Chương 59: Câu chuyện họp lớp.
Quỷ Tân Nương
25/07/2024
Bây giờ người đàn ông trước mắt vừa tái hiện lại lần gặp gỡ thứ 2 ấy, trong mắt cô tĩnh lặng như nước vì nhớ về chuyện cũ, đến khi bừng tỉnh lại muốn nói gì đó thì một giọng nữ nào đó gọi tên cô.
" Vân Khê".
Vân Khê nghe tiếng gọi liền sực mình, gương mặt từ mơ màng chuyển sang thanh tỉnh, xoay đầu men theo giọng nói ấy phát ra.
Một cô gái có mái tóc ngắn chạy tới bên cạnh Vân Khê, cô ấy không chú ý đến biểu hiện của cô, biểu cảm vô tư nói: " Lâu rồi, không gặp cậu Vân Khê, cậu còn nhớ đến tớ không? ". Nói đến đây, cô ấy thầm liếc mắt mới đề ý đến người đàn ông đang đứng trước mặt Vân Khê, vẻ mặt âm trầm nãy giờ, cô ấy như phát hiện ra điều gì đó, đối với Vân Khê nở nụ cười đầy bẽn lẽn: " Có phải cậu ngồi đây hẹn họ phải không hả?. Ây da, đúng là hâm mộ thật nha, ở bên nhau 6 năm đúng là kỳ tích mà! ".
Vân Khê ngồi nãy giờ còn chưa " tiêu hóa" kịp cô nàng này đang nói gì, não bộ cố gắng nhớ cô nàng này là ai, sau một hồi nghe cô ấy nói không ngừng không nghỉ, Vân Khế mới nhận ra cô gái này là ai!.
Vân Khê khẽ than thở trong lòng, đôi mắt lén quan sát cái người đứng nhìn cô nãy giờ kia thậm chí chẳng thấy hắn phát biểu một câu nào. Được rồi, hắn là " không khí", bản cô nương đây không nhất thiết phải quan tâm!.
Cô đứng dậy đi về phía cô gái ấy, cô ấy tên là Trần Ly Ly bạn học cùng cô suốt 4 năm Đại học, mối quan hệ hai người rất tốt, từ sau khi tốt nghiệp hai cô nàng gần như không liên lạc nữa.
"Cậu là Trần Ly Ly đúng không?. Nhiều năm không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, tớ không nhận ra luôn đấy! ". -
Cô đi bên cạnh Trần Ly Ly, cố bỏ qua cảm giác cái ánh nhìn đang dõi theo sau lưng cô đi. Hoàn toàn coi hắn là không khí!.
" Thật vậy sao?. Cậu cũng vậy nha, so với trước đây cậu thành thục chín chắn hơn nhiều thì phải ". - Có lẽ Trần Ly Ly không để ý đến biểu hiện của hai người này, sảng khoái vô tư nói: " À, tối nay tổ chức họp lớp đấy, cậu tham gia cùng tớ không? ".
"Tớ không có ý định tham gia đâu!". - Vân Khê cần thận từ chối cô ấy, có trời mới biết cô chỉ tham gia buổi lễ kỷ niệm xong là về, còn họp lớp gì đó cô không muốn!.
" Cậu mà không đi là lớp trưởng ai oán kêu trời kêu đất luôn đó!. Cậu không nhớ sao, cô nàng lớp trưởng kia chanh chua đến mức nào mà! ". - Trần Ly Ly nói không ngớt bên tai Vân Khê, bộ dạng hùng hùng hổ hồ như đúng rồi: " Kiểu gì cô ta cũng than trách cậu, tiền do cô chủ trì, cậu không đi cũng thật lãng phí! ".
Trái ngược với Trần Ly Ly, Vân Khê lại không quan tâm lắm: " Tớ với cô ta đâu có thân quen gì nhau, cô ta trách tớ chứ đâu có làm gì được tớ! ".
Trời ạ, cô không có hứng thú đi họp lớp đâu nhé.
Trần Ly Ly bị lời nói hết sức vô tâm, bình thản của Vân Khê làm cho á khẩu, miệng như bị nghẹn lại không biết nói gì hơn. Cô ấy nhớ rõ năm tháng thời học Đại học trước đây, Vân Khê rất chăm chỉ tham gia đầy đủ mọi hoạt động, thế nào bây giờ cô trở thành con người hờ hững đến mức này?.
" Cậu với Tịch tiên sinh giận dối nhau đấy à? ". Vừa rồi, cô ấy đi ngang qua thấy hai người họ im lặng không mở miệng bất cứ câu nào, nghĩ đến khả năng này cũng có thể lắm!.
