Chương 169
Tô Hương Lan Sắc
07/09/2021
Hơn 8 giờ, trời đã hoàn toàn tối đen, màn trời đen nhánh đầy sao lập loè.
Ông Ngô cùng Tư Cảnh Lâm cùng từ tiệm cơm chiên Hạnh Phúc rời đi, chậm rì rì dạo bước.
"Cháu cùng Đông Đông khi nào ở bên nhau?"
"Đã được đoạn thời gian rồi ạ."
"Từ sau lễ hội ẩm thực?"
"Từ trước đó ạ."
"Thằng nhóc thúi, chuyện lớn như vậy cũng không nói trước với ông một tiếng."
"Cháu cho rằng ông đã sớm nhìn ra."
Anh mỗi ngày đều chạy về bên này, đừng nói Chu Linh, bà Vương, ngay cả khách hàng thường tới trong tiệm đều biết quan hệ giữa bọn họ.
Tư Cảnh Lâm là thật sự không nghĩ tới, rõ ràng ông cũng thường xuyên tới trong tiệm, cố tình nhìn không ra.
"Ha! Ý này của cháu là trách ta?"
"Không có."
Nói xong hai câu này, trên đường an tĩnh một hồi, ngay sau đó ông Ngô lại lần nữa mở miệng: "Tuy rằng xã hội hiện nay có chút nhanh, không giống thời chúng ta lúc ấy, đã chọn một người chính là cả đời, nhưng ông vẫn hy vọng, cháu đã lựa chọn cùng Đông Đông ở bên nhau, liền phải làm được toàn tâm toàn ý...... Cháu so với con bé lớn hơn, đã gặp nhiều chuyện hơn nên phải bao dung, săn sóc con bé nhiều hơn......"
"Cháu sẽ."
"Đông Đông còn nhỏ, hai đứa ở bên nhau liền ở bên nhau, nhưng ngày thường vẫn phải chú ý một ít, cũng đừng quá làm càn."
Ông Ngô nghĩ đến lúc trước những người có ý đồ giới thiệu đối tượng cho Đông Đông, kết quả bị mình nói đến máu chó phun đầu, trong lòng lúc này có chút không dễ chịu.
"Cháu biết."
***
Từ khi ình yêu được bước ra ánh sáng trước mặt ông Ngô, làm Nguyễn Miên Man có loại cảm giác cả người nhẹ nhàng.
Ngay sau đó trừ bỏ buôn bán, còn lại tâm tư đều đặt vào việc ôn tập.
Đối với chuyện này, Tư Cảnh Lâm cũng không có ý kiến, chỉ là ngẫu nhiên bận rộn, sẽ nhịn không được đón cô đến trong công ty, hai người một người làm việc, một người ôn tập.
Thời gian dài, người trong công ty đều biết tổng giám đốc có bạn gái, hơn nữa còn là bà chủ nhỏ của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
Lúc này, bọn họ rốt cuộc minh bạch, vì sao lúc trước tổng giám đốc lại đặt cơm hộp.
Trong công ty, không ít người đã ăn qua món ngon của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, đặc biệt là nhân viên lễ tân ở sảnh, càng là một trong những người nếm thử món ăn tiệm cơm chiên Hạnh Phúc sớm nhất.
Cô gái lễ tân đã sớm quen mặt Nguyễn Miên Man, một lần nhìn thấy cô nhịn không được nửa đùa nửa thật hỏi cô, làm nhân viên trong công ty bạn trai bà chủ, đặt cơm hộp có được ưu tiên hay không.
Nguyễn Miên Man nghe vậy, khẽ cười nói: "Nhà ăn trong công ty hương vị cũng khá tốt, còn miễn phí, làm sao cô còn đi ăn cơm hộp."
"Ai bảo cô nấu còn ngon hơn chứ." Lễ tân nói.
Nguyễn Miên Man suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, mọi người nếu đến trong tiệm ăn cơm, có thẻ nhân viên công ty có thể giảm giá 20%."
