to phụ họa.
"Các người là thứ gì chứ, dám nói với tôi như thế, cận thận tương lai các người không chịu nổi!" Kiều Đại Tâm giận dữ, hung ác nói. Mấy tên lưu manh này, vậy mà dám thèm muốn sắc đẹp của cô và chị!
"Ha ha, khẩu khí đúng là lớn! Biết anh em chúng tôi là ai không? Ông đây vừa ý các cô là phúc của các cô!"
"Anh!" Kiều Đại Tâm nóng nảy, nhưng lại tìm không ra lời phản bác. Chỉ hận đầu mình không đủ dùng! Từ ngữ không nhiều!
So sánh ra, Kiều Đại Vân bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn Tiêu Tiệp vẫn còn bình tĩnh ăn đồ ăn, cười một tiếng, nói với mấy người kia: "Tôi không biết các người là ai, chỉ là các người có biết người vừa rồi các người trêu chọc là ai không? Cô ấy chính là vợ của Tịch Âu Minh."
Kiều Đại Vân vẫn dùng giọng điệu trêu ghẹo, nói ra thân phận của Tiêu Tiệp người bị người khác trêu chọc. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng Tiêu Tiệp không tiết hạnh.
Quả nhiên mấy người đàn ông kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, danh tiếng của Tịch Âu Minh ở trong giới rất vang dội, nếu như vừa rồi cô gái đó thật sự là vợ Tịch Âu Minh, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ chết! Hơn nữa, tội danh trêu ghẹo này cũng quá lớn! Đủ làm bọn họ chịu không nổi! Chỉ là, nghe nói Tịch Âu Minh rất sủng vợ, sao có thể để cô ấy đến đây ăn cơm một mình! Có lẽ cô gái này chỉ hù dọa bọn họ mà thôi!
Nghĩ thế, mấy người đàn ông hơi yên tâm, lập tức hừ lạnh đi ra, "Muốn lừa gạt chúng tôi! Cô cho rằng chúng tôi sẽ tin sao? Cũng không hỏi thăm xem chúng tôi là ai?! Cho dù là thật thì sao, có gì phải sợ! Cô cho rằng anh ta có thể làm khó dễ chúng tôi được sao? Các anh em, dẫn mấy cô gái này đi!"
Dứt lời mấy người liền muốn đi lên bắt người, Kiều Đại Tâm lấp sau lưng Kiều Đại Vân, bộ dạng sợ hãi. Vẻ mặt Kiều Đại Vân cũng rét lạnh, còn muốn tiếp tục nói gì đó, liền nghe thấy một giọng nói truyền đến. Trong lòng mừng rỡ, lập tức quay đầu lại.
"Dừng tay!" Một tiếng quát lạnh lùng, theo đó, mấy người vệ sĩ đứng xếp hàng ngay ngắn, giống như nghênh đón một nhân vật lớn ra sân.
Quả nhiên, hàng ngũ vừa khớp, người kia liền xuất hiện.
Cho dù không ngẩng đầu lên, Tiêu Tiệp cũng biết lúc này người xuất hiện là ai. Nhiều năm không gặp, giọng nói của chú Mẫn vẫn trầm như cũ. Không ngờ, bọn họ sẽ gặp nhau vào hôm nay.
"Liên, anh đã đến." Kiều Đại Vân lập tức chạy đến, nhào vào lòng người kia, giống như rất tủi thân, ngay cả vai cũng run rẩy. Hà Liên cũng rất thuần thục vỗ nhẹ lưng cô trấn an.
"Anh rể, anh đã đến, anh không biết những người này có bao nhiêu đáng ghét đâu, lại dám dòm ngó chị xinh đẹp!" Kiều Đại Tâm lập tức chuyển trọng tâm sang chị của mình.
Ánh mắt lạnh giá của người kia quét qua mấy người ở đây, lúc ánh mắt quét qua mấy người đàn ông kia, toàn thân tỏa ra khí lạnh, nhưng lúc ánh mắt anh rơi vào người phụ nữ vẫn đang yên lặng ăn đồ ăn, giống như chuyện vừa rồi không ảnh hưởng chút nào đến cô, thì mắt anh hơi nheo lại.
"Còn lo lắng cái gì! Còn không kéo những người này ra ngoài!" Chú Mẫn quyết đoán mở miệng nói.
Mấy người đàn ông kia giống như con gà con bị diều hâu vồ xách ra ngoài, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không kịp.
Kiều Đại Tâm thấy ánh mắt Hà Liên vẫn dừng trên người Tiêu Tiệp, trong lòng giận dữ, lập tức nói: "Cô cái người phụ nữ không có giáo dục này, chúng tôi vừa mới giúp cô giải quyết phiền toái, bây giờ cô ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói sao?"
Tiêu Tiệp đã ăn no, cho dù chưa ăn no, hôm nay cũng nhìn đến no rồi. Cô lạnh nhạt lấy giấy ăn lau miệng, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Đại Tâm, không thèm nhìn người kia một cái.
Lúc này ti vi bên cạnh vừa vặn chiếu một bộ phim hoạt hình, hình ảnh rất hài hước, Tiêu Tiệp không nhịn được chỉ vào hỏi: "Biết đó là gì không?"
Tất cả mọi người nhìn theo ngón tay cô chỉ sang, Kiều Đại Vân muốn ngăn cản em gái cũng không kịp.
Kiều Đại Tâm mơ hồ, mặc dù không biết rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì, nhưng vì biểu hiện mình cái gì cũng biết, rất nhanh tiếp lời: "Người phụ nữ dốt nát, mặc dù đây là anime, nhưng chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra đây là một con chó!"
"A, thụ giáo*, vậy cô biết con chó này đang làm gì không?" Tiêu Tiệp hết sức khiêm tốn thỉnh giáo.
*Thụ giáo: Chịu sự dạy bảo
Lòng hư vinh của Kiều Đại Tâm được thỏa mãn, càng khinh thường nói: "Ngay cả cái này cũng không nhìn ra, con chó này đang bắt con chuột!"
Tiêu Tiệp bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Hóa ra cô cũng biết là con chó bắt con chuột sao?"
Cách đó không xa nhân viên phục vụ nghe thấy, cũng không nhịn được cười trộm.
Đầu óc Kiều Đại Tâm xoay quanh mấy chữ này mãi mới phản ứng ra, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, tức giận nói: "Cô nói chúng tôi xen vào việc của người khác?"
Ánh mắt Tiêu Tiệp vô tội nói: "Tôi lại không chỉ mặt gọi tên, cô thừa nhận làm gì?"
Mặt Kiều Đại Tâm đỏ bừng, còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này bị Kiều Đại Vân ngăn lại: "Tiêu Tiệp, em gái mình còn trẻ không hiểu chuyện, mong cậu là trưởng bối đừng chấp nhất với nó."
Trưởng bối? Tuổi Kiều Đại Tâm rất nhỏ sao?
"Chị, sao chị phải khách sáo với cô ta chứ?" Kiều Đại Tâm nín một bụng tức giận, không nhổ ra được rất không vui.
"Cô cái đồ hồ ly tinh này! Cô đã nói gì với anh Tịch, bây giờ tôi đã bị đuổi, cô vui chưa?"
Tiêu Tiệp nhíu mày, Kiều Đại Tâm bị đuổi? Cô đúng là không biết. Nhưng mà, đây là chuyện vui.
"Cô đừng giả vờ không biết gì, trừ cô người phụ nữ xấu xa này ra thì làm gì có người nào biết làm loại chuyện đâm sau lưng người khác này!" Kiều Đại Tâm nói đâu vào đó, dẫn đến không ít người vây xem, mà Kiều Đại Vân chính là cười nhạt một tiếng, lại không ngăn cản.
"Nếu như tôi là cô, sẽ xem xét lại mình một chút, tại sao lại bị đuổi? Nếu như lời của tôi có uy lực, tôi muốn bất kỳ công ty nào chứ không tùy tiện đuổi một người. Ngược lại, nếu như tâm tư người này không tốt, lòng dạ xấu xa, tôi muốn... Thì bất cứ công ty nào cũng sẽ không thuê một người như thế!" Tiêu Tiệp trầm giọng nói, cho dù tính tình tốt bao nhiêu, bị người hết lần này đến lần khác trêu chọc cũng nổi giận thôi.
Những người khác tỉnh ngộ, hóa ra là người phụ nữ không có bản lãnh tâm địa xấu xa nên mới bị đuổi việc, suy cho cùng làm gì có công ty nào tùy tiện đuổi việc một người có năng lực chứ? Mà bây giờ người phụ nữ này lại còn đẩy trách nhiệm lên người khác! Đúng là không biết xấu hổ!
Nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, vẻ mặt Kiều Đại Tâm lúc đỏ lúc trắng.
"Ha ha, cô cố nói những lời này uy hiếp tôi, không phải là lo lắng tôi sẽ truyền bá chuyện của cô làm cho cô khó chịu sao?" Kiều Đại Tâm thù hận nói.
"Muốn thử một chút sao?" Tiêu Tiệp nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói.
"Cô nói gì?" Đầu óc Kiều Đại Vân không kịp xoay chuyển.
"Nếu như cô cảm thấy chỉ bằng những lời này có thể bôi nhọ thanh danh mà cô lại có thể toàn thân rút lui*, vậy thì cô thử xem." Tiêu Tiệp lạnh nhạt bình tĩnh nói.
*Toàn thân rút lui: Thành ngữ chỉ việc thoát khỏi trốn thoát mà không hề hấn gì.
"..."
Trong lòng Kiều Đại Tâm tức giận, nhưng lại rất sợ hãi, bản lãnh của Bạch Tiêu Tiệp cô không biết, nhưng bản lãnh của Tịch Âu Minh thì cô biết rất rõ! Muốn làm cho một người mãi mãi không thể trở mình là một chuyện rất dễ dàng.
Tịch Âu Minh rất sủng Bạch Tiêu Tiệp, người khác có lẽ không biết, nhưng cô lại rất rõ. Từng có một ông chủ ở sân golf nói lời sỉ nhục Tiêu Tiệp, kết quả từ đó đến giờ ông chủ này vẫn chưa từng xuất hiện trong giới thượng lưu.
Cuối cùng Kiều Đại Tâm cũng không mở miệng nữa, người cứng đờ mắt trợn trừng nhìn Tiêu Tiệp.