" Tớ và anh ta không có gì cả!. Càng không phải mối quan hệ yêu đương như cậu nghĩ! ". - Vân Khê ngắn gọn giải thích cho Trần Ly Ly, cho dù cô ấy nghe hiểu hay không hiểu cũng không quan trọng, giữa cô và hắn là mối quan hệ phức tạp, cô lại chẳng muốn nói nhiều về hắn chút nào, nghĩ đến thôi đã thấy nhức nhối rồi!
Nói xong, Vân Khê đột ngột dừng lại, quay đầu về phía sau như tìm kiếm ai đó, cô không chú ý đến vẻ mặt khó hiểu của Trần Ly Ly đang nhìn về phía cô. Ngó nghiêng một lúc, cô mới an tâm thở phào nhẹ nhõm. May quá, tên
Tịch Nam Dạ kia không đi theo cô!.
"Sao vậy?". - Trần Ly Ly tò mò hỏi, khuôn mặt theo ánh mắt của Vân Khê nghiêng về phía sau.
" Không sao! ". - Vân Khê nhanh chóng đáp lại, hai tay đút vào túi áo, giọng nói đầy nhẹ nhàng, bâng quơ: "
Chẳng phải cậu bảo tớ tham gia buổi họp lớp sao?. Hay là cậu cùng tớ đi chơi một lát rồi đi họp lớp nhé! ".
Nói xong, cô lập tức khoát tay cô bạn rời khỏi khuồn viền trường.
Nhà hàng XXX.
Lớp 11 - khoa Marketing đều có mặt đông đủ không thiếu sót một ai, giảng viên chủ nhiệm là một người phụ nữ lớn tuổi, già dặn. Vẻ mặt bà ấy vui sướng, hạnh phúc khi thấy sinh viên của mình ai cũng có công ăn việc làm, thành công trong cuộc sống, có gia đình ổn định, vân vân và mây mây,...
Phòng ăn được đặt riêng vô cùng ồn ào, những con người trước khi đi họp lớp đều lấy cớ bận rộn các thứ. Song, bây giờ gặp lại nhau còn làm bộ thân thiết hỏi han, tỏ ra " lâu rồi không gặp, cậu có nhớ tớ không? ". Nghe thật chán nản mà!.
Vân Khê im lặng nhấp vài ngụm rượu vang, trước kia cô rất thích náo nhiệt, tiệc tùng vậy mà bây giờ không hiểu sao không muốn tiếp xúc với " người", lại càng không thích nơi đông người....
Trần Ly Ly ngồi cạnh Vân Khê, thấy cô ngồi yên tĩnh, gắp món ăn chỉ gắp vài miếng, vẻ mặt hờ hững, bất cần đời làm cho cô ấy không nhịn được hỏi: " Cậu sao thế?. Sao nãy giờ tớ không thấy cậu động đũa vậy?".
Vân Khê thoáng liếc nhìn cô bạn, đang định trả lời thì một giọng nói vang lên từ phía đối diện: "Cậu hỏi cô ta được ích gì, bộ cậu không để ý sao?. ". - Cô ta cố ý dừng ánh mắt lên người Vân Khê: " Một tiểu thư ăn sung mặt sướng như Vân tiều thư đây chắc là không thấm nổi món ăn bình dân của chúng tôi đâu nhỉ? ".
Trần Ly Ly nghe vậy thì bực tức: " Nhạn Hoan, cô nói vậy là ý gì? ".
Tất cả mọi người đang nhiệt tình mời rượu lẫn nhau nghe được lời nói ẩn ý sặc mùi châm chọc của Nhạn Hoan, họ dừng động tác ăn uống lại. Chuyển hướng sang Vân Khê, muốn xem cô phản ứng lại cô ta như nào.
" Tôi nói đâu có sai, mọi người có nghe thông tin Vân thị phá sản không nhỉ? ". Ánh mắt Nhạn Hoan hiện lên một tia địch ý, nhất quyết không tha cho Vân Khê: " Không biết từ ngày Vân tiểu thư phá sản, cô ăn uống như nào, chậc, đồ ăn chỗ này cũng không rẻ gì, đắt đỏ lắm đó, tiểu thư Vân Khê không ăn nổi cũng đúng! ".
Cô ta uống một ngụm rượu, tin tức Vân thị phá sản lan truyền rất nhanh trên mọi truyền thông, báo chí. Không ai là không biết cả. Nhạn Hoan dò xét Vân Khê, đáy lòng nối lên một tia ghen tị, từ trước đến nay cô ta luôn ghen ăn tức ở với cô, sự nổi trội của Vân Khê, từ phong thái đến phong cách ăn mặc không khỏi không thu hút vô vàn mọi ánh mắt. Hiện tại con nhỏ này trở thành kẻ nghèo hèn rồi, cô ta muốn xem cô còn dám tỏ ra tiểu thư với ai nữa không.
