Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Chương 64

Thanh Ngõa

23/03/2021

Edit: 诸葛钢铁

Beta: Hạ Y

............

Cứu mạng?

Mộc Tử Dịch cười: "Một con quỷ chết đến không thể nào chết hơn nữa như cậu, van xin tôi cứu mạng?"

Con quỷ trẻ tuổi hoảng loạn lắc đầu: "Không phải, tôi đến để xin anh cứu bạn gái của tôi. Tôi với bạn gái cùng bị người ta giết, thi thể và hồn phách của hai chúng tôi cũng bị người ta giam giữ. Tôi nhân cơ hội trốn thoát được, nhưng bạn gái của tôi vẫn còn bị người ta giam lại."

Mộc Tử Dịch cả mặt hóng chuyện kì lạ: "Không phải chứ, vậy thì cậu nên báo mộng cho chú cảnh sát đi!"

Lúc này Cố Cảnh ôm mèo mập đi đến, nói: "Đa số cảnh sát đều là người chính trực, tốt hơn nữa thì còn có công đức trên người. Một con ma mới như cậu ấy, không lại gần được."

Con quỷ ở bên cạnh điên cuồng gật đầu, không đợi Mộc Tử Dịch đưa ra câu hỏi lần thứ hai, tự giác nói: "Chuyện là thế này, mấy ngày trước tôi với bạn gái, còn có mấy bạn thích du lịch cùng nhau đến công viên hoang phế ở ngoại thành..."

Trước mắt con quỷ này tự nhận là Mạc Tiểu Thành, là người của thành phố bên cạnh. Cậu ta với một vài người thích đi du lịch khác cùng nhau vào trong khu vui chơi mấy năm trước vì liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà bị bỏ hoang. Một là vì hai bạn đi cùng sống ở vùng này nói muốn nhớ lại tuổi thơ; hai là vì mấy bạn trẻ buồn đến hoảng muốn chơi một trò thám hiểm nhỏ nhỏ.

Nhưng ai mà biết, vào trong công viên không bao lâu, bọn họ ù ù cạc cạc mà lần lượt bị giết. Trong thời gian này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Mạc Tiểu Thành cũng không nhớ rõ. Cậu ta chỉ biết khi mình tỉnh lại, linh hồn và thi thể của mình và bạn gái, cùng mới mấy bạn đồng hành khác đều bị giam cầm trong một tòa nhà trong công viên. Hơn nữa, trong tòa nhà đó quỷ ở bên cạnh trông coi bọn họ.

Lúc đầu, linh hồn của Mạc Tiểu Thành cũng không tỉnh táo như vậy, ý thức rất mơ hồ. Đây là hiện tượng thường xảy ra với những con ma mới chết, trừ khi là chấp niệm quá sâu, nếu không phải sau 7 ngày mới có thể khôi phục rõ ràng.

Đây cũng là ngọn nguồn của "đầu thất" mà trong dân gian hay nói.

Nhưng Mạc Tiểu Thành là ngoại lệ, từ lúc bắt đầu cậu ta đã rất tỉnh táo, nhưng bạn gái cậu ta và mấy người khác lại không, bọn họ đều vô tri vô giác, chỉ biết bay lung tung trong tòa nhà. Có lúc bị mấy con quỷ khác trong tòa nhà đánh, bọn họ cũng không biết đau.

Mạc Tử Thành là tỉnh táo nhất, cũng chỉ đành giả vờ ngây ngốc theo bọn họ. Rất nhanh cậu ta đã nhận ra có ba con quỷ trong đó là phụ trách việc trông coi mấy con quỷ mới bọn họ, nhưng có lẽ là do ma mới không tỉnh táo, nên trong coi cũng không chặt chẽ. Mạc Tiểu Thành đợi vài ngày, mới chớp thời cơ trốn ra.

Trong lúc trốn chạy, cậu ta từng suýt bị bắt. Lúc quan trọng thì bạn gái cậu ta, theo bản năng bảo vệ cậu ta khi ý thức vẫn còn lẫn lộn. Lúc này Mạc Tiểu Thành mới có thể thành công trốn đi, cầu cứu khắp nơi. Cậu ta biết, nếu như không ra ngoài cầu cứu, sợ rằng cái chết của nhóm cậu ta sẽ vĩnh viễn không có người biết. Thậm chí linh hồn của bọn họ cũng không biết bị người đứng sau lấy đi làm cái gì, sẽ biến thành dạng gì.

"Lúc tôi trốn ra ngoài, nhìn thấy bạn gái tôi bị mấy con quỷ đó bắt lại, hồn thể cũng bị thương rồi..." Mạc Tiểu Thành một thằng đàn ông con trai, vừa lau nước mắt vừa khóc chít chít: "Trước giờ cô ấy rất sợ đau, lần trước đi xe đạp bị ngã rách tí da đã khóc nửa tiếng đồng hồ. Trước lúc tôi chạy đi quay đầu nhìn cô ấy, tay cô ấy sắp bị mấy con quỷ đó kéo đứt..."

