Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ
Chương 70: Quay về là tốt rồi
Nhất Dạ Chi Dạ
22/05/2017
Editor: Trang Lyn
"Thực ra, tôi và cô không có thù oán gì. Chỉ là ngày đầu tiên chuyển trường, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi liền cảm thấy... Ghét cô rồi! Thực ra cô nên trách chính mình, trời sinh ra khuôn mặt khiến người ta ghét!" Vẻ mặt Kiều Đại Vân vừa dữ tợn vừa đầy vẻ mỉa mai, không hợp với vẻ ngoài hiền lành của cô ta.
"Trong mắt mọi người cô và Hà Liên là một cặp xứng đôi nhất hạnh phúc nhất? Vậy thì sao? Tôi chính là không thích dáng vẻ tự cho mình là thanh cao kia của cô! Tôi muốn xem tình yêu của các người có bao nhiêu kiên định, kết quả thế nào? Còn không phải bị tôi chia rẽ!"
"Không cam tâm sao? Vậy chỉ có thể trách chính bản thân cô không không thể giữ được người đàn ông này. Là do tôi tìm người diễn một vụ án bắt cóc cưỡng hiếp thì như thế nào? Có chứng cớ sao? Bây giờ người khác sẽ chỉ cho rằng đó là người do cô tìm đến!"
"Vốn dĩ tôi còn cho rằng Hà Liên sẽ tin tưởng cô, tiếc là, khi nhìn thấy tấm hình tôi chuẩn bị cho anh ta, chậc chậc, cô không thấy được vẻ mặt lúc đó của anh ta. Tôi nghĩ, nếu như lúc đó cô ở trước mặt anh ta, có khi anh ta sẽ phá hủy cô! Hóa ra cái các người gọi là tình yêu cũng chỉ như thế, sự tin tưởng giữa các người cũng chỉ có vậy thôi!"
"Bây giờ, tôi sống cuộc sống hạnh phúc, mà cô, mãi mãi sống trong sự khiển trách của người khác, đau khổ đến hết đời đi! Được rồi, máy bay sắp cất cánh, tôi cũng không theo kẻ bại tướng này nữa." Kiều Đại Vân điên cuồng nói xong, lại giễu cợt nhìn Tiêu Tiệp, rất đắc ý.
"Cô chỉ vì không thích người khác hạnh phúc, liền tự biên tự diễn một màn bắt cóc kia?" Giọng Tiêu Tiệp nặng nề mà bình tĩnh nói, chỉ trong chốc lát, cô từ phẫn nộ chuyển sang bình tĩnh.
Không phải không quan tâm, mà là... Hoàn toàn thất vọng.
"Đúng! Chỉ bởi vì không thích cô! Với lại, cô biết không? Có người trời sinh đã không thể thành bạn, mãi mãi chỉ có thể là địch. Mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã biết, chúng ta sẽ mãi mãi là địch!"
"Cảm ơn cô!" Tiêu Tiệp cực kỳ bình tĩnh.
"Cô nói gì?" Vẻ mặt Kiều Đại Vân thể hiện rõ không thể tin nổi, là cô nghe nhầm sao? Người phụ nữ này không phải tức giận vì bị bỏ rơi sao? Tại sao phải nói cảm ơn? Cô ta điên rồi sao?
"Cô đúng là điên! Nếu như tình yêu giữa các người đủ kiên định, thì dù cho tôi có hãm hại thế nào cũng sẽ không tan vỡ, Bạch Tiêu Tiệp, muốn trách, cô chỉ có thể trách Hà Liên không đủ yêu cô!"
"Tôi không điên, trong lòng tôi rất rõ. Đối với chuyện này tôi không trách cô, tôi thật lòng cảm ơn cô! Là cô đã cho tôi thấy rõ đoạn tình cảm này, cũng để cho tôi thấy rõ trái tim người đàn ông này!"
"Nhưng mà ~" Tiêu Tiệp nhìn cô, gằn từng chữ: "Lấy phá hủy hạnh phúc của người khác làm niềm vui, thì có thể được hạnh phúc sao? Hôm nay anh ta có thể vứt bỏ tôi, ngày mai anh ta cũng có thể vứt bỏ cô!"
