Chương 87
Thanh Ngõa
20/07/2021
Trong sân sau của cửa hàng bánh bao Âm Dương, Mộc Tử Dịch đốt một lá bùa trên tảng đá, không lâu sau đã có từng sợi khói xanh bốc lên, trong sương khói mờ mịt, một cửa động màu đen như ẩn như hiện.
Sau khi cửa động ổn định, Mộc Tử Dịch quay đầu lại nhìn về phía ông Trần và con mèo béo trong lòng ông.
Ông Trần hạ giọng nói: “Đi đường cẩn thận.”
“Meo…” Con mèo béo hơi mất mát vươn móng vuốt ra, muốn với đến quần áo của chủ nhân. Nó cũng muốn đi cùng…
Mộc Tử Dịch áy náy nở nụ cười: “Xin lỗi, bé ngoan. Lần này con giúp ba trông nhà nhé. Chờ ba về sẽ dẫn con đi du lịch.”
“Đúng, đến lúc đó một nhà ba người mấy đứa đúng lúc đi nghỉ tuần trăng mật luôn!” Ông Trần hài hước cười nói.
Mèo béo rầu rĩ không vui trả lời lại một tiếng, nó biết việc này đã không thể thương lượng được nữa rồi. Trước đây lúc chủ nó nhận việc nào quá mức nguy hiểm cũng sẽ thường xuyên không mang nó đi theo. Nó đã quen rồi, nhưng rất nhiều lúc nó vẫn muốn đi cùng chủ nhân của mình, cùng sống cùng chết.
Cho dù là khi còn sống hay khi đã chết thì nó đều ngây ngô dại dột. Mãi đến tận khi gặp được chủ nhân thì nó mới hiểu được cái gì là sống sót, được người ta yêu thương cưng chiều là cảm giác gì.
Một khi đứa trẻ ở bên trong vực sâu tăm tối nắm được ánh sáng thì sao có thể để mặc ánh sáng của mình biến mất được, so với quay về với bóng tối thì nó lại muốn cùng sống chết với chủ nhân hơn.
Mộc Tử Dịch trước sau vẫn cứng rắn tạm biệt nhóc con nhà mình, sau đó không quay đầu lại nhảy vào trong con đường kia.
Ông Trần sắp xếp vị âm binh kia dẫn đường ở phía trước, những âm binh Cố Cảnh để lại cho cậu thì theo sát phía sau, trong đó ở sát lưng Mộc Tử Dịch nhất chính là hai con quỷ khó có thể ném đá giấu tay với cậu nhất được ông Trần kéo riêng ra.
Trong con đường này là một khu vực tăm tối, dưới chân như đạp lên khoảng không chứ không chạm vào nền đất thật, đi được một lúc thì lực cản trở nên rất lớn. Mộc Tử Dịch nhìn dáng người nhẹ nhàng của đám âm binh phía trước phía sau thì trong lòng cậu biết có lẽ là nơi này chỉ có mình mới phải chịu lực cản như vậy. Khi cậu còn bé xông vào Địa phủ thì hình như cũng từng cảm nhận lực cản như vậy.
Không, lực cản khi đó còn lớn hơn lúc này nữa. Nếu không phải lúc đó Dương Thành là âm sai dẫn hồn thấy thương tình, vươn tay cứu giúp thì sợ là cậu đã chết từ sớm trong con đường đó rồi chứ đừng nói đến chuyện xông vào Địa phủ.
Ai bảo cậu vẫn xem như người sống làm gì?
Cậu bất đắc dĩ điều ra một chút sát khí bảo hộ xung quanh cơ thể mình, lúc này lực cản mới nhỏ đi một chút. Sắc mặt Mộc Tử Dịch bình tĩnh thong dong, đi theo một đốm ánh sáng mờ nhạt trong tay âm binh đi về phía trước.
Không biết đã đi bao lâu, trước mắt mới từ từ có ánh sáng khác.
Đợi đến khi chân cậu chạm xuống mặt đất thì con đường phía sau cũng lập tức đóng lại. Lúc này Mộc Tử Dịch mới nhìn thoáng qua cảnh tượng phía trước.
Chỗ họ đặt chân là bên một cây cổ thụ ở bên cạnh một dòng sông, cách đó không xa có một cây cầu cổ, bên dưới ánh đèn lồng tù mù miễn cưỡng có thể nhìn thấy ba chữ khắc trên thân cầu: Cầu Nại Hà!
