Chương 70: Mưu đồ bất chính
Quỷ Tân Nương
12/08/2024
Sau khi đem tập tài liệu đến phòng họp, Mạc Du liền pha cho cô một tách cà phê nóng hổi, cô ấy cẩn thận để ly cà phê trên bàn, nhẹ nhàng nói:
" Tịch phu nhân, cà phê của cô đây ".
Vân Khê nhìn Mạc Du đứng đối diện mình không quá ba bước, bộ dáng của cô ấy đối với cô không những kính cẩn còn có vẻ xem trọng, thái độ của cô ấy luôn ôn hoà, không giống kẻ hay tỏ vẻ cho lắm. Khi cô bắt chuyện với cô ấy, cô cảm nhận cách nói chuyện của cô bé này vừa thân thiện vừa hoà nhã vừa dễ gây thiện cảm cho người khác nữa.
Cô cầm ly cà phê lên, trên môi nở nụ cười nhẹ, " Cô cứ ngồi xuống đi, cố cứ gọi tôi là Vân Khê là được rồi, ở với tôi không cần cố kỵ đâu ".
" Vâng ". Cô ấy cười đáp lại, nghe lời Vân Khê ngồi xuống sofa bên cạnh, khi ngồi hẳn xuống, bỗng mặt cô ấy ngơ ra một chút, đôi mắt hơi nhíu lại. Vân Khê?. Hình như cô ấy nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi thì phải.
Vân Khê thưởng thức từng ngụm cà phê, trong lòng thầm tán thưởng chất vị của ly cà phê do Mạc Du pha, không tồi, không quá đắng chát cũng không quá ngọt, rất hợp khẩu vị với cô!.
' Tịch phu nhân, cô thấy ly cà phê do tôi pha thế nào? ". Cô ấy khế nghiêng người dè dặt hỏi.
Vân Khê đặt ly cà phê lên bàn, cả người thoải mái hướng về phía cô ấy, giọng nói dịu dàng cất lên, " Cô không nhất thiết phải gọi tôi là Tịch phu nhân đâu, cứ gọi tôi là Vân Khê đi! ". Nói thật, lên chức vị Phu nhân của Tịch tổng vội vàng quá, cô không quen!.
Nhưng mà...cô là vợ của Chủ tịch mà, gọi thẳng tên không hay họ cho lắm! ". Cô ấy cười xoà. Ban đầu cô ấy tưởng Tịch phu nhân khó gần lắm cơ, sau khi trò chuyện một hồi, cô ấy cảm thấy Vân Khê đặc biệt dễ gần, không giống như các Phu nhân nhà Hào môn khác luôn tỏ ra kênh kiệu, quá đáng khinh người.
Vân Khê không nói gì. Dù sao cô cũng không thể bắt ép nổi cô ấy. Vân Khê xoay mặt nhìn sang cửa sổ sát đất, ở độ cao tầng 40 như này dường như có thể ngắm được toàn cảnh toàn bộ thành phố, thậm chí có thể dễ dàng nhìn thấy dãy núi chân trời phía xa ngoài kia. Khi mới đặt chân đến Tịch thị cô chưa quan sát kỹ cho lắm. Bây giờ, cô mới nhận ra rằng toà nhà cao chọc trời nơi cô đang ngồi ghê gớm đến mức nào, một toà nhà gần sát với bầu trời khiến cô không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác áp lực mà chủ nhân của phòng Chủ tịch này lại giống như vị vua ngang tàn, khí thế rất khó ai áp đảo được hắn. Nếu hắn xuyên không về thời xưa thì sao?. Chắc chắn hắn sẽ là vua, một vị vua liêm minh chính trực hay hôn quân đây?.
Không hiểu sao cô lại liên tưởng đến hắn giống như mãnh hổ nữa. Nghĩ tới
đây, Vân Khê cảm thấy thật buồn cười, sao lại ví von thế chứ?.
'Cuộc họp diễn ra mấy tiếng thế? ". Bỗng dưng cô cất giọng hỏi.
' Thường diễn ra 2 - 3 tiếng, tùy vào cuộc họp đó có quan trọng hay không ".
