Chương 98
Tô Hương Lan Sắc
10/06/2021
Editor: Thienyetkomanhme
Vốn Nguyễn Miên Mân đang hơi rũ đầu, hai tròng mắt nhìn mặt đất, nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên.Nhìn thấy người tiến vào, biểu tình của cô có chút mất tự nhiên: "Thực xin lỗi anh Cảnh Lâm, để anh lo lắng."
"Em không có việc gì là tốt rồi." Tư Cảnh Lâm thấy cô trừ bỏ đôi mắt còn có chút hồng, tựa hồ đã khôi phục như thường, nhẹ giọng nói.
"Em không có việc gì, tay cũng không đau." Nguyễn Miên Man đứng lên đi đến bên người anh, nhìn thấy trước ngực anh ướt một mảnh, nhớ lại việc lúc trước mình gây ra...... hai tai đỏ bừng.Cô lại rũ mắt xuống, thanh âm mang vài phần thẹn thùng: "Em, chúng ta trở về đi."
"Được, em đi rửa mặt trước đi." Tư Cảnh Lâm nói xong, hộ lý chạy nhanh tới dẫn cô đi vào toilet.
Bác sĩ theo sau lại đây nhân cơ hội hạ giọng nói: "Như vậy xem ra, bệnh trạng người bệnh tương đối nhỏ, trước cho cô ấy bình tĩnh lại đã rồi lại xem tình trạng bệnh phát triển như thế nào."
Bác sĩ vừa mới dứt lời, Nguyễn Miên Man đã từ toilet đi ra: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
Tư Cảnh Lâm vốn muốn nói gì đó thấy cô ra liền dừng lại, gật đầu với cô, trực tiếp mang người rời khỏi bệnh viện.
Lên xe, Nguyễn Miên Man ngay từ đầu còn nhìn ra ngoài cửa sổ, không bao lâu liền nửa dựa vào cửa xe nhắm mắt lại.Lúc này cả người cô đều rúc sát vào cửa xe, chỗ ngồi còn thừa một khoảng trống, dường như cô không có cảm giác an toàn, làm trong lòng Tư Cảnh Lâm có chút không thoải mái.
Anh qua kính chiếu hậu nhìn về phía tài xế, xác định đối phương đem cửa xe chốt kỹ, duỗi tay muốn đem người ôm lại đây, bàn tay dơ đến một nửa khi lại cảm thấy có chút mạo muội, cuối cùng chỉ đem áo khoác cởi ra, đắp nhẹ trên người cô.
Điều hòa trong xe đang mở, áo khoác đắp lên, mang đến một trận ấm áp cùng mùi hương mộc mạc, nhàn nhạt, lông mi vừa dài vừa đen của cô gái đang dựa vào cửa xe, hơi run rẩy một chút, có lẽ là lúc này không muốn nói chuyện, cuối cùng cũng không mở mắt ra.
Hơn hai mươi phút sau, xe đi vào hẻm Hồ Lô, lại không giống trước kia ngừng ở đầu hẻm, mà là trực tiếp đi vào trong.Thẳng đến khi xe dừng lại trước tiệm cơm chiên Hạnh Phúc nơi hẻm nhỏ, Tư Cảnh Lâm nhìn về phía người bên cạnh, thấy đôi môi của cô nhẹ nhấp, thần thái điềm tĩnh, tựa hồ đã ngủ say, không có lập tức gọi cô.
Đến khi mặt trời xuống núi, ánh chiều tà chiếu lên trên xe, Tư Cảnh Lâm lo lắng cô ngủ lâu trong một tư thế như vậy thân thể sẽ không thoải mái, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Đông Đông, đã về đến nhà."
Khi Nguyễn Miên Man mới vừa lên xe, trong đầu không tự chủ hiện lên một ít hồi ức không tốt lắm, sau lại ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, liền dần dần đi vào giấc ngủ.
