Chương 138
Tô Hương Lan Sắc
19/07/2021
Nhưng mà, không chờ cô phản kích, một thân ảnh mang theo mùi hương mộc
mạc đột nhiên xuất hiện che trước người cô, giây tiếp theo, người đang
định động thủ với cô đã bị gạt ngã trên mặt đất.
Nguyễn Miên Man nhìn bóng dáng đĩnh bạt trước mặt chớp chớp mắt, có điểm kinh ngạc, lại có chút vui vẻ.
Tư Cảnh Lâm đem người định thương tổn cô đá ra, xoay người quan tâm mà nhìn cô: "Em không sao chứ?"
"Em không có việc gì." Nguyễn Miên Man lắc đầu, lúc này mới phát hiện hôm nay anh lại mặc quần áo thường ngày, cả người vẫn tuấn lãng như cũ, thoạt nhìn so với ngày thường trẻ hơn rất nhiều.
Chu Linh nhìn hai người bên cạnh, bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước bà Thạch hỏi bạn trai của Đông Đông sao không tới.Lúc ấy cô chủ giải thích là hiểu lầm, Chu Linh còn tò mò, ngày thường cũng không thấy cô chủ qua lại cùng người khác phái nào, sao bà Thạch hiểu lầm được.Hiện tại, nhìn không khí giữa bọn họ có loại cảm giác người ngoài không thể chen vào, Chu Linh bỗng nhiên cảm thấy, hiểu lầm chưa chắc luôn là hiểu lầm.
Có Tư Cảnh Lâm ở đây, Chu Linh cũng không cần lo lắng về ông chú này, nghĩ đến con gái còn ở nhà chờ mình, cùng bọn họ nói một tiếng rồi rời đi.
Nhìn theo Chu Linh rời đi, Nguyễn Miên Man mang theo Tư Cảnh Lâm cùng nhau trở lại cửa hàng, mở cửa ra đang chuẩn bị đi vào, Phùng lão tam từ trên mặt đất bò dậy, giận không nói nên lờ: "Mày cũng dám làm......"
Hắn căm tức nhìn Nguyễn Miên Man, một câu còn chưa nói xong, đã bị mà ánh lạnh lùng của Tư Cảnh Lâm uy hiếp, không dám nói nữa.
Khí tràng là một thứ khó miêu tả, có một số người, chỉ cần một ánh mắt, là có thể làm người ta cảm nhận được hắn không phải người dễ chọc, theo bản năng không dám ở trước mặt hắn làm càn.
Nguyễn Miên Man nghe tiếng nói quay đầu, nhìn thấy ông chú giận mà không dám nói gì, nghĩ tiện thể hôm nay nói rõ ràng với người nhà họ Phùng cũng tốt: "Từ trước tới nay tôi đều không thích qua lại với các ngươi, là bà ngoại nói thân thích nên thường xuyên thăm hỏi mới không thể không đi, hiện giờ bà không còn nữa...... Dù sao chú không phải đã nói, tôi họ Nguyễn, chú họ Phùng, tôi không phải là cháu gái của chú sao? Vừa lúc, tôi cũng cảm thấy như vậy, chúng ta về sau cũng không cần phải gặp mặt."
Nguyên thân ở Phùng gia kỳ thật rất xấu hổ, rõ ràng là cháu gái, ở Phùng gia đãi ngộ còn không bằng cháu họ, đặc biệt khi còn nhỏ, Phùng lão tam còn lấy họ Nguyễn của cô nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói cô không tính là cháu gái của mình, mặt ngoài nguyên thân chưa nói cái gì, trong lòng lại rất khó chịu.
Phùng lão tam nghe được lời nói của cô, biểu tình chợt xanh chợt trắng, không nhịn được nói: "Còn không phải là tìm được thằng đàn ông có tiền liền không muốn qua lại với bà con nghèo, giả bộ cá gì chứ!"
Tư Cảnh Lâm từ ông Ngô đại khái biết một ít chuyện nhà của cô, nghe được lời cô nói, nghĩ đến trước kia ở Phùng gia đại khái cô chịu không ít ủy khuất, không khỏi có chút đau lòng.Thấy Phùng lão tam không biết hối cải, còn nói ra loại lời nói này, tức khắc có chút tức giận.
Dù sao cũng đang lễ tết, Tư Cảnh Lâm không muốn tâm tình của cô trở nên tệ hơn, trực tiếp gọi vệ sĩ ở phụ cận tới đây đem người mang đi.
Phùng lão tam nhìn thấy một đám người mặc tây trang đen đột nhiên xuất hiện túm lấy mình, nháy mắt trong đầu tưởng tượng ra tình tiết trong TV, đắc tội đại lão bị bắt giữ dúi vào thùng nước bùn, thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần.
Lúc này, cảm giác say của hắn hoàn toàn bị doạ tỉnh, đoán được đây khẳng định là tay chân của người đàn ông kia, một bên hối hận vừa rồi không nên lắm mồm, một bên xin tha: "Cháu gái, vừa rồi chú uống quá nhiều rượu nên mê sảng, cháu đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, buông tha chú đi, chú bảo đảm về sau sẽ đối xử với cháu như cháu gái, không, coi cháu như con gái ruột......"