"Cảm ơn bà chủ nhỏ!" Cô lễ tân nói lời cảm tạ xong, nhớ tới hỏi, "Lúc chúng tôi tới, có thể đụng mặt Tư tổng hay không?"
"Thời điểm các cô có thời gian rảnh, đại khái anh ấy cũng ở trong tiệm, bất quá trên cơ bản đều ở trong phòng bếp, không có việc gì." Nguyễn Miên Man nói xong, nhận được tin nhắn của Tư Cảnh Lâm hỏi cô vì sao còn chưa lên, cùng lễ tân nói một tiếng, bước nhanh về phía trước, tiến vào thang máy.
Thang máy đến tầng cao nhất, cửa vừa mới mở, Nguyễn Miên Man liền nhìn thấy người chờ ở bên ngoài.
Cô cười đi qua nói: "Mang theo dương chi cam lộ cho anh."
Tư Cảnh Lâm tiếp nhận dương chi cam lộ đồng thời nắm lấy tay cô, mang cô đi vào văn phòng.
Dương chi cam lộ đựng ở trong thùng giữ nhiệt, hương vị lạnh lẽo, ngọt thanh thoải mái thanh tân cùng nhau bay ra.
Nhiều như vậy hai người khẳng định là không uống hết, bất quá trên mặt anh không nói, kỳ thật còn rất "hộ thực", Nguyễn Miên Man không nhắc tới chuyện chia cho trợ lý Tôn.
"Hương vị như thế nào?" Nguyễn Miên Man nhìn về phía anh.
Dương chi cam lộ mát lạnh uống lên thơm ngọt ngon miệng, thập phần thích hợp cho mùa hè.
Tư Cảnh Lâm khen nói: "Rất ngon."
Bình thường khi Nguyễn Miên Man tới đây, nếu không có chuyện gì quan trọng, trợ lý Tôn sẽ không tiến vào quấy rầy bọn họ.
Hai người an tĩnh mà dùng xong buổi trà chiều, Nguyễn Miên Man tự giác lấy ra tư liệu ôn tập bắt đầu học.
Nguyễn Miên Man nhìn một hồi, thấy anh còn ngồi bất động trên sô pha, quay đầu qua: "Anh không đi làm việc sao?"
Ở chỗ này ôn tập, Nguyễn Miên Man đều là tự mình học trước, trước nhớ kỹ những chỗ không hiểu rõ, chờ anh xong việc lại hỏi, cho nên không cần anh luôn ngồi bên cạnh.
Tư Cảnh Lâm đối diện với đôi mắt hạnh thanh triệt của cô, bỗng nhiên cúi người dựa vào trên lưng cô, đem cằm để ở đầu vai cô, thanh âm trầm thấp lộ ra vài phần lười biếng: "Không muốn làm việc."
Nguyễn Miên Man vẫn là lần đầu thấy bộ dáng này của anh, không khỏi duỗi tay xoa mặt anh, trong giọng nói tràn đầy quan tâm: "Làm sao vậy? Có phải mệt mỏi không? Hay là anh có chỗ nào không thoải mái?"
Tư Cảnh Lâm hôn một cái lên má cô rồi nói: "Muốn ôm em mãi như vậy, không muốn đi làm."
Người đàn ông lúc này, nào có nghiêm túc, lạnh lùng như hội nghị công ty, thoạt nhìn không khác những người đàn ông khác khi lâm vào lưới tình.
Ngực Nguyễn Miên Man như là điện giật tê rần một chút, ngay sau đó nhịn không được cười khẽ, cảm thấy dáng vẻ này của anh, cực kỳ giống mèo béo thích làm nũng ở nhà.
Quả Quýt Nhỏ khi còn bé thích lăn lộn trong lòng ngực cô, trưởng thành không dễ bế, ngẫu nhiên cũng nhảy đến trên người cô, dùng đầu cọ mặt cô.
"Cười cái gì? Hả?" Tư Cảnh Lâm nghe được tiếng cười của cô, cằm ở trên vai cô nhẹ ấn một chút.