Mộc Tử Dịch nhíu mày: "Một con ma mới như cậu, làm thế nào để tìm được tôi?"

"Mấy con ma tiền bối ở nghĩa trang nói á" Mạc Tiểu Thành hít mũi một cái, mang theo giọng mũi lên tiếng: "Vốn dĩ tôi muốn thử báo mộng cho cảnh sát, nhưng tôi không lại gần bọn họ được. Không còn cách nào khác, nên chạy đến nghĩa trang cầu cứu trợ mấy con ma đó..."

"Sau đó có vài bà cô ông cụ tốt bụng nói cho tôi biết, rằng ông chủ Bao của tiệm bánh bao âm dương tuổi trẻ tài cao, tấm lòng thiện lương, hăng hái làm việc nghĩa..."

Vì để cứu người, Mạc Tiểu Thành cũng liều luôn, làm theo chỉ dạy của mấy ông bà trong nghĩa trang, khen Mộc Tử Dịch từ đầu đến chân. Ma tiền bối đã nói rồi, tính cách ông chủ Bao không tốt lắm, nhưng chỉ cần có khen cậu với thái độ chân thành, thì cậu vẫn dễ nói chuyện lắm.

Mộc Tử Dịch không cắt ngang cậu ta, mà giơ tay ra ôm lấy con mèo của mình, yên tĩnh nghe đối phương khen cậu.

Nhóc mập không nghe nổi nữa, gào về phía con quỷ: "Meo~" - Cũng khen ông mèo đây đi nào~

Mộc Tử Dịch có lòng tốt làm phiên dịch cho nó: "Nó bảo cậu khen nó."

Não con quỷ lag một chốc, nhìn con mèo béo quay béo tròn, hồi lâu sau mới nặn ra được vài chữ: "Nó.... thật đáng yêu."

Làm sao đây, trước đó chỉ nghĩ trước khen ông chủ Bao cho tốt. Mấy con quỷ chết trước kia không có nói cũng phải khen con mèo nhà ông chủ Bao mà! Con mèo này, trừ việc hơi mập và đáng yêu ra, cậu ta không nghĩ ra được phải khen thế nào cho ổn...

Nhóc mập: "......" - Lúc khen chủ nhân của nó thì nói mãi không dừng, khen nó chỉ có bốn chữ, so ra thật đau lòng mà.

Nó tủi thân mà vùi đầu vào lòng chủ nhân, giả chết không động đậy.

Mộc Tử Dịch không nhịn được bật cười, thân thiết mà xoa xoa nhóc con, sau đó mới nói với con quỷ: "Mấy con ma ở nghĩa trang có nói với cậu, mời tôi làm việc là phải trả công không?"

Mạc Tiểu Thành vội vàng trả lời: "Tôi có tiền, sau này cảnh sát đưa thi thể của tôi về quê, tôi sẽ báo mộng cho ba mẹ. Trong thẻ của tôi có mười mấy vạn, đến lúc đó tôi để bọn họ chuyển hết cho anh!"

Mộc Tử Dịch sảng khoái đồng ý, mười mấy vạn đối với cậu mà nói không là gì, nhưng không nhận không được. Cậu không muốn làm một tiền lệ, để người ngoại giới hoặc ma cho rằng cậu là người lương thiện, chỉ cần khóc lóc cầu xin thì cái gì cậu cũng có thể giúp.

Ngược lại Cố Cảnh phản đối: "Sức khỏe em còn chưa ổn, đừng đi."

"Nhưng nếu còn không ra ngoài làm gì đó, em cũng sắp buồn đến điên rồi!" - Vẻ mặt Mộc Tử Dịch đau khổ thù hằn, cậu đã khi nào làm thằng vô dụng lâu như vậy đâu! Lúc đầu khi mới tiếp nhận tiệm bánh bao ngày ngày đều có việc làm ở nhà, cậu cũng không nhịn được bao lâu. Bây giờ thì sao? Ở nhà không có việc gì để làm, cậu làm cái gì Cố Cảnh cũng không cho. Đến cả việc cậu muốn ở trong quán bánh bao làm thu ngân, Cố Cảnh cũng nói sẽ làm hại mắt cậu.

Cậu biết Cố Cảnh vì tốt cho cậu, nhưng cậu chán lắm rồi, không chịu được nữa. Gần mười ngày, đã đủ lắm rồi! Cho dù trong thời gian này Cố Cảnh dạy cậu vẽ bùa, dạy cậu một ít tri thức về huyền học (*), cậu cũng không có nhiều hứng thú học cho lắm.

"Nếu như thật sự muốn làm gì đó, chúng ta có thể ra ngoài đi dạo..." - Giọng của Cố Cảnh theo cái nhìn chằm chằm của Mộc Tử Dịch càng ngày càng thấp, cuối cùng thì dừng lại.

