Chương 101
Tô Hương Lan Sắc
14/06/2021
Ngày hôm qua Tư Cảnh Lâm đã nghỉ ngơi một ngày, hôm nay dù sao cũng phải đến công ty.Chờ ông Ngô cầm bánh nhân thịt đi rồi, anh cũng theo sau rời đi.
Nguyễn Miên Man cũng không có nặng bên này nhẹ bên kia, lúc anh đi, cũng gói cho anh một hộp bánh nhân thịt.Tiễn bọn họ rời đi, cô đem chén đũa thu thập sạch sẽ, cầm gậy trêu mèo chơi với Quả Quýt Nhỏ ngoài cửa.
"Cô chủ nhỏ, đang chơi với mèo sao?"
Nguyễn Miên Man nghe được thanh âm ngẩng đầu, liền nhìn thấy Triệu Hữu Vi với vẻ mặt tươi cười đi tới.
"Vâng."
Cô đáp lời đứng lên, không nghĩ tới Quả Quýt Nhỏ cũng đuổi theo gậy trêu mèo trong tay cô nhảy dựng lên.
"Ha ha! Mèo nhà cô cũng thật lợi hại, nhảy thật cao, dáng người rơi xuống cũng soái khí." Triệu Hữu Vi vỗ tay nói.
Nguyễn Miên Man đoán hắn vô duyên vô cớ khẳng định sẽ không tới đây, thấy hắn chỉ khen Quả Quýt Nhỏ, chủ động hỏi: "Anh tới đây có việc gì sao?"
Triệu Hữu Vi không trực tiếp trả lời, mà là hỏi lại: "Ngài hôm nay không bận đi? Không cần cùng Tư tổng ra ngoài đi chơi phải không?"
Thấy hắn còn dùng cả kính ngữ, Nguyễn Miên Man lắc đầu.Triệu Hữu Vi thấy vậy, yên lòng, trên mặt tươi cười càng tha thiết thêm hai phân: "Vậy có thể phiền toái ngài hôm nay chịu mệt một chút, lại làm yến tiệc giống lần trước được không?"
Hắn cũng coi như khách quen kiêm khách hàng lớn trong tiệm, thấy hắn khách khí như vậy, Nguyễn Miên Man nghĩ dù sao cũng nhàn rỗi, do dự hai giây rồi vẫn đồng ý.
"Cảm ơn cô chủ nhỏ, co cần nguyên liệu nấu ăn nào tôi cho người đưa tới." Triệu Hữu Vi nói.
Mấy ngày nay nghỉ ngơi, trong tiệm xác thật không còn nguyên liệu nấu ăn, Nguyễn Miên Man nói: "Nguyên liệu tự nhiên là căn cứ vào món ăn mà anh muốn ăn."
"Đồ ăn địa khái giống lần trước là được, bất quá hôm nay khả năng cao là nhiều người tới hơn, phiền toái cô làm nhiều hơn năm, sáu món."
Triệu Hữu Vi sau khi nói xong, hai người tiến vào trong tiệm, Nguyễn Miên Man lấy ra giấy bút cùng hắn thương lượng tốt, liệt kê một danh sách cho hắn.Hắn cầm tờ giấy nói lời cảm tạ liền rời đi trước, Nguyễn Miên Man một lần nữa ngồi ở cửa chơi với mèo.
Bữa tiệc lần này thời gian so với lần trước sớm hơn một ít, 6 giờ buổi chiều bắt đầu.Chờ có người đem nguyên liệu nấu ăn đưa tới, Nguyễn Miên Man liền tiến vào trong phòng bếp chuẩn bị làm trước mấy món tốn nhiều thời gian.
Lúc cô mới vừa xuyên qua, mang theo tâm lý có vài phần lừa mình dối người, cảm thấy mình không thích nấu ăn, mặc dù mở cửa hàng này, cũng là vì thay nguyên thân trả nợ.Lúc này, buông chút khúc mắc cô nhìn nguyên liệu nấu ăn phong phú trên mặt bàn, bỗng nhiên phát hiện —— quả nhiên cô vẫn thích nấu ăn. . Truyện Điền Văn
Nguyễn Miên Man lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu xử lý lần lượt các nguyên liệu nấu ăn.Đem các nguyên liệu cần ướp, rửa, cắt xử lý tốt xong, cô ăn bữa trưa đơn giản rồi lên lầu ngủ một hồi.
