Chương 12
Nguyễn Hoa Quỳnh Anh
16/11/2022
Chờ cho Hạ Tố Vy bình tĩnh lại, Tề Bạch cũng rời đi. Trên đường đi anh không quên căn dặn Giang Lục.
- Cậu cho người điều tra và bắt đám côn đồ hôm nay lại. Còn nữa, điều tra mọi thông tin của Hạ Tố Vy. Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến cô ấy dù là chuyện nhỏ nhất.
- Vâng. _ Giang Lục cúi đầu nhận lệnh.
Tề Bạch rời đi chưa được bao lâu thì Hạ Tố Vy đã mặc kệ bản thân đang bị thương mà ngồi bên cạnh giường của Đại bảo. Cô bây giờ rất sợ, trong lòng lo lắng không yên. Lỡ như cậu thực sự có mệnh hệ gì, cô thực sự ân hận suốt đời.
Một lát sau, Vân Tưởng Tuyết đã đến bệnh viện cùng với 2 viên cảnh sát. Hạ Tố Vy nhìn thấy cô bạn liền nắm lấy tay lo lắng hỏi.
- Tiểu Tuyết, cậu thế nào rồi? Không bị thương nặng chứ?
Vân Tưởng Tuyết thấy cô cũng muốn ôm lấy nhưng vì vết thương nên nhịn xuống mà chỉ nắm tay trả lời.
- Tớ không sao. Cậu không cần lo cho tớ. Bây giờ cậu nên chăm sóc cho Đại bảo thì tốt hơn.
Vừa nhắc tới Đại bảo gương mặt cô liền hiện lên vẻ chua xót nhìn Đại bảo đang nằm trên giường.
- Tớ đã hỏi bác sĩ rồi. Nếu không có triệu chứng nào xuất hiện thì thằng bé sẽ không sao.
Vân Tưởng Tuyết càng nói gương mặt cô lại càng muốn khóc. Nước mắt của cô như muốn trực trào ra. Vân Tưởng Tuyết cố gắng ôm lấy cô nhẹ nhất có thể để cô không bị đau mà an ủi.
- Không sao đâu. Thằng bé nhất định sẽ không sao đâu.
2 viên cảnh sát đứng bên cạnh cuối cùng cũng không đợi được nữa mà hắng giọng. Vân Tưởng Tuyết mới sực nhớ ra.
- Tiểu Vy, 2 vị này muốn hỏi cậu một số chuyện.
Được giới thiệu, 2 viên cảnh sát bước đến gần cô vài bước. Theo thường lệ đưa huy hiệu cảnh sát trước mặt cô.
- Chúng tôi là cảnh sát thuộc sở cảnh sát phường X. Chúng tôi muốn điều tra về vụ tai nạn và hành hung ngày hôm nay.
Đợi Hạ Tố Vy nhìn rõ huy hiệu thì mới cất đi rồi đưa tay ra để chào hỏi. Cô nhanh chóng gạt nước mắt chuẩn bị rơi của mình đi rồi mới đưa tay bắt.
- Xin chào.
Vì đề nhanh chóng vào việc nên màn chào hỏi kết thúc rất nhanh. Viên cảnh sát liền bắt đầu hỏi.
- Xin cho chúng biết thông tin của cô như tên tuổi, nghề nghiệp, … Và cô có quan hệ như thế nào với cô Vân Tưởng Tuyết?
- Tôi là Hạ Tố Vy, năm nay 26 tuổi. Hiện là nhà thiết kế và giám đốc chuỗi cửa hàng áo cưới Cynthia. Vân Tưởng Tuyết là bạn của tôi. _ Cô trả lời.
- 3 đứa trẻ này là gì của cô?
- Chúng là con ruột của tôi.
- Xin cô tường thuật lại vụ việc ngày hôm nay.
