Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)
Chương 66: Đảo Tật Lê (3)
Hạ Lan Tà
25/11/2024
Phần 7: Đảo Tật Lê
Chương 66
Cửa tiệm cá Số 7 bị đẩy ra. Hà Phục đang ngồi trên sô pha đọc sách, tay cầm cuốn Liêu trai chí dị phiên bản mới. Y không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Hôm nay có gặp đội trưởng Dương không?”
Người đẩy cửa vào là Hình Đình. Theo lời dặn của Hà Phục, hắn tới cục cảnh sát tìm Dương Minh Trăn. Tuy Hà Phục đã hồi phục nhưng y vẫn có chuyện không tiện ra ngoài, chắc hẳn là lo lắng kẻ đang ẩn mình trong bóng tối kia sẽ ám hại nên mới bảo Hình Đình đi tìm Dương Minh Trăn thương lượng công việc. Hôm trước, Hình Đình tới cục cảnh sát nhưng Dương Minh Trăn lại không ở đó, nghe bảo là có việc phải ra ngoài một thời gian mới trở về. Cụ thể là việc gì thì Hình Đình không nghe ngóng được.
“Không.” Hôm nay Hình Đình cũng tới cục cảnh sát. Hắn không gặp Dương Minh Trăn, thậm chí không gặp cả cậu trợ lý Thôi Lương của hắn.
Hà Phục lật giở cuốn Liêu trai chí dị, giữa những trang sách có kẹp một lá thư. Thấy lá thư này, mắt Hình Đình sáng rực lên.
“Anh mua sách mới từ lúc nào thế, trong này còn giấu một lá thư này.” Hình Đình hỏi Hà Phục.
“Không phải tôi mua.” Hà Phục nói, “Hôm trước, lúc cậu ra ngoài mua thức ăn, có người đưa tôi cuốn sách này, nói là Dương Minh Trăn tặng.”
“Vậy lá thư này cũng do hắn giấu?” Hình Đình nhanh chóng ghé sát tới, “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hà Phục mở lá thư. Đây là lần đầu tiên Dương Minh Trăn viết thư cho y, thậm chí còn bí mật giấu trong sách.
Trong thư là một mẩu tin cắt từ báo, nội dung liên quan đến đảo Tật Lê nằm ở ngoại ô phía bắc, cách trung tâm Trà Thành mười ki lô mét.
“Đảo Tật Lê?” Hình Đình thấy khá khó hiểu, “Nghe nói trên đảo này chẳng có lấy một bóng người. Dương Minh Trăn gửi cho anh thứ này làm gì?”
Ngón tay trắng trẻo của Hà Phục lật mẩu tin cắt từ báo lên xem, phía sau có viết mấy chữ: Lập tức tới đây.
Những con chữ ấy khiến hai người sửng sốt. Chẳng lẽ Dương Minh Trăn thật sự xảy ra chuyện?!
“Lúc tới cục cảnh sát, có ai nói với cậu Dương Minh Trăn đi từ lúc nào không?” Hà Phục hỏi Hình Đình.
“Chiều hôm kia.” Hình Đình nói. “Nghe nói buổi sáng có người mới tới cục cảnh sát, đến chiều thì Dương Minh Trăn đi.”
“Người mới?” Hà Phục trầm ngâm, đôi lông mày thanh mảnh hơi nhíu lại.
Một lát sau, y bình tĩnh nói: “Bọn họ quyết định khử cậu ta rồi.”
“Đám súc sinh đó định xuống tay với anh ta?” Hình Đình hoảng hốt, “Đều là cảnh sát cả đấy.”
Hà Phục mỉm cười, trong đôi mắt trong veo chẳng có chút cảm xúc gì, “Hà Phục cũng từng là một cảnh sát, chẳng phải bọn họ cũng đã trừ khử anh ta rồi đấy sao?”
“Hà Phục…” Hình Đình sững sờ nhìn người trước mặt. Hắn biết Hà Phục không phải tên thật của y.
Sau một hồi im lặng, Hình Đình lên tiếng trước: “Nhưng tôi không hiểu tại sao năm đó lại có nhiều người muốn luyện chế ra dị nhân đến thế. Bọn họ nghĩ có được những thứ của dị nhân thì tốt lắm hay sao?”
Hà Phục nhếch môi, nói: “Tốt chứ sao. Con người sống thọ lắm cũng chẳng quá trăm năm, trong khi dị nhân có thể lên đến hai trăm, ba trăm tuổi.”
“Nhưng sau ba trăm năm dị nhân vẫn sẽ chết, chẳng qua tốc độ lão hóa của dị nhân chậm hơn con người thôi mà.” Hình Đình cố phân trần.
Hà Phục chớp chớp mắt: “Biến thành như tôi là có thể bất tử.”