"Đừng làm người khác ghê tởm." Nguyễn Miên Man nghe được hắn còn muốn làm cha mình, nhíu mày nói.
Cô biết hiện đại không như cổ đại, tùy ý đả thương người là phạm pháp, dứt lời liền nhìn về phía Tư Cảnh Lâm.
Nhìn thấy biểu tình của cô, Tư Cảnh Lâm nói: "Yên tâm, anh có chừng mực, về sau bọn họ sẽ không xuất hiện ở trước mặt em nữa."
Hắn dứt lời, mấy vệ sĩ đã che miệng người còn định lắm lời vô nghĩa lại, trực tiếp mang theo hắn rời đi.Phùng lão tam tự tưởng tượng quá nhiều, hoảng sợ mà trợn to hai mắt, chờ bị mang ra hẻm nhỏ, thật sự bị dọa tới tiểu ra quần.
Thấy anh nói sẽ có chừng mực, Nguyễn Miên Man liền yên lòng, nhẹ giọng nói lời cảm tạ, cùng nhau tiến vào trong cửa hàng.
Phùng lão tam bị mang đi đi, cửa tiệm đều an tĩnh lại.Nguyễn Miên Man lấy một chén chè đậu xanh từ tủ lạnh cho anh giải nhiệt, liền an tĩnh ngồi ở bên cạnh.
Lúc trước anh tới, cô bé nhìn thấy anh nói rất nhiều, hoặc là lúc buôn bán phát sinh việc thú vị gì, hoặc là mèo béo trong tiệm lại nghịch ngợm, ngẫu nhiên còn kể cho anh mấy câu chuyện thú vị ở trên mạng.
Hiện tại, thấy cô ngồi ở bên cạnh yên lặng không nói gì, Tư Cảnh Lâm bỗng nhiên có một chút hối hận, hối hận lần trước tùy tiện đọc mấy câu thơ với cô.
Anh bưng lên chén chè đậu xanh lành lạnh, thấm ngọt uống một ngụm, nhìn một vòng trong tiệm hỏi: "Sao không thấy mèo nhà em?"
"Chạy ra ngoài chơi rồi ạ." Nguyễn Miên Man nói.
Chuyện ngày đó rốt cuộc đã qua một đoạn thời gian, hơn nữa mới vừa rồi anh còn lấy một tư thái bảo vệ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, hàn huyên vài câu với anh, Nguyễn Miên Man liền chủ động hơn.
"Anh ăn cơm trưa rồi chứ? Có muốn ăn bánh chưng cùng hột vịt muối hay không?"
"Ăn, bất quá có thể ăn tiếp một ít." Tư Cảnh Lâm nói.
"Anh muốn ăn bánh chưng nhân gì? Muốn nếm thử tôm hùm đất hay không?" Nguyễn Miên Man một bên đứng dậy đi vào phòng bếp một bên hỏi.
Tư Cảnh Lâm theo bản năng đứng dậy đuổi theo, mày khẽ nhúc nhích: "Còn có bánh chưng tôm hùm đất?"
"Có, vị này là khách hàng kiên trì yêu cầu, em ngay từ đầu còn cự tuyệt, lúc sau thử làm, phát hiện hương vị cũng không tệ lắm, ở trong tiệm bán cũng khác được." Nguyễn Miên Man cười nói.
Cô nói xong, người đã đi vào phòng bếp, lấy ra từ trong nồi mấy cái bánh chưng còn nóng hổi, lại cắt hai quả trứng vịt muối.Tư Cảnh Lâm chủ động tiếp nhận cái đĩa, cùng cô đi ra ngoài.
Trước kia mỗi năm tới Tết Đoan Ngọ, trừ phi ông Ngô gọi anh đến nhà ăn cơm từ trước, nếu không Tư Cảnh Lâm trên cơ bản đều cứ như ngày thường ở công ty bận rộn.Tết Đoan Ngọ năm nay, anh tan tầm sớm, hiện tại còn ăn bánh chưng, cũng coi như hiếm có được.
"Thế nào ạ?" Mấy ngày gần đây Nguyễn Miên Man đã ăn đủ bánh chưng, lúc này cô lấy tay nâng mặt nhìn anh bóc một cái bánh chưng tôm hùm đất, thấy anh ăn được hai miếng liền hỏi.
Tư Cảnh Lâm nuốt xuống miếng bánh mềm mại trong miệng, bánh chưng thơm ngon, hơi cay nói: "Rất ngon."
Toàn bộ bánh chưng đều bị sốt tôm hùm đất nhuộm thành màu đỏ nhạt, ăn vào tràn ngập mùi thơm tôm hùm đất, đặc biệt là chỗ có thịt tôm, gạo nếp mềm mại cùng tôm hùm đất tươi chắc, càng thơm ngon miệng.
Thấy anh ăn ngon, trên mặt Nguyễn Miên Man lộ ra tươi cười nhợt nhạt.Chờ anh ăn xong bánh chưng tôm hùm đất, Nguyễn Miên Man cầm lấy một nửa quả trứng vịt muối đưa qua: "Anh lại nếm thử hột vịt muối."