Hơn nửa giờ sau, cô lại lần nữa vào phòng bếp, lúc này mới chính thức bắt đầu nấu ăn.Khi cô bắt đầu nấu ăn, từng đợt mùi hương theo cửa sổ cùng cửa chính bay ngoài, làm người đi ngang qua người thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
"Đông Đông hôm nay không phải đóng cửa hàng nghỉ ngơi sao? Như thế nào lại làm đồ ăn rồi? Quả thực thèm chết người mà!"
"Vô nghĩa, không mở cửa hàng còn không làm cơm chính mình ăn sao?"
"Lúc này cũng chưa tới giời cơm mà......"Nước miếng thật sự chảy ra, bọn họ nghị luận vài câu, vội rời khỏi ngõ nhỏ.
Chưa tới 6 giờ, một đám người già trẻ, lớn bé quần áo nghiêm chỉnh tiến vào hẻm Hồ Lô, làm mấy ông lão, bà lão ngồi ở đầu hẻm không khỏi chú ý.
"Sẽ không phải lại là khách hàng nhà Đông Đông chứ?"
"Chắc vậy, rốt cuộc ngõ nhỏ cũ nát của chúng ta, cũng chỉ có cửa hàng nhà con bé hấp dẫn người tới."
"Lúc trước chị Nguyễn đi, tôi còn lo lắng cho con bé, không nghĩ tới nó có bản lĩnh như vậy, thế nhưng đem cửa hàng buôn bán đến phạt đạt."
"Ai nói không phải đâu, lúc trước ai có thể nghĩ đến hôm nay, ông lão nhà tôi còn luôn nói đáng tiếc cho con bé, nhưng hiện tại xem đi?"
"Đúng vậy, cửa hàng nhà con bé buôn bán tốt, làm ngõ cũ của chúng ta lại bừng sức sống một lần nữa, hiện tại so với trước kia đúng là quá náo nhiệt, hơn nữa, không biết có phải có nhiều người ra vào hơn hay không, nghe nói ngõ nhỏ chúng ta muốn lắp đèn đường."
"Đâu chỉ có vậy, bà không phát hiện, hiện tại ở đầu hẻm bán đồ ăn, bán trái cây cũng dễ hơn sao? Những người trẻ tuổi đó lại đây ăn cơm đều rát tốt bụng, đi ngang qua hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ mua một chút."
"Đúng vậy, lần trước tôi ở đầu hẻm bán dưa chuột, thấy trời mưa liền lấy cái bao nilon ra đựng chuẩn bị về nhà, kết quả có anh thanh niên từ trong ngõ đi ra trực tiếp mua toàn bộ dưa chuột của tôi."
Vốn là một việc thiện ấm lòng, nhưng bà lão vừa nói xong, chung quanh lại có mấy ông lão cười rộ lên,"Ha ha ha ha......"
Bà lão tức khắc không cao hứng: "Cậu thanh niên có lòng tốt như vậy, có cái gì buồn cười?"
"Không phải, bà không biết sao? Những thứ khác của chúng ta không đề cập tới, dưa chuột là bán tốt nhất, bởi vì Đông Đông làm nộm dưa chuột rất ngon, rất nhiều người lo lắng trong tiệm đã bán hết nộm dưa chuột, đều thích tự mang dưa chuột qua tìm con bé làm."
"Bà không biết rồi, còn có người bán thức ăn ở chợ bên kia, cố ý kéo một xe ba bánh dưa chuột chạy đến đầu hẻm bán đấy."
Bên kia, đoàn người Triệu Hữu Vi đã tới tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
"Thơm quá a!" Một thiếu niên ước chừng mười sáu bảy tuổi vừa đến cửa liền nhịn không được nhẹ thốt lên.
Cảm thán xong, thiếu niên có khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo hướng Triệu Hữu Vi nói: "Triệu nhị ca, anh thật tệ nha, thế nhưng lần trước không gọi em tới đây ăn."
Triệu Hữu Vi cảm thấy cạn lời, nói: "Lần trước em căn bản không ở thành phố A, làm sao mà gọi em?"
"Dùng di động gọi chứ sao, em có thể trực tiếp bay tới." Thiếu niên nói.
Triệu Hữu Vi trợn mắt: "Anh Văn mau quản em trai anh."