Hình Đình nghẹn họng bởi câu nói này. Hắn không biết dị nhân Hà Phục rốt cuộc đã làm thế nào để biến thành bất tử nhưng rõ ràng Hà Phục đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Hắn cảm thán, “Anh bất tử cũng đâu có sung sướng gì.”
“Nhưng bọn họ lại coi đó là sung sướng.” Hà Phục nói. “Kẻ tham làm cho rằng chỉ cần không chết, có được vinh hoa phú quý, ấy chính là sung sướng.”
Hình Đình nắm lấy tay Hà Phục, nói: “Chúng ta đi cứu Dương Minh Trăn thôi.”
Hà Phục rút tay mình ra khỏi tay Hình Đình, ánh mắt thản nhiên đảo trên người hắn, “Tôi bảo sẽ cứu cậu ta bao giờ?”
“Kể cả tôi cứu được cậu ta hôm nay, liệu ngày mai có còn cứu tiếp được không? Cậu có cứu cậu ta cả đời được không?”
“Không.” Hình Đình nói. “Nhưng anh ta là bạn của chúng ta mà, chẳng lẽ chúng ta lại không cứu?”
Hắn nhìn Hà Phục, chợt cảm thấy bản thân sống cùng nhà với y hơn nửa năm trời mà giờ lại như những người xa lạ.
Hà Phục không trả lời ngay mà thoáng nhìn qua bể cá bên cạnh. Bảy con cá ban đầu giờ chỉ còn lại sáu. Mèo đen bên dưới đang nhìn chằm chằm cá trong bể như muốn lao vào trong ăn sạch cá trong đó ngay giây tiếp theo.
Hà Phục miễn cưỡng hỏi: “Cậu cảm thấy tôi giống cá trong bể hay giống con mèo kia?”
Hình Đình nhìn Hà Phục đầy khó hiểu. Mèo với cá là so sánh gì đây chứ? Hà Phục muốn hình dung bản thân thành gì?
“Đều không phải.” Hà Phục lắc đầu. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên thành bể, “Tôi là bể cá.”
“Trong mắt các cậu, tôi là cái bể bảo vệ bầy cá, cũng là kẻ địch đối đầu với mèo, trường sinh bất lão, không bao giờ chết, giống như cái bể này vậy.”
Nhưng bể cá cũng có ngày sẽ vỡ.
Một khi vỡ, sẽ chẳng còn gì tồn tại nữa…
Hình Đình im bặt khi nghe cách hình dung ấy. Dường như hắn đã hiểu được phần nào ý của Hà Phục.
“Đi thôi.” Hà Phục nói.
“Đi đâu?”
“Tới đảo Tật Lê.” Hà Phục nói.
Hình Đình không kịp phản ứng, hắn nhìn Hà Phục, “Chẳng phải anh vừa bảo không đi cứu anh ta à?”
“Nếu đã là bể cá, vậy thì phải thực hiện sứ mệnh của bể cá.” Hà Phục mỉm cười.
Đảo Tật Lê nằm trên sông Phách Lan cách Trà Thành mười ki lô mét về phía Bắc. Mặt sông rất rộng, ban đầu có rất nhiều ngư dân tới đây đánh cá, cất vó tôm kiếm tiền. Có khi đi xa nhà quá, trời trở tối, ngư dân sẽ nghỉ lại trên đảo Tật Lê. Đảo Tật Lê hồi trước quả thật là một hòn đảo hoang. Qua vài ba năm khai phá, ngư dân gieo trồng rất nhiều rau dưa. Phong cảnh trên đảo lại đẹp, rất nhiều người quyết định ở lại đây, dựng nhà cửa, đưa gia đình lên đảo sống như muốn lánh đời.
Từ sau khi lên đảo, những ngư dân đó rất hiếm khi rời đi.
Mấy chục năm trôi qua những người ngoài không rõ tình hình vẫn tưởng hòn đảo này không có người, là một hòn đảo quỷ.
Chuyện là mấy năm trước có chuyện ma quái xảy ra trên đảo. Nghe nói có vài thanh niên trẻ muốn lên đảo thám hiểm tìm cảm giác mạnh nên đã tìm đến lúc ban đêm rồi mất tích. Người nhà bọn họ tìm kiếm mấy ngày liền vẫn không thấy, cuối cùng những thi thể kia trôi xuống hạ du theo dòng sông.
Bộ dạng của những thi thể kia cũng vô cùng kỳ dị: Sương trắng kết dày trên ba cái xác. Từ đó, lời đồn về chuyện ma trên đảo Tật Lê truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong Trà Thành. Những thanh niên trẻ ưa mạo hiểm cũng phải chùn bước.
