Chương 11: Tôi muốn cô sống không bằng chết
Quỷ Tân Nương
13/07/2024
Người phụ nữ nhìn cô bằng ánh mắt thù hằn, thậm chí hận không thể bóp cổ cô vậy?
" Cô còn dám đến đây? ".
Cô im lặng, không đáp lời.
" Tại cô, tất cả đều tại cô " - Văn Duệ lắc lắc bả vai của cô gào lên từng câu từng chữ: " Nếu như không phải tại cô thì A Khiêm sẽ chết, tất cả đều tại cô ".
Từng câu của cô ta như là vết do dâm thẳng vào trái tim cô. Đúng rồi, tất cả đều tại cô. Tại cô mà A Khiêm ra nông nỗi như ngày hôm nay.
" Tại sao? Tại sao A Khiêm phải bảo vệ cô hả? " Cô ta luôn coi Vân Khê là cái gai trong mắt, từ trước đến nay cô ta không ưa gì Vân Khê cả. Vì cái gì? Vì cái gì mà Từ Dã Khiêm luôn đi theo bảo vệ Vân Khê chứ?
Văn Duệ đẩy Vân Khê ra, rống giận quát: " Tôi không muốn gặp cô nữa, cô cút đi! ".
" Còn nữa " - Cô định rời đi rời đi thì Từ Tổng và Từ phu nhân đi đến nói: " Đây là nghĩa trang của nhà họ Từ tốt nhất cô đừng tới đây lần nào nữa, từ giờ trở đi Từ gia không còn chào đón cô nữa ".
Cô nghe vậy, cô biết Từ Tổng và Từ phu nhân bắt đầu ghét mình, người gây ra tội lỗi là cô, họ ghét cô cũng phải. Dù có biện mình cỡ nào, vẫn chỉ có vậy thôi. Cô khẽ quay sang nhìn bia mộ lần nữa, đây là cuối cùng. Có lẽ từ giờ trở đi cô không được vào nghĩa trang của Từ thị bao giờ nữa!
...
Trên con đường vắng vẻ, dưới ánh đèn điện trên vỉa hè, có một bóng dáng của một cô gái đang đi bộ. Không biết từ lúc nào trời đã tối rồi, cô khẽ liếc xung quanh. Không có một bóng người nào ngoại trừ cô.
Bây giờ cô nên đi đâu đây? Về nhà gặp mẹ hay tìm anh trai của cô?. Cô đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó, an nguy của mẹ cô lỡ đâu bọn họ đến nhà bắt mẹ cô đi thì sao?.
Đầu cô nổ tung, không được cô phải về nhà bảo vệ mẹ.
Bỗng nhiên có một bóng đèn ô tô sáng chói đi đến trước mặt cô, cô dùng tay che đôi mắt khỏi ánh sáng đó, một mắt khẽ mở để nhìn rõ sự vật trước mặt.
Một bóng người cao lớn bước ra khỏi ô tô, cô chớp chớp mắt nhìn cho rõ người đó. Người đàn ông đứng đó, bóng tối bao phủ lên hắn ta khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Hắn ta cứ vậy đứng yên ở đó.
Dáng vẻ của hắn, cô thấy rất quen mắt.
Bất chợt cô có dự cảm không lành. Không đợi thích nghi ánh sáng, cô hạ tay xuống nhìn cho rõ người đó.
Mắt cô mở lớn, cả người cứng đờ.
Quả nhiên là Tịch Nam Dạ!.
Sao hắn biết cô ở đây? Trái Đất tròn vậy ư?.
Hắn di chuyển lại gần cô, từng bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động.
Đến khi khoảng cách gần nhất định, hắn đứng lại, giơ tay nâng cằm cô lên, khuôn mặt lãnh đạm không rõ vui hay giận tiến sát lại gần cô.
Ở góc độ này, trông hắn rất giống đang muốn hôn cô!.
Đêm tối mờ mịt, dưới khung cảnh như vậy người qua đường đi lại chắc chắn sẽ lầm tưởng rằng hai người là cặp tình nhân yêu đương thắm thiết.
" Vân Khễ cô thật khiến tôi mở mang tầm mắt " - Hắn cất giọng, giọng điệu giống như khen ngợi lại giống như cợt nhả.
Cô lạnh lùng nhìn hắn, cố áp chế sự hoảng sợ trong lòng.
Mặc dù cô đội mũ lưỡi chai che kín nửa khuôn mặt nhưng hắn có thể nhận ra ánh mắt của cô với hắn.
" Lần này tôi không cho thoát dễ dàng vậy đâu "
Không để cô phản bác, hắn nhanh tay kéo cô vào trong ô tô ngồi.
" Lái xe " - Hắn ra lệnh với tài xế.
Dù cô có vùng vẫy thoát ra như thế nào, hắn vẫn ghì chặt tay cô.
Vì cái gì hắn cứ bắt cô chứ?
" Vì tôi muốn cô sống không bằng chết " - Hắn trả lời cô, âm thanh lạnh lẽo đến chết người.
Cô bất ngờ với câu trả lời của hắn, hắn biết cô nghĩ gì ư? Sao hắn lại muốn cô sống không bằng chết? Cô đã làm gì hắn ư?