Lúc này đây, trừ bỏ sáu người lần trước, còn có thêm một ông lão, thiếu niên vừa rồi mở miệng cùng một người thanh niên nữa.
Máy ông lão không để ý tới bọn tiểu bối tranh chấp nếu không ảnh hưởng toàn cục, đi thẳng vào trong cửa hàng.Triệu Hữu Vi thấy vậy, cũng lười để ý tới thằng nhóc bị chiều hư, đi theo vào trực tiếp vào phòng bếp.
"Đồ ăn đã làm tốt một phần, chính anh bưng ra một chút được không?" Nguyễn Miên Man quay đầu nhìn đến hắn liền nói.
Triệu Hữu Vi hít sâu một hơi, không nhịn xuống cầm lấy chiếc đũa ăn trước một miếng thịt anh đào.
"Vẫn là cô nấu ngon, lần trước tôi đi nhà hàng cũng gọi một phần thịt anh đào, hoàn toàn không có vị anh đào, thật là một chút cũng không chính tông."
Nguyễn Miên Man thật ra biết, thịt anh đào lưu truyền đến nay, nguyên liệu bên trong trên cơ bản đã không còn dùng tới anh đào, mà là lấy hồng khúc tạo màu, nhìn giống nhau mà vị không giống, bởi vậy thay đồng nghiệp giải thích: "Chỉ là cách làm bất đồng mà thôi."
Triệu Hữu Vi gật gật đầu, dưới sự chỉ đạo của cô, dùng khay bưng chân vịt ngâm, nộm dưa chuột, đậu phộng rang, ngó sen dấm đường, thịt thỏ trần bì mang ra trước.
Người nhiều, giữa nhà chính ba cái bàn vuông trực tiếp kê sát nhau tạo thành dãy bàn, Triệu Hữu Vi đem đồ ăn đặt tới trên bàn, mọi người ngửi hương thơm, cũng không ai quan tâm vì sao hắn lại tự bê đồ ăn ra, không nói hai lời trực tiếp cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.
"Thịt thỏ này không tồi." Ông Triệu ăn một ngụm thịt thỏ trần bì, liên tục gật đầu.
Thịt thỏ trần bì, tên như ý nghĩa tất nhiên là có trần bì, ngoài ra còn cho thêm hoa tiêu, gừng...... Có gia vị sơ chế qua, chờ làm xong, một chút mùi tanh đều không có, bên ngoài dẻo dai bên trong non mịn, còn mang theo chút mùi hương đặc trưng của trần bì, đặc biệt kích thích vị giác.
Ông Nhậm lại gắp trước một cái chân vịt ngâm lần trước đã ăn qua, cảm thấy vẫn mỹ vị trước sau như một.
So với máy ông lão nhấm nháp từ từ thưởng thức, những người trẻ tuổi cầm chiếc đũa mỗi món ăn trên bàn đều nếm một lần.Đặc biệt là người nhỏ tuổi nhất, càng là ăn đến hình tượng cũng không cần, tay trái cầm thịt thỏ, tay phải còn cầm một cái chân vịt.Đương nhiên, người lớn lên đẹp, dù ăn như vậy cũng không có vẻ thô lỗ.
Triệu Hữu Vi thấy chính mình cực cực khổ khổ mang ra, bọn họ hỏi cũng không hỏi một tiếng liền bắt đầu ăn, không cao hứng nói: "Mấy ông thì thôi không tính, mấy người còn muốn làm đại gia à? Bên trong còn có rất nhiều đồ ăn, mau cùng tôi vào bưng thức ăn đi!"
Một ngụm thịt thỏ một ngụm chân vịt, thiếu niên yên lặng ở trong lòng cảm thán, không nghĩ tới cửa hàng này cũ nát lại ăn ngon như vậy, nghe được từ mấu chốt "Bên trong còn có rất nhiều đồ ăn" lập tức đứng dậy nói: "Em đi theo anh!"
Triệu Hữu Vi nhìn hắn tay phải còn cầm đôi đũa tay trái cầm chân vịt, chỉ vào tay hắn nói: "Em đem chiếc đũa đặt xuống trước."
Thiếu niên mới không thèm để ý tới hắn, từ ghế bước ra liền đi thẳng đến phòng bếp.
"Này! Văn Thần Húc!" Triệu Hữu Vi vừa thấy tư thế này của nó liền đoán được, nào muốn hỗ trợ, rõ ràng là chuẩn bị đi ăn vụng.
