Chương 6: Đẩy vào ngục giam
Quỷ Tân Nương
13/07/2024
Cô khóc đến mệt nhoài, đôi mắt xinh đẹp vì khóc nhiều mà sưng hết cả lên. Cả người cô dựa vào tường, cô ngồi im một chỗ như pho tượng, đôi mắt như kẻ vô hồn không biết đang nhìn đi đâu.
Cô đã khóc nhiều rồi, đến mức cạn kiệt rồi, giờ không thể khóc nữa. Vân Khê tự cười bản thân mình thật ngốc. Sao cô nỡ trao trái tim cho nhầm kẻ chứ?.
Cô đã mất con rồi, bây giờ mất Từ Dã Khiêm, cô cầu mong mẹ của cô không bị gì.
Dã Khiêm! Một cái tên đi sâu vào lòng cô. Cảnh ngày hôm đó, cô không muốn nhớ lại nữa.
- Dã Khiêm! Em cảm thấy có lỗi với anh!. - Cô khẽ nói nhỏ. Đối với cô, Từ Dã Khiêm là một người anh trai luôn chở che cho cô, cho cô sự ấm áp. Giờ đây anh ấy đã đi rồi, không còn ở bên cô nữa.
Dã Khiêm à Dã Khiêm, sao anh ngốc vậy chứ? Sao anh cố chấp bảo vệ em vậy?.
Cô nhắm mắt lại. Nhớ lại trước đây, khi lần đầu nhìn thấy Tịch Nam Dạ, trái tim của cô đã lỡ nhịp vì hắn. Đó là khi cô bắt đầu nhập học tại trường Đại học. Khi đó, hắn là sinh viên năm 4, rất nhiệt tình chỉ dẫn cho cô đến kí túc xá.
Có rất nhiều người hâm mộ hắn, thích thầm hắn. Nhưng không ngờ hắn nhắm trúng cô. Nghĩ đến đây, cô tự giễu bản thân mình. Nếu như năm đó, cô không để hắn dẫn cô đến kí túc xá, không để hắn làm quen cô, không cùng ăn với hắn ở căng tin đến nỗi tất cả mọi người đều ghen tị có phải tốt hơn không?.
Cô cảm thấy thật nực cười! Nực cười mà! Haha. Tịch Nam Dạ, anh hứa đối xử tốt với tôi, cái tốt của anh đây ư?. Chính anh, chính anh đã giết đứa con trong bụng của tôi, chính anh đã giết Từ Dã Khiêm. Tôi hận anh! Hận anh! Hận anh đến tận sương tủy!.
****************
Vân Khê bị đưa vào trọng ngục giam của Tịch Nam Dạ. Giờ cô càng trở nên thay đổi, đôi mắt vô hồn, mặc kệ ai muốn làm gì thì làm cô đi!.
Hai tên áo đen đẩy mạnh cô xuống sàn nhà rồi đi ra. Cô chống người ngồi dậy, trên người cô mặc bồ đồ màu trắng, có lẽ cô thành tù nhân thật rồi!.
Trong ngục tối om, cô dựa vào ánh sáng hắt bên ngoài, đồng thời dựa vào dãy hành lang mà đi.
Cứ như vậy mà chết trong ngục này mất!. Không được, cô phải thoát ra khỏi đây!.
Cô hít sâu một hơi để bản thân mình trở nên tỉnh táo. Thật ra, cô rất sợ nơi này, đi được vài bước chân cô run run muốn khuỵu xuống, không chỉ chân mà cả người cô mềm nhũn.
Cô dựa vào tường một lát, cô phải để bản thân mình trở nên mạnh mẽ, kiên cường, cô không thể sợ hãi được. Cô phải tìm cách thoát khỏi nơi này. Cô phải trả thù!.
Cô đứng thẳng người, ý chí quyết tâm chỗi dạy, cô cứ từng bước tiến về phía trước. Tại một hành lang có hai ngã rẽ, một trái một phải. Cô chẳng biết nên chọn hướng nào, cắn môi suy nghĩ, đành phải chọn đại một hướng vậy. Cô rẽ sang phải, cứ tiếp tục đi. Ở góc hành lang có một ngã rẽ nữa, lần này ngã rẽ sang phải. Cô không nghĩ nhiều, liền đi nhanh tới chỗ đó. Bỗng nhiên, có một cổ súng xuất hiện bên đầu cô, cô quay sang thấy một gã áo trắng mặt mũi tối tăm, đầu tóc rối tung, đang mỉm cười cực kì đáng sợ.
Gã nhìn cô, nở nụ cười khát máu!.
Tim cô bất chợt đập mạch, cả người run run, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Gã lại gần cô, cô đá hắn ra liền chạy đi.
Cứ chạy đến chỗ nào thì chạy đến chỗ đó.
Cô biết gã đang muốn lấy mạng mình, không được, cô phải sống!.
Cô ngoáy đầu lại, thấy gã đàn ông đó chầm chầm đi sau cô. Cô càng thấy khó hiểu, sao gã đi chậm vậy mà lại...