Từ lúc mới bắt đầu Kiều Đại Vân chỉ muốn xem kịch vui, nhưng mà bây giờ biểu cảm trên khuôn mặt lại có chút khó coi. Nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, nói lời khuyên giải: "Tiêu Tiệp, em gái mình còn nhỏ không hiểu chuyện, cậu đừng so đo với nó có được không?"
Tiêu Tiệp nở nụ cười nhạt nói: "Làm sao lại thế được? Cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi suy nghĩ luôn có chút không chín chắn, chúng ta đều là trưởng bối đương nhiên sẽ thông cảm."
Mọi người ồn ào, đã hai mươi tuổi rồi còn không biết xấu hổ nói tuổi còn nhỏ! Đúng là đủ không biết xấu hổ! Giả bộ non nớt cái gì!
Kiều Đại Tâm vừa tức giận vừa xấu hổ, lại muốn mở miệng nói chuyện. Lén nhìn chị, nhưng lại phát hiện vẻ mặt chị thay đổi, biết có trò hay, liền tạm thời không nói nữa.
Quả nhiên,một khắc trước mặt Kiều Đại Vân còn bình tĩnh, thế nhưng lúc này lại mặt đầy u oán, giống như trong lòng bị tủi thân nhưng không nói ra. Nước mắt đã sớm chiếm giữ đôi mắt to xinh đẹp, đôi mắt đầy nước mắt trông đến đáng thương.
"Mình biết Tiêu Tiệp vẫn không muốn tha thứ cho mình, cũng biết cậu luôn không thích mình. Cậu trách mình thế nào cũng không sao, dù cậu bảo Tịch Âu Minh đuổi em gái mình cũng không sao. Nhưng mà, mình và Hà Liên yêu nhau thật lòng, cậu đừng giận mình nữa có được không? Mình rất muốn nhận được sự tha thứ của cậu, nếu như cậu cho rằng chuyện hồi đó cậu làm với mình còn chưa làm cậu bớt giận, cậu cũng có thể giống như lần trước vậy tát mình mấy cái, mình cũng sẽ không oán hận câu nào, chỉ cần cậu vui vẻ vẫn còn xem mình là bạn là được rồi!"
Tiêu Tiệp lại bấm đùi cố gắng nghe câu chuyện buồn ngủ này, lúc đầu Kiều Đại Vân này muốn em gái lên tiếng làm nhục mình, cô ta thì ở bên cạnh xem. Sau thấy làm nhục thất bại, không nhịn được liền tự mình ra tay. Bộ dạng đáng thương này, đúng là... Không làm diễn viên thật đáng tiếc!
Khóe miệng Tiêu Tiệp nhếch lên, cố ý ở bên tai Hà Liên nói ra mấy lời tâm huyết này, nhắc đến chuyện xưa cô đã từng bắt cóc cô ta, là muốn Hà Liên trút giận ch cô ta đi, quả nhiên, người trước mặt luôn không nói chuyện, lúc này lên tiếng.
"Vân Nhi, cô ấy đánh em?" Giọng nam trầm thấp vang lên, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.
Kiều Đại Vân muốn nói lại thôi, giống như chịu tủi thân rất lớn nhưng không nói, nước mắt dồn trong đáy mắt, muốn ra sức giữ lại nhưng không nhịn được, bộ dạng uất ức rất đáng thương.
Cuối cùng là Kiều Đại Tâm thay mặt lên tiếng, giọng nói tràn đầy thù hận: "Đúng vậy, chính là người phụ nữ này, cô ta không chỉ đánh chị, còn nói ra những lời sỉ nhục chị, anh rể, anh phải làm chủ cho chị!"
"Là thế này phải không?" Bỗng nhiên giọng người đàn ông trở nên lo lắng.
"Tâm Nhi! Đừng nói linh tinh, không phải vậy đâu Hà Liên... Em không sao, thật sự không sao, Tiêu Tiệp không bắt nạt em, thật sự không có, vừa rồi em lỡ miệng nói sai... Anh vừa mới quay về hai ngày, đừng vì chuyện của em mà tốn sức có được không?" Giọng điệu khuyên nhủ của Kiều Đại Vân vừa vội vàng vừa khẩn trương, vừa rồi rõ ràng nói có, bây giờ lại phủ nhận, lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Tiêu Tiệp đã từng nghĩ rất nhiều tình cảnh gặp lại Hà Liên, nghĩ trong lòng mình có lẽ sẽ có nhiều loại tâm trạng, chỉ là, cô không muốn nói, nhưng lúc cảnh này thật sự xảy ra trước mắt, lòng cô lại cảm thấy bình tĩnh.
Bình tĩnh làm người ta cảm thấy buồn cười, hai người đã từng yêu nhau như thế, nhưng bây giờ ngay cả người xa lạ cũng không bằng. Ngay cả gặp lại cũng như vậy, chứa đầy mưu tính.
Nhìn khuôn mặt như điêu khắc kia, lòng cô bình tĩnh như nước. Hóa ra, cái gọi là thề non hẹn biển bất quá cũng chỉ như thế, đối với Hà Liên, lòng cô đã sớm không còn dao động.
Mà Hà Liên chắc cũng thế, từ lúc bắt đầu xuất hiện, ánh mắt anh trước sau đều dừng trên người Kiều Đại Vân, cho đến lúc này cuối cùng ánh mắt mới chuyển đến trên người cô.
Kiều Đại Tâm mừng thầm, đây là muốn trả thù cho chị sao?
Kiều Đại Vân dịu dàng chôn mặt trong ngực Hà Liên, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Tiệp lại rất đắc ý.
"Bạch tiểu thư!" Giọng vẫn trầm thấp như cũ.
Tiêu Tiệp cười nhạt, chỉ là đáy mắt lại không có một tia tình cảm. Giống như đang nhìn một người không liên quan, thậm chí so với người không liên qua còn lạnh nhạt hơn, Hà Liên, anh có tư cách gì mà dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi? Người mắc nợ mãi mãi chỉ có mình anh mà thôi!
Giọng so với anh càng lạnh nhạt hơn, khóe miệng nhếch lên: "Hà Thiếu, có gì chỉ giáo?"
Lời mở đầu hôm nay, đã định trước kết quả đã không thể nào thay đổi.
"Mấy ngày trước cô ra tay đánh Vân Nhi?" Hà Liên trầm giọng mở miệng, ánh mắt rất âm u.
"Tôi nói không anh có tin không?" Tiêu Tiệp bình tĩnh nói.
"Cô... Cô rõ ràng có!" Kiều Đại Tâm không nhịn được kêu ầm ĩ.
Vẻ mặt Kiều Đại Vân cứng lại, bỗng nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, cô chưa từng nghĩ đến Tiêu Tiệp sẽ phủ nhận, lấy sự hiểu biết của cô về Tiêu Tiệp, Tiêu Tiệp nhất định sẽ thừa nhận, đến lúc đó sự việc sẽ theo kế hoạch của cô. Nhưng mà hôm nay, cô vội vàng nhìn về phía Hà Liên, ánh mắt rất đáng thương.
"Vân Nhi sẽ không nói dối."
"Chỉ vậy đã xong? Còn vẽ vời thêm chuyện, giả bộ hỏi tôi làm gì? Nhưng mà... Tôi muốn hỏi Vân Nhi của anh một chút, tôi đánh cô ta ở đâu? Có chứng cứ gì chứng minh là tôi đánh cô ta không? Nhân chứng, video hoặc là ảnh?" Tiêu Tiệp cười nói tự nhiên, không có một chút sợ hãi nào.
Hà Liên trầm mặc.
"Tiêu Tiệp... Mình biết cậu đang trách mình và Liên... Nhưng mà, chúng mình yêu nhau thật lòng... Cho dù cậu đã từng làm gì với mình, mình cũng sẽ không trách cậu, thật đó. Chỉ mong cậu đừng hận mình, mình rất quan tâm cậu người bạn này..." Nước mắt Kiều Đại Vân giống như hạt châu, từng hạt từng hạt chảy xuống. Làm sao cô có thể nói ra, Tiêu Tiệp đánh cô ở đâu. Hơn nữa... Đúng là không có chứng cứ! Càng không có nhân chứng vật chứng!
Thấy dáng vẻ tủi thân này của Kiều Đại Vân, ánh mắt Hà Liên ngày càng sắc bén, lời nói cũng bén nhọn hơn: "Hừ, có chứng cứ hay không thì sao? Năm đó có chứng cứ không phải cô cũng không thừa nhận sao! Hôm nay, thủ đoạn thế nhưng càng ngày càng tầm thường! Không biết thu lại chút nào, uổng phí tâm sức của chúng tôi! Còn tưởng rằng cô sẽ hối hận!"
Uổng phí tâm sức? Cô còn không biết bọn họ vì cô mà uổng phí tâm sức gì? Là lúc đầu không truy cứu "tội" cô sao hay là hai người phản bội cô ra nước ngoài!
Tiêu Tiệp cười khe khẽ, mắt đẹp cong thành hình vòng cung, vừa muốn mở miệng nói, liền bị một giọng nam cắt đứt.
"Cảm ơn Hà Thiếu nhắc nhở, lần sau tôi sẽ bảo người phụ nữ của tôi, dùng một chút thủ đoạn cao minh hơn, để báo đáp dụng tâm lương khổ của Hà Thiếu!" Giọng nói giống như tiếng trời bỗng nhiên vang lên, xác thực làm Tiêu Tiệp thoáng kinh ngạc.
Cô biết đều là người trong giới, cuối cùng sẽ có ngày Tịch Âu Minh và Hà Liên gặp nhau, nhưng mà cô không ngờ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy, hơn nữa còn là trong một tình cảnh —— buồn cười thế này.
"Anh Tịch..."
Kiêu Đại Tâm không nhịn được gọi một tiếng, nhưng mà Tịch Âu Minh không thèm để ý đến cô chút nào, làm cô có một bụng lời nói cũng chỉ có thể nuốt lại, vẻ mặt cũng trở nên rất khó coi.
Có lẽ vì ngại Hà Liên ở đây, Kiều Đại Vân cũng không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt vô tội nhìn Tịch Âu Minh, hy vọng anh có thể niệm tình xưa nhìn cô một chút. Đáng tiếc, bây giờ Tịch Âu Minh chỉ lo đối phó "tình địch" trước kia nên không thèm nhìn cô.