Kêu một tiếng không phản ứng, Triệu Hữu Vi quay đầu nhìn về phía anh trai hắn: "Anh Văn, anh mặc kệ không quản nó?"
Anh Văn gắp lên một viên đậu phộng, nhai kỹ nuốt chậm sau mới ngẩng đầu dùng ánh mắt ý bảo một chút ông lão nhà mình bên cạnh, tỏ vẻ có ông ở đây chính mình quản không được.
Cho Triệu Hữu Vi một ánh mắt thương mà không giúp gì, anh Văn cúi đầu tiếp tục ăn.Mới mấy món ăn mà thôi có thể là mấy người ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, thật là không tiền đồ!
Triệu Hữu Vi đảo qua hắn cùng hai thanh niên khác, chửi thầm một câu, xoay người hướng phòng bếp đi.
Không có biện pháp, tiệc là hắn tìm cô chủ nhờ cậy, cũng không thể để mặc cô trong phòng bếp tự xoay sở.Xoay người, vừa rồi còn chửi thầm người khác không tiền đồ, hắn liền giơ tay lau khóe miệng, sau đó mới bước vào phòng bếp.
"Tôi nói......"
Triệu Hữu Vi vốn dĩ định cảnh cáo tên nhóc kia an phận một ít, chớ chọc bực đầu bếp làm mọi người đều không có cơm ăn, kết quả vào trong phòng bếp liền thấy, hắn thế nhưng không quấy rối bên trong cũng không ăn vụng, mà là tỏ vẻ ngoan ngoãn đứng cạnh bệ bếp.
Đây vẫn là tiểu bá vương nhà họ Văn, bị sủng đến vô pháp vô thiên sao?Triệu Hữu Vi xoa xoa hai mắt, thấy hắn vẫn là một bộ dạng ngoan ngoãn, tức khắc cảm thấy đôi mắt mình muốn mù!
"Oa! Chị gái nhỏ thật là lợi hại quá!" Thiếu niên trắng nõn tinh xảo, thanh âm trong trẻo, xưng hô "Chị gái nhỏ" như vậy từ trong miệng hắn thốt ra, không những không buồn nôn, ngược lại lộ ra vài phần thân cận.
Oa! Em trai đây là chuyện gì vậy!Triệu Hữu Vi ngơ ngẩn đi qua, vẻ mặt nghiên cứu nhìn hắn.
Chú ý tới tầm mắt của hắn, Văn Thần Húc nghiêng mắt trừng hắn một cái, nâng lên cằm chỉ chỉ đồ ăn bên cạnh cho hắn mau bưng ra ngoài.
Đúng, quả nhiên vẫn là thiếu niên nghịch ngợm mà mình biết!
Triệu Hữu Vi khẳng định xong, trừng hắn một cái: "Không phải nói vào hỗ trợ bưng thức ăn sao? Em đứng đay tỏ vẻ ngoan ngoãn làm gì?"
Văn Thần Húc nhe răng trừng mắt mà dùng biểu tình cảnh cáo Triệu Hữu Vi, ngữ khí ngoan mềm nói: "Triệu nhị ca anh nói cái gì vậy? Em định ở chỗ này xem chị gái nhỏ nấu ăn, anh mau bưng ra đi."
Mẹ nó có bệnh đi!Vốn cũng không trông cậy vào hắn hỗ trợ, Triệu Hữu Vi lười lại để ý đến hắn, đem món ăn trên mặt bàn thượng bưng đi.
"Cậu không ra ăn cơm sao?"
Chờ Triệu Hữu Vi rời khỏi đây, Nguyễn Miên Man nghiêng mắt nhìn về phía thiếu niên còn đứng bên người mình.
"Chị làm đồ ăn xem rất thú vị, em muốn nhìn một chút món ngon như vậy là làm bằng cách nào." Văn Thần Húc hướng cô nở nụ cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, ngay sau đó như là đột nhiên nhớ tới hỏi, "Đúng rồi, em có thể ở chỗ này xem không?"
Thiếu niên ngoan ngoãn, xinh đẹp, nói chuyện lại dễ nghe luôn là làm người thích, Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu, thuận tay từ nồi niêu múc cho hắn một chén canh.