Lúc này, có một ngã rẽ nữa, cô rẽ sang bên đó. Cũng may hành lang này có một căn phòng, cô liền chạy vào núp tróng đó.
Cô đã khóc nhiều rồi, đến mức cạn kiệt rồi, giờ không thể khóc nữa. Vân Khê tự cười bản thân mình thật ngốc. Sao cô nỡ trao trái tim cho nhầm kẻ chứ?.
Cô đã mất con rồi, bây giờ mất Từ Dã Khiêm, cô cầu mong mẹ của cô không bị gì.
Dã Khiêm! Một cái tên đi sâu vào lòng cô. Cảnh ngày hôm đó, cô không muốn nhớ lại nữa.
- Dã Khiêm! Em cảm thấy có lỗi với anh!. - Cô khẽ nói nhỏ. Đối với cô, Từ Dã Khiêm là một người anh trai luôn chở che cho cô, cho cô sự ấm áp. Giờ đây anh ấy đã đi rồi, không còn ở bên cô nữa.
Dã Khiêm à Dã Khiêm, sao anh ngốc vậy chứ? Sao anh cố chấp bảo vệ em vậy?.
Cô nhắm mắt lại. Nhớ lại trước đây, khi lần đầu nhìn thấy Tịch Nam Dạ, trái tim của cô đã lỡ nhịp vì hắn. Đó là khi cô bắt đầu nhập học tại trường Đại học. Khi đó, hắn là sinh viên năm 4, rất nhiệt tình chỉ dẫn cho cô đến kí túc xá.
Có rất nhiều người hâm mộ hắn, thích thầm hắn. Nhưng không ngờ hắn nhắm trúng cô. Nghĩ đến đây, cô tự giễu bản thân mình. Nếu như năm đó, cô không để hắn dẫn cô đến kí túc xá, không để hắn làm quen cô, không cùng ăn với hắn ở căng tin đến nỗi tất cả mọi người đều ghen tị có phải tốt hơn không?.
Cô cảm thấy thật nực cười! Nực cười mà! Haha. Tịch Nam Dạ, anh hứa đối xử tốt với tôi, cái tốt của anh đây ư?. Chính anh, chính anh đã giết đứa con trong bụng của tôi, chính anh đã giết Từ Dã Khiêm. Tôi hận anh! Hận anh! Hận anh đến tận sương tủy!.
****************
Vân Khê bị đưa vào trọng ngục giam của Tịch Nam Dạ. Giờ cô càng trở nên thay đổi, đôi mắt vô hồn, mặc kệ ai muốn làm gì thì làm cô đi!.
Hai tên áo đen đẩy mạnh cô xuống sàn nhà rồi đi ra. Cô chống người ngồi dậy, trên người cô mặc bồ đồ màu trắng, có lẽ cô thành tù nhân thật rồi!.
Trong ngục tối om, cô dựa vào ánh sáng hắt bên ngoài, đồng thời dựa vào dãy hành lang mà đi.
Cứ như vậy mà chết trong ngục này mất!. Không được, cô phải thoát ra khỏi đây!.
Cô hít sâu một hơi để bản thân mình trở nên tỉnh táo. Thật ra, cô rất sợ nơi này, đi được vài bước chân cô run run muốn khuỵu xuống, không chỉ chân mà cả người cô mềm nhũn.
Cô dựa vào tường một lát, cô phải để bản thân mình trở nên mạnh mẽ, kiên cường, cô không thể sợ hãi được. Cô phải tìm cách thoát khỏi nơi này. Cô phải trả thù!.
Cô đứng thẳng người, ý chí quyết tâm chỗi dạy, cô cứ từng bước tiến về phía trước. Tại một hành lang có hai ngã rẽ, một trái một phải. Cô chẳng biết nên chọn hướng nào, cắn môi suy nghĩ, đành phải chọn đại một hướng vậy. Cô rẽ sang phải, cứ tiếp tục đi. Ở góc hành lang có một ngã rẽ nữa, lần này ngã rẽ sang phải. Cô không nghĩ nhiều, liền đi nhanh tới chỗ đó. Bỗng nhiên, có một cổ súng xuất hiện bên đầu cô, cô quay sang thấy một gã áo trắng mặt mũi tối tăm, đầu tóc rối tung, đang mỉm cười cực kì đáng sợ.
Gã nhìn cô, nở nụ cười khát máu!.
Tim cô bất chợt đập mạch, cả người run run, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Gã lại gần cô, cô đá hắn ra liền chạy đi.
Cứ chạy đến chỗ nào thì chạy đến chỗ đó.
Cô biết gã đang muốn lấy mạng mình, không được, cô phải sống!.
Cô ngoáy đầu lại, thấy gã đàn ông đó chầm chầm đi sau cô. Cô càng thấy khó hiểu, sao gã đi chậm vậy mà lại...
Lúc này, có một ngã rẽ nữa, cô rẽ sang bên đó. Cũng may hành lang này có một căn phòng, cô liền chạy vào núp tróng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.