Trong lúc đi bên bờ sông Phách Lan, Hình Đình vừa đi đi vừa lật đọc thông tin về đảo Tật Lê, trong những tin tức ấy còn có một bức ảnh chụp thi thể người chết.
“Tôi còn tưởng là người tuyết nữa chứ.” Hình Đình cứng lưỡi. Sương trắng dày đặc bọc kín cơ thể khiến mấy thanh niên ấy trông giống hệt như người đắp bằng tuyết.
Hà Phục nhận lấy bức ảnh kia, quan sát rất kỹ càng, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào trong ảnh.
“Đây không phải sương trắng.” Hà Phục nói. “Thời điểm tử vong của ba người này là vào mùa hè. Khi ấy không thể có tuyết rơi, cũng không thể có sương dày.”
“Đương nhiên không phải rồi.” Hình Đình nói, “Đó chỉ là một cách so sánh thôi.”
Hà Phục không trả lời, mắt y vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Sương trắng này trông khá quen…
“Kỳ lạ thật, sao mấy thanh niên thám hiểm đó chết mà dân trên đảo lại không biết chuyện này?” Hình Đình băn khoăn, “Hay chính bọn họ đã giết ba thanh niên kia?”
Hà Phục không phản bác mà nghiêm túc gật đầu: “Cũng có thể.”
“Nhưng tại sao họ lại giết ba thanh niên đó?” Hình Đình suy tư. “Các ngư dân và ba thanh niên không thù không oán. Thủ pháp giết người khó có thể hình dung nổi này cũng không giống ngộ sát…”
“Bí mật.” Hà Phục nói.
Hình Đình hiểu ngay, “Tôi hiểu rồi, bọn họ muốn che giấu bí mật trên đảo. Bọn họ sống trên đảo lâu như thế, ngoại trừ những khi cần mua bán mới đi thuyền rời đảo ra thì gần như không ra ngoài bao giờ. Anh xem, trong tin tức này có viết những khi ngư dân vào Trà Thành mua đồ ăn, bọn họ chi tiền rất thoáng. Cứ mỗi lần mua rất nhiều đồ về đảo xong là không đi đâu nữa, bảo sao người ta tưởng trên đảo không có người sống. Bọn họ quá bí ẩn, rõ ràng đang che giấu điều gì đó.”
“Chi tiền rất thoáng. Vài ngư dân đâu thể nào có nhiều tiền đến vậy.” Hình Đình phân tích, “Chắc chắn trên đảo này có vàng bạc châu báu gì đó!”
Câu cuối cùng hắn hét toáng lên khiến mấy người chèo thuyền xung quanh đồng loạt ngoảnh phắt sang nhìn.
Thấy bọn họ ngoảnh sang, Hà Phục mỉm cười: “Chào các anh, chúng tôi muốn tới hòn đảo giữa sông.”
Những người chèo thuyền nhìn nhau, không một ai mở miệng.
Một người chèo thuyền khá lớn tuổi mặc áo tơi, đội nón tre bước tới.
“Các cậu muốn tới đảo Tật Lê?” Ông già chèo thuyền hỏi Hà Phục nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Hình Đình, “Cậu muốn tìm vàng bạc châu báu?”
“Hơ?” Hình Đình xua tay, “Không không không, bọn cháu muốn đi… cắm trại?” Hắn liếc nhìn Hà Phục.
Hà Phục cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, đi cắm trại.”
“Cắm cái con khỉ.” Một người chèo thuyền bên cạnh nhổ một bãi nước bọt, nhìn hai chằm chằm hai người họ với vẻ khó đăm đăm, “Các người tưởng bọn tôi bị ngu chắc. Đám thành phố các người ai chẳng muốn mò tới đó kiếm chắc. Kiếm tới kiếm lui, kiếm toi cả mạng, chẳng còn mấy mống sống sót. Mau xéo đi.”
Hình Đình nổi giận, “Ai bảo ai ngu. Bọn tôi không nói chuyện với anh, là anh vô duyên chen vào đấy chứ.”
“Các người nói chuyện với cha tôi cũng là đang nói với tôi.” Gã đàn ông lực lưỡng nhìn ông già chèo thuyền, “Cha tôi không chở các người đâu, tôi cũng thế.”
“Vậy nếu chúng tôi muốn mua thuyền thì sao?” Hà Phục chỉ vào con thuyền nhỏ phía sau ông già chèo thuyền.
Ông già chèo thuyền bật cười: “Con thuyền cũ thôi mà, chẳng đáng mấy đồng. Các cậu vẫn nên về đi.”
Hà Phục nói: “Vậy cho cháu hỏi thăm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Các bác ngày nào cũng chèo thuyền ở đây, vậy hôm trước có thấy một thanh niên cao to dẫn theo vài người lên đảo Tật Lê không?” Người Hà Phục nhắc đến đương nhiên là Dương Minh Trăn.