Kiều Đại Vân không thèm để ý nói: "Hạnh phúc của tôi nằm trong tay tôi! Nhưng mà có chuyện tôi rất chắc chắn. Đó chính là Bạch Tiêu Tiệp, cô không đấu lại tôi! Cho dù là bây giờ, hay là tương lai, tôi vĩnh viễn cũng không lo cô sẽ phá hủy được tất cả những thứ thuộc về tôi, thời gian có thể chứng minh tất cả, cô có tin hay không?"
Một màn kia, giống như mới xảy ra ngày hôm qua, rõ ràng ở trước mặt.
"Tiêu Tiệp, Tiêu Tiệp! Cậu làm sao thế? Sao vẻ mặt lại khó coi như vậy?" Dĩ Đồng lo lắng hỏi.
"Không sao, mình chỉ hơi bất ngờ, cô ta lại quay về." Tiêu Tiệp lạnh nhạt nói.
"Chỉ có Kiều Đại Vân quay về, Hà Liên chưa về, cho nên Tiêu Tiệp cậu không cần phải lo lắng." Dĩ Đồng thấy vẻ mặt tái nhợt của Tiêu Tiệp, cho là Tiêu Tiệp đang nghĩ đến Hà Liên, vì vậy giải thích.
Hà Liên chưa quay về?
Tại sao?
Nhưng vậy thì thế nào, liên quan gì đến cô? Từ lúc anh không tin cô thì giữa bọn họ đã không còn bất kỳ liên quan gì nữa rồi.
Còn Kiều Đại Vân, nếu như cô ta có thể an phận một chút.
Tiêu Tiệp nở nụ cười lạnh, vậy thì vật trong tay cô không cần lấy ra.
——
Khi Tiêu Tiệp về đến nhà đã là buổi tối, Tịch Âu Minh mặc quần áo thoải mái đang ngồi trên chiếc ghế sa lon phong cách châu Âu bản số lượng hạn chế xem chương trình kinh tế tài chính, thấy cô xuất hiện, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Sao em lại quay về?"
Tiêu Tiệp dừng lại, theo bản năng nói: "Chẳng lẽ em không nên quay về sao?"
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Tiệp, Tịch Âu Minh khẽ nguyền rủa một tiếng, người đã đi nhanh đến bên cạnh Tiêu Tiệp, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Bảo bối, sao anh có thể có loại ý nghĩ đó chứ, chẳng lẽ em còn không hiểu anh sao? Quay về, sao không nói cho anh biết?"
Tối qua vừa nói chuyện điện thoại, cô cũng không nói gì. Lại nói, ngay từ đầu, anh đã muốn chạy đến chỗ vợ yêu. Sau đó cố gắng nhịn bảy ngày, về sau không thể nhịn được nữa liền chạy đến. Tiếc rằng trong công ty nhiều chuyện, hơn nữa rõ ràng có người cố tình, cho nên anh phải về trước thời hạn.
Quay về mấy ngày nay, là những ngày khó khăn nhất trong đời, nhưng cũng có thể nói là hưởng thụ nhất. Điện thoại tâm tình, cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được. Mỗi lần gọi điện cho cô, đều có suy nghĩ kích động muốn nói chuyện mãi không muốn tắt máy.
Đáng tiếc, người nào đó không cho anh cơ hội, mỗi lần gọi điện thoại cũng hận không thể nhanh chóng dập máy! Làm cho anh cực kỳ tức giận đồng thời cũng vui vẻ, ít nhất cô còn bằng lòng nói chuyện với anh. Chỉ cần chịu mở miệng nói chuyện, thì tất cả đều dễ nói.
"Em gửi tin nhắn cho anh rồi, có lẽ anh không chú ý."
Tịch Âu Minh nghẹn lời, hôm nay anh cố ý dặn thư ký đẩy tất cả hành trình xuống, dù sao buổi tối Tiêu Tiệp mới chịu nhận điện thoại của anh, vì vậy ngay cả điện thoại cũng để ở chỗ thư ký. Làm sao biết, thế nhưng lại bỏ lỡ tin nhắn của cô, cảm giác áy náy tự nhiên sinh ra, nhiều lời muốn nói cuối cùng hóa thành một câu: "Quay về là tốt rồi."
