Chương 23: Vụ án giết người ở đám cưới (2)
Hoàng Trần Minh Ngọc
11/05/2023
Huyết Tâm cầm ảnh lên xem rồi chỉ tay vào ảnh của một người phụ nữ khá trẻ, đầu nghiêng nghiêng tỏ ý là phải làm người này khai ra. Huyết Tâm ngẫm trong đầu một điều mơ hồ rồi hỏi:
- Nhưng mà làm sao để cô ta khai ra được? Tôi sợ là cô ta thấy người lạ như tôi sẽ không khai ra.
Lệnh Xuân mới bảo:
- Làm diễn viên thử đi.
Huyết Tâm nghe xong cái tụt hứng luôn, tưởng có ý kiến gì chứ. Một sát thủ lạnh băng, không mấy dịu dàng như cô thì hỏi gì cho thùy mị nết na được chứ, đúng là làm khó cô mà. Tuy nhiên, cô không chịu cũng phải chịu, tại ai đó giữ bí mật của cô rồi. Nguyệt Diệp thấy cô ăn mặc cũng không nhẹ nhàng cho lắm nên kéo cô lên lầu, suýt nữa ngã, chọn cho một bộ đồ thật đằm thắm.
...
Huyết Tâm bị mọi người đẩy ra khỏi tiệm, cô quay lại thì thấy mọi người vẫy tay ở bên trong. Cô giậm chân mà chu cái mỏ, trách móc:
- Thật biết bắt nạt người khác.
Cô đi và đi đến địa chỉ mà mọi người ghi cho cô, cô sẽ làm nhân viên quét dọn nhà, tầm 30 phút sau, cô đến nơi, ánh mắt hướng về căn nhà trước mắt. Cô đi tới gần cổng và nhấn chuông, đứng đợi và cũng lúc đó nghĩ thầm:“Bên ngoài cũng bình thường quá.” Một lúc lâu sau, đã có người mở cổng, một người phụ nữ trẻ bước ra nhìn cô với ánh mắt đầy bất ngờ, thắc mắc hỏi:
- Cô là ai?
Huyết Tâm mỉm cười trả lời:
- Tôi là nhân viên quét dọn nhà, không phải cô kêu tôi ư?
Người phụ nữ mới ngờ ngợ, sực nhớ ra đành cho cô vào. Cô giả vờ trầm trồ căn nhà bên trong, tắm tắp khen ngợi:
- Nhà cô trang trí đẹp thật đấy.
Người phụ nữ đó vui vẻ đáp lại:
- Trời, chồng tôi trang trí hết đó.
Huyết Tâm lấy giẻ rồi lau bàn, hướng mắt về người phụ nữ đó rồi hỏi:
- Chồng cô đi làm rồi à?
Người phụ nữ đó giật mình rồi khuôn mặt trở nên ỉu xìu, giọng bắt đầu thút thít mà trả lời:
- Chồng tôi mới mất ngày hôm qua…nên là…
Huyết Tâm nhíu mày, mất ngày hôm qua mà không khí xung quanh nhà không có chút gì là đau buồn, cô gượng cười bèn nói:
- Chia buồn với cô.
Một lúc sau, cô được người phụ nữ đó mời uống nước, cô cũng vui vẻ ngồi xuống, người phụ nữ đó đặt ly nước ngọt xuống bàn nói:
- Mời cô uống nước.
Cô với bản tính của sát thủ nên vô cùng cảnh giác, cô chỉ biết cầm mà không dám uống, cô nghi ngờ ly nước ngọt có vấn đề, vì trong lúc ngồi xuống cô có nhìn trái nhìn phải, để ý được ở một góc bàn có mấy lọ thuốc, và cảm nhận được có người đứng sau. Huyết Tâm sờ vào túi cầm điện thoại lên, cười lạnh khi thấy phụ nữ đó đang cầm vật nhọn đi tới cách 15 bước chân về hướng cô. Cô chỉ lạnh lùng rồi quay ngoắc qua thật nhanh để người đó không kịp làm gì cô, cô nhanh chóng đổi khuôn mặt đi rồi bảo:
- Tôi quên hỏi cô tên gì?
Người phụ nữ đó giật mình, thu vật nhọn lại ở phía sau mà nói:
- Tôi tên Tử Hương.
Cô hỏi tiếp:
- Chồng cô mất vì lý do gì vậy? Tai nạn xe hay gì?
Tử Hương ngồi xuống đáp lại:
- Bị giết hại, hiện trường đám cưới ngày qua rất kinh khủng.
