Chương 30: Nhan Tịch tự thú
Vân Thiền Tố Tâm
04/05/2022
8 giờ rưỡi Lãnh Hán Hùng và Mạnh Thần đồng thời
xuất hiện ở cục Công An. Lãnh Hán Hùng đứng dựa vào cửa sổ châm điếu
thuốc, hút hai hơi nói: “Ngày hôm qua sau khi Vương Thi Ngữ đi ra khỏi
phòng thẩm vấn, khóc vô cùng thương tâm, Nhan Tịch cũng là nước mắt đầy
mặt. Buổi chiều Tiểu Lý nói Nhan Tịch muốn gặp tôi hôm nay. Thầy Mạnh,
tôi luôn cảm thấy mấy ngày này sẽ có việc xảy ra.”
Mạnh Thần liếc mắt nhìn Lãnh Hán Hùng một cái, chân mày nhíu chặt, hai vai thu lại, ngón tay hơi cong lại. Anh ấy biết đây là trực giác của Lãnh Hán Hùng khi làm hình cảnh nhiều năm, sẽ không sai. Vì vậy không nhanh không chậm nói một câu: “Giặc đến thì đánh, nước đến đất ngăn. Tận lực là được.” Duỗi tay vỗ vỗ cánh tay anh ta.
Lãnh Hán Hùng thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa, nhìn về ánh mắt sâu của Mạnh Thần, gật gật đầu: “Tình huống của Vương Thi Ngữ đã điều tra xong. Có một vài phát hiện ngoài ý muốn, xong việc tôi sẽ nói cho cậu một chút. Bây giờ đi vào thôi!” Vừa muốn vào cửa dưới chân Mạnh Thần trượt một cái, Lãnh Hán Hùng vội dùng tay ôm lấy eo đỡ anh ấy dậy. Bỗng nhiên một âm thanh truyền đến từ phía sau: “Uầy, khẩu vị của đội trưởng lưu manh đúng là đặc biệt!” Hai người nhìn lẫn nhau rồi lui về phía sau một bước, quay đầu nhìn về người phía sau.
Vương Thi Ngữ không còn bộ dáng hoa lê dính hạt mưa như hôm qua, mặc một bộ váy đen áo trắng. Tuy là make up nhưng vẫn không che giấu được hai mắt đỏ bừng có chút sưng lên. Liếc mắt nhìn Lãnh Hán Hùng môt cái, lạnh giọng nói: “Xin nhường đường!”
Lãnh Hán Hùng có chút lắp bắp: “Không, không phải. Trên mặt đất có chút ướt!”
“Không cần giải thích. Gay không phải là việc gì mất mặt, tôi hiểu mà.” Nói xong nghiêng người đi vào văn phòng. Mạnh Thần đứng ở cạnh cửa nhàn nhạt nói: “Cô ấy ghen.” Sau đó cũng đi vào chỉ để một mình Lãnh Hán Hùng đứng phát ngốc tại chỗ: Tình huống thế nào? Gay là gì?
Trong phòng thẩm vấn Lãnh Hán Hùng nhìn nhìn ánh mắt Nhan Tịch có chút dại ra ở đối diện, giơ tay nhìn nhìn thời gian, anh ta đã tiến vào rất lâu, Nhan Tịch không nói lời nào, ngồi ở đó giống như hoá thạch điêu khắc.
Lãnh Hán Hùng vỗ vỗ bàn hỏi: “Nhan Tịch cô có điều gì muốn nói?”
Nhan Tịch nhìn nơi nào đó không chớp mắt, sau khi nghe thấy âm thanh buông mắt xuống sâu kín nói: “Thu Mặc Thanh là do tôi giết. Tôi nghe nói anh ấy muốn kết hôn nên lòng mang hận ý, muốn giết anh ấy. Tôi hẹn Thu Mặc Thanh buổi tối ngày mùng 4 đến nhà tôi ăn cơm, tôi nhân cơ hội hạ thuốc chuột cực mạnh. Thuốc độc là tôi lấy trong một nhà ở quê. Sau khi… sau khi Mặc Thanh chết tôi rửa sạch hiện trường, tắm rửa cho anh ấy. Việc sau này thì các anh cũng đã biết rồi.”
“Thuốc chuột cực mạnh còn thừa đâu?”
