Chương 7
Nguyễn Hoa Quỳnh Anh
16/11/2022
- Em biết cô ta sao? _ Phong Diệm Minh hỏi.
- Hình như đó là cháu dâu của Trạch Phỉ? _ Tề Bạch lục theo trí nhớ nói.
- Hình như đúng vậy. Tên là gì ấy nhỉ? _ Trạch Phỉ lại không nhớ rõ cho lắm
- Đâu chỉ có mình em biết cô ta. Tụi em đều biết cô ta, hơn nữa còn biết cô ta rất rõ nữa là đằng khác.
Quý Mễ Thất vốn dĩ đang buồn chuyện Hạ Tố Vy từ chối thiết kế áo cưới cho mình nhưng khi nhìn thấy Hạ Lịch Uyên thì cảm giác buồn đó liền bị đánh bay đi mất, thay vào đó là tức giận. Quý Mễ Thất, Diêu Phương Hoa và cả Mạc Dung Giai đều không thể nào ngờ được lại gặp Hạ Lịch Uyên ở dây.
- Không chỉ vậy tụi em còn khốn đốn mấy lần vì cô ta. _ Mạc Dung Giai thì đay nghiến nói.
- Cô ta là ai? _ Tề Bạch tò mò khi nhìn thấy không chỉ Hạ Tố Vy ghét Hạ Lịch Uyên mà còn có cả 3 người Quý Mễ Thất nữa.
- Cô ta tên Hạ Lịch Uyên, là nhị tiểu thư của Hạ gia, cũng từng là bạn học của bọn em. Bây giờ cô ta là cháu dâu nhà họ Trạch. Mẹ cô ta là tiểu tam thượng vị cho nên con người cô ta cũng giống như mẹ mình có 2 chế độ: có và không có đàn ông. Lúc có đàn ông thì cô ta sẽ ra vẻ vô hại đáng thương nhưng khi không có đàn ông thì cô ta liền vênh váo kiêu căng. _ Mạc Dung Giai trả lời một cách tức tối.
- Hơn nữa cô ta rất thích cướp đồ của người khác nhất là bạn trai. Chỉ cần là người cô ta nhắm tới thì không một ai thoát khỏi bàn tay cô ta. Vậy nên đám con trai trong trường rất thích cô ta, còn con gái bọn em thì chẳng ai muốn làm bạn với cô ta cả. _ Diêu Phương Hoa bồi thêm
Trạch Phỉ đứng bên nghe vậy thì đột nhiên nhớ đến đám cưới của cháu trai mình. Rõ ràng hôm đó có một đoàn phù dâu hẳn hoi đàng hoàng, cô ta còn nói đó là bạn của cô ta mà.
- Không đúng. Nếu em nói vậy thì đoàn phù dâu hôm lễ cưới của cô ta là ai? _ Trạch phỉ thắc mắc.
- Còn là ai nữa? Đương nhiên là người cô ta bỏ tiền ra thuê rồi. _ Diêu Phương Hoa chắc nịch nói.
Trạch Phỉ nghe vậy thì lấy làm lạ. Không ngờ trên đời này lại có loại người như vậy.
- Anh có nhớ ngày đầu tiên anh và em gặp nhau lúc đó em đã khóc không?
Quý Mễ thất hơi u buồn nhìn Phong Diệm Minh nói. Anh ta nghe câu hỏi xong thì gật đầu ý tỏ còn nhớ.
- Thật ra ngày hôm đó chính là ngày em chia tay với bạn trai cũ. Mà cô ta chính là nguyên nhân. Chính cô ta là người đã cướp bạn trai cũ của em.
Phong Diệm Minh nhìn thấy Quý Mễ Thất buồn bã như vậy thì liền đau lòng. Anh nhớ rất rõ ngày đầu tiên gặp cô, cô đã khóc lớn đến mức nào nhưng gặn hỏi thì cô lại không nói gì. Không ngờ nguyên nhân lại là như vậy. Nhưng anh cũng phải cảm ơn Hạ Lịch Uyên, nếu không nhờ cô ta thì cô đã không chia tay với tên bạn trai cũ đểu cáng kia, mà anh cũng không thể gặp cô, không thể yêu cô cũng không thể biến cô thành vợ anh. Anh ôm lấy vợ mình an ủi.