Một bên cầu Nại Hà là một gian đình mái cỏ, trong đình có một cô gái trẻ đang cầm một cái muôi uể oải quấy một nồi không biết có cái gì ở trong. Mà ngoài đình có hai vị âm sai đang vội vàng xếp chỗ cho mấy chục linh hồn cầm dãy số trong tay.
Đầu cầu bên kia là một cánh cửa đá, trước cửa có hai vị âm sai bảo vệ, lúc này cánh cửa đó đang đóng chặt lại.
Âm binh dẫn đường nhỏ giọng nói với cậu: “Đại nhân, bên kia là cầu Nại Hà và chỗ của Mạnh à rồi. Mỗi ngày các linh hồn theo âm sai tới nơi này xếp hàng lấy số đầu thai, uống canh Mạnh Bà rồi vào cửa Luân Hồi. Ở dưới đáy cầu là sông Vong Xuyên, nếu là kẻ độc ác, sau khi bị phạt vẫn không được vào luân hồi thì cuối cùng sẽ bị lưu đày đến đây. Những con quỷ đó hoặc chìm xuống đáy sông hồn phi phách tán, hoặc trôi nổi theo sóng giữa sông như lục bình không có rễ, mãi mãi không có ngày lên bờ.”
Mộc Tử Dịch nghe vậy thì liếc mắt nhìn con sông dưới cầu. Đập vào mắt cậu là một mảnh màu máu, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hai, ba thứ gì đó có hình dáng như cơ thể người đang đau khổ giãy dụa giữa sông.
Cậu lạnh nhạt thu tầm mắt lại rồi nói: “Đưa tôi đi tìm Cố Cảnh đi, chuyện khác không quan trọng.”
Ngoại trừ sự an toàn của Cố Cảnh thì cậu chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những việc khác nữa.
Âm binh kính cẩn gật đầu, lấy điện thoại di động ra không biết trò chuyện với người nào, sau đó nói: “Đại nhân đang ở bên trong điện Diêm La, nhưng không biết vì sao nơi này đã giới nghiêm rồi, người liên hệ với tôi chỉ dám tiết lộ chuyện này mà thôi, nguyên nhân không rõ.”
Trái tim Mộc Tử Dịch trĩu xuống, trên đời này không có nhiều trùng hợp như vậy đâu, chắc chắn là Cố Cảnh đã gặp chuyện rồi! Chỉ không biết là tình hình đã đến mức nào thôi!
Mọi người vì thế mà nhanh chân hơn, gấp gáp đi về phía điện Diêm La. Dọc theo đường đi khó tránh khỏi gặp phải vài linh hồn quen biết âm binh hoặc quen biết chủ cửa hàng bánh bao Âm Dương. Lúc đầu những linh hồn kia còn định chào hỏi, nhưng nhìn ai trong đoàn người cũng đằng đằng sát khí thì đều rụt cổ lại không dám tiến lên trước, dồn dập khe khẽ bàn luận với nhau.
Đoàn người đi tới phía trước một tòa cung điện nguy nga, đang định đi vào thì lại bị vài con quỷ cầm trượng ngăn cản.
Quỷ dùng trượng khi còn sống đều là kẻ gian lộng quyền cướp nước, sau khi chết bị phạt cầm trượng trông giữ Quỷ Môn quan, cũng có kẻ thành tay sai của Diêm Vương, chỉ đâu đánh đó. Nhưng phần lớn loại quỷ này đến chết cũng không thay đổi, dù cho chết rồi vẫn thường xuyên sử dụng chức quyền của mình bắt nạt những ma quỷ mới không hiểu quy củ dưới Địa Phủ, trừ phi đám quỷ mới đó cho tiền chôn theo người chết, họ cầm được chỗ tốt thì mới thôi.
Lúc này, đám quỷ cầm trượng kia đang nghiêm mặt nói: “Giới nghiêm, không cho phép đi vào!”
Âm binh đứng trước Mộc Tử Dịch nói: “Tôi là thuộc hạ của quản gia Trần, dẫn người nhà của đại nhân đến gặp mặt đại nhân.”
Quỷ ở điện Diêm La đều biết, ‘đại nhân’ là Diêm Vương tiền nhiệm, còn quản gia Trần là quản gia Diêm Vương tiền nhiệm.
Nhưng đám quỷ cầm trượng kia chỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Mộc Tử Dịch từ trên xuống dưới một lượt mà không cho đi vào, một trong số đó còn lạnh lùng cười: “Ai chẳng biết người nhà của đại nhân là người sống, làm sao là thứ người không ra người quỷ không ra quỷ này được!”
