Chương 27
Nguyễn Hoa Quỳnh Anh
16/11/2022
Hạ Tố Vy cầm trên tay Phong Hoa Tàng Bảo và giấy chuyển nhượng cổ phần mà mỉm cười nhẹ nhàng. Cô vuốt ve chúng như thể là những đứa con của mình mà thì thầm.
- Mẹ, cuối cùng con cũng lấy được những thứ thuộc về mẹ con mình rồi.
Trạnh Thiệu Khánh nhìn Hạ Tố Vy đến ngỡ ngàng. Anh ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng này của cô trước đây. Anh ta không hề nhớ rằng biểu cảm này của cô đã từng xuất hiện trước mặt anh ta nhưng đã bị lu mờ thay thế bằng hình ảnh lương thiệu giả tạo của Hạ Lịch Uyên.
Sau khi nhận được đồ mình cần, Hạ Tố Vy cũng giữ lời của mình ký vào bản chấp nhận giảng hòa. Rồi ngay lập tức đứng dậy.
- Chuyện còn lại sẽ do luật sư Vân hoàn thành. Tôi còn có hẹn nên đi trước.
- Này, cậu để tớ lại một mình thật đấy hả? _ Vân Tưởng Tuyết kéo tay Hạ Tố vy lại nói nhỏ.
- Đành chịu thôi. Tớ có hẹn với Tề tổng nên không ở lại được.
Vân Tưởng Tuyết vừa nghe cô nhắc đến Tề Bạch thì liền như hiểu được chuyện gì đó mà vẻ mặt khinh khỉnh.
- Ồ, có hẹn vớ Tề tổng ha…Thế mà nói không có gì đấy.
- Đừng có nói lung tung. Lo chuyện cho xong đi rồi về. _ Cô không chịu được cô bạn chọc ghẹo mà đẩy nhẹ.
- Được rồi, không phiền cậu đi hẹn hò đâu. Nhớ đừng về trễ quá là được. Không thì tớ không biết nói sao với đám nhóc nhà cậu đâu.
Vân Tưởng Tuyết không giữ lại nữa mà thả tay, còn vẫy tay kiểu như đừng phiền tôi làm việc đi mau vậy. Hạ Tố Vy hết nói nổi cô bạn nhưng cũng không thể nói gì thêm, đành cầm túi xách cùng túi đựng giấy chuyển nhượng cổ phần và Phong Hoa Tàng Bảo đứng lên đi ra cửa.
Khi cô bước ra thì mới phát hiện là trời mưa, cô lo lắng anh vì đợi mình mà dính mưa nên lấy điện thoại ra gọi. Vừa đi vừa nghe máy, chẳng cần phải đợi lâu anh đã bắt máy.
- Alo…
- Alo, anh đã tới chưa? Trời đang mưa, anh không bị mắc mưa chứ?
Nghe thấy cô lo cho mình, trong lòng Tề Bạch vui như được mùa.
- Tôi không sao, tôi đang ngồi trong xe nên không mắc mưa. Cô xong việc rồi chứ? Bây giờ tôi vào đưa cô ra xe.
Vừa nói anh vừa cầm lấy cây dù mở cửa xe đi ra.
- Tôi mới xong. Giờ tôi đang ra ngoài cửa.
- Tôi nhìn thấy cô rồi.
Nói xong thì anh cúp máy. Cô cũng vừa mở cửa bước ra nhìn thấy anh đang cầm dù đi tới. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy anh đi dưới mưa như vậy, cô lại không thể rời mắt được. Anh bước càng lúc càng gần cho đến khi cả 2 đứng chung trong một câu dù thì anh mới cười nói.
- Đi thôi.
Vì cô không mang dù nên chỉ đành đi chung dù với anh. Mưa rất lớn, gió tạt nước vào tà váy của cô mặc dù chiếc dù nghiêng về phía cô, cô không còn cách nào khác đành túm gọn váy lại để không bị ướt. Tề Bạch nhìn thấy vậy, liền đổi tay cầm dù, tay còn lại ôm lấy vai cô khiến cô giật mình, nhưng lại không thể đẩy anh ra vì cả 2 đang đứng giữa trời mưa.
Nhưng mà Hạ Tố Vy không hề để ý đến Trạch Thiệu Khánh ở phía sau thấy toàn bộ cảnh tượng đó. Vậy nên anh ta bắt đầu ngờ vực.
