Tích Trữ Vật Tư Nằm Thắng Ở Thiên Tai
Chương 3:
Tam Cân Nguyệt
03/08/2023
Chương 3:
Thợ cắt tóc sửng sốt, nhìn một đầu tóc dài bóng mượt óng ả của người mới bước vào, có chút do dự: “Mái tóc của cô rất tốt, thật sự muốn cắt sao? Hơn nữa 10 phút có chút gấp gáp, gội đầu cũng không kịp.”
“Sau khi gội đầu không cần sấy tóc, trực tiếp cắt là được, không cần tạo hình, tôi chỉ muốn ngắn. Tôi cho anh thời gian 15 phút.”
Thiên tai buông xuống, nguồn nước rất khan hiếm, còn không đủ nước để uống, để tóc dài không chỉ việc gội đầu, chăm sác hàng ngày cũng rất phiền toái.
Kiều Tô Kỳ gằm mặt, một cổ uy áp không dung cự tuyệt từ trên ngoài cô phát ra, làm thợ cắt tóc sợ tới mức không dám nói nhiều nữa, vội vàng thao tác cắt tóc theo yêu cầu của cô.
Kiều Tô Kỳ hưởng thụ thợ cắt tóc phục vụ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, ‘Mở ra’ vị khách không mời mà đến.
Đây là đồ vật xuất hiện trong đầu cô sau khi cô trọng sinh.
Cô nhìn giao diện thao tác trong suốt trước mắt, góc bên trái có một bức chân dung, là hình dáng tướng mạo của cô. Khung bên cạnh biểu hiện ba chữ to ‘Kiều Tô Kỳ’, bên dưới còn có một thanh tiến độ, hiện giờ đang biểu hiện con số ‘0/10’.
Ở giữa giao diện còn có một mô hình phòng ốc tinh xảo, đang hiện màu xám, phía trên còn có một cái khóa đỏ.
Kiều Tô Kỳ dùng ý thức chạm chạm, giao diện hiện ra ba chữ ‘Chưa giải khóa’.
Cô trầm ngâm, phát hiện cấu tạo chỉnh thể của giao diện này cực kỳ tương tự với những giao diện trò chơi từng thấy, mô hình phòng ốc này bị khóa đỏ, có thể là do chưa đạt tới điều kiện giải khóa.
Mấy icon khác cũng không mở được, cô đành phải nhìn về phía cái icon duy nhất sáng lên, đó là một cái rương gỗ màu đỏ, phía dưới icon còn đánh dấu hai chữ ‘Kho hàng’.
Kiều Tô Kỳ ấn mở, chỉ thấy giao diện ban đầu chợt đổi thành giao diện kho hàng, những ô vuông rậm rạp xuất hiện ở trước mắt cô.
[Xin chào kí chủ, tôi là hệ thống sinh tồn ở thiên tai.] Một giọng nói máy móc bỗng nhiên vang lên ở trong đầu cô. [Kế tiếp tôi sẽ vì cô giới thiệu phương pháp sử dụng hệ thống.]
[Giao diện cô đang thấy thuộc về kho hàng, mới bắt đầu chỉ có 300 ô vuông, kí chủ có thể dùng ý niệm của chính mình đem những đồ vật trong hiện thực gửi vào những ô vuông trong kho hàng, những đồ vật tương đồng có thể để vào chung một ô vuông, mỗi một ô vuông đều có thể gửi 999 vật phẩm tương đồng. Thời gian trong kho hàng là yên lặng, tất cả đồ vật bỏ vào kho hàng sẽ không bị hư hỏng, sẽ luôn bảo tồn trạng thái lúc mới bỏ vào kho hàng, thời hạn 100 năm. Nếu cô yêu cầu mở rộng ô vuông kho hàng, thì cần sử dụng giá trị tồn tại để tiến hành mua sắm, 1000 điểm giá trị tồn tại có thể mua sắm 10 cái ô vuông.]