(*) Huyền học là một trào lưu tư tưởng triết học thịnh hành vào thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, ban đầu chính yếu dùng để giải thích "tam huyền", về sau phát triển trở thành công cụ thảo luận, giải thích các kinh điển Đạo gia, Nho gia

Anh thở dài: "Được rồi, nhưng lần này tôi đi cùng với em, em phải đi cạnh tôi, không được tùy tiện chạy lung tung."

"Được."

Cố Cảnh nghĩ một lúc, lại nói: "Nếu như gặp được quỷ, dùng bùa hoặc những thứ khác ứng phó từ xa, đừng để chúng đến gần em."

"Được."

"Nếu như có tình huống bất ngờ..."

Lần này Mộc Tử Dịch trực tiếp kéo tay anh, nói: "Có anh ở bên cạnh rồi, còn có thể có tình huống bất ngờ gì nữa! Cố Cảnh, hay nên nói anh đối với bản thân mình thiếu tự tin đến vậy?"

Cố Cảnh trầm mặc một lúc, mới sâu xa lên tiếng: "Tôi không có lòng tin với em, em thường không theo lẽ thường mà ra tay."

Mộc Tử Dịch cười gượng, cúi thấp đầu nói với nhóc mập: "Nhóc ngoan, mày ở lại, trông cho tốt nhà của chúng ta, có được không?"

Nhóc mập không quá nguyện ý, dùng đôi mắt to ầng ậc nước nhìn chằm chằm Mộc Tử Dịch, không lên tiếng trả lời.

Mộc Tử Dịch giơ tay lên trời thề thốt: "Lần này là thật đó, đợi bọn tao quay lại, ngày mai sẽ đưa mày đi lên phố chơi!"

"Meo ~" - Mua cây mèo (*) lộng lẫy hở?

(*) Cây mèo: là một cấu trúc nhân tạo cho mèo chơi, tập thể dục, thư giãn và ngủ. Cây mèo khác nhau về chiều cao và độ phức tạp, với hầu hết các tính năng của mèo thích chiều cao hơn sự thoải mái, đặc biệt nếu đủ cao để cho phép khảo sát rõ ràng về lãnh thổ của chúng.

"Mua!"

"Meo grao~" Mua cá nhỏ?

"Mua mua mua!"

"Meo meo meo?" - Mua đồ ăn vặt đồ chơi nha?

"Mua hết cho mày!"

"Meo~" - Đi sớm về sớm nhớ~

"Ấu ki!" - Mộc Tử Dịch thơm nhóc con một chút, đưa nó cho chú Trần sau đó nói với Mạc Tiểu Thành: "Dẫn đường đi."

Mạc Tiểu Thành ngây ngô hỏi: "Ngài không cần cầm la bàn kiếm gỗ đào gì đó sao?"

Mộc Tử Dịch khoát tay: "Thứ đó tôi còn chưa học được cách dùng."

Gương mặt Mạc Tiểu Thành suy sụp, đến cả mấy thứ đồ cần thiết của thuật sĩ cũng chưa học được cách dùng... thật sự có thể thành công sao?!



Cuối cùng Mạc Tiểu Thành cũng không dám đắc tội cao nhân thần kì mà các vị quỷ tiền bối tâng bốc, chỉ đành lấy vẻ mặt hốt hoảng dẫn đường.

Vì nguyên nhân của Mộc Tử Dịch, bọn họ chỉ có thể ngồi xe đi. Lo lắng đến bóng ma tâm lý của Mộc Tử Dịch, người lái xe là cấp dưới mà Cố Cảnh gọi đến. Mạc Tiểu Thành co thành một cục ở ghế phụ lái xe, còn Cố Cảnh và Mộc Tử Dịch hai chồng chồng ngồi ở ghế sau.

Mộc Tử Dịch nước đến chân mới nhảy, thả cái bàn nhỏ ở phía sau ghế đằng trước xuống, trong sự giúp đỡ của Cố Cảnh lấy ra bùa vàng mực đỏ bút lông, vẽ vài lá bùa. Vẽ không được điêu luyện cho lắm, xiêu xiêu vẹo xẹo. Bản thân cậu chỉ mới học qua hai loại bùa, một loại là bùa mở rộng với bùa chỉ đường của tiệm bánh bao; một loại là bùa chuyển hóa để đồ ăn chuyển từ dương thành âm.

Còn như bùa có thể làm bị thương mấy con quỷ, cậu cũng mới học theo Cố Cảnh mấy ngày gần đây. Học không nhiều, vẽ còn xấu, hiệu quả không rõ, chỉ đành lấy tạm mà dùng.

Lúc vẽ đến lá thứ mười ba, xe đã đến nơi cần đến. Mộc Tử Dịch cất mười ba lá bùa vào trong túi, mà Cố Cảnh cũng ăn ý nhận lấy mấy thứ đồ cậu dùng còn thứ, ném từng cái vào trong túi vải đen.

Hai người dọn dẹp xong, lúc này mới xuống xe.