- Vào sáng nay khoảng 8 giờ tôi đến sân bay để đón 3 đứa con của tôi và bạn tôi là Vân Tưởng Tuyết. Sau đó thì về chung cư, trên đường liền bị xe quẹt trúng. Vì để tránh tai nạn nên tôi đã đánh lái tránh sang một bên nhưng không kịp trở tay liền đâm trúng cây bên đường. Không lâu sau thì chiếc xe đó liền quay lại, khoảng 6 – 7 người xuống xe rồi dùng gậy đập kính xe. Họ kéo tôi khỏi xe rồi bắt đầu hành hung tôi. _ Cô tường thuật lại.
- Vậy xin hỏi giữa cô và bọn chúng có mâu thuẫn gì với nhau không?
- Không có. Nhưng trong lúc hành hung, bọn họ có nói là bọn họ được thuê để dạy cho tôi một bài học. _ Cô kể lại.
Có được mấu chốt vụ việc, cảnh sát liền gất rút hỏi.
- Nếu vậy, cô có nghi ngờ hoặc gần đây có mâu thuẫn gay gắt với ai không?
- Tôi cũng không rõ. Chỉ là vài ngày trước có một khách hàng gây rối làm loạn trong cửa hàng bị tôi đuổi đi. Không biết chuyện này có liên quan đến không?
- Cô có bằng chứng gì không?
- Trong cửa hàng ngoại trừ phòng thay đồ ra thì tất cả đều có camera. Tôi sẽ gọi trợ lý cung cấp cho các anh.
2 viên cảnh sát thấy thông tin đã đủ nên cũng không hỏi nữa.
- Cảm ơn cô đã hợp tác. Sau khi chúng tôi điều tra rõ ràng sẽ thông báo lại cho cô.
- Cảm ơn các anh.
Hạ Tố Vy hơi cúi đầu chào. 2 viện cảnh sát cũng cúi đầu đáp lại rồi rời đi. Chờ cuộc nói chuyện kết thúc, Vân Tưởng Tuyết nhẹ nhàng dìu cô về giường đắp chăn giúp cô.
- Tiểu Vy, cậu nghĩ ai sẽ làm chuyện này?
- Là mẹ con Thẩm Nguyên. _ Cô dứt khoát trả lời.
- Cậu chắc chắn?
Cô và Vân Tưởng Tuyết đã là bạn của nhau gần 10 năm nên chuyện của cô, Vân Tưởng Tuyết biết rất rõ. Không quá xa lạ khi nghe đến tên Hạ Thuyết, Thẩm Nguyên hay Hạ Lịch Uyển. Ngạc nhiên nhất là Hạ Tố Vy không suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức chuyện hành hung ngày hôm nay.
- Chắc chắn. _ Cô gật đầu.
- Từ đâu mà cậu khẳng định như vậy?
- Tớ mới về nước chưa được bao lâu. Người có thù oán sâu nhất với tớ ở thành phố này chỉ có mẹ con bọn họ mà thôi. Hơn nữa, người gây sự ở cửa hàng ngày hôm đó chính là Hạ Lịch Uyển. Tớ chắc chắn chuyện hôm nay là do họ làm ra.
- Nói cũng đúng. Nhưng lúc nãy sao cậu không nói với cảnh sát?
- Không có bằng chứng rõ ràng, cho dù là bắt được bọn côn đồ thì cũng chưa chắc bọn chúng đã khai ra. Nhưng tớ muốn mượn chuyện này để hoàn toàn cắt đứt với bọn họ.
Hạ Tố Vy tay nắm chặt lấy chăn gương mặt giận dữ nhìn ra cửa sổ mà suy nghĩ. Chờ khi cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Hạ thì lúc đó cô có thể thẳng tay trả thù những người từng tổn thương cô. Cũng sẽ lấy lại những thứ đáng lẽ phải thuộc về cô.