"Ôi, tôi quên mất, Vân Khê tôi có một thắc mắc...lúc cô không có gì trong tay nữa, cô và Thiếu gia nhà họ Tịch còn qua lại với nhau không? ".
Đáy mắt cô ta hướng về Vân Khê hiện lên sự cười cợt, chắc chẳn Tịch Nam Dạ thấy vẻ rách nát của cô nên phủi tay đá cô đi rồi chứ gì!?.
Trên bàn ăn, tất cả mọi người đều im lặng nhìn hai cô gái bằng ánh mắt " quần chúng ăn dưa ". Đặc biệt, họ muốn xem Vân Khê đáp trả cô ta như nào. Cả lớp đều biết Hoạn Nhạn không hề ưa Vân Khê chút nào, nếu như nói cô ta giả tạo có lẽ không hẳn, cô ta thích được gây sự chú ý và thích làm trung tâm của mọi sự chú ý, cô ta có thù hẳn với Vân Khê bởi vì cô quá mức ưu tú, nổi bật. Cô ta luôn muốn được hơn người khác, nhưng cô ta đâu biết rằng cho dù dáng vẻ hiện tại của Vân Khê có điểm tĩnh đến mấy vẫn đủ để lấn át cô ta rồi!.
Vân Khê bình thản nhìn người đối diện như không phải chuyện của mình vậy, đôi mắt bình tĩnh đến mức làm cho
Nhạn Hoan ngỡ ngàng, cô ta nghiến răng ken két không ngừng thầm rùa. Cái gì đây?. Cô ta chính là muốn nhìn thấy vẻ mặt Vân Khê chấn động, xấu hổ đến nỗi phải nhìn cô ta bằng đôi mắt run sợ, hoảng loạng mới khiến cô ta thỏa mãn được.
Nhưng cô ta lầm rồi...
" Nếu cô muốn thấy tôi thẹn đến mức khóc lóc chạy đi thì thật xin lỗi, tôi không có tâm trạng ". - Vân Khê thản nhiên nói, cầm ly rượu lắc lư qua lại: " Con người muốn tiến lên phải lượng vào sức mình, chứ không phải thấy người khác yếu kém hơn mình mà ra sức chà đạp lòng tự tôn người khác đầu nhé! ".
" C...cô! ".
Tất cả mọi người ra sức trầm trồ nhìn về phía Vân Khê. Đúng thật khiến bọn họ mở mang tầm mắt, lời nói sắc bén nghe như dao đâm cứa vào người ta vậy!.
" Thế nào?. Muốn nghe tôi nói tiếp nữa không? ". - Đáy mắt Vân Khê hiện lên tia lanh lợi: " Hiện tại tôi trong tình trạng nghèo nhưng không có nghĩa tôi để cho cô thích làm gì thì làm đầu nhé! ".
Cô vừa nói vừa nhấp một ngụm rượu vang đỏ sóng sánh, bộ dạng nâng ly đầy tao nhã, lịch sự, khí chất nhẹ nhàng, thanh lịch khiến ai đó nhìn đến nỗi ứa gan!.
Nhưng mà, Nhạn Hoan này nhất quyết không để thua Vân Khê đâu. Đúng lúc, cô ta như vừa nghĩ ra một điều gì đó, tìm cớ soi mói: " A...dựa vào nhan sắc xinh đẹp của cô chắc không thiếu gì Kim chủ nhỉ? À, vậy bây giờ công việc hiện tại của cô là gì, chắc là... được bao nuôi đi? ".
Mọi người chuyển hướng sang Vân Khê, có người thì thầm bàn tán to nhỏ, người thì quan sát cô từ đầu đến cuối.
Họ thầm nghĩ, với nhan sắc cực kỳ xinh đẹp của Vân Khê thì cũng có thể lắm!
Nhạn Hoan thẳng thừng thăm dò biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp như Thiên sứ kia, để xem nghe được lời này con nhỏ đó có hoảng loạn đến nỗi nổi nóng hay không. Mỗi tội, chưa được bao lầu, người phía đối diện cô ta tự dưng bật cười.
Cô ta đột nhiền sững sờ.