Xe dừng ở cổng sau của công viên, lúc này cửa sắt rỉ sét loang lổ cũng không biết là do nhiều năm không sửa hay thế nào, đã rơi đổ xuống đất.

Tường rào quanh cùng một chỗ với của sắt, trên tường đã sớm mọc đầy rêu xanh. Có một số chỗ còn treo thêm dây leo màu xanh đen không biết mọc từ đâu ra, lộ vẻ âm u quái dị.

Cố Cảnh để cấp dưới của anh đứng chờ ở ngoài cửa, rồi tự nhiên cầm tay Mộc Tử Dịch, đi vào bên trong. Con quỷ Mạc Tiểu Thành cũng tự giác, bay ở phía trước dẫn đường, một câu cũng không dám hé răng.

Bên trong đã sớm hoang tàn không còn gì, nhìn đâu cũng thấy được cỏ dài mọc len ở khe nứt trên mặt sàn xi măng. Rời rạc, nhìn cũng không có bao nhiêu sức sống. Còn có một số ghế dài cố định được làm bằng kim loại, dưới ánh trăng vắng lặng tản ra cái lạnh yếu ớt.

Sau khi Mộc Tử Dịch từ cấp ba đã đi làm thầy bắt ma, cơ bản đã luyện được đôi mắt nhìn buổi đêm. Chỉ cần có ánh trăng, cậu có thể nhìn rõ tất cả.Cố Cảnh càng không cần phải nói, anh đã sớm quen ở trong bóng tối. Còn như Mạc Tiểu thành, đêm khuya tối thui mới là ban ngày của quỷ.

Hai người một quỷ đi một lúc lâu, mới đi đến chỗ vui chơi. Nhìn mấy công trình vui chơi đã cũ nát, Mộc Tử Dịch không nhịn được mà bùi ngùi: "Thì ra công viên là như vậy à..."

Cố Cảnh nghiêng mắt nhìn cậu: "Em chưa đến bao giờ?"

"Không có." - Mộc Tử Dịch lắc đầu: "Khi mẹ em còn sống, luôn luôn bận rộn, thêm nữa em không có nhiều hứng thú với mấy cái này, bà ấy cũng không đưa em chơi bao giờ. Sau này mẹ em mất rồi, quan hệ của em với bố không tốt, càng không thể nào để ông ấy đưa em đi nữa."

Miệng nói không có hứng thú, Mộc Tử Dịch lại không biết cậu trong giờ phút này, trong mắt đều ngó về đó ba phần, ba phần tủi thần, bốn phần buồn rầu.

Mạc Tiểu Thành không kìm được lên tiếng: "Sao có thể không có hứng thú, như tàu lượn siêu tốc gì đó, chơi vui lắm luôn. Lúc tôi còn nhỏ không ít lần xin mẹ..."

Nói mãi, bỗng cậu ta cảm thấy cả người lạnh toát. Nghiêng đầu nhìn một cái, thì ra cái vị tiên sinh tên là Cố Cảnh, đang lạnh lùng nhìn cậu ta. Trong ánh mắt mang theo ớn lạnh khiến cậu ta không nhịn được mà run rẩy, khiến cậu ta không mở miệng được.

Mộc Tử Dịch có chút cô đơn cười đùa: "Nói như vậy, quay về tôi phải đưa nhóc mập đi công viên chơi xíu rồi."

"Tôi đi cùng em." - Cố Cảnh nhéo lòng bàn tay Mộc Tử Dịch, nhẹ giọng nói: "Không mang theo nó nữa nhé?"

Mộc Tử Dịch liếc anh một cái: "Em nói chứ anh ấy, cái người làm sao vậy, nhóc mập cùng lắm cũng chỉ là bé con ba tuổi, anh cứ nhì nhèo làm khó nó là cái kiểu gì!"

Cố Cảnh mím môi, vì địa vị bản thân trong lòng Mộc Tử Dịch còn không bằng nhóc mập mà đau lòng, nhưng lại không dám nói.

Nhìn cái dáng vẻ vợ nhỏ bị bắt nạt của anh, đến cùng thì Mộc Tử Dịch vẫn không nỡ, chỉ đành lắc lắc tay hai người đang nắm lấy nhau, cười nói: "Trước cứ đưa nó đi chơi một lần. lần sau sau nữa lại chơi, không dẫn nó theoo nữa. Đến lúc đó chúng ta chỉ cũng trải qua thế giới của hai người!"

Lúc này Cố Cảnh mới hơi có ý cười, dắt Mộc Tử Dich vừa đi lên phía trước vừa nói chuyện chính: "Âm khí ở công viên này chủ yếu tập trung ở phía Tây, oán khí dày đặc. Ngoài ra, ở đó còn có hơi thở của người sống, hơn nữa còn là mấy người. Sợ là lúc này, có mấy người sống đang chạy sang bên đó, còn khá là gần."

Mạc Tiểu Thành vội vàng: "Cái tòa nhà giam thi thể và linh hồn của chúng tôi ở phía Tây!"