Vân Khê nghe vậy khẽ gật đầu, cô quay sang thầm đánh giá Mạc Du đang ngồi sofa bên cạnh cô, trông cô bé có vẻ còn rất trẻ tuổi, khuôn mặt khả ái, ngũ quan hài hoà cân đối, tuy không phải kiểu xinh đẹp đến mức hoàn mỹ, thế nhưng nhan sắc của cô ấy lại dễ gây thiện cảm cho người nhìn, cho dù nhìn bao lâu đi chăng nữa vẫn cảm thấy dễ chịu. Suy tư một lát, cô nổi hứng hỏi về cô ấy.
Cô làm ở Tịch thị lâu chưa? ". Nhìn cô ấy còn non nớt như vậy, trẻ tuổi như vậy xem ra vào được Tịch thị thì năng lượng làm việc cũng không phải không bình thường!.
" Tôi sao?. Tôi làm cách đây 1 tháng. Sau khi tốt nghiệp đại học ở nước ngoài về tôi được chính thức nhận vào!".
" Cô được chính thức nhận vào sao? ". Vân Khê bất ngờ nhìn cô ấy rồi lại thầm than trong lòng. Trời ơi, quả nhiên năng lực không tồi mà!. Mà điều làm cô khâm phục hơn chính là Tịch Nam Dạ. Hắn là người có tầm nhìn xa trông rộng, điều kiện để vào được Tịch thị không dễ, phải là người có tài mới vào được. Nếu không sao có thể chiếm lĩnh thị trường Kinh tế trong nước và Quốc tế đây?.
" Khó khăn lắm tôi mới được vào làm Tập đoàn Tịch thị đó ". Cô ấy bắt đầu kể lể, " Trước khi vào làm chính thức tôi phải trải qua đợt thực nghiêm ngặt suốt 2 tháng lận, rồi làm ở các công ty nhỏ lẻ dưới trướng Tịch thị suốt 2 năm. 1 tháng trước tôi mới được chính thức nhận vào làm trợ lý cho Chủ tịch ".
Lúc Mạc Du kể, đôi mắt cô ấy hiện lên tia lấp lánh linh hoạt. Vân Khê không khỏi khen cô ấy, trẻ tuổi như vậy mà đã giỏi giang vậy rồi!. Thật đáng ngưỡng mộ mà!.
Hai người tán giốc một hồi lâu. Cuộc đối thoại của hai cô gái mới quen lại thân thuộc một cách kỳ lạ. Vân Khê nghiêng nhìn Mạc Du, người trẻ tuổi như cô ấy còn đang trong giai đoạn tuổi ăn tuổi chơi, không lo xa không lo nghĩ. Với lại các cô gái ở tuổi này sẽ đến các câu lạc bộ đêm hoặc các quán bar để giải trí. Vân Khê không phải cô gái có tư duy cổ hủ như thời trước. Đối với quan điểm cô mà nói, thoải mái là được. Dù sao, những người trẻ tuổi vô cùng năng động, nhiệt huyết cháy bỏng nên cứ ăn chơi vô bờ bến đi!.
" Vậy lát nữa cô còn công việc nào không? ".
'Không có, nếu bình thường họp hội đồng quản trị xong sẽ về luôn nhưng hôm nay tôi không phải theo vào họp nên...
Cô ấy chưa kịp nói xong thì nghe thấy giọng nói tươi cười của Vân Khê vang lên, " Vậy cô cứ về trước đi, cuộc họp mất 3 tiếng đồng hồ cơ mà, chắc đến 6 giờ tối mới xong đó! ".
'Không được đâu, Chủ tịch bảo tôi chăm sóc cô! ". Cô ấy lắc đầu xua tay.Không sao đâu, cô cứ về trước đi!. Khi nào anh ta trở về tôi báo với anh ta sau "
Được, thế tôi về trước nhé! ".
Dù sao cô ấy cũng không cãi được cô. Mạc Du đứng lên thu dọn một số đồ đạc trong phòng rồi chào tạm biệt Vân Khê ra về.