Ông già chèo thuyền trả lời: “Không thấy.”
Hình Đình đang định chen vào, Hà Phục lại cản hắn. “Ồ, đó là bạn cháu. Cậu ta hơi bất bình thường, cháu sợ cậu ta gây hại đến mọi người. Nếu chưa lên đảo thì tốt rồi.”
“Ừ.” Ông già chèo thuyền không nói nhiều, chỉ gật đầu.
“Vậy bán thuyền cho chúng cháu đi.” Hà Phục nói, “Cháu không đến đảo Tật Lê, cháu muốn chèo thuyền tới Nguy Thủy.”
“Hửm?” Ông già chèo thuyền nhìn y, “Nguy Thủy?”
“Vâng, vợ cháu ở đó đang chờ cháu về đón.” Hà Phục nói.
Hình Đình nghiêng người nhìn y. Đúng là nói dối mà không biết ngược, y có vợ bao giờ chứ.
“Nhưng con thuyền này đã cũ nát rồi.” Ông già chèo thuyền chỉ vào con thuyền nhỏ sau lưng. “Không thì cậu để A Trung nhà tôi đưa cậu đến đó?”
Hà Phục lắc đầu, “Không cần. Cháu chỉ muốn mua thuyền của bác thôi.”
Nói xong, không chờ Ông già chèo thuyền từ chối, y đã đưa một tờ ngân phiếu ra: “Đủ rồi chứ?”
“Đủ rồi.” Ông già chèo thuyền gật đầu, ra hiệu A Trung đưa hai người lên thuyền.
Hình Đình nhỏ giọng oán giận: “Anh tiêu hoang thế, đi mua con thuyền nát này.”
Lên thuyền, Hà Phục ném mái chèo đang cầm cho Hình Đình: “Cậu chèo thuyền.”
“Anh thì sao?!” Hình Đình hỏi ngược lại.
“Tôi không biết chèo.” Hà Phục nói. “Dù sao tôi cũng nhiều tiền. Tôi bỏ tiền, cậu bỏ sức, công bằng.”
“Rồi rồi rồi.” Hình Đình chẳng muốn nhiều lời với y, lập tức cầm mái chèo chèo về phía đảo Tật Lê.
Hà Phục gọi hắn lại: “Tôi bảo tôi muốn đi Nguy Thủy.”
Hình Đình ngơ ngác: “Không phải anh chỉ lừa ông bác đó thôi à?”
“Đúng là lừa.” Hà Phục đáp, “Nhưng cậu cũng phải làm y vậy. Cậu nhìn bên cạnh cậu xem nó là gì.”
Nghe vậy, Hình Đình nghiêng người, nhìn phía sau mui thuyền. Trên ván gỗ ghép thuyền là một lỗ thủng.
“Một lỗ thủng thôi mà.” Hình Đình thành thật trả lời.
“Là đạn.” Hà Phục nói, “Nằm ngay dưới chân cậu.”
Hình Đình lập tức nhìn xuống chân, quả nhiên có xác một miên đàn. Trên con thuyền cũ kỹ này có đạn? Chẳng lẽ người chèo thuyền giết người?
“Là Dương Minh Trăn sao?” Hình Đình hỏi.
Hà Phục nói: “Có thể, cũng có khả năng không phải. Vậy nên chúng ta cần cẩn thận, vờ như tới Nguy Thủy, sau đó vòng tới đảo Tật Lê từ phía sau. Tuy bên đó là địa hình núi khá khó đi nhưng được cái an toàn.”
“Ừ.” Hình Đình ngoan ngoãn chèo thuyền. Thấy bản thân càng ngày càng cách xa bờ, lại nhìn đám người chèo thuyền ở đó, hắn chợt thấy hơi sợ.
“Bọn họ là nằm vùng của cục cảnh sát à?”
Hà Phục lắc đầu, “Bọn họ là người chèo thuyền thật.”
“Vậy thì tốt rối, ít nhất là người chèo thuyền sẽ không gây ra uy hiếp quá lớn với Dương Minh Trăn.” Hình Đình thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu bọn họ… là người chèo thuyền trên đảo Tật Lê thì sao?” Hà Phục bất chợt hỏi một câu. Hình Đình giật mình, da gà da vịt nổi khắp người.
Nếu là người chèo thuyền trên đảo Tật Lê, vậy có lẽ hiện tại nhóm Dương Minh Trăn đã lành ít dữ nhiều.
Đảo Tật Lê có nhiều điều bí ẩn, nếu những người chèo thuyền này dùng như thứ kỳ quái được ẩn giấu trên đó tấn công Dương Minh Trăn, hoặc cướp súng khỏi tay bọn họ, vậy thì đúng là đáng lo.