"Cậu bình tĩnh một chút." - Mộc Tử Dịch nhắc nhở cậu ta: "Lúc nữa còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu, có điều theo mức độ dày đặc oán khí ở đó mà nói, oán quỷ khá là nhiều. Cậu là một ma mới, lao đến chỉ tổ bị hành cho thôi."

"Chỗ đó quỷ khá nhiều, có điều coi chừng bọn tôi chỉ có ba tên." - Mạc Tiểu Thành lên tiếng: "Vậy, đợi lúc nữa các anh phải đánh nhau, tôi nên làm cái gì?"

"Trốn đi, đừng có kéo chân bọn tôi." - Mộc Tử Dịch nói một cách nhẹ như gió.

Mạc Tiểu Thành: "...không thể uyển chuyển một tí sao?"

Mộc Tử Dịch khoanh tay: "Hoặc cậu đồng ý xông lên phía trước, bị bọn oán quỷ xé nát cậu?"

"...Ông chủ Bao yên tâm, tôi sẽ trốn cho kĩ!"

Mộc Tử Dịch trả lời một tiếng, trong bụng nói thầm: Cũng không biết Cố Cảnh cảm ứng được mấy tên người sống đó là chuyện gì, là mấy tên xui xẻo đến tìm chết hay là bên địch đây... Thật khiến người ta đau đầu!

.........

Đi được một đoạn, từ xa Mộc Tử Dịch đã nhìn thấy tòa nhà, cậu lại nhìn mặt đất không mọc nổi một cọng cỏ "chậc chậc" hai cái, nói: "Oán khí không phải nhiều bình thường đâu."

"Đã ảnh hưởng đến phong thủy xung quanh rồi, địa phủ lại không hề biết đến. Chắc chắn là có người đang động tay động chân gì đó, mới có thể giấu được cả địa phủ." - Cố Cảnh trong lúc nói chuyện, mày hơi nhíu lại, ngón tay bấm vài cái. Ngay sau đó lạnh lùng nói: "Quả nhiên, có người đang mượn trận pháp để che đậy thiên cơ, dùng nơi này để nuôi quỷ."

"Vậy thì khá giỏi đấy, phải phá hỏng trận pháp sao?" - Mộc Tử Dịch hỏi.

Cố Cảnh hơi gật gật đầu: "Tất nhiên cần, chỉ là phải làm sau khi chúng ta đã xong việc. Nếu không, sợ là mấy con quỷ bị giam nhốt đó sẽ tập thể mất khống chế phát điên."

Mộc Tử Dịch gật đầu, cậu đã biết về nuôi tiểu quỷ tất nhiên hiểu rõ, nếu như không còn giới hạn, con quỷ hồi phục lại ý thức sẽ có bao nhiêu điên khùng. Một hai con thì thôi đi, nhưng số lượng quỷ ở nơi này không phải là ít. Chỉ sợ lệ khí và oán khí của bọn chúng ảnh hưởng với nhau, sẽ càng ngày càng điên cuồng.

Hai người trực tiếp để Mạc Tiểu Thành dừng lại, tự tìm chỗ trốn đi. Mạc Tiểu Thành cũng biết rõ nặng nhẹ, trước lúc rời đi còn không quên cầu xin Mộc Tử Dịch, nhất định phải đưa linh hồn của bạn gái cậu ta ra ngoài.

"Lúc còn sống bạn gái của tôi mặc đồ đôi với tôi, áo phông in hình con heo màu trắng, đi giày cùng kiểu với tôi. Xin anh đấy, nhất định phải cứu cô ấy!"

Mộc Tử Dịch hứa hẹn: "Chỉ cần linh hồn cô ấy vẫn còn, tôi sẽ giúp cậu đưa cô ấy ra ngoài."

Lúc này Mạc Tiểu Thành mới lo lắng rời khỏi chỗ này, tìm một chỗ trốn đi. Cậu ta đã qua cái tuổi ngáo ngơ, tất nhiên sẽ không dám dựa vào một bầu nhiệt huyết và kích động, sống chết đi theo gây phiền cho người khác.

Nhìn linh hồn cậu ta từ từ bay xa. Mộc Tử Dịch lắc lắc cái tay đang nắm cùng với Cố Cảnh, lên tiếng: "Ngày mai chúng ta cũng đi mua đồ đôi đi?"

Cố Cảnh nhắc nhở cậu: "Còn có cả giày đôi."

"Đúng vậy, cả mũ đôi nữa!" - Mộc Tử Dịch vừa nói, vừa kéo Cố Cảnh về hướng tòa nhà thoắt ẩn thoắt hiện kia.

Hai người đi đến phía trước tòa nhà đó, mới phát hiện thì ra bên trong tòa nhà bị bỏ hoang âm u đó, quỷ rất nhiều. Chỉ là, dường như bọn chúng đa số đều bị giam hãm bên trong tòa nhà, chỉ có một hai con mới có thể ra bên ngoài hoạt động. Vả lại con quỷ ở bên ngoài hoạt động, hình như ít nhiều là có ý thức tự chủ, luôn luôn trốn tránh Cố Cảnh và Mộc Tử Dịch.

