Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?
Chương 8
Linh
28/12/2021
Vừa về đến nhà đã chạy ngay lên phòng bóc từng con gấu bông khỏi túi ni
lông. Tịch Nhan hạnh phúc ôm mãi. Nằm xuống giường ngủ lúc nào không
hay.
20 phút sau, khi chắc chắn cô đã ngủ say thì cánh cửa mở ra. Một thân ảnh quen thuộc bước vào xoa nhẹ lên trán cô.
“Dễ ngủ thật. Chiều nay mệt lắm rồi phải không?”
Tầm 7 giờ rưỡi tối, Tịch Nhan thức giấc đi tắm. Cô loay hoay chọn lựa mãi, cuối cùng quyết định mặc một bộ đồ ngủ màu cam có vằn đen hình con hổ.
Tịch Nhan chạy xuống nhà thì bắt gặp ánh mắt của mọi người. Thấy Cố Trì đang ăn cô hình như nhớ ra gì đó.
“Đến rồi thì ngồi xuống ăn luôn đi.”
Cô một mạch chạy lên phòng bỏ ngơ luôn Cố Trì. Thấy bị bơ anh ta đen mặt lại khó chịu.
Một lúc sau cô cầm đồ chạy xuống ngại ngùng đưa cho anh.
“Hôm nay em có mua cho anh một chiếc áo vest.”
“Cho anh?”
“Cho anh?”
“Ừm.”
Tịch Nhan gật đầu, Mộ Cố Trì dừng lại mở túi quà ra. Mặt anh càng đen hơn, ánh mắt tối lại.
Viễn Trình bên cạnh cười không ngớt. Vừa nãy còn được ăn cơm chó mà giờ phải cười đến đau cả bụng.
Trong nhà này tất cả mọi thứ chỉ có 2 tông màu trắng và trầm. Từ khi có sự xuất hiện của cô nó mới có phần rực rỡ.
Một màu đỏ chói chang, thấy biểu cảm không vui của anh ta. Tịch Nhan biết anh ta không thích nên cô chuồn trước.
“Đứng lại, ngồi xuống ăn cơm.”
Giọng Mộ Cố Trì trầm đục làm cô lạnh sống lưng. Không dám ho he, Tịch Nhan ngồi xuống nhưng nuốt không trôi.
Anh ta đứng lên cầm túi áo bước lên cầu thang. Không thèm ngó ngàng cô một lần, Viễn Trình đi sau nhìn lại cô cười cười.
“Bác anh ta…”
“Hazz tôi cũng không biết thiếu gia bị làm sao nữa.”
Vừa ăn cơm tối xong là đã 8 giờ, Tịch Nhan đi lang thang trong hoa viên. Gió mát lạnh làm bay mái tóc dài, mượt, đen của cô.
“Mát lạnh.”
Tịch Nhan sung sướng hít một ngụm khí lạnh thoã mãn. Không ngờ rằng buổi đêm ở đây lại đẹp và mát mẻ đến thế này.
Kiếm một nơi như thế cô nghĩ có lẽ chỉ ở ngoại ô thôi chứ không nghĩ tới Đô Thành một nơi đông đúc, ồn ào, náo nhiệt lại có một phong cảnh đẹp đến thế.
Sau một vòng dạo chơi ngoài vườn, Tịch Nhan sờ xuống bụng cảm giác trống vắng gì đó. Nhanh chân cô chạy vào tủ lạnh lục tìm đồ ăn.
“A kem?”
Ở đây cũng nhiều đồ ăn thật đấy, có cả bim bim vị cô thích nữa. Tịch Nhan chọn vị kem dâu chân ái rồi lấy một vài gói bim bim lén lút ra vườn.
“Trời như thế này ăn kem cũng không có sao đâu ha?”
20 phút sau, khi chắc chắn cô đã ngủ say thì cánh cửa mở ra. Một thân ảnh quen thuộc bước vào xoa nhẹ lên trán cô.
“Dễ ngủ thật. Chiều nay mệt lắm rồi phải không?”
Tầm 7 giờ rưỡi tối, Tịch Nhan thức giấc đi tắm. Cô loay hoay chọn lựa mãi, cuối cùng quyết định mặc một bộ đồ ngủ màu cam có vằn đen hình con hổ.
Tịch Nhan chạy xuống nhà thì bắt gặp ánh mắt của mọi người. Thấy Cố Trì đang ăn cô hình như nhớ ra gì đó.
“Đến rồi thì ngồi xuống ăn luôn đi.”
Cô một mạch chạy lên phòng bỏ ngơ luôn Cố Trì. Thấy bị bơ anh ta đen mặt lại khó chịu.
Một lúc sau cô cầm đồ chạy xuống ngại ngùng đưa cho anh.
“Hôm nay em có mua cho anh một chiếc áo vest.”
“Cho anh?”
“Cho anh?”
“Ừm.”
Tịch Nhan gật đầu, Mộ Cố Trì dừng lại mở túi quà ra. Mặt anh càng đen hơn, ánh mắt tối lại.
Viễn Trình bên cạnh cười không ngớt. Vừa nãy còn được ăn cơm chó mà giờ phải cười đến đau cả bụng.
Trong nhà này tất cả mọi thứ chỉ có 2 tông màu trắng và trầm. Từ khi có sự xuất hiện của cô nó mới có phần rực rỡ.
Một màu đỏ chói chang, thấy biểu cảm không vui của anh ta. Tịch Nhan biết anh ta không thích nên cô chuồn trước.
“Đứng lại, ngồi xuống ăn cơm.”
Giọng Mộ Cố Trì trầm đục làm cô lạnh sống lưng. Không dám ho he, Tịch Nhan ngồi xuống nhưng nuốt không trôi.
Anh ta đứng lên cầm túi áo bước lên cầu thang. Không thèm ngó ngàng cô một lần, Viễn Trình đi sau nhìn lại cô cười cười.
“Bác anh ta…”
“Hazz tôi cũng không biết thiếu gia bị làm sao nữa.”
Vừa ăn cơm tối xong là đã 8 giờ, Tịch Nhan đi lang thang trong hoa viên. Gió mát lạnh làm bay mái tóc dài, mượt, đen của cô.
“Mát lạnh.”
Tịch Nhan sung sướng hít một ngụm khí lạnh thoã mãn. Không ngờ rằng buổi đêm ở đây lại đẹp và mát mẻ đến thế này.
Kiếm một nơi như thế cô nghĩ có lẽ chỉ ở ngoại ô thôi chứ không nghĩ tới Đô Thành một nơi đông đúc, ồn ào, náo nhiệt lại có một phong cảnh đẹp đến thế.
Sau một vòng dạo chơi ngoài vườn, Tịch Nhan sờ xuống bụng cảm giác trống vắng gì đó. Nhanh chân cô chạy vào tủ lạnh lục tìm đồ ăn.
“A kem?”
Ở đây cũng nhiều đồ ăn thật đấy, có cả bim bim vị cô thích nữa. Tịch Nhan chọn vị kem dâu chân ái rồi lấy một vài gói bim bim lén lút ra vườn.
“Trời như thế này ăn kem cũng không có sao đâu ha?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.