Giống như vừa nghe câu chuyện buồn cười nhất trên đời, Vân Khê mỉm cười nhẹ: " Nhạn Hoan, tôi làm ăn chân chính tự khởi nghiệp đi lên, ai như cô...à hiện tại tôi đang làm chủ tiệm trà sữa ở thành phố A. Tuy không đến mức nổi tiếng nhưng đủ để sống ". - Nói đến đây, cô chống khuỷu tay lên bàn, một tay chống cằm, dáng vẻ nhàn nhã lại bất cẩn, đôi mắt sán lạn hiện lên tia hứng thú hiếm thấy: " Vậy để tôi hỏi ngược lại cô nhé, bây giờ công việc cô ổn định lắm đúng không? ".
Nhạn Hoan nhướng mày, không hiểu ý cô.
" Cô nhiều tiền hơn so với tôi còn gì". - Vân Khê tỏ ra vô tư nói: " Túi xách LV, nước hoa Chanel, bộ váy cô đang khoác trên người đến từ hãng Prada. Chậc, đầy đủ mọi nhãn hiệu, xem ra Kim chủ không tiếc tiền mua cho cô nhỉ? ".
"Vân Khê, cậu nói vậy là sao?". - Trần Ly Ly nghiêng đầu hỏi cô.
" Ôi...tớ nói gì sai sao ". - Vân Khê làm như sực nhớ ra gì đó, biểu cảm vô cùng hoảng hốt như vừa gặp chuyện gì đó hệ trọng: " Tớ kể cho các cậu nghe, mấy hôm trước tớ thấy trên Weibo thấy bài viết một vị phu nhân nào đó bắt gian chồng mình gian díu với tiểu tam thì phải. Mà cô tiểu tam đó... ". Nói đến đây, cô làm như vô tình hướng ánh mắt như có như không về phía Nhạn Hoan, sắc mặt của cô ta khi nghe chuyện cô kể lập tức trắng bệnh đến đáng sợ.
"Tiều tam đó làm sao?". - Nhiều người xung quanh làm sao chú ý đến sắc mặt của Nhạn Hoan chứ. Trên mặt ai cũng tràn đầy nhiều chuyện!.
"Ờ thì..." Trên môi nở nụ cười tươi rói, cô len lén liếc nhìn sắc mặt u ám của cô ta, điệu bộ hài hước kể cho nhiều người xung quanh nghe: " Tớ nhớ không lầm, cô ta họ Nhạn thì phải! ".
"Đủ rồi!". - Cô ta gắn lên, cả người giống như bị chột dạ mà lập tức đứng dậy, khuôn mặt tức giận đến mức như thể giết người: "Vân Khê, cô muốn trả thù tôi đúng không? ".
"Ơ kìa, tôi nói đó là cô à?. Sao phản ứng mãnh liệt thế kia? ".
"Cô..." - Như bị trúng tim đen, cô ta trừng đôi mắt rét lạnh về phía Vân Khê, tức giận đến nghiến răng: " Cô được lắm, tôi sẽ không tha cho cô đầu! ".
Nói xong câu này, cô ta đỏ mặt nắm chặt túi xách trong tay nhanh chóng rời đi. Mọi người xung quanh há hốc miệng không thôi, lúc sau bọn họ mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Vân Khê, tớ khâm phục cậu luôn rồi! ". - Trần Ly Ly không tiếc lời khen ngợi cô: " Làm sao cậu biết Nhạn Hoan có kim chủ bao nuôi? ".
" Đoán! "
" C..cái gì! ".
Vân Khê không trả lời gì nhiều, chẳng qua có lần cô thấy trên Weibo một clip đánh ghen lan rộng rãi trên mọi trang. Thật ra Vân Khê không để tâm lắm, chất lượng clip rất thấp không nhìn rõ cô gái bị đánh là ai. Thể nhưng, ngay trong buổi họp lớp tối nay. Cái kẻ hay ra sức đấu khẩu với cô kia đã làm cho vô ý phát hiện ra sơ hở.
Vân Khê biết sơ sơ gia cảnh Nhạn Hoan như nào, chẳng qua cô gái này thích sĩ diện tỏ ra mình giàu có không kém gì ai cả. Nhớ không nhẩm, hồi trước cô ta còn diện hàng giả đi hẹn hò và cô thoang thoáng đi ngang qua chứ cũng không quan tâm lắm. Một người từng giàu có như Vân Khê, chỉ cần liếc mắt một cái tinh ý nhận ra đồ nào là thật, đồ nào là giả rồi!.
Thật ra, Vân Khê không biết công việc hiện tại của Nhạn Hoan là gì, chỉ là một đống phụ kiện trên người cô ta đều là đồ cao cấp đến từ các nhãn hàng xa xỉ nổi tiếng trên thế giới. Người bình thường sẽ không thể mua hết những món đồ đó, trừ khi...