Hai người nhìn nhau một cái, đang lúc chuẩn bị đi vào, thì nghe được cuộc nói chuyện lộn xộn ở phía bên trái tòa nhà, cùng lúc đó còn có một ít ánh đèn chiếu đến.

Kèm theo tiếng bước chân đi đến, còn có giọng của một người con trai: "Mới vừa rồi chúng ta đã tham quan xong tất cả công trình vui chơi rồi, mọi người cũng đã nhìn thấy bao gồm cả bên trong nhà ma, tất cả công trình đều không thấy có sự xuất hiện của ma quỷ. Vậy bây giờ thì sao, chỉ còn lại tòa nhà kí túc của nhân viên thôi."

"Nghe nói lúc mới bắt đầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là con gái của nhân viên khu vui chơi này. Lúc nó ngồi tàu lượn siêu tốc ngoài ý muốn bị bay ra ngoài, chết ngay tại chỗ. Sau đó là lục tục có người xảy ra chuyện, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã ngoài ý muốn chết bảy người. Có điều không biết là trùng hợp hay như nào, ngoại trừ một vị khách du lịch không liên quan ra, tất cả người khác đều là nhân viên hoặc người nhà nhân viên sống trong tòa nhà này..."

Trong lúc nói chuyện, người đó đã bước đến trước mặt tòa nhà, đối mặt với Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh.

Phía sau người đó còn có ba chàng trai, trong đó có một người thấy cậu ta dừng bước, liền hỏi: "Sao thế?"

Cậu chàng hơi mập đang cầm cái giá đỡ điện thoại bật đèn pin lúng túng nói: "Có người."

"Người? Bây giờ là lúc nào rồi mà còn có người chạy đến đây!" - Chàng trai đang nói chuyện thăm dò nghiêng đầu nhìn về phía Mộc Tử Dịch một cái, lập tức đột nhiên sững sờ, kêu lên: "Chờ đã, đây hình như là cái vị streamer Mộc Tử kia?"

Mộc Tử Dịch quyết đoán nói: "Không phải, mấy cậu nhận nhầm người rồi."

"Phủ nhận nhanh như vậy, nhất định là anh ta, không sai được!" - Chàng trai nói xong, rất nhanh nhảy tót đến trước mặt Mộc Tử Dịch, kích động nói: "Chào anh, streamer, em là fans của nha!"

Mộc Tử Dịch: "...Tôi còn có fans nam nữa sao?"

Chàng trai ngẩn ra một lúc, sau đó cười nói: "Stream nói đùa rồi, fans nam của anh trước mắt biết được, là có gần triệu người đấy!"

Mộc Tử Dịch lễ phép cười ngại ngùng, hỏi: "Mấy cậu làm gì ở đây vậy?"

"Làm..." - Chàng trai còn chưa nói hết câu, đã bị cắt ngang.



"Chúng tôi đang làm phim tài liệu liên quan đến linh dị." - Chàng trai đang giơ điện thoại xán đến cười nói: "Chúng tôi muốn ghi lại một số câu chuyện thám hiểm của chúng tôi, đợi sau này già rồi từ từ nhớ lại.

Mộc Tử Dịch nửa tin nửa ngờ, lại không nói ra chỉ nói: "Tôi vừa nghe các cậu nói, đã đi dạo xong chỗ này, vậy là chuẩn bị đi về sao?"

"Không, chúng tôi chuẩn bị vào trong tòa nhà xem sao." - Chàng trai giơ điện thoại nói mười phần kiên định.

"Không khuyến khích các cậu đi vào, bên trong không sạch sẽ." - Mộc Tử Dịch nói xong, không để ý mấy cậu trai ấy nữa, kéo theo Cố Cảnh đi vào trong.

Bốn chàng trai hai mặt nhìn nhau, trong đó có người tự xưng là fans của Mộc Tử Dịch hỏi: "Thái Đầu, sao vừa nãy cậu phải lừa streamer, nói cậu đang quay phim tài liệu ma quỷ gì đó?"

Chàng trai được gọi là Thái Đầu chỉ điện thoại: "Mấy bạn fans xem livestream nói đó, để chúng ta đừng nói với streamer ấy, là chúng ta đang livestream linh dị."

"Có lẽ bọn họ sợ Streamer biết là livestream, sẽ giống cái người mò linh tinh như trước kia á!" - Chàng trai xoa cằm, hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Streamer Mộc Tử thật sự có bản lĩnh, anh ấy có mặt ở đây nhất định là có lí do, hơn nữa vừa nãy anh ấy còn nói ở trong này không sạch sẽ nữa... Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên không nên vào nữa nhỉ?"