Tư Cảnh Lâm kỳ thật rất ít khi ăn trứng vịt, bởi vì cảm thấy tanh, trứng vịt muối anh càng không ăn bao giờ.Bất quá, nhìn thấy nửa quả trứng trên tay cô, thoạt nhìn bán phần mê người, anh lại không nói hai lời nhận lấy ăn.
Chiếc đũa mới vừa đụng tới lòng đỏ trứng liền chảy ra, anh nhẹ nhàng khơi một ít đưa vào trong miệng, phát hiện trừ bỏ hương vị hơi mặn, cũng không có mùi tanh như trong tưởng tượng.Ăn xong, Tư Cảnh Lâm phát hiện, so với lòng trắng trứng, anh càng thích lòng đỏ trứng hơn.
Nguyễn Miên Man thấy anh ăn xong sau lại cầm lấy một cái, bỗng nhiên cũng có chút thèm, vì thế cũng cầm lên một nửa quả trứng cùng nhau ăn.
Ăn xong, Nguyễn Miên Man vốn dĩ chuẩn bị lấy ra sách vở ôn tập, Tư Cảnh Lâm lại nói: "Hôm nay ăn tết, nghỉ ngơi một ngày."Nguyễn Miên Man cũng không phải loại người trầm mê học tập, nghe anh nói, trực tiếp gật đầu.
Không ôn tập, bọn họ cũng không có khả năng cứ ngồi không như vậy, Nguyễn Miên Man suy nghĩ một chút nói: "Nếu không chúng ta chơi trò chơi đi?"
Tư Cảnh Lâm đồng ý, nguyên bản còn lo lắng mình không biết chơi trò chơi cô thích, sẽ làm cô cảm thấy hai người quá khác biệt.
Chờ thấy cô mở ra di động chọn app cờ tướng Trung Quốc, Tư Cảnh Lâm liếc cô một cái, không khỏi cười khẽ ra tiếng.
"Anh cười cái gì?" Nguyễn Miên Man nghe tiếng ngẩng đầu.
Anh khẽ lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có cười, cầm di động của mình tải app trò chơi tương tự, bắt đầu chơi cùng cô.
Nguyễn Miên Man trước kia chưa từng chơi cờ tướng, là khi không có việc gì tới đầu ngõ xem mấy ông lão chơi cờ, sau lại cảm thấy hứng thú, tải xuống cái app, không có việc gì liền chơi chơi.Mà Tư Cảnh Lâm, từ nhỏ liền cùng ông Ngô học chơi cờ tướng, cho nên rất tự nhiên nhẹ nhàng thắng cô.
Thắng liền mấy trận, Tư Cảnh Lâm vốn dĩ định chấp cô mấy nước, nhưng thấy cô thua cũng không chán nản, ngược lại cười khen mình lợi hại, cuối cùng vẫn là không chấp, mà là một bên chơi một bên dạy cô một ít kỹ xảo.
"Em cảm thấy nếu anh tới đầu ngõ cùng mấy ông lão chơi cờ, khẳng định có thể trở thành thiên hạ vô địch." Lại thua một ván, Nguyễn Miên Man nhìn hắn nói.
"Em theo chân bọn họ học đánh cờ?"
"Dạ chơi rất nhiều, nhưng đều thua." Nguyễn Miên Man nói xong, lại bổ sung, "Bất quá có mấy trận là bị bọn họ chỉ điểm thua!"
Tư Cảnh Lâm nghe vậy, đáy mắt lộ ra vài phần ý cười: "Em không nhắc nhở bọn họ xem cờ không nói là quy củ của quân tử sao?"
"Bọn họ nói mình là ' lão nhân ' không phải ' quân tử '." Nguyễn Miên Man nói xong, nghĩ đến bọn họ lúc ấy chỉ điểm một hồi kết quả ngược lại hại cô thua cờ, giống như mấy đứa nhỏ mà cãi nhau ầm ĩ, lại cười rộ lên.
Hai người chơi cờ tướng trò chuyện, thời gian bất tri bất giác liền qua đi.Hơn bốn giờ, Nguyễn Miên Man kết thúc một ván cờ cuối cùng chuẩn bị vào bếp làm bữa tối, Tư Cảnh Lâm thu hồi di động đi theo cô.
Nguyễn Miên Man đeo lên tạp dề màu hồng phấn của mình, cầm lấy một cái khác hỏi anh: "Anh muốn mặc không?"
Cái này vốn dĩ là mua cho Chu Linh, nhưng chị tựa hồ không có thói quen đeo tạp dề, vẫn luôn không dùng đến.Tư Cảnh Lâm vốn dĩ định cự tuyệt, chờ nhìn thấy cái tạp dề màu lam trên tay nàng cô cùng cái trên cô có kiểu dáng giống nhau như đúc, gật đầu nói: "Được."
Để cô đeo cho mình là khỏi cần suy nghĩ, Tư Cảnh Lâm tiếp nhận tự mình tròng lên, cúi đầu đánh giá một chút, có chút không thích ứng.