“Hỗn láo!” Âm binh sầm mặt nói: “Dám to gan xúc phạm đại nhân, mày muốn vào sông Vong Xuyên phải không?”
Những con quỷ kia vẫn không để ý mà chặn đường đi của họ. Mộc Tử Dịch nhíu mày, trong tay cậu hiện ra một thanh trường đao màu đỏ sậm, sát khí nháy mắt quấn quanh người, cậu chĩa thẳng đao vào đám quỷ: “Các ngươi nhất định không mở cửa đúng không?”
Đám quỷ cầm trượng nhìn nhau, kiên trì không mở cửa. Họ cũng không tin có người dám làm bậy trước điện Diêm La!
Nhưng mà một giây sau họ đã hối hận rồi.
Mộc Tử Dịch không chỉ dám làm bậy mà còn dám đánh chết họ. Mấy con quỷ cầm trượng đồng loạt xông lên mà còn không thể chống đỡ được, không bao lâu sau đã toàn bộ kêu thảm thiết không dứt, đau đớn không ngừng.
Lúc cửa lớn trước điện Diêm La mở ra, âm binh bên trong vừa đi ra xem tình huống đã nhìn thấy những con quỷ cầm trượng bị một người trẻ tuổi đầy người sát khí đánh cho thương tích khắp người, kêu khóc không ngừng, không còn một chút sức lực nào để đánh trả cả.
Chờ đến lúc nhìn rõ ràng người kia thì các âm binh đều cứ như có mắt như mù, toàn bộ giả vờ không nhìn thấy hình dạng của mấy con quỷ cầm trượng này. Ngược lại còn tiến lên phía trước, khom người cung kính nói: “Đại nhân, sao ngài lại đến đây?”
Mộc Tử Dịch cho mấy con quỷ kia vài đòn cuối cùng, cả người thoải mái thở ra một hơi, hung ác nhìn về phía đám âm binh: “Tìm người đàn ông của tôi. Làm sao? Tôi không được vào điện Diêm La hả?”
Đám âm binh nào dám nói chữ không! Không thấy mấy kẻ không có mắt này đã bị đánh đến te tua rồi hay sao? Còn nữa, họ chắc chắn là nếu họ dám nói một chữ “không” thì vị đại nhân này nhất định sẽ liều mạng xông lên. Chưa nói đến chuyện họ có cản được hay không, cho dù có thật sự ngăn cản thì cũng không tránh được phải va va đập đập. Nếu như vị này bị thương chỗ nào thì vị đại nhân trong điện kia sẽ cho họ biết tại sao nước biển lại mặn! Họ tuyệt đối không ngớ ngẩn mà làm như vậy đâu!
“Làm gì có chuyện đó, là mấy thứ này không hiểu chuyện, mạo phạm ngài. Xin mời ngài, xin mời ngài!” Đám âm binh vừa dứt lời thì chia làm hai hàng cúi người xuống, nghiêng mình đưa tay dẫn cậu vào bên trong.
Khóe môi Mộc Tử Dịch hơi cong lên, kiêu căng dẫn một đám âm binh đi vào trong. Thông qua thái độ của những này âm binh thì ít nhất cậu cũng có thể biết là tình hình lúc này của Cố Cảnh không quá đáng lo, tại Địa phủ vẫn có tiếng nói.
Đi qua từng gian từng gian cung điện, vượt qua từng cánh từng cánh cửa cung, Mộc Tử Dịch không nhìn các loại phong cảnh và ma quỷ ven đường mà bước nhanh như sắp bay lên đến nơi, mấy lần xông tới trước cả âm binh dẫn đường.
Đợi đến lúc âm binh dẫn đường dừng lại thì Mộc Tử Dịch biết là Cố Cảnh ở ngay bên trong.
Cậu hít sâu một hơi rồi đẩy cánh cửa sắt lớn ra.
Cách trang trí bên trong cánh cửa vẫn sử dụng phong cách từ mấy trăm năm trước, cột đá khắc hình rồng, đèn trường minh, bàn làm bằng đá, nặng nề mà trang nghiêm. Nhưng Mộc Tử Dịch tiến vào trong điện cũng không rảnh bận tâm đến những cái này, trong mắt của cậu chỉ còn lại người ngồi trên ghế đá như đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên trong cung điện.
Người kia mặc một bộ trang phục xa xỉ màu mực, mái tóc dài màu đen chỉ dùng một sợi dây thừng buộc sau đầu, vài lọn tóc hơi ngắn rũ xuống sườn mặt khiến gương mặt lạnh lẽo cứng rắn có thêm một tia dịu dàng.