Nói cách khác, 100 điểm giá trị tồn tại có thể mua một cái ô vuông. Nhưng mà, giá trị tồn tại là thứ gì?
Thợ cắt tóc sửng sốt, nhìn một đầu tóc dài bóng mượt óng ả của người mới bước vào, có chút do dự: “Mái tóc của cô rất tốt, thật sự muốn cắt sao? Hơn nữa 10 phút có chút gấp gáp, gội đầu cũng không kịp.”
“Sau khi gội đầu không cần sấy tóc, trực tiếp cắt là được, không cần tạo hình, tôi chỉ muốn ngắn. Tôi cho anh thời gian 15 phút.”
Thiên tai buông xuống, nguồn nước rất khan hiếm, còn không đủ nước để uống, để tóc dài không chỉ việc gội đầu, chăm sác hàng ngày cũng rất phiền toái.
Kiều Tô Kỳ gằm mặt, một cổ uy áp không dung cự tuyệt từ trên ngoài cô phát ra, làm thợ cắt tóc sợ tới mức không dám nói nhiều nữa, vội vàng thao tác cắt tóc theo yêu cầu của cô.
Kiều Tô Kỳ hưởng thụ thợ cắt tóc phục vụ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, ‘Mở ra’ vị khách không mời mà đến.
Đây là đồ vật xuất hiện trong đầu cô sau khi cô trọng sinh.
Cô nhìn giao diện thao tác trong suốt trước mắt, góc bên trái có một bức chân dung, là hình dáng tướng mạo của cô. Khung bên cạnh biểu hiện ba chữ to ‘Kiều Tô Kỳ’, bên dưới còn có một thanh tiến độ, hiện giờ đang biểu hiện con số ‘0/10’.
Ở giữa giao diện còn có một mô hình phòng ốc tinh xảo, đang hiện màu xám, phía trên còn có một cái khóa đỏ.
Kiều Tô Kỳ dùng ý thức chạm chạm, giao diện hiện ra ba chữ ‘Chưa giải khóa’.
Cô trầm ngâm, phát hiện cấu tạo chỉnh thể của giao diện này cực kỳ tương tự với những giao diện trò chơi từng thấy, mô hình phòng ốc này bị khóa đỏ, có thể là do chưa đạt tới điều kiện giải khóa.
Mấy icon khác cũng không mở được, cô đành phải nhìn về phía cái icon duy nhất sáng lên, đó là một cái rương gỗ màu đỏ, phía dưới icon còn đánh dấu hai chữ ‘Kho hàng’.
Kiều Tô Kỳ ấn mở, chỉ thấy giao diện ban đầu chợt đổi thành giao diện kho hàng, những ô vuông rậm rạp xuất hiện ở trước mắt cô.
[Xin chào kí chủ, tôi là hệ thống sinh tồn ở thiên tai.] Một giọng nói máy móc bỗng nhiên vang lên ở trong đầu cô. [Kế tiếp tôi sẽ vì cô giới thiệu phương pháp sử dụng hệ thống.]
[Giao diện cô đang thấy thuộc về kho hàng, mới bắt đầu chỉ có 300 ô vuông, kí chủ có thể dùng ý niệm của chính mình đem những đồ vật trong hiện thực gửi vào những ô vuông trong kho hàng, những đồ vật tương đồng có thể để vào chung một ô vuông, mỗi một ô vuông đều có thể gửi 999 vật phẩm tương đồng. Thời gian trong kho hàng là yên lặng, tất cả đồ vật bỏ vào kho hàng sẽ không bị hư hỏng, sẽ luôn bảo tồn trạng thái lúc mới bỏ vào kho hàng, thời hạn 100 năm. Nếu cô yêu cầu mở rộng ô vuông kho hàng, thì cần sử dụng giá trị tồn tại để tiến hành mua sắm, 1000 điểm giá trị tồn tại có thể mua sắm 10 cái ô vuông.]
Nói cách khác, 100 điểm giá trị tồn tại có thể mua một cái ô vuông. Nhưng mà, giá trị tồn tại là thứ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.