Tích Trữ Vật Tư Nằm Thắng Ở Thiên Tai
Chương 1:
Tam Cân Nguyệt
03/08/2023
Chương 1:
“Tiểu Kỳ à, con xem con còn nhỏ tuổi như vậy, cũng chưa tốt nghiệp đại học, nhiều tiền như vậy đặt ở trên người con chúng ta thật sự không yên tâm.”
“Xã hội hiện tại có rất nhiều người xấu, nếu biết con có nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ dùng các loại thủ đoạn lừa gạt tiền của con. Bác nghe nói con có quen một người bạn trai ở trường học có phải hay không, cậu ta sao lại không quen người khác mà chỉ quen con, chắc chắn là coi trọng tiền của con.”
“Tiểu Kỳ à, con để tiền ở chỗ chúng ta, anh họ con chính là nhân tài của học viện tài chính, là sinh viên tốt mỗi năm đều có thể lấy học bổng, nhất định có thể giúp con bảo quản di sản của ba con thật tốt, nói không chừng còn có thể kiếm thêm càng nhiều tiền hơn nữa.”
Trong phòng bao kim bích huy hoàng, đĩa quay trên bàn bày biện mấy chục món ăn sơn hào hải vị, nhưng ba người đang ngồi ở trước mặt không có người nào có tâm tư ăn cơm, tầm mắt đều không hẹn mà đặt tại trên người thiếu nữ đối diện, trong mắt không che giấu được sự tham lam cùng khát vọng.
Ý thức của Kiều Tô Kỳ có chút hỗn độn, cảm giác đau nhức ở lồng ngực vì bị đâm một dao vẫn còn tồn tại, nhưng bên tai vẫn truyền đến một thanh âm ồn ào nhốn nháo vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ánh đèn ấm áp màu vàng từ trên đỉnh đầu chiếu vào trên khuôn mặt, xua tan mọi khói mù mà cô phải chịu đựng những năm sống tạm bợ ở mạt thế, trong nháy mắt Kiều Tô Kỳ có chút hoảng thần, mí mắt hơi nheo lại, quét nhìn xung quanh một vòng, trong lòng không khống chế được mà nhảy dựng.
Cô ‘xoạt’ một cái đứng lên, cầm chiếc bút máy mà bác gái cường ngạnh nhét vào tay cô ném vào mặt bà ta, đập vào mặt khiến bà ta che mặt kêu ai da.
Kiều Tô Kỳ ném bút, lại đem văn kiện còn chưa kịp ký tên trước mặt xé tan thành mảnh nhỏ, vứt vào đầu bọn họ một cách lưu loát, miệng nói lời châm biếm: “Bác gái, di sản mà ba tôi để lại cho tôi, tôi có thể tự mình làm chủ, không cần làm phiền bác phải lo lắng.”
Bác cả Kiều Kiện vỗ bàn một cái ‘Bang’: “Đây là thái độ nói chuyện với trưởng bối của mày sao?”
Anh họ cũng chỉ tay vào cái mũi của cô mà quát: “Sao mày dám ném bút vào mặt mẹ tao, mày chán sống rồi sao?”
Nhìn người một nhà trước mặt đã tức giận đến nỗi muốn vén tay áo lên đánh người, Kiều Tô Kỳ cười lạnh: “Như thế nào, các người còn muốn giết người cướp của sao?”
“Di sản mà ba tôi để lại cho tôi, các người quan tâm tôi tiêu xài như thế nào làm gì, tôi chính mình tiêu xài hay là bị người ta lừa, cũng không có một xu tiền quan hệ nào với nhà của các người? Bác gái quản rộng như vậy để làm gì, xe chở phân mỗi ngày đi qua bác đều phải chạy ra nếm thử độ đạm sao?” Kiều Tô Kỳ chỉ vào Kiều Nghiệp, lại nói: “Anh mà cũng được coi là thiên tài? Sinh viên ưu tú? Chỉ bằng việc mỗi lần anh đi WC đều đi ra hết cả đầu óc, mỗi lần anh lấy học bổng như thế nào anh còn không biết sao?”