- Đó chẳng phải bạn của chú nhỏ sao? Sao cô ta lại đi cùng người đó? Hơn nữa mình đã kể cho chú nhỏ nghe về cô ta rồi mà. Chắc là đã kể cho bạn bè của chú nghe rồi chứ. Sao người đó còn qua lại với cô ta.
Có rất nhiều câu hỏi trong đầu anh ta nhưng không có ai giải đáp. Trạch Thiệu Khánh đang đứng trước cửa nhà hàng thì đột nhiên ngẩng đầu lên mới phát hiện. Tề Bạch đang nhìn mình sau khi đưa Hạ Tố Vy vào trong xe an toàn. Anh nhìn Trạch Thiệu Khánh mà nở một nụ cười đắc ý như thể muốn nói với anh ta. “Cảm ơn vì đã bỏ lỡ một cô gái tuyệt vời như Vy Vy mà chọn một con gà tầm thường.” Xong rồi bước vòng qua xe để vào ghế lái.
Trạch Thiệu Khánh không hiểu nụ cười của anh có ý nghĩ gì nhưng không hiểu sao anh ta lại rất tức giận khi nhìn thấy cảnh đó. Khi Hạ Tố Vy ngồi vào xe của một tên đàn ông khác. Anh ta cảm thấy, dường như mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.
Trong xe, sau khi cả 2 đã ngồi vào ghế thì bắt đầu dũ bỏ hạt mưa trên người xuống. Hạ Tố Vy thì không bị nhiều nên chỉ cần lau sơ qua là ổn, nhưng Tề Bạch thì không như vậy. Một bên vai của anh bị ướt nhẹp vì nghiêng dù về phía cô và vì che chắn cô không bị ướt mưa nên anh gần như bị ướt cả người.
Hạ Tố Vy đang cầm khăn tay lau nước trên mặt mình, khi nhìn thấy Tề Bạch cũng bị ướt liền tự động đưa tay qua lau mặt giúp anh. Tề Bạch chỉ vừa mới cởi áo khoác ngoài ra rồi định tìm thứ gì đó để lau bớt nước trên người thì đột nhiên có cảm giác mềm mại trên mặt nên hơi giật mình. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì mới để ý là cô đang lau mặt cho mình thì đột nhiên anh mỉm cười.
Nhìn thấy anh cười, Hạ Tố Vy lại ngơ ngác nhìn anh. Rồi bất chợt cô phát hiện ra mình tự ý lau mặt cho anh, liền cảm thấy ngượng mà rụt tay lại. Cô dúi khăn tay của mình vào tay anh mà mặt đỏ ủng nói lắp bắp.
- Anh…anh lau nước mưa trên người đi kẻo bị cảm.
- Cảm ơn.
Cầm lấy chiếc khăn trong tay, trong lòng Tề Bạch cũng cảm thấy mềm mại. Anh cứ tưởng thời tiết xấu đi cũng khiến cuộc hẹn của anh và cô cũng không được trọn ven nhưng nào ngờ anh lại thu được hiệu quả ngoài mong đợi. Anh lặng lẽ lau xong lại lặng lẽ giấu chiếc khăn tay vào trong túi áo, cô vì lo ngượng đỏ mặt mà không hề để ý chiếc khăn tay của mình đã bị lấy mất. Anh liền nói lảng sang chuyện khác để cô quên mất đi chuyện phải lấy lại khăn tay.
- Thời tiết hôm nay thật xấu, phải không?
- Phải đó. Thời tiết xấu như vậy còn phiền anh đến đón tôi. Thật ngại quá.
- Không sao. Tôi rất vinh dự khi được đón em.
Nói câu này, Tề Bạch không hề rời mắt khỏi Hạ Tố Vy càng khiến cô ngượng ngùng hơn. Cô không biết hôm nay mình bị gì nữa, dường như đều bị người đàn ông này trọc cho đến ngượng ngùng.
- Tôi…tôi đói rồi. Chúng ta đi ăn trước được không?
Lúc này anh mới nhăn mày hỏi.
- Lúc nãy trong nhà hàng cô chưa ăn gì sao?
- Bọn họ gọi toàn món tôi không thích nên tôi không ăn được. Hơn nữa ở cùng với đám người đó, tôi lại càng không có tâm tình ăn uống.
Vừa nói câu đó Hạ Tố Vy lại nhìn về phía nhà hàng mà ngay lúc cô nói thì từ trong nhà hàng Hạ Thuyết và Thẩm Nguyên cũng đang bước ra rồi mới tới Vân Tưởng Tuyết. Nếu thực sự cho bạn ở cùng với người bạn ghét thì cho dù đồ ăn đó có ngon đến đâu thì bạn cũng không có tâm tình để mà ăn. Tề Bạch dường như hiểu ý lời nói của cô, liền khởi động xe chạy đi.