"Bây giờ mọi người đều nói Tịch Thiếu bá sủng vợ, đến nỗi không giới hạn, hôm nay vừa thấy, quả nhiên... Danh bất hư truyền*." Hà Liên nhếch môi cười giễu cợt.
*Danh bất hư truyền: Tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng như thực tế.
Xem ra lần tụ họp trước, Tịch Âu Minh dung túng Tiêu Tiệp độc chiếm thức ăn đã bị truyền ra ngoài. Bốn chữ phía sau bị Hà Liên cắn chặt, hình như chỉ là vì nói rõ, Tịch Âu Minh vì sủng Tiêu Tiệp, mà ngay cả nguyên tắc cơ bản nhất cũng không để ý!
Có người trời sinh chính là kẻ địch, có người trời sinh không có cách nào có thể trở thành bạn. Giống như Bạch Tiêu Tiệp và Kiều Đại Vân, giống như Tịch Âu Minh và Hà Liên. Cho nên chỉ vừa thấy mặt, liền nhất định chiến tranh không dứt.
"Quá khen rồi, danh tiếng Hà Thiếu... Cũng rất vang dội, Tịch mỗ... Tự thấy bản thân không bằng!" Tịch Âu Minh than thở, giống như đang oán thán mình không bằng Hà Liên.
Hà Liên đã từng vứt bỏ Tiêu Tiệp, dẫn theo Kiều Đại Vân cùng đi nước ngoài, vứt bỏ lời thề của hai người. Chuyện năm đó, mặc dù người biết không nhiều, hơn nữa người biết đều nghiêng về phe Hà Liên, từ đó xem nhẹ chân tướng sự thật.
Hôm nay mọi người từ từ nhớ lại, chuyện này có nhân tất có quả. Nếu như Kiều Đại Vân biết thân biết phận, cho dù là thật sự bị bắt cóc, cũng không cần đi ra nước ngoài cùng Hà Liên. Như vậy có thể thấy, có lẽ hai người đã sớm bí mật thông đồng, để Tiêu Tiệp gánh tốt hơn, vừa vặn mượn chuyện "bắt cóc" rời đi.
Cho dù là Kiều Đại Tâm ngu dốt cũng nghe được ý châm chọc trong lời nói của Tịch Âu minh, càng không phải nói Hà Liên. Nhưng mà chỉ vài ba lời nói đã bị đánh bại, thì Hà Liên cũng sẽ không thể đứng vững trên thương trường bao nhiêu năm qua mà không ngã.
"Như nhau thôi, nếu Tịch Thiếu đã ra mặt, thì Hà mỗ cũng nể mặt, chuyện ngày đó bỏ qua cũng được. Chỉ là mong Bạch tiểu thư kìm chế, chuyện đã qua đều đã qua, xin đừng liên lụy đến người vô tội! Đừng làm vài chuyện tổn thương đến người khác, lại càng đừng làm một số chuyện khiến cho người ta hiểu lầm."
Hà Liên một lời hai nghĩa, đây là nhìn mặt mũi Tịch Âu minh nên mới không truy cứu trách nhiệm của cô. Cô cũng không cần phải làm mấy chuyện ghen tuông của phụ nữ, đánh Kiều Đại Vân, làm cho người khác hiểu lầm cô còn thích anh. Chuyện đã qua lâu như vậy, còn so đo tính toán làm gì, cũng quá không hiểu chuyện rồi!
Tiêu Tiệp thân mật nắm tay Tịch Âu Minh, lén lút bóp nhẹ anh một cái, ra hiệu anh không cần nói, để cô nói. Nhìn về phía đôi nam nữ kia cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng: "Hà Thiếu nói đúng, mặt mũi chồng tôi đúng là rất quý giá, ai ai cũng cho anh ấy mặt mũi. Chỉ là mọi việc cũng nên chú trọng chứng cứ, cung cấp chứng cứ rõ ràng, chỉ nghe lời một bên, đó là người tầm thường mới thế. Hà Thiếu là người thông minh hiểu chuyện như thế, chắc không như thế đi, đúng không?"
Cho dù thật sự đánh rồi, thì sao? Các người có chứng cứ sao? Chuyện "hãm hại" bắt cóc năm đó, không phải anh cũng chỉ nghe lời một bên sao, thấy được cái gọi là hình của cô, đã nhận định đó là chứng cứ, định tội cô.
Nếu quan tâm chứng cứ như thế, thì hôm nay liền lấy chứng cứ ra đi, chỉ bảo cô đã từng động tay chân với Kiều Đại Vân. Không bằng không chứng, anh lại có lý do gì ở đây khoa tay múa chân.
Hà Liên cứng họng, thân thể cao lớn, con ngươi sâu và đen, vẻ mặt trử nên rất khó coi.
"Cô! Rõ ràng cô đã đánh chị tôi, bây giờ còn ở đây ngụy biện. Anh rể, anh phải làm chủ cho chị!" Cuối cùng Kiều Đại Tâm không nhịn được tính tình bộc phát.
Bạch Tiêu Tiệp vẫn luôn là cái gai đâm trong lòng cô, đau đến mức cô muốn rút ra cũng không được, mỗi ngày đều đau khổ! Hôm nay có núi dựa, dù anh Tịch sủng cô ta đi nữa, cũng sẽ không vì cô ta mà đối nghịch với Hà Thiếu.
Hơn nữa đúng là cô ta đánh chị, vết thương kia cô đã từng nhìn thấy, bầm tím một mảng, nhìn ra được một cước kia là xuất toàn lực!
"Anh rể, Bạch Tiêu Tiệp thật sự đánh chị, không tin anh bảo chị..." Kiều Đại Tâm sốt ruột, suýt nữa nhanh miệng nói ra, may mà Kiều Đại Vân kịp thời ngăn lại.
Chỉ thấy bộ dạng cô yếu đuối, giống như gió thổi ngã ngay, "Tâm Nhi! Đừng nói nữa, còn không xin lỗi Tiêu Tiệp. Nếu như mọi người đã nhận định là không có chuyện đó, vậy thì chính là không có."
Nói xong dáng vẻ lảo đảo lắc lư, nếu như không phải có Hà Liên đỡ, có lẽ đã thật sự ngã xuống.
Tịch Âu Minh nhíu mày, cũng không biết đang suy nghĩ sâu xa cái gì.
Tiêu Tiệp dựa sát vào Tịch Âu Minh, hết sức quan tâm nói: "Nghe lời này của Kiều Đại Vân, hình như là chúng ta ỷ thế hiếp người xử oan người tốt. Thật ra thì có chính là có, không có chính là không có, nói bậy thế nhưng là phạm pháp đấy ~"
"Cô nói linh tinh gì đó, cái gì mà nói bậy phạm pháp!" Kiều Đại Tâm lại lần nữa không chịu được nói ra.
Tiêu Tiệp thản nhiên cười một tiếng, tốt bụng dạy dỗ nói: "Đúng vậy, chẳng lẽ lúc học đại học cô chưa từng học pháp luật sao? Phỉ báng cũng là một loại tội danh đấy."
Mặt Kiều Đại Tâm đỏ bừng, đây là cô ta đang mỉa mai cô không có học vấn sao! Không hiểu pháp luật! Quá khinh người rồi!
Khóe miệng Tịch Âu Minh nhếch lên, không ngờ vợ anh lại thông minh như vậy. Nhớ lại hồi mới gả cho anh, bộ dạng dịu dàng kia, làm hại anh còn tưởng cưới một con mèo nhỏ dịu dàng về. Hóa ra là thực lực cất giấu không bùng nổ! Ừ, xem ra lúc đầu đối với anh vẫn còn nhẹ tay rồi, sau này nhất định không được đắc tội vợ!
Trong lòng Tịch Âu Minh thầm nghĩ, cũng đồng thời âm thầm hạ quyết tâm.
Nhìn bộ dạng khóc không ra nước mắt của hai chị em Kiều Đại Vân, Hà Liên không nhịn được lại lên tiếng.
"Bạch tiểu thư, tha cho người khác được thì nên tha, mọi việc đều phải giữ lại ba phần tình cảm, đây mới là đạo lý làm người!"
Nghe thấy giọng điệu hùng hổ dọa người của Hà Liên, Tiêu Tiệp thật sự thất vọng. Sao lúc đầu cô lại yêu một người đàn ông như vậy? Cho đến bây giờ vẫn u mê không tỉnh, cuối cùng ai đúng ai sai còn không phân biệt rõ!
Cô buông tay Tịch Âu Minh ra, nào biết Tịch Âu Minh lại không cho, cô không thể không cho anh ánh mắt trấn an, lúc này anh mới cho phép.
Tiêu Tiệp từ từ đi đến, thản nhiên nhìn vào mắt Hà Liên. Chỉ thấy vẻ ngoài anh vẫn đẹp trai như cũ, lông mày dày đậm, chiếc mũi cao thẳng, cằm kiên nghị.
Đối mặt với cô, là một đôi mắt sâu như biển, bên trong lại có chút ẩn nhẫn và đau khổ...
Kiều Đại Tâm thấy cô đi đến, có chút sợ hãi trốn sau lưng chị. Mà Kiều Đại Vân lại nhìn cô phòng bị, rất sợ đột nhiên cô làm ra hành động kinh người gì đó.
Chỉ thấy Tiêu Tiệp đứng bên cạnh Hà Liên, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười mê hoặc lòng người.
"Đầu tiên, xin gọi tôi là Tịch thiếu phu nhân, ngay trước mặt chồng tôi gọi tôi là tiểu thư. Hà Thiếu chắc chắn đây là giữ lại ba phần tình cảm cho người khác, mà không phải trước mặt mọi người làm mất mặt chồng tôi? Thứ hai, tôi không truy cứu chuyện các người "phỉ báng" tôi đã coi như là tận tình tận nghĩa rồi, Hà Thiếu còn muốn tôi làm thế nào nữa đây?"
Chuyện sự thật không quan trọng, quan trọng là mọi người tin tưởng cái gì, có bằng chứng mới là vương đạo!
Hà Liên bất tri bất giác bị nụ cười của cô mê hoặc, theo bản năng đẩy Kiều Đại Vân ra, mặc kệ vẻ mặt người trong lòng trắng bệch cũng không quan tâm.
