Chương 112
Tô Hương Lan Sắc
24/06/2021
Hắn đang chuẩn bị nói "Vậy tôi đi thử xem", bỗng nhiên nhìn đến người
đàn ông đang đi tới từ đối diện, đồng tử hơi co lại, theo bản năng đẩy
những người khác sang bên cạnh.
Tư Cảnh Lâm bởi vì hành động của hắn mà liếc mắt qua một cái, tiếp tục đi về phía trước.
"Lão Trần cậu làm gì thế?"
Chờ bóng dáng người đàn ông xa lạ khí chất bất phàm biến mất trong hẻm nhỏ, Lý tiên sinh thu hồi ánh mắt nói.
"Đó là người lãnh đạo đứng đầu của tôi!" Lão Trần vỗ ngực nói.
"Trời ơi! Vừa rồi là tổng giám đốc tập đoàn Bách Xuyên?" Mai Vãn phản ứng lại đầu tiên, khiếp sợ nói.
Lão Trần gật đầu xác nhận, những người khác cũng kinh ngạc: "Một ông chủ lớn như vậy vì sao lại đến địa phương hẻo lành này?"
Lão Trần cũng rất tò mò, đã lặng lẽ quay lại đi theo ông chủ.Những người khác thấy vậy, đều quay lại đi theo hắn.
"Nguyên lai đàn ông mấy người cũng nhiều chuyện như vậy." Mai Vãn cùng ông xã đi sau cùng, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Kỳ thật ở nhìn thấy vị tổng giám đốc kia đi vào hẻm nhỏ, bọn họ đã đoán được anh có khả năng là đi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.Nhưng mà bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, vị tổng tài này lại có quan hệ không bình thường cùng chủ tiệm.
Từ xa nhìn thấy đôi nam nữ đứng ở cửa tiệm nói nói cười cười, sau đó cũng nhau đi vào trong tiệm, mọi người sôi nỗi vỗ vai lão Trần tỏ vẻ an ủi.
Lão Trần ngược lại cảm thấy may mắn: "Còn may phát hiện sớm, bằng không sợ là muốn thành kẻ thất nghiệp."
Thấy hắn cũng không khổ sở, mọi người yên lòng, một bên tiếp tục đi ra bên ngoài một bên nói chuyện.
Dù sao cũng là chuyện của người khác, bát quái vài câu, đề tài của bọn họ lại chuyển tới những món ăn hôm nay, đều cảm thấy một bàn này là yến tiệc ngon nhất họ được ăn trong đời.
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.Kỳ nghỉ 01/05 qua đi, số lần Tư Cảnh Lâm tới trong tiệm ăn cơm rõ ràng tăng lên nhiều, Nguyễn Miên Man ngay từ đầu còn nghĩ gần đây công việc của anh không bận rộn như trước nữa, hiện tại, đã có thói quen anh thường xuyên tới đây.
"Lần sau không cần mang mấy thứ này nữa đâu." Nguyễn Miên Man thấy anh lại mang theo trà sữa cùng bánh kem cho mình, không biết nói cái gì mới tốt.
"Nhà ăn công ty có, lúc đi liền thuận tiện mang theo."
Tư Cảnh Lâm nói xong, nhìn thấy trên người cô còn mặc một cái tạp dề màu hồng nhạt, quấn chặt lại làm vòng eo càng thêm tinh tế, dời tầm mắt đi mới hỏi: "Vừa bận xong?"
"Dạ, hôm trước không phải đã nói cùng anh, hôm nay có khách hàng quen đặt bàn yến tiệc sao? Bọn họ mới vừa rời đi." Nguyễn Miên Man nói xong, mờ anh vào tiệm, "Anh còn chưa có ăn cơm đi? Mỗi loại đồ ăn em đều cố ý làm nhiều một ít, đang chuẩn bị gọi anh cùng ông Ngô lại đây ăn cơm chiều."
"Ngày hôm qua ông cùng mấy ông bạn đi khu nghỉ dưỡng Nông Gia Nhạc chơi, hình như còn chưa có trở về." Tư Cảnh Lâm cùng cô vào trong tiệm, thập phần tự nhiên mà đem trà sữa cùng bánh kem trong tay bỏ vào tủ lạnh.
"Đúng rồi, buổi sáng ngày hôm qua lsuc đi ông Ngô cũng nói với em rồi." Nguyễn Miên Man nói xong, nhìn đến động tác của anh lại nhớ tới, "Nhà ăn công ty anh còn có trà sữa cùng bánh kem sao?"