- Vậy thì đi thôi. Tôi đưa cô đi ăn trước.
Khi chiếc xe rời đi Hạ Tố Vy mới rời mắt nhìn về phía trước rồi lại nhìn người đàn ông đang ngồi bên ghế lái. Tuy rằng đã lấy được đồ của mẹ cô về nhưng tâm trạng của cô cũng không mấy tốt, nhưng khi ở cùng người đàn ông này cô lại cảm thấy yên tâm hẳn. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác an tâm với người mình chỉ mới gặp có vài lần. Nhưng cô biết người đàn ông này sẽ không hại cô.
Bỗng cô để ý đến chiếc áo của anh đã ướt nhẹp dính cả vào người, cô lo sợ anh sẽ bị cảm nên mới nói.
- Hay là anh về tắm rửa thay quần áo trước đi. Nếu cứ mặc áo ướt như vậy sẽ bị cảm đấy.
- Tôi không sao. Không yếu đuối đến mức đó đâu. Nếu không làm sao tôi có thể bảo vệ người tôi yêu được chứ.
Lúc nói câu này Tề Bạch nhìn vào Hạ Tố Vy như có ẩn ý gì đó mà cô lại không hiểu. Vì đang lái xe nên anh nhanh chóng nhìn thẳng về phía trước.
- Nếu cô lo lắng như vậy. Chi bằng đi cùng tôi đi.
- Đi đâu cơ?
Tề Bạch không trả lời mà tiếp tục lại xe. Cho đến khi chiếc xe đậu trước một khách sạn. Hạ Tố Vy lại sợ hết hồn. Nhưng khi đến phòng tổng thống, anh lại lao thẳng vào trong phòng tắm, để cô một mình ở ngoài mà tim đập rất nhanh. Cô không hiểu rốt cuộc là mình ở đây làm gì nữa. Tự nhiên đi theo một người đàn ông đến khách sạn còn theo đến cả trên phòng mà không có chút phản kháng. Chuyện này mà để người khác biết thì cô không biết nên giấu mặt đi đâu nữa.
Đang không biết làm gì thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, rồi có một giọng nói vang lên.
- Phục vụ phòng đây. Tôi mang thức ăn theo yêu cầu của quý khách đến rồi ạ.
Nghe vậy Hạ Tố Vy nhanh chóng mở cửa để người phục vụ đi vào và bắt đầu bày thức ăn lên bàn. Sau khi chúc ngon miệng thì ngay lập túc rời đi. Cô nhìn thức ăn trên bàn mà bụng cũng bắt đầu kêu. Không biết là vô tình hay cố ý mà những món trên bàn lại đều là món cô thích. Nhưng bây giờ cô chưa thể ăn được, cô phải đợi Tề Bạch ra rồi mới được ăn. Nhìn đống đồ ăn mà không được ăn này, cô chỉ muốn khóc ròng.
Hạ Tố Vy đang thầm than thì lại có tiếng gõ cửa lần nữa. Vẫn là giọng của đàn ông nhưng lại không phải của nhân viên khách sạn.
- Tề tổng, tôi đã mang đồ anh cần đến rồi.
Nhưng Tề Bạch đang ở trong phòng tắm nên không thể nghe nên cô đành to gan đến gần gọi.
- Tề tổng, hình như người của anh mang đồ đến cho anh.
- Cô ra nhận giúp tôi. Bây giờ tôi không thể ra ngoài được.
Nghe vậy Hạ Tố Vy liền ra ngoài mở cửa. Người ở ngoài không thấy trả lời liền sốt ruột gõ mấy lần đến khi cánh cửa được mở ra. Nhưng anh ta lại suýt nữa té ngửa khi thấy một người phụ nữ mở cửa. Anh ta trợn tròn mắt nhìn vào Hạ Tố Vy mà ngây người. Cô cũng không chịu nổi ánh mắt anh ta nhìn cô như thể cô là sinh vật lạ mà khó chịu nói.
- Tề tổng, anh ấy không tiện ra ngoài nên để tôi nhận giúp.
Lúc này, người đàn ông mới chợt tỉnh mà đưa đồ cho cô. Ngay khi nhận được đồ thì cô lập tức đóng cửa lại khiến người đàn ông không kịp phản ứng. Mà người đàn ông đó vẫn chưa rời đi mà lấy điện thoại ra gọi vào số có hiển thị tên ‘Anh Giang Ngũ’.