Tiêu Tiệp thoải mái cười một tiếng, giống như sớm biết trước, cô kiễng chân, miệng dán bên tai Hà Liên, nhỏ giọng nói: "Biết đời này tôi hối hận nhất chuyện gì không? Đó chính là lúc đầu yêu anh!"
Thân thể Hà Liên căng thẳng, hình như đang run rẩy, đưa tay muốn bắt được Tiêu Tiệp, lại bị cô nhẹ nhàng tránh đi, trơ mắt nhìn cô mềm mại đáng yêu dựa vào trong lòng người khác.
Bỗng nhiên Tịch Âu Minh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ti vi, vô cùng ngạc nhiên nói: "Đây không phải bộ phim tôi mới lỡ tay mở sao? Sao ở đây cũng chiếu?"
Nhân viên phục vụ hoảng sợ, vừa rồi chỉ mải xem náo nhiệt, lại không kịp sửa lại ti vi, vội vàng đi lên điều chỉnh.
Tiêu Tiêp liếc anh một cái, thảo nào đúng lúc như vậy, hóa ra lại do anh cố ý mở. Tịch Âu Minh nhếch khóe miệng, đáp lại cô bằng ánh mắt nhu tinh* như nước.
*Nhu tình: Tình cảm dịu dàng.
Một màn đối mặt này của bọn họ, trong mắt người ngoài là cực kỳ ân ái.
Bầu trời mùa hè, sáng rực, trời trong xanh, chỉ là có món đồ tốt cũng không trở về được.
Vẻ mặt Kiều Đại Vân vẫn như cũ, chỉ là móng tay đã đâm sâu vào trong thịt.
Mà Kiều Đại Tâm vẫn si ngốc nhìn phương hướng Tịch Âu Minh rời đi.
"... Tin tức vừa truyền ra, lập tức thu hút sự chú ý của người trong giới, mọi người đều rối rít suy đoán, Hà Thiếu này luôn làm việc khiêm tốn, bây giờ lại xuất hiện phách lối như thế rốt cuộc vì sao..."
Người chủ trì vẫn còn ríu rít nói không ngừng, một tiếng "Pằng ——".
Mặt Tịch Âu Minh không thay đổi cầm điều khiển tắt ti vi, im lặng nhìn Tiêu Tiệp hồi lâu, lại thấy cô không động nhìn chằm chằm xuống sàn, ánh mắt đờ đẫn. Bầu không khí ấm áp vừa rồi liền tan biến, còn lại cũng chỉ là lạnh lẽo và yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta hoảng sợ. Khóe miệng Tịch Âu Minh cứng ngoắc, lại nhìn Tiêu Tiệp lần nữa, rồi lạnh lùng xoay người đi rời khỏi phòng khách.
Mà Tiêu Tiệp lại không nhận ra bóng lưng rời đi của Tịch Âu Minh, càng không nhận ra nỗi buồn của anh. Cô chỉ im lặng chìm trong suy nghĩ của mình, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Một lúc lâu sau, miệng cô nở nụ cười, nụ cười kia rất lấp lánh. Sau đó ngẩng đầu lên, nhưng phát hiện Tịch Âu Minh đã không còn ở phòng khách, cô hơi nhíu mày, hình như nghĩ đến điều gì đó. Nhấc chân lên, đi theo phương hướng Tịch Âu Minh vừa rời đi. Rất nhiều chuyện không nhất định phải dùng mắt thấy, mà chỉ cần dùng tâm cũng có thể cảm nhận được.
Quả nhiên Tịch Âu Minh ơ trong phòng sách, chỉ là không ngồi ở bàn đọc sách như mọi ngày, mà yên lặng đứng bên cửa sổ, yên lặng cô đơn. Cho dù nghe thấy tiếng bước chân đến, anh cũng không quay đầu lại.
Tiêu Tiệp đi tới, chậm rãi ôm lấy Tịch Âu Minh từ phía sau. Mặt dán vào sau lưng anh, khóe miệng hơi nhếch lên, dịu dàng nói: "Minh, xin lỗi... Còn có, em yêu anh!"
Xin lỗi vừa rồi trầm mặc làm anh đau lòng, nhưng mà em biết em yêu anh.
Lần này Tiêu Tiệp lại tự mình đi đến trước mặt anh, dùng đôi mắt vô cùng chân thành nhìn Tịch Âu Minh: "Minh, em đã nói với anh chuyện Hà Liên rồi, cho nên em tin anh biết tấm lòng của em."
Mặt Tịch Âu Minh không thay đổi nhìn cô, không nói gì, cũng không ngăn cản cô nói tiếp.
"Em thừa nhận lúc đầu em có yêu anh ấy..."
Lưng Tịch Âu Minh cứng đờ, muốn đẩy cô ra, nhưng Tiêu Tiệp lại không cho anh cơ hội, lại ôm lấy anh lần nữa.
"Nhưng mà... Bây giờ em yêu anh, là anh. Vừa rồi em chỉ muốn biết rốt cuộc mình phản ứng thế nào, em đang nghĩ có phải em đã hoàn toàn quên anh ấy hay không, cho nên em yên lặng. Mặc dù biết đây là điều thừa, có lẽ sẽ bị anh hiểu lầm. Nhưng mà, em vẫn lựa chọn làm như thế, anh biết tại sao không... Bởi vì em tin anh... Trái tim em đã hoàn đoàn bị anh lấp đầy không chứa nổi những thứ khác nữa, nên em có can đảm yên tâm làm mọi chuyện."
"Từ giây phút bắt đầu trở thành vợ anh, em đã biết thứ mình muốn là gì. Em đã chuẩn bị xong tất cả, dù ngày nào đó gặp lại, em cũng có thể xem người kia như một người xa lạ. Tất cả quá khứ đối với em mà nói, đều đã qua. Em biết, tương lai của em sẽ là em và anh trải qua."
Mặc dù Tiêu Tiệp không thề thốt đảm bảo cái gì, nhưng mà chỉ vài lời nói bình thường như thế, cũng đã đủ làm cho anh hoàn toàn yên tâm. Chỉ bằng ánh mắt thắng thắn không hề che giấu của Tiêu Tiệp. Còn có việc cô không giữ lại chút nào, anh đã biết, anh yêu người phụ nữ này, người phụ nữ sẽ không đắm chìm trong tình yêu trong quá khứ không ra được.
Nhưng mà, Tịch Âu Minh vẫn không nhịn được trầm giọng nói: "Em cứ quả quyết rằng anh sẽ tin tưởng em như thế sao? Nếu như anh không tin em, rời đi, thì em phải làm sao?"
Được rồi, là anh nhỏ mọn, vừa rồi sự trầm mặc của cô quả thật làm cho anh rất khó chịu. Lo lắng cô sẽ cứ thế rời khỏi mình, quay lại vòng tay của người kia.
Tiêu Tiệp lại cười giống như đóa hoa nở rộ: "Sẽ không, em biết anh nhất định sẽ tin em!" Giọng điệu khẳng định tin chắc rằng như thế, Tịch Âu Minh liếc cô một cái, không lên tiếng, chỉ là khóe miệng đã sớm nhếch lên.
Anh ôm cô, im lặng hồi lâu, trầm giọng nói: "Nhớ lời em đã nói, nếu như quên mất, anh nhất định sẽ không tha cho em."
"Được."
——
Lúc này Tiêu Tiệp đang ăn cơm với Dĩ Đồng trong một nhà hàng Pháp, Dĩ Đồng luôn lén nhìn cô mấy lần, hình như muốn nói gì đó, xong lại thôi.
"Mặc dù mình biết dáng vẻ mìn rất đẹp, nhưng mà cậu cũng không cần dùng ánh mắt... Nóng bỏng như thế nhìn mình..." Nói xong Tiêu Tiệp nở một nụ cười quyến rũ, tiếp tục nói: "Mình cũng không phải lesbian ~"
Dĩ Đồng đang uống nước suýt chút nữa phun ra ngoài,"Cái gì! Mình đâu có dùng ánh mắt nóng bỏng chằm chằm vào cậu! Mình... Ôi... Cái này không phải là không dám hỏi sao?"
Tiêu Tiệp thấy dáng vẻ cô ấy quả thực muốn hỏi lại không dám hỏi, cười nhạt, đối với bạn tốt của mình, từ trước đến nay cô không hề có ý định giấu giếm gì. "Được rồi, cho cậu cơ hội, hỏi đi!"
Quả nhiên Dĩ Đồng liền cười, lập tức cẩn thận cân nhắc nói: "Cậu... Đều biết?"
Tiêu Tiệp lạnh nhạt gật đầu một cái, không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.
Dĩ Đồng để bộ đồ ăn xuống, vẫn không xác định được nói: "Nếu như, mình nói nếu như... Hà Liên vẫn không quên tình cảm giữa các cậu, muốn bắt đầu lại với cậu, cậu có đồng ý với anh ta hay không? Sau đó tiếp nhận anh ta lần nữa?"
Tiêu Tiệp giống như nghe thấy chuyện cười vậy, cười khanh khách nói: "Dĩ Đồng, cậu cảm thấy có thể sao? Trên thế giới này có nhiều đàn ông tốt, tại sao mình phải liều chết treo cổ trên một thân cây? Cậu cho rằng anh ta tốt thế sao, đáng giá để mình tiếp tục một lần nữa sao? Hơn nữa, chẳng lẽ mọi người không nhìn ra, mình rất hài lòng với cuộc hôn nhân hiện tại sao? Bỏ qua một bên thân phận của Tịch Âu Minh, chỉ riêng phần tình cảm của anh ấy đối với mình, cũng đủ để cho mình cảm động suốt đời. Hơn nữa, chuyện đã qua thì cũng đã qua, sao mình có thể đắm chìm trong quá khứ không ra chứ, Dĩ Đồng, cậu cũng quá coi thường mình rồi."
"Vậy nếu như lúc đó anh ta tin tưởng cậu, thì bây giờ các cậu cũng không thành thế này, đúng không?" Nghe thấy những lời nói đó Dĩ Đồng cũng thấy thoải mái rồi, nhưng vẫn không yên lòng hỏi.
"Đối với chuyện không xảy ra, mình sẽ không khẳng định điều gì, cũng không thể đảm bảo cái gì. Nhưng mà, gặp dược Tịch Âu Minh mình rất vui. Còn những người khác, bây giờ với mình mà nói, cũng chỉ là người xa lạ thôi."