"Thơm quá, cảm ơn chị gái nhỏ." Hắn thổi chén canh nóng hầm hập nhấp một ngụm, hai mắt sáng ngời, "Ngon, đây là canh gì?"Nguyễn Miên Man cười nói: "Canh nấm Long Tĩnh."
Nguyễn Miên Man cũng không có nặng bên này nhẹ bên kia, lúc anh đi, cũng gói cho anh một hộp bánh nhân thịt.Tiễn bọn họ rời đi, cô đem chén đũa thu thập sạch sẽ, cầm gậy trêu mèo chơi với Quả Quýt Nhỏ ngoài cửa.
"Cô chủ nhỏ, đang chơi với mèo sao?"
Nguyễn Miên Man nghe được thanh âm ngẩng đầu, liền nhìn thấy Triệu Hữu Vi với vẻ mặt tươi cười đi tới.
"Vâng."
Cô đáp lời đứng lên, không nghĩ tới Quả Quýt Nhỏ cũng đuổi theo gậy trêu mèo trong tay cô nhảy dựng lên.
"Ha ha! Mèo nhà cô cũng thật lợi hại, nhảy thật cao, dáng người rơi xuống cũng soái khí." Triệu Hữu Vi vỗ tay nói.
Nguyễn Miên Man đoán hắn vô duyên vô cớ khẳng định sẽ không tới đây, thấy hắn chỉ khen Quả Quýt Nhỏ, chủ động hỏi: "Anh tới đây có việc gì sao?"
Triệu Hữu Vi không trực tiếp trả lời, mà là hỏi lại: "Ngài hôm nay không bận đi? Không cần cùng Tư tổng ra ngoài đi chơi phải không?"
Thấy hắn còn dùng cả kính ngữ, Nguyễn Miên Man lắc đầu.Triệu Hữu Vi thấy vậy, yên lòng, trên mặt tươi cười càng tha thiết thêm hai phân: "Vậy có thể phiền toái ngài hôm nay chịu mệt một chút, lại làm yến tiệc giống lần trước được không?"
Hắn cũng coi như khách quen kiêm khách hàng lớn trong tiệm, thấy hắn khách khí như vậy, Nguyễn Miên Man nghĩ dù sao cũng nhàn rỗi, do dự hai giây rồi vẫn đồng ý.
"Cảm ơn cô chủ nhỏ, co cần nguyên liệu nấu ăn nào tôi cho người đưa tới." Triệu Hữu Vi nói.
Mấy ngày nay nghỉ ngơi, trong tiệm xác thật không còn nguyên liệu nấu ăn, Nguyễn Miên Man nói: "Nguyên liệu tự nhiên là căn cứ vào món ăn mà anh muốn ăn."
"Đồ ăn địa khái giống lần trước là được, bất quá hôm nay khả năng cao là nhiều người tới hơn, phiền toái cô làm nhiều hơn năm, sáu món."
Triệu Hữu Vi sau khi nói xong, hai người tiến vào trong tiệm, Nguyễn Miên Man lấy ra giấy bút cùng hắn thương lượng tốt, liệt kê một danh sách cho hắn.Hắn cầm tờ giấy nói lời cảm tạ liền rời đi trước, Nguyễn Miên Man một lần nữa ngồi ở cửa chơi với mèo.
Bữa tiệc lần này thời gian so với lần trước sớm hơn một ít, 6 giờ buổi chiều bắt đầu.Chờ có người đem nguyên liệu nấu ăn đưa tới, Nguyễn Miên Man liền tiến vào trong phòng bếp chuẩn bị làm trước mấy món tốn nhiều thời gian.
Lúc cô mới vừa xuyên qua, mang theo tâm lý có vài phần lừa mình dối người, cảm thấy mình không thích nấu ăn, mặc dù mở cửa hàng này, cũng là vì thay nguyên thân trả nợ.Lúc này, buông chút khúc mắc cô nhìn nguyên liệu nấu ăn phong phú trên mặt bàn, bỗng nhiên phát hiện —— quả nhiên cô vẫn thích nấu ăn. . Truyện Điền Văn
Nguyễn Miên Man lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu xử lý lần lượt các nguyên liệu nấu ăn.Đem các nguyên liệu cần ướp, rửa, cắt xử lý tốt xong, cô ăn bữa trưa đơn giản rồi lên lầu ngủ một hồi.