"Anh mặc màu lam khá đẹp đấy." Từ lúc quen biết tới nay, anh vẫn luôn mặc quần áo có tối màu, lúc này nhìn anh mặc tạp dề màu lam nhạt, Nguyễn Miên Man có loại cảm giác trước mắt sáng ngời.
Tư Cảnh Lâm nghe được lời này, lại xem ánh mắt của cô, cảm thấy lần sau có lẽ nên cho người chuẩn bị một ít quần áo màu lam.
Nói chuyện phiếm vài câu, hai người bắt đầu chuẩn bị bữa tối.Bữa tối chỉ có ba người bọn họ ăn, cũng không cần thiết làm quá nhiều món, Nguyễn Miên Man chuẩn bị làm một con cá, lại thêm hai món chay hai món mặn một món canh là ổn.
"Anh Cảnh Lâm, cá anh muốn ăn như thế nào?" Nguyễn Miên Man trước đem củ cải chua cùng vịt già hầm canh, ngay sau đó quay đầu hỏi anh.
Tư Cảnh Lâm thấy cô chuẩn bị cá Lư, nói: "Hấp đi."
"Được." Nguyễn Miên Man gật đầu, trên tay đã bắt đầu xử lý con cá.
Nói là hỗ trợ, chờ sơ chế xong nguyên liệu nấu ăn, cô bắt đầu nấu nướng, Tư Cảnh Lâm cũng chỉ có thể ở bên cạnh lấy chút đồ.
Bất quá, dù vậy, Tư Cảnh Lâm nhìn biểu tình chuyên chú mà nghiêm túc của cô, nhìn nhìn lại tạp dề cùng kiểu trên người bọn họ, tâm tình liền rất vui vẻ.
Nguyễn Miên Man đem thăn bò năm màu trong nồi xào tốt, tiếp nhận cái dĩa anh đưa qua bắt đầu trang trí.Rau dưa đủ mọi màu sắc xếp thành một vòng quang đĩa, ở giữa để thăn bò, phía trên thăn bò rải một chút rau thơm điểm xuyết, cuối cùng lại rắc lên một chút mè trắng, một đĩa thăn bò năm màu, đầy đủ sắc hương vị đã nấu xong.
Nguyễn Miên Man múc ra đĩa xong, vừa lòng mà hơi hơi gật đầu một cái, đang muốn đặt ở cái bàn bên cạnh, dưới chân lại không biết dẫm phải cái gì, đột nhiên trượt một cái.
Cô miễn cưỡng đem giữ đồ ăn không đổ ra ngoài, chính mình lại không giữ thăng bằng được, mắt thấy sắp té ngã, Tư Cảnh Lâm tay mắt lanh lẹ đã duỗi tay giữ chặt cô.Anh kéo một cái, Nguyễn Miên Man đứng vững nhưng bởi vì quán tính trực tiếp đâm vào trong lòng ngực anh.
Thiếu chút nữa té ngã, Nguyễn Miên Man bị hoảng sợ, chậm nửa nhịp mới phát hiện cả người mình đều dán ở trong lòng ngực anh, nháy mắt liền xấu hổ, trong bất tri bất giác trên mặt hiện lên một tầng màu đỏ. "Không có việc gì, không sợ." Tư Cảnh Lâm vỗ nhẹ phía sau lưng, an ủi cô, cũng là an ủi chính mình cũng vừa bị dọa một trận.
Nghe được thanh âm trầm thấp lộ ra ôn nhu của anh, Nguyễn Miên Man cuối cùng phản ứng lại, muốn từ trong lòng ngực anh lui ra ngoài, lại phát hiện tay anh vẫn đang gắt gao eo mình.
Trong cuộc đời Nguyễn Miên Man, đây là lần đầu tiên cùng người khác phái thân cận như vậy, chỉ cảm thấy nơi bị cánh tay anh chạm vào đnag bỏng rát, đồng thời, nhiệt độ trên mặt cô cũng tăng lên không ngừng.
"Anh để......"
Cô khẽ cắn môi ngẩng đầu, muốn nhắc nhở anh buông tay, nhưng lúc đối diện với đôi mắt tràn đầy sự lo lắng cùng ôn nhu của anh, lại ngây ngốc không nói thành lời.
Tư Cảnh Lâm vốn đã chuẩn bị buông cô ra, nhưng mà cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô bé trong ngực khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi mắt hạnh cất giấu thẹn thùng, lại luyến tiếc buông tay.
Anh hơi hơi cúi đầu, lúc hô hấp hai người gần như giao nhau, thanh âm khàn khàn mà ôn nhu: "Đông Đông anh......"
Nguyễn Miên Man lại lần nữa hoàn hồn, nhìn ánh mắt chuyên chú lộ ra......, trong lòng như có một con thỏ đang hỏng sợ, mãnh liệt mà nhảy lên không ngừng.
"Đông Đông, cháu hầm canh vịt? Thật xa đã ngửi thấy mùi hương."
Nghe giọng ông Ngô từ bên ngoài truyền đến, Nguyễn Miên Man hoảng loạn mà đem người đẩy ra, không khí vốn kiều diễm, lưu luyến nháy mắt bị đánh vỡ.