Nguyễn Miên Man tự nhiên không có khả năng nói cho anh, rốt cuộc hiện tại anh còn ghen với mèo béo quá dính cô.
Cô lắc đầu tỏ vẻ không cười cái gì, nhẹ đẩy anh một cái: "Anh mau đi làm việc đi."
"Không muốn đi." Tư Cảnh Lâm nói xong, duỗi tay đem cô càng chặt hơn.
Cả người anh đều dựa vào trên người cô, cô đẩy hai cái cũng không chịu buông tay, một bộ dáng ăn vạ cô.
"Đừng náo loạn, buổi tối trở về em nấu món ngon cho anh được không?" Không có biện pháp với anh, Nguyễn Miên Man chỉ có thể dỗ.
Nói xong, ở trong đầu cô đã nghĩ tới, phải làm cái gì ngon cho anh.
Tư Cảnh Lâm không dao động, tiếp tục nhìn cô.
Nguyễn Miên Man nhìn nhìn, thò lại gần hôn một cái lên môi anh.
Được một cái hôn làm tâm tình thập phần sung sướng, cô nhìn qua, dùng ánh mắt dò hỏi "Được rồi đi", anh lại khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không đủ.
Nguyễn Miên Man thầm than một tiếng, giơ tay nâng mặt anh, học động tác của anh nghiêm túc mà hôn.
Nhận được một cái hôn sâu, anh lúc này mới thỏa mãn, sau khi nụ hôn kết thúc, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo vẻ thỏa mãn.
"Có thể đi làm việc chưa?" Nguyễn Miên Man nói xong, nhịn không được nhẹ nhéo mặt anh một cái, cảm thấy anh làm ông chủ thật là càng làm càng lười, thế nhưng còn muốn cô dỗ đi làm việc.
Tư Cảnh Lâm gật đầu, lại không lập tức rời đi, mà là hỏi: "Em thích ăn cua không?"
"Con cua?" Nguyễn Miên Man không biết vì sao anh hỏi cái này.
Tư Cảnh Lâm nói: "Tết Trung Thu sắp tới rồi, công ty sẽ chuẩn bị cua làm phúc lợi, em thích thì anh cho người chuẩn bị nhiều một ít."
Nghe vậy, Nguyễn Miên Man lại là liên tưởng tới một chuyện khác.
"Hai ngày trước khách hàng lại thúc giục em ra món cơm chiên mới, anh vừa nói như vậy, em cảm thấy cơm chiên gạch cua thật ra không tồi, lại đúng mùa."
Thấy cô nói một vòng lại nghĩ tới cửa hàng cùng khách hàng, đáy mắt Tư Cảnh Lâm lộ ra hai phân bất đắc dĩ.
Bất quá, ngay sau đó anh vẫn nói: "Anh cho người chuẩn bị nhiều cua một chút, lúc em cần trực tiếp cho người đưa qua."
"Được." Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu, kéo anh đứng dậy, đem người đẩy đến bàn làm việc ngồi xuống, lúc này mới trở lại sô pha một lần nữa.
Tư Cảnh Lâm đối với chuyện của cô rất để bụng, không hai ngày liền cho người mang tới một đám cua lớn vào trong tiệm.
Thu được cua lớn, Nguyễn Miên Man không vội vã cho lên thực đơn, mà là trước chưng một mẻ cho người một nhà ăn.
"Thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt liền lại đến một mùa cua mới." Ông Ngô nghe từ phòng bếp bay ra mùi cua, nhịn không được bưng lên rượu vàng trên bàn nhẹ nhấp một ngụm đỡ thèm.
Ngoài phòng, mặt trời đang muốn xuống núi, ánh chiều hoàng hôn chiếu vào trước cửa, mang đến một sắc màu ấm áp.
"Ai nha, Quả Quýt Nhỏ em đừng gây sự." Nguyễn Miên Man bưng cua đang chuẩn bị ra ngoài, lại bị mèo béo ngồi canh ở cửa ngăn lại.
"Đưa cho anh." Tư Cảnh Lâm duỗi tay tiếp nhận con cua trong tay cô, nhìn lướt qua con mèo trên mặt đất, đi nhanh ra ngoài.