Cuối cùng tảng đá trong lòng Dĩ Đồng cũng buông xuống, đồng thời trong lòng cũng thầm phỉ nhổ người nào đó, muốn biết thì tự mình đến hỏi đi! Uy hiếp chồng cô bảo cô hỏi thì ra cái gì! Nhưng, đáp án hôm nay cũng không chỉ làm người đàn ông kia hài lòng, mà chính cô cũng yên tâm.
Đối với Hà Liên, cho dù tình cảm giữa bọn họ đã từng tốt bao nhiêu, nhưng mà, bỏ lỡ, cuối cùng cũng là bỏ lõ!
Lúc này, Dĩ Đồng nhận một cuộc điện thoại, nói trong nhà có chuyện, nên đi về trước. Tiêu Tiệp vẫn còn hơi đói bụng, nên tính ăn hết đồ ăn rồi đi.
Chỉ là muốn một mình yên tĩnh, nhưng hết lần này đến lần khác có người không hề thức thời đến quấy rầy.
Vừa ăn mấy miếng đồ ăn, đã cảm thấy có bóng người lắc lư trước mặt, lúc ngẩng đầu lên liền thấy một khuôn mặt xa lạ.
"Tiểu thư, ăn cơm một mình sao?" Người nọ mang khuôn mặt người qua đường, thấy Tiêu Tiệp không phản ứng lại mình, lại nói: "Mấy anh em chúng tôi đến đây ăn cơm, thấy tiểu thư xinh đẹp như vậy, không nhịn được đến chào hỏi."
Tiêu Tiệp quay đầu, quả nhiên thấy cách đó không xa có mấy người đàn ông đang rướn cổ nhìn sang, trong lòng không vui, mặt trầm xuống, đang muốn nói chuyện, người đàn ông trước mặt lại nói.
"Có thể gặp mặt cũng là một loại duyên phận, tôi xin kính cô một ly... Tôi và các anh em đánh cuộc, ly rượu này cô có thể cho tôi mặt mũi được không?" Chỉ lo Tiêu Tiệp không tin, người đàn ông kia vội vàng giải thích.
Hóa ra chỉ là mấy người đàn ông háo sắc, mặc dù trước kia cũng từng bị đàn ông làm phiền, nhưng phần lớn đều là đứng từ xa vụng trộm nhìn cô. Còn trắng trợn đến chào hỏi như thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Tiêu Tiệp vốn không định để ý đến, nhưng người đàn ông kia lại mang bộ dạng nếu cô không uống thì nhất định không bỏ qua. Vì vậy liền rót một ly rượu, cũng không nhận ly rượu trong tay người đàn ông kia. Uống một hớp, sau đó nhìn về phía anh ta nói: "Tôi đã uống xong, anh có thể đi rồi."
Mấy người đàn ông bàn bên kia lập tức ồn ào, còn người đàn ông kia thấy cô sảng khoái như thế, nhất thời cảm thấy mặt mũi lớn hơn, cũng uống rồi rời đi.
Vốn tưởng rằng chuyện cứ thế là qua, ai biết lát sau lại có một người đàn ông đến, vẫn là bàn vừa rồi, lần này là một người đàn ông khác.
Cũng cầm một ly rượu trong tay, nhìn Tiêu Tiệp nói: "Người đẹp, tôi cũng mời cô một ly."
Tiêu Tiệp nhíu mày, chẳng lẽ cô muốn ăn một bữa cơm yên ổn cũng không được sao?
Người đàn ông kia thấy sắc mặt cô không tốt, lại nói: "Ơ kìa, vừa rồi người đẹp cũng cho người anh em của tôi mặt mũi, bây giờ cũng nên cho tôi mặt mũi chứ! Nếu không tôi cũng không thể quay về giao phó!"
Trong lòng mơ hồ không vui, nhưng vẫn kiên nhẫn mở miệng nói: "Xin hỏi ở bàn bên kia anh có tiếng nói không?"
Người đàn ông kia cảm thấy lạ không biết tại sao cô lại hỏi thế, nhưng đương nhiên theo chủ nghĩa đàn ông sẽ thừa nhận mình là người không có tiếng nói, vì vậy quả quyết nói: "Đó là đương nhiên!"
"Được, ly này tôi kính anh, phiền anh quay về chuyển lời, xin đừng đến quấy rầy tôi nữa."
Vẻ mặt người đàn ông kia ngượng ngùng, chỉ là trước ánh mắt chăm chú của mấy người anh em, anh chỉ có thể cắn răng nói: "Được!"
Vì vậy lại cạn một ly, âm thanh ồn ào lại nổi lên, người đàn ông bề ngoài gọn gàng đi về phía mấy người anh em.
Chỉ là không bao lâu sau, lại một người đàn ông nữa đến. Lần này Tiêu Tiệp thật sự nổi giận, người ngay cả cam kết cũng không thể tuân thủ được, cô không cần hiểu.
Cho nên mặc kệ người đàn ông kia nói gì, Tiêu Tiệp cũng yên lặng ăn cơm, không thèm để ý đến người đàn ông kia chút nào.
Mấy người đàn ông bàn bên kia lại ồn ào, hình như đang cười nhạo người đàn ông này bị người đẹp lạnh nhạt.
Cuối cùng người đàn ông này thẹn quá hóa giận, đặt mạnh ly rượu xuống bàn, nói: "Mẹ nó, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Cô coi mình là ai? Ông đây coi trọng cô là phúc của cô!"
Vẻ mặt Tiêu Tiệp lạnh nhạt, đời này cô xem thường nhất là loại đàn ông tự cho mình là đúng! Còn uy hiếp phụ nữ? Đúng là thứ đàn ông hèn nhát! Đây là khách sạn dưới danh nghĩa của Tịch Âu Minh, an toàn của cô tất nhiên là có người đảm bảo. Đang muốn gọi người đến dọn dẹp rác rưởi, sao biết lại nghe thấy một giọng nói làm người ta chán ghét.
"—— Tiêu Tiệp."
Giọng nói dịu dàng làm khóe môi Tiêu Tiệp hơi nhếch lên, giọng nói thân thiết thế này, giống như lần trước người bị đánh không phải là cô ta, mà người ra tay cũng không phải là cô Bạch Tiêu Tiệp, giọng nói thân mật giống như các cô là bạn tốt vậy, sóng này chưa đi sóng khác đã đến.
Hôm nay Kiều Đại Vân cũng không phải chỉ có một mình, bên cạnh còn dẫn theo người em gái đáng yêu —— Kiều Đại Tâm. Mà hiển nhiên Kiều Đại Tâm tu đạo không đủ, trực tiếp lộ ra vẻ mặt hung ác trước mặt mọi người.
"Đồ phụ nữ không biết xấu hổ, ở đây quyến rũ đàn ông!"
Tiêu Tiệp không tức giận chút nào, chỉ lạnh nhạt nói: "Con ruồi ở đâu đến, thật ồn ào!"
"Cô!" Kiều Đại Tâm tức giận, còn muốn nói điều gì đó nữa nhưng lại bị chị cản lại.
Ánh mắt đảo quanh mấy người, Kiều Đại Vân cười nói: "Chuyện hôm nay mà truyền ra, bên ngoài không biết sẽ khen ngợi sắc đẹp của Tiêu Tiệp như thế nào, ngay cả ăn một bữa cơm cũng có thể dẫn đến vô số người ái mộ. Đúng là làm cho chúng tôi cảm thấy~ bản thân không bằng!"
Kiều Đại Tâm rất khinh thường nói: "Sắc đẹp cái gì chứ! Cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự không biết anh Tịch thích cô ta cái gì?! Không phải chỉ có gương mặt mê hoặc người khác sao?"
Lần này Kiều Đại Vân không ngắt lời của em gái, chỉ cười nhạt nhìn Tiêu Tiệp. Muốn nghe xem cô nói thế nào, nhưng Tiêu Tiệp giống như không coi ai ra gì vẫn tiếp tục ăn, ăn đến vui sướng.
Kiều Đại Vân hơi nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Mấy người đàn ông đứng dậy, ánh mắt cũng đảo quanh trên người mấy người phụ nữ, bọn họ cũng là người có tiếng nói ở thành phố A, hôm nay nhìn trúng mấy người phụ nữ đương nhiên muốn chơi một chút.
Có người không nhịn được nói: " Hôm nay là ngày gì, lại gặp được mấy cô gái xinh đẹp! Các anh em đúng là có phúc!"
Mấy người khác cũng cười to phụ họa.
"Các người là thứ gì chứ, dám nói với tôi như thế, cận thận tương lai các người không chịu nổi!" Kiều Đại Tâm giận dữ, hung ác nói. Mấy tên lưu manh này, vậy mà dám thèm muốn sắc đẹp của cô và chị!
"Ha ha, khẩu khí đúng là lớn! Biết anh em chúng tôi là ai không? Ông đây vừa ý các cô là phúc của các cô!"
"Anh!" Kiều Đại Tâm nóng nảy, nhưng lại tìm không ra lời phản bác. Chỉ hận đầu mình không đủ dùng! Từ ngữ không nhiều!
So sánh ra, Kiều Đại Vân bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn Tiêu Tiệp vẫn còn bình tĩnh ăn đồ ăn, cười một tiếng, nói với mấy người kia: "Tôi không biết các người là ai, chỉ là các người có biết người vừa rồi các người trêu chọc là ai không? Cô ấy chính là vợ của Tịch Âu Minh."
Kiều Đại Vân vẫn dùng giọng điệu trêu ghẹo, nói ra thân phận của Tiêu Tiệp người bị người khác trêu chọc. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng Tiêu Tiệp không tiết hạnh.
Quả nhiên mấy người đàn ông kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, danh tiếng của Tịch Âu Minh ở trong giới rất vang dội, nếu như vừa rồi cô gái đó thật sự là vợ Tịch Âu Minh, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ chết! Hơn nữa, tội danh trêu ghẹo này cũng quá lớn! Đủ làm bọn họ chịu không nổi! Chỉ là, nghe nói Tịch Âu Minh rất sủng vợ, sao có thể để cô ấy đến đây ăn cơm một mình! Có lẽ cô gái này chỉ hù dọa bọn họ mà thôi!