Tư Cảnh Lâm không nghĩ tới vào ngay lúc này ông lại tơi đây, nhưng lời nói đều nói được một nửa rồi, anh vẫn lấy lại tinh thần hăng hái muốn nói cho xong."Đông Đông......"
Nguyễn Miên Man nhìn bóng dáng đĩnh bạt trước mặt chớp chớp mắt, có điểm kinh ngạc, lại có chút vui vẻ.
Tư Cảnh Lâm đem người định thương tổn cô đá ra, xoay người quan tâm mà nhìn cô: "Em không sao chứ?"
"Em không có việc gì." Nguyễn Miên Man lắc đầu, lúc này mới phát hiện hôm nay anh lại mặc quần áo thường ngày, cả người vẫn tuấn lãng như cũ, thoạt nhìn so với ngày thường trẻ hơn rất nhiều.
Chu Linh nhìn hai người bên cạnh, bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước bà Thạch hỏi bạn trai của Đông Đông sao không tới.Lúc ấy cô chủ giải thích là hiểu lầm, Chu Linh còn tò mò, ngày thường cũng không thấy cô chủ qua lại cùng người khác phái nào, sao bà Thạch hiểu lầm được.Hiện tại, nhìn không khí giữa bọn họ có loại cảm giác người ngoài không thể chen vào, Chu Linh bỗng nhiên cảm thấy, hiểu lầm chưa chắc luôn là hiểu lầm.
Có Tư Cảnh Lâm ở đây, Chu Linh cũng không cần lo lắng về ông chú này, nghĩ đến con gái còn ở nhà chờ mình, cùng bọn họ nói một tiếng rồi rời đi.
Nhìn theo Chu Linh rời đi, Nguyễn Miên Man mang theo Tư Cảnh Lâm cùng nhau trở lại cửa hàng, mở cửa ra đang chuẩn bị đi vào, Phùng lão tam từ trên mặt đất bò dậy, giận không nói nên lờ: "Mày cũng dám làm......"
Hắn căm tức nhìn Nguyễn Miên Man, một câu còn chưa nói xong, đã bị mà ánh lạnh lùng của Tư Cảnh Lâm uy hiếp, không dám nói nữa.
Khí tràng là một thứ khó miêu tả, có một số người, chỉ cần một ánh mắt, là có thể làm người ta cảm nhận được hắn không phải người dễ chọc, theo bản năng không dám ở trước mặt hắn làm càn.
Nguyễn Miên Man nghe tiếng nói quay đầu, nhìn thấy ông chú giận mà không dám nói gì, nghĩ tiện thể hôm nay nói rõ ràng với người nhà họ Phùng cũng tốt: "Từ trước tới nay tôi đều không thích qua lại với các ngươi, là bà ngoại nói thân thích nên thường xuyên thăm hỏi mới không thể không đi, hiện giờ bà không còn nữa...... Dù sao chú không phải đã nói, tôi họ Nguyễn, chú họ Phùng, tôi không phải là cháu gái của chú sao? Vừa lúc, tôi cũng cảm thấy như vậy, chúng ta về sau cũng không cần phải gặp mặt."
Nguyên thân ở Phùng gia kỳ thật rất xấu hổ, rõ ràng là cháu gái, ở Phùng gia đãi ngộ còn không bằng cháu họ, đặc biệt khi còn nhỏ, Phùng lão tam còn lấy họ Nguyễn của cô nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói cô không tính là cháu gái của mình, mặt ngoài nguyên thân chưa nói cái gì, trong lòng lại rất khó chịu.
Phùng lão tam nghe được lời nói của cô, biểu tình chợt xanh chợt trắng, không nhịn được nói: "Còn không phải là tìm được thằng đàn ông có tiền liền không muốn qua lại với bà con nghèo, giả bộ cá gì chứ!"
Tư Cảnh Lâm từ ông Ngô đại khái biết một ít chuyện nhà của cô, nghe được lời cô nói, nghĩ đến trước kia ở Phùng gia đại khái cô chịu không ít ủy khuất, không khỏi có chút đau lòng.Thấy Phùng lão tam không biết hối cải, còn nói ra loại lời nói này, tức khắc có chút tức giận.
Dù sao cũng đang lễ tết, Tư Cảnh Lâm không muốn tâm tình của cô trở nên tệ hơn, trực tiếp gọi vệ sĩ ở phụ cận tới đây đem người mang đi.
Phùng lão tam nhìn thấy một đám người mặc tây trang đen đột nhiên xuất hiện túm lấy mình, nháy mắt trong đầu tưởng tượng ra tình tiết trong TV, đắc tội đại lão bị bắt giữ dúi vào thùng nước bùn, thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần.
Lúc này, cảm giác say của hắn hoàn toàn bị doạ tỉnh, đoán được đây khẳng định là tay chân của người đàn ông kia, một bên hối hận vừa rồi không nên lắm mồm, một bên xin tha: "Cháu gái, vừa rồi chú uống quá nhiều rượu nên mê sảng, cháu đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, buông tha chú đi, chú bảo đảm về sau sẽ đối xử với cháu như cháu gái, không, coi cháu như con gái ruột......"
"Đừng làm người khác ghê tởm." Nguyễn Miên Man nghe được hắn còn muốn làm cha mình, nhíu mày nói.