Tịch Nam Dạ biết cô nghĩ gì, nhưng trước tiên hắn cứ từ từ chơi cô đã sau đó khi cô đau khổ rồi sẽ cô biết hết tất cả sự thật.
" Cô còn dám đến đây? ".
Cô im lặng, không đáp lời.
" Tại cô, tất cả đều tại cô " - Văn Duệ lắc lắc bả vai của cô gào lên từng câu từng chữ: " Nếu như không phải tại cô thì A Khiêm sẽ chết, tất cả đều tại cô ".
Từng câu của cô ta như là vết do dâm thẳng vào trái tim cô. Đúng rồi, tất cả đều tại cô. Tại cô mà A Khiêm ra nông nỗi như ngày hôm nay.
" Tại sao? Tại sao A Khiêm phải bảo vệ cô hả? " Cô ta luôn coi Vân Khê là cái gai trong mắt, từ trước đến nay cô ta không ưa gì Vân Khê cả. Vì cái gì? Vì cái gì mà Từ Dã Khiêm luôn đi theo bảo vệ Vân Khê chứ?
Văn Duệ đẩy Vân Khê ra, rống giận quát: " Tôi không muốn gặp cô nữa, cô cút đi! ".
" Còn nữa " - Cô định rời đi rời đi thì Từ Tổng và Từ phu nhân đi đến nói: " Đây là nghĩa trang của nhà họ Từ tốt nhất cô đừng tới đây lần nào nữa, từ giờ trở đi Từ gia không còn chào đón cô nữa ".
Cô nghe vậy, cô biết Từ Tổng và Từ phu nhân bắt đầu ghét mình, người gây ra tội lỗi là cô, họ ghét cô cũng phải. Dù có biện mình cỡ nào, vẫn chỉ có vậy thôi. Cô khẽ quay sang nhìn bia mộ lần nữa, đây là cuối cùng. Có lẽ từ giờ trở đi cô không được vào nghĩa trang của Từ thị bao giờ nữa!
...
Trên con đường vắng vẻ, dưới ánh đèn điện trên vỉa hè, có một bóng dáng của một cô gái đang đi bộ. Không biết từ lúc nào trời đã tối rồi, cô khẽ liếc xung quanh. Không có một bóng người nào ngoại trừ cô.
Bây giờ cô nên đi đâu đây? Về nhà gặp mẹ hay tìm anh trai của cô?. Cô đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó, an nguy của mẹ cô lỡ đâu bọn họ đến nhà bắt mẹ cô đi thì sao?.
Đầu cô nổ tung, không được cô phải về nhà bảo vệ mẹ.
Bỗng nhiên có một bóng đèn ô tô sáng chói đi đến trước mặt cô, cô dùng tay che đôi mắt khỏi ánh sáng đó, một mắt khẽ mở để nhìn rõ sự vật trước mặt.
Một bóng người cao lớn bước ra khỏi ô tô, cô chớp chớp mắt nhìn cho rõ người đó. Người đàn ông đứng đó, bóng tối bao phủ lên hắn ta khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Hắn ta cứ vậy đứng yên ở đó.
Dáng vẻ của hắn, cô thấy rất quen mắt.
Bất chợt cô có dự cảm không lành. Không đợi thích nghi ánh sáng, cô hạ tay xuống nhìn cho rõ người đó.
Mắt cô mở lớn, cả người cứng đờ.
Quả nhiên là Tịch Nam Dạ!.
Sao hắn biết cô ở đây? Trái Đất tròn vậy ư?.
Hắn di chuyển lại gần cô, từng bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động.
Đến khi khoảng cách gần nhất định, hắn đứng lại, giơ tay nâng cằm cô lên, khuôn mặt lãnh đạm không rõ vui hay giận tiến sát lại gần cô.
Ở góc độ này, trông hắn rất giống đang muốn hôn cô!.
Đêm tối mờ mịt, dưới khung cảnh như vậy người qua đường đi lại chắc chắn sẽ lầm tưởng rằng hai người là cặp tình nhân yêu đương thắm thiết.
" Vân Khễ cô thật khiến tôi mở mang tầm mắt " - Hắn cất giọng, giọng điệu giống như khen ngợi lại giống như cợt nhả.
Cô lạnh lùng nhìn hắn, cố áp chế sự hoảng sợ trong lòng.
Mặc dù cô đội mũ lưỡi chai che kín nửa khuôn mặt nhưng hắn có thể nhận ra ánh mắt của cô với hắn.
" Lần này tôi không cho thoát dễ dàng vậy đâu "
Không để cô phản bác, hắn nhanh tay kéo cô vào trong ô tô ngồi.
" Lái xe " - Hắn ra lệnh với tài xế.
Dù cô có vùng vẫy thoát ra như thế nào, hắn vẫn ghì chặt tay cô.
Vì cái gì hắn cứ bắt cô chứ?
" Vì tôi muốn cô sống không bằng chết " - Hắn trả lời cô, âm thanh lạnh lẽo đến chết người.
Cô bất ngờ với câu trả lời của hắn, hắn biết cô nghĩ gì ư? Sao hắn lại muốn cô sống không bằng chết? Cô đã làm gì hắn ư?
Tịch Nam Dạ biết cô nghĩ gì, nhưng trước tiên hắn cứ từ từ chơi cô đã sau đó khi cô đau khổ rồi sẽ cô biết hết tất cả sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.