Tư Cảnh Lâm gật đầu nói: "Có khu đồ ngọt chuyên môn cung cấp cho nhân viên món tráng miệng cùng trà chiều."
Nguyễn Miên Man "Oa" một tiếng, cảm thấy phúc lợi công ty của anh thật đúng là không tồi.Chu Linh nhìn thấy anh lại đây, đứng dậy chào hỏi.
Tư Cảnh Lâm hơi hơi gật đầu xem như đáp lại.
"Chị Chu xong việc rồi vậy chúng ta hiện tại bắt đầu ăn cơm đi." Nguyễn Miên Man nhìn Chu Linh nói.
Trên thực tế hiện tại các cô đều không đói, rốt cuộc vừa mới ăn không ít tôm hùm đất cùng Coca, bất quá Nguyễn Miên Man nghĩ giờ này Tư Cảnh Lâm hẳn là đói bụng, vẫn quyết định hiện tại ăn cơm chiều.
Chu Linh lắc đầu nói: "Không được, hai người ăn đi, giáo viên mầm non An An bảo con bé chuẩn bị giày trăng, tất trắng, đến lúc biểu diễn ngày hội 01/06 cần dùng, chị hiện tại muốn mang con bé đi mua."
An An đã sớm đến tuổi đi nhà trẻ, vốn là chuẩn bị học kỳ sau lại đưa bé đi, bất quá bà Vương mang bé tới khu phụ cận nhà trẻ chơi vài lần, thấy con bé không bài xích, còn muốn đi nhà trẻ chơi, dứt khoát cho con bé vào xếp lớp đi học.
Nguyễn Miên Man cũng nhìn ra, lúc chị Chu ở trước mặt Tư Cảnh Lâm có chút không được tự nhiên, hơn nữa chị mới vừa ăn tôm hùm đất còn không đói bụng, cũng không một hai phải phải giữ chị lại, mà để chị gói mấy món ăn mang về.
Tiễn chị Chu đi, Nguyễn Miên Man quay đầu nói với Tư Cảnh Lâm: "Anh Cảnh Lâm anh đi rửa cái tay là có thể ăn cơm."
"Được." Tư Cảnh Lâm đi tới cái bồn bên cạnh rửa tay, tầm mắt lại không tự chủ được dừng ở cô gái bên cạnh đang mở ra nồi lẩu điện múc canh.
Cô hôm nay mặc một thân váy màu lam nhạt, hợp với tạp dề hồng nhạt thanh nhã, lúc này nửa cúi đầu, một sợi tóc dơi xuống dừng ở bên gương mặt cô, thoạt nhìn ôn nhu lại xinh đẹp.Nguyễn Miên Man đem canh múc ra tô, Tư Cảnh Lâm lau khô tay chủ động bưng tô canh ra ngoài.
Hai người cùng nhau qua lại mấy lượt, trên bàn đã được xếp đầy, có thăn bò năm màu, tôm tỳ bà, thịt thỏ trần bì, cá chiên giòn, thịt lưng bao, khổ qua xào, cùng với một phần Bách điểu triều phượng không có "Phượng".
"Lần sau làm riêng một phần hoàn chỉnh Bách điểu triều phượng cho anh ăn." Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Miên Man múc một chén canh cho anh, mang theo vài phần ngượng ngùng nói.
"Đã rất phong phú rồi." Tư Cảnh Lâm tiếp nhận chén thổi, uống một ngụm canh, lại nhìn về phía cô, "Hương vị rất ngon."
Nguyễn Miên Man nghe vậy, môi cong lên cũng múc một chén canh cho chính mình: "Vậy anh ăn nhiều một chút."
"Được."
Ngày thường trong tiệm luôn luôn rất náo nhiệt, Tư Cảnh Lâm rất ít có lúc ở riêng cùng cô ăn cơm, lúc này cảm giác thập phần không tồi, vốn dĩ canh đã rất ngon, rơi vào trong miệng anh hiện tai chẳng khác gì quỳnh tương ngọc dịch.
Thẳng đến khi giải quyết xong chén canh cô tự múc cho mình, Tư Cảnh Lâm mới bắt đầu ăn những món khác.
Tay nghề của cô tự nhiên không có gì để nói, mỗi loại đồ ăn đều đặc biệt ngon.
Tư Cảnh Lâm mỗi món đều ăn qua một lần, bỗng nhiên phát hiện cô cũng không ăn gì mấy, không khỏi dừng lại chiếc đũa: "Em vì sao lại không ăn?"