Hơn nửa giờ sau, cô lại lần nữa vào phòng bếp, lúc này mới chính thức bắt đầu nấu ăn.Khi cô bắt đầu nấu ăn, từng đợt mùi hương theo cửa sổ cùng cửa chính bay ngoài, làm người đi ngang qua người thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
"Đông Đông hôm nay không phải đóng cửa hàng nghỉ ngơi sao? Như thế nào lại làm đồ ăn rồi? Quả thực thèm chết người mà!"
"Vô nghĩa, không mở cửa hàng còn không làm cơm chính mình ăn sao?"
"Lúc này cũng chưa tới giời cơm mà......"Nước miếng thật sự chảy ra, bọn họ nghị luận vài câu, vội rời khỏi ngõ nhỏ.
Chưa tới 6 giờ, một đám người già trẻ, lớn bé quần áo nghiêm chỉnh tiến vào hẻm Hồ Lô, làm mấy ông lão, bà lão ngồi ở đầu hẻm không khỏi chú ý.
"Sẽ không phải lại là khách hàng nhà Đông Đông chứ?"
"Chắc vậy, rốt cuộc ngõ nhỏ cũ nát của chúng ta, cũng chỉ có cửa hàng nhà con bé hấp dẫn người tới."
"Lúc trước chị Nguyễn đi, tôi còn lo lắng cho con bé, không nghĩ tới nó có bản lĩnh như vậy, thế nhưng đem cửa hàng buôn bán đến phạt đạt."
"Ai nói không phải đâu, lúc trước ai có thể nghĩ đến hôm nay, ông lão nhà tôi còn luôn nói đáng tiếc cho con bé, nhưng hiện tại xem đi?"
"Đúng vậy, cửa hàng nhà con bé buôn bán tốt, làm ngõ cũ của chúng ta lại bừng sức sống một lần nữa, hiện tại so với trước kia đúng là quá náo nhiệt, hơn nữa, không biết có phải có nhiều người ra vào hơn hay không, nghe nói ngõ nhỏ chúng ta muốn lắp đèn đường."
"Đâu chỉ có vậy, bà không phát hiện, hiện tại ở đầu hẻm bán đồ ăn, bán trái cây cũng dễ hơn sao? Những người trẻ tuổi đó lại đây ăn cơm đều rát tốt bụng, đi ngang qua hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ mua một chút."
"Đúng vậy, lần trước tôi ở đầu hẻm bán dưa chuột, thấy trời mưa liền lấy cái bao nilon ra đựng chuẩn bị về nhà, kết quả có anh thanh niên từ trong ngõ đi ra trực tiếp mua toàn bộ dưa chuột của tôi."
Vốn là một việc thiện ấm lòng, nhưng bà lão vừa nói xong, chung quanh lại có mấy ông lão cười rộ lên,"Ha ha ha ha......"
Bà lão tức khắc không cao hứng: "Cậu thanh niên có lòng tốt như vậy, có cái gì buồn cười?"
"Không phải, bà không biết sao? Những thứ khác của chúng ta không đề cập tới, dưa chuột là bán tốt nhất, bởi vì Đông Đông làm nộm dưa chuột rất ngon, rất nhiều người lo lắng trong tiệm đã bán hết nộm dưa chuột, đều thích tự mang dưa chuột qua tìm con bé làm."
"Bà không biết rồi, còn có người bán thức ăn ở chợ bên kia, cố ý kéo một xe ba bánh dưa chuột chạy đến đầu hẻm bán đấy."
Bên kia, đoàn người Triệu Hữu Vi đã tới tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
"Thơm quá a!" Một thiếu niên ước chừng mười sáu bảy tuổi vừa đến cửa liền nhịn không được nhẹ thốt lên.
Cảm thán xong, thiếu niên có khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo hướng Triệu Hữu Vi nói: "Triệu nhị ca, anh thật tệ nha, thế nhưng lần trước không gọi em tới đây ăn."
Triệu Hữu Vi cảm thấy cạn lời, nói: "Lần trước em căn bản không ở thành phố A, làm sao mà gọi em?"
"Dùng di động gọi chứ sao, em có thể trực tiếp bay tới." Thiếu niên nói.
Triệu Hữu Vi trợn mắt: "Anh Văn mau quản em trai anh."
Lúc này đây, trừ bỏ sáu người lần trước, còn có thêm một ông lão, thiếu niên vừa rồi mở miệng cùng một người thanh niên nữa.