Trên gương mặt Mộc Tử Dịch quen thuộc, đôi mắt sáng như sao nhắm chặt, lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt và màu môi đều trắng xám không có một chút hồng hào nào cả.
Mộc Tử Dịch chưa khi nào thấy Cố Cảnh suy yếu như vậy, huống chi anh còn mặc đồ cổ trang, vẻ ngoài của anh và cậu giống như thuộc hai thế giới khác nhau vậy. Trong lòng cậu căng thẳng, thấp giọng gọi: “Cố Cảnh.”
Nghe được âm thanh, lỗ tai Cố Cảnh giật giật rồi chậm rãi mở hai mắt ra. Lúc đầu, trong mắt anh chỉ có sự mờ mịt, nhìn Mộc Tử Dịch đến nửa ngày thì ánh mắt mới dần dần tỉnh táo lại.
Anh chau mày, nghiêm túc nói: “Sao em lại ở đây?”
Ngay sau đó anh lại nói: “Mắt của em… xảy ra chuyện gì vậy?!”
Ánh mắt của Mộc Tử Dịch cố chấp nhìn theo anh, cậu lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì cả, không phải chính anh cũng từng nói mệnh của em là Ngũ Tuyệt, cực dễ nhập ma sao? Thấy thể xác của anh chết rồi nên em nhập ma thôi.”
Cố Cảnh đột nhiên đứng lên, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lát rồi mới vẫy tay về phía cậu.
Mộc Tử Dịch hai ba bước chạy đến trước mặt anh, nhìn anh một vòng từ trên xuống dưới, còn muốn thò tay ra sau vai anh nữa. Cố Cảnh cũng phối hợp cho cậu tùy ý sờ soạng một phen, mãi đến tận khi Mộc Tử Dịch xác định trên người anh không có ngoại thương rõ ràng thì lúc này mới dừng tay.
Không có ngoại thương nhưng nội thương thì chưa chắc! Mộc Tử Dịch hơi lo lắng hỏi: “Anh sao rồi, có khỏe không?”
Ánh mắt Cố Cảnh lóe lên rồi lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì cả.”
“Không có chuyện gì ông nội anh ấy!” Mộc Tử Dịch nổi khùng lên nói: “Sắc mặt anh kém đến mức này rồi mà còn không có chuyện à, có phải chỉ cần không chết thì anh sẽ cảm thấy không có chuyện gì cả đúng không?”
Cố Cảnh vô tội chớp mắt mấy cái rồi cố gắng nói lảng sang chuyện khác: “Trước đây tính tình của em rất tốt…”
“Ông đây con mẹ nó cũng nhập ma rồi, anh nói xem tính tình của em còn có thể tốt được không?” Mộc Tử Dịch lườm anh một cái rồi tức giận nói: “Đừng có đánh trống lảng, trả lời em ngay!”
Cố Cảnh lần thứ hai chớp mắt mấy cái rồi cố gắng lờ tịt đi: “Sao đang yên đang lành lại nhập ma cơ chứ?”
Lời này rõ ràng là chọc trúng vào thùng thuốc nổ rồi, vừa rồi Mộc Tử Dịch vẫn chỉ là cáu kỉnh mà thôi nhưng hiện tại thì cậu đã hoàn toàn điên tiết lên rồi.
Cậu hung dữ gầm lên: “Anh con mẹ nó còn có mặt mũi hỏi nữa hả? Em mà chết trước mặt anh thì anh có thể thờ ơ không động lòng được hả? Hả?”
Chỉ là một giả thiết mà sắc mặt của Cố Cảnh đã thay đổi rồi. Lúc trước nếu không phải anh nhanh hơn một bước thì sợ là Mộc Tử Dịch đã thật sự chết ở đó rồi!
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu Mộc Tử Dịch chết trước mặt anh thì có lẽ là anh sẽ phát điên mất.
Đến lúc đó, cho dù là hệ thống Địa phủ mà anh mất mấy ngàn năm mới hoàn thành được thì sợ là anh cũng sẽ không tiếc tất cả phá hủy nó. Bởi vì nó hại người anh yêu.
Anh lạnh lùng nói: “Em không được nói như vậy nữa!”
Mộc Tử Dịch tức mức đến tóc tai dựng ngược, hệ thống ngôn ngữ hỗn loạn: “Em ¥%@! %. . . . . . . . .”