Lúc này bị đánh thức, cô mở mắt ra, đồng thời theo bản năng ôm chiếc áo khoác vào lòng ngực.Thấy cô thức dậy, tinh thần có vẻ tốt hơn rất nhiều, lúc cô ngôi thẳng dậy Tư Cảnh Lâm đã xuồn xe vòng tới cửa bên kia, mở cửa xe cho cô.
"Cảm ơn anh Cảnh Lâm."
Lấy lại tinh thần Nguyễn Miên Man nói lời cảm tạ rồi từ trong xe đi ra, trong lòng ngực vẫn ôm áo của anh như cũ.
Tư Cảnh Lâm đem bằng tốt nghiệp của cô, một bức chữ cùng túi xách từ trên xe xuống, giơ chiếc túi xách nói: "Anh lấy chìa khóa mở cửa?"
Mới vừa tỉnh ngủ còn mang theo vài phần lười biếng, Nguyễn Miên Man liền gật đầu.Tư Cảnh Lâm cầm túi xách, lấy ra chìa khóa bên trong, đem cửa chính mở ra.
Cửa mới vừa mở, một con mèo cam hơi béo từ góc tường lao tới, bổ nhào được một nửa, chợt dừng lại, vẻ mặt ghét bỏ mà vòng qua người vừa mở cửa, cọ ở bên chân Nguyễn Miên Man mềm giọng mà kêu "mieo mieo".
Nguyễn Miên Man thấy nó đang chạy phanh gấp lại, mặt biến sắc trong giây lát, trên mặt cô lộ ra ý cười nhợt nhạt, ngay sau đó ngữ khí ôn nhu mà nói nó: "Em không thể như vậy nha, anh Cảnh Lâm hôm nay còn mua rất nhiều quà cho em, em như vậy là không lễ phép, không được như vậy nghe chưa."
Quả Quýt Nhỏ nghe không hiểu chỉ biết kêu một cái làm nũng, còn ngửa bụng ra cho cô xoa.Nguyễn Miên Man không có biện pháp với nó, ngồi xổm xuống dùng tay cào cào cằm, lại sờ sờ bụng nó.
Đắm chìm trong ánh hoàng hôn, trên người thiếu nữ cùng mèo con như được mạ thêm một tầng màu ấm nóng, thoạt nhìn tốt đẹp lại ấm áp.Tư Cảnh Lâm đứng ở cửa thấy một màn này, ngực như là bị cái gì đụng trúng, có chút nhũn ra.
Nguyễn Miên Man vuốt ve nó, lúc Quả Quýt Nhỏ lăn lộn một cái đnưgs lên, nửa bám trên đùi cô duỗi móng vuốt ra cào, cô mới cúi đầu nhận ra mình vẫn đang ôm áo khoác màu đen trong lòng.
"Không được." Nhìn ra nó còn ý định dùng móng vuốt gạt đứt nút tay áo bằng đá quý cổ xuống, Nguyễn Miên Man vội ôm áo khoác đứng lên.
Phát hiện chính mình đem áo khoác của anh ôm đến nhăn nhúm, Nguyễn Miên Man vội xin lỗi: "Em......"
"Không có việc gì." Nhưng mà lời của cô còn chưa nói xong, đã bị Tư Cảnh Lâm đánh gãy, sau đó hắn duỗi tay tiếp nhận áo khoác, tùy ý mà vắt lên cánh tay.
"Hai đứa đều đứng ở cửa làm gì?"
Nghe thế thanh âm quen thuộc, Nguyễn Miên Man quay đầu, quả nhiên nhìn thấy ông Ngô: "Ông Ngô."
"Ông."
Ông Ngô đi thẳng vào trong tiệm, bọn họ cũng đi vào theo.
"Hôm nay họp lớp thế nào?" Sau khi ngồi xuống, Ông Ngô lão gia tử nhìn về phía Nguyễn Miên Man.
"Khá tốt ạ, gặp lại bạn ngồi cùng bàn lúc trước, người cũng không tệ lắm."
Nguyễn Miên Man tránh nặng tìm nhẹ cùng ông hàn huyên hai câu, nhìn sắc trời bên ngoài nói: "Ông Ngô còn chưa có ăn tối đúng không ạ? Cháu đi nấu cơm."
"Được, Cảnh Lâm cũng lưu lại cùng nhau ăn cơm, hôm nay dù sao cũng là ngày lễ, chúng ta cũng làm náo nhiệt chút." Ông Ngô cười nói.
Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu hỏi: "Vậy hai người có muốn ăn món nào không ạ?"
"Cháu cứ tự xem mà làm."
"Em làm gì cũng được."
Nghe được bọn họ nói, Nguyễn Miên Man một bên nghĩ thực đơn một bên đi vào phòng bếp.
Chờ cô đi rồi, ông Ngô cố ý liếc mắt một cái xác định cô đã vào bếp, đập một cái vào cánh tay Tư Cảnh Lâm.Vô duyên vô cớ bị đánh, vẻ mặt Tư Cảnh Lâm có chút khó hiểu.
"Tên nhóc này, có phải khi dễ Đông Đông hay không?" Ông Ngô hạ giọng trừng mắt với anh.
"Không có ạ."
"Vậy vì sao hai mắt Đông Đông lại hồng hả?"
"Ở trung tâm mua sắm phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận đụng vào tay thôi."
"Không nghiêm trọng đi? Nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn, đừng để cho con bé nấu cơm." Ông Ngô lo lắng nói.
"Hẳn là không có gì trở ngại."
Ông Ngô thả lỏng, đồng thời còn nhịn không được lải nhải: "Cháu ở bên cạnh cũng không biết chăm sóc con bé, thế nhưng còn để nó bị đụng vào tay......"
Tư Cảnh Lâm không biết là không muốn nghe ông lải nhải, hay là lo lắng cho Nguyễn Miên Man, đứng dậy nói: "Cháu đi bên trong hỗ trợ."
Anh nói xong, thực mau liền tới trong bếp.
Đang xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn, Nguyễn Miên Man nghe được tiếng bước chân quay đầu, liền thấy người đàn ông mặc sơ mi trắng, ống tay áo hơi cuốn lên tới một ít đi vào.Tư Cảnh Lâm lần này cũng không hỏi cô, mà đảo qua phòng bếp một vòng, thấy rau xanh đặt trong bồn nước, trực tiếp đi qua bắt đầu rửa rau.
Nguyễn Miên Man thấy tay anh đều dính nước, cũng không lại cự tuyệt việc anh hỗ trợ, mà là nhìn trên cổ tay anh nói: "Đồng hồ dính nước không có việc gì sao?"
"Không thấm nước, không sao." Tư Cảnh Lâm khi nói chuyện, đã rửa xong mấy cây rau, cầm hỏi cô, "Đặt ở chỗ nào?"
Phát hiện anh rửa rau còn rất sạch sẽ hoàn chỉnh, Nguyễn Miên Man cầm lấy một cái rổ đặt ở trong tầm tay anh: "Đặt ở nơi này."
Ở trong phòng bếp, đem cơm nấu chín, nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị có trật tự, bật lửa bắt đầu nấu ăn, tâm tình Nguyễn Miên Man đã thả lỏng lại.
Tư Cảnh Lâm thích ăn cá, ông Ngô tầm tuổi này cũng thích hợp ăn nhiều cá một chút, Nguyễn Miên Man đem củ cải chua cùng vịt già hầm trước, liền bắt đầu làm cá.
Món cá này gọi là Nhị Long Diễn Châu, cho nên phải dùng đến hai đầu cá chép.Cá chép không cần quá lớn, xử lý sạch sẽ ướp gia vị đặt ở một bên, bắt đầu điều rán lên.Dùng bột mì, tinh bột, trứng gà, hạt mè, dùng dầu ăn rang cùng hạt mè, thái nhỏ hành, gừng, tỏi, cà rốt sẵn sàng.
Cô đem cá chép ướp tốt thả vào chảo dầu, mùi vị đặc trưng của cả liền bay ra, làm người ta ngửi thôi cũng nuốt nước miếng.
Vì muốn trình bày đẹp, cô cầm đuôi cá lên, dùng cái muôi múc dầu nóng tưới lên người con cá, khi cá đã định hình mới để hoàn toàn vào trong nồi.Cá chiên xong có màu vàng ruộm, hình uốn lượn tự nhiên, giống như tư thế con cá chép nhảy qua Long Môn, hai con cá đặt trên bàn, thoạt nhìn đặc biệt xinh đẹp.
Nguyễn Miên Man thuận tay dùng củ cải khắc một quả cầu tinh xảo đặt ở giữa hai con cá, sau đó bắt đầu đổ nước sốt.Dùng rượu hoa đào tự nấu thay thế gia vị, sau đó cho thêm muối, đường, xì dầu, dấm, tỏi giã...... Tinh bột, nước sốt để vào trong nồi nấu chín tưới lên thân cá, sau đó rải cà rốt thái sợi cùng hành thái lên, màu sắc thoạt nhìn tươi sáng, hương thơm bay bốn phía.
Nước sốt tưới lên thân cá, trong nháy mắt mùi thơm ngút ngàn, làm Tư Cảnh Lâm vốn dĩ đứng ở một bên, không tự chủ được tiến lên hai bước.
Nguyễn Miên Man phát hiện, nghĩ người một nhà ăn cũng không cần chú ý nhiều như vậy, cầm lấy chén bên cạnh gắp ra chút thịt cá đưa cho anh: "Giúp em nếm thử."
Tư Cảnh Lâm tiếp nhận chén đũa, cô lại nhắc nhở: "Cẩn thận xương cá."
"Mieo mieo......"
Anh gắp lên một miếng thịt cá, trong tiếng kêu của Quả Quýt Nhỏ ngoài cửa, đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy vừa thơm vừa mềm.
"Mặn nhạt vừa phải, thịt cá ngoài giòn trong mềm, tiên hương ngon miệng, quả thực là mỹ vị." Tư Cảnh Lâm khen nói.
Nguyễn Miên Man cười một chút, đem món Nhị Long Diễn Châu đặt ở trong nồi hấp giữ ấm.Làm xong cá, cô lại làm thịt kho tàu, tôm xào Long Tĩnh, xương sườn hấp, rau xào tỏi nhuyễn, khổ qua nhồi thịt.
Tư Cảnh Lâm vào phòng bếp, ông Ngô một mình ngồi ở nhà chính cũng nhàm chán, nhìn đến bên cạnh có hai túi đồ hình như mua cho Quả Quýt Nhỏ, dứt khoát cầm mấy món đồ bên trong ra trêu mèo.
Quả Quýt Nhỏ ngay từ đầu còn cùng ông chơi, chờ trong phòng bếp bay ra mùi hương trong nháy mắt chạy đi.Ông Ngô một người cầm đồ chơi của mèo đùa nghịch, lại đem thức ăn cho mèo, cao bôi lông mèo từ trong túi ra đọc một lần, cũng có chút trống đỡ không được mùi thơm càng ngày càng nồng đậm.
Chờ đồ ăn rốt cuộc nấu xong bưng ra, nhìn vừa thơm vừa đẹp, sáu món một canh, ông Ngô "A" một tiếng: "Phong phú như vậy!"
"Dù sao cũng là nghỉ lễ." Nguyễn Miên Man cười nói xong, múc một chén canh củ cải chua nấu vịt già đăt tới trước mặt ông, sau lại múc cho Tư Cảnh Lâm một chén.
"Canh củ cải chua nấu vịt hương vị quá được, uống lên thơm ngon lại kích thích khẩu vị." Ông Ngô dùng cái muỗng uống lên hai ngụm canh liền khen.
Tay nghề Nguyễn Miên Man tự nhiên là không có gì để nói, không chỉ canh ngon, vài món ăn khác cũng đều là tuyệt đỉnh mỹ vị.
Cá sốt ngoài giòn trong mềm, tiên hương mỹ vị; thịt kho tàu béo mà không ngán, thơm ngọt mềm xốp, vào miệng là tan; canh xương sườn hấp thanh đạm, xương sườn mềm lạn; tôm xào Long Tĩnh màu sắc thanh nhã, tươi mát ngon miệng; khổ qua nhồi thịt......
Đừng nói ông Ngô, kể cả Tư Cảnh Lâm chiếc đũa cũng chưa dừng lại một giây nào.Nhìn đến bọn họ ăn ngon lành như vậy, Nguyễn Miên Man cũng bắt đầu ăn uống, gắp lên một cái khổ qua nhồi thịt, cái miệng nhỏ cắn cắn.
Tư Cảnh Lâm thấy cô rốt cuộc không chỉ uống canh suông, mà là bắt đầu dùng bữa, dùng đôi đũa mới gắp chút tôm bóc vỏ cùng xương sườn đặt vào trong chén cô.
Anh mới vừa gắp xong, ông Ngô cũng đi theo đổi chiếc đũa gắp cho cô miếng thịt cá: "Đông Đông cháu ăn nhiều một chút."
"Vâng, hai người cũng ăn nhiều một chút." Nguyễn Miên Man gật đầu nói.
Lúc nấu ăn cô sợ ăn không hết, đã cố ý giảm bớt phân lượng, bất quá dù như vậy, ba người ăn sáu món một canh, ăn xong cũng chỉ có canh là còn thừa lại, cũng rất lợi hại.
"Chầu này ăn đến thật thoải mái." Ông Ngô cảm thán một câu, duỗi tay định múc thêm nửa chén canh nữa.Mới vừa rồi ông đã ăn không ít, Nguyễn Miên không dám lại để ông uống thêm, không khỏi nhìn về phía Tư Cảnh Lâm.
Vốn Nguyễn Miên Mân đang hơi rũ đầu, hai tròng mắt nhìn mặt đất, nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên.Nhìn thấy người tiến vào, biểu tình của cô có chút mất tự nhiên: "Thực xin lỗi anh Cảnh Lâm, để anh lo lắng."
"Em không có việc gì là tốt rồi." Tư Cảnh Lâm thấy cô trừ bỏ đôi mắt còn có chút hồng, tựa hồ đã khôi phục như thường, nhẹ giọng nói.
"Em không có việc gì, tay cũng không đau." Nguyễn Miên Man đứng lên đi đến bên người anh, nhìn thấy trước ngực anh ướt một mảnh, nhớ lại việc lúc trước mình gây ra...... hai tai đỏ bừng.Cô lại rũ mắt xuống, thanh âm mang vài phần thẹn thùng: "Em, chúng ta trở về đi."
"Được, em đi rửa mặt trước đi." Tư Cảnh Lâm nói xong, hộ lý chạy nhanh tới dẫn cô đi vào toilet.
Bác sĩ theo sau lại đây nhân cơ hội hạ giọng nói: "Như vậy xem ra, bệnh trạng người bệnh tương đối nhỏ, trước cho cô ấy bình tĩnh lại đã rồi lại xem tình trạng bệnh phát triển như thế nào."
Bác sĩ vừa mới dứt lời, Nguyễn Miên Man đã từ toilet đi ra: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
Tư Cảnh Lâm vốn muốn nói gì đó thấy cô ra liền dừng lại, gật đầu với cô, trực tiếp mang người rời khỏi bệnh viện.
Lên xe, Nguyễn Miên Man ngay từ đầu còn nhìn ra ngoài cửa sổ, không bao lâu liền nửa dựa vào cửa xe nhắm mắt lại.Lúc này cả người cô đều rúc sát vào cửa xe, chỗ ngồi còn thừa một khoảng trống, dường như cô không có cảm giác an toàn, làm trong lòng Tư Cảnh Lâm có chút không thoải mái.
Anh qua kính chiếu hậu nhìn về phía tài xế, xác định đối phương đem cửa xe chốt kỹ, duỗi tay muốn đem người ôm lại đây, bàn tay dơ đến một nửa khi lại cảm thấy có chút mạo muội, cuối cùng chỉ đem áo khoác cởi ra, đắp nhẹ trên người cô.