- Không sao rồi. Mọi chuyện đã qua rồi. Em đừng buồn, cô ta không đáng.
- Em không buồn vì những chuyện đó nữa. Chỉ là cảm thấy không cam tâm vì bị cô ta cướp lấy người mình yêu. Cho nên khi anh và em hẹn hò, em luôn cố gắng để tránh gặp mặt cô ta vì sợ cô ta cướp mất anh đi.
Quý Mễ Thất thở dài nói, rồi lại nhìn Phong Diệm Minh mỉm cười. Phong Diệm Minh cũng cười hôn lên trán Quý Mễ Thất mà khẳng định.
- Em yên tâm. Anh sẽ không bao giờ rời xa em.
Cả đám thấy cảnh tượng của 2 người thì rùng hết cả mình. Làm ơn đi tụi này vẫn còn là cẩu độc thân đấy, đừng rải cẩu lương chứ. Làm người có nhân tính một chút xíu được hay không. Mạc Dung Giai xoa 2 bắp tay của mình để làm dịu da gà mình xuống, vừa xoa vừi nói.
- 2 người muốn phát cẩu lương thì về nhà mà phát. Đừng có đứng ở đây rồi show cho cả đám này xem. Tụi này vẫn còn độc thân đấy.
Quý Mễ Thất bị nói liền đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn ai cả. Diêu Phương Hoa cũng chỉ biết cười bất đắc dĩ rồi lại nhìn vào trong phòng thắc mắc nói.
- Nhưng tại sao tớ có cảm giác là thiết kế Hạ còn ghét Hạ Lịch Uyên hơn cả chúng ta là sao nhỉ?
- Khoan đã. Họ Hạ… vậy có khi nào là đại tiểu thư trong truyền thuyết của Hạ gia không? _ Quý Mễ Thất suy luận.
- Hả? Không phải chứ… Nếu đúng là vậy, vậy thì chẳng trách thiết kế Hạ lại ghét anh Phỉ như vậy? _ Diêu Phương Hoa nghe suy luận của bạn mình thì không dám tin.
- Hả? Liên quan gì đến anh? _ Bị nhắc tên Trạch Phỉ liền nhảy cẩn lên.
- Lúc trước trong trường có tin đồn, Trạch Thiệu Khánh và đại tiểu thư Hạ gia có hôn ước với nhau nhưng Trạch Thiêu Khánh lại yêu Hạ Lịch Uyên nên luôn chán ghét vị hôn thê trên danh nghĩa này của mình. Cuối cùng không hiểu vì lý do gì mà hôn ước lại đổi từ đại tiểu thư sang nhị tiểu thư. Cũng có tin đồn vì đại tiểu thư này lẳng lơ với đàn ông ở bên ngoài bị phát hiện. hạ gia vì muốn giữ hôn ước nên thay đại tiểu thư thành nhị tiểu thư rồi đuổi khỏi nhà. Nhưng mà theo những gì em thấy thì có vẻ như không phải vậy rồi. _ Diêu Phương Hoa kể những gì mình biết.
- Nhưng mà tớ nhớ là đại tiểu thư của Hạ gia rất mờ nhạt kia mà. Tại sao bây giờ lại nổi tiếng như vậy…còn xinh đẹp nữa?
Mạc Dung Giai đưa ra nghi vấn, Diêu Phương Hoa cũng chỉ biết nhúng vai ý nói không biết. Trạch Phỉ thì lại đang thắc mắc trong lòng, tại sao lại có chuyện này mà anh không biết chứ?
Quay lại tình huống ở trong phòng thay đồ, Hạ Lịch Uyên sau khi biết Hạ Tố Vy chính là Athena thì bắt đầu lo sợ. Đang không biết phải làm gì thì Hạ Lịch Uyên vô tình nhìn thấy thứ gì đó liền bắt đầu trở mặt nói, hơn nữa còn cố ý nói rất to.