Vốn dĩ trong lòng đầy ắp sự khó chịu, muốn im lặng mãi cũng không được, xem ra trêu chọc ngược lại cô ta khiến tâm tình cô không khỏi không cảm thấy thoải mái!.
" Vân Khê".
Vân Khê nghe tiếng gọi liền sực mình, gương mặt từ mơ màng chuyển sang thanh tỉnh, xoay đầu men theo giọng nói ấy phát ra.
Một cô gái có mái tóc ngắn chạy tới bên cạnh Vân Khê, cô ấy không chú ý đến biểu hiện của cô, biểu cảm vô tư nói: " Lâu rồi, không gặp cậu Vân Khê, cậu còn nhớ đến tớ không? ". Nói đến đây, cô ấy thầm liếc mắt mới đề ý đến người đàn ông đang đứng trước mặt Vân Khê, vẻ mặt âm trầm nãy giờ, cô ấy như phát hiện ra điều gì đó, đối với Vân Khê nở nụ cười đầy bẽn lẽn: " Có phải cậu ngồi đây hẹn họ phải không hả?. Ây da, đúng là hâm mộ thật nha, ở bên nhau 6 năm đúng là kỳ tích mà! ".
Vân Khê ngồi nãy giờ còn chưa " tiêu hóa" kịp cô nàng này đang nói gì, não bộ cố gắng nhớ cô nàng này là ai, sau một hồi nghe cô ấy nói không ngừng không nghỉ, Vân Khế mới nhận ra cô gái này là ai!.
Vân Khê khẽ than thở trong lòng, đôi mắt lén quan sát cái người đứng nhìn cô nãy giờ kia thậm chí chẳng thấy hắn phát biểu một câu nào. Được rồi, hắn là " không khí", bản cô nương đây không nhất thiết phải quan tâm!.
Cô đứng dậy đi về phía cô gái ấy, cô ấy tên là Trần Ly Ly bạn học cùng cô suốt 4 năm Đại học, mối quan hệ hai người rất tốt, từ sau khi tốt nghiệp hai cô nàng gần như không liên lạc nữa.
"Cậu là Trần Ly Ly đúng không?. Nhiều năm không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, tớ không nhận ra luôn đấy! ". -
Cô đi bên cạnh Trần Ly Ly, cố bỏ qua cảm giác cái ánh nhìn đang dõi theo sau lưng cô đi. Hoàn toàn coi hắn là không khí!.
" Thật vậy sao?. Cậu cũng vậy nha, so với trước đây cậu thành thục chín chắn hơn nhiều thì phải ". - Có lẽ Trần Ly Ly không để ý đến biểu hiện của hai người này, sảng khoái vô tư nói: " À, tối nay tổ chức họp lớp đấy, cậu tham gia cùng tớ không? ".
"Tớ không có ý định tham gia đâu!". - Vân Khê cần thận từ chối cô ấy, có trời mới biết cô chỉ tham gia buổi lễ kỷ niệm xong là về, còn họp lớp gì đó cô không muốn!.
" Cậu mà không đi là lớp trưởng ai oán kêu trời kêu đất luôn đó!. Cậu không nhớ sao, cô nàng lớp trưởng kia chanh chua đến mức nào mà! ". - Trần Ly Ly nói không ngớt bên tai Vân Khê, bộ dạng hùng hùng hổ hồ như đúng rồi: " Kiểu gì cô ta cũng than trách cậu, tiền do cô chủ trì, cậu không đi cũng thật lãng phí! ".
Trái ngược với Trần Ly Ly, Vân Khê lại không quan tâm lắm: " Tớ với cô ta đâu có thân quen gì nhau, cô ta trách tớ chứ đâu có làm gì được tớ! ".
Trời ạ, cô không có hứng thú đi họp lớp đâu nhé.
Trần Ly Ly bị lời nói hết sức vô tâm, bình thản của Vân Khê làm cho á khẩu, miệng như bị nghẹn lại không biết nói gì hơn. Cô ấy nhớ rõ năm tháng thời học Đại học trước đây, Vân Khê rất chăm chỉ tham gia đầy đủ mọi hoạt động, thế nào bây giờ cô trở thành con người hờ hững đến mức này?.
" Cậu với Tịch tiên sinh giận dối nhau đấy à? ". Vừa rồi, cô ấy đi ngang qua thấy hai người họ im lặng không mở miệng bất cứ câu nào, nghĩ đến khả năng này cũng có thể lắm!.