Nghĩ thế, Hình Đình ra sức chèo thuyền, hy vọng bản thân có thể bay ngay lên đảo.
Chương 66
Cửa tiệm cá Số 7 bị đẩy ra. Hà Phục đang ngồi trên sô pha đọc sách, tay cầm cuốn Liêu trai chí dị phiên bản mới. Y không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Hôm nay có gặp đội trưởng Dương không?”
Người đẩy cửa vào là Hình Đình. Theo lời dặn của Hà Phục, hắn tới cục cảnh sát tìm Dương Minh Trăn. Tuy Hà Phục đã hồi phục nhưng y vẫn có chuyện không tiện ra ngoài, chắc hẳn là lo lắng kẻ đang ẩn mình trong bóng tối kia sẽ ám hại nên mới bảo Hình Đình đi tìm Dương Minh Trăn thương lượng công việc. Hôm trước, Hình Đình tới cục cảnh sát nhưng Dương Minh Trăn lại không ở đó, nghe bảo là có việc phải ra ngoài một thời gian mới trở về. Cụ thể là việc gì thì Hình Đình không nghe ngóng được.
“Không.” Hôm nay Hình Đình cũng tới cục cảnh sát. Hắn không gặp Dương Minh Trăn, thậm chí không gặp cả cậu trợ lý Thôi Lương của hắn.
Hà Phục lật giở cuốn Liêu trai chí dị, giữa những trang sách có kẹp một lá thư. Thấy lá thư này, mắt Hình Đình sáng rực lên.
“Anh mua sách mới từ lúc nào thế, trong này còn giấu một lá thư này.” Hình Đình hỏi Hà Phục.
“Không phải tôi mua.” Hà Phục nói, “Hôm trước, lúc cậu ra ngoài mua thức ăn, có người đưa tôi cuốn sách này, nói là Dương Minh Trăn tặng.”
“Vậy lá thư này cũng do hắn giấu?” Hình Đình nhanh chóng ghé sát tới, “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hà Phục mở lá thư. Đây là lần đầu tiên Dương Minh Trăn viết thư cho y, thậm chí còn bí mật giấu trong sách.
Trong thư là một mẩu tin cắt từ báo, nội dung liên quan đến đảo Tật Lê nằm ở ngoại ô phía bắc, cách trung tâm Trà Thành mười ki lô mét.
“Đảo Tật Lê?” Hình Đình thấy khá khó hiểu, “Nghe nói trên đảo này chẳng có lấy một bóng người. Dương Minh Trăn gửi cho anh thứ này làm gì?”
Ngón tay trắng trẻo của Hà Phục lật mẩu tin cắt từ báo lên xem, phía sau có viết mấy chữ: Lập tức tới đây.
Những con chữ ấy khiến hai người sửng sốt. Chẳng lẽ Dương Minh Trăn thật sự xảy ra chuyện?!
“Lúc tới cục cảnh sát, có ai nói với cậu Dương Minh Trăn đi từ lúc nào không?” Hà Phục hỏi Hình Đình.
“Chiều hôm kia.” Hình Đình nói. “Nghe nói buổi sáng có người mới tới cục cảnh sát, đến chiều thì Dương Minh Trăn đi.”
“Người mới?” Hà Phục trầm ngâm, đôi lông mày thanh mảnh hơi nhíu lại.
Một lát sau, y bình tĩnh nói: “Bọn họ quyết định khử cậu ta rồi.”
“Đám súc sinh đó định xuống tay với anh ta?” Hình Đình hoảng hốt, “Đều là cảnh sát cả đấy.”
Hà Phục mỉm cười, trong đôi mắt trong veo chẳng có chút cảm xúc gì, “Hà Phục cũng từng là một cảnh sát, chẳng phải bọn họ cũng đã trừ khử anh ta rồi đấy sao?”
“Hà Phục…” Hình Đình sững sờ nhìn người trước mặt. Hắn biết Hà Phục không phải tên thật của y.
Sau một hồi im lặng, Hình Đình lên tiếng trước: “Nhưng tôi không hiểu tại sao năm đó lại có nhiều người muốn luyện chế ra dị nhân đến thế. Bọn họ nghĩ có được những thứ của dị nhân thì tốt lắm hay sao?”
Hà Phục nhếch môi, nói: “Tốt chứ sao. Con người sống thọ lắm cũng chẳng quá trăm năm, trong khi dị nhân có thể lên đến hai trăm, ba trăm tuổi.”
“Nhưng sau ba trăm năm dị nhân vẫn sẽ chết, chẳng qua tốc độ lão hóa của dị nhân chậm hơn con người thôi mà.” Hình Đình cố phân trần.
Hà Phục chớp chớp mắt: “Biến thành như tôi là có thể bất tử.”