"Buổi chiều ăn nhiều tôm hùm đất, hiện tại em còn không thấy đói." Nguyễn Miên Man nói xong, buông chén đứng dậy, "Đúng rồi, trong phòng bếp còn có tôm hùm đất."
Cô nói xong, chạy đến phòng bếp đem tôm hùm đất trong nồi múc ra.
"Bọn họ đều nói em làm tôm hùm đất ăn rất ngon, anh cũng nếm thử xem." Lúc trước đến ốc đồng anh cũng ăn, Nguyễn Miên Man cũng không lo lắng anh sẽ không ăn tôm hùm đất.
Tư Cảnh Lâm nhìn đĩa tôm hùm đất cay rát tiên hương nói: "Thoạt nhìn cũng biết ăn ngon."
"Anh muốn ăn mì không? Buổi chiều nhóm khách kia còn dùng sốt tôm trộn mì ăn, xem bọn họ ăn tựa hồ khá tốt." Nguyễn Miên Man lại nhớ tới.
Tư Cảnh Lâm tức khắc lộ ra vài phần bất đắc dĩ: "Lần sau đi, mấy món trên bàn còn chưa ăn hết."Nguyễn Miên Man nhìn một đống đồ ăn trên bàn, nghĩ đến mình trên cơ bản ăn không ăn cái gì, đều một mình anh ăn, lại làm thêm mì cho anh, thực sự có cảm giác đang chăm heo, không khỏi nhấp môi cười rộ lên.
"Cười cái gì?" Tư Cảnh Lâm nhìn mi mắt cô cong cong, đã bị lây nhiễm mang ra một ít ý cười.
Nguyễn Miên Man lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa gắp anh một con tôm tỳ bà: "Anh ăn nhiều một chút."
Tư Cảnh Lâm nhìn tôm trong chén, đáy mắt lộ ra vài phần vui vẻ, ngay sau đó gắp một ít thăn bò cho cô: "Em cũng ăn thêm một ít."
"Em thật sự ăn không vô, anh đừng gắp cho em nữa." Nguyễn Miên Man nói xong, ăn luôn thăn bò trong chén, buông chiếc đũa tiếp tục ăn canh.
So với chén canh cô múc cho Tư Cảnh Lâm, bên trong tràn đầy chân giò hun khói, sủi cảo, trứng cút, chén canh của cô chính là canh suông, bên trong nguyên liệu gì cũng không có, thanh triệt kim hoàng, uống lên thơm ngát ngon miệng.
Tư Cảnh Lâm thấy cô xác thật ăn không vô, cũng không cưỡng cầu nữa.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, một ngụm có, một ngụm không uống canh Nguyễn Miên Man không thể tránh né nhìn về phía người đối diện.Anh ăn thập phần đẹp mắt, không nhanh không chậm lộ ra ưu nhã, bất quá có lẽ lúc ăn thật sự chuyên chú nghiêm túc, cho người ta một loại cảm giác cơm anh ăn rất ngon.
Nguyễn Miên Man vốn dĩ xác thật không đói, nhìn anh ăn, ngửi mùi hương tôm hùm đất, không nhịn được lặng lẽ nhúp một con.
Ngâm một đoạn thời gian, tôm hùm đất càng thêm ngon miệng, lột ra vỏ tôm, thịt tôm vốn trắng nõn đều đã nhiễm một tầng sốt hồng hồng, ăn lên càng thêm ngon miệng.Cô ăn xong con tôm này, cầm lấy một tờ khăn giấy lau lau tay, sau đó dùng giấy che lại vỏ tôm trên bàn, mang chút cảm giác hủy thi diệt tích.
Tôm hùm đất xào cay rất gây nghiện, cô vốn dĩ chỉ định ăn một con, nhưng mà không bao lâu, rồi lại nhịn không được lại lần nữa nhúp lên một con khác.
Tư Cảnh Lâm đối với thức ăn trên bàn thực cảm thấy hứng thú, nhưng nếu so sánh cùng người nấu, hiển nhiên vẫn là người càng tốt hơn.Bởi vậy, toàn bộ quá trình anh đều nhìn cô gái đối diện, tự cho là không bị anh phát hiện, lặng lẽ từ trong đĩa nhúp một con, lại một con tôm hùm đất.
Đương nhiên, vốn dĩ cô quang minh chính đại ăn cũng không có gì, cố tình động tác tay chân nhẹ nhàng, còn đem vỏ tôm giấu dưới khăn giấy, cực kỳ giống mèo con ăn vụng, rất đáng yêu làm đáy mắt Tư Cảnh Lâm đều tràn ra ý cười.