Vân Tưởng Tuyết nhìn biểu cảm của Hạ Tố Vy cũng chỉ có thể thở dài. Rốt cuộc năm xưa, 2 mẹ con đó đã làm những gì mà cô lại hận họ đến như vậy? Đến mức phải cắt đứt hoàn toàn mới thôi. Rồi cô nàng như nhớ được gì đó mà hỏi Hạ Tố Vy.
- Phải rồi. Giấy tờ đã ký xong hết chưa?
- Đã xong rồi. Đang để ở thư phòng ở nhà. Để tớ gọi cho trợ lý. Lát cậu đi kiểm tra vết thương rồi hãy về.
Vân Tưởng Tuyết là luật sư cũng là cố vấn pháp luật của cửa hàng. Hầu như mọi chuyện liên quan đến pháp luật đều do cô nàng này xử lý. Chuyện xóa tên khỏi hộ khẩu cũng là cô nàng này bày ra cho Hạ Tố Vy, chủ yếu là để cô không còn quan hệ gì với nhà họ Hạ như vậy khi ra tay cũng không còn vương bận gì cả. Nhưng nói thì nói vậy, quan hệ máu mủ đâu thể nói chỉ có trên giấy tờ.
Hạ Tố Vy gọi điện căn dặn Đường Tịch. Vân Tưởng Tuyết cũng đi khám bác sĩ kiểm tra vết thương. Ở lại bệnh viện một lúc thì Đường Tịch đến đón Vân Tưởng Tuyết về căn hộ. Cô nàng không muốn về Vân gia nên luôn sống cùng mẹ con Hạ Tố Vy.
Qua một lúc nữa, 2 chị em Nhị bảo, Tam bảo đã tỉnh liền tìm Mommy của chúng đầu tiên.
- Mommy…
- Mommy ở đây. 2 con không sao chứ?
Thấy con gái tỉnh cô liền nhấn nút gọi bác sĩ rồi đến cạnh giường. Khi nhìn thấy cô quấn băng khắp người 2 đứa liền giật mình.
- Mommy, sao mommy bị thương nặng vậy?
- Mommy không sao. Lúc tai nạn xe do mommy ngồi ở ghế lái nên bị thương nặng hơn các con chút xíu thôi không sao đâu.
Chuyện cô bị bọn côn đồ hành hung đánh đập tốt hơn vẫn là dấu đi, tránh để bọn trẻ sợ hãi. Nhưng dù là cô nói dối, chúng vẫn nhào vào lòng cô ào khóc.
- Mommy lúc đó con sợ lắm.
Trẻ con vẫn là trẻ con không hiểu chuyện nên khi con gái nhảy vào lòng cô đụng trúng vết thương khiến cô đau đơn. Nhưng cô vẫn nhịn xuống không kêu lên tiếng nào mà an ủi chúng.
- Không sao rồi. Không sao rồi. Chẳng phải mommy vẫn còn ở đây sao? Cả nhà chúng ta vẫn còn ở đây. Vậy nên không có gì phải sợ nữa hết.
Được an ủi, 2 nhóc cuối cùng cũng khịt khịt mũi nín khóc. Rồi từ trong lòng cô chui ra nhìn thấy anh trai vẫn còn chưa tỉnh thì mới hỏi.
- Anh Đại bảo vẫn chưa dậy hả mommy?
Lúc này cô quay lại nhìn Đại bảo mà đau lòng. Kìm nén lại, cô an ủi 2 đứa.
- Anh Đại bảo của con vẫn còn sợ nên mới chưa tỉnh lại. Đợi ngày mai anh Đại bảo hết sợ rồi thì sẽ tỉnh lại thôi.
- Thật hả mommy? _ 2 đứa ngờ vực. Lúc này bác sĩ và y tá đến kiểm tra.
- Thật mà. Thôi 2 đứa đói rồi đúng không? Cô Tử Lạc có mang cháo đến cho 2 đứa đó. Đợi bác sĩ khám cho 2 đứa rồi chúng ta cùng ăn nha.
Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ cũng thông báo rằng 2 đứa không sao hết không cần lo lắng. Cô cũng nhẹ nhõm phần nào. Nhưng Đại bảo vẫn chưa tỉnh, bác sĩ có nói nếu đêm nay không có vấn đề gì xảy ra thì thằng bé không sao cả.
Đêm đến, Hạ Tố Vy cho 2 đứa con gái ngủ rồi luôn túc trực bên giường bệnh của Đại bảo. Vì bị thương nên cô không thể thức quá khuya, cô ngủ gục bên giường. Đột nhiên, cô tỉnh dậy, nghe thấy có tiếng thở nặng nề. Cô mới giật mình nhìn Đại bảo.
Gương mặt thằng bé đỏ ửng, hơi thở nặng nề lại thở ra khí nóng. Rất rõ ràng cậu đang sốt rất cao. Cô hoảng loạn nhấn nút gọi bác sĩ, rồi cúi xuống gọi con.
- Đại bảo, con tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy đi mà. Con đừng làm mẹ sợ.
Bác sĩ và y tá đến nhanh chóng bắt đầu kiểm tra nhưng thấy tình hình càng tối tề hơn họ liền đẩy cậu vào phòng cấp cứu. Vì tiếng gọi của cô khá lớn, cô vô tình làm Nhị bảo và Tam bảo thức giấc. Lại nhìn thấy bác sĩ đẩy anh trai đi, 2 cô bé liền nhìn cô hỏi. - Mommy, anh trai làm sao vậy?
- Mommy cũng không biết nữa. Mommy phải ở bên anh Đại bảo. Để mommy gọi Vân a di đến. 2 con ở trong phòng chịu khó đợi Vân a di nha.
Nói xong Hạ Tố Vy liền chạy đến phòng cấp cứu. Đèn phòng vẫn còn sáng, cô chỉ có thể ở bên ngoài. Lòng cô như lửa đốt, bao nhiêu nước mắt kìm nén cuối cùng cũng đã tuôn ra. Cô không thể chịu được cảnh nhìn người cô yêu thương biến mất trước mặt cô. Cô không thể.
- Cậu cho người điều tra và bắt đám côn đồ hôm nay lại. Còn nữa, điều tra mọi thông tin của Hạ Tố Vy. Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến cô ấy dù là chuyện nhỏ nhất.
- Vâng. _ Giang Lục cúi đầu nhận lệnh.
Tề Bạch rời đi chưa được bao lâu thì Hạ Tố Vy đã mặc kệ bản thân đang bị thương mà ngồi bên cạnh giường của Đại bảo. Cô bây giờ rất sợ, trong lòng lo lắng không yên. Lỡ như cậu thực sự có mệnh hệ gì, cô thực sự ân hận suốt đời.
Một lát sau, Vân Tưởng Tuyết đã đến bệnh viện cùng với 2 viên cảnh sát. Hạ Tố Vy nhìn thấy cô bạn liền nắm lấy tay lo lắng hỏi.
- Tiểu Tuyết, cậu thế nào rồi? Không bị thương nặng chứ?
Vân Tưởng Tuyết thấy cô cũng muốn ôm lấy nhưng vì vết thương nên nhịn xuống mà chỉ nắm tay trả lời.
- Tớ không sao. Cậu không cần lo cho tớ. Bây giờ cậu nên chăm sóc cho Đại bảo thì tốt hơn.
Vừa nhắc tới Đại bảo gương mặt cô liền hiện lên vẻ chua xót nhìn Đại bảo đang nằm trên giường.
- Tớ đã hỏi bác sĩ rồi. Nếu không có triệu chứng nào xuất hiện thì thằng bé sẽ không sao.
Vân Tưởng Tuyết càng nói gương mặt cô lại càng muốn khóc. Nước mắt của cô như muốn trực trào ra. Vân Tưởng Tuyết cố gắng ôm lấy cô nhẹ nhất có thể để cô không bị đau mà an ủi.