Hình Đình nghẹn họng bởi câu nói này. Hắn không biết dị nhân Hà Phục rốt cuộc đã làm thế nào để biến thành bất tử nhưng rõ ràng Hà Phục đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Hắn cảm thán, “Anh bất tử cũng đâu có sung sướng gì.”
“Nhưng bọn họ lại coi đó là sung sướng.” Hà Phục nói. “Kẻ tham làm cho rằng chỉ cần không chết, có được vinh hoa phú quý, ấy chính là sung sướng.”
Hình Đình nắm lấy tay Hà Phục, nói: “Chúng ta đi cứu Dương Minh Trăn thôi.”
Hà Phục rút tay mình ra khỏi tay Hình Đình, ánh mắt thản nhiên đảo trên người hắn, “Tôi bảo sẽ cứu cậu ta bao giờ?”
“Kể cả tôi cứu được cậu ta hôm nay, liệu ngày mai có còn cứu tiếp được không? Cậu có cứu cậu ta cả đời được không?”
“Không.” Hình Đình nói. “Nhưng anh ta là bạn của chúng ta mà, chẳng lẽ chúng ta lại không cứu?”
Hắn nhìn Hà Phục, chợt cảm thấy bản thân sống cùng nhà với y hơn nửa năm trời mà giờ lại như những người xa lạ.
Hà Phục không trả lời ngay mà thoáng nhìn qua bể cá bên cạnh. Bảy con cá ban đầu giờ chỉ còn lại sáu. Mèo đen bên dưới đang nhìn chằm chằm cá trong bể như muốn lao vào trong ăn sạch cá trong đó ngay giây tiếp theo.
Hà Phục miễn cưỡng hỏi: “Cậu cảm thấy tôi giống cá trong bể hay giống con mèo kia?”
Hình Đình nhìn Hà Phục đầy khó hiểu. Mèo với cá là so sánh gì đây chứ? Hà Phục muốn hình dung bản thân thành gì?
“Đều không phải.” Hà Phục lắc đầu. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên thành bể, “Tôi là bể cá.”
“Trong mắt các cậu, tôi là cái bể bảo vệ bầy cá, cũng là kẻ địch đối đầu với mèo, trường sinh bất lão, không bao giờ chết, giống như cái bể này vậy.”
Nhưng bể cá cũng có ngày sẽ vỡ.
Một khi vỡ, sẽ chẳng còn gì tồn tại nữa…
Hình Đình im bặt khi nghe cách hình dung ấy. Dường như hắn đã hiểu được phần nào ý của Hà Phục.
“Đi thôi.” Hà Phục nói.
“Đi đâu?”
“Tới đảo Tật Lê.” Hà Phục nói.
Hình Đình không kịp phản ứng, hắn nhìn Hà Phục, “Chẳng phải anh vừa bảo không đi cứu anh ta à?”
“Nếu đã là bể cá, vậy thì phải thực hiện sứ mệnh của bể cá.” Hà Phục mỉm cười.
Đảo Tật Lê nằm trên sông Phách Lan cách Trà Thành mười ki lô mét về phía Bắc. Mặt sông rất rộng, ban đầu có rất nhiều ngư dân tới đây đánh cá, cất vó tôm kiếm tiền. Có khi đi xa nhà quá, trời trở tối, ngư dân sẽ nghỉ lại trên đảo Tật Lê. Đảo Tật Lê hồi trước quả thật là một hòn đảo hoang. Qua vài ba năm khai phá, ngư dân gieo trồng rất nhiều rau dưa. Phong cảnh trên đảo lại đẹp, rất nhiều người quyết định ở lại đây, dựng nhà cửa, đưa gia đình lên đảo sống như muốn lánh đời.
Từ sau khi lên đảo, những ngư dân đó rất hiếm khi rời đi.
Mấy chục năm trôi qua những người ngoài không rõ tình hình vẫn tưởng hòn đảo này không có người, là một hòn đảo quỷ.
Chuyện là mấy năm trước có chuyện ma quái xảy ra trên đảo. Nghe nói có vài thanh niên trẻ muốn lên đảo thám hiểm tìm cảm giác mạnh nên đã tìm đến lúc ban đêm rồi mất tích. Người nhà bọn họ tìm kiếm mấy ngày liền vẫn không thấy, cuối cùng những thi thể kia trôi xuống hạ du theo dòng sông.
Bộ dạng của những thi thể kia cũng vô cùng kỳ dị: Sương trắng kết dày trên ba cái xác. Từ đó, lời đồn về chuyện ma trên đảo Tật Lê truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong Trà Thành. Những thanh niên trẻ ưa mạo hiểm cũng phải chùn bước.
Trong lúc đi bên bờ sông Phách Lan, Hình Đình vừa đi đi vừa lật đọc thông tin về đảo Tật Lê, trong những tin tức ấy còn có một bức ảnh chụp thi thể người chết.