Máy ông lão không để ý tới bọn tiểu bối tranh chấp nếu không ảnh hưởng toàn cục, đi thẳng vào trong cửa hàng.Triệu Hữu Vi thấy vậy, cũng lười để ý tới thằng nhóc bị chiều hư, đi theo vào trực tiếp vào phòng bếp.
"Đồ ăn đã làm tốt một phần, chính anh bưng ra một chút được không?" Nguyễn Miên Man quay đầu nhìn đến hắn liền nói.
Triệu Hữu Vi hít sâu một hơi, không nhịn xuống cầm lấy chiếc đũa ăn trước một miếng thịt anh đào.
"Vẫn là cô nấu ngon, lần trước tôi đi nhà hàng cũng gọi một phần thịt anh đào, hoàn toàn không có vị anh đào, thật là một chút cũng không chính tông."
Nguyễn Miên Man thật ra biết, thịt anh đào lưu truyền đến nay, nguyên liệu bên trong trên cơ bản đã không còn dùng tới anh đào, mà là lấy hồng khúc tạo màu, nhìn giống nhau mà vị không giống, bởi vậy thay đồng nghiệp giải thích: "Chỉ là cách làm bất đồng mà thôi."
Triệu Hữu Vi gật gật đầu, dưới sự chỉ đạo của cô, dùng khay bưng chân vịt ngâm, nộm dưa chuột, đậu phộng rang, ngó sen dấm đường, thịt thỏ trần bì mang ra trước.
Người nhiều, giữa nhà chính ba cái bàn vuông trực tiếp kê sát nhau tạo thành dãy bàn, Triệu Hữu Vi đem đồ ăn đặt tới trên bàn, mọi người ngửi hương thơm, cũng không ai quan tâm vì sao hắn lại tự bê đồ ăn ra, không nói hai lời trực tiếp cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.
"Thịt thỏ này không tồi." Ông Triệu ăn một ngụm thịt thỏ trần bì, liên tục gật đầu.
Thịt thỏ trần bì, tên như ý nghĩa tất nhiên là có trần bì, ngoài ra còn cho thêm hoa tiêu, gừng...... Có gia vị sơ chế qua, chờ làm xong, một chút mùi tanh đều không có, bên ngoài dẻo dai bên trong non mịn, còn mang theo chút mùi hương đặc trưng của trần bì, đặc biệt kích thích vị giác.
Ông Nhậm lại gắp trước một cái chân vịt ngâm lần trước đã ăn qua, cảm thấy vẫn mỹ vị trước sau như một.
So với máy ông lão nhấm nháp từ từ thưởng thức, những người trẻ tuổi cầm chiếc đũa mỗi món ăn trên bàn đều nếm một lần.Đặc biệt là người nhỏ tuổi nhất, càng là ăn đến hình tượng cũng không cần, tay trái cầm thịt thỏ, tay phải còn cầm một cái chân vịt.Đương nhiên, người lớn lên đẹp, dù ăn như vậy cũng không có vẻ thô lỗ.
Triệu Hữu Vi thấy chính mình cực cực khổ khổ mang ra, bọn họ hỏi cũng không hỏi một tiếng liền bắt đầu ăn, không cao hứng nói: "Mấy ông thì thôi không tính, mấy người còn muốn làm đại gia à? Bên trong còn có rất nhiều đồ ăn, mau cùng tôi vào bưng thức ăn đi!"
Một ngụm thịt thỏ một ngụm chân vịt, thiếu niên yên lặng ở trong lòng cảm thán, không nghĩ tới cửa hàng này cũ nát lại ăn ngon như vậy, nghe được từ mấu chốt "Bên trong còn có rất nhiều đồ ăn" lập tức đứng dậy nói: "Em đi theo anh!"
Triệu Hữu Vi nhìn hắn tay phải còn cầm đôi đũa tay trái cầm chân vịt, chỉ vào tay hắn nói: "Em đem chiếc đũa đặt xuống trước."
Thiếu niên mới không thèm để ý tới hắn, từ ghế bước ra liền đi thẳng đến phòng bếp.
"Này! Văn Thần Húc!" Triệu Hữu Vi vừa thấy tư thế này của nó liền đoán được, nào muốn hỗ trợ, rõ ràng là chuẩn bị đi ăn vụng.
Kêu một tiếng không phản ứng, Triệu Hữu Vi quay đầu nhìn về phía anh trai hắn: "Anh Văn, anh mặc kệ không quản nó?"