- Không sao đâu. Thằng bé nhất định sẽ không sao đâu.
2 viên cảnh sát đứng bên cạnh cuối cùng cũng không đợi được nữa mà hắng giọng. Vân Tưởng Tuyết mới sực nhớ ra.
- Tiểu Vy, 2 vị này muốn hỏi cậu một số chuyện.
Được giới thiệu, 2 viên cảnh sát bước đến gần cô vài bước. Theo thường lệ đưa huy hiệu cảnh sát trước mặt cô.
- Chúng tôi là cảnh sát thuộc sở cảnh sát phường X. Chúng tôi muốn điều tra về vụ tai nạn và hành hung ngày hôm nay.
Đợi Hạ Tố Vy nhìn rõ huy hiệu thì mới cất đi rồi đưa tay ra để chào hỏi. Cô nhanh chóng gạt nước mắt chuẩn bị rơi của mình đi rồi mới đưa tay bắt.
- Xin chào.
Vì đề nhanh chóng vào việc nên màn chào hỏi kết thúc rất nhanh. Viên cảnh sát liền bắt đầu hỏi.
- Xin cho chúng biết thông tin của cô như tên tuổi, nghề nghiệp, … Và cô có quan hệ như thế nào với cô Vân Tưởng Tuyết?
- Tôi là Hạ Tố Vy, năm nay 26 tuổi. Hiện là nhà thiết kế và giám đốc chuỗi cửa hàng áo cưới Cynthia. Vân Tưởng Tuyết là bạn của tôi. _ Cô trả lời.
- 3 đứa trẻ này là gì của cô?
- Chúng là con ruột của tôi.
- Xin cô tường thuật lại vụ việc ngày hôm nay.
- Vào sáng nay khoảng 8 giờ tôi đến sân bay để đón 3 đứa con của tôi và bạn tôi là Vân Tưởng Tuyết. Sau đó thì về chung cư, trên đường liền bị xe quẹt trúng. Vì để tránh tai nạn nên tôi đã đánh lái tránh sang một bên nhưng không kịp trở tay liền đâm trúng cây bên đường. Không lâu sau thì chiếc xe đó liền quay lại, khoảng 6 – 7 người xuống xe rồi dùng gậy đập kính xe. Họ kéo tôi khỏi xe rồi bắt đầu hành hung tôi. _ Cô tường thuật lại.
- Vậy xin hỏi giữa cô và bọn chúng có mâu thuẫn gì với nhau không?
- Không có. Nhưng trong lúc hành hung, bọn họ có nói là bọn họ được thuê để dạy cho tôi một bài học. _ Cô kể lại.
Có được mấu chốt vụ việc, cảnh sát liền gất rút hỏi.
- Nếu vậy, cô có nghi ngờ hoặc gần đây có mâu thuẫn gay gắt với ai không?
- Tôi cũng không rõ. Chỉ là vài ngày trước có một khách hàng gây rối làm loạn trong cửa hàng bị tôi đuổi đi. Không biết chuyện này có liên quan đến không?
- Cô có bằng chứng gì không?
- Trong cửa hàng ngoại trừ phòng thay đồ ra thì tất cả đều có camera. Tôi sẽ gọi trợ lý cung cấp cho các anh.
2 viên cảnh sát thấy thông tin đã đủ nên cũng không hỏi nữa.
- Cảm ơn cô đã hợp tác. Sau khi chúng tôi điều tra rõ ràng sẽ thông báo lại cho cô.
- Cảm ơn các anh.
Hạ Tố Vy hơi cúi đầu chào. 2 viện cảnh sát cũng cúi đầu đáp lại rồi rời đi. Chờ cuộc nói chuyện kết thúc, Vân Tưởng Tuyết nhẹ nhàng dìu cô về giường đắp chăn giúp cô.
- Tiểu Vy, cậu nghĩ ai sẽ làm chuyện này?