" Tớ và anh ta không có gì cả!. Càng không phải mối quan hệ yêu đương như cậu nghĩ! ". - Vân Khê ngắn gọn giải thích cho Trần Ly Ly, cho dù cô ấy nghe hiểu hay không hiểu cũng không quan trọng, giữa cô và hắn là mối quan hệ phức tạp, cô lại chẳng muốn nói nhiều về hắn chút nào, nghĩ đến thôi đã thấy nhức nhối rồi!
Nói xong, Vân Khê đột ngột dừng lại, quay đầu về phía sau như tìm kiếm ai đó, cô không chú ý đến vẻ mặt khó hiểu của Trần Ly Ly đang nhìn về phía cô. Ngó nghiêng một lúc, cô mới an tâm thở phào nhẹ nhõm. May quá, tên
Tịch Nam Dạ kia không đi theo cô!.
"Sao vậy?". - Trần Ly Ly tò mò hỏi, khuôn mặt theo ánh mắt của Vân Khê nghiêng về phía sau.
" Không sao! ". - Vân Khê nhanh chóng đáp lại, hai tay đút vào túi áo, giọng nói đầy nhẹ nhàng, bâng quơ: "
Chẳng phải cậu bảo tớ tham gia buổi họp lớp sao?. Hay là cậu cùng tớ đi chơi một lát rồi đi họp lớp nhé! ".
Nói xong, cô lập tức khoát tay cô bạn rời khỏi khuồn viền trường.
Nhà hàng XXX.
Lớp 11 - khoa Marketing đều có mặt đông đủ không thiếu sót một ai, giảng viên chủ nhiệm là một người phụ nữ lớn tuổi, già dặn. Vẻ mặt bà ấy vui sướng, hạnh phúc khi thấy sinh viên của mình ai cũng có công ăn việc làm, thành công trong cuộc sống, có gia đình ổn định, vân vân và mây mây,...
Phòng ăn được đặt riêng vô cùng ồn ào, những con người trước khi đi họp lớp đều lấy cớ bận rộn các thứ. Song, bây giờ gặp lại nhau còn làm bộ thân thiết hỏi han, tỏ ra " lâu rồi không gặp, cậu có nhớ tớ không? ". Nghe thật chán nản mà!.
Vân Khê im lặng nhấp vài ngụm rượu vang, trước kia cô rất thích náo nhiệt, tiệc tùng vậy mà bây giờ không hiểu sao không muốn tiếp xúc với " người", lại càng không thích nơi đông người....
Trần Ly Ly ngồi cạnh Vân Khê, thấy cô ngồi yên tĩnh, gắp món ăn chỉ gắp vài miếng, vẻ mặt hờ hững, bất cần đời làm cho cô ấy không nhịn được hỏi: " Cậu sao thế?. Sao nãy giờ tớ không thấy cậu động đũa vậy?".
Vân Khê thoáng liếc nhìn cô bạn, đang định trả lời thì một giọng nói vang lên từ phía đối diện: "Cậu hỏi cô ta được ích gì, bộ cậu không để ý sao?. ". - Cô ta cố ý dừng ánh mắt lên người Vân Khê: " Một tiểu thư ăn sung mặt sướng như Vân tiều thư đây chắc là không thấm nổi món ăn bình dân của chúng tôi đâu nhỉ? ".
Trần Ly Ly nghe vậy thì bực tức: " Nhạn Hoan, cô nói vậy là ý gì? ".
Tất cả mọi người đang nhiệt tình mời rượu lẫn nhau nghe được lời nói ẩn ý sặc mùi châm chọc của Nhạn Hoan, họ dừng động tác ăn uống lại. Chuyển hướng sang Vân Khê, muốn xem cô phản ứng lại cô ta như nào.
" Tôi nói đâu có sai, mọi người có nghe thông tin Vân thị phá sản không nhỉ? ". Ánh mắt Nhạn Hoan hiện lên một tia địch ý, nhất quyết không tha cho Vân Khê: " Không biết từ ngày Vân tiểu thư phá sản, cô ăn uống như nào, chậc, đồ ăn chỗ này cũng không rẻ gì, đắt đỏ lắm đó, tiểu thư Vân Khê không ăn nổi cũng đúng! ".
Cô ta uống một ngụm rượu, tin tức Vân thị phá sản lan truyền rất nhanh trên mọi truyền thông, báo chí. Không ai là không biết cả. Nhạn Hoan dò xét Vân Khê, đáy lòng nối lên một tia ghen tị, từ trước đến nay cô ta luôn ghen ăn tức ở với cô, sự nổi trội của Vân Khê, từ phong thái đến phong cách ăn mặc không khỏi không thu hút vô vàn mọi ánh mắt. Hiện tại con nhỏ này trở thành kẻ nghèo hèn rồi, cô ta muốn xem cô còn dám tỏ ra tiểu thư với ai nữa không.