Không cho cậu nói như vậy nhưng người này lại làm như vậy! Mặc dù đó chỉ là thể xác nhưng cũng đã đủ để khiến Mộc Tử Dịch phát điên rồi!
Sau khi cửa động ổn định, Mộc Tử Dịch quay đầu lại nhìn về phía ông Trần và con mèo béo trong lòng ông.
Ông Trần hạ giọng nói: “Đi đường cẩn thận.”
“Meo…” Con mèo béo hơi mất mát vươn móng vuốt ra, muốn với đến quần áo của chủ nhân. Nó cũng muốn đi cùng…
Mộc Tử Dịch áy náy nở nụ cười: “Xin lỗi, bé ngoan. Lần này con giúp ba trông nhà nhé. Chờ ba về sẽ dẫn con đi du lịch.”
“Đúng, đến lúc đó một nhà ba người mấy đứa đúng lúc đi nghỉ tuần trăng mật luôn!” Ông Trần hài hước cười nói.
Mèo béo rầu rĩ không vui trả lời lại một tiếng, nó biết việc này đã không thể thương lượng được nữa rồi. Trước đây lúc chủ nó nhận việc nào quá mức nguy hiểm cũng sẽ thường xuyên không mang nó đi theo. Nó đã quen rồi, nhưng rất nhiều lúc nó vẫn muốn đi cùng chủ nhân của mình, cùng sống cùng chết.
Cho dù là khi còn sống hay khi đã chết thì nó đều ngây ngô dại dột. Mãi đến tận khi gặp được chủ nhân thì nó mới hiểu được cái gì là sống sót, được người ta yêu thương cưng chiều là cảm giác gì.
Một khi đứa trẻ ở bên trong vực sâu tăm tối nắm được ánh sáng thì sao có thể để mặc ánh sáng của mình biến mất được, so với quay về với bóng tối thì nó lại muốn cùng sống chết với chủ nhân hơn.
Mộc Tử Dịch trước sau vẫn cứng rắn tạm biệt nhóc con nhà mình, sau đó không quay đầu lại nhảy vào trong con đường kia.
Ông Trần sắp xếp vị âm binh kia dẫn đường ở phía trước, những âm binh Cố Cảnh để lại cho cậu thì theo sát phía sau, trong đó ở sát lưng Mộc Tử Dịch nhất chính là hai con quỷ khó có thể ném đá giấu tay với cậu nhất được ông Trần kéo riêng ra.
Trong con đường này là một khu vực tăm tối, dưới chân như đạp lên khoảng không chứ không chạm vào nền đất thật, đi được một lúc thì lực cản trở nên rất lớn. Mộc Tử Dịch nhìn dáng người nhẹ nhàng của đám âm binh phía trước phía sau thì trong lòng cậu biết có lẽ là nơi này chỉ có mình mới phải chịu lực cản như vậy. Khi cậu còn bé xông vào Địa phủ thì hình như cũng từng cảm nhận lực cản như vậy.
Không, lực cản khi đó còn lớn hơn lúc này nữa. Nếu không phải lúc đó Dương Thành là âm sai dẫn hồn thấy thương tình, vươn tay cứu giúp thì sợ là cậu đã chết từ sớm trong con đường đó rồi chứ đừng nói đến chuyện xông vào Địa phủ.
Ai bảo cậu vẫn xem như người sống làm gì?
Cậu bất đắc dĩ điều ra một chút sát khí bảo hộ xung quanh cơ thể mình, lúc này lực cản mới nhỏ đi một chút. Sắc mặt Mộc Tử Dịch bình tĩnh thong dong, đi theo một đốm ánh sáng mờ nhạt trong tay âm binh đi về phía trước.
Không biết đã đi bao lâu, trước mắt mới từ từ có ánh sáng khác.
Đợi đến khi chân cậu chạm xuống mặt đất thì con đường phía sau cũng lập tức đóng lại. Lúc này Mộc Tử Dịch mới nhìn thoáng qua cảnh tượng phía trước.
Chỗ họ đặt chân là bên một cây cổ thụ ở bên cạnh một dòng sông, cách đó không xa có một cây cầu cổ, bên dưới ánh đèn lồng tù mù miễn cưỡng có thể nhìn thấy ba chữ khắc trên thân cầu: Cầu Nại Hà!
Một bên cầu Nại Hà là một gian đình mái cỏ, trong đình có một cô gái trẻ đang cầm một cái muôi uể oải quấy một nồi không biết có cái gì ở trong. Mà ngoài đình có hai vị âm sai đang vội vàng xếp chỗ cho mấy chục linh hồn cầm dãy số trong tay.