- Anh, hình như chúng ta sắp có tổng tài phu nhân rồi.
- Mẹ, cuối cùng con cũng lấy được những thứ thuộc về mẹ con mình rồi.
Trạnh Thiệu Khánh nhìn Hạ Tố Vy đến ngỡ ngàng. Anh ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng này của cô trước đây. Anh ta không hề nhớ rằng biểu cảm này của cô đã từng xuất hiện trước mặt anh ta nhưng đã bị lu mờ thay thế bằng hình ảnh lương thiệu giả tạo của Hạ Lịch Uyên.
Sau khi nhận được đồ mình cần, Hạ Tố Vy cũng giữ lời của mình ký vào bản chấp nhận giảng hòa. Rồi ngay lập tức đứng dậy.
- Chuyện còn lại sẽ do luật sư Vân hoàn thành. Tôi còn có hẹn nên đi trước.
- Này, cậu để tớ lại một mình thật đấy hả? _ Vân Tưởng Tuyết kéo tay Hạ Tố vy lại nói nhỏ.
- Đành chịu thôi. Tớ có hẹn với Tề tổng nên không ở lại được.
Vân Tưởng Tuyết vừa nghe cô nhắc đến Tề Bạch thì liền như hiểu được chuyện gì đó mà vẻ mặt khinh khỉnh.
- Ồ, có hẹn vớ Tề tổng ha…Thế mà nói không có gì đấy.
- Đừng có nói lung tung. Lo chuyện cho xong đi rồi về. _ Cô không chịu được cô bạn chọc ghẹo mà đẩy nhẹ.
- Được rồi, không phiền cậu đi hẹn hò đâu. Nhớ đừng về trễ quá là được. Không thì tớ không biết nói sao với đám nhóc nhà cậu đâu.
Vân Tưởng Tuyết không giữ lại nữa mà thả tay, còn vẫy tay kiểu như đừng phiền tôi làm việc đi mau vậy. Hạ Tố Vy hết nói nổi cô bạn nhưng cũng không thể nói gì thêm, đành cầm túi xách cùng túi đựng giấy chuyển nhượng cổ phần và Phong Hoa Tàng Bảo đứng lên đi ra cửa.
Khi cô bước ra thì mới phát hiện là trời mưa, cô lo lắng anh vì đợi mình mà dính mưa nên lấy điện thoại ra gọi. Vừa đi vừa nghe máy, chẳng cần phải đợi lâu anh đã bắt máy.
- Alo…
- Alo, anh đã tới chưa? Trời đang mưa, anh không bị mắc mưa chứ?
Nghe thấy cô lo cho mình, trong lòng Tề Bạch vui như được mùa.
- Tôi không sao, tôi đang ngồi trong xe nên không mắc mưa. Cô xong việc rồi chứ? Bây giờ tôi vào đưa cô ra xe.
Vừa nói anh vừa cầm lấy cây dù mở cửa xe đi ra.
- Tôi mới xong. Giờ tôi đang ra ngoài cửa.
- Tôi nhìn thấy cô rồi.
Nói xong thì anh cúp máy. Cô cũng vừa mở cửa bước ra nhìn thấy anh đang cầm dù đi tới. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy anh đi dưới mưa như vậy, cô lại không thể rời mắt được. Anh bước càng lúc càng gần cho đến khi cả 2 đứng chung trong một câu dù thì anh mới cười nói.
- Đi thôi.
Vì cô không mang dù nên chỉ đành đi chung dù với anh. Mưa rất lớn, gió tạt nước vào tà váy của cô mặc dù chiếc dù nghiêng về phía cô, cô không còn cách nào khác đành túm gọn váy lại để không bị ướt. Tề Bạch nhìn thấy vậy, liền đổi tay cầm dù, tay còn lại ôm lấy vai cô khiến cô giật mình, nhưng lại không thể đẩy anh ra vì cả 2 đang đứng giữa trời mưa.
Nhưng mà Hạ Tố Vy không hề để ý đến Trạch Thiệu Khánh ở phía sau thấy toàn bộ cảnh tượng đó. Vậy nên anh ta bắt đầu ngờ vực.
- Đó chẳng phải bạn của chú nhỏ sao? Sao cô ta lại đi cùng người đó? Hơn nữa mình đã kể cho chú nhỏ nghe về cô ta rồi mà. Chắc là đã kể cho bạn bè của chú nghe rồi chứ. Sao người đó còn qua lại với cô ta.