Nghĩ thế, mấy người đàn ông hơi yên tâm, lập tức hừ lạnh đi ra, "Muốn lừa gạt chúng tôi! Cô cho rằng chúng tôi sẽ tin sao? Cũng không hỏi thăm xem chúng tôi là ai?! Cho dù là thật thì sao, có gì phải sợ! Cô cho rằng anh ta có thể làm khó dễ chúng tôi được sao? Các anh em, dẫn mấy cô gái này đi!"
Dứt lời mấy người liền muốn đi lên bắt người, Kiều Đại Tâm lấp sau lưng Kiều Đại Vân, bộ dạng sợ hãi. Vẻ mặt Kiều Đại Vân cũng rét lạnh, còn muốn tiếp tục nói gì đó, liền nghe thấy một giọng nói truyền đến. Trong lòng mừng rỡ, lập tức quay đầu lại.
"Dừng tay!" Một tiếng quát lạnh lùng, theo đó, mấy người vệ sĩ đứng xếp hàng ngay ngắn, giống như nghênh đón một nhân vật lớn ra sân.
Quả nhiên, hàng ngũ vừa khớp, người kia liền xuất hiện.
Cho dù không ngẩng đầu lên, Tiêu Tiệp cũng biết lúc này người xuất hiện là ai. Nhiều năm không gặp, giọng nói của chú Mẫn vẫn trầm như cũ. Không ngờ, bọn họ sẽ gặp nhau vào hôm nay.
"Liên, anh đã đến." Kiều Đại Vân lập tức chạy đến, nhào vào lòng người kia, giống như rất tủi thân, ngay cả vai cũng run rẩy. Hà Liên cũng rất thuần thục vỗ nhẹ lưng cô trấn an.
"Anh rể, anh đã đến, anh không biết những người này có bao nhiêu đáng ghét đâu, lại dám dòm ngó chị xinh đẹp!" Kiều Đại Tâm lập tức chuyển trọng tâm sang chị của mình.
Ánh mắt lạnh giá của người kia quét qua mấy người ở đây, lúc ánh mắt quét qua mấy người đàn ông kia, toàn thân tỏa ra khí lạnh, nhưng lúc ánh mắt anh rơi vào người phụ nữ vẫn đang yên lặng ăn đồ ăn, giống như chuyện vừa rồi không ảnh hưởng chút nào đến cô, thì mắt anh hơi nheo lại.
"Còn lo lắng cái gì! Còn không kéo những người này ra ngoài!" Chú Mẫn quyết đoán mở miệng nói.
Mấy người đàn ông kia giống như con gà con bị diều hâu vồ xách ra ngoài, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không kịp.
Kiều Đại Tâm thấy ánh mắt Hà Liên vẫn dừng trên người Tiêu Tiệp, trong lòng giận dữ, lập tức nói: "Cô cái người phụ nữ không có giáo dục này, chúng tôi vừa mới giúp cô giải quyết phiền toái, bây giờ cô ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói sao?"
Tiêu Tiệp đã ăn no, cho dù chưa ăn no, hôm nay cũng nhìn đến no rồi. Cô lạnh nhạt lấy giấy ăn lau miệng, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Đại Tâm, không thèm nhìn người kia một cái.
Lúc này ti vi bên cạnh vừa vặn chiếu một bộ phim hoạt hình, hình ảnh rất hài hước, Tiêu Tiệp không nhịn được chỉ vào hỏi: "Biết đó là gì không?"
Tất cả mọi người nhìn theo ngón tay cô chỉ sang, Kiều Đại Vân muốn ngăn cản em gái cũng không kịp.
Kiều Đại Tâm mơ hồ, mặc dù không biết rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì, nhưng vì biểu hiện mình cái gì cũng biết, rất nhanh tiếp lời: "Người phụ nữ dốt nát, mặc dù đây là anime, nhưng chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra đây là một con chó!"
"A, thụ giáo*, vậy cô biết con chó này đang làm gì không?" Tiêu Tiệp hết sức khiêm tốn thỉnh giáo.
*Thụ giáo: Chịu sự dạy bảo
Lòng hư vinh của Kiều Đại Tâm được thỏa mãn, càng khinh thường nói: "Ngay cả cái này cũng không nhìn ra, con chó này đang bắt con chuột!"
Tiêu Tiệp bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Hóa ra cô cũng biết là con chó bắt con chuột sao?"
Cách đó không xa nhân viên phục vụ nghe thấy, cũng không nhịn được cười trộm.
Đầu óc Kiều Đại Tâm xoay quanh mấy chữ này mãi mới phản ứng ra, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, tức giận nói: "Cô nói chúng tôi xen vào việc của người khác?"
Ánh mắt Tiêu Tiệp vô tội nói: "Tôi lại không chỉ mặt gọi tên, cô thừa nhận làm gì?"
Mặt Kiều Đại Tâm đỏ bừng, còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này bị Kiều Đại Vân ngăn lại: "Tiêu Tiệp, em gái mình còn trẻ không hiểu chuyện, mong cậu là trưởng bối đừng chấp nhất với nó."
Trưởng bối? Tuổi Kiều Đại Tâm rất nhỏ sao?
"Chị, sao chị phải khách sáo với cô ta chứ?" Kiều Đại Tâm nín một bụng tức giận, không nhổ ra được rất không vui.
"Cô cái đồ hồ ly tinh này! Cô đã nói gì với anh Tịch, bây giờ tôi đã bị đuổi, cô vui chưa?"
Tiêu Tiệp nhíu mày, Kiều Đại Tâm bị đuổi? Cô đúng là không biết. Nhưng mà, đây là chuyện vui.
"Cô đừng giả vờ không biết gì, trừ cô người phụ nữ xấu xa này ra thì làm gì có người nào biết làm loại chuyện đâm sau lưng người khác này!" Kiều Đại Tâm nói đâu vào đó, dẫn đến không ít người vây xem, mà Kiều Đại Vân chính là cười nhạt một tiếng, lại không ngăn cản.
"Nếu như tôi là cô, sẽ xem xét lại mình một chút, tại sao lại bị đuổi? Nếu như lời của tôi có uy lực, tôi muốn bất kỳ công ty nào chứ không tùy tiện đuổi một người. Ngược lại, nếu như tâm tư người này không tốt, lòng dạ xấu xa, tôi muốn... Thì bất cứ công ty nào cũng sẽ không thuê một người như thế!" Tiêu Tiệp trầm giọng nói, cho dù tính tình tốt bao nhiêu, bị người hết lần này đến lần khác trêu chọc cũng nổi giận thôi.
Những người khác tỉnh ngộ, hóa ra là người phụ nữ không có bản lãnh tâm địa xấu xa nên mới bị đuổi việc, suy cho cùng làm gì có công ty nào tùy tiện đuổi việc một người có năng lực chứ? Mà bây giờ người phụ nữ này lại còn đẩy trách nhiệm lên người khác! Đúng là không biết xấu hổ!
Nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, vẻ mặt Kiều Đại Tâm lúc đỏ lúc trắng.
"Ha ha, cô cố nói những lời này uy hiếp tôi, không phải là lo lắng tôi sẽ truyền bá chuyện của cô làm cho cô khó chịu sao?" Kiều Đại Tâm thù hận nói.
"Muốn thử một chút sao?" Tiêu Tiệp nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói.
"Cô nói gì?" Đầu óc Kiều Đại Vân không kịp xoay chuyển.
"Nếu như cô cảm thấy chỉ bằng những lời này có thể bôi nhọ thanh danh mà cô lại có thể toàn thân rút lui*, vậy thì cô thử xem." Tiêu Tiệp lạnh nhạt bình tĩnh nói.
*Toàn thân rút lui: Thành ngữ chỉ việc thoát khỏi trốn thoát mà không hề hấn gì.
"..."
Trong lòng Kiều Đại Tâm tức giận, nhưng lại rất sợ hãi, bản lãnh của Bạch Tiêu Tiệp cô không biết, nhưng bản lãnh của Tịch Âu Minh thì cô biết rất rõ! Muốn làm cho một người mãi mãi không thể trở mình là một chuyện rất dễ dàng.
Tịch Âu Minh rất sủng Bạch Tiêu Tiệp, người khác có lẽ không biết, nhưng cô lại rất rõ. Từng có một ông chủ ở sân golf nói lời sỉ nhục Tiêu Tiệp, kết quả từ đó đến giờ ông chủ này vẫn chưa từng xuất hiện trong giới thượng lưu.
Cuối cùng Kiều Đại Tâm cũng không mở miệng nữa, người cứng đờ mắt trợn trừng nhìn Tiêu Tiệp.
Từ lúc mới bắt đầu Kiều Đại Vân chỉ muốn xem kịch vui, nhưng mà bây giờ biểu cảm trên khuôn mặt lại có chút khó coi. Nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, nói lời khuyên giải: "Tiêu Tiệp, em gái mình còn nhỏ không hiểu chuyện, cậu đừng so đo với nó có được không?"
Tiêu Tiệp nở nụ cười nhạt nói: "Làm sao lại thế được? Cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi suy nghĩ luôn có chút không chín chắn, chúng ta đều là trưởng bối đương nhiên sẽ thông cảm."
Mọi người ồn ào, đã hai mươi tuổi rồi còn không biết xấu hổ nói tuổi còn nhỏ! Đúng là đủ không biết xấu hổ! Giả bộ non nớt cái gì!
Kiều Đại Tâm vừa tức giận vừa xấu hổ, lại muốn mở miệng nói chuyện. Lén nhìn chị, nhưng lại phát hiện vẻ mặt chị thay đổi, biết có trò hay, liền tạm thời không nói nữa.
Quả nhiên,một khắc trước mặt Kiều Đại Vân còn bình tĩnh, thế nhưng lúc này lại mặt đầy u oán, giống như trong lòng bị tủi thân nhưng không nói ra. Nước mắt đã sớm chiếm giữ đôi mắt to xinh đẹp, đôi mắt đầy nước mắt trông đến đáng thương.