"Miệng nói một đường tim nghĩ một nẻo, vừa rồi vẻ mặt anh không phải như thế, nếu không muốn em quay về, vậy bây giờ em đi!" Bây giờ tâm trạng Tiêu Tiệp rất khó chịu, bản thân vất vả lắm mới quay về thì thôi, lại còn thấy ngay vẻ mặt không phải vui mừng mà là chất vấn. Cô có chút nghi ngờ lời nói mấy ngày nay trong điện thoại của anh có phải là lừa gạt hay không.
Không ngờ người đàn ông bình thường rất nghiêm túc, lại từ lúc cô về quê ngày đầu tiên, liền không ngừng gọi điện thoại quấy rầy. Từ câu đầu tiên, đã đến chưa, ăn cơm chưa? Phát triển đến, bảo bối anh nhớ em, không có em buổi tối anh ngủ không được vân vân rất nhiều lời nói buồn nôn.
Tất cả tin nhắn anh gửi cô đều giữ lại, mặc dù có lúc không hề trả lời, nhưng đáy lòng cũng cảm thấy cảm động. Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, mỗi người đều có một đoạn tình cảm trong quá khứ, cô có, anh cũng có. Nếu như bọn họ có thể buông tha quá khứ, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không khó khăn như thế. Cho nên cuối cùng cô quyết định trở lại, muốn cùng anh thẳng thắn đối mặt tất cả.
Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, chỉ kéo dài thời gian mà thôi.
"Đừng! Bảo bối! Bảo bối! Em đây không phải là muốn mạng anh sao? Đây chính là nhà em, em còn muốn đi đâu?" Tịch Âu Minh vừa nghe cô nói rời đi, lập tức ôm chặt lấy cô, không dám buông tay.
Mấy ngày nay, anh cũng chịu đựng đủ! Nếu mà không trở lại nữa, không chừng ngày mai anh lại muốn đến nơi đó, tự mình mang cô về! Đồng thời, trong lòng Tịch Âu Minh cũng thầm nghĩ, xem ra phải cố gắng một chút, nếu như cô có đứa bé, cũng sẽ không có suy nghĩ muốn rời đi! Mặc dù bác sĩ nói cô thể hàn, khó có thai, nhưng đồng thời cũng nói, nếu như phía nam cố gắng một chút, có lẽ cũng sẽ có hiệu quả không tưởng được! Mà anh rất có lòng tin với bản thân!
"Thực ra, tôi và cô không có thù oán gì. Chỉ là ngày đầu tiên chuyển trường, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi liền cảm thấy... Ghét cô rồi! Thực ra cô nên trách chính mình, trời sinh ra khuôn mặt khiến người ta ghét!" Vẻ mặt Kiều Đại Vân vừa dữ tợn vừa đầy vẻ mỉa mai, không hợp với vẻ ngoài hiền lành của cô ta.
"Trong mắt mọi người cô và Hà Liên là một cặp xứng đôi nhất hạnh phúc nhất? Vậy thì sao? Tôi chính là không thích dáng vẻ tự cho mình là thanh cao kia của cô! Tôi muốn xem tình yêu của các người có bao nhiêu kiên định, kết quả thế nào? Còn không phải bị tôi chia rẽ!"
"Không cam tâm sao? Vậy chỉ có thể trách chính bản thân cô không không thể giữ được người đàn ông này. Là do tôi tìm người diễn một vụ án bắt cóc cưỡng hiếp thì như thế nào? Có chứng cớ sao? Bây giờ người khác sẽ chỉ cho rằng đó là người do cô tìm đến!"
"Vốn dĩ tôi còn cho rằng Hà Liên sẽ tin tưởng cô, tiếc là, khi nhìn thấy tấm hình tôi chuẩn bị cho anh ta, chậc chậc, cô không thấy được vẻ mặt lúc đó của anh ta. Tôi nghĩ, nếu như lúc đó cô ở trước mặt anh ta, có khi anh ta sẽ phá hủy cô! Hóa ra cái các người gọi là tình yêu cũng chỉ như thế, sự tin tưởng giữa các người cũng chỉ có vậy thôi!"
"Bây giờ, tôi sống cuộc sống hạnh phúc, mà cô, mãi mãi sống trong sự khiển trách của người khác, đau khổ đến hết đời đi! Được rồi, máy bay sắp cất cánh, tôi cũng không theo kẻ bại tướng này nữa." Kiều Đại Vân điên cuồng nói xong, lại giễu cợt nhìn Tiêu Tiệp, rất đắc ý.