Có rất nhiều câu hỏi trong đầu anh ta nhưng không có ai giải đáp. Trạch Thiệu Khánh đang đứng trước cửa nhà hàng thì đột nhiên ngẩng đầu lên mới phát hiện. Tề Bạch đang nhìn mình sau khi đưa Hạ Tố Vy vào trong xe an toàn. Anh nhìn Trạch Thiệu Khánh mà nở một nụ cười đắc ý như thể muốn nói với anh ta. “Cảm ơn vì đã bỏ lỡ một cô gái tuyệt vời như Vy Vy mà chọn một con gà tầm thường.” Xong rồi bước vòng qua xe để vào ghế lái.
Trạch Thiệu Khánh không hiểu nụ cười của anh có ý nghĩ gì nhưng không hiểu sao anh ta lại rất tức giận khi nhìn thấy cảnh đó. Khi Hạ Tố Vy ngồi vào xe của một tên đàn ông khác. Anh ta cảm thấy, dường như mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.
Trong xe, sau khi cả 2 đã ngồi vào ghế thì bắt đầu dũ bỏ hạt mưa trên người xuống. Hạ Tố Vy thì không bị nhiều nên chỉ cần lau sơ qua là ổn, nhưng Tề Bạch thì không như vậy. Một bên vai của anh bị ướt nhẹp vì nghiêng dù về phía cô và vì che chắn cô không bị ướt mưa nên anh gần như bị ướt cả người.
Hạ Tố Vy đang cầm khăn tay lau nước trên mặt mình, khi nhìn thấy Tề Bạch cũng bị ướt liền tự động đưa tay qua lau mặt giúp anh. Tề Bạch chỉ vừa mới cởi áo khoác ngoài ra rồi định tìm thứ gì đó để lau bớt nước trên người thì đột nhiên có cảm giác mềm mại trên mặt nên hơi giật mình. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì mới để ý là cô đang lau mặt cho mình thì đột nhiên anh mỉm cười.
Nhìn thấy anh cười, Hạ Tố Vy lại ngơ ngác nhìn anh. Rồi bất chợt cô phát hiện ra mình tự ý lau mặt cho anh, liền cảm thấy ngượng mà rụt tay lại. Cô dúi khăn tay của mình vào tay anh mà mặt đỏ ủng nói lắp bắp.
- Anh…anh lau nước mưa trên người đi kẻo bị cảm.
- Cảm ơn.
Cầm lấy chiếc khăn trong tay, trong lòng Tề Bạch cũng cảm thấy mềm mại. Anh cứ tưởng thời tiết xấu đi cũng khiến cuộc hẹn của anh và cô cũng không được trọn ven nhưng nào ngờ anh lại thu được hiệu quả ngoài mong đợi. Anh lặng lẽ lau xong lại lặng lẽ giấu chiếc khăn tay vào trong túi áo, cô vì lo ngượng đỏ mặt mà không hề để ý chiếc khăn tay của mình đã bị lấy mất. Anh liền nói lảng sang chuyện khác để cô quên mất đi chuyện phải lấy lại khăn tay.
- Thời tiết hôm nay thật xấu, phải không?
- Phải đó. Thời tiết xấu như vậy còn phiền anh đến đón tôi. Thật ngại quá.
- Không sao. Tôi rất vinh dự khi được đón em.
Nói câu này, Tề Bạch không hề rời mắt khỏi Hạ Tố Vy càng khiến cô ngượng ngùng hơn. Cô không biết hôm nay mình bị gì nữa, dường như đều bị người đàn ông này trọc cho đến ngượng ngùng.
- Tôi…tôi đói rồi. Chúng ta đi ăn trước được không?
Lúc này anh mới nhăn mày hỏi.
- Lúc nãy trong nhà hàng cô chưa ăn gì sao?
- Bọn họ gọi toàn món tôi không thích nên tôi không ăn được. Hơn nữa ở cùng với đám người đó, tôi lại càng không có tâm tình ăn uống.
Vừa nói câu đó Hạ Tố Vy lại nhìn về phía nhà hàng mà ngay lúc cô nói thì từ trong nhà hàng Hạ Thuyết và Thẩm Nguyên cũng đang bước ra rồi mới tới Vân Tưởng Tuyết. Nếu thực sự cho bạn ở cùng với người bạn ghét thì cho dù đồ ăn đó có ngon đến đâu thì bạn cũng không có tâm tình để mà ăn. Tề Bạch dường như hiểu ý lời nói của cô, liền khởi động xe chạy đi.