"Chị Chu, không vội, ra ăn con cua." Nguyễn Miên Man thấy mèo béo đi theo anh rồi, quay đầu kêu Chu Linh đang ở phòng kho sửa sang lại đồ vật.
"Được, em đi ra ăn trước đi." Chu Linh lên tiếng, lại vẫn đem đồ vật sắp xếp xong trước mới đi ra ngoài.
"Cũng thật thơm! Ta không cùng mọi người khách khí, tranh thủ còn nóng ăn thôi." Con cua lên bàn, ông Ngô trước cầm lấy một con đặt ở trước mặt mình.
Phía trước ông cũng không thèm ăn cua, nhưng ngửi mùi, lại nhìn thấy con cua đã bị hấp chín đến ánh vàng rực rỡ, bỗng nhiên liền thèm.
Nguyễn Miên Man cười cười, trước chọn một con đặt ở trong đĩa của Tư Cảnh Lâm, lại giúp Chu Linh cầm một con.
"Cảm ơn cô chủ." Chu Linh nói lời cảm ơn, nhìn về phía ông Ngô.
Cô cơ hồ chưa từng ăn qua cua, cho nên định xem bọn họ ăn như thế nào trước.
Ông Ngô trước đem chan cua vặt xuống, lại đem mai cua tách ra, chờ nhìn đến gạch cua bên trong, yết hầu không tự giác lăn lộn một chút.
Cua mới ra nồi con tản ra mùi thơm mê người, gạch cua hoàng sắc, càng là dụ hoặc người ta mau nhấm nháp tư vị của nó.
Ông Ngô bỏ dạ dày cua không thể ăn đi, cầm lấy cái muỗng nhỏ trong tầm tay, nhẹ nhàng đào một muỗng đưa vào trong miệng, miệng nhẹ nhàng nhấp một cái, hương vị thơm ngon khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
"Thời tiết này, đĩa đựng trái cây đĩa đựng con cua, thật là mỹ vị nhân gian!"
Nhìn tướng ăn của ông Ngô, nghe ông cảm thán, Chu Linh bị thèm rồi, học động tác của ông đem mai cua xốc lên.
Chu Linh trước kia kỳ thật không hiểu được, vì cái gì có một số người có tình yêu nhiệt tình với cua như vậy, cho đến bây giờ, một ngụm gạch cua vào miệng, hương vị mềm nhẹ hơi béo ngậy, làm cô lập tức liền hiểu rõ —— bởi vì thật sự quá mỹ vị!
Bọn họ đã bắt đầu ăn, Nguyễn Miên Man bởi vì có mèo béo dưới bàn luôn dây dưa, còn không có kịp động thủ.
Bất quá giây tiếp theo, trước mặt cô lại xuất hiện một muỗng gạch cua.
Nguyễn Miên Man ngẩng đầu, thấy hai người khác trên bàn đều đang chú ý vào con cua trước mặt, lúc này mới hướng anh nở nụ cười nhợt nhạt, ngay sau đó há mồm ăn xong muỗng gạch cua tươi ngon kia.
Thế giới to lớn, nguyên liệu nấu ăn mang tiên vị không quá nhiều, nhưng cua tươi, tuyệt đối có thể xếp vào hàng đầu.
Nguyễn Miên Man tinh tế nhấm nháp gạch cua trong miệng, trong mắt không tự giác mang ra vài phần sung sướng.
Gạch cua ăn vào sàn sạt, mang theo một chút hạt cảm, hương vị còn có chút giống lòng đỏ trứng gà, nhưng so với trứng gà lại ngon hơn nhiều.
Thấy cô thích ăn, Tư Cảnh Lâm lại bón qua mấy muỗng, thẳng đến khi cô xua tay ý bảo chính anh tự ăn mới thu tay lại.
Ăn xong gạch cua, kế tiếp còn có thịt cua, thịt cua sảng hoạt thơm ngon, ăn không cũng rất ngon, chấm một chút dấm cua Nguyễn Miên Man đặc chế, hương vị càng thêm phong phú.