Nguyễn Miên Man sở dĩ ăn tôm hùm đất như đang ăn vụng, một cái là cảm thấy mình hôm nay đã ăn rất nhiều, không nên ăn tiếp, thứ hai là phía trước mới nói với anh mình ăn không vô, không muốn tự vả mặt.
Bất quá tôm hùm đất xào cay thật sự rất nghiện, cô mỗi lần đều ở trong lòng nói ăn một con cuối cùng, lại luôn là dừng không được.
Thật sự một con cuối cùng!Lại nhặt lên một con tôm hùm đất, cô nhìn hai tờ khăn giấy đều che không được vỏ tôm, tự nói với chính mình.
Nhưng mà chờ ăn xong "con cuối cùng" này, cô còn chưa có đã ghiền.Tư Cảnh Lâm nhìn cô trông mong mà nhìn đĩa tôm hùm đất trên bàn, rõ ràng còn muốn ăn lại cưỡng bách chính mình cúi đầu ăn canh, vừa buồn cười lại có chút không đành lòng.
Vì thế, chờ Nguyễn Miên Man uống xong chén canh, mấy cái đuôi tôm hoàn chỉnh rơi vào trong chén cô.
Ơ?
Cô nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy người đối diện nhặt một con tôm hùm đất lên đang lột vỏ, mà trong tầm tay anh đã có mấy cái vỏ tôm.
Trên mặt Nguyễn Miên Man bỗng nhiên có chút nóng, hòa hoãn một giây mới mở miệng: "Chính anh ăn đi, em hôm nay đã ăn rất nhiều rồi."
"Một cân tôm lột ra cũng không có bao nhiêu thịt, ngẫu nhiên ăn nhiều một chút cũng không sao." Tư Cảnh Lâm nhìn ra, lấy sức ăn của cô, "Thật nhiều" phỏng chừng cũng không được bao nhiêu, khó có món mà cô thích, ngẫu nhiên phóng túng một lần cũng không sao.
Anh nói xong, lại đem thịt tôm trong tay để vào trong chén cô.
"Em tự mình lột." Nguyễn Miên Man vội nói.
Tư Cảnh Lâm sau khi gật đầu, lại lột một con đưa vào trong miệng mình, phát hiện hương vị xác thật rất ngon, trách không được cô thích.
Nguyễn Miên Man ăn luôn thịt tôm trong chén, đại khái là có anh nói an ủi, buông chiếc đũa, quang minh chính đại ăn tôm.
Tư Cảnh Lâm ngay từ đầu đều chỉ ăn miếng thị ở đuôi tôm, chờ phát hiện cô còn đem càng tôm ăn luôn, cũng học theo.
Một giờ sau, một đĩa tôm hùm đất lớn bị hai người giải quyết hầu như không còn, những món khác trên bàn cũng bị Tư Cảnh Lâm giải quyết, chỉ còn dư lại không ít canh.
Nguyễn Miên Man phát hiện, lo lắng mà nhìn anh: "Anh Cảnh Lâm, anh có bị no quá không? Hay em nấu nước sơn tra cho anh nhé?"
Nếu là ngày xưa cũng liền thôi, hiện giờ đã phát hiện tâm ý của mình, cho nên anh vẫn có giữ hình tượng: "Không cần."
Lúc này, bên ngoài trời đã tối, hai người ngồi nói chuyện phiếm một lát, Tư Cảnh Lâm tuy rằng có chút luyến tiếc, nhưng cũng nên đi rồi.
Nguyễn Miên Man nguyên bản chuẩn bị đi tiễn anh, Tư Cảnh Lâm lại không cho: "Không cần đưa, em trực tiếp đem cửa chính khóa chặt đi."
"Vậy anh đi chậm một chút, trên đường cẩn thận." Nguyễn Miên Man đứng ở cạnh cửa nói.
Tư Cảnh Lâm nghe được lời này, nhìn cô bé ngoan ngoãn, bỗng nhiên lại có chút không muốn đi."Gần đây luyện chữ sao? Luyện như thế nào rồi?"
Nguyễn Miên Man gần đây thật đúng là không luyện chữ tốt, nghĩ đến tựa hồ còn thiếu anh một bức chữ, tức khắc có chút chột dạ.
Cô hơi rũ hai mắt, nhẹ giọng nói: "Còn chưa có luyện tốt, chờ luyện thêm chút nữa liền viết chữ cho anh."