Cô biết hiện đại không như cổ đại, tùy ý đả thương người là phạm pháp, dứt lời liền nhìn về phía Tư Cảnh Lâm.
Nhìn thấy biểu tình của cô, Tư Cảnh Lâm nói: "Yên tâm, anh có chừng mực, về sau bọn họ sẽ không xuất hiện ở trước mặt em nữa."
Hắn dứt lời, mấy vệ sĩ đã che miệng người còn định lắm lời vô nghĩa lại, trực tiếp mang theo hắn rời đi.Phùng lão tam tự tưởng tượng quá nhiều, hoảng sợ mà trợn to hai mắt, chờ bị mang ra hẻm nhỏ, thật sự bị dọa tới tiểu ra quần.
Thấy anh nói sẽ có chừng mực, Nguyễn Miên Man liền yên lòng, nhẹ giọng nói lời cảm tạ, cùng nhau tiến vào trong cửa hàng.
Phùng lão tam bị mang đi đi, cửa tiệm đều an tĩnh lại.Nguyễn Miên Man lấy một chén chè đậu xanh từ tủ lạnh cho anh giải nhiệt, liền an tĩnh ngồi ở bên cạnh.
Lúc trước anh tới, cô bé nhìn thấy anh nói rất nhiều, hoặc là lúc buôn bán phát sinh việc thú vị gì, hoặc là mèo béo trong tiệm lại nghịch ngợm, ngẫu nhiên còn kể cho anh mấy câu chuyện thú vị ở trên mạng.
Hiện tại, thấy cô ngồi ở bên cạnh yên lặng không nói gì, Tư Cảnh Lâm bỗng nhiên có một chút hối hận, hối hận lần trước tùy tiện đọc mấy câu thơ với cô.
Anh bưng lên chén chè đậu xanh lành lạnh, thấm ngọt uống một ngụm, nhìn một vòng trong tiệm hỏi: "Sao không thấy mèo nhà em?"
"Chạy ra ngoài chơi rồi ạ." Nguyễn Miên Man nói.
Chuyện ngày đó rốt cuộc đã qua một đoạn thời gian, hơn nữa mới vừa rồi anh còn lấy một tư thái bảo vệ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, hàn huyên vài câu với anh, Nguyễn Miên Man liền chủ động hơn.
"Anh ăn cơm trưa rồi chứ? Có muốn ăn bánh chưng cùng hột vịt muối hay không?"
"Ăn, bất quá có thể ăn tiếp một ít." Tư Cảnh Lâm nói.
"Anh muốn ăn bánh chưng nhân gì? Muốn nếm thử tôm hùm đất hay không?" Nguyễn Miên Man một bên đứng dậy đi vào phòng bếp một bên hỏi.
Tư Cảnh Lâm theo bản năng đứng dậy đuổi theo, mày khẽ nhúc nhích: "Còn có bánh chưng tôm hùm đất?"
"Có, vị này là khách hàng kiên trì yêu cầu, em ngay từ đầu còn cự tuyệt, lúc sau thử làm, phát hiện hương vị cũng không tệ lắm, ở trong tiệm bán cũng khác được." Nguyễn Miên Man cười nói.
Cô nói xong, người đã đi vào phòng bếp, lấy ra từ trong nồi mấy cái bánh chưng còn nóng hổi, lại cắt hai quả trứng vịt muối.Tư Cảnh Lâm chủ động tiếp nhận cái đĩa, cùng cô đi ra ngoài.
Trước kia mỗi năm tới Tết Đoan Ngọ, trừ phi ông Ngô gọi anh đến nhà ăn cơm từ trước, nếu không Tư Cảnh Lâm trên cơ bản đều cứ như ngày thường ở công ty bận rộn.Tết Đoan Ngọ năm nay, anh tan tầm sớm, hiện tại còn ăn bánh chưng, cũng coi như hiếm có được.
"Thế nào ạ?" Mấy ngày gần đây Nguyễn Miên Man đã ăn đủ bánh chưng, lúc này cô lấy tay nâng mặt nhìn anh bóc một cái bánh chưng tôm hùm đất, thấy anh ăn được hai miếng liền hỏi.
Tư Cảnh Lâm nuốt xuống miếng bánh mềm mại trong miệng, bánh chưng thơm ngon, hơi cay nói: "Rất ngon."
Toàn bộ bánh chưng đều bị sốt tôm hùm đất nhuộm thành màu đỏ nhạt, ăn vào tràn ngập mùi thơm tôm hùm đất, đặc biệt là chỗ có thịt tôm, gạo nếp mềm mại cùng tôm hùm đất tươi chắc, càng thơm ngon miệng.
Thấy anh ăn ngon, trên mặt Nguyễn Miên Man lộ ra tươi cười nhợt nhạt.Chờ anh ăn xong bánh chưng tôm hùm đất, Nguyễn Miên Man cầm lấy một nửa quả trứng vịt muối đưa qua: "Anh lại nếm thử hột vịt muối."