- Chị, em không cố ý muốn cướp anh Khánh nhưng em và anh ấy là thật lòng yêu nhau. Chị không thể chia rẽ tụi em được.
Hạ Tố Vy nhướng mày khi Hạ Lịch Uyên đổi giọng. Hình như phát hiện điều gì đó thì liền quay người lại nhìn ra ngoài. Quả nhiên là có mặt của đàn ông. Cô đã sống cùng với cô ta gần 20 năm nên cô rất hiểu con người cô ta, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả 3 người Quý Mễ Thất. Cô cười khẩy một cái.
- Một đống rác mà thôi. Tại sao tôi phải hạ mình chỉ để ở bên một đống rác chứ?
- Hạ Tố Vy, cô đừng quá đáng…
Vâng, và người đàn ông cuối dùng đã xuất hiện, Trạch Thiệu Khánh hùng hổ vừa đến liền thấy có người đang ức hiếp vợ mình thì hùng hùng hổ hổ đi vào, còn không quên bảo vệ vợ mà quát lớn với Hạ Tố Vy.
- Hạ Tố Vy, tôi thừa nhận là tôi có lỗi với cô trước. Nhưng tôi cũng đã xin lỗi cô rồi. Tại sao cô không thể bỏ qua cho chúng tôi?
Cô nhìn thấy cảnh này nhiều cũng quen rồi nên cũng chẳng mảy may gì cả mà nói.
- Xin lỗi? Nhưng theo những gì tôi nhớ thì chưa nhận được lời xin lỗi của anh thì tôi đã bị sỉ nhũ đuổi khỏi nhà rồi.
- Tôi…chú nhỏ.
Trạch Thiệu Khánh chưa kịp nói gì thì thấy Trạch Phỉ liền gọi. Trạch Phỉ không nhịn được nữa liền đi vào. Hóa ra những gì mà 3 người Quý Mễ Thất đều là thật. Nếu như thực sự là vì anh ta mà cô không chịu thiết kế cho vợ Phong Diệm Minh vậy anh đành xuống nước vậy. Trạch Phỉ chỉ gật đầu với Trạch Thiệu Khánh xong đi thẳng đến chỗ của Hạ Tố Vy hơi hắsng giọng nói.
- Thiết kế Hạ, tôi không hề biết chuyện giữa cô với Thiệu Khánh nhưng mà cô cũng không thể công tư bất phân minh như vậy chứ? Đúng không?
Hạ Tố Vy bị nói công tư bất phân liền tức giận nhăn mày nói.
- Trạch tồng, nếu như tôi công tư bất phân vậy sẽ không tốn thời gian tư vấn cùng lấy số đo lâu như vậy.
- Nếu vậy tại sao cô lại không chịu thiết kế? _ Trạch Phỉ đưa ra nghi vấn.
- Bởi vì tôi không muốn người không biết gì về thiết kế áo cưới đưa ra lời phán xét về thiết kế của mình. Như vậy chẳng khác gì sỉ nhục bản thân mình cả. _ Hạ Tố Vy giải đáp.
Trạch Phỉ nghe vậy cũng không nói gì thêm, những người khác cũng chẳng nói gì. Nhưng Phong Diệm Minh vẫn muốn thử thuyết phục thêm lần nữa.
- Thiết kế Hạ, Thất Thất rất thích những thiết kế của cô. Nếu cô đã không phải vì chuyện của Trạch Thiệu Khánh thì cô hãy nể tình mà thiết kế cho cô ấy đi.
Quý Mễ Thất thấy chồng sắp cưới của mình vì mình mà trước nay chưa bao giờ hạ mình nhẹ nhàng như vậy ngoài mình ra, nhưng bây giờ lại hạ mình cầu xin Hạ Tố Vy thì vô cùng cảm động, liền kéo áo lắc đầu bảo không cần. Phong Diệm Minh nhìn thấy cô đau lòng cho mình thì cảm thấy bất lực. Rõ ràng có thể có mọi thứ dễ dàng nhưng giờ một mong muốn nhỏ nhoi của vợ mình lại không đáp ứng được, vậy thì còn cần gì tôn nghiêm.