Anh Văn gắp lên một viên đậu phộng, nhai kỹ nuốt chậm sau mới ngẩng đầu dùng ánh mắt ý bảo một chút ông lão nhà mình bên cạnh, tỏ vẻ có ông ở đây chính mình quản không được.
Cho Triệu Hữu Vi một ánh mắt thương mà không giúp gì, anh Văn cúi đầu tiếp tục ăn.Mới mấy món ăn mà thôi có thể là mấy người ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, thật là không tiền đồ!
Triệu Hữu Vi đảo qua hắn cùng hai thanh niên khác, chửi thầm một câu, xoay người hướng phòng bếp đi.
Không có biện pháp, tiệc là hắn tìm cô chủ nhờ cậy, cũng không thể để mặc cô trong phòng bếp tự xoay sở.Xoay người, vừa rồi còn chửi thầm người khác không tiền đồ, hắn liền giơ tay lau khóe miệng, sau đó mới bước vào phòng bếp.
"Tôi nói......"
Triệu Hữu Vi vốn dĩ định cảnh cáo tên nhóc kia an phận một ít, chớ chọc bực đầu bếp làm mọi người đều không có cơm ăn, kết quả vào trong phòng bếp liền thấy, hắn thế nhưng không quấy rối bên trong cũng không ăn vụng, mà là tỏ vẻ ngoan ngoãn đứng cạnh bệ bếp.
Đây vẫn là tiểu bá vương nhà họ Văn, bị sủng đến vô pháp vô thiên sao?Triệu Hữu Vi xoa xoa hai mắt, thấy hắn vẫn là một bộ dạng ngoan ngoãn, tức khắc cảm thấy đôi mắt mình muốn mù!
"Oa! Chị gái nhỏ thật là lợi hại quá!" Thiếu niên trắng nõn tinh xảo, thanh âm trong trẻo, xưng hô "Chị gái nhỏ" như vậy từ trong miệng hắn thốt ra, không những không buồn nôn, ngược lại lộ ra vài phần thân cận.
Oa! Em trai đây là chuyện gì vậy!Triệu Hữu Vi ngơ ngẩn đi qua, vẻ mặt nghiên cứu nhìn hắn.
Chú ý tới tầm mắt của hắn, Văn Thần Húc nghiêng mắt trừng hắn một cái, nâng lên cằm chỉ chỉ đồ ăn bên cạnh cho hắn mau bưng ra ngoài.
Đúng, quả nhiên vẫn là thiếu niên nghịch ngợm mà mình biết!
Triệu Hữu Vi khẳng định xong, trừng hắn một cái: "Không phải nói vào hỗ trợ bưng thức ăn sao? Em đứng đay tỏ vẻ ngoan ngoãn làm gì?"
Văn Thần Húc nhe răng trừng mắt mà dùng biểu tình cảnh cáo Triệu Hữu Vi, ngữ khí ngoan mềm nói: "Triệu nhị ca anh nói cái gì vậy? Em định ở chỗ này xem chị gái nhỏ nấu ăn, anh mau bưng ra đi."
Mẹ nó có bệnh đi!Vốn cũng không trông cậy vào hắn hỗ trợ, Triệu Hữu Vi lười lại để ý đến hắn, đem món ăn trên mặt bàn thượng bưng đi.
"Cậu không ra ăn cơm sao?"
Chờ Triệu Hữu Vi rời khỏi đây, Nguyễn Miên Man nghiêng mắt nhìn về phía thiếu niên còn đứng bên người mình.
"Chị làm đồ ăn xem rất thú vị, em muốn nhìn một chút món ngon như vậy là làm bằng cách nào." Văn Thần Húc hướng cô nở nụ cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, ngay sau đó như là đột nhiên nhớ tới hỏi, "Đúng rồi, em có thể ở chỗ này xem không?"
Thiếu niên ngoan ngoãn, xinh đẹp, nói chuyện lại dễ nghe luôn là làm người thích, Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu, thuận tay từ nồi niêu múc cho hắn một chén canh.
"Thơm quá, cảm ơn chị gái nhỏ." Hắn thổi chén canh nóng hầm hập nhấp một ngụm, hai mắt sáng ngời, "Ngon, đây là canh gì?"Nguyễn Miên Man cười nói: "Canh nấm Long Tĩnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.