Tư Cảnh Lâm nhìn đến lông mi cô bé vừa đen vừa dài giống như cánh bướm trên dưới tung bay, đoán được gần đây chắc là cô không rảnh luyện chữ, cố tình hỏi: "Là dùng câu thơ anh muốn để luyện sao?""Dạ"
Tư Cảnh Lâm bởi vì hành động của hắn mà liếc mắt qua một cái, tiếp tục đi về phía trước.
"Lão Trần cậu làm gì thế?"
Chờ bóng dáng người đàn ông xa lạ khí chất bất phàm biến mất trong hẻm nhỏ, Lý tiên sinh thu hồi ánh mắt nói.
"Đó là người lãnh đạo đứng đầu của tôi!" Lão Trần vỗ ngực nói.
"Trời ơi! Vừa rồi là tổng giám đốc tập đoàn Bách Xuyên?" Mai Vãn phản ứng lại đầu tiên, khiếp sợ nói.
Lão Trần gật đầu xác nhận, những người khác cũng kinh ngạc: "Một ông chủ lớn như vậy vì sao lại đến địa phương hẻo lành này?"
Lão Trần cũng rất tò mò, đã lặng lẽ quay lại đi theo ông chủ.Những người khác thấy vậy, đều quay lại đi theo hắn.
"Nguyên lai đàn ông mấy người cũng nhiều chuyện như vậy." Mai Vãn cùng ông xã đi sau cùng, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Kỳ thật ở nhìn thấy vị tổng giám đốc kia đi vào hẻm nhỏ, bọn họ đã đoán được anh có khả năng là đi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.Nhưng mà bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, vị tổng tài này lại có quan hệ không bình thường cùng chủ tiệm.
Từ xa nhìn thấy đôi nam nữ đứng ở cửa tiệm nói nói cười cười, sau đó cũng nhau đi vào trong tiệm, mọi người sôi nỗi vỗ vai lão Trần tỏ vẻ an ủi.
Lão Trần ngược lại cảm thấy may mắn: "Còn may phát hiện sớm, bằng không sợ là muốn thành kẻ thất nghiệp."
Thấy hắn cũng không khổ sở, mọi người yên lòng, một bên tiếp tục đi ra bên ngoài một bên nói chuyện.
Dù sao cũng là chuyện của người khác, bát quái vài câu, đề tài của bọn họ lại chuyển tới những món ăn hôm nay, đều cảm thấy một bàn này là yến tiệc ngon nhất họ được ăn trong đời.
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.Kỳ nghỉ 01/05 qua đi, số lần Tư Cảnh Lâm tới trong tiệm ăn cơm rõ ràng tăng lên nhiều, Nguyễn Miên Man ngay từ đầu còn nghĩ gần đây công việc của anh không bận rộn như trước nữa, hiện tại, đã có thói quen anh thường xuyên tới đây.
"Lần sau không cần mang mấy thứ này nữa đâu." Nguyễn Miên Man thấy anh lại mang theo trà sữa cùng bánh kem cho mình, không biết nói cái gì mới tốt.
"Nhà ăn công ty có, lúc đi liền thuận tiện mang theo."
Tư Cảnh Lâm nói xong, nhìn thấy trên người cô còn mặc một cái tạp dề màu hồng nhạt, quấn chặt lại làm vòng eo càng thêm tinh tế, dời tầm mắt đi mới hỏi: "Vừa bận xong?"
"Dạ, hôm trước không phải đã nói cùng anh, hôm nay có khách hàng quen đặt bàn yến tiệc sao? Bọn họ mới vừa rời đi." Nguyễn Miên Man nói xong, mờ anh vào tiệm, "Anh còn chưa có ăn cơm đi? Mỗi loại đồ ăn em đều cố ý làm nhiều một ít, đang chuẩn bị gọi anh cùng ông Ngô lại đây ăn cơm chiều."
"Ngày hôm qua ông cùng mấy ông bạn đi khu nghỉ dưỡng Nông Gia Nhạc chơi, hình như còn chưa có trở về." Tư Cảnh Lâm cùng cô vào trong tiệm, thập phần tự nhiên mà đem trà sữa cùng bánh kem trong tay bỏ vào tủ lạnh.
"Đúng rồi, buổi sáng ngày hôm qua lsuc đi ông Ngô cũng nói với em rồi." Nguyễn Miên Man nói xong, nhìn đến động tác của anh lại nhớ tới, "Nhà ăn công ty anh còn có trà sữa cùng bánh kem sao?"
Tư Cảnh Lâm gật đầu nói: "Có khu đồ ngọt chuyên môn cung cấp cho nhân viên món tráng miệng cùng trà chiều."