Ông Ngô cùng Tư Cảnh Lâm cùng từ tiệm cơm chiên Hạnh Phúc rời đi, chậm rì rì dạo bước.
"Cháu cùng Đông Đông khi nào ở bên nhau?"
"Đã được đoạn thời gian rồi ạ."
"Từ sau lễ hội ẩm thực?"
"Từ trước đó ạ."
"Thằng nhóc thúi, chuyện lớn như vậy cũng không nói trước với ông một tiếng."
"Cháu cho rằng ông đã sớm nhìn ra."
Anh mỗi ngày đều chạy về bên này, đừng nói Chu Linh, bà Vương, ngay cả khách hàng thường tới trong tiệm đều biết quan hệ giữa bọn họ.
Tư Cảnh Lâm là thật sự không nghĩ tới, rõ ràng ông cũng thường xuyên tới trong tiệm, cố tình nhìn không ra.
"Ha! Ý này của cháu là trách ta?"
"Không có."
Nói xong hai câu này, trên đường an tĩnh một hồi, ngay sau đó ông Ngô lại lần nữa mở miệng: "Tuy rằng xã hội hiện nay có chút nhanh, không giống thời chúng ta lúc ấy, đã chọn một người chính là cả đời, nhưng ông vẫn hy vọng, cháu đã lựa chọn cùng Đông Đông ở bên nhau, liền phải làm được toàn tâm toàn ý...... Cháu so với con bé lớn hơn, đã gặp nhiều chuyện hơn nên phải bao dung, săn sóc con bé nhiều hơn......"
"Cháu sẽ."
"Đông Đông còn nhỏ, hai đứa ở bên nhau liền ở bên nhau, nhưng ngày thường vẫn phải chú ý một ít, cũng đừng quá làm càn."
Ông Ngô nghĩ đến lúc trước những người có ý đồ giới thiệu đối tượng cho Đông Đông, kết quả bị mình nói đến máu chó phun đầu, trong lòng lúc này có chút không dễ chịu.
"Cháu biết."
***
Từ khi ình yêu được bước ra ánh sáng trước mặt ông Ngô, làm Nguyễn Miên Man có loại cảm giác cả người nhẹ nhàng.
Ngay sau đó trừ bỏ buôn bán, còn lại tâm tư đều đặt vào việc ôn tập.
Đối với chuyện này, Tư Cảnh Lâm cũng không có ý kiến, chỉ là ngẫu nhiên bận rộn, sẽ nhịn không được đón cô đến trong công ty, hai người một người làm việc, một người ôn tập.
Thời gian dài, người trong công ty đều biết tổng giám đốc có bạn gái, hơn nữa còn là bà chủ nhỏ của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
Lúc này, bọn họ rốt cuộc minh bạch, vì sao lúc trước tổng giám đốc lại đặt cơm hộp.
Trong công ty, không ít người đã ăn qua món ngon của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, đặc biệt là nhân viên lễ tân ở sảnh, càng là một trong những người nếm thử món ăn tiệm cơm chiên Hạnh Phúc sớm nhất.
Cô gái lễ tân đã sớm quen mặt Nguyễn Miên Man, một lần nhìn thấy cô nhịn không được nửa đùa nửa thật hỏi cô, làm nhân viên trong công ty bạn trai bà chủ, đặt cơm hộp có được ưu tiên hay không.
Nguyễn Miên Man nghe vậy, khẽ cười nói: "Nhà ăn trong công ty hương vị cũng khá tốt, còn miễn phí, làm sao cô còn đi ăn cơm hộp."
"Ai bảo cô nấu còn ngon hơn chứ." Lễ tân nói.
Nguyễn Miên Man suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, mọi người nếu đến trong tiệm ăn cơm, có thẻ nhân viên công ty có thể giảm giá 20%."
"Cảm ơn bà chủ nhỏ!" Cô lễ tân nói lời cảm tạ xong, nhớ tới hỏi, "Lúc chúng tôi tới, có thể đụng mặt Tư tổng hay không?"