"Ôi, tôi quên mất, Vân Khê tôi có một thắc mắc...lúc cô không có gì trong tay nữa, cô và Thiếu gia nhà họ Tịch còn qua lại với nhau không? ".
Đáy mắt cô ta hướng về Vân Khê hiện lên sự cười cợt, chắc chẳn Tịch Nam Dạ thấy vẻ rách nát của cô nên phủi tay đá cô đi rồi chứ gì!?.
Trên bàn ăn, tất cả mọi người đều im lặng nhìn hai cô gái bằng ánh mắt " quần chúng ăn dưa ". Đặc biệt, họ muốn xem Vân Khê đáp trả cô ta như nào. Cả lớp đều biết Hoạn Nhạn không hề ưa Vân Khê chút nào, nếu như nói cô ta giả tạo có lẽ không hẳn, cô ta thích được gây sự chú ý và thích làm trung tâm của mọi sự chú ý, cô ta có thù hẳn với Vân Khê bởi vì cô quá mức ưu tú, nổi bật. Cô ta luôn muốn được hơn người khác, nhưng cô ta đâu biết rằng cho dù dáng vẻ hiện tại của Vân Khê có điểm tĩnh đến mấy vẫn đủ để lấn át cô ta rồi!.
Vân Khê bình thản nhìn người đối diện như không phải chuyện của mình vậy, đôi mắt bình tĩnh đến mức làm cho
Nhạn Hoan ngỡ ngàng, cô ta nghiến răng ken két không ngừng thầm rùa. Cái gì đây?. Cô ta chính là muốn nhìn thấy vẻ mặt Vân Khê chấn động, xấu hổ đến nỗi phải nhìn cô ta bằng đôi mắt run sợ, hoảng loạng mới khiến cô ta thỏa mãn được.
Nhưng cô ta lầm rồi...
" Nếu cô muốn thấy tôi thẹn đến mức khóc lóc chạy đi thì thật xin lỗi, tôi không có tâm trạng ". - Vân Khê thản nhiên nói, cầm ly rượu lắc lư qua lại: " Con người muốn tiến lên phải lượng vào sức mình, chứ không phải thấy người khác yếu kém hơn mình mà ra sức chà đạp lòng tự tôn người khác đầu nhé! ".
" C...cô! ".
Tất cả mọi người ra sức trầm trồ nhìn về phía Vân Khê. Đúng thật khiến bọn họ mở mang tầm mắt, lời nói sắc bén nghe như dao đâm cứa vào người ta vậy!.
" Thế nào?. Muốn nghe tôi nói tiếp nữa không? ". - Đáy mắt Vân Khê hiện lên tia lanh lợi: " Hiện tại tôi trong tình trạng nghèo nhưng không có nghĩa tôi để cho cô thích làm gì thì làm đầu nhé! ".
Cô vừa nói vừa nhấp một ngụm rượu vang đỏ sóng sánh, bộ dạng nâng ly đầy tao nhã, lịch sự, khí chất nhẹ nhàng, thanh lịch khiến ai đó nhìn đến nỗi ứa gan!.
Nhưng mà, Nhạn Hoan này nhất quyết không để thua Vân Khê đâu. Đúng lúc, cô ta như vừa nghĩ ra một điều gì đó, tìm cớ soi mói: " A...dựa vào nhan sắc xinh đẹp của cô chắc không thiếu gì Kim chủ nhỉ? À, vậy bây giờ công việc hiện tại của cô là gì, chắc là... được bao nuôi đi? ".
Mọi người chuyển hướng sang Vân Khê, có người thì thầm bàn tán to nhỏ, người thì quan sát cô từ đầu đến cuối.
Họ thầm nghĩ, với nhan sắc cực kỳ xinh đẹp của Vân Khê thì cũng có thể lắm!
Nhạn Hoan thẳng thừng thăm dò biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp như Thiên sứ kia, để xem nghe được lời này con nhỏ đó có hoảng loạn đến nỗi nổi nóng hay không. Mỗi tội, chưa được bao lầu, người phía đối diện cô ta tự dưng bật cười.
Cô ta đột nhiền sững sờ.
Giống như vừa nghe câu chuyện buồn cười nhất trên đời, Vân Khê mỉm cười nhẹ: " Nhạn Hoan, tôi làm ăn chân chính tự khởi nghiệp đi lên, ai như cô...à hiện tại tôi đang làm chủ tiệm trà sữa ở thành phố A. Tuy không đến mức nổi tiếng nhưng đủ để sống ". - Nói đến đây, cô chống khuỷu tay lên bàn, một tay chống cằm, dáng vẻ nhàn nhã lại bất cẩn, đôi mắt sán lạn hiện lên tia hứng thú hiếm thấy: " Vậy để tôi hỏi ngược lại cô nhé, bây giờ công việc cô ổn định lắm đúng không? ".