Nguyễn Miên Man "Oa" một tiếng, cảm thấy phúc lợi công ty của anh thật đúng là không tồi.Chu Linh nhìn thấy anh lại đây, đứng dậy chào hỏi.
Tư Cảnh Lâm hơi hơi gật đầu xem như đáp lại.
"Chị Chu xong việc rồi vậy chúng ta hiện tại bắt đầu ăn cơm đi." Nguyễn Miên Man nhìn Chu Linh nói.
Trên thực tế hiện tại các cô đều không đói, rốt cuộc vừa mới ăn không ít tôm hùm đất cùng Coca, bất quá Nguyễn Miên Man nghĩ giờ này Tư Cảnh Lâm hẳn là đói bụng, vẫn quyết định hiện tại ăn cơm chiều.
Chu Linh lắc đầu nói: "Không được, hai người ăn đi, giáo viên mầm non An An bảo con bé chuẩn bị giày trăng, tất trắng, đến lúc biểu diễn ngày hội 01/06 cần dùng, chị hiện tại muốn mang con bé đi mua."
An An đã sớm đến tuổi đi nhà trẻ, vốn là chuẩn bị học kỳ sau lại đưa bé đi, bất quá bà Vương mang bé tới khu phụ cận nhà trẻ chơi vài lần, thấy con bé không bài xích, còn muốn đi nhà trẻ chơi, dứt khoát cho con bé vào xếp lớp đi học.
Nguyễn Miên Man cũng nhìn ra, lúc chị Chu ở trước mặt Tư Cảnh Lâm có chút không được tự nhiên, hơn nữa chị mới vừa ăn tôm hùm đất còn không đói bụng, cũng không một hai phải phải giữ chị lại, mà để chị gói mấy món ăn mang về.
Tiễn chị Chu đi, Nguyễn Miên Man quay đầu nói với Tư Cảnh Lâm: "Anh Cảnh Lâm anh đi rửa cái tay là có thể ăn cơm."
"Được." Tư Cảnh Lâm đi tới cái bồn bên cạnh rửa tay, tầm mắt lại không tự chủ được dừng ở cô gái bên cạnh đang mở ra nồi lẩu điện múc canh.
Cô hôm nay mặc một thân váy màu lam nhạt, hợp với tạp dề hồng nhạt thanh nhã, lúc này nửa cúi đầu, một sợi tóc dơi xuống dừng ở bên gương mặt cô, thoạt nhìn ôn nhu lại xinh đẹp.Nguyễn Miên Man đem canh múc ra tô, Tư Cảnh Lâm lau khô tay chủ động bưng tô canh ra ngoài.
Hai người cùng nhau qua lại mấy lượt, trên bàn đã được xếp đầy, có thăn bò năm màu, tôm tỳ bà, thịt thỏ trần bì, cá chiên giòn, thịt lưng bao, khổ qua xào, cùng với một phần Bách điểu triều phượng không có "Phượng".
"Lần sau làm riêng một phần hoàn chỉnh Bách điểu triều phượng cho anh ăn." Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Miên Man múc một chén canh cho anh, mang theo vài phần ngượng ngùng nói.
"Đã rất phong phú rồi." Tư Cảnh Lâm tiếp nhận chén thổi, uống một ngụm canh, lại nhìn về phía cô, "Hương vị rất ngon."
Nguyễn Miên Man nghe vậy, môi cong lên cũng múc một chén canh cho chính mình: "Vậy anh ăn nhiều một chút."
"Được."
Ngày thường trong tiệm luôn luôn rất náo nhiệt, Tư Cảnh Lâm rất ít có lúc ở riêng cùng cô ăn cơm, lúc này cảm giác thập phần không tồi, vốn dĩ canh đã rất ngon, rơi vào trong miệng anh hiện tai chẳng khác gì quỳnh tương ngọc dịch.
Thẳng đến khi giải quyết xong chén canh cô tự múc cho mình, Tư Cảnh Lâm mới bắt đầu ăn những món khác.
Tay nghề của cô tự nhiên không có gì để nói, mỗi loại đồ ăn đều đặc biệt ngon.
Tư Cảnh Lâm mỗi món đều ăn qua một lần, bỗng nhiên phát hiện cô cũng không ăn gì mấy, không khỏi dừng lại chiếc đũa: "Em vì sao lại không ăn?"
"Buổi chiều ăn nhiều tôm hùm đất, hiện tại em còn không thấy đói." Nguyễn Miên Man nói xong, buông chén đứng dậy, "Đúng rồi, trong phòng bếp còn có tôm hùm đất."