Tư Cảnh Lâm kỳ thật rất ít khi ăn trứng vịt, bởi vì cảm thấy tanh, trứng vịt muối anh càng không ăn bao giờ.Bất quá, nhìn thấy nửa quả trứng trên tay cô, thoạt nhìn bán phần mê người, anh lại không nói hai lời nhận lấy ăn.
Chiếc đũa mới vừa đụng tới lòng đỏ trứng liền chảy ra, anh nhẹ nhàng khơi một ít đưa vào trong miệng, phát hiện trừ bỏ hương vị hơi mặn, cũng không có mùi tanh như trong tưởng tượng.Ăn xong, Tư Cảnh Lâm phát hiện, so với lòng trắng trứng, anh càng thích lòng đỏ trứng hơn.
Nguyễn Miên Man thấy anh ăn xong sau lại cầm lấy một cái, bỗng nhiên cũng có chút thèm, vì thế cũng cầm lên một nửa quả trứng cùng nhau ăn.
Ăn xong, Nguyễn Miên Man vốn dĩ chuẩn bị lấy ra sách vở ôn tập, Tư Cảnh Lâm lại nói: "Hôm nay ăn tết, nghỉ ngơi một ngày."Nguyễn Miên Man cũng không phải loại người trầm mê học tập, nghe anh nói, trực tiếp gật đầu.
Không ôn tập, bọn họ cũng không có khả năng cứ ngồi không như vậy, Nguyễn Miên Man suy nghĩ một chút nói: "Nếu không chúng ta chơi trò chơi đi?"
Tư Cảnh Lâm đồng ý, nguyên bản còn lo lắng mình không biết chơi trò chơi cô thích, sẽ làm cô cảm thấy hai người quá khác biệt.
Chờ thấy cô mở ra di động chọn app cờ tướng Trung Quốc, Tư Cảnh Lâm liếc cô một cái, không khỏi cười khẽ ra tiếng.
"Anh cười cái gì?" Nguyễn Miên Man nghe tiếng ngẩng đầu.
Anh khẽ lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có cười, cầm di động của mình tải app trò chơi tương tự, bắt đầu chơi cùng cô.
Nguyễn Miên Man trước kia chưa từng chơi cờ tướng, là khi không có việc gì tới đầu ngõ xem mấy ông lão chơi cờ, sau lại cảm thấy hứng thú, tải xuống cái app, không có việc gì liền chơi chơi.Mà Tư Cảnh Lâm, từ nhỏ liền cùng ông Ngô học chơi cờ tướng, cho nên rất tự nhiên nhẹ nhàng thắng cô.
Thắng liền mấy trận, Tư Cảnh Lâm vốn dĩ định chấp cô mấy nước, nhưng thấy cô thua cũng không chán nản, ngược lại cười khen mình lợi hại, cuối cùng vẫn là không chấp, mà là một bên chơi một bên dạy cô một ít kỹ xảo.
"Em cảm thấy nếu anh tới đầu ngõ cùng mấy ông lão chơi cờ, khẳng định có thể trở thành thiên hạ vô địch." Lại thua một ván, Nguyễn Miên Man nhìn hắn nói.
"Em theo chân bọn họ học đánh cờ?"
"Dạ chơi rất nhiều, nhưng đều thua." Nguyễn Miên Man nói xong, lại bổ sung, "Bất quá có mấy trận là bị bọn họ chỉ điểm thua!"
Tư Cảnh Lâm nghe vậy, đáy mắt lộ ra vài phần ý cười: "Em không nhắc nhở bọn họ xem cờ không nói là quy củ của quân tử sao?"
"Bọn họ nói mình là ' lão nhân ' không phải ' quân tử '." Nguyễn Miên Man nói xong, nghĩ đến bọn họ lúc ấy chỉ điểm một hồi kết quả ngược lại hại cô thua cờ, giống như mấy đứa nhỏ mà cãi nhau ầm ĩ, lại cười rộ lên.
Hai người chơi cờ tướng trò chuyện, thời gian bất tri bất giác liền qua đi.Hơn bốn giờ, Nguyễn Miên Man kết thúc một ván cờ cuối cùng chuẩn bị vào bếp làm bữa tối, Tư Cảnh Lâm thu hồi di động đi theo cô.
Nguyễn Miên Man đeo lên tạp dề màu hồng phấn của mình, cầm lấy một cái khác hỏi anh: "Anh muốn mặc không?"
Cái này vốn dĩ là mua cho Chu Linh, nhưng chị tựa hồ không có thói quen đeo tạp dề, vẫn luôn không dùng đến.Tư Cảnh Lâm vốn dĩ định cự tuyệt, chờ nhìn thấy cái tạp dề màu lam trên tay nàng cô cùng cái trên cô có kiểu dáng giống nhau như đúc, gật đầu nói: "Được."
Để cô đeo cho mình là khỏi cần suy nghĩ, Tư Cảnh Lâm tiếp nhận tự mình tròng lên, cúi đầu đánh giá một chút, có chút không thích ứng.
"Anh mặc màu lam khá đẹp đấy." Từ lúc quen biết tới nay, anh vẫn luôn mặc quần áo có tối màu, lúc này nhìn anh mặc tạp dề màu lam nhạt, Nguyễn Miên Man có loại cảm giác trước mắt sáng ngời.