"Mình biết Tiêu Tiệp vẫn không muốn tha thứ cho mình, cũng biết cậu luôn không thích mình. Cậu trách mình thế nào cũng không sao, dù cậu bảo Tịch Âu Minh đuổi em gái mình cũng không sao. Nhưng mà, mình và Hà Liên yêu nhau thật lòng, cậu đừng giận mình nữa có được không? Mình rất muốn nhận được sự tha thứ của cậu, nếu như cậu cho rằng chuyện hồi đó cậu làm với mình còn chưa làm cậu bớt giận, cậu cũng có thể giống như lần trước vậy tát mình mấy cái, mình cũng sẽ không oán hận câu nào, chỉ cần cậu vui vẻ vẫn còn xem mình là bạn là được rồi!"
Tiêu Tiệp lại bấm đùi cố gắng nghe câu chuyện buồn ngủ này, lúc đầu Kiều Đại Vân này muốn em gái lên tiếng làm nhục mình, cô ta thì ở bên cạnh xem. Sau thấy làm nhục thất bại, không nhịn được liền tự mình ra tay. Bộ dạng đáng thương này, đúng là... Không làm diễn viên thật đáng tiếc!
Khóe miệng Tiêu Tiệp nhếch lên, cố ý ở bên tai Hà Liên nói ra mấy lời tâm huyết này, nhắc đến chuyện xưa cô đã từng bắt cóc cô ta, là muốn Hà Liên trút giận ch cô ta đi, quả nhiên, người trước mặt luôn không nói chuyện, lúc này lên tiếng.
"Vân Nhi, cô ấy đánh em?" Giọng nam trầm thấp vang lên, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.
Kiều Đại Vân muốn nói lại thôi, giống như chịu tủi thân rất lớn nhưng không nói, nước mắt dồn trong đáy mắt, muốn ra sức giữ lại nhưng không nhịn được, bộ dạng uất ức rất đáng thương.
Cuối cùng là Kiều Đại Tâm thay mặt lên tiếng, giọng nói tràn đầy thù hận: "Đúng vậy, chính là người phụ nữ này, cô ta không chỉ đánh chị, còn nói ra những lời sỉ nhục chị, anh rể, anh phải làm chủ cho chị!"
"Là thế này phải không?" Bỗng nhiên giọng người đàn ông trở nên lo lắng.
"Tâm Nhi! Đừng nói linh tinh, không phải vậy đâu Hà Liên... Em không sao, thật sự không sao, Tiêu Tiệp không bắt nạt em, thật sự không có, vừa rồi em lỡ miệng nói sai... Anh vừa mới quay về hai ngày, đừng vì chuyện của em mà tốn sức có được không?" Giọng điệu khuyên nhủ của Kiều Đại Vân vừa vội vàng vừa khẩn trương, vừa rồi rõ ràng nói có, bây giờ lại phủ nhận, lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Tiêu Tiệp đã từng nghĩ rất nhiều tình cảnh gặp lại Hà Liên, nghĩ trong lòng mình có lẽ sẽ có nhiều loại tâm trạng, chỉ là, cô không muốn nói, nhưng lúc cảnh này thật sự xảy ra trước mắt, lòng cô lại cảm thấy bình tĩnh.
Bình tĩnh làm người ta cảm thấy buồn cười, hai người đã từng yêu nhau như thế, nhưng bây giờ ngay cả người xa lạ cũng không bằng. Ngay cả gặp lại cũng như vậy, chứa đầy mưu tính.
Nhìn khuôn mặt như điêu khắc kia, lòng cô bình tĩnh như nước. Hóa ra, cái gọi là thề non hẹn biển bất quá cũng chỉ như thế, đối với Hà Liên, lòng cô đã sớm không còn dao động.
Mà Hà Liên chắc cũng thế, từ lúc bắt đầu xuất hiện, ánh mắt anh trước sau đều dừng trên người Kiều Đại Vân, cho đến lúc này cuối cùng ánh mắt mới chuyển đến trên người cô.
Kiều Đại Tâm mừng thầm, đây là muốn trả thù cho chị sao?
Kiều Đại Vân dịu dàng chôn mặt trong ngực Hà Liên, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Tiệp lại rất đắc ý.
"Bạch tiểu thư!" Giọng vẫn trầm thấp như cũ.
Tiêu Tiệp cười nhạt, chỉ là đáy mắt lại không có một tia tình cảm. Giống như đang nhìn một người không liên quan, thậm chí so với người không liên qua còn lạnh nhạt hơn, Hà Liên, anh có tư cách gì mà dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi? Người mắc nợ mãi mãi chỉ có mình anh mà thôi!
Giọng so với anh càng lạnh nhạt hơn, khóe miệng nhếch lên: "Hà Thiếu, có gì chỉ giáo?"
Lời mở đầu hôm nay, đã định trước kết quả đã không thể nào thay đổi.
"Mấy ngày trước cô ra tay đánh Vân Nhi?" Hà Liên trầm giọng mở miệng, ánh mắt rất âm u.
"Tôi nói không anh có tin không?" Tiêu Tiệp bình tĩnh nói.
"Cô... Cô rõ ràng có!" Kiều Đại Tâm không nhịn được kêu ầm ĩ.
Vẻ mặt Kiều Đại Vân cứng lại, bỗng nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, cô chưa từng nghĩ đến Tiêu Tiệp sẽ phủ nhận, lấy sự hiểu biết của cô về Tiêu Tiệp, Tiêu Tiệp nhất định sẽ thừa nhận, đến lúc đó sự việc sẽ theo kế hoạch của cô. Nhưng mà hôm nay, cô vội vàng nhìn về phía Hà Liên, ánh mắt rất đáng thương.
"Vân Nhi sẽ không nói dối."
"Chỉ vậy đã xong? Còn vẽ vời thêm chuyện, giả bộ hỏi tôi làm gì? Nhưng mà... Tôi muốn hỏi Vân Nhi của anh một chút, tôi đánh cô ta ở đâu? Có chứng cứ gì chứng minh là tôi đánh cô ta không? Nhân chứng, video hoặc là ảnh?" Tiêu Tiệp cười nói tự nhiên, không có một chút sợ hãi nào.
Hà Liên trầm mặc.
"Tiêu Tiệp... Mình biết cậu đang trách mình và Liên... Nhưng mà, chúng mình yêu nhau thật lòng... Cho dù cậu đã từng làm gì với mình, mình cũng sẽ không trách cậu, thật đó. Chỉ mong cậu đừng hận mình, mình rất quan tâm cậu người bạn này..." Nước mắt Kiều Đại Vân giống như hạt châu, từng hạt từng hạt chảy xuống. Làm sao cô có thể nói ra, Tiêu Tiệp đánh cô ở đâu. Hơn nữa... Đúng là không có chứng cứ! Càng không có nhân chứng vật chứng!
Thấy dáng vẻ tủi thân này của Kiều Đại Vân, ánh mắt Hà Liên ngày càng sắc bén, lời nói cũng bén nhọn hơn: "Hừ, có chứng cứ hay không thì sao? Năm đó có chứng cứ không phải cô cũng không thừa nhận sao! Hôm nay, thủ đoạn thế nhưng càng ngày càng tầm thường! Không biết thu lại chút nào, uổng phí tâm sức của chúng tôi! Còn tưởng rằng cô sẽ hối hận!"
Uổng phí tâm sức? Cô còn không biết bọn họ vì cô mà uổng phí tâm sức gì? Là lúc đầu không truy cứu "tội" cô sao hay là hai người phản bội cô ra nước ngoài!
Tiêu Tiệp cười khe khẽ, mắt đẹp cong thành hình vòng cung, vừa muốn mở miệng nói, liền bị một giọng nam cắt đứt.
"Cảm ơn Hà Thiếu nhắc nhở, lần sau tôi sẽ bảo người phụ nữ của tôi, dùng một chút thủ đoạn cao minh hơn, để báo đáp dụng tâm lương khổ của Hà Thiếu!" Giọng nói giống như tiếng trời bỗng nhiên vang lên, xác thực làm Tiêu Tiệp thoáng kinh ngạc.
Cô biết đều là người trong giới, cuối cùng sẽ có ngày Tịch Âu Minh và Hà Liên gặp nhau, nhưng mà cô không ngờ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy, hơn nữa còn là trong một tình cảnh —— buồn cười thế này.
"Anh Tịch..."
Kiêu Đại Tâm không nhịn được gọi một tiếng, nhưng mà Tịch Âu Minh không thèm để ý đến cô chút nào, làm cô có một bụng lời nói cũng chỉ có thể nuốt lại, vẻ mặt cũng trở nên rất khó coi.
Có lẽ vì ngại Hà Liên ở đây, Kiều Đại Vân cũng không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt vô tội nhìn Tịch Âu Minh, hy vọng anh có thể niệm tình xưa nhìn cô một chút. Đáng tiếc, bây giờ Tịch Âu Minh chỉ lo đối phó "tình địch" trước kia nên không thèm nhìn cô.
"Bây giờ mọi người đều nói Tịch Thiếu bá sủng vợ, đến nỗi không giới hạn, hôm nay vừa thấy, quả nhiên... Danh bất hư truyền*." Hà Liên nhếch môi cười giễu cợt.
*Danh bất hư truyền: Tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng như thực tế.
Xem ra lần tụ họp trước, Tịch Âu Minh dung túng Tiêu Tiệp độc chiếm thức ăn đã bị truyền ra ngoài. Bốn chữ phía sau bị Hà Liên cắn chặt, hình như chỉ là vì nói rõ, Tịch Âu Minh vì sủng Tiêu Tiệp, mà ngay cả nguyên tắc cơ bản nhất cũng không để ý!
Có người trời sinh chính là kẻ địch, có người trời sinh không có cách nào có thể trở thành bạn. Giống như Bạch Tiêu Tiệp và Kiều Đại Vân, giống như Tịch Âu Minh và Hà Liên. Cho nên chỉ vừa thấy mặt, liền nhất định chiến tranh không dứt.
"Quá khen rồi, danh tiếng Hà Thiếu... Cũng rất vang dội, Tịch mỗ... Tự thấy bản thân không bằng!" Tịch Âu Minh than thở, giống như đang oán thán mình không bằng Hà Liên.
Hà Liên đã từng vứt bỏ Tiêu Tiệp, dẫn theo Kiều Đại Vân cùng đi nước ngoài, vứt bỏ lời thề của hai người. Chuyện năm đó, mặc dù người biết không nhiều, hơn nữa người biết đều nghiêng về phe Hà Liên, từ đó xem nhẹ chân tướng sự thật.