Cô nói xong, chạy đến phòng bếp đem tôm hùm đất trong nồi múc ra.
"Bọn họ đều nói em làm tôm hùm đất ăn rất ngon, anh cũng nếm thử xem." Lúc trước đến ốc đồng anh cũng ăn, Nguyễn Miên Man cũng không lo lắng anh sẽ không ăn tôm hùm đất.
Tư Cảnh Lâm nhìn đĩa tôm hùm đất cay rát tiên hương nói: "Thoạt nhìn cũng biết ăn ngon."
"Anh muốn ăn mì không? Buổi chiều nhóm khách kia còn dùng sốt tôm trộn mì ăn, xem bọn họ ăn tựa hồ khá tốt." Nguyễn Miên Man lại nhớ tới.
Tư Cảnh Lâm tức khắc lộ ra vài phần bất đắc dĩ: "Lần sau đi, mấy món trên bàn còn chưa ăn hết."Nguyễn Miên Man nhìn một đống đồ ăn trên bàn, nghĩ đến mình trên cơ bản ăn không ăn cái gì, đều một mình anh ăn, lại làm thêm mì cho anh, thực sự có cảm giác đang chăm heo, không khỏi nhấp môi cười rộ lên.
"Cười cái gì?" Tư Cảnh Lâm nhìn mi mắt cô cong cong, đã bị lây nhiễm mang ra một ít ý cười.
Nguyễn Miên Man lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa gắp anh một con tôm tỳ bà: "Anh ăn nhiều một chút."
Tư Cảnh Lâm nhìn tôm trong chén, đáy mắt lộ ra vài phần vui vẻ, ngay sau đó gắp một ít thăn bò cho cô: "Em cũng ăn thêm một ít."
"Em thật sự ăn không vô, anh đừng gắp cho em nữa." Nguyễn Miên Man nói xong, ăn luôn thăn bò trong chén, buông chiếc đũa tiếp tục ăn canh.
So với chén canh cô múc cho Tư Cảnh Lâm, bên trong tràn đầy chân giò hun khói, sủi cảo, trứng cút, chén canh của cô chính là canh suông, bên trong nguyên liệu gì cũng không có, thanh triệt kim hoàng, uống lên thơm ngát ngon miệng.
Tư Cảnh Lâm thấy cô xác thật ăn không vô, cũng không cưỡng cầu nữa.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, một ngụm có, một ngụm không uống canh Nguyễn Miên Man không thể tránh né nhìn về phía người đối diện.Anh ăn thập phần đẹp mắt, không nhanh không chậm lộ ra ưu nhã, bất quá có lẽ lúc ăn thật sự chuyên chú nghiêm túc, cho người ta một loại cảm giác cơm anh ăn rất ngon.
Nguyễn Miên Man vốn dĩ xác thật không đói, nhìn anh ăn, ngửi mùi hương tôm hùm đất, không nhịn được lặng lẽ nhúp một con.
Ngâm một đoạn thời gian, tôm hùm đất càng thêm ngon miệng, lột ra vỏ tôm, thịt tôm vốn trắng nõn đều đã nhiễm một tầng sốt hồng hồng, ăn lên càng thêm ngon miệng.Cô ăn xong con tôm này, cầm lấy một tờ khăn giấy lau lau tay, sau đó dùng giấy che lại vỏ tôm trên bàn, mang chút cảm giác hủy thi diệt tích.
Tôm hùm đất xào cay rất gây nghiện, cô vốn dĩ chỉ định ăn một con, nhưng mà không bao lâu, rồi lại nhịn không được lại lần nữa nhúp lên một con khác.
Tư Cảnh Lâm đối với thức ăn trên bàn thực cảm thấy hứng thú, nhưng nếu so sánh cùng người nấu, hiển nhiên vẫn là người càng tốt hơn.Bởi vậy, toàn bộ quá trình anh đều nhìn cô gái đối diện, tự cho là không bị anh phát hiện, lặng lẽ từ trong đĩa nhúp một con, lại một con tôm hùm đất.
Đương nhiên, vốn dĩ cô quang minh chính đại ăn cũng không có gì, cố tình động tác tay chân nhẹ nhàng, còn đem vỏ tôm giấu dưới khăn giấy, cực kỳ giống mèo con ăn vụng, rất đáng yêu làm đáy mắt Tư Cảnh Lâm đều tràn ra ý cười.
Nguyễn Miên Man sở dĩ ăn tôm hùm đất như đang ăn vụng, một cái là cảm thấy mình hôm nay đã ăn rất nhiều, không nên ăn tiếp, thứ hai là phía trước mới nói với anh mình ăn không vô, không muốn tự vả mặt.