Đầu cầu bên kia là một cánh cửa đá, trước cửa có hai vị âm sai bảo vệ, lúc này cánh cửa đó đang đóng chặt lại.
Âm binh dẫn đường nhỏ giọng nói với cậu: “Đại nhân, bên kia là cầu Nại Hà và chỗ của Mạnh à rồi. Mỗi ngày các linh hồn theo âm sai tới nơi này xếp hàng lấy số đầu thai, uống canh Mạnh Bà rồi vào cửa Luân Hồi. Ở dưới đáy cầu là sông Vong Xuyên, nếu là kẻ độc ác, sau khi bị phạt vẫn không được vào luân hồi thì cuối cùng sẽ bị lưu đày đến đây. Những con quỷ đó hoặc chìm xuống đáy sông hồn phi phách tán, hoặc trôi nổi theo sóng giữa sông như lục bình không có rễ, mãi mãi không có ngày lên bờ.”
Mộc Tử Dịch nghe vậy thì liếc mắt nhìn con sông dưới cầu. Đập vào mắt cậu là một mảnh màu máu, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hai, ba thứ gì đó có hình dáng như cơ thể người đang đau khổ giãy dụa giữa sông.
Cậu lạnh nhạt thu tầm mắt lại rồi nói: “Đưa tôi đi tìm Cố Cảnh đi, chuyện khác không quan trọng.”
Ngoại trừ sự an toàn của Cố Cảnh thì cậu chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những việc khác nữa.
Âm binh kính cẩn gật đầu, lấy điện thoại di động ra không biết trò chuyện với người nào, sau đó nói: “Đại nhân đang ở bên trong điện Diêm La, nhưng không biết vì sao nơi này đã giới nghiêm rồi, người liên hệ với tôi chỉ dám tiết lộ chuyện này mà thôi, nguyên nhân không rõ.”
Trái tim Mộc Tử Dịch trĩu xuống, trên đời này không có nhiều trùng hợp như vậy đâu, chắc chắn là Cố Cảnh đã gặp chuyện rồi! Chỉ không biết là tình hình đã đến mức nào thôi!
Mọi người vì thế mà nhanh chân hơn, gấp gáp đi về phía điện Diêm La. Dọc theo đường đi khó tránh khỏi gặp phải vài linh hồn quen biết âm binh hoặc quen biết chủ cửa hàng bánh bao Âm Dương. Lúc đầu những linh hồn kia còn định chào hỏi, nhưng nhìn ai trong đoàn người cũng đằng đằng sát khí thì đều rụt cổ lại không dám tiến lên trước, dồn dập khe khẽ bàn luận với nhau.
Đoàn người đi tới phía trước một tòa cung điện nguy nga, đang định đi vào thì lại bị vài con quỷ cầm trượng ngăn cản.
Quỷ dùng trượng khi còn sống đều là kẻ gian lộng quyền cướp nước, sau khi chết bị phạt cầm trượng trông giữ Quỷ Môn quan, cũng có kẻ thành tay sai của Diêm Vương, chỉ đâu đánh đó. Nhưng phần lớn loại quỷ này đến chết cũng không thay đổi, dù cho chết rồi vẫn thường xuyên sử dụng chức quyền của mình bắt nạt những ma quỷ mới không hiểu quy củ dưới Địa Phủ, trừ phi đám quỷ mới đó cho tiền chôn theo người chết, họ cầm được chỗ tốt thì mới thôi.
Lúc này, đám quỷ cầm trượng kia đang nghiêm mặt nói: “Giới nghiêm, không cho phép đi vào!”
Âm binh đứng trước Mộc Tử Dịch nói: “Tôi là thuộc hạ của quản gia Trần, dẫn người nhà của đại nhân đến gặp mặt đại nhân.”
Quỷ ở điện Diêm La đều biết, ‘đại nhân’ là Diêm Vương tiền nhiệm, còn quản gia Trần là quản gia Diêm Vương tiền nhiệm.
Nhưng đám quỷ cầm trượng kia chỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Mộc Tử Dịch từ trên xuống dưới một lượt mà không cho đi vào, một trong số đó còn lạnh lùng cười: “Ai chẳng biết người nhà của đại nhân là người sống, làm sao là thứ người không ra người quỷ không ra quỷ này được!”
“Hỗn láo!” Âm binh sầm mặt nói: “Dám to gan xúc phạm đại nhân, mày muốn vào sông Vong Xuyên phải không?”