Thái Đầu chỉ điện thoại, đè giọng xuống thấp nói: "Người xem bây giờ càng ngày càng nhiều, với lại rất nhiều người nói để chúng ta đi vào theo. Chỉ cần chúng ta đi vào, bọn họ sẽ tặng du thuyền..."

Mấy cậu trai nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn bại dưới quà tặng, lựa chọn theo vào.

Trong hành lang âm u tối tăm, Cố Cảnh lạnh giọng nói: "Mấy người đó, theo vào rồi."

Mộc Tử Dịch cạn lời lắc đầu: "Mấy người trẻ tuổi sao lại thích tìm chết như vậy chứ!"

"Em cũng hơn hai mươi thôi. Chuyện này, có lo không?" - Cố Cảnh hỏi cậu.

"Lo chú, trong đó có một chàng trai là fans của em đấy." - Mộc Tử Dịch bao che khuyết điểm, thật sự là không có cách nào nhìn fans nam đó đi chết. Cậu dừng bước lại, đợi mấy người đó theo kịp.

Rất nhanh mấy chàng trai đã theo kịp, bạn fans của Mộc Tử Dịch vừa nhìn thấy hai người bọn họ, đã vui mừng sấn lại, hét lên: "Streamer, anh đang đợi bọn em sao? Có điều sao các anh không bật đèn pin vậy, nhìn thấy rõ không?"

"Nhìn được." - Mộc Tử Dịch gật đầu, nói: "Vì cậu là fans nam ít ỏi của tôi, cho cậu cái này."

Trong lúc nói, cậu lấy từ trong túi ra một tập giấy nhìn không ra hình dạng, tùy tiện rút ra bốn tờ trong đó: "Một người một tờ, dán lên người đi."

Cậu trai vừa đưa tay ra nhận, vừa nói: "Là tiền hả?"

Nhận lấy cầm đèn pin soi, mới nhận ra vậy mà là bốn tờ bùa vàng. Trên lá bìa còn dùng bút mực đỏ vẽ hình mà xem không hiểu được, hình vẽ trên mỗi tờ đều hơi giống nhau, lại không giống hoàn toàn. Nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng khác gì trẻ con mới tập viết chữ vẽ nguệch ngoạc ra. Mặt sau của lá bùa, còn cẩn thận dáng một miếng băng dính hai mặt nhỏ, xé ra là có thể dán lên người luôn.

Cậu ta nghi ngờ không chắc chắn mà ngẩng đầu, lại thấy hai bóng người đó cao ráo tiêu sái rời đi, chỉ để lại một câu: "Không muốn chết, thì đừng có đi lên tiếp nữa."

"Làm sao bây giờ?" - Chàng trai quay đầu lại nhìn về phía Thái Đầu đang cầm điện thoại livestream, do dự nói: "Hay là chúng ta vẫn nên ra ngoài thôi?"

Thái Đầu vừa cầm điện thoại quay cận cảnh mấy lá bùa, vừa mở miệng im lặng nói: "Muốn ra tự cậu ra, số tiền lần này không có phần của cậu!"

Nói xong, cậu ra rút lá bùa, để một cậu trai khác xé lớp băng dính hai mặt ra, giúp cậu ta dán lên người. Trong lúc này mắt cậu ta luôn nhìn chằm chằm livestream, lại nhận ra trừ mấy fans lâu năm của cậu ta còn khuyên cậu ta tiếp tục đi, khán giả mới vào hầu như đều khuyên cậu ta rời đi.

[Khuyến cáo cho vị Streamer Thái Đầu này, nghe lời khuyên của Streamer Mộc Tử, rời đi đi!]

[Nghe thấy thầy Dịch xuất hiện ở đây, ngay lập tức tôi đã vào rồi. Kết quả vẫn không kịp, chỉ thấy được hai bóng hình ngầu lòi đẹp trai rời đi, hu~]

[Streamer Thái Đầu, livestream thật đáng quý, mạng càng giá trị hơn!]

[Mặc dù rất muốn xem thầy Dịch thường ngày luôn nói đạo lý khoa học bị vả mặt bắt quỷ, cũng rất muốn xem ma quỷ xuất hiện. Có điều... Streamer, cậu vẫn nên nghe lời khuyên của thầy Dịch đi, anh ấy sẽ không lấy mạng người ra đùa đâu!]

[Nói thật, từ lúc các cậu bắt đầu đi vào tòa nhà tôi đã cảm thấy không thoải mái rồi, cứ thấy xung quanh rất khó chịu áp lực...]

[Các cậu đều là fans của Mộc Tử hả? Chạy vào livestream của người khác kêu dừng livestream là cái kiểu gì! Đừng có làm trò cười nữa được không, Streamer Thái Đầu mà dừng thì đó gọi là không chuyên nghiệp đó, được chưa!]

[Đúng vậy, vốn dĩ át chủ bài của Streamer Thái Đầu là livestream thám hiểm linh dị, nếu vì một câu nói của người khác mà rút lui, vậy không phải là làm trò cười sao!]