"Cô chỉ vì không thích người khác hạnh phúc, liền tự biên tự diễn một màn bắt cóc kia?" Giọng Tiêu Tiệp nặng nề mà bình tĩnh nói, chỉ trong chốc lát, cô từ phẫn nộ chuyển sang bình tĩnh.
Không phải không quan tâm, mà là... Hoàn toàn thất vọng.
"Đúng! Chỉ bởi vì không thích cô! Với lại, cô biết không? Có người trời sinh đã không thể thành bạn, mãi mãi chỉ có thể là địch. Mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã biết, chúng ta sẽ mãi mãi là địch!"
"Cảm ơn cô!" Tiêu Tiệp cực kỳ bình tĩnh.
"Cô nói gì?" Vẻ mặt Kiều Đại Vân thể hiện rõ không thể tin nổi, là cô nghe nhầm sao? Người phụ nữ này không phải tức giận vì bị bỏ rơi sao? Tại sao phải nói cảm ơn? Cô ta điên rồi sao?
"Cô đúng là điên! Nếu như tình yêu giữa các người đủ kiên định, thì dù cho tôi có hãm hại thế nào cũng sẽ không tan vỡ, Bạch Tiêu Tiệp, muốn trách, cô chỉ có thể trách Hà Liên không đủ yêu cô!"
"Tôi không điên, trong lòng tôi rất rõ. Đối với chuyện này tôi không trách cô, tôi thật lòng cảm ơn cô! Là cô đã cho tôi thấy rõ đoạn tình cảm này, cũng để cho tôi thấy rõ trái tim người đàn ông này!"
"Nhưng mà ~" Tiêu Tiệp nhìn cô, gằn từng chữ: "Lấy phá hủy hạnh phúc của người khác làm niềm vui, thì có thể được hạnh phúc sao? Hôm nay anh ta có thể vứt bỏ tôi, ngày mai anh ta cũng có thể vứt bỏ cô!"
Kiều Đại Vân không thèm để ý nói: "Hạnh phúc của tôi nằm trong tay tôi! Nhưng mà có chuyện tôi rất chắc chắn. Đó chính là Bạch Tiêu Tiệp, cô không đấu lại tôi! Cho dù là bây giờ, hay là tương lai, tôi vĩnh viễn cũng không lo cô sẽ phá hủy được tất cả những thứ thuộc về tôi, thời gian có thể chứng minh tất cả, cô có tin hay không?"
Một màn kia, giống như mới xảy ra ngày hôm qua, rõ ràng ở trước mặt.
"Tiêu Tiệp, Tiêu Tiệp! Cậu làm sao thế? Sao vẻ mặt lại khó coi như vậy?" Dĩ Đồng lo lắng hỏi.
"Không sao, mình chỉ hơi bất ngờ, cô ta lại quay về." Tiêu Tiệp lạnh nhạt nói.
"Chỉ có Kiều Đại Vân quay về, Hà Liên chưa về, cho nên Tiêu Tiệp cậu không cần phải lo lắng." Dĩ Đồng thấy vẻ mặt tái nhợt của Tiêu Tiệp, cho là Tiêu Tiệp đang nghĩ đến Hà Liên, vì vậy giải thích.
Hà Liên chưa quay về?
Tại sao?
Nhưng vậy thì thế nào, liên quan gì đến cô? Từ lúc anh không tin cô thì giữa bọn họ đã không còn bất kỳ liên quan gì nữa rồi.
Còn Kiều Đại Vân, nếu như cô ta có thể an phận một chút.
Tiêu Tiệp nở nụ cười lạnh, vậy thì vật trong tay cô không cần lấy ra.
——
Khi Tiêu Tiệp về đến nhà đã là buổi tối, Tịch Âu Minh mặc quần áo thoải mái đang ngồi trên chiếc ghế sa lon phong cách châu Âu bản số lượng hạn chế xem chương trình kinh tế tài chính, thấy cô xuất hiện, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Sao em lại quay về?"
Tiêu Tiệp dừng lại, theo bản năng nói: "Chẳng lẽ em không nên quay về sao?"
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Tiệp, Tịch Âu Minh khẽ nguyền rủa một tiếng, người đã đi nhanh đến bên cạnh Tiêu Tiệp, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Bảo bối, sao anh có thể có loại ý nghĩ đó chứ, chẳng lẽ em còn không hiểu anh sao? Quay về, sao không nói cho anh biết?"