Những con quỷ kia vẫn không để ý mà chặn đường đi của họ. Mộc Tử Dịch nhíu mày, trong tay cậu hiện ra một thanh trường đao màu đỏ sậm, sát khí nháy mắt quấn quanh người, cậu chĩa thẳng đao vào đám quỷ: “Các ngươi nhất định không mở cửa đúng không?”
Đám quỷ cầm trượng nhìn nhau, kiên trì không mở cửa. Họ cũng không tin có người dám làm bậy trước điện Diêm La!
Nhưng mà một giây sau họ đã hối hận rồi.
Mộc Tử Dịch không chỉ dám làm bậy mà còn dám đánh chết họ. Mấy con quỷ cầm trượng đồng loạt xông lên mà còn không thể chống đỡ được, không bao lâu sau đã toàn bộ kêu thảm thiết không dứt, đau đớn không ngừng.
Lúc cửa lớn trước điện Diêm La mở ra, âm binh bên trong vừa đi ra xem tình huống đã nhìn thấy những con quỷ cầm trượng bị một người trẻ tuổi đầy người sát khí đánh cho thương tích khắp người, kêu khóc không ngừng, không còn một chút sức lực nào để đánh trả cả.
Chờ đến lúc nhìn rõ ràng người kia thì các âm binh đều cứ như có mắt như mù, toàn bộ giả vờ không nhìn thấy hình dạng của mấy con quỷ cầm trượng này. Ngược lại còn tiến lên phía trước, khom người cung kính nói: “Đại nhân, sao ngài lại đến đây?”
Mộc Tử Dịch cho mấy con quỷ kia vài đòn cuối cùng, cả người thoải mái thở ra một hơi, hung ác nhìn về phía đám âm binh: “Tìm người đàn ông của tôi. Làm sao? Tôi không được vào điện Diêm La hả?”
Đám âm binh nào dám nói chữ không! Không thấy mấy kẻ không có mắt này đã bị đánh đến te tua rồi hay sao? Còn nữa, họ chắc chắn là nếu họ dám nói một chữ “không” thì vị đại nhân này nhất định sẽ liều mạng xông lên. Chưa nói đến chuyện họ có cản được hay không, cho dù có thật sự ngăn cản thì cũng không tránh được phải va va đập đập. Nếu như vị này bị thương chỗ nào thì vị đại nhân trong điện kia sẽ cho họ biết tại sao nước biển lại mặn! Họ tuyệt đối không ngớ ngẩn mà làm như vậy đâu!
“Làm gì có chuyện đó, là mấy thứ này không hiểu chuyện, mạo phạm ngài. Xin mời ngài, xin mời ngài!” Đám âm binh vừa dứt lời thì chia làm hai hàng cúi người xuống, nghiêng mình đưa tay dẫn cậu vào bên trong.
Khóe môi Mộc Tử Dịch hơi cong lên, kiêu căng dẫn một đám âm binh đi vào trong. Thông qua thái độ của những này âm binh thì ít nhất cậu cũng có thể biết là tình hình lúc này của Cố Cảnh không quá đáng lo, tại Địa phủ vẫn có tiếng nói.
Đi qua từng gian từng gian cung điện, vượt qua từng cánh từng cánh cửa cung, Mộc Tử Dịch không nhìn các loại phong cảnh và ma quỷ ven đường mà bước nhanh như sắp bay lên đến nơi, mấy lần xông tới trước cả âm binh dẫn đường.
Đợi đến lúc âm binh dẫn đường dừng lại thì Mộc Tử Dịch biết là Cố Cảnh ở ngay bên trong.
Cậu hít sâu một hơi rồi đẩy cánh cửa sắt lớn ra.
Cách trang trí bên trong cánh cửa vẫn sử dụng phong cách từ mấy trăm năm trước, cột đá khắc hình rồng, đèn trường minh, bàn làm bằng đá, nặng nề mà trang nghiêm. Nhưng Mộc Tử Dịch tiến vào trong điện cũng không rảnh bận tâm đến những cái này, trong mắt của cậu chỉ còn lại người ngồi trên ghế đá như đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên trong cung điện.
Người kia mặc một bộ trang phục xa xỉ màu mực, mái tóc dài màu đen chỉ dùng một sợi dây thừng buộc sau đầu, vài lọn tóc hơi ngắn rũ xuống sườn mặt khiến gương mặt lạnh lẽo cứng rắn có thêm một tia dịu dàng.