Tại nơi tiểu khu tồi tàn, hàng ngày Vương Quốc Sinh chỉ biết đến rượu chè không thì ra ngoài tìm gái về để ông ta thoả mãn đánh đập. Gần đây ông ta tiêu hết số tiền Trạch Thi Nhã đưa cho trước đó, thế nên ông ta lại cảm thấy bất mãn đòi cô ta mang số tiền về đây cho ông ta. Đối với chuyện này, Trạch Thi Nhã dù bên trong buồn nôn nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra cung phụng với tên cha nuôi biến thái này.
Dù sao ông ta đòi, cô ta cũng chẳng thể làm gì được. Trạch Thi Nhã đưa tờ chi phiếu mà chính miệng Tịch Nam Dạ nói " đủ an nhàn cả đời " cho cô. Nhưng, trong tình trạng hiện tại cô ta có thể làm được gì đây?. Nếu không đưa ông ta liền đánh cô, nếu đưa thì cô ta biết sống sao?.
Vương Quốc Sinh nhìn tờ trong tay, đôi mắt sáng lên, nhìn cô ta cười ha hả: Đúng là con gái do ta nuôi lớn, không uổng công ta mang về, haha! ".
Trạch Thi Nhã cố cười lấy lòng, đôi mắt liếc thoáng qua thân thể bầm tím của người phụ nữ nằm la liệt trên nền đất. Không nghĩ tên cha nuôi có sở thích ghê rợn như thế, đánh người ta thừa sống thiếu chết như này còn tưởng chết thật đấy chứ!.
" Bố nuôi, đây là số tiền của Tịch Nam Dạ, giờ bố đừng đòi hỏi con nữa được không? ".Ông ta cười cười lắc đầu, lắc lắc tờ chi phiếu trong tay, khắp cơ thể già nua kia toàn mùi rượu nồng nặc phảng phất trong khí khiến Trạch Thi Nhã phải nín thở mấy lần.
11
Con gái à, mày quên bố giao nhiệm vụ gì cho con sao?. Con nên nhớ, cả con và chị con đều phải trả thù hắn ta cho ta. Mẹ kiếp, nhờ thẳng nhãi ranh đó mà bố mày phải sống trong sự bần hèn thế này đây ". Vừa nói vừa nghiến răng ken két, khuôn mặt ông ta hiện lên sự dữ tợn, đôi mắt trừng lớn như loài dã thú sắp giết người khiến sắc mặt đối phương tái đi, trạng thái lo âu bắt đầu hoảng sợ. Vì sợ ông ta sẽ lên cơn biến cô ta làm vật thế thân cho người phụ nữ đang nằm dưới sàn kia, nên ngữ khí cô ta cố gắng mềm mỏng để không kinh động đến Vương Quốc Sinh.
" Vâng...con đi tìm chị đây ạ ".
Vương Quốc Sinh nhìn cô ta một cái, không biểu hiện nổi nóng hay giận dữ, chỉ phất phất như ra hiệu cho cô ta rời đi.
Bộ dạng trước mặt ông ta, Trạch Thi Nhã có vẻ rón rén, chừng mực. Khi ra khỏi cửa, cô ta mới thở ra một hơi giống như mới thoát từ địa ngục vậy.
Cô ta cầm điện thoại lên gọi cho Vương Tử Uyên, hỏi cô ả có rảnh không.
" Sao, có việc gì à?. Tôi đang bận ".
" Bao giờ chị rảnh, tôi có việc tìm chị ".
" Lát nữa, đợi tôi ở phòng nghỉ đi ".
Nửa tiếng sau, Trạch Thi Nhã đi vào phòng nghỉ trong bệnh viện Vương Tử ON Uyên đang làm. Tuy không phải bệnh viện lớn có tiếng tăm nhưng cũng đủ điều điều kiện trang bị cho...bệnh nhân tâm thần. Mà bệnh viện tâm thần thì có quái gì phải lớn hay nhỏ chứ, nhìn các kẻ điên dùng ánh mắt dại ra nhìn thôi cô ta đã thấy tởm rồi. Mà chẳng hiểu sao Vương Tử Uyên này có sở thích lạ thế không biết, đúng là cha nào con nấy mà.
Ngồi trong phòng nghỉ vài phút Vương Tử Uyên đi vào. Song, cô ta khoá kín cửa lại rồi ngồi xuống đối diện với Trạch Thi Nhã.