“Ném vào bồn cầu xả đi rồi.”
“Cô nói tỉ mỉ kỹ càng quá trình gây án của cô với Thu Mặc Thanh một lần đi!”
“…”
Mạnh Thần đứng bên ngoài kính tháo tai nghe xuống yên lặng đi ra khỏi phòng. Có lẽ sự lo lắng của Lãnh Hán Hùng không phải dư thừa. Mạnh Thần lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Mười phút sau, Lãnh Hán Hùng đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Thấy Mạnh Thần đứng trên hành lang nói: “Nhan Tịch nói không gặp cậu, muốn gặp luật sư. Buổi chiều đưa cô ấy đến hiện trường vụ án.” Vừa mới nói xong đã thấy Vương Thi Ngữ đi đến từ phòng họp.
Ngữ khí của Mạnh Thần có chút ngưng trọng: “Lãnh Đội, tôi cần phải gặp cô ấy. Xin anh nhanh chóng sắp xếp!” Lãnh Hán Hùng nhìn Mạnh Thần, vẫn là vẻ mặt vân đạm phong khinh lại ẩn ẩn lộ ra biểu tình nôn nóng. Trong nháy mắt anh ta đã hiểu biểu tình của Mạnh Thần giấu hàm ý, anh ta gật đầu thật mạnh.
Vương Thi Ngữ không để ý đến hai người ở cửa mà lấp tức đi vào phòng thẩm vấn. Vương Thi Ngữ sốt ruột hỏi: “Vừa rồi cô nói gì với bọn họ?”
Nhan Tịch chậm rãi nói: “Tôi đã nói hết quá trình gây án. Tôi nghe nói Mặc Thanh muốn kết hôn cho nên tôi liền nổi lên sát tâm. Dùng thuốc chuột cực mạnh giết chết anh ấy.”
“Nhan Tịch, tôi muốn nghe sự thật.”
“Đây là sự thật.” Nhan Tịch dừng lại, ngẩng đầu nhìn Vương Thi Ngữ: “Luật sư Vương, cảm ơn sự quan tâm và trợ giúp của cô trong thời gian này với tôi. Nhưng tôi không cần tìm người bảo lãnh hậu thẩm cũng không cần luật sư biện hộ. Làm cô lo lắng rồi. Còn về những gì nơi cô, thực xin lỗi, tôi không thể hồi báo.”
“Cô là đang nói di ngôn với tôi sao? Nhan Tịch, tôi khinh thường cô!” Vương Thi Ngữ nắm chặt tay, lớn tiếng mắng chửi: “Cô đây là làm gì, dùng cái chết đến đổi sự đồng tình, để tạ tội? Nói cho cô biết tôi và Mặc Thanh đều không cần.”
“Luật sư Vương, cô và Mặc Thanh đối tốt với tôi, tôi hiểu. Tôi biết cô làm tất cả những điều này không dễ dàng. Nhưng mà cô biết không? Mặc Thanh là tim tôi, tim đã không còn đập, tôi làm sao sống được?”
“Trước kia lúc còn sống bởi vì có Mặc Thanh, anh ấy chính là trái tim nóng bỏng rực cháy kia của tôi cho nên tôi kiên trì nỗ lực tồn tại. Bây giờ anh ấy không còn nữa để tôi lại với thế gian trống rỗng, sống thì còn ý nghĩa gì?”
“Kiếp này cây liền cành, ân ái đến bạc đầu. Nguyện quân đừng quên ngô, kiếp sau lại tục tình. Đây là lời hứa của tôi và Mặc Thanh cùng ưng thuận, một đời này không thực hiện được. Kiếp sau, cũng không có khả năng. Vĩnh viễn… đều không thể!”
…
Vương Thi Ngữ không biết nên nói gì. Ai đau lòng, ai đau chính cô hiểu nhất. Tình yêu rốt cuộc là cái gì, là tự mình cứu rỗi hay là tự mình sa đoạ, tự mình hủy diệt? Không biết, không có tiêu chuẩn hoàn mỹ, đáp án ở trong lòng mỗi người, không phải ai cũng giống nhau.
Nhan Tịch sờ nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, khoé miệng chậm rãi kéo lên một nụ cười, lôi kéo ống tay áo của Vương Thi Ngữ nhẹ gọi tên cô ấy: “Vương Thi Ngữ, xin cô và Mặc Thanh thành toàn cho tôi, được không?”
Mắt Nhan Tịch sương mù mênh mông, từng giọt nước mắt lại chảy xuống từ khoé mắt.
Vương Thi Ngữ nhìn biểu tình “thấy chết không sờn” của Nhan Tịch thì vung tay chạy ra khỏi phòng thẩm vấn.
Mạnh Thần liếc mắt nhìn Lãnh Hán Hùng một cái, chân mày nhíu chặt, hai vai thu lại, ngón tay hơi cong lại. Anh ấy biết đây là trực giác của Lãnh Hán Hùng khi làm hình cảnh nhiều năm, sẽ không sai. Vì vậy không nhanh không chậm nói một câu: “Giặc đến thì đánh, nước đến đất ngăn. Tận lực là được.” Duỗi tay vỗ vỗ cánh tay anh ta.
Lãnh Hán Hùng thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa, nhìn về ánh mắt sâu của Mạnh Thần, gật gật đầu: “Tình huống của Vương Thi Ngữ đã điều tra xong. Có một vài phát hiện ngoài ý muốn, xong việc tôi sẽ nói cho cậu một chút. Bây giờ đi vào thôi!” Vừa muốn vào cửa dưới chân Mạnh Thần trượt một cái, Lãnh Hán Hùng vội dùng tay ôm lấy eo đỡ anh ấy dậy. Bỗng nhiên một âm thanh truyền đến từ phía sau: “Uầy, khẩu vị của đội trưởng lưu manh đúng là đặc biệt!” Hai người nhìn lẫn nhau rồi lui về phía sau một bước, quay đầu nhìn về người phía sau.
Vương Thi Ngữ không còn bộ dáng hoa lê dính hạt mưa như hôm qua, mặc một bộ váy đen áo trắng. Tuy là make up nhưng vẫn không che giấu được hai mắt đỏ bừng có chút sưng lên. Liếc mắt nhìn Lãnh Hán Hùng môt cái, lạnh giọng nói: “Xin nhường đường!”
Lãnh Hán Hùng có chút lắp bắp: “Không, không phải. Trên mặt đất có chút ướt!”
“Không cần giải thích. Gay không phải là việc gì mất mặt, tôi hiểu mà.” Nói xong nghiêng người đi vào văn phòng. Mạnh Thần đứng ở cạnh cửa nhàn nhạt nói: “Cô ấy ghen.” Sau đó cũng đi vào chỉ để một mình Lãnh Hán Hùng đứng phát ngốc tại chỗ: Tình huống thế nào? Gay là gì?
Trong phòng thẩm vấn Lãnh Hán Hùng nhìn nhìn ánh mắt Nhan Tịch có chút dại ra ở đối diện, giơ tay nhìn nhìn thời gian, anh ta đã tiến vào rất lâu, Nhan Tịch không nói lời nào, ngồi ở đó giống như hoá thạch điêu khắc.
Lãnh Hán Hùng vỗ vỗ bàn hỏi: “Nhan Tịch cô có điều gì muốn nói?”
Nhan Tịch nhìn nơi nào đó không chớp mắt, sau khi nghe thấy âm thanh buông mắt xuống sâu kín nói: “Thu Mặc Thanh là do tôi giết. Tôi nghe nói anh ấy muốn kết hôn nên lòng mang hận ý, muốn giết anh ấy. Tôi hẹn Thu Mặc Thanh buổi tối ngày mùng 4 đến nhà tôi ăn cơm, tôi nhân cơ hội hạ thuốc chuột cực mạnh. Thuốc độc là tôi lấy trong một nhà ở quê. Sau khi… sau khi Mặc Thanh chết tôi rửa sạch hiện trường, tắm rửa cho anh ấy. Việc sau này thì các anh cũng đã biết rồi.”
“Thuốc chuột cực mạnh còn thừa đâu?”
“Ném vào bồn cầu xả đi rồi.”
“Cô nói tỉ mỉ kỹ càng quá trình gây án của cô với Thu Mặc Thanh một lần đi!”
“…”
Mạnh Thần đứng bên ngoài kính tháo tai nghe xuống yên lặng đi ra khỏi phòng. Có lẽ sự lo lắng của Lãnh Hán Hùng không phải dư thừa. Mạnh Thần lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Mười phút sau, Lãnh Hán Hùng đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Thấy Mạnh Thần đứng trên hành lang nói: “Nhan Tịch nói không gặp cậu, muốn gặp luật sư. Buổi chiều đưa cô ấy đến hiện trường vụ án.” Vừa mới nói xong đã thấy Vương Thi Ngữ đi đến từ phòng họp.
Ngữ khí của Mạnh Thần có chút ngưng trọng: “Lãnh Đội, tôi cần phải gặp cô ấy. Xin anh nhanh chóng sắp xếp!” Lãnh Hán Hùng nhìn Mạnh Thần, vẫn là vẻ mặt vân đạm phong khinh lại ẩn ẩn lộ ra biểu tình nôn nóng. Trong nháy mắt anh ta đã hiểu biểu tình của Mạnh Thần giấu hàm ý, anh ta gật đầu thật mạnh.
Vương Thi Ngữ không để ý đến hai người ở cửa mà lấp tức đi vào phòng thẩm vấn. Vương Thi Ngữ sốt ruột hỏi: “Vừa rồi cô nói gì với bọn họ?”
Nhan Tịch chậm rãi nói: “Tôi đã nói hết quá trình gây án. Tôi nghe nói Mặc Thanh muốn kết hôn cho nên tôi liền nổi lên sát tâm. Dùng thuốc chuột cực mạnh giết chết anh ấy.”
“Nhan Tịch, tôi muốn nghe sự thật.”
“Đây là sự thật.” Nhan Tịch dừng lại, ngẩng đầu nhìn Vương Thi Ngữ: “Luật sư Vương, cảm ơn sự quan tâm và trợ giúp của cô trong thời gian này với tôi. Nhưng tôi không cần tìm người bảo lãnh hậu thẩm cũng không cần luật sư biện hộ. Làm cô lo lắng rồi. Còn về những gì nơi cô, thực xin lỗi, tôi không thể hồi báo.”
“Cô là đang nói di ngôn với tôi sao? Nhan Tịch, tôi khinh thường cô!” Vương Thi Ngữ nắm chặt tay, lớn tiếng mắng chửi: “Cô đây là làm gì, dùng cái chết đến đổi sự đồng tình, để tạ tội? Nói cho cô biết tôi và Mặc Thanh đều không cần.”
“Luật sư Vương, cô và Mặc Thanh đối tốt với tôi, tôi hiểu. Tôi biết cô làm tất cả những điều này không dễ dàng. Nhưng mà cô biết không? Mặc Thanh là tim tôi, tim đã không còn đập, tôi làm sao sống được?”
“Trước kia lúc còn sống bởi vì có Mặc Thanh, anh ấy chính là trái tim nóng bỏng rực cháy kia của tôi cho nên tôi kiên trì nỗ lực tồn tại. Bây giờ anh ấy không còn nữa để tôi lại với thế gian trống rỗng, sống thì còn ý nghĩa gì?”
“Kiếp này cây liền cành, ân ái đến bạc đầu. Nguyện quân đừng quên ngô, kiếp sau lại tục tình. Đây là lời hứa của tôi và Mặc Thanh cùng ưng thuận, một đời này không thực hiện được. Kiếp sau, cũng không có khả năng. Vĩnh viễn… đều không thể!”
…
Vương Thi Ngữ không biết nên nói gì. Ai đau lòng, ai đau chính cô hiểu nhất. Tình yêu rốt cuộc là cái gì, là tự mình cứu rỗi hay là tự mình sa đoạ, tự mình hủy diệt? Không biết, không có tiêu chuẩn hoàn mỹ, đáp án ở trong lòng mỗi người, không phải ai cũng giống nhau.
Nhan Tịch sờ nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, khoé miệng chậm rãi kéo lên một nụ cười, lôi kéo ống tay áo của Vương Thi Ngữ nhẹ gọi tên cô ấy: “Vương Thi Ngữ, xin cô và Mặc Thanh thành toàn cho tôi, được không?”
Mắt Nhan Tịch sương mù mênh mông, từng giọt nước mắt lại chảy xuống từ khoé mắt.
Vương Thi Ngữ nhìn biểu tình “thấy chết không sờn” của Nhan Tịch thì vung tay chạy ra khỏi phòng thẩm vấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.