[Streamer tiếp tục đi, tôi sẽ tặng quà cho cậu]

[Tặng xe cho cậu, tiếp tục đi...]

[Mấy người đúng là không biết sống chết, Streamer Mộc Tử đó đã từng bắt ma trong livestream đấy, còn là người từng tham gia qua chuyện âm hôn đó! Nếu anh ấy có mặt ở đây, nhất định là tòa nhà này có vấn đề, vậy mà mấy người cong khuyên Streamer của mấy người đi vào trong!]

[Hơn một tiếng trước Streamer Mộc Tử còn vì trong livestream của mình xuất hiện ma quỷ mà lên hot search đấy! Cách không đến hai tiếng, anh ấy từ cửa tiệm nhà mình mà có mặt ở nơi này, chắc chắn là con quỷ gào lên cứu mạng lúc đó kéo anh ấy đến!]

[Tôi dám cá cược, lần này thật sự có quỷ. Streamer Thái Đầu vẫn đừng nên đùa với mạng mình thì hơn...]

[Thôi bỏ đi, người ta muốn chết, có ngăn cũng không ngăn được!]

[Câm mồm! Xin Streamer tiếp tục đi, tôi tặng cậu du thuyền!]

[Chỉ cần cậu đi quanh hết tòa nhà này, tôi sẽ tặng cậu hai cái!]

[Fans của Mộc Tử tỉnh táo lại đi, mấy người xem anh ta cho lá bùa, chẳng khác gì giấy vệ sinh lôi ra một tệp. Rồi nhìn xem hình bùa chú vẽ bên trên, còn không bằng đứa cháu gái ba tuổi nhà tôi nữa! Mấy người ai thấy qua lá bùa nào như vậy chưa hả, cứ như đùa vậy!]

[Chả thế thì sao, còn dán băng dính hai mặt lên mặt sau lá bùa, coi đây là bài tập thủ công lớp mầm à! Tôi dám cá, Mộc Tử gì đó, là một tên thầy rỏm. Chuyên nói mấy thứ tưởng thật mà giả để giả vờ, thực tế thì chẳng biết gì cả...]

Thái Đầu do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn tiếp tục đi. Cậu ta là livestream chuyện linh dị cũng được một thời gian rồi, nhưng thu nhập vẫn rất bình thường, lượng fans cũng không nhiều. Lần này số người vào xem livestream càng ngày càng nhiều, đúng là một cơ hội tốt để cậu ta hút fans! Huống chi còn có nhiều fans lâu năm nói, chỉ cần cậu ta đi hết tòa nhà này, không cần biết có gặp phải ma quỷ không thi đều tặng quà cho cậu ta đấy!

Một bên là cái lợi thực tế, một bên là lời cảnh cáo không biết thật giả. Thái Đầu không chút chậm trễ lựa chọn vế đầu, kêu gọi ba người khác tiếp tục đi về phía trước.

Mấy người nơm nớp lo sợ đi qua một hành lang u ám trong đó, thấy không có chuyện gì xảy ra, thì dần dần bớt cảnh giác. Thậm chí Thái Đầu còn có tâm trạng giao lưu với các fans trong livestream, vừa đi vừa giới thiệu khung cảnh bên trong tòa nhà.

Dần dần, cậu ta bị tụt xuống cuối cùng.

Khi đi qua cái bậc thang thông với hành lang, cậu ta luôn nhìn điện thoại thấy bỗng nhiên bình luận nhiều lên.

[Là tôi hoa mắt hả? Sao ở đằng trước hình như có bốn người?]

[Thái Đầu... lúc các cậu đi vào, hình như là bốn người nhỉ...]

[!!! Thật sự là bốn bóng người!!]

[Bốn... bóng người...]

[Có thể là là Streamer Mộc Tử quay lại rồi không?]

[Không thể nào, Streamer cao hơn mấy người bọn họ một chút, hơn nữa quần áo và kiểu tóc cũng không giống. Với lại bên cạnh Streamer còn có Cố lão tiên sinh cơ!]

[Trời ạ, suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ!]

[Streamer Thái Đầu mau gọi mấy đồng bạn của cậu chạy đi, còn xem điện thoại gì nữa!]

.....

Thái Đầu cứng cả cổ, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía trước,

Chỉ thấy đằng trước cậu ra, thật sự là có bốn bóng người. Cậu ta dụi mắt, nhìn lại lần nữa, lại thấy một trong những bóng người ấy từ từ quay đầu lại, nhếch miệng cười với cậu ta.

Gương mặt trắng xanh, mắt trắng dã, cùng với máu không ngừng phun ra ngoài, cái miệng nhếch thật to...

Thái Đầu như bị nghẹt thở, thật lâu mới gào lên chói tai: "Ma áaaaaaaaaaaaaaaaa..."

Trên tầng, Mộc Tử Dịch dùng ngón út ngoáy lỗ tai bị dọa. Sau đó để cho Cố Cảnh lấy khăn giấy, giúp cậu lau ngón tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook