Chương 85
Tô Hương Lan Sắc
01/06/2021
Editor: Thienyetkomanhme
"Cảm ơn anh Cảnh Lâm." Nguyễn Miên Man nhìn thấy anh chia bớt đồ ăn, mày nháy mắt giãn ra.Tư Cảnh Lâm thấy cô gắp lên một cái xíu mại, trong lòng vừa lòng, ngữ khí liền cũng có vẻ phá lệ ôn hòa: "Đây là bữa sáng em lam, nào có đạo lý đi cảm ơn ngược lại?"
Nguyễn Miên Man chớp mắt suy nghĩ một chút, cười nói: "Cảm ơn anh giám sát em ăn bữa sáng?"
Cô bé hơi hơi nghiêng đầu, trong mắt Tư Cảnh Lâm, mạc danh cảm thấy có điểm đáng yêu, phản ứng lại, đã duỗi tay ở nhẹ chạm một cái trên đầu cô.
Thật sự rất nhẹ, Nguyễn Miên Man vừa lúc rũ xuống đôi mắt, cái miệng nhỏ cắn xíu mại chỉ mơ hồ cảm giác được, mới vừa rồi hình như anh duỗi tay qua.
Dạ?Cô ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn qua.
"Mau ăn bữa sáng." Tư Cảnh Lâm nói xong, một lần nữa cầm lấy đôi đũa, giống như mới vừa rồi mình cái gì cũng không có làm.
Vốn cũng không quá xác định, Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu, lần này há miệng to cắn nốt miếng xíu mại.Dư quang thấy một màn như vậy, cảm thấy cô bé thật sự ngoan ngoãn, trong mắt Tư Cảnh Lâm lộ ra vài phần ý cười, tiếp tục ăn, bữa sáng trước mặt tựa hồ càng thêm mỹ vị.
Má ơi! Đây thật sự là Tư Cảnh Lâm?Bên ngoài tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, suốt đêm chơi đùa, có chút đói cho nên lại đây kiếm ăn, thanh niên áo vàng nhìn đến cảnh tượng trong tiệm, có điểm hoài nghi chính mình có phải thức đêm hư đôi mắt hay không.
Tuy rằng Triệu Hữu Vi nói anh là bạn trai của cô chủ, lần trước cũng gặp được hắn ở trong tiệm ăn cơm, nhưng đối với thanh niên áo vàng mà nói, cũng không in sâu vào như lần này.Rốt cuộc, vị kia chính từ khi vừa thành niên liền tiếp nhận tập đoàn Bách Xuyên, Tư Cảnh Lâm, hiện giờ cùng cha hắn, ông hắn đồng lứa ngang hàng, người ngoài khi nào thấy anh ôn hòa, ôn nhu như vậy.Mặc kệ người khác có gặp qua hay không, dù sao thanh niên áo vàng là chưa thấy qua, ở trong ấn tượng của hắn, Tư Cảnh Lâm đại biểu chính là "Lạnh lùng", "Nghiêm túc", "Tự phụ"...... Linh tinh danh từ.
Quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị sét đánh, mặc dù ngửi được mùi hương từ trong cửa hàng bay ra có chút thèm, thanh niên áo vàng vẫn là quản được chân mình, không có tiếp tục đi về phía trước.Bất quá, tới cũng tới rồi, cũng không thể về một chuyến tay không, hắn chụp một bức ảnh cảnh tượng trong tiệm, lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Trong cửa hàng, Tư Cảnh Lâm ăn xong bữa sáng, không lại tiếp tục ngốc ở đây.Nguyễn Miên Man đứng dậy đưa anh ra cửa, nhớ tới túi giấy lúc trước, chạy nhanh lấy lại đây cho anh.
Vốn chính là mang cho cô, Tư Cảnh Lâm tự nhiên không có khả năng lại cầm trở về: "Bên trong là bánh kem. Mới vừa ăn xong bữa sáng, trước em bỏ vào tủ lạnh, buổi sáng hoặc buổi chiều lại ăn." Nói xong, anh rời đi thẳng.
Nhìn theo anh rời đi, Nguyễn Miên Man ngồi xuống lấy ra hộp bánh trong túi giấy tinh xảo, bên trong có một cái bánh kem Dâu Tây thập phần xinh đẹp.
Từ khi xuyên qua tới nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bánh kem, tuy rằng mới vừa ăn no hoàn toàn không đói bụng, lại vẫn là nhịn không được cầm lấy cái muỗng bên cạnh múc một miếng đưa vào trong miệng.Ngọt mà không ngấy, bơ vào miệng là tan, bánh kem mềm xốp vừa ngọt vừa hương, làm cô lập tức liền thích loại điểm tâm ngọt này.
Cô ăn được hai miếng, ông Ngô từ bên ngoài tiến vào, không khỏi nói: "Đông Đông đi mua bánh kem? Còn rất đẹp nha."
Nguyễn Miên Man ngẩng đầu lên, nghĩ đến anh Cảnh Lâm trước khi đi có dặn cô để lát nữa hay buổi chiều lại ăn bánh kem, cô hơi không được tự nhiên mà nhấp môi dưới mới nói: "Không phải cháu mua, là anh Cảnh Lâm đưa."
"Xem như hắn có chút bộ dáng của một người anh." ông Ngô khen một câu nói, "Cháu thích ăn lần sau lại bảo nó mua, không cần khách khí."
Nguyễn Miên Man không tiếp lời này, đem hộp bánh kem một lần gói lại rồi nói: " Ông Ngô, cháu đi lấy bữa sáng cho ông."
Nói xong, cô đứng dậy đem bánh kem cát vào tủ lạnh, rồi rất nhanh mang bữa sáng tới cho ông.
Ông Ngô không nghĩ tới Tư Cảnh Lâm vào sáng sớm đã đến trong tiệm, mặc dù Nguyễn Miên Man mới nói bánh kem là anh đưa, cũng theo bản năng nghĩ là anh đưa từ lần trước.Bởi vậy, trước khi ăn sáng, ông theo thói quen chụp một bức ảnh gửi cho cháu trai.
Ngồi trên xe quay lại công ty, Tư Cảnh Lâm nhận được ảnh chụp của ông, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện ý cười, giơ tay không nhanh không chậm mà nhắn tin lại.
Mỗi món ăn được một ngụm, ông Ngô liền nhận được tin nhắn của anh, phát hiện anh thế nhưng đem hình ảnh cháo đậu xanh nấm tuyết hạt sen, xíu mại tơ vàng, trứng chiên, món xào toàn bộ trả lời lại một lần, ngốc một chút.
Xíu mại tơ vàng còn dễ hiểu, lúc trước chơi xuân nó đã ăn qua, trứng chiên cùng món xào ở trong tiệm ăn qua cũng không hiếm lạ, nhưng cháo này, là ngày hôm qua ông đột nhiên muốn uống cho nên cố ý điểm, thế nhưng nó cũng có thể chuẩn xác nói ra hương vị, ông Ngô nhịn không được hướng trong phòng bếp hỏi: "Đông Đông, anh Cảnh Lâm của cháu lúc trước có tới trong tiệm ăn qua cháo đậu xanh nấm tuyết hạt sen sao?"
"Có ạ, sáng nay anh ấy có lại đây ăn sáng." Nguyễn Miên Man nói xong, lại bổ sung, "Đúng rồi, anh ấy còn mang tới rất nhiều đồ ăn, đợi lát nữa ông mang một chút trở về đi."
"Không cần, anh Cảnh Lâm của cháu biểu đạt quan tâm chính là đưa ăn đưa uống, ông cũng không thiếu này đó, chính cháu giữ lại ăn đi." Ông Ngô nói xong, một bên tiếp tục ăn bữa sáng một bên chọc di động, nhắn tin tỏ vẻ đây là Đông Đông làm bữa sáng cho mình, chỉ lấy ra một ít cho anh ăn thử độc trước.
Buổi sáng 9 giờ, ông Ngô đã sớm ăn xong bữa sáng rời đi, Chu Linh cũng đã đi vào trong tiệm.Nguyễn Miên Man đang ở trong phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu giữa trưa phải dùng nguyên, đột nhiên nhận được điện thoại của Tư Cảnh Lâm, nói cho cô biết nhân viên trang hoàng sắp đến trong tiệm.
Điện thoại vừa cúp không tới vài phút, quả nhiên có một đám người lại đây.Nguyễn Miên Man cùng bọn họ chào hỏi qua, theo yêu cầu của bọn họ dẫn người lên lầu.Đám người kia ở trên lầu vừa đo lường, ghi chép, miêu tả liền trực tiếp rời đi, tỏ vẻ buổi chiều sẽ quay lại khởi công.
Đám người đi rồi, Chu Linh mới có cơ hội hỏi: "Cô chủ, bọn họ làm gì vậy?"
"Bọn họ lại đây sửa lại sân thượng lầu hai cùng cửa sau một chút ạ." Nguyễn Miên Man nói.Chu Linh nghĩ đến nhà cửa ở ngõ nhỏ đều đã xây không ít năm, hiểu rõ gật đầu.
Hơn 10 giờ, Nguyễn Miên Man chuẩn bị xong đồ vật cho cơm trưa, thấy còn có thời gian, liền làm một phần cơm trưa cho Tư Cảnh Lâm, làm xong liền nhắn một cái tin cho anh, lúc này mới bắt đầu buôn bán buổi trưa.
Khách tới trong tiệm ăn cơm giống nhau sẽ không tới quá sớm, trên cơ bản đều hơn 12 giờ mới dần dần lại đây, cho nên vừa mới bắt đầu buôn bán, Chu Linh đều là ở trong phòng bếp một bên tiếp đơn, một bên làm trợ thủ cho cô.
"Cô chủ, phần đơn đặt hàng này có ghi chú, nói hôm nay là sinh nhật của mình, hỏi cô có thể khắc một con mèo hay không?" Chu Linh nhận được một cái đơn, mở miệng nói.
Nguyễn Miên Man quay đầu thò qua nhìn ghi chú, đem hai chảo cơm xào xong, cầm lấy một đoạn củ cải trắng cùng dao gọt hoa quả bắt đầu điêu khắc.
Chu Linh ở bên cạnh một bên đóng gói cơm chiên một bên xem cô điêu khắc, tận mắt nhìn đến một khối củ cải trắng ở trong tay cô biến thành một con mèo trắng nằm ngủ, nhịn không được phát ra kinh ngạc cảm thán: "Đáng yêu quá!"
"Nếu chị thích, chờ bận xong em cũng khắc cho chị một con?" Nguyễn Miên Man cười nói.
Chu Linh vốn dĩ tưởng nói không cần phiền toái, lại nghĩ đến lần trước cô khắc cho con gái mình một con thỏ con, con bé thích đến mức ngủ cũng muốn cầm, không cẩn thận dẫm hỏng còn khóc một hồi, vì thế gật đầu: "Vậy chị cảm ơn em trước."
Thực mau, cái hộp nhỏ đựng "mèo trắng" cùng một phần cơm chiên lạp xưởng khoai tây và canh tam tiên, được nhân viên giao cơm đưa đến cho một cô gái trẻ.
Cô gái này ước chừng hai mươi mấy tuổi, làn da tái nhợt như đã lâu không thấy ánh mặt trời.Lúc cô mở cửa lấy cơm hộp, đối mặt với nhân viên giao cơm chúc chính mình "Sinh nhật vui sướng", còn có thể miễn cưỡng nở một chút ý cười, chờ đóng cửa lại ý cười trên mặt nháy mắt thu lại, biến thành trạng thái không có biểu tình.
Loại trạng thái này vẫn luôn duy trì đến khi cô mở ra túi đóng gói, phát hiện có cái hộp nhỏ đựng con mèo trắng dùng củ cải khắc ra, nháy mắt có chút thay đổi.Chỉ thấy hốc mắt cô bỗng nhiên bắt đầu biến hồng, giây tiếp theo liền trực tiếp bật khóc.Khóc xong, cô cẩn thận mở ra cái hộp nhỏ kia, lấy ra mèo trắng bên trong ngâng nhẹ trong tay, bỗng nhiên lại cười rộ lên.
Hôm nay xác thật là sinh nhật của cô, sở dĩ một người lẻ loi tại trong phòng trọ vượt qua, bởi vì đã thật lâu cô không có liên hệ với cái gọi là người nhà.Cô là một người mắc bệnh trầm cảm, bệnh viện đã chẩn đoán chính xác, nhưng lại không được người nhà thấu hiểu, mặc dù đem báo cáo của bác sĩ nói cho bọn họ, bọn họ vẫn là cảm thấy, loại này bệnh chính là do quá nhàn rỗi mà ra, chính là cô vô dụng, suy nghĩ vớ vẩn, cũng không quan tâm bệnh tình của cô lặp lại, một hai phải bức cô đi ra ngoài công tác.Mấy lần muốn chết quách cho xong, cô nhận được cổ vũ của bạn bè trên diễn đàn, lựa chọn rời nhà đi, thông qua tìm kiếm trên mạng tìm được một công việc nuôi sống chính mình.
Hiện giờ, cô đã rời nhà hơn hai năm, bệnh tình khôi phục cũng không sai biệt lắm, cũng có thể ngẫu nhiên đi ra bên ngoài một lần.Hôm nay đột nhiên cảm xúc có điểm mất khống chế, lại là từ sinh nhật nghĩ đến ông nội đã từng là người yêu mình nhất, nghĩ đến nếu ông nội còn, có ông che chở, lúc trước người trong nhà khẳng định không dám đối xử với mình như vậy, đột nhiên có chút ủy khuất.
Lúc trẻ ông cô đã làm đầu bếp, khi còn nhỏ, ông thường xuyên sẽ dùng củ cải, bí đỏ khắc một ít hoa nhỏ, động vật nhỏ dỗ cô chơi.Cô nâng mèo con ở trong tay, bỗng nhiên cảm giác được một chút ấm áp: "Chúc mày sinh nhật vui vẻ!"
Cô nói xong, đem mèo con đặt trên bàn, bắt đầu ăn cơm.Mở ra cái nắp, cô mới phát hiện, phía trên cơm chiên có một cái trứng chiên xinh đẹp.Quê cô có câu tục ngữ, nói: Cẩu sinh một chén cơm, người sinh một cái trứng.Đương nhiên, lời này là từ thời sống gian khổ truyền lại, bởi vì khi đó tới sinh nhật, có thể ăn một cái trứng gà chính là đãi ngộ phi thường tốt.Tuy rằng cuộc sống đã thay đổi, một cái trứng gà cũng không tính là cái gì, nhưng cô vẫn là cảm thấy thực vui vẻ, gắp lên trứng gà cắn một miếng to.
Trứng chiên vàng giòn rực rỡ, mặt ngoài xối một tầng nước tương, một ngụm cắn xuống, ngoài giòn trong mềm, ăn lên hàm hương ngon miệng, cô cảm thấy, đây đại khái là miếng trứng chiên ngon nhất cuộc đời của mình ạ.Không riêng trứng chiên ngon, cơm chiên lạp xưởng khoai tây cùng canh tam tiên cũng đặc biệt mỹ vị, ăn xong, cả người cô đều thả lỏng lại, tâm tình cũng bỗng nhiên tốt lên.
Ăn xong bữa tiệc sinh nhật lớn này, cô cầm lấy di động, nghiêm túc cho nhân viên giao cơm cùng tiệm cơm này đánh giá 5 sao, cũng lần đầu đánh chữ đăng một cái bình luận.
Cửa hàng này là vào ngày nọ, trạng thái thật sự có chút không tốt, hoàn toàn nhấc không nổi tinh thần nấu cơm liền phát hiện, về sau mỗi khi tâm tình không tốt, cô sẽ đặt một lần, ăn xong tâm tình luôn sẽ tốt hơn một chút.Thậm chí, vì có thể có tiền mỗi ngày ăn cơm hộp nhà này, cô còn khó có khi vực lên vài phần nỗ lực kiếm tiền.Đem bình luận đăng lênh, cô đảo qua tên cửa "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc" mấy chữ, tầm mắt dừng lại một hồi lâu ở hai chữ "Hạnh phúc".
Nguyễn Miên Man kết thúc buôn bán buổi trưa, mới nhìn đến bình luận chân thành; tha thiết cảm tạ của vị khách này.
【y**1: Ngẫu nhiên một ngày phát hiện ra cửa hàng này, lúc ấy cảm xúc không tốt lắm, ăn uống cũng không tốt lắm, không nghĩ tới thu được cơm hộp, đầu tiên là khôi phục ăn uống, theo sau lại khôi phục tâm tình...... Đây đại khái là sức mạnh của mỹ thực đi...... Cho nên về sau, mỗi khi tâm tình không tốt, tôi sẽ đặt một phần cơm hộp trong tiệm, cảm giác cửa hàng này giống như là cứu tinh cảm xúc cũng như ăn uống của tôi. Đặc biệt là hôm nay...... Lại lần nữa cảm ơn chủ tiệm đưa trứng chiên cùng mèo con. Cuối cùng, chúc chủ tiệm sinh ý thịnh vượng, hy vọng cửa hàng nhà mình có thể buôn bán lâu lâu dài dài! [ hình ảnh ] 】
Phía dưới bình luận này, đã có rất nhiều khách hàng trả lời.
【H**q: Đúng vậy, khi tôi ăn uống không tốt, cái đầu tiên nghĩ đến cũng là cửa hàng này, chính là đáng tiếc hiện tại số lượng giới hạn, ngẫu nhiên bận rộn không để ý, liền mua không được cơm nhà này. 】
【 mộng **k: Mèo con là dùng củ cải khắc ra sao? Đáng yêu a! Chủ tiệm, tôi cũng muốn mèo con! 】
【a**n: Chủ tiệm thật bất công, vì cái gì cô ấy có trứng chiên cùng mèo con? 】
【n**x: Tôi lúc trước ở trên mạng nhìn đến một cái video khắc hoa, nhìn đến chủ đề nói tiểu mỹ nữ bên trong khắc hoa là chủ tiệm cơm chiên Hạnh Phúcm tôi còn không tin lắm, hiện tại nhìn đến con mèo này, tôi tin. 】
【5** còn: Tôi cũng thấy bài viết trên mạng, vẫn luôn cho rằng chủ tiệm hẳn là một người đàn ông lớn tuổi, không nghĩ tới là một chị gái nhỏ xinh đẹp. 】
【o**6: A a a —— quá đáng yêu! Tôi mặc kệ, chủ tiệm không thể nặng bên này nhẹ bên kia, tôi cũng muốn mèo con! 】......
Nguyễn Miên Man xem xong bình luận, đối với bọn họ nói tới video cùng bài viết có điểm khó hiểu, bất quá vẫn là trả lời về trước.
【 Chủ tiệm phản hồi: Không cần khách khí, chúc cô sinh nhật vui vẻ, hỉ nhạc an khang. 】
Về sau khách hàng nhìn đến bình luận này, ngay từ đầu còn chuẩn bị đi theo hồi phục hỏi một chút chủ tiệm vì cái gì đơn này được tặng thêm "mèo con", chờ nhìn đến "Chủ tiệm phản hồi", biết được hôm nay là sinh nhật của vị khách này, lập tức sửa thành chúc mừng sinh nhật.
Phàm là suy nghĩ nhiều một chút cũng đoán được, hôm nay sinh nhật còn ăn cơm hộp, tất nhiên là có chuyện cũ, đặc biệt bình luận lầu chính còn lộ ra một ít đồ vật, bởi vậy, kế tiếp phản hồi đều thập phần ấm lòng, không riêng có chúc mừng sinh nhật, còn có người khuân vác tới "Truyện cười" cùng "Chê cười", nói hy vọng cô xem xong tâm tình sẽ càng vui vẻ hơn.
Nguyễn Miên Man hồi phục xong, lui ra ngoài dùng trình duyệt tìm tòi một chút, lại không có nhìn đến video hoặc là bài viết liên quan tới mình.Lại đi Weibo, Tieba lục soát một lần sau, cũng không thấy được Nguyễn Miên Man mang theo vài phần nghi hoặc một lần nữa trở lại khu bình luận.
Một lúc này, trong tiệm lại có rất nhiều bình luận mới, trên cơ bản không phải khen ngợi đồ ăn trong tiệm, chính là hy vọng cô có thể tăng số lượng cơm hộp.Gia tăng số lượng là không có khả năng, rốt cuộc khách hàng càng ngày càng nhiều, số lượng hiện tại cũng đã khá bận rồi.Nguyễn Miên Man nghĩ trong lòng, đóng lại cửa lớn đi lên lầu nghỉ ngơi.
Công ty Trung Thiên.Công ty này từ ông chủ đến nhân viên, đều là khách quen của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.Thậm chí trước khi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc nổi tiếng ở trên mạng, bọn họ đã làm vài bài viết có nội dung liên quan.
Mà thừa dịp lần này tiệm cơm chiên Hạnh Phúc nổi tiếng, bài viết lúc trước của bọn họ một lần nữa tăng lên không ít lưu lượng.Vì thế, toàn bộ người trong công ty đều thật cao hứng, khó có khi ông chủ hào phóng mời bọn họ mỗi người hai chén cơm chiên.Nếm đến ngon ngọt sau, bọn họ càng thêm chú ý đến khu bình luận tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
"Cảm ơn anh Cảnh Lâm." Nguyễn Miên Man nhìn thấy anh chia bớt đồ ăn, mày nháy mắt giãn ra.Tư Cảnh Lâm thấy cô gắp lên một cái xíu mại, trong lòng vừa lòng, ngữ khí liền cũng có vẻ phá lệ ôn hòa: "Đây là bữa sáng em lam, nào có đạo lý đi cảm ơn ngược lại?"
Nguyễn Miên Man chớp mắt suy nghĩ một chút, cười nói: "Cảm ơn anh giám sát em ăn bữa sáng?"
Cô bé hơi hơi nghiêng đầu, trong mắt Tư Cảnh Lâm, mạc danh cảm thấy có điểm đáng yêu, phản ứng lại, đã duỗi tay ở nhẹ chạm một cái trên đầu cô.
Thật sự rất nhẹ, Nguyễn Miên Man vừa lúc rũ xuống đôi mắt, cái miệng nhỏ cắn xíu mại chỉ mơ hồ cảm giác được, mới vừa rồi hình như anh duỗi tay qua.
Dạ?Cô ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn qua.
"Mau ăn bữa sáng." Tư Cảnh Lâm nói xong, một lần nữa cầm lấy đôi đũa, giống như mới vừa rồi mình cái gì cũng không có làm.
Vốn cũng không quá xác định, Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu, lần này há miệng to cắn nốt miếng xíu mại.Dư quang thấy một màn như vậy, cảm thấy cô bé thật sự ngoan ngoãn, trong mắt Tư Cảnh Lâm lộ ra vài phần ý cười, tiếp tục ăn, bữa sáng trước mặt tựa hồ càng thêm mỹ vị.
Má ơi! Đây thật sự là Tư Cảnh Lâm?Bên ngoài tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, suốt đêm chơi đùa, có chút đói cho nên lại đây kiếm ăn, thanh niên áo vàng nhìn đến cảnh tượng trong tiệm, có điểm hoài nghi chính mình có phải thức đêm hư đôi mắt hay không.
Tuy rằng Triệu Hữu Vi nói anh là bạn trai của cô chủ, lần trước cũng gặp được hắn ở trong tiệm ăn cơm, nhưng đối với thanh niên áo vàng mà nói, cũng không in sâu vào như lần này.Rốt cuộc, vị kia chính từ khi vừa thành niên liền tiếp nhận tập đoàn Bách Xuyên, Tư Cảnh Lâm, hiện giờ cùng cha hắn, ông hắn đồng lứa ngang hàng, người ngoài khi nào thấy anh ôn hòa, ôn nhu như vậy.Mặc kệ người khác có gặp qua hay không, dù sao thanh niên áo vàng là chưa thấy qua, ở trong ấn tượng của hắn, Tư Cảnh Lâm đại biểu chính là "Lạnh lùng", "Nghiêm túc", "Tự phụ"...... Linh tinh danh từ.
Quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị sét đánh, mặc dù ngửi được mùi hương từ trong cửa hàng bay ra có chút thèm, thanh niên áo vàng vẫn là quản được chân mình, không có tiếp tục đi về phía trước.Bất quá, tới cũng tới rồi, cũng không thể về một chuyến tay không, hắn chụp một bức ảnh cảnh tượng trong tiệm, lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Trong cửa hàng, Tư Cảnh Lâm ăn xong bữa sáng, không lại tiếp tục ngốc ở đây.Nguyễn Miên Man đứng dậy đưa anh ra cửa, nhớ tới túi giấy lúc trước, chạy nhanh lấy lại đây cho anh.
Vốn chính là mang cho cô, Tư Cảnh Lâm tự nhiên không có khả năng lại cầm trở về: "Bên trong là bánh kem. Mới vừa ăn xong bữa sáng, trước em bỏ vào tủ lạnh, buổi sáng hoặc buổi chiều lại ăn." Nói xong, anh rời đi thẳng.
Nhìn theo anh rời đi, Nguyễn Miên Man ngồi xuống lấy ra hộp bánh trong túi giấy tinh xảo, bên trong có một cái bánh kem Dâu Tây thập phần xinh đẹp.
Từ khi xuyên qua tới nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bánh kem, tuy rằng mới vừa ăn no hoàn toàn không đói bụng, lại vẫn là nhịn không được cầm lấy cái muỗng bên cạnh múc một miếng đưa vào trong miệng.Ngọt mà không ngấy, bơ vào miệng là tan, bánh kem mềm xốp vừa ngọt vừa hương, làm cô lập tức liền thích loại điểm tâm ngọt này.
Cô ăn được hai miếng, ông Ngô từ bên ngoài tiến vào, không khỏi nói: "Đông Đông đi mua bánh kem? Còn rất đẹp nha."
Nguyễn Miên Man ngẩng đầu lên, nghĩ đến anh Cảnh Lâm trước khi đi có dặn cô để lát nữa hay buổi chiều lại ăn bánh kem, cô hơi không được tự nhiên mà nhấp môi dưới mới nói: "Không phải cháu mua, là anh Cảnh Lâm đưa."
"Xem như hắn có chút bộ dáng của một người anh." ông Ngô khen một câu nói, "Cháu thích ăn lần sau lại bảo nó mua, không cần khách khí."
Nguyễn Miên Man không tiếp lời này, đem hộp bánh kem một lần gói lại rồi nói: " Ông Ngô, cháu đi lấy bữa sáng cho ông."
Nói xong, cô đứng dậy đem bánh kem cát vào tủ lạnh, rồi rất nhanh mang bữa sáng tới cho ông.
Ông Ngô không nghĩ tới Tư Cảnh Lâm vào sáng sớm đã đến trong tiệm, mặc dù Nguyễn Miên Man mới nói bánh kem là anh đưa, cũng theo bản năng nghĩ là anh đưa từ lần trước.Bởi vậy, trước khi ăn sáng, ông theo thói quen chụp một bức ảnh gửi cho cháu trai.
Ngồi trên xe quay lại công ty, Tư Cảnh Lâm nhận được ảnh chụp của ông, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện ý cười, giơ tay không nhanh không chậm mà nhắn tin lại.
Mỗi món ăn được một ngụm, ông Ngô liền nhận được tin nhắn của anh, phát hiện anh thế nhưng đem hình ảnh cháo đậu xanh nấm tuyết hạt sen, xíu mại tơ vàng, trứng chiên, món xào toàn bộ trả lời lại một lần, ngốc một chút.
Xíu mại tơ vàng còn dễ hiểu, lúc trước chơi xuân nó đã ăn qua, trứng chiên cùng món xào ở trong tiệm ăn qua cũng không hiếm lạ, nhưng cháo này, là ngày hôm qua ông đột nhiên muốn uống cho nên cố ý điểm, thế nhưng nó cũng có thể chuẩn xác nói ra hương vị, ông Ngô nhịn không được hướng trong phòng bếp hỏi: "Đông Đông, anh Cảnh Lâm của cháu lúc trước có tới trong tiệm ăn qua cháo đậu xanh nấm tuyết hạt sen sao?"
"Có ạ, sáng nay anh ấy có lại đây ăn sáng." Nguyễn Miên Man nói xong, lại bổ sung, "Đúng rồi, anh ấy còn mang tới rất nhiều đồ ăn, đợi lát nữa ông mang một chút trở về đi."
"Không cần, anh Cảnh Lâm của cháu biểu đạt quan tâm chính là đưa ăn đưa uống, ông cũng không thiếu này đó, chính cháu giữ lại ăn đi." Ông Ngô nói xong, một bên tiếp tục ăn bữa sáng một bên chọc di động, nhắn tin tỏ vẻ đây là Đông Đông làm bữa sáng cho mình, chỉ lấy ra một ít cho anh ăn thử độc trước.
Buổi sáng 9 giờ, ông Ngô đã sớm ăn xong bữa sáng rời đi, Chu Linh cũng đã đi vào trong tiệm.Nguyễn Miên Man đang ở trong phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu giữa trưa phải dùng nguyên, đột nhiên nhận được điện thoại của Tư Cảnh Lâm, nói cho cô biết nhân viên trang hoàng sắp đến trong tiệm.
Điện thoại vừa cúp không tới vài phút, quả nhiên có một đám người lại đây.Nguyễn Miên Man cùng bọn họ chào hỏi qua, theo yêu cầu của bọn họ dẫn người lên lầu.Đám người kia ở trên lầu vừa đo lường, ghi chép, miêu tả liền trực tiếp rời đi, tỏ vẻ buổi chiều sẽ quay lại khởi công.
Đám người đi rồi, Chu Linh mới có cơ hội hỏi: "Cô chủ, bọn họ làm gì vậy?"
"Bọn họ lại đây sửa lại sân thượng lầu hai cùng cửa sau một chút ạ." Nguyễn Miên Man nói.Chu Linh nghĩ đến nhà cửa ở ngõ nhỏ đều đã xây không ít năm, hiểu rõ gật đầu.
Hơn 10 giờ, Nguyễn Miên Man chuẩn bị xong đồ vật cho cơm trưa, thấy còn có thời gian, liền làm một phần cơm trưa cho Tư Cảnh Lâm, làm xong liền nhắn một cái tin cho anh, lúc này mới bắt đầu buôn bán buổi trưa.
Khách tới trong tiệm ăn cơm giống nhau sẽ không tới quá sớm, trên cơ bản đều hơn 12 giờ mới dần dần lại đây, cho nên vừa mới bắt đầu buôn bán, Chu Linh đều là ở trong phòng bếp một bên tiếp đơn, một bên làm trợ thủ cho cô.
"Cô chủ, phần đơn đặt hàng này có ghi chú, nói hôm nay là sinh nhật của mình, hỏi cô có thể khắc một con mèo hay không?" Chu Linh nhận được một cái đơn, mở miệng nói.
Nguyễn Miên Man quay đầu thò qua nhìn ghi chú, đem hai chảo cơm xào xong, cầm lấy một đoạn củ cải trắng cùng dao gọt hoa quả bắt đầu điêu khắc.
Chu Linh ở bên cạnh một bên đóng gói cơm chiên một bên xem cô điêu khắc, tận mắt nhìn đến một khối củ cải trắng ở trong tay cô biến thành một con mèo trắng nằm ngủ, nhịn không được phát ra kinh ngạc cảm thán: "Đáng yêu quá!"
"Nếu chị thích, chờ bận xong em cũng khắc cho chị một con?" Nguyễn Miên Man cười nói.
Chu Linh vốn dĩ tưởng nói không cần phiền toái, lại nghĩ đến lần trước cô khắc cho con gái mình một con thỏ con, con bé thích đến mức ngủ cũng muốn cầm, không cẩn thận dẫm hỏng còn khóc một hồi, vì thế gật đầu: "Vậy chị cảm ơn em trước."
Thực mau, cái hộp nhỏ đựng "mèo trắng" cùng một phần cơm chiên lạp xưởng khoai tây và canh tam tiên, được nhân viên giao cơm đưa đến cho một cô gái trẻ.
Cô gái này ước chừng hai mươi mấy tuổi, làn da tái nhợt như đã lâu không thấy ánh mặt trời.Lúc cô mở cửa lấy cơm hộp, đối mặt với nhân viên giao cơm chúc chính mình "Sinh nhật vui sướng", còn có thể miễn cưỡng nở một chút ý cười, chờ đóng cửa lại ý cười trên mặt nháy mắt thu lại, biến thành trạng thái không có biểu tình.
Loại trạng thái này vẫn luôn duy trì đến khi cô mở ra túi đóng gói, phát hiện có cái hộp nhỏ đựng con mèo trắng dùng củ cải khắc ra, nháy mắt có chút thay đổi.Chỉ thấy hốc mắt cô bỗng nhiên bắt đầu biến hồng, giây tiếp theo liền trực tiếp bật khóc.Khóc xong, cô cẩn thận mở ra cái hộp nhỏ kia, lấy ra mèo trắng bên trong ngâng nhẹ trong tay, bỗng nhiên lại cười rộ lên.
Hôm nay xác thật là sinh nhật của cô, sở dĩ một người lẻ loi tại trong phòng trọ vượt qua, bởi vì đã thật lâu cô không có liên hệ với cái gọi là người nhà.Cô là một người mắc bệnh trầm cảm, bệnh viện đã chẩn đoán chính xác, nhưng lại không được người nhà thấu hiểu, mặc dù đem báo cáo của bác sĩ nói cho bọn họ, bọn họ vẫn là cảm thấy, loại này bệnh chính là do quá nhàn rỗi mà ra, chính là cô vô dụng, suy nghĩ vớ vẩn, cũng không quan tâm bệnh tình của cô lặp lại, một hai phải bức cô đi ra ngoài công tác.Mấy lần muốn chết quách cho xong, cô nhận được cổ vũ của bạn bè trên diễn đàn, lựa chọn rời nhà đi, thông qua tìm kiếm trên mạng tìm được một công việc nuôi sống chính mình.
Hiện giờ, cô đã rời nhà hơn hai năm, bệnh tình khôi phục cũng không sai biệt lắm, cũng có thể ngẫu nhiên đi ra bên ngoài một lần.Hôm nay đột nhiên cảm xúc có điểm mất khống chế, lại là từ sinh nhật nghĩ đến ông nội đã từng là người yêu mình nhất, nghĩ đến nếu ông nội còn, có ông che chở, lúc trước người trong nhà khẳng định không dám đối xử với mình như vậy, đột nhiên có chút ủy khuất.
Lúc trẻ ông cô đã làm đầu bếp, khi còn nhỏ, ông thường xuyên sẽ dùng củ cải, bí đỏ khắc một ít hoa nhỏ, động vật nhỏ dỗ cô chơi.Cô nâng mèo con ở trong tay, bỗng nhiên cảm giác được một chút ấm áp: "Chúc mày sinh nhật vui vẻ!"
Cô nói xong, đem mèo con đặt trên bàn, bắt đầu ăn cơm.Mở ra cái nắp, cô mới phát hiện, phía trên cơm chiên có một cái trứng chiên xinh đẹp.Quê cô có câu tục ngữ, nói: Cẩu sinh một chén cơm, người sinh một cái trứng.Đương nhiên, lời này là từ thời sống gian khổ truyền lại, bởi vì khi đó tới sinh nhật, có thể ăn một cái trứng gà chính là đãi ngộ phi thường tốt.Tuy rằng cuộc sống đã thay đổi, một cái trứng gà cũng không tính là cái gì, nhưng cô vẫn là cảm thấy thực vui vẻ, gắp lên trứng gà cắn một miếng to.
Trứng chiên vàng giòn rực rỡ, mặt ngoài xối một tầng nước tương, một ngụm cắn xuống, ngoài giòn trong mềm, ăn lên hàm hương ngon miệng, cô cảm thấy, đây đại khái là miếng trứng chiên ngon nhất cuộc đời của mình ạ.Không riêng trứng chiên ngon, cơm chiên lạp xưởng khoai tây cùng canh tam tiên cũng đặc biệt mỹ vị, ăn xong, cả người cô đều thả lỏng lại, tâm tình cũng bỗng nhiên tốt lên.
Ăn xong bữa tiệc sinh nhật lớn này, cô cầm lấy di động, nghiêm túc cho nhân viên giao cơm cùng tiệm cơm này đánh giá 5 sao, cũng lần đầu đánh chữ đăng một cái bình luận.
Cửa hàng này là vào ngày nọ, trạng thái thật sự có chút không tốt, hoàn toàn nhấc không nổi tinh thần nấu cơm liền phát hiện, về sau mỗi khi tâm tình không tốt, cô sẽ đặt một lần, ăn xong tâm tình luôn sẽ tốt hơn một chút.Thậm chí, vì có thể có tiền mỗi ngày ăn cơm hộp nhà này, cô còn khó có khi vực lên vài phần nỗ lực kiếm tiền.Đem bình luận đăng lênh, cô đảo qua tên cửa "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc" mấy chữ, tầm mắt dừng lại một hồi lâu ở hai chữ "Hạnh phúc".