"Thời điểm các cô có thời gian rảnh, đại khái anh ấy cũng ở trong tiệm, bất quá trên cơ bản đều ở trong phòng bếp, không có việc gì." Nguyễn Miên Man nói xong, nhận được tin nhắn của Tư Cảnh Lâm hỏi cô vì sao còn chưa lên, cùng lễ tân nói một tiếng, bước nhanh về phía trước, tiến vào thang máy.
Thang máy đến tầng cao nhất, cửa vừa mới mở, Nguyễn Miên Man liền nhìn thấy người chờ ở bên ngoài.
Cô cười đi qua nói: "Mang theo dương chi cam lộ cho anh."
Tư Cảnh Lâm tiếp nhận dương chi cam lộ đồng thời nắm lấy tay cô, mang cô đi vào văn phòng.
Dương chi cam lộ đựng ở trong thùng giữ nhiệt, hương vị lạnh lẽo, ngọt thanh thoải mái thanh tân cùng nhau bay ra.
Nhiều như vậy hai người khẳng định là không uống hết, bất quá trên mặt anh không nói, kỳ thật còn rất "hộ thực", Nguyễn Miên Man không nhắc tới chuyện chia cho trợ lý Tôn.
"Hương vị như thế nào?" Nguyễn Miên Man nhìn về phía anh.
Dương chi cam lộ mát lạnh uống lên thơm ngọt ngon miệng, thập phần thích hợp cho mùa hè.
Tư Cảnh Lâm khen nói: "Rất ngon."
Bình thường khi Nguyễn Miên Man tới đây, nếu không có chuyện gì quan trọng, trợ lý Tôn sẽ không tiến vào quấy rầy bọn họ.
Hai người an tĩnh mà dùng xong buổi trà chiều, Nguyễn Miên Man tự giác lấy ra tư liệu ôn tập bắt đầu học.
Nguyễn Miên Man nhìn một hồi, thấy anh còn ngồi bất động trên sô pha, quay đầu qua: "Anh không đi làm việc sao?"
Ở chỗ này ôn tập, Nguyễn Miên Man đều là tự mình học trước, trước nhớ kỹ những chỗ không hiểu rõ, chờ anh xong việc lại hỏi, cho nên không cần anh luôn ngồi bên cạnh.
Tư Cảnh Lâm đối diện với đôi mắt hạnh thanh triệt của cô, bỗng nhiên cúi người dựa vào trên lưng cô, đem cằm để ở đầu vai cô, thanh âm trầm thấp lộ ra vài phần lười biếng: "Không muốn làm việc."
Nguyễn Miên Man vẫn là lần đầu thấy bộ dáng này của anh, không khỏi duỗi tay xoa mặt anh, trong giọng nói tràn đầy quan tâm: "Làm sao vậy? Có phải mệt mỏi không? Hay là anh có chỗ nào không thoải mái?"
Tư Cảnh Lâm hôn một cái lên má cô rồi nói: "Muốn ôm em mãi như vậy, không muốn đi làm."
Người đàn ông lúc này, nào có nghiêm túc, lạnh lùng như hội nghị công ty, thoạt nhìn không khác những người đàn ông khác khi lâm vào lưới tình.
Ngực Nguyễn Miên Man như là điện giật tê rần một chút, ngay sau đó nhịn không được cười khẽ, cảm thấy dáng vẻ này của anh, cực kỳ giống mèo béo thích làm nũng ở nhà.
Quả Quýt Nhỏ khi còn bé thích lăn lộn trong lòng ngực cô, trưởng thành không dễ bế, ngẫu nhiên cũng nhảy đến trên người cô, dùng đầu cọ mặt cô.
"Cười cái gì? Hả?" Tư Cảnh Lâm nghe được tiếng cười của cô, cằm ở trên vai cô nhẹ ấn một chút.
Nguyễn Miên Man tự nhiên không có khả năng nói cho anh, rốt cuộc hiện tại anh còn ghen với mèo béo quá dính cô.