- Là mẹ con Thẩm Nguyên. _ Cô dứt khoát trả lời.
- Cậu chắc chắn?
Cô và Vân Tưởng Tuyết đã là bạn của nhau gần 10 năm nên chuyện của cô, Vân Tưởng Tuyết biết rất rõ. Không quá xa lạ khi nghe đến tên Hạ Thuyết, Thẩm Nguyên hay Hạ Lịch Uyển. Ngạc nhiên nhất là Hạ Tố Vy không suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức chuyện hành hung ngày hôm nay.
- Chắc chắn. _ Cô gật đầu.
- Từ đâu mà cậu khẳng định như vậy?
- Tớ mới về nước chưa được bao lâu. Người có thù oán sâu nhất với tớ ở thành phố này chỉ có mẹ con bọn họ mà thôi. Hơn nữa, người gây sự ở cửa hàng ngày hôm đó chính là Hạ Lịch Uyển. Tớ chắc chắn chuyện hôm nay là do họ làm ra.
- Nói cũng đúng. Nhưng lúc nãy sao cậu không nói với cảnh sát?
- Không có bằng chứng rõ ràng, cho dù là bắt được bọn côn đồ thì cũng chưa chắc bọn chúng đã khai ra. Nhưng tớ muốn mượn chuyện này để hoàn toàn cắt đứt với bọn họ.
Hạ Tố Vy tay nắm chặt lấy chăn gương mặt giận dữ nhìn ra cửa sổ mà suy nghĩ. Chờ khi cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Hạ thì lúc đó cô có thể thẳng tay trả thù những người từng tổn thương cô. Cũng sẽ lấy lại những thứ đáng lẽ phải thuộc về cô.
Vân Tưởng Tuyết nhìn biểu cảm của Hạ Tố Vy cũng chỉ có thể thở dài. Rốt cuộc năm xưa, 2 mẹ con đó đã làm những gì mà cô lại hận họ đến như vậy? Đến mức phải cắt đứt hoàn toàn mới thôi. Rồi cô nàng như nhớ được gì đó mà hỏi Hạ Tố Vy.
- Phải rồi. Giấy tờ đã ký xong hết chưa?
- Đã xong rồi. Đang để ở thư phòng ở nhà. Để tớ gọi cho trợ lý. Lát cậu đi kiểm tra vết thương rồi hãy về.
Vân Tưởng Tuyết là luật sư cũng là cố vấn pháp luật của cửa hàng. Hầu như mọi chuyện liên quan đến pháp luật đều do cô nàng này xử lý. Chuyện xóa tên khỏi hộ khẩu cũng là cô nàng này bày ra cho Hạ Tố Vy, chủ yếu là để cô không còn quan hệ gì với nhà họ Hạ như vậy khi ra tay cũng không còn vương bận gì cả. Nhưng nói thì nói vậy, quan hệ máu mủ đâu thể nói chỉ có trên giấy tờ.
Hạ Tố Vy gọi điện căn dặn Đường Tịch. Vân Tưởng Tuyết cũng đi khám bác sĩ kiểm tra vết thương. Ở lại bệnh viện một lúc thì Đường Tịch đến đón Vân Tưởng Tuyết về căn hộ. Cô nàng không muốn về Vân gia nên luôn sống cùng mẹ con Hạ Tố Vy.
Qua một lúc nữa, 2 chị em Nhị bảo, Tam bảo đã tỉnh liền tìm Mommy của chúng đầu tiên.
- Mommy…
- Mommy ở đây. 2 con không sao chứ?
Thấy con gái tỉnh cô liền nhấn nút gọi bác sĩ rồi đến cạnh giường. Khi nhìn thấy cô quấn băng khắp người 2 đứa liền giật mình.
- Mommy, sao mommy bị thương nặng vậy?
- Mommy không sao. Lúc tai nạn xe do mommy ngồi ở ghế lái nên bị thương nặng hơn các con chút xíu thôi không sao đâu.