Nguyễn Miên Man kết thúc buôn bán buổi trưa, mới nhìn đến bình luận chân thành; tha thiết cảm tạ của vị khách này.
【y**1: Ngẫu nhiên một ngày phát hiện ra cửa hàng này, lúc ấy cảm xúc không tốt lắm, ăn uống cũng không tốt lắm, không nghĩ tới thu được cơm hộp, đầu tiên là khôi phục ăn uống, theo sau lại khôi phục tâm tình...... Đây đại khái là sức mạnh của mỹ thực đi...... Cho nên về sau, mỗi khi tâm tình không tốt, tôi sẽ đặt một phần cơm hộp trong tiệm, cảm giác cửa hàng này giống như là cứu tinh cảm xúc cũng như ăn uống của tôi. Đặc biệt là hôm nay...... Lại lần nữa cảm ơn chủ tiệm đưa trứng chiên cùng mèo con. Cuối cùng, chúc chủ tiệm sinh ý thịnh vượng, hy vọng cửa hàng nhà mình có thể buôn bán lâu lâu dài dài! [ hình ảnh ] 】
Phía dưới bình luận này, đã có rất nhiều khách hàng trả lời.
【H**q: Đúng vậy, khi tôi ăn uống không tốt, cái đầu tiên nghĩ đến cũng là cửa hàng này, chính là đáng tiếc hiện tại số lượng giới hạn, ngẫu nhiên bận rộn không để ý, liền mua không được cơm nhà này. 】
【 mộng **k: Mèo con là dùng củ cải khắc ra sao? Đáng yêu a! Chủ tiệm, tôi cũng muốn mèo con! 】
【a**n: Chủ tiệm thật bất công, vì cái gì cô ấy có trứng chiên cùng mèo con? 】
【n**x: Tôi lúc trước ở trên mạng nhìn đến một cái video khắc hoa, nhìn đến chủ đề nói tiểu mỹ nữ bên trong khắc hoa là chủ tiệm cơm chiên Hạnh Phúcm tôi còn không tin lắm, hiện tại nhìn đến con mèo này, tôi tin. 】
【5** còn: Tôi cũng thấy bài viết trên mạng, vẫn luôn cho rằng chủ tiệm hẳn là một người đàn ông lớn tuổi, không nghĩ tới là một chị gái nhỏ xinh đẹp. 】
【o**6: A a a —— quá đáng yêu! Tôi mặc kệ, chủ tiệm không thể nặng bên này nhẹ bên kia, tôi cũng muốn mèo con! 】......
Nguyễn Miên Man xem xong bình luận, đối với bọn họ nói tới video cùng bài viết có điểm khó hiểu, bất quá vẫn là trả lời về trước.
【 Chủ tiệm phản hồi: Không cần khách khí, chúc cô sinh nhật vui vẻ, hỉ nhạc an khang. 】
Về sau khách hàng nhìn đến bình luận này, ngay từ đầu còn chuẩn bị đi theo hồi phục hỏi một chút chủ tiệm vì cái gì đơn này được tặng thêm "mèo con", chờ nhìn đến "Chủ tiệm phản hồi", biết được hôm nay là sinh nhật của vị khách này, lập tức sửa thành chúc mừng sinh nhật.
Phàm là suy nghĩ nhiều một chút cũng đoán được, hôm nay sinh nhật còn ăn cơm hộp, tất nhiên là có chuyện cũ, đặc biệt bình luận lầu chính còn lộ ra một ít đồ vật, bởi vậy, kế tiếp phản hồi đều thập phần ấm lòng, không riêng có chúc mừng sinh nhật, còn có người khuân vác tới "Truyện cười" cùng "Chê cười", nói hy vọng cô xem xong tâm tình sẽ càng vui vẻ hơn.
Nguyễn Miên Man hồi phục xong, lui ra ngoài dùng trình duyệt tìm tòi một chút, lại không có nhìn đến video hoặc là bài viết liên quan tới mình.Lại đi Weibo, Tieba lục soát một lần sau, cũng không thấy được Nguyễn Miên Man mang theo vài phần nghi hoặc một lần nữa trở lại khu bình luận.
Một lúc này, trong tiệm lại có rất nhiều bình luận mới, trên cơ bản không phải khen ngợi đồ ăn trong tiệm, chính là hy vọng cô có thể tăng số lượng cơm hộp.Gia tăng số lượng là không có khả năng, rốt cuộc khách hàng càng ngày càng nhiều, số lượng hiện tại cũng đã khá bận rồi.Nguyễn Miên Man nghĩ trong lòng, đóng lại cửa lớn đi lên lầu nghỉ ngơi.
Công ty Trung Thiên.Công ty này từ ông chủ đến nhân viên, đều là khách quen của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.Thậm chí trước khi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc nổi tiếng ở trên mạng, bọn họ đã làm vài bài viết có nội dung liên quan.
Mà thừa dịp lần này tiệm cơm chiên Hạnh Phúc nổi tiếng, bài viết lúc trước của bọn họ một lần nữa tăng lên không ít lưu lượng.Vì thế, toàn bộ người trong công ty đều thật cao hứng, khó có khi ông chủ hào phóng mời bọn họ mỗi người hai chén cơm chiên.Nếm đến ngon ngọt sau, bọn họ càng thêm chú ý đến khu bình luận tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.