“Tiểu Kỳ à, con xem con còn nhỏ tuổi như vậy, cũng chưa tốt nghiệp đại học, nhiều tiền như vậy đặt ở trên người con chúng ta thật sự không yên tâm.”
“Xã hội hiện tại có rất nhiều người xấu, nếu biết con có nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ dùng các loại thủ đoạn lừa gạt tiền của con. Bác nghe nói con có quen một người bạn trai ở trường học có phải hay không, cậu ta sao lại không quen người khác mà chỉ quen con, chắc chắn là coi trọng tiền của con.”
“Tiểu Kỳ à, con để tiền ở chỗ chúng ta, anh họ con chính là nhân tài của học viện tài chính, là sinh viên tốt mỗi năm đều có thể lấy học bổng, nhất định có thể giúp con bảo quản di sản của ba con thật tốt, nói không chừng còn có thể kiếm thêm càng nhiều tiền hơn nữa.”
Trong phòng bao kim bích huy hoàng, đĩa quay trên bàn bày biện mấy chục món ăn sơn hào hải vị, nhưng ba người đang ngồi ở trước mặt không có người nào có tâm tư ăn cơm, tầm mắt đều không hẹn mà đặt tại trên người thiếu nữ đối diện, trong mắt không che giấu được sự tham lam cùng khát vọng.
Ý thức của Kiều Tô Kỳ có chút hỗn độn, cảm giác đau nhức ở lồng ngực vì bị đâm một dao vẫn còn tồn tại, nhưng bên tai vẫn truyền đến một thanh âm ồn ào nhốn nháo vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ánh đèn ấm áp màu vàng từ trên đỉnh đầu chiếu vào trên khuôn mặt, xua tan mọi khói mù mà cô phải chịu đựng những năm sống tạm bợ ở mạt thế, trong nháy mắt Kiều Tô Kỳ có chút hoảng thần, mí mắt hơi nheo lại, quét nhìn xung quanh một vòng, trong lòng không khống chế được mà nhảy dựng.
Cô ‘xoạt’ một cái đứng lên, cầm chiếc bút máy mà bác gái cường ngạnh nhét vào tay cô ném vào mặt bà ta, đập vào mặt khiến bà ta che mặt kêu ai da.
Kiều Tô Kỳ ném bút, lại đem văn kiện còn chưa kịp ký tên trước mặt xé tan thành mảnh nhỏ, vứt vào đầu bọn họ một cách lưu loát, miệng nói lời châm biếm: “Bác gái, di sản mà ba tôi để lại cho tôi, tôi có thể tự mình làm chủ, không cần làm phiền bác phải lo lắng.”
Bác cả Kiều Kiện vỗ bàn một cái ‘Bang’: “Đây là thái độ nói chuyện với trưởng bối của mày sao?”
Anh họ cũng chỉ tay vào cái mũi của cô mà quát: “Sao mày dám ném bút vào mặt mẹ tao, mày chán sống rồi sao?”
Nhìn người một nhà trước mặt đã tức giận đến nỗi muốn vén tay áo lên đánh người, Kiều Tô Kỳ cười lạnh: “Như thế nào, các người còn muốn giết người cướp của sao?”
“Di sản mà ba tôi để lại cho tôi, các người quan tâm tôi tiêu xài như thế nào làm gì, tôi chính mình tiêu xài hay là bị người ta lừa, cũng không có một xu tiền quan hệ nào với nhà của các người? Bác gái quản rộng như vậy để làm gì, xe chở phân mỗi ngày đi qua bác đều phải chạy ra nếm thử độ đạm sao?” Kiều Tô Kỳ chỉ vào Kiều Nghiệp, lại nói: “Anh mà cũng được coi là thiên tài? Sinh viên ưu tú? Chỉ bằng việc mỗi lần anh đi WC đều đi ra hết cả đầu óc, mỗi lần anh lấy học bổng như thế nào anh còn không biết sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.