Chuyện cô bị bọn côn đồ hành hung đánh đập tốt hơn vẫn là dấu đi, tránh để bọn trẻ sợ hãi. Nhưng dù là cô nói dối, chúng vẫn nhào vào lòng cô ào khóc.
- Mommy lúc đó con sợ lắm.
Trẻ con vẫn là trẻ con không hiểu chuyện nên khi con gái nhảy vào lòng cô đụng trúng vết thương khiến cô đau đơn. Nhưng cô vẫn nhịn xuống không kêu lên tiếng nào mà an ủi chúng.
- Không sao rồi. Không sao rồi. Chẳng phải mommy vẫn còn ở đây sao? Cả nhà chúng ta vẫn còn ở đây. Vậy nên không có gì phải sợ nữa hết.
Được an ủi, 2 nhóc cuối cùng cũng khịt khịt mũi nín khóc. Rồi từ trong lòng cô chui ra nhìn thấy anh trai vẫn còn chưa tỉnh thì mới hỏi.
- Anh Đại bảo vẫn chưa dậy hả mommy?
Lúc này cô quay lại nhìn Đại bảo mà đau lòng. Kìm nén lại, cô an ủi 2 đứa.
- Anh Đại bảo của con vẫn còn sợ nên mới chưa tỉnh lại. Đợi ngày mai anh Đại bảo hết sợ rồi thì sẽ tỉnh lại thôi.
- Thật hả mommy? _ 2 đứa ngờ vực. Lúc này bác sĩ và y tá đến kiểm tra.
- Thật mà. Thôi 2 đứa đói rồi đúng không? Cô Tử Lạc có mang cháo đến cho 2 đứa đó. Đợi bác sĩ khám cho 2 đứa rồi chúng ta cùng ăn nha.
Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ cũng thông báo rằng 2 đứa không sao hết không cần lo lắng. Cô cũng nhẹ nhõm phần nào. Nhưng Đại bảo vẫn chưa tỉnh, bác sĩ có nói nếu đêm nay không có vấn đề gì xảy ra thì thằng bé không sao cả.
Đêm đến, Hạ Tố Vy cho 2 đứa con gái ngủ rồi luôn túc trực bên giường bệnh của Đại bảo. Vì bị thương nên cô không thể thức quá khuya, cô ngủ gục bên giường. Đột nhiên, cô tỉnh dậy, nghe thấy có tiếng thở nặng nề. Cô mới giật mình nhìn Đại bảo.
Gương mặt thằng bé đỏ ửng, hơi thở nặng nề lại thở ra khí nóng. Rất rõ ràng cậu đang sốt rất cao. Cô hoảng loạn nhấn nút gọi bác sĩ, rồi cúi xuống gọi con.
- Đại bảo, con tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy đi mà. Con đừng làm mẹ sợ.
Bác sĩ và y tá đến nhanh chóng bắt đầu kiểm tra nhưng thấy tình hình càng tối tề hơn họ liền đẩy cậu vào phòng cấp cứu. Vì tiếng gọi của cô khá lớn, cô vô tình làm Nhị bảo và Tam bảo thức giấc. Lại nhìn thấy bác sĩ đẩy anh trai đi, 2 cô bé liền nhìn cô hỏi. - Mommy, anh trai làm sao vậy?
- Mommy cũng không biết nữa. Mommy phải ở bên anh Đại bảo. Để mommy gọi Vân a di đến. 2 con ở trong phòng chịu khó đợi Vân a di nha.
Nói xong Hạ Tố Vy liền chạy đến phòng cấp cứu. Đèn phòng vẫn còn sáng, cô chỉ có thể ở bên ngoài. Lòng cô như lửa đốt, bao nhiêu nước mắt kìm nén cuối cùng cũng đã tuôn ra. Cô không thể chịu được cảnh nhìn người cô yêu thương biến mất trước mặt cô. Cô không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.