Nhạn Hoan nhướng mày, không hiểu ý cô.
" Cô nhiều tiền hơn so với tôi còn gì". - Vân Khê tỏ ra vô tư nói: " Túi xách LV, nước hoa Chanel, bộ váy cô đang khoác trên người đến từ hãng Prada. Chậc, đầy đủ mọi nhãn hiệu, xem ra Kim chủ không tiếc tiền mua cho cô nhỉ? ".
"Vân Khê, cậu nói vậy là sao?". - Trần Ly Ly nghiêng đầu hỏi cô.
" Ôi...tớ nói gì sai sao ". - Vân Khê làm như sực nhớ ra gì đó, biểu cảm vô cùng hoảng hốt như vừa gặp chuyện gì đó hệ trọng: " Tớ kể cho các cậu nghe, mấy hôm trước tớ thấy trên Weibo thấy bài viết một vị phu nhân nào đó bắt gian chồng mình gian díu với tiểu tam thì phải. Mà cô tiểu tam đó... ". Nói đến đây, cô làm như vô tình hướng ánh mắt như có như không về phía Nhạn Hoan, sắc mặt của cô ta khi nghe chuyện cô kể lập tức trắng bệnh đến đáng sợ.
"Tiều tam đó làm sao?". - Nhiều người xung quanh làm sao chú ý đến sắc mặt của Nhạn Hoan chứ. Trên mặt ai cũng tràn đầy nhiều chuyện!.
"Ờ thì..." Trên môi nở nụ cười tươi rói, cô len lén liếc nhìn sắc mặt u ám của cô ta, điệu bộ hài hước kể cho nhiều người xung quanh nghe: " Tớ nhớ không lầm, cô ta họ Nhạn thì phải! ".
"Đủ rồi!". - Cô ta gắn lên, cả người giống như bị chột dạ mà lập tức đứng dậy, khuôn mặt tức giận đến mức như thể giết người: "Vân Khê, cô muốn trả thù tôi đúng không? ".
"Ơ kìa, tôi nói đó là cô à?. Sao phản ứng mãnh liệt thế kia? ".
"Cô..." - Như bị trúng tim đen, cô ta trừng đôi mắt rét lạnh về phía Vân Khê, tức giận đến nghiến răng: " Cô được lắm, tôi sẽ không tha cho cô đầu! ".
Nói xong câu này, cô ta đỏ mặt nắm chặt túi xách trong tay nhanh chóng rời đi. Mọi người xung quanh há hốc miệng không thôi, lúc sau bọn họ mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Vân Khê, tớ khâm phục cậu luôn rồi! ". - Trần Ly Ly không tiếc lời khen ngợi cô: " Làm sao cậu biết Nhạn Hoan có kim chủ bao nuôi? ".
" Đoán! "
" C..cái gì! ".
Vân Khê không trả lời gì nhiều, chẳng qua có lần cô thấy trên Weibo một clip đánh ghen lan rộng rãi trên mọi trang. Thật ra Vân Khê không để tâm lắm, chất lượng clip rất thấp không nhìn rõ cô gái bị đánh là ai. Thể nhưng, ngay trong buổi họp lớp tối nay. Cái kẻ hay ra sức đấu khẩu với cô kia đã làm cho vô ý phát hiện ra sơ hở.
Vân Khê biết sơ sơ gia cảnh Nhạn Hoan như nào, chẳng qua cô gái này thích sĩ diện tỏ ra mình giàu có không kém gì ai cả. Nhớ không nhẩm, hồi trước cô ta còn diện hàng giả đi hẹn hò và cô thoang thoáng đi ngang qua chứ cũng không quan tâm lắm. Một người từng giàu có như Vân Khê, chỉ cần liếc mắt một cái tinh ý nhận ra đồ nào là thật, đồ nào là giả rồi!.
Thật ra, Vân Khê không biết công việc hiện tại của Nhạn Hoan là gì, chỉ là một đống phụ kiện trên người cô ta đều là đồ cao cấp đến từ các nhãn hàng xa xỉ nổi tiếng trên thế giới. Người bình thường sẽ không thể mua hết những món đồ đó, trừ khi...
Vốn dĩ trong lòng đầy ắp sự khó chịu, muốn im lặng mãi cũng không được, xem ra trêu chọc ngược lại cô ta khiến tâm tình cô không khỏi không cảm thấy thoải mái!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.