Cô lắc đầu tỏ vẻ không cười cái gì, nhẹ đẩy anh một cái: "Anh mau đi làm việc đi."
"Không muốn đi." Tư Cảnh Lâm nói xong, duỗi tay đem cô càng chặt hơn.
Cả người anh đều dựa vào trên người cô, cô đẩy hai cái cũng không chịu buông tay, một bộ dáng ăn vạ cô.
"Đừng náo loạn, buổi tối trở về em nấu món ngon cho anh được không?" Không có biện pháp với anh, Nguyễn Miên Man chỉ có thể dỗ.
Nói xong, ở trong đầu cô đã nghĩ tới, phải làm cái gì ngon cho anh.
Tư Cảnh Lâm không dao động, tiếp tục nhìn cô.
Nguyễn Miên Man nhìn nhìn, thò lại gần hôn một cái lên môi anh.
Được một cái hôn làm tâm tình thập phần sung sướng, cô nhìn qua, dùng ánh mắt dò hỏi "Được rồi đi", anh lại khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không đủ.
Nguyễn Miên Man thầm than một tiếng, giơ tay nâng mặt anh, học động tác của anh nghiêm túc mà hôn.
Nhận được một cái hôn sâu, anh lúc này mới thỏa mãn, sau khi nụ hôn kết thúc, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo vẻ thỏa mãn.
"Có thể đi làm việc chưa?" Nguyễn Miên Man nói xong, nhịn không được nhẹ nhéo mặt anh một cái, cảm thấy anh làm ông chủ thật là càng làm càng lười, thế nhưng còn muốn cô dỗ đi làm việc.
Tư Cảnh Lâm gật đầu, lại không lập tức rời đi, mà là hỏi: "Em thích ăn cua không?"
"Con cua?" Nguyễn Miên Man không biết vì sao anh hỏi cái này.
Tư Cảnh Lâm nói: "Tết Trung Thu sắp tới rồi, công ty sẽ chuẩn bị cua làm phúc lợi, em thích thì anh cho người chuẩn bị nhiều một ít."
Nghe vậy, Nguyễn Miên Man lại là liên tưởng tới một chuyện khác.
"Hai ngày trước khách hàng lại thúc giục em ra món cơm chiên mới, anh vừa nói như vậy, em cảm thấy cơm chiên gạch cua thật ra không tồi, lại đúng mùa."
Thấy cô nói một vòng lại nghĩ tới cửa hàng cùng khách hàng, đáy mắt Tư Cảnh Lâm lộ ra hai phân bất đắc dĩ.
Bất quá, ngay sau đó anh vẫn nói: "Anh cho người chuẩn bị nhiều cua một chút, lúc em cần trực tiếp cho người đưa qua."
"Được." Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu, kéo anh đứng dậy, đem người đẩy đến bàn làm việc ngồi xuống, lúc này mới trở lại sô pha một lần nữa.
Tư Cảnh Lâm đối với chuyện của cô rất để bụng, không hai ngày liền cho người mang tới một đám cua lớn vào trong tiệm.
Thu được cua lớn, Nguyễn Miên Man không vội vã cho lên thực đơn, mà là trước chưng một mẻ cho người một nhà ăn.
"Thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt liền lại đến một mùa cua mới." Ông Ngô nghe từ phòng bếp bay ra mùi cua, nhịn không được bưng lên rượu vàng trên bàn nhẹ nhấp một ngụm đỡ thèm.
Ngoài phòng, mặt trời đang muốn xuống núi, ánh chiều hoàng hôn chiếu vào trước cửa, mang đến một sắc màu ấm áp.
"Ai nha, Quả Quýt Nhỏ em đừng gây sự." Nguyễn Miên Man bưng cua đang chuẩn bị ra ngoài, lại bị mèo béo ngồi canh ở cửa ngăn lại.
"Đưa cho anh." Tư Cảnh Lâm duỗi tay tiếp nhận con cua trong tay cô, nhìn lướt qua con mèo trên mặt đất, đi nhanh ra ngoài.
"Chị Chu, không vội, ra ăn con cua." Nguyễn Miên Man thấy mèo béo đi theo anh rồi, quay đầu kêu Chu Linh đang ở phòng kho sửa sang lại đồ vật.
"Được, em đi ra ăn trước đi." Chu Linh lên tiếng, lại vẫn đem đồ vật sắp xếp xong trước mới đi ra ngoài.
"Cũng thật thơm! Ta không cùng mọi người khách khí, tranh thủ còn nóng ăn thôi." Con cua lên bàn, ông Ngô trước cầm lấy một con đặt ở trước mặt mình.
Phía trước ông cũng không thèm ăn cua, nhưng ngửi mùi, lại nhìn thấy con cua đã bị hấp chín đến ánh vàng rực rỡ, bỗng nhiên liền thèm.
Nguyễn Miên Man cười cười, trước chọn một con đặt ở trong đĩa của Tư Cảnh Lâm, lại giúp Chu Linh cầm một con.
"Cảm ơn cô chủ." Chu Linh nói lời cảm ơn, nhìn về phía ông Ngô.
Cô cơ hồ chưa từng ăn qua cua, cho nên định xem bọn họ ăn như thế nào trước.
Ông Ngô trước đem chan cua vặt xuống, lại đem mai cua tách ra, chờ nhìn đến gạch cua bên trong, yết hầu không tự giác lăn lộn một chút.
Cua mới ra nồi con tản ra mùi thơm mê người, gạch cua hoàng sắc, càng là dụ hoặc người ta mau nhấm nháp tư vị của nó.
Ông Ngô bỏ dạ dày cua không thể ăn đi, cầm lấy cái muỗng nhỏ trong tầm tay, nhẹ nhàng đào một muỗng đưa vào trong miệng, miệng nhẹ nhàng nhấp một cái, hương vị thơm ngon khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
"Thời tiết này, đĩa đựng trái cây đĩa đựng con cua, thật là mỹ vị nhân gian!"
Nhìn tướng ăn của ông Ngô, nghe ông cảm thán, Chu Linh bị thèm rồi, học động tác của ông đem mai cua xốc lên.
Chu Linh trước kia kỳ thật không hiểu được, vì cái gì có một số người có tình yêu nhiệt tình với cua như vậy, cho đến bây giờ, một ngụm gạch cua vào miệng, hương vị mềm nhẹ hơi béo ngậy, làm cô lập tức liền hiểu rõ —— bởi vì thật sự quá mỹ vị!
Bọn họ đã bắt đầu ăn, Nguyễn Miên Man bởi vì có mèo béo dưới bàn luôn dây dưa, còn không có kịp động thủ.
Bất quá giây tiếp theo, trước mặt cô lại xuất hiện một muỗng gạch cua.
Nguyễn Miên Man ngẩng đầu, thấy hai người khác trên bàn đều đang chú ý vào con cua trước mặt, lúc này mới hướng anh nở nụ cười nhợt nhạt, ngay sau đó há mồm ăn xong muỗng gạch cua tươi ngon kia.
Thế giới to lớn, nguyên liệu nấu ăn mang tiên vị không quá nhiều, nhưng cua tươi, tuyệt đối có thể xếp vào hàng đầu.
Nguyễn Miên Man tinh tế nhấm nháp gạch cua trong miệng, trong mắt không tự giác mang ra vài phần sung sướng.
Gạch cua ăn vào sàn sạt, mang theo một chút hạt cảm, hương vị còn có chút giống lòng đỏ trứng gà, nhưng so với trứng gà lại ngon hơn nhiều.
Thấy cô thích ăn, Tư Cảnh Lâm lại bón qua mấy muỗng, thẳng đến khi cô xua tay ý bảo chính anh tự ăn mới thu tay lại.
Ăn xong gạch cua, kế tiếp còn có thịt cua, thịt cua sảng hoạt thơm ngon, ăn không cũng rất ngon, chấm một chút dấm cua Nguyễn Miên Man đặc chế, hương vị càng thêm phong phú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.