Bất quá tôm hùm đất xào cay thật sự rất nghiện, cô mỗi lần đều ở trong lòng nói ăn một con cuối cùng, lại luôn là dừng không được.
Thật sự một con cuối cùng!Lại nhặt lên một con tôm hùm đất, cô nhìn hai tờ khăn giấy đều che không được vỏ tôm, tự nói với chính mình.
Nhưng mà chờ ăn xong "con cuối cùng" này, cô còn chưa có đã ghiền.Tư Cảnh Lâm nhìn cô trông mong mà nhìn đĩa tôm hùm đất trên bàn, rõ ràng còn muốn ăn lại cưỡng bách chính mình cúi đầu ăn canh, vừa buồn cười lại có chút không đành lòng.
Vì thế, chờ Nguyễn Miên Man uống xong chén canh, mấy cái đuôi tôm hoàn chỉnh rơi vào trong chén cô.
Ơ?
Cô nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy người đối diện nhặt một con tôm hùm đất lên đang lột vỏ, mà trong tầm tay anh đã có mấy cái vỏ tôm.
Trên mặt Nguyễn Miên Man bỗng nhiên có chút nóng, hòa hoãn một giây mới mở miệng: "Chính anh ăn đi, em hôm nay đã ăn rất nhiều rồi."
"Một cân tôm lột ra cũng không có bao nhiêu thịt, ngẫu nhiên ăn nhiều một chút cũng không sao." Tư Cảnh Lâm nhìn ra, lấy sức ăn của cô, "Thật nhiều" phỏng chừng cũng không được bao nhiêu, khó có món mà cô thích, ngẫu nhiên phóng túng một lần cũng không sao.
Anh nói xong, lại đem thịt tôm trong tay để vào trong chén cô.
"Em tự mình lột." Nguyễn Miên Man vội nói.
Tư Cảnh Lâm sau khi gật đầu, lại lột một con đưa vào trong miệng mình, phát hiện hương vị xác thật rất ngon, trách không được cô thích.
Nguyễn Miên Man ăn luôn thịt tôm trong chén, đại khái là có anh nói an ủi, buông chiếc đũa, quang minh chính đại ăn tôm.
Tư Cảnh Lâm ngay từ đầu đều chỉ ăn miếng thị ở đuôi tôm, chờ phát hiện cô còn đem càng tôm ăn luôn, cũng học theo.
Một giờ sau, một đĩa tôm hùm đất lớn bị hai người giải quyết hầu như không còn, những món khác trên bàn cũng bị Tư Cảnh Lâm giải quyết, chỉ còn dư lại không ít canh.
Nguyễn Miên Man phát hiện, lo lắng mà nhìn anh: "Anh Cảnh Lâm, anh có bị no quá không? Hay em nấu nước sơn tra cho anh nhé?"
Nếu là ngày xưa cũng liền thôi, hiện giờ đã phát hiện tâm ý của mình, cho nên anh vẫn có giữ hình tượng: "Không cần."
Lúc này, bên ngoài trời đã tối, hai người ngồi nói chuyện phiếm một lát, Tư Cảnh Lâm tuy rằng có chút luyến tiếc, nhưng cũng nên đi rồi.
Nguyễn Miên Man nguyên bản chuẩn bị đi tiễn anh, Tư Cảnh Lâm lại không cho: "Không cần đưa, em trực tiếp đem cửa chính khóa chặt đi."
"Vậy anh đi chậm một chút, trên đường cẩn thận." Nguyễn Miên Man đứng ở cạnh cửa nói.
Tư Cảnh Lâm nghe được lời này, nhìn cô bé ngoan ngoãn, bỗng nhiên lại có chút không muốn đi."Gần đây luyện chữ sao? Luyện như thế nào rồi?"
Nguyễn Miên Man gần đây thật đúng là không luyện chữ tốt, nghĩ đến tựa hồ còn thiếu anh một bức chữ, tức khắc có chút chột dạ.
Cô hơi rũ hai mắt, nhẹ giọng nói: "Còn chưa có luyện tốt, chờ luyện thêm chút nữa liền viết chữ cho anh."
Tư Cảnh Lâm nhìn đến lông mi cô bé vừa đen vừa dài giống như cánh bướm trên dưới tung bay, đoán được gần đây chắc là cô không rảnh luyện chữ, cố tình hỏi: "Là dùng câu thơ anh muốn để luyện sao?""Dạ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.