Trên gương mặt Mộc Tử Dịch quen thuộc, đôi mắt sáng như sao nhắm chặt, lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt và màu môi đều trắng xám không có một chút hồng hào nào cả.
Mộc Tử Dịch chưa khi nào thấy Cố Cảnh suy yếu như vậy, huống chi anh còn mặc đồ cổ trang, vẻ ngoài của anh và cậu giống như thuộc hai thế giới khác nhau vậy. Trong lòng cậu căng thẳng, thấp giọng gọi: “Cố Cảnh.”
Nghe được âm thanh, lỗ tai Cố Cảnh giật giật rồi chậm rãi mở hai mắt ra. Lúc đầu, trong mắt anh chỉ có sự mờ mịt, nhìn Mộc Tử Dịch đến nửa ngày thì ánh mắt mới dần dần tỉnh táo lại.
Anh chau mày, nghiêm túc nói: “Sao em lại ở đây?”
Ngay sau đó anh lại nói: “Mắt của em… xảy ra chuyện gì vậy?!”
Ánh mắt của Mộc Tử Dịch cố chấp nhìn theo anh, cậu lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì cả, không phải chính anh cũng từng nói mệnh của em là Ngũ Tuyệt, cực dễ nhập ma sao? Thấy thể xác của anh chết rồi nên em nhập ma thôi.”
Cố Cảnh đột nhiên đứng lên, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lát rồi mới vẫy tay về phía cậu.
Mộc Tử Dịch hai ba bước chạy đến trước mặt anh, nhìn anh một vòng từ trên xuống dưới, còn muốn thò tay ra sau vai anh nữa. Cố Cảnh cũng phối hợp cho cậu tùy ý sờ soạng một phen, mãi đến tận khi Mộc Tử Dịch xác định trên người anh không có ngoại thương rõ ràng thì lúc này mới dừng tay.
Không có ngoại thương nhưng nội thương thì chưa chắc! Mộc Tử Dịch hơi lo lắng hỏi: “Anh sao rồi, có khỏe không?”
Ánh mắt Cố Cảnh lóe lên rồi lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì cả.”
“Không có chuyện gì ông nội anh ấy!” Mộc Tử Dịch nổi khùng lên nói: “Sắc mặt anh kém đến mức này rồi mà còn không có chuyện à, có phải chỉ cần không chết thì anh sẽ cảm thấy không có chuyện gì cả đúng không?”
Cố Cảnh vô tội chớp mắt mấy cái rồi cố gắng nói lảng sang chuyện khác: “Trước đây tính tình của em rất tốt…”
“Ông đây con mẹ nó cũng nhập ma rồi, anh nói xem tính tình của em còn có thể tốt được không?” Mộc Tử Dịch lườm anh một cái rồi tức giận nói: “Đừng có đánh trống lảng, trả lời em ngay!”
Cố Cảnh lần thứ hai chớp mắt mấy cái rồi cố gắng lờ tịt đi: “Sao đang yên đang lành lại nhập ma cơ chứ?”
Lời này rõ ràng là chọc trúng vào thùng thuốc nổ rồi, vừa rồi Mộc Tử Dịch vẫn chỉ là cáu kỉnh mà thôi nhưng hiện tại thì cậu đã hoàn toàn điên tiết lên rồi.
Cậu hung dữ gầm lên: “Anh con mẹ nó còn có mặt mũi hỏi nữa hả? Em mà chết trước mặt anh thì anh có thể thờ ơ không động lòng được hả? Hả?”
Chỉ là một giả thiết mà sắc mặt của Cố Cảnh đã thay đổi rồi. Lúc trước nếu không phải anh nhanh hơn một bước thì sợ là Mộc Tử Dịch đã thật sự chết ở đó rồi!
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu Mộc Tử Dịch chết trước mặt anh thì có lẽ là anh sẽ phát điên mất.
Đến lúc đó, cho dù là hệ thống Địa phủ mà anh mất mấy ngàn năm mới hoàn thành được thì sợ là anh cũng sẽ không tiếc tất cả phá hủy nó. Bởi vì nó hại người anh yêu.
Anh lạnh lùng nói: “Em không được nói như vậy nữa!”
Mộc Tử Dịch tức mức đến tóc tai dựng ngược, hệ thống ngôn ngữ hỗn loạn: “Em ¥%@! %. . . . . . . . .”
Không cho cậu nói như vậy nhưng người này lại làm như vậy! Mặc dù đó chỉ là thể xác nhưng cũng đã đủ để khiến Mộc Tử Dịch phát điên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.