- Vậy thì đi thôi. Tôi đưa cô đi ăn trước.
Khi chiếc xe rời đi Hạ Tố Vy mới rời mắt nhìn về phía trước rồi lại nhìn người đàn ông đang ngồi bên ghế lái. Tuy rằng đã lấy được đồ của mẹ cô về nhưng tâm trạng của cô cũng không mấy tốt, nhưng khi ở cùng người đàn ông này cô lại cảm thấy yên tâm hẳn. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác an tâm với người mình chỉ mới gặp có vài lần. Nhưng cô biết người đàn ông này sẽ không hại cô.
Bỗng cô để ý đến chiếc áo của anh đã ướt nhẹp dính cả vào người, cô lo sợ anh sẽ bị cảm nên mới nói.
- Hay là anh về tắm rửa thay quần áo trước đi. Nếu cứ mặc áo ướt như vậy sẽ bị cảm đấy.
- Tôi không sao. Không yếu đuối đến mức đó đâu. Nếu không làm sao tôi có thể bảo vệ người tôi yêu được chứ.
Lúc nói câu này Tề Bạch nhìn vào Hạ Tố Vy như có ẩn ý gì đó mà cô lại không hiểu. Vì đang lái xe nên anh nhanh chóng nhìn thẳng về phía trước.
- Nếu cô lo lắng như vậy. Chi bằng đi cùng tôi đi.
- Đi đâu cơ?
Tề Bạch không trả lời mà tiếp tục lại xe. Cho đến khi chiếc xe đậu trước một khách sạn. Hạ Tố Vy lại sợ hết hồn. Nhưng khi đến phòng tổng thống, anh lại lao thẳng vào trong phòng tắm, để cô một mình ở ngoài mà tim đập rất nhanh. Cô không hiểu rốt cuộc là mình ở đây làm gì nữa. Tự nhiên đi theo một người đàn ông đến khách sạn còn theo đến cả trên phòng mà không có chút phản kháng. Chuyện này mà để người khác biết thì cô không biết nên giấu mặt đi đâu nữa.
Đang không biết làm gì thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, rồi có một giọng nói vang lên.
- Phục vụ phòng đây. Tôi mang thức ăn theo yêu cầu của quý khách đến rồi ạ.
Nghe vậy Hạ Tố Vy nhanh chóng mở cửa để người phục vụ đi vào và bắt đầu bày thức ăn lên bàn. Sau khi chúc ngon miệng thì ngay lập túc rời đi. Cô nhìn thức ăn trên bàn mà bụng cũng bắt đầu kêu. Không biết là vô tình hay cố ý mà những món trên bàn lại đều là món cô thích. Nhưng bây giờ cô chưa thể ăn được, cô phải đợi Tề Bạch ra rồi mới được ăn. Nhìn đống đồ ăn mà không được ăn này, cô chỉ muốn khóc ròng.
Hạ Tố Vy đang thầm than thì lại có tiếng gõ cửa lần nữa. Vẫn là giọng của đàn ông nhưng lại không phải của nhân viên khách sạn.
- Tề tổng, tôi đã mang đồ anh cần đến rồi.
Nhưng Tề Bạch đang ở trong phòng tắm nên không thể nghe nên cô đành to gan đến gần gọi.
- Tề tổng, hình như người của anh mang đồ đến cho anh.
- Cô ra nhận giúp tôi. Bây giờ tôi không thể ra ngoài được.
Nghe vậy Hạ Tố Vy liền ra ngoài mở cửa. Người ở ngoài không thấy trả lời liền sốt ruột gõ mấy lần đến khi cánh cửa được mở ra. Nhưng anh ta lại suýt nữa té ngửa khi thấy một người phụ nữ mở cửa. Anh ta trợn tròn mắt nhìn vào Hạ Tố Vy mà ngây người. Cô cũng không chịu nổi ánh mắt anh ta nhìn cô như thể cô là sinh vật lạ mà khó chịu nói.
- Tề tổng, anh ấy không tiện ra ngoài nên để tôi nhận giúp.
Lúc này, người đàn ông mới chợt tỉnh mà đưa đồ cho cô. Ngay khi nhận được đồ thì cô lập tức đóng cửa lại khiến người đàn ông không kịp phản ứng. Mà người đàn ông đó vẫn chưa rời đi mà lấy điện thoại ra gọi vào số có hiển thị tên ‘Anh Giang Ngũ’.
- Anh, hình như chúng ta sắp có tổng tài phu nhân rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.