Tối qua vừa nói chuyện điện thoại, cô cũng không nói gì. Lại nói, ngay từ đầu, anh đã muốn chạy đến chỗ vợ yêu. Sau đó cố gắng nhịn bảy ngày, về sau không thể nhịn được nữa liền chạy đến. Tiếc rằng trong công ty nhiều chuyện, hơn nữa rõ ràng có người cố tình, cho nên anh phải về trước thời hạn.
Quay về mấy ngày nay, là những ngày khó khăn nhất trong đời, nhưng cũng có thể nói là hưởng thụ nhất. Điện thoại tâm tình, cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được. Mỗi lần gọi điện cho cô, đều có suy nghĩ kích động muốn nói chuyện mãi không muốn tắt máy.
Đáng tiếc, người nào đó không cho anh cơ hội, mỗi lần gọi điện thoại cũng hận không thể nhanh chóng dập máy! Làm cho anh cực kỳ tức giận đồng thời cũng vui vẻ, ít nhất cô còn bằng lòng nói chuyện với anh. Chỉ cần chịu mở miệng nói chuyện, thì tất cả đều dễ nói.
"Em gửi tin nhắn cho anh rồi, có lẽ anh không chú ý."
Tịch Âu Minh nghẹn lời, hôm nay anh cố ý dặn thư ký đẩy tất cả hành trình xuống, dù sao buổi tối Tiêu Tiệp mới chịu nhận điện thoại của anh, vì vậy ngay cả điện thoại cũng để ở chỗ thư ký. Làm sao biết, thế nhưng lại bỏ lỡ tin nhắn của cô, cảm giác áy náy tự nhiên sinh ra, nhiều lời muốn nói cuối cùng hóa thành một câu: "Quay về là tốt rồi."
"Miệng nói một đường tim nghĩ một nẻo, vừa rồi vẻ mặt anh không phải như thế, nếu không muốn em quay về, vậy bây giờ em đi!" Bây giờ tâm trạng Tiêu Tiệp rất khó chịu, bản thân vất vả lắm mới quay về thì thôi, lại còn thấy ngay vẻ mặt không phải vui mừng mà là chất vấn. Cô có chút nghi ngờ lời nói mấy ngày nay trong điện thoại của anh có phải là lừa gạt hay không.
Không ngờ người đàn ông bình thường rất nghiêm túc, lại từ lúc cô về quê ngày đầu tiên, liền không ngừng gọi điện thoại quấy rầy. Từ câu đầu tiên, đã đến chưa, ăn cơm chưa? Phát triển đến, bảo bối anh nhớ em, không có em buổi tối anh ngủ không được vân vân rất nhiều lời nói buồn nôn.
Tất cả tin nhắn anh gửi cô đều giữ lại, mặc dù có lúc không hề trả lời, nhưng đáy lòng cũng cảm thấy cảm động. Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, mỗi người đều có một đoạn tình cảm trong quá khứ, cô có, anh cũng có. Nếu như bọn họ có thể buông tha quá khứ, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không khó khăn như thế. Cho nên cuối cùng cô quyết định trở lại, muốn cùng anh thẳng thắn đối mặt tất cả.
Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, chỉ kéo dài thời gian mà thôi.
"Đừng! Bảo bối! Bảo bối! Em đây không phải là muốn mạng anh sao? Đây chính là nhà em, em còn muốn đi đâu?" Tịch Âu Minh vừa nghe cô nói rời đi, lập tức ôm chặt lấy cô, không dám buông tay.
Mấy ngày nay, anh cũng chịu đựng đủ! Nếu mà không trở lại nữa, không chừng ngày mai anh lại muốn đến nơi đó, tự mình mang cô về! Đồng thời, trong lòng Tịch Âu Minh cũng thầm nghĩ, xem ra phải cố gắng một chút, nếu như cô có đứa bé, cũng sẽ không có suy nghĩ muốn rời đi! Mặc dù bác sĩ nói cô thể hàn, khó có thai, nhưng đồng thời cũng nói, nếu như phía nam cố gắng một chút, có lẽ cũng sẽ có hiệu quả không tưởng được! Mà anh rất có lòng tin với bản thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.