“Tôi còn tưởng là người tuyết nữa chứ.” Hình Đình cứng lưỡi. Sương trắng dày đặc bọc kín cơ thể khiến mấy thanh niên ấy trông giống hệt như người đắp bằng tuyết.
Hà Phục nhận lấy bức ảnh kia, quan sát rất kỹ càng, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào trong ảnh.
“Đây không phải sương trắng.” Hà Phục nói. “Thời điểm tử vong của ba người này là vào mùa hè. Khi ấy không thể có tuyết rơi, cũng không thể có sương dày.”
“Đương nhiên không phải rồi.” Hình Đình nói, “Đó chỉ là một cách so sánh thôi.”
Hà Phục không trả lời, mắt y vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Sương trắng này trông khá quen…
“Kỳ lạ thật, sao mấy thanh niên thám hiểm đó chết mà dân trên đảo lại không biết chuyện này?” Hình Đình băn khoăn, “Hay chính bọn họ đã giết ba thanh niên kia?”
Hà Phục không phản bác mà nghiêm túc gật đầu: “Cũng có thể.”
“Nhưng tại sao họ lại giết ba thanh niên đó?” Hình Đình suy tư. “Các ngư dân và ba thanh niên không thù không oán. Thủ pháp giết người khó có thể hình dung nổi này cũng không giống ngộ sát…”
“Bí mật.” Hà Phục nói.
Hình Đình hiểu ngay, “Tôi hiểu rồi, bọn họ muốn che giấu bí mật trên đảo. Bọn họ sống trên đảo lâu như thế, ngoại trừ những khi cần mua bán mới đi thuyền rời đảo ra thì gần như không ra ngoài bao giờ. Anh xem, trong tin tức này có viết những khi ngư dân vào Trà Thành mua đồ ăn, bọn họ chi tiền rất thoáng. Cứ mỗi lần mua rất nhiều đồ về đảo xong là không đi đâu nữa, bảo sao người ta tưởng trên đảo không có người sống. Bọn họ quá bí ẩn, rõ ràng đang che giấu điều gì đó.”
“Chi tiền rất thoáng. Vài ngư dân đâu thể nào có nhiều tiền đến vậy.” Hình Đình phân tích, “Chắc chắn trên đảo này có vàng bạc châu báu gì đó!”
Câu cuối cùng hắn hét toáng lên khiến mấy người chèo thuyền xung quanh đồng loạt ngoảnh phắt sang nhìn.
Thấy bọn họ ngoảnh sang, Hà Phục mỉm cười: “Chào các anh, chúng tôi muốn tới hòn đảo giữa sông.”
Những người chèo thuyền nhìn nhau, không một ai mở miệng.
Một người chèo thuyền khá lớn tuổi mặc áo tơi, đội nón tre bước tới.
“Các cậu muốn tới đảo Tật Lê?” Ông già chèo thuyền hỏi Hà Phục nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Hình Đình, “Cậu muốn tìm vàng bạc châu báu?”
“Hơ?” Hình Đình xua tay, “Không không không, bọn cháu muốn đi… cắm trại?” Hắn liếc nhìn Hà Phục.
Hà Phục cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, đi cắm trại.”
“Cắm cái con khỉ.” Một người chèo thuyền bên cạnh nhổ một bãi nước bọt, nhìn hai chằm chằm hai người họ với vẻ khó đăm đăm, “Các người tưởng bọn tôi bị ngu chắc. Đám thành phố các người ai chẳng muốn mò tới đó kiếm chắc. Kiếm tới kiếm lui, kiếm toi cả mạng, chẳng còn mấy mống sống sót. Mau xéo đi.”
Hình Đình nổi giận, “Ai bảo ai ngu. Bọn tôi không nói chuyện với anh, là anh vô duyên chen vào đấy chứ.”
“Các người nói chuyện với cha tôi cũng là đang nói với tôi.” Gã đàn ông lực lưỡng nhìn ông già chèo thuyền, “Cha tôi không chở các người đâu, tôi cũng thế.”
“Vậy nếu chúng tôi muốn mua thuyền thì sao?” Hà Phục chỉ vào con thuyền nhỏ phía sau ông già chèo thuyền.
Ông già chèo thuyền bật cười: “Con thuyền cũ thôi mà, chẳng đáng mấy đồng. Các cậu vẫn nên về đi.”
Hà Phục nói: “Vậy cho cháu hỏi thăm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Các bác ngày nào cũng chèo thuyền ở đây, vậy hôm trước có thấy một thanh niên cao to dẫn theo vài người lên đảo Tật Lê không?” Người Hà Phục nhắc đến đương nhiên là Dương Minh Trăn.
Ông già chèo thuyền trả lời: “Không thấy.”