Điều hòa trong xe đang mở, áo khoác đắp lên, mang đến một trận ấm áp cùng mùi hương mộc mạc, nhàn nhạt, lông mi vừa dài vừa đen của cô gái đang dựa vào cửa xe, hơi run rẩy một chút, có lẽ là lúc này không muốn nói chuyện, cuối cùng cũng không mở mắt ra.
Hơn hai mươi phút sau, xe đi vào hẻm Hồ Lô, lại không giống trước kia ngừng ở đầu hẻm, mà là trực tiếp đi vào trong.Thẳng đến khi xe dừng lại trước tiệm cơm chiên Hạnh Phúc nơi hẻm nhỏ, Tư Cảnh Lâm nhìn về phía người bên cạnh, thấy đôi môi của cô nhẹ nhấp, thần thái điềm tĩnh, tựa hồ đã ngủ say, không có lập tức gọi cô.
Đến khi mặt trời xuống núi, ánh chiều tà chiếu lên trên xe, Tư Cảnh Lâm lo lắng cô ngủ lâu trong một tư thế như vậy thân thể sẽ không thoải mái, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Đông Đông, đã về đến nhà."
Khi Nguyễn Miên Man mới vừa lên xe, trong đầu không tự chủ hiện lên một ít hồi ức không tốt lắm, sau lại ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, liền dần dần đi vào giấc ngủ.
Lúc này bị đánh thức, cô mở mắt ra, đồng thời theo bản năng ôm chiếc áo khoác vào lòng ngực.Thấy cô thức dậy, tinh thần có vẻ tốt hơn rất nhiều, lúc cô ngôi thẳng dậy Tư Cảnh Lâm đã xuồn xe vòng tới cửa bên kia, mở cửa xe cho cô.
"Cảm ơn anh Cảnh Lâm."
Lấy lại tinh thần Nguyễn Miên Man nói lời cảm tạ rồi từ trong xe đi ra, trong lòng ngực vẫn ôm áo của anh như cũ.
Tư Cảnh Lâm đem bằng tốt nghiệp của cô, một bức chữ cùng túi xách từ trên xe xuống, giơ chiếc túi xách nói: "Anh lấy chìa khóa mở cửa?"
Mới vừa tỉnh ngủ còn mang theo vài phần lười biếng, Nguyễn Miên Man liền gật đầu.Tư Cảnh Lâm cầm túi xách, lấy ra chìa khóa bên trong, đem cửa chính mở ra.
Cửa mới vừa mở, một con mèo cam hơi béo từ góc tường lao tới, bổ nhào được một nửa, chợt dừng lại, vẻ mặt ghét bỏ mà vòng qua người vừa mở cửa, cọ ở bên chân Nguyễn Miên Man mềm giọng mà kêu "mieo mieo".
Nguyễn Miên Man thấy nó đang chạy phanh gấp lại, mặt biến sắc trong giây lát, trên mặt cô lộ ra ý cười nhợt nhạt, ngay sau đó ngữ khí ôn nhu mà nói nó: "Em không thể như vậy nha, anh Cảnh Lâm hôm nay còn mua rất nhiều quà cho em, em như vậy là không lễ phép, không được như vậy nghe chưa."
Quả Quýt Nhỏ nghe không hiểu chỉ biết kêu một cái làm nũng, còn ngửa bụng ra cho cô xoa.Nguyễn Miên Man không có biện pháp với nó, ngồi xổm xuống dùng tay cào cào cằm, lại sờ sờ bụng nó.
Đắm chìm trong ánh hoàng hôn, trên người thiếu nữ cùng mèo con như được mạ thêm một tầng màu ấm nóng, thoạt nhìn tốt đẹp lại ấm áp.Tư Cảnh Lâm đứng ở cửa thấy một màn này, ngực như là bị cái gì đụng trúng, có chút nhũn ra.
Nguyễn Miên Man vuốt ve nó, lúc Quả Quýt Nhỏ lăn