Tư Cảnh Lâm nghe được lời này, lại xem ánh mắt của cô, cảm thấy lần sau có lẽ nên cho người chuẩn bị một ít quần áo màu lam.
Nói chuyện phiếm vài câu, hai người bắt đầu chuẩn bị bữa tối.Bữa tối chỉ có ba người bọn họ ăn, cũng không cần thiết làm quá nhiều món, Nguyễn Miên Man chuẩn bị làm một con cá, lại thêm hai món chay hai món mặn một món canh là ổn.
"Anh Cảnh Lâm, cá anh muốn ăn như thế nào?" Nguyễn Miên Man trước đem củ cải chua cùng vịt già hầm canh, ngay sau đó quay đầu hỏi anh.
Tư Cảnh Lâm thấy cô chuẩn bị cá Lư, nói: "Hấp đi."
"Được." Nguyễn Miên Man gật đầu, trên tay đã bắt đầu xử lý con cá.
Nói là hỗ trợ, chờ sơ chế xong nguyên liệu nấu ăn, cô bắt đầu nấu nướng, Tư Cảnh Lâm cũng chỉ có thể ở bên cạnh lấy chút đồ.
Bất quá, dù vậy, Tư Cảnh Lâm nhìn biểu tình chuyên chú mà nghiêm túc của cô, nhìn nhìn lại tạp dề cùng kiểu trên người bọn họ, tâm tình liền rất vui vẻ.
Nguyễn Miên Man đem thăn bò năm màu trong nồi xào tốt, tiếp nhận cái dĩa anh đưa qua bắt đầu trang trí.Rau dưa đủ mọi màu sắc xếp thành một vòng quang đĩa, ở giữa để thăn bò, phía trên thăn bò rải một chút rau thơm điểm xuyết, cuối cùng lại rắc lên một chút mè trắng, một đĩa thăn bò năm màu, đầy đủ sắc hương vị đã nấu xong.
Nguyễn Miên Man múc ra đĩa xong, vừa lòng mà hơi hơi gật đầu một cái, đang muốn đặt ở cái bàn bên cạnh, dưới chân lại không biết dẫm phải cái gì, đột nhiên trượt một cái.
Cô miễn cưỡng đem giữ đồ ăn không đổ ra ngoài, chính mình lại không giữ thăng bằng được, mắt thấy sắp té ngã, Tư Cảnh Lâm tay mắt lanh lẹ đã duỗi tay giữ chặt cô.Anh kéo một cái, Nguyễn Miên Man đứng vững nhưng bởi vì quán tính trực tiếp đâm vào trong lòng ngực anh.
Thiếu chút nữa té ngã, Nguyễn Miên Man bị hoảng sợ, chậm nửa nhịp mới phát hiện cả người mình đều dán ở trong lòng ngực anh, nháy mắt liền xấu hổ, trong bất tri bất giác trên mặt hiện lên một tầng màu đỏ. "Không có việc gì, không sợ." Tư Cảnh Lâm vỗ nhẹ phía sau lưng, an ủi cô, cũng là an ủi chính mình cũng vừa bị dọa một trận.
Nghe được thanh âm trầm thấp lộ ra ôn nhu của anh, Nguyễn Miên Man cuối cùng phản ứng lại, muốn từ trong lòng ngực anh lui ra ngoài, lại phát hiện tay anh vẫn đang gắt gao eo mình.
Trong cuộc đời Nguyễn Miên Man, đây là lần đầu tiên cùng người khác phái thân cận như vậy, chỉ cảm thấy nơi bị cánh tay anh chạm vào đnag bỏng rát, đồng thời, nhiệt độ trên mặt cô cũng tăng lên không ngừng.
"Anh để......"
Cô khẽ cắn môi ngẩng đầu, muốn nhắc nhở anh buông tay, nhưng lúc đối diện với đôi mắt tràn đầy sự lo lắng cùng ôn nhu của anh, lại ngây ngốc không nói thành lời.
Tư Cảnh Lâm vốn đã chuẩn bị buông cô ra, nhưng mà cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô bé trong ngực khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi mắt hạnh cất giấu thẹn thùng, lại luyến tiếc buông tay.
Anh hơi hơi cúi đầu, lúc hô hấp hai người gần như giao nhau, thanh âm khàn khàn mà ôn nhu: "Đông Đông anh......"
Nguyễn Miên Man lại lần nữa hoàn hồn, nhìn ánh mắt chuyên chú lộ ra......, trong lòng như có một con thỏ đang hỏng sợ, mãnh liệt mà nhảy lên không ngừng.
"Đông Đông, cháu hầm canh vịt? Thật xa đã ngửi thấy mùi hương."
Nghe giọng ông Ngô từ bên ngoài truyền đến, Nguyễn Miên Man hoảng loạn mà đem người đẩy ra, không khí vốn kiều diễm, lưu luyến nháy mắt bị đánh vỡ.
Tư Cảnh Lâm không nghĩ tới vào ngay lúc này ông lại tơi đây, nhưng lời nói đều nói được một nửa rồi, anh vẫn lấy lại tinh thần hăng hái muốn nói cho xong."Đông Đông......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.