Hình Đình đang định chen vào, Hà Phục lại cản hắn. “Ồ, đó là bạn cháu. Cậu ta hơi bất bình thường, cháu sợ cậu ta gây hại đến mọi người. Nếu chưa lên đảo thì tốt rồi.”
“Ừ.” Ông già chèo thuyền không nói nhiều, chỉ gật đầu.
“Vậy bán thuyền cho chúng cháu đi.” Hà Phục nói, “Cháu không đến đảo Tật Lê, cháu muốn chèo thuyền tới Nguy Thủy.”
“Hửm?” Ông già chèo thuyền nhìn y, “Nguy Thủy?”
“Vâng, vợ cháu ở đó đang chờ cháu về đón.” Hà Phục nói.
Hình Đình nghiêng người nhìn y. Đúng là nói dối mà không biết ngược, y có vợ bao giờ chứ.
“Nhưng con thuyền này đã cũ nát rồi.” Ông già chèo thuyền chỉ vào con thuyền nhỏ sau lưng. “Không thì cậu để A Trung nhà tôi đưa cậu đến đó?”
Hà Phục lắc đầu, “Không cần. Cháu chỉ muốn mua thuyền của bác thôi.”
Nói xong, không chờ Ông già chèo thuyền từ chối, y đã đưa một tờ ngân phiếu ra: “Đủ rồi chứ?”
“Đủ rồi.” Ông già chèo thuyền gật đầu, ra hiệu A Trung đưa hai người lên thuyền.
Hình Đình nhỏ giọng oán giận: “Anh tiêu hoang thế, đi mua con thuyền nát này.”
Lên thuyền, Hà Phục ném mái chèo đang cầm cho Hình Đình: “Cậu chèo thuyền.”
“Anh thì sao?!” Hình Đình hỏi ngược lại.
“Tôi không biết chèo.” Hà Phục nói. “Dù sao tôi cũng nhiều tiền. Tôi bỏ tiền, cậu bỏ sức, công bằng.”
“Rồi rồi rồi.” Hình Đình chẳng muốn nhiều lời với y, lập tức cầm mái chèo chèo về phía đảo Tật Lê.
Hà Phục gọi hắn lại: “Tôi bảo tôi muốn đi Nguy Thủy.”
Hình Đình ngơ ngác: “Không phải anh chỉ lừa ông bác đó thôi à?”
“Đúng là lừa.” Hà Phục đáp, “Nhưng cậu cũng phải làm y vậy. Cậu nhìn bên cạnh cậu xem nó là gì.”
Nghe vậy, Hình Đình nghiêng người, nhìn phía sau mui thuyền. Trên ván gỗ ghép thuyền là một lỗ thủng.
“Một lỗ thủng thôi mà.” Hình Đình thành thật trả lời.
“Là đạn.” Hà Phục nói, “Nằm ngay dưới chân cậu.”
Hình Đình lập tức nhìn xuống chân, quả nhiên có xác một miên đàn. Trên con thuyền cũ kỹ này có đạn? Chẳng lẽ người chèo thuyền giết người?
“Là Dương Minh Trăn sao?” Hình Đình hỏi.
Hà Phục nói: “Có thể, cũng có khả năng không phải. Vậy nên chúng ta cần cẩn thận, vờ như tới Nguy Thủy, sau đó vòng tới đảo Tật Lê từ phía sau. Tuy bên đó là địa hình núi khá khó đi nhưng được cái an toàn.”
“Ừ.” Hình Đình ngoan ngoãn chèo thuyền. Thấy bản thân càng ngày càng cách xa bờ, lại nhìn đám người chèo thuyền ở đó, hắn chợt thấy hơi sợ.
“Bọn họ là nằm vùng của cục cảnh sát à?”
Hà Phục lắc đầu, “Bọn họ là người chèo thuyền thật.”
“Vậy thì tốt rối, ít nhất là người chèo thuyền sẽ không gây ra uy hiếp quá lớn với Dương Minh Trăn.” Hình Đình thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu bọn họ… là người chèo thuyền trên đảo Tật Lê thì sao?” Hà Phục bất chợt hỏi một câu. Hình Đình giật mình, da gà da vịt nổi khắp người.
Nếu là người chèo thuyền trên đảo Tật Lê, vậy có lẽ hiện tại nhóm Dương Minh Trăn đã lành ít dữ nhiều.
Đảo Tật Lê có nhiều điều bí ẩn, nếu những người chèo thuyền này dùng như thứ kỳ quái được ẩn giấu trên đó tấn công Dương Minh Trăn, hoặc cướp súng khỏi tay bọn họ, vậy thì đúng là đáng lo.
Nghĩ thế, Hình Đình ra sức chèo thuyền, hy vọng bản thân có thể bay ngay lên đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.