Hôm nay mọi người từ từ nhớ lại, chuyện này có nhân tất có quả. Nếu như Kiều Đại Vân biết thân biết phận, cho dù là thật sự bị bắt cóc, cũng không cần đi ra nước ngoài cùng Hà Liên. Như vậy có thể thấy, có lẽ hai người đã sớm bí mật thông đồng, để Tiêu Tiệp gánh tốt hơn, vừa vặn mượn chuyện "bắt cóc" rời đi.
Cho dù là Kiều Đại Tâm ngu dốt cũng nghe được ý châm chọc trong lời nói của Tịch Âu minh, càng không phải nói Hà Liên. Nhưng mà chỉ vài ba lời nói đã bị đánh bại, thì Hà Liên cũng sẽ không thể đứng vững trên thương trường bao nhiêu năm qua mà không ngã.
"Như nhau thôi, nếu Tịch Thiếu đã ra mặt, thì Hà mỗ cũng nể mặt, chuyện ngày đó bỏ qua cũng được. Chỉ là mong Bạch tiểu thư kìm chế, chuyện đã qua đều đã qua, xin đừng liên lụy đến người vô tội! Đừng làm vài chuyện tổn thương đến người khác, lại càng đừng làm một số chuyện khiến cho người ta hiểu lầm."
Hà Liên một lời hai nghĩa, đây là nhìn mặt mũi Tịch Âu minh nên mới không truy cứu trách nhiệm của cô. Cô cũng không cần phải làm mấy chuyện ghen tuông của phụ nữ, đánh Kiều Đại Vân, làm cho người khác hiểu lầm cô còn thích anh. Chuyện đã qua lâu như vậy, còn so đo tính toán làm gì, cũng quá không hiểu chuyện rồi!
Tiêu Tiệp thân mật nắm tay Tịch Âu Minh, lén lút bóp nhẹ anh một cái, ra hiệu anh không cần nói, để cô nói. Nhìn về phía đôi nam nữ kia cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng: "Hà Thiếu nói đúng, mặt mũi chồng tôi đúng là rất quý giá, ai ai cũng cho anh ấy mặt mũi. Chỉ là mọi việc cũng nên chú trọng chứng cứ, cung cấp chứng cứ rõ ràng, chỉ nghe lời một bên, đó là người tầm thường mới thế. Hà Thiếu là người thông minh hiểu chuyện như thế, chắc không như thế đi, đúng không?"
Cho dù thật sự đánh rồi, thì sao? Các người có chứng cứ sao? Chuyện "hãm hại" bắt cóc năm đó, không phải anh cũng chỉ nghe lời một bên sao, thấy được cái gọi là hình của cô, đã nhận định đó là chứng cứ, định tội cô.
Nếu quan tâm chứng cứ như thế, thì hôm nay liền lấy chứng cứ ra đi, chỉ bảo cô đã từng động tay chân với Kiều Đại Vân. Không bằng không chứng, anh lại có lý do gì ở đây khoa tay múa chân.
Hà Liên cứng họng, thân thể cao lớn, con ngươi sâu và đen, vẻ mặt trử nên rất khó coi.
"Cô! Rõ ràng cô đã đánh chị tôi, bây giờ còn ở đây ngụy biện. Anh rể, anh phải làm chủ cho chị!" Cuối cùng Kiều Đại Tâm không nhịn được tính tình bộc phát.
Bạch Tiêu Tiệp vẫn luôn là cái gai đâm trong lòng cô, đau đến mức cô muốn rút ra cũng không được, mỗi ngày đều đau khổ! Hôm nay có núi dựa, dù anh Tịch sủng cô ta đi nữa, cũng sẽ không vì cô ta mà đối nghịch với Hà Thiếu.
Hơn nữa đúng là cô ta đánh chị, vết thương kia cô đã từng nhìn thấy, bầm tím một mảng, nhìn ra được một cước kia là xuất toàn lực!
"Anh rể, Bạch Tiêu Tiệp thật sự đánh chị, không tin anh bảo chị..." Kiều Đại Tâm sốt ruột, suýt nữa nhanh miệng nói ra, may mà Kiều Đại Vân kịp thời ngăn lại.
Chỉ thấy bộ dạng cô yếu đuối, giống như gió thổi ngã ngay, "Tâm Nhi! Đừng nói nữa, còn không xin lỗi Tiêu Tiệp. Nếu như mọi người đã nhận định là không có chuyện đó, vậy thì chính là không có."
Nói xong dáng vẻ lảo đảo lắc lư, nếu như không phải có Hà Liên đỡ, có lẽ đã thật sự ngã xuống.
Tịch Âu Minh nhíu mày, cũng không biết đang suy nghĩ sâu xa cái gì.
Tiêu Tiệp dựa sát vào Tịch Âu Minh, hết sức quan tâm nói: "Nghe lời này của Kiều Đại Vân, hình như là chúng ta ỷ thế hiếp người xử oan người tốt. Thật ra thì có chính là có, không có chính là không có, nói bậy thế nhưng là phạm pháp đấy ~"
"Cô nói linh tinh gì đó, cái gì mà nói bậy phạm pháp!" Kiều Đại Tâm lại lần nữa không chịu được nói ra.
Tiêu Tiệp thản nhiên cười một tiếng, tốt bụng dạy dỗ nói: "Đúng vậy, chẳng lẽ lúc học đại học cô chưa từng học pháp luật sao? Phỉ báng cũng là một loại tội danh đấy."
Mặt Kiều Đại Tâm đỏ bừng, đây là cô ta đang mỉa mai cô không có học vấn sao! Không hiểu pháp luật! Quá khinh người rồi!
Khóe miệng Tịch Âu Minh nhếch lên, không ngờ vợ anh lại thông minh như vậy. Nhớ lại hồi mới gả cho anh, bộ dạng dịu dàng kia, làm hại anh còn tưởng cưới một con mèo nhỏ dịu dàng về. Hóa ra là thực lực cất giấu không bùng nổ! Ừ, xem ra lúc đầu đối với anh vẫn còn nhẹ tay rồi, sau này nhất định không được đắc tội vợ!
Trong lòng Tịch Âu Minh thầm nghĩ, cũng đồng thời âm thầm hạ quyết tâm.
Nhìn bộ dạng khóc không ra nước mắt của hai chị em Kiều Đại Vân, Hà Liên không nhịn được lại lên tiếng.
"Bạch tiểu thư, tha cho người khác được thì nên tha, mọi việc đều phải giữ lại ba phần tình cảm, đây mới là đạo lý làm người!"
Nghe thấy giọng điệu hùng hổ dọa người của Hà Liên, Tiêu Tiệp thật sự thất vọng. Sao lúc đầu cô lại yêu một người đàn ông như vậy? Cho đến bây giờ vẫn u mê không tỉnh, cuối cùng ai đúng ai sai còn không phân biệt rõ!
Cô buông tay Tịch Âu Minh ra, nào biết Tịch Âu Minh lại không cho, cô không thể không cho anh ánh mắt trấn an, lúc này anh mới cho phép.
Tiêu Tiệp từ từ đi đến, thản nhiên nhìn vào mắt Hà Liên. Chỉ thấy vẻ ngoài anh vẫn đẹp trai như cũ, lông mày dày đậm, chiếc mũi cao thẳng, cằm kiên nghị.
Đối mặt với cô, là một đôi mắt sâu như biển, bên trong lại có chút ẩn nhẫn và đau khổ...
Kiều Đại Tâm thấy cô đi đến, có chút sợ hãi trốn sau lưng chị. Mà Kiều Đại Vân lại nhìn cô phòng bị, rất sợ đột nhiên cô làm ra hành động kinh người gì đó.
Chỉ thấy Tiêu Tiệp đứng bên cạnh Hà Liên, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười mê hoặc lòng người.
"Đầu tiên, xin gọi tôi là Tịch thiếu phu nhân, ngay trước mặt chồng tôi gọi tôi là tiểu thư. Hà Thiếu chắc chắn đây là giữ lại ba phần tình cảm cho người khác, mà không phải trước mặt mọi người làm mất mặt chồng tôi? Thứ hai, tôi không truy cứu chuyện các người "phỉ báng" tôi đã coi như là tận tình tận nghĩa rồi, Hà Thiếu còn muốn tôi làm thế nào nữa đây?"
Chuyện sự thật không quan trọng, quan trọng là mọi người tin tưởng cái gì, có bằng chứng mới là vương đạo!
Hà Liên bất tri bất giác bị nụ cười của cô mê hoặc, theo bản năng đẩy Kiều Đại Vân ra, mặc kệ vẻ mặt người trong lòng trắng bệch cũng không quan tâm.
Tiêu Tiệp thoải mái cười một tiếng, giống như sớm biết trước, cô kiễng chân, miệng dán bên tai Hà Liên, nhỏ giọng nói: "Biết đời này tôi hối hận nhất chuyện gì không? Đó chính là lúc đầu yêu anh!"
Thân thể Hà Liên căng thẳng, hình như đang run rẩy, đưa tay muốn bắt được Tiêu Tiệp, lại bị cô nhẹ nhàng tránh đi, trơ mắt nhìn cô mềm mại đáng yêu dựa vào trong lòng người khác.
Bỗng nhiên Tịch Âu Minh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ti vi, vô cùng ngạc nhiên nói: "Đây không phải bộ phim tôi mới lỡ tay mở sao? Sao ở đây cũng chiếu?"
Nhân viên phục vụ hoảng sợ, vừa rồi chỉ mải xem náo nhiệt, lại không kịp sửa lại ti vi, vội vàng đi lên điều chỉnh.
Tiêu Tiêp liếc anh một cái, thảo nào đúng lúc như vậy, hóa ra lại do anh cố ý mở. Tịch Âu Minh nhếch khóe miệng, đáp lại cô bằng ánh mắt nhu tinh* như nước.
*Nhu tình: Tình cảm dịu dàng.
Một màn đối mặt này của bọn họ, trong mắt người ngoài là cực kỳ ân ái.
Bầu trời mùa hè, sáng rực, trời trong xanh, chỉ là có món đồ tốt cũng không trở về được.
Vẻ mặt Kiều Đại Vân vẫn như cũ, chỉ là móng tay đã đâm sâu vào trong thịt.
Mà Kiều Đại Tâm vẫn si ngốc nhìn phương hướng Tịch Âu Minh rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.