Huyết Tâm vội an ủi rồi hớp miếng nước rồi phụt sặc nước ra, bắt đầu ho “khụ khụ”, cô nói:
- Tôi xin lỗi, cho tôi xin hộp giấy được không? Khụ khụ…
Người phụ nữ tên Tử Hương đó luống cuống đi vào phòng lấy hộp giấy, còn cô nhanh chóng tiến tới góc bàn đó xem mấy hộp thuốc, vẫn giả vờ ho để phân tán người kia.
- Thuốc độc VG và cả thuốc mê của bệnh viện. May trong túi mình có mấy hộp thuốc dự phòng giống vậy. Đổi lẹ.
Sau khi đổi xong thì cô nhanh chóng quay lại chỗ cũ, cô lấy thuốc nhỏ mắt điểm vào thành giọt. Người phụ nữ đó bước ra thấy cô vẫn ngồi ở đó ho nên đem hộp giấy đến và liếc nhìn góc bàn thấy hộp thuốc vẫn ở đó.
- Thông cảm, tại nãy tôi đi tìm hộp giấy, mới có.
Cô rút nhiều khăn giấy cười bảo:
- Không sao, tôi mới đỡ rồi. Mà bên góc kia là mấy hộp thuốc gì vậy?
Tử Hương mặt đen lại nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
- À, mấy hộp thuốc ngủ thôi. Tại tôi hiện mất ngủ, cộng thêm chuyện của chồng tôi nữa…
Rồi cô đứng dậy quay ra, nhìn Tử Hương mà bảo:
- Tôi phải về rồi, sếp tôi gọi. Cô hạn chế uống thuốc ngủ lại nhé, không tốt.
Tử Hương cười nói:
- Tạm biệt cô.
Huyết Tâm lập tức ra khỏi đó, còn phụ nữ kia thì nắm chặt tay, lấy vật nhọn đâm mạnh vào ghế sofa, nghiến răng tức đỏ cả mặt.
- Con khốn đó, suýt nữa là giết được rồi.
...
Đã tầm xế chiều, lúc 17h chiều, mọi người thấy Huyết Tâm chạy đi về, mặt lấm tấm mồ hôi, cô bước vào ai ai cũng hỏi han, nháo nhào cả lên, Huyết Tâm hai tay dang ra ra hiệu hành động dừng lại, cô sắp mệt chết rồi. Phương Tuấn mới gượng cười nói:
- Thành quả thế nào rồi? Ổn không?
Huyết Tâm thở như chưa từng được thở, đáp lại:
- Có cái này sẽ làm mọi người khiếp hồn.
- Nhưng mà làm sao để cô ta khai ra được? Tôi sợ là cô ta thấy người lạ như tôi sẽ không khai ra.
Lệnh Xuân mới bảo:
- Làm diễn viên thử đi.
Huyết Tâm nghe xong cái tụt hứng luôn, tưởng có ý kiến gì chứ. Một sát thủ lạnh băng, không mấy dịu dàng như cô thì hỏi gì cho thùy mị nết na được chứ, đúng là làm khó cô mà. Tuy nhiên, cô không chịu cũng phải chịu, tại ai đó giữ bí mật của cô rồi. Nguyệt Diệp thấy cô ăn mặc cũng không nhẹ nhàng cho lắm nên kéo cô lên lầu, suýt nữa ngã, chọn cho một bộ đồ thật đằm thắm.
...
Huyết Tâm bị mọi người đẩy ra khỏi tiệm, cô quay lại thì thấy mọi người vẫy tay ở bên trong. Cô giậm chân mà chu cái mỏ, trách móc:
- Thật biết bắt nạt người khác.
Cô đi và đi đến địa chỉ mà mọi người ghi cho cô, cô sẽ làm nhân viên quét dọn nhà, tầm 30 phút sau, cô đến nơi, ánh mắt hướng về căn nhà trước mắt. Cô đi tới gần cổng và nhấn chuông, đứng đợi và cũng lúc đó nghĩ thầm:“Bên ngoài cũng bình thường quá.” Một lúc lâu sau, đã có người mở cổng, một người phụ nữ trẻ bước ra nhìn cô với ánh mắt đầy bất ngờ, thắc mắc hỏi:
- Cô là ai?
Huyết Tâm mỉm cười trả lời:
- Tôi là nhân viên quét dọn nhà, không phải cô kêu tôi ư?
Người phụ nữ mới ngờ ngợ, sực nhớ ra đành cho cô vào. Cô giả vờ trầm trồ căn nhà bên trong, tắm tắp khen ngợi:
- Nhà cô trang trí đẹp thật đấy.