" Nói đi, tìm tôi có việc gì? ".
Trạch Thi Nhã hơi tựa vào ghế, chân trái khoanh lên chân phải lắc nhẹ vài cái, " Hôm kia tôi gọi điện đến Vân Khê hỏi xem cô ta có ý định hợp tác trả thù không?. Nhưng cô nhóc này quá thông minh, không dễ đối phó ".
Vương Tử Uyên nghe xong, nhếch miệng cười.
" Vậy tôi phải làm gì bây giờ? ". Trạch Thi Nhã hướng ánh mắt rét lạnh về phía cô ta, " Sao cô chẳng nói gì đi, tiền của tôi bị bố cô cướp hết rồi. Cô nói đi, giờ tôi tìm ra đâu chỗ làm đây? ".
Vương Tử Uyên liếc về phía cô ta không ngừng lải nhải qua tai .Chuyện Vân Khê từ chối hợp tác cô ta với Vương Quốc Sinh cướp tiền cô ta có liên quan gì đến nhau?.
Vương Tử Uyên uống một hợp nước, đôi mắt hiện lên tia tâm cơ, xảo quyệt sau đó nhìn thẳng vào người đối diện, giọng điệu châm chọc vang lên, " Tôi nói cô đúng là ngu ngốc mà, cô cho rằng số tiền hắn đưa cho cô, cô có thể giấu được bố tôi sao? ".
Trạch Thi Nhã dùng ánh mắt sắc lạnh hướng về phía cô ta một cái. Vương Tử Uyên thấy vậy thì nở nụ cười giả lả, " Ở thành phố X này không ít các tập đoàn lớn nhỏ. Nhưng cô phải xem xét kỹ lưỡng tập đoàn nào có tiền lương cao, hậu hĩnh tốt và..." Nói đến đây, cô ta hơi ngả người về phía trước, cố ý nhấn mạnh, " Có khả năng đối đầu với Tịch thị ".Nghe đến đây, Trạch Thi Nhã nghĩ ngợi một chút. Lời của Vương Tử Uyên có lý, ở thành phố X này ngoại trừ Tịch thị bao trùm cả nền Kinh tế ra thì có Từ thị và Văn thị, ba tập đoàn lớn mạnh của thành phố X. Ngoài ba tập đoàn đó ra thì có tập đoàn nào nữa?.
" Vậy để tôi cho cô biết thêm thông tin. Từ thị an phận thủ thường, Văn thị càng không dám đấu với Tịch thị. Thật ra cô có thể làm ở Văn thị, con gái nhà họ Văn rất ghét Văn Khê, điểm yếu của Tịch Nam Dạ cũng là Vân Khê. Nếu đánh trúng điểm yếu đó, Tịch Nam Dạ cũng sẵn lòng từ bỏ hết tất cả vì cô ta đấy thôi. Nhưng tôi không chắc Văn thị dám đấu chọi với Tịch thị không thôi, trừ khi cô có gan đánh cấp dữ liệu của Tịch thị ".
Vừa nói, khuỷu tay Vương Tử Uyên chống lên thành ghế, ngón trỏ theo thói quen gõ nhẹ lên đầu. Ánh mắt ẩn ý như có ý cười, " Ngoài ra... ".
Ngoài ra cái gì?".
Trang thị! ".
"Hả? ". Trạch Thi Nhã khó hiểu nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc. Chẳng phải Trang thị ở thành phố Z sao?.
" Trước ở bên Tịch Nam Dạ, tôi nghe không ít về Trang thị. Cô ruột của hắn tên là Tịch Miên Di nhiều năm về trước liên hôn với Trang thị. Do năm đó Trang thị sắp vào nguy cơ phá sản nên phải tìm đến nhà họ Tịch liên hôn, mấy năm gần đây Trang thị phất lên như diều gặp gió. Nghe nói tập đoàn này chủ yếu kinh doanh vào mảng trang sức, mỹ phẩm. Tuy không nổi trên thị trường Quốc tế nhưng số lượng bán ra ở trong nước và các nước lân cận con số không hề nhỏ
" Ý cô là...? ".