Hạ Lịch Uyên nhìn thấy Phong Diệm Minh si tình như vậy thì tính xấu của cô ta lại nổi lên, liền giả vờ quan tâm mà hỏi han.
- 2 người là vợ chồng sắp cưới sao? Chẳng lẽ vì chuyện của tôi mà chị ấy không may áo cưới cho 2 người sao? Tôi thành thật xin lỗi.
Nói rồi, quay sang Hạ Tố Vy giọng năn nỉ ỉ ôi.
- Chị à, chị may áo cưới cho họ đi. Đừng vì chuyện cũ mà phá hỏng một mối tình đẹp như vậy.
Quý Mễ Thất đương nhiên biết cô ta đang toan tính chuyện gì liền lớn tiếng.
- Chuyện của chúng tôi không cần cô xen vào.
Nghe Quý Mễ Thất quát lớn, Hạ Tố Vy liền đoán ra được, Quý Mễ Thất cũng là một trong những nạn nhân của Hạ Lịch Uyên. Tuy rất đồng cảm với Quý Mễ Thất nhưng một khi cô đã quyết định thì không dễ để thấy đổi nên nhìn thẳng vào Phong Diệm Minh nói.
- Anh trước khi mời tôi chắc cũng đã biết tính cách tôi rất xấu như thế nào. Một khi tôi đã không thiết kế vậy thì anh có lấy mạng tôi ra đe dọa, tôi cũng sẽ không chấp nhận.
Sau đó, nhìn Hạ Lịch Uyên nói.
- Tôi biết cô đang tính toán gì trong đầu nhưng tôi cảnh cáo cô. Bây giờ cô cũng là người đã có chồng vậy nên thu liễm bản tính của cô lại. Nếu cô còn đi phá hoại tình cảm của người khác thì tôi không ngại bóc trần chuyện cô làm sau lưng chồng cô đâu. Còn nữa tôi không có em gái như cô.
Hạ Tố Vy thấy không ai nói gì nữa thì liền ra lệnh tiễn khách.
- Nếu các vị không còn gì để nói vậy thì mời đi cho. Lauren tiễn khách.
- Hình như đó là cháu dâu của Trạch Phỉ? _ Tề Bạch lục theo trí nhớ nói.
- Hình như đúng vậy. Tên là gì ấy nhỉ? _ Trạch Phỉ lại không nhớ rõ cho lắm
- Đâu chỉ có mình em biết cô ta. Tụi em đều biết cô ta, hơn nữa còn biết cô ta rất rõ nữa là đằng khác.
Quý Mễ Thất vốn dĩ đang buồn chuyện Hạ Tố Vy từ chối thiết kế áo cưới cho mình nhưng khi nhìn thấy Hạ Lịch Uyên thì cảm giác buồn đó liền bị đánh bay đi mất, thay vào đó là tức giận. Quý Mễ Thất, Diêu Phương Hoa và cả Mạc Dung Giai đều không thể nào ngờ được lại gặp Hạ Lịch Uyên ở dây.
- Không chỉ vậy tụi em còn khốn đốn mấy lần vì cô ta. _ Mạc Dung Giai thì đay nghiến nói.
- Cô ta là ai? _ Tề Bạch tò mò khi nhìn thấy không chỉ Hạ Tố Vy ghét Hạ Lịch Uyên mà còn có cả 3 người Quý Mễ Thất nữa.
- Cô ta tên Hạ Lịch Uyên, là nhị tiểu thư của Hạ gia, cũng từng là bạn học của bọn em. Bây giờ cô ta là cháu dâu nhà họ Trạch. Mẹ cô ta là tiểu tam thượng vị cho nên con người cô ta cũng giống như mẹ mình có 2 chế độ: có và không có đàn ông. Lúc có đàn ông thì cô ta sẽ ra vẻ vô hại đáng thương nhưng khi không có đàn ông thì cô ta liền vênh váo kiêu căng. _ Mạc Dung Giai trả lời một cách tức tối.