Người phụ nữ đó vui vẻ đáp lại:
- Trời, chồng tôi trang trí hết đó.
Huyết Tâm lấy giẻ rồi lau bàn, hướng mắt về người phụ nữ đó rồi hỏi:
- Chồng cô đi làm rồi à?
Người phụ nữ đó giật mình rồi khuôn mặt trở nên ỉu xìu, giọng bắt đầu thút thít mà trả lời:
- Chồng tôi mới mất ngày hôm qua…nên là…
Huyết Tâm nhíu mày, mất ngày hôm qua mà không khí xung quanh nhà không có chút gì là đau buồn, cô gượng cười bèn nói:
- Chia buồn với cô.
Một lúc sau, cô được người phụ nữ đó mời uống nước, cô cũng vui vẻ ngồi xuống, người phụ nữ đó đặt ly nước ngọt xuống bàn nói:
- Mời cô uống nước.
Cô với bản tính của sát thủ nên vô cùng cảnh giác, cô chỉ biết cầm mà không dám uống, cô nghi ngờ ly nước ngọt có vấn đề, vì trong lúc ngồi xuống cô có nhìn trái nhìn phải, để ý được ở một góc bàn có mấy lọ thuốc, và cảm nhận được có người đứng sau. Huyết Tâm sờ vào túi cầm điện thoại lên, cười lạnh khi thấy phụ nữ đó đang cầm vật nhọn đi tới cách 15 bước chân về hướng cô. Cô chỉ lạnh lùng rồi quay ngoắc qua thật nhanh để người đó không kịp làm gì cô, cô nhanh chóng đổi khuôn mặt đi rồi bảo:
- Tôi quên hỏi cô tên gì?
Người phụ nữ đó giật mình, thu vật nhọn lại ở phía sau mà nói:
- Tôi tên Tử Hương.
Cô hỏi tiếp:
- Chồng cô mất vì lý do gì vậy? Tai nạn xe hay gì?
Tử Hương ngồi xuống đáp lại:
- Bị giết hại, hiện trường đám cưới ngày qua rất kinh khủng.
Huyết Tâm vội an ủi rồi hớp miếng nước rồi phụt sặc nước ra, bắt đầu ho “khụ khụ”, cô nói:
- Tôi xin lỗi, cho tôi xin hộp giấy được không? Khụ khụ…
Người phụ nữ tên Tử Hương đó luống cuống đi vào phòng lấy hộp giấy, còn cô nhanh chóng tiến tới góc bàn đó xem mấy hộp thuốc, vẫn giả vờ ho để phân tán người kia.
- Thuốc độc VG và cả thuốc mê của bệnh viện. May trong túi mình có mấy hộp thuốc dự phòng giống vậy. Đổi lẹ.
Sau khi đổi xong thì cô nhanh chóng quay lại chỗ cũ, cô lấy thuốc nhỏ mắt điểm vào thành giọt. Người phụ nữ đó bước ra thấy cô vẫn ngồi ở đó ho nên đem hộp giấy đến và liếc nhìn góc bàn thấy hộp thuốc vẫn ở đó.
- Thông cảm, tại nãy tôi đi tìm hộp giấy, mới có.
Cô rút nhiều khăn giấy cười bảo:
- Không sao, tôi mới đỡ rồi. Mà bên góc kia là mấy hộp thuốc gì vậy?
Tử Hương mặt đen lại nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
- À, mấy hộp thuốc ngủ thôi. Tại tôi hiện mất ngủ, cộng thêm chuyện của chồng tôi nữa…
Rồi cô đứng dậy quay ra, nhìn Tử Hương mà bảo:
- Tôi phải về rồi, sếp tôi gọi. Cô hạn chế uống thuốc ngủ lại nhé, không tốt.
Tử Hương cười nói:
- Tạm biệt cô.
Huyết Tâm lập tức ra khỏi đó, còn phụ nữ kia thì nắm chặt tay, lấy vật nhọn đâm mạnh vào ghế sofa, nghiến răng tức đỏ cả mặt.
- Con khốn đó, suýt nữa là giết được rồi.
...
Đã tầm xế chiều, lúc 17h chiều, mọi người thấy Huyết Tâm chạy đi về, mặt lấm tấm mồ hôi, cô bước vào ai ai cũng hỏi han, nháo nhào cả lên, Huyết Tâm hai tay dang ra ra hiệu hành động dừng lại, cô sắp mệt chết rồi. Phương Tuấn mới gượng cười nói:
- Thành quả thế nào rồi? Ổn không?
Huyết Tâm thở như chưa từng được thở, đáp lại:
- Có cái này sẽ làm mọi người khiếp hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.