Cô ta mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt hiếu kỳ của Trạch Thi Nhã, gương mặt hiện lên ý đồ rõ ràng, " Một là tiếp cận Văn thị, hai là tiếp cận Trang thị. Cô chọn đi? ".
" Tịch phu nhân, cà phê của cô đây ".
Vân Khê nhìn Mạc Du đứng đối diện mình không quá ba bước, bộ dáng của cô ấy đối với cô không những kính cẩn còn có vẻ xem trọng, thái độ của cô ấy luôn ôn hoà, không giống kẻ hay tỏ vẻ cho lắm. Khi cô bắt chuyện với cô ấy, cô cảm nhận cách nói chuyện của cô bé này vừa thân thiện vừa hoà nhã vừa dễ gây thiện cảm cho người khác nữa.
Cô cầm ly cà phê lên, trên môi nở nụ cười nhẹ, " Cô cứ ngồi xuống đi, cố cứ gọi tôi là Vân Khê là được rồi, ở với tôi không cần cố kỵ đâu ".
" Vâng ". Cô ấy cười đáp lại, nghe lời Vân Khê ngồi xuống sofa bên cạnh, khi ngồi hẳn xuống, bỗng mặt cô ấy ngơ ra một chút, đôi mắt hơi nhíu lại. Vân Khê?. Hình như cô ấy nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi thì phải.
Vân Khê thưởng thức từng ngụm cà phê, trong lòng thầm tán thưởng chất vị của ly cà phê do Mạc Du pha, không tồi, không quá đắng chát cũng không quá ngọt, rất hợp khẩu vị với cô!.
' Tịch phu nhân, cô thấy ly cà phê do tôi pha thế nào? ". Cô ấy khế nghiêng người dè dặt hỏi.
Vân Khê đặt ly cà phê lên bàn, cả người thoải mái hướng về phía cô ấy, giọng nói dịu dàng cất lên, " Cô không nhất thiết phải gọi tôi là Tịch phu nhân đâu, cứ gọi tôi là Vân Khê đi! ". Nói thật, lên chức vị Phu nhân của Tịch tổng vội vàng quá, cô không quen!.
Nhưng mà...cô là vợ của Chủ tịch mà, gọi thẳng tên không hay họ cho lắm! ". Cô ấy cười xoà. Ban đầu cô ấy tưởng Tịch phu nhân khó gần lắm cơ, sau khi trò chuyện một hồi, cô ấy cảm thấy Vân Khê đặc biệt dễ gần, không giống như các Phu nhân nhà Hào môn khác luôn tỏ ra kênh kiệu, quá đáng khinh người.
Vân Khê không nói gì. Dù sao cô cũng không thể bắt ép nổi cô ấy. Vân Khê xoay mặt nhìn sang cửa sổ sát đất, ở độ cao tầng 40 như này dường như có thể ngắm được toàn cảnh toàn bộ thành phố, thậm chí có thể dễ dàng nhìn thấy dãy núi chân trời phía xa ngoài kia. Khi mới đặt chân đến Tịch thị cô chưa quan sát kỹ cho lắm. Bây giờ, cô mới nhận ra rằng toà nhà cao chọc trời nơi cô đang ngồi ghê gớm đến mức nào, một toà nhà gần sát với bầu trời khiến cô không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác áp lực mà chủ nhân của phòng Chủ tịch này lại giống như vị vua ngang tàn, khí thế rất khó ai áp đảo được hắn. Nếu hắn xuyên không về thời xưa thì sao?. Chắc chắn hắn sẽ là vua, một vị vua liêm minh chính trực hay hôn quân đây?.
Không hiểu sao cô lại liên tưởng đến hắn giống như mãnh hổ nữa. Nghĩ tới
đây, Vân Khê cảm thấy thật buồn cười, sao lại ví von thế chứ?.
'Cuộc họp diễn ra mấy tiếng thế? ". Bỗng dưng cô cất giọng hỏi.
' Thường diễn ra 2 - 3 tiếng, tùy vào cuộc họp đó có quan trọng hay không ".
Vân Khê nghe vậy khẽ gật đầu, cô quay sang thầm đánh giá Mạc Du đang ngồi sofa bên cạnh cô, trông cô bé có vẻ còn rất trẻ tuổi, khuôn mặt khả ái, ngũ quan hài hoà cân đối, tuy không phải kiểu xinh đẹp đến mức hoàn mỹ, thế nhưng nhan sắc của cô ấy lại dễ gây thiện cảm cho người nhìn, cho dù nhìn bao lâu đi chăng nữa vẫn cảm thấy dễ chịu. Suy tư một lát, cô nổi hứng hỏi về cô ấy.
Cô làm ở Tịch thị lâu chưa? ". Nhìn cô ấy còn non nớt như vậy, trẻ tuổi như vậy xem ra vào được Tịch thị thì năng lượng làm việc cũng không phải không bình thường!.
" Tôi sao?. Tôi làm cách đây 1 tháng. Sau khi tốt nghiệp đại học ở nước ngoài về tôi được chính thức nhận vào!".
" Cô được chính thức nhận vào sao? ". Vân Khê bất ngờ nhìn cô ấy rồi lại thầm than trong lòng. Trời ơi, quả nhiên năng lực không tồi mà!. Mà điều làm cô khâm phục hơn chính là Tịch Nam Dạ. Hắn là người có tầm nhìn xa trông rộng, điều kiện để vào được Tịch thị không dễ, phải là người có tài mới vào được. Nếu không sao có thể chiếm lĩnh thị trường Kinh tế trong nước và Quốc tế đây?.
" Khó khăn lắm tôi mới được vào làm Tập đoàn Tịch thị đó ". Cô ấy bắt đầu kể lể, " Trước khi vào làm chính thức tôi phải trải qua đợt thực nghiêm ngặt suốt 2 tháng lận, rồi làm ở các công ty nhỏ lẻ dưới trướng Tịch thị suốt 2 năm. 1 tháng trước tôi mới được chính thức nhận vào làm trợ lý cho Chủ tịch ".
Lúc Mạc Du kể, đôi mắt cô ấy hiện lên tia lấp lánh linh hoạt. Vân Khê không khỏi khen cô ấy, trẻ tuổi như vậy mà đã giỏi giang vậy rồi!. Thật đáng ngưỡng mộ mà!.
Hai người tán giốc một hồi lâu. Cuộc đối thoại của hai cô gái mới quen lại thân thuộc một cách kỳ lạ. Vân Khê nghiêng nhìn Mạc Du, người trẻ tuổi như cô ấy còn đang trong giai đoạn tuổi ăn tuổi chơi, không lo xa không lo nghĩ. Với lại các cô gái ở tuổi này sẽ đến các câu lạc bộ đêm hoặc các quán bar để giải trí. Vân Khê không phải cô gái có tư duy cổ hủ như thời trước. Đối với quan điểm cô mà nói, thoải mái là được. Dù sao, những người trẻ tuổi vô cùng năng động, nhiệt huyết cháy bỏng nên cứ ăn chơi vô bờ bến đi!.
" Vậy lát nữa cô còn công việc nào không? ".
'Không có, nếu bình thường họp hội đồng quản trị xong sẽ về luôn nhưng hôm nay tôi không phải theo vào họp nên...
Cô ấy chưa kịp nói xong thì nghe thấy giọng nói tươi cười của Vân Khê vang lên, " Vậy cô cứ về trước đi, cuộc họp mất 3 tiếng đồng hồ cơ mà, chắc đến 6 giờ tối mới xong đó! ".
'Không được đâu, Chủ tịch bảo tôi chăm sóc cô! ". Cô ấy lắc đầu xua tay.Không sao đâu, cô cứ về trước đi!. Khi nào anh ta trở về tôi báo với anh ta sau "
Được, thế tôi về trước nhé! ".
Dù sao cô ấy cũng không cãi được cô. Mạc Du đứng lên thu dọn một số đồ đạc trong phòng rồi chào tạm biệt Vân Khê ra về.
Tại nơi tiểu khu tồi tàn, hàng ngày Vương Quốc Sinh chỉ biết đến rượu chè không thì ra ngoài tìm gái về để ông ta thoả mãn đánh đập. Gần đây ông ta tiêu hết số tiền Trạch Thi Nhã đưa cho trước đó, thế nên ông ta lại cảm thấy bất mãn đòi cô ta mang số tiền về đây cho ông ta. Đối với chuyện này, Trạch Thi Nhã dù bên trong buồn nôn nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra cung phụng với tên cha nuôi biến thái này.
Dù sao ông ta đòi, cô ta cũng chẳng thể làm gì được. Trạch Thi Nhã đưa tờ chi phiếu mà chính miệng Tịch Nam Dạ nói " đủ an nhàn cả đời " cho cô. Nhưng, trong tình trạng hiện tại cô ta có thể làm được gì đây?. Nếu không đưa ông ta liền đánh cô, nếu đưa thì cô ta biết sống sao?.
Vương Quốc Sinh nhìn tờ trong tay, đôi mắt sáng lên, nhìn cô ta cười ha hả: Đúng là con gái do ta nuôi lớn, không uổng công ta mang về, haha! ".
Trạch Thi Nhã cố cười lấy lòng, đôi mắt liếc thoáng qua thân thể bầm tím của người phụ nữ nằm la liệt trên nền đất. Không nghĩ tên cha nuôi có sở thích ghê rợn như thế, đánh người ta thừa sống thiếu chết như này còn tưởng chết thật đấy chứ!.
" Bố nuôi, đây là số tiền của Tịch Nam Dạ, giờ bố đừng đòi hỏi con nữa được không? ".Ông ta cười cười lắc đầu, lắc lắc tờ chi phiếu trong tay, khắp cơ thể già nua kia toàn mùi rượu nồng nặc phảng phất trong khí khiến Trạch Thi Nhã phải nín thở mấy lần.
11
Con gái à, mày quên bố giao nhiệm vụ gì cho con sao?. Con nên nhớ, cả con và chị con đều phải trả thù hắn ta cho ta. Mẹ kiếp, nhờ thẳng nhãi ranh đó mà bố mày phải sống trong sự bần hèn thế này đây ". Vừa nói vừa nghiến răng ken két, khuôn mặt ông ta hiện lên sự dữ tợn, đôi mắt trừng lớn như loài dã thú sắp giết người khiến sắc mặt đối phương tái đi, trạng thái lo âu bắt đầu hoảng sợ. Vì sợ ông ta sẽ lên cơn biến cô ta làm vật thế thân cho người phụ nữ đang nằm dưới sàn kia, nên ngữ khí cô ta cố gắng mềm mỏng để không kinh động đến Vương Quốc Sinh.
" Vâng...con đi tìm chị đây ạ ".
Vương Quốc Sinh nhìn cô ta một cái, không biểu hiện nổi nóng hay giận dữ, chỉ phất phất như ra hiệu cho cô ta rời đi.
Bộ dạng trước mặt ông ta, Trạch Thi Nhã có vẻ rón rén, chừng mực. Khi ra khỏi cửa, cô ta mới thở ra một hơi giống như mới thoát từ địa ngục vậy.
Cô ta cầm điện thoại lên gọi cho Vương Tử Uyên, hỏi cô ả có rảnh không.
" Sao, có việc gì à?. Tôi đang bận ".
" Bao giờ chị rảnh, tôi có việc tìm chị ".
" Lát nữa, đợi tôi ở phòng nghỉ đi ".
Nửa tiếng sau, Trạch Thi Nhã đi vào phòng nghỉ trong bệnh viện Vương Tử ON Uyên đang làm. Tuy không phải bệnh viện lớn có tiếng tăm nhưng cũng đủ điều điều kiện trang bị cho...bệnh nhân tâm thần. Mà bệnh viện tâm thần thì có quái gì phải lớn hay nhỏ chứ, nhìn các kẻ điên dùng ánh mắt dại ra nhìn thôi cô ta đã thấy tởm rồi. Mà chẳng hiểu sao Vương Tử Uyên này có sở thích lạ thế không biết, đúng là cha nào con nấy mà.
Ngồi trong phòng nghỉ vài phút Vương Tử Uyên đi vào. Song, cô ta khoá kín cửa lại rồi ngồi xuống đối diện với Trạch Thi Nhã.
" Nói đi, tìm tôi có việc gì? ".
Trạch Thi Nhã hơi tựa vào ghế, chân trái khoanh lên chân phải lắc nhẹ vài cái, " Hôm kia tôi gọi điện đến Vân Khê hỏi xem cô ta có ý định hợp tác trả thù không?. Nhưng cô nhóc này quá thông minh, không dễ đối phó ".
Vương Tử Uyên nghe xong, nhếch miệng cười.
" Vậy tôi phải làm gì bây giờ? ". Trạch Thi Nhã hướng ánh mắt rét lạnh về phía cô ta, " Sao cô chẳng nói gì đi, tiền của tôi bị bố cô cướp hết rồi. Cô nói đi, giờ tôi tìm ra đâu chỗ làm đây? ".
Vương Tử Uyên liếc về phía cô ta không ngừng lải nhải qua tai .Chuyện Vân Khê từ chối hợp tác cô ta với Vương Quốc Sinh cướp tiền cô ta có liên quan gì đến nhau?.
Vương Tử Uyên uống một hợp nước, đôi mắt hiện lên tia tâm cơ, xảo quyệt sau đó nhìn thẳng vào người đối diện, giọng điệu châm chọc vang lên, " Tôi nói cô đúng là ngu ngốc mà, cô cho rằng số tiền hắn đưa cho cô, cô có thể giấu được bố tôi sao? ".
Trạch Thi Nhã dùng ánh mắt sắc lạnh hướng về phía cô ta một cái. Vương Tử Uyên thấy vậy thì nở nụ cười giả lả, " Ở thành phố X này không ít các tập đoàn lớn nhỏ. Nhưng cô phải xem xét kỹ lưỡng tập đoàn nào có tiền lương cao, hậu hĩnh tốt và..." Nói đến đây, cô ta hơi ngả người về phía trước, cố ý nhấn mạnh, " Có khả năng đối đầu với Tịch thị ".Nghe đến đây, Trạch Thi Nhã nghĩ ngợi một chút. Lời của Vương Tử Uyên có lý, ở thành phố X này ngoại trừ Tịch thị bao trùm cả nền Kinh tế ra thì có Từ thị và Văn thị, ba tập đoàn lớn mạnh của thành phố X. Ngoài ba tập đoàn đó ra thì có tập đoàn nào nữa?.
" Vậy để tôi cho cô biết thêm thông tin. Từ thị an phận thủ thường, Văn thị càng không dám đấu với Tịch thị. Thật ra cô có thể làm ở Văn thị, con gái nhà họ Văn rất ghét Văn Khê, điểm yếu của Tịch Nam Dạ cũng là Vân Khê. Nếu đánh trúng điểm yếu đó, Tịch Nam Dạ cũng sẵn lòng từ bỏ hết tất cả vì cô ta đấy thôi. Nhưng tôi không chắc Văn thị dám đấu chọi với Tịch thị không thôi, trừ khi cô có gan đánh cấp dữ liệu của Tịch thị ".
Vừa nói, khuỷu tay Vương Tử Uyên chống lên thành ghế, ngón trỏ theo thói quen gõ nhẹ lên đầu. Ánh mắt ẩn ý như có ý cười, " Ngoài ra... ".
Ngoài ra cái gì?".
Trang thị! ".
"Hả? ". Trạch Thi Nhã khó hiểu nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc. Chẳng phải Trang thị ở thành phố Z sao?.
" Trước ở bên Tịch Nam Dạ, tôi nghe không ít về Trang thị. Cô ruột của hắn tên là Tịch Miên Di nhiều năm về trước liên hôn với Trang thị. Do năm đó Trang thị sắp vào nguy cơ phá sản nên phải tìm đến nhà họ Tịch liên hôn, mấy năm gần đây Trang thị phất lên như diều gặp gió. Nghe nói tập đoàn này chủ yếu kinh doanh vào mảng trang sức, mỹ phẩm. Tuy không nổi trên thị trường Quốc tế nhưng số lượng bán ra ở trong nước và các nước lân cận con số không hề nhỏ
" Ý cô là...? ".
Cô ta mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt hiếu kỳ của Trạch Thi Nhã, gương mặt hiện lên ý đồ rõ ràng, " Một là tiếp cận Văn thị, hai là tiếp cận Trang thị. Cô chọn đi? ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.