- Hơn nữa cô ta rất thích cướp đồ của người khác nhất là bạn trai. Chỉ cần là người cô ta nhắm tới thì không một ai thoát khỏi bàn tay cô ta. Vậy nên đám con trai trong trường rất thích cô ta, còn con gái bọn em thì chẳng ai muốn làm bạn với cô ta cả. _ Diêu Phương Hoa bồi thêm
Trạch Phỉ đứng bên nghe vậy thì đột nhiên nhớ đến đám cưới của cháu trai mình. Rõ ràng hôm đó có một đoàn phù dâu hẳn hoi đàng hoàng, cô ta còn nói đó là bạn của cô ta mà.
- Không đúng. Nếu em nói vậy thì đoàn phù dâu hôm lễ cưới của cô ta là ai? _ Trạch phỉ thắc mắc.
- Còn là ai nữa? Đương nhiên là người cô ta bỏ tiền ra thuê rồi. _ Diêu Phương Hoa chắc nịch nói.
Trạch Phỉ nghe vậy thì lấy làm lạ. Không ngờ trên đời này lại có loại người như vậy.
- Anh có nhớ ngày đầu tiên anh và em gặp nhau lúc đó em đã khóc không?
Quý Mễ thất hơi u buồn nhìn Phong Diệm Minh nói. Anh ta nghe câu hỏi xong thì gật đầu ý tỏ còn nhớ.
- Thật ra ngày hôm đó chính là ngày em chia tay với bạn trai cũ. Mà cô ta chính là nguyên nhân. Chính cô ta là người đã cướp bạn trai cũ của em.
Phong Diệm Minh nhìn thấy Quý Mễ Thất buồn bã như vậy thì liền đau lòng. Anh nhớ rất rõ ngày đầu tiên gặp cô, cô đã khóc lớn đến mức nào nhưng gặn hỏi thì cô lại không nói gì. Không ngờ nguyên nhân lại là như vậy. Nhưng anh cũng phải cảm ơn Hạ Lịch Uyên, nếu không nhờ cô ta thì cô đã không chia tay với tên bạn trai cũ đểu cáng kia, mà anh cũng không thể gặp cô, không thể yêu cô cũng không thể biến cô thành vợ anh. Anh ôm lấy vợ mình an ủi.
- Không sao rồi. Mọi chuyện đã qua rồi. Em đừng buồn, cô ta không đáng.
- Em không buồn vì những chuyện đó nữa. Chỉ là cảm thấy không cam tâm vì bị cô ta cướp lấy người mình yêu. Cho nên khi anh và em hẹn hò, em luôn cố gắng để tránh gặp mặt cô ta vì sợ cô ta cướp mất anh đi.
Quý Mễ Thất thở dài nói, rồi lại nhìn Phong Diệm Minh mỉm cười. Phong Diệm Minh cũng cười hôn lên trán Quý Mễ Thất mà khẳng định.
- Em yên tâm. Anh sẽ không bao giờ rời xa em.
Cả đám thấy cảnh tượng của 2 người thì rùng hết cả mình. Làm ơn đi tụi này vẫn còn là cẩu độc thân đấy, đừng rải cẩu lương chứ. Làm người có nhân tính một chút xíu được hay không. Mạc Dung Giai xoa 2 bắp tay của mình để làm dịu da gà mình xuống, vừa xoa vừi nói.
- 2 người muốn phát cẩu lương thì về nhà mà phát. Đừng có đứng ở đây rồi show cho cả đám này xem. Tụi này vẫn còn độc thân đấy.
Quý Mễ Thất bị nói liền đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn ai cả. Diêu Phương Hoa cũng chỉ biết cười bất đắc dĩ rồi lại nhìn vào trong phòng thắc mắc nói.
- Nhưng tại sao tớ có cảm giác là thiết kế Hạ còn ghét Hạ Lịch Uyên hơn cả chúng ta là sao nhỉ?
- Khoan đã. Họ Hạ… vậy có khi nào là đại tiểu thư trong truyền thuyết của Hạ gia không? _ Quý Mễ Thất suy luận.
- Hả? Không phải chứ… Nếu đúng là vậy, vậy thì chẳng trách thiết kế Hạ lại ghét anh Phỉ như vậy? _ Diêu Phương Hoa nghe suy luận của bạn mình thì không dám tin.
- Hả? Liên quan gì đến anh? _ Bị nhắc tên Trạch Phỉ liền nhảy cẩn lên.
- Lúc trước trong trường có tin đồn, Trạch Thiệu Khánh và đại tiểu thư Hạ gia có hôn ước với nhau nhưng Trạch Thiêu Khánh lại yêu Hạ Lịch Uyên nên luôn chán ghét vị hôn thê trên danh nghĩa này của mình. Cuối cùng không hiểu vì lý do gì mà hôn ước lại đổi từ đại tiểu thư sang nhị tiểu thư. Cũng có tin đồn vì đại tiểu thư này lẳng lơ với đàn ông ở bên ngoài bị phát hiện. hạ gia vì muốn giữ hôn ước nên thay đại tiểu thư thành nhị tiểu thư rồi đuổi khỏi nhà. Nhưng mà theo những gì em thấy thì có vẻ như không phải vậy rồi. _ Diêu Phương Hoa kể những gì mình biết.
- Nhưng mà tớ nhớ là đại tiểu thư của Hạ gia rất mờ nhạt kia mà. Tại sao bây giờ lại nổi tiếng như vậy…còn xinh đẹp nữa?
Mạc Dung Giai đưa ra nghi vấn, Diêu Phương Hoa cũng chỉ biết nhúng vai ý nói không biết. Trạch Phỉ thì lại đang thắc mắc trong lòng, tại sao lại có chuyện này mà anh không biết chứ?
Quay lại tình huống ở trong phòng thay đồ, Hạ Lịch Uyên sau khi biết Hạ Tố Vy chính là Athena thì bắt đầu lo sợ. Đang không biết phải làm gì thì Hạ Lịch Uyên vô tình nhìn thấy thứ gì đó liền bắt đầu trở mặt nói, hơn nữa còn cố ý nói rất to.
- Chị, em không cố ý muốn cướp anh Khánh nhưng em và anh ấy là thật lòng yêu nhau. Chị không thể chia rẽ tụi em được.
Hạ Tố Vy nhướng mày khi Hạ Lịch Uyên đổi giọng. Hình như phát hiện điều gì đó thì liền quay người lại nhìn ra ngoài. Quả nhiên là có mặt của đàn ông. Cô đã sống cùng với cô ta gần 20 năm nên cô rất hiểu con người cô ta, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả 3 người Quý Mễ Thất. Cô cười khẩy một cái.
- Một đống rác mà thôi. Tại sao tôi phải hạ mình chỉ để ở bên một đống rác chứ?
- Hạ Tố Vy, cô đừng quá đáng…
Vâng, và người đàn ông cuối dùng đã xuất hiện, Trạch Thiệu Khánh hùng hổ vừa đến liền thấy có người đang ức hiếp vợ mình thì hùng hùng hổ hổ đi vào, còn không quên bảo vệ vợ mà quát lớn với Hạ Tố Vy.
- Hạ Tố Vy, tôi thừa nhận là tôi có lỗi với cô trước. Nhưng tôi cũng đã xin lỗi cô rồi. Tại sao cô không thể bỏ qua cho chúng tôi?
Cô nhìn thấy cảnh này nhiều cũng quen rồi nên cũng chẳng mảy may gì cả mà nói.
- Xin lỗi? Nhưng theo những gì tôi nhớ thì chưa nhận được lời xin lỗi của anh thì tôi đã bị sỉ nhũ đuổi khỏi nhà rồi.
- Tôi…chú nhỏ.
Trạch Thiệu Khánh chưa kịp nói gì thì thấy Trạch Phỉ liền gọi. Trạch Phỉ không nhịn được nữa liền đi vào. Hóa ra những gì mà 3 người Quý Mễ Thất đều là thật. Nếu như thực sự là vì anh ta mà cô không chịu thiết kế cho vợ Phong Diệm Minh vậy anh đành xuống nước vậy. Trạch Phỉ chỉ gật đầu với Trạch Thiệu Khánh xong đi thẳng đến chỗ của Hạ Tố Vy hơi hắsng giọng nói.
- Thiết kế Hạ, tôi không hề biết chuyện giữa cô với Thiệu Khánh nhưng mà cô cũng không thể công tư bất phân minh như vậy chứ? Đúng không?
Hạ Tố Vy bị nói công tư bất phân liền tức giận nhăn mày nói.
- Trạch tồng, nếu như tôi công tư bất phân vậy sẽ không tốn thời gian tư vấn cùng lấy số đo lâu như vậy.
- Nếu vậy tại sao cô lại không chịu thiết kế? _ Trạch Phỉ đưa ra nghi vấn.
- Bởi vì tôi không muốn người không biết gì về thiết kế áo cưới đưa ra lời phán xét về thiết kế của mình. Như vậy chẳng khác gì sỉ nhục bản thân mình cả. _ Hạ Tố Vy giải đáp.
Trạch Phỉ nghe vậy cũng không nói gì thêm, những người khác cũng chẳng nói gì. Nhưng Phong Diệm Minh vẫn muốn thử thuyết phục thêm lần nữa.
- Thiết kế Hạ, Thất Thất rất thích những thiết kế của cô. Nếu cô đã không phải vì chuyện của Trạch Thiệu Khánh thì cô hãy nể tình mà thiết kế cho cô ấy đi.
Quý Mễ Thất thấy chồng sắp cưới của mình vì mình mà trước nay chưa bao giờ hạ mình nhẹ nhàng như vậy ngoài mình ra, nhưng bây giờ lại hạ mình cầu xin Hạ Tố Vy thì vô cùng cảm động, liền kéo áo lắc đầu bảo không cần. Phong Diệm Minh nhìn thấy cô đau lòng cho mình thì cảm thấy bất lực. Rõ ràng có thể có mọi thứ dễ dàng nhưng giờ một mong muốn nhỏ nhoi của vợ mình lại không đáp ứng được, vậy thì còn cần gì tôn nghiêm.
Hạ Lịch Uyên nhìn thấy Phong Diệm Minh si tình như vậy thì tính xấu của cô ta lại nổi lên, liền giả vờ quan tâm mà hỏi han.
- 2 người là vợ chồng sắp cưới sao? Chẳng lẽ vì chuyện của tôi mà chị ấy không may áo cưới cho 2 người sao? Tôi thành thật xin lỗi.
Nói rồi, quay sang Hạ Tố Vy giọng năn nỉ ỉ ôi.
- Chị à, chị may áo cưới cho họ đi. Đừng vì chuyện cũ mà phá hỏng một mối tình đẹp như vậy.
Quý Mễ Thất đương nhiên biết cô ta đang toan tính chuyện gì liền lớn tiếng.
- Chuyện của chúng tôi không cần cô xen vào.
Nghe Quý Mễ Thất quát lớn, Hạ Tố Vy liền đoán ra được, Quý Mễ Thất cũng là một trong những nạn nhân của Hạ Lịch Uyên. Tuy rất đồng cảm với Quý Mễ Thất nhưng một khi cô đã quyết định thì không dễ để thấy đổi nên nhìn thẳng vào Phong Diệm Minh nói.
- Anh trước khi mời tôi chắc cũng đã biết tính cách tôi rất xấu như thế nào. Một khi tôi đã không thiết kế vậy thì anh có lấy mạng tôi ra đe dọa, tôi cũng sẽ không chấp nhận.
Sau đó, nhìn Hạ Lịch Uyên nói.
- Tôi biết cô đang tính toán gì trong đầu nhưng tôi cảnh cáo cô. Bây giờ cô cũng là người đã có chồng vậy nên thu liễm bản tính của cô lại. Nếu cô còn đi phá hoại tình cảm của người khác thì tôi không ngại bóc trần chuyện cô làm sau lưng chồng cô đâu. Còn nữa tôi không có em gái như cô.
Hạ Tố Vy thấy không ai nói gì nữa thì liền ra lệnh tiễn khách.
- Nếu các vị không còn gì để nói vậy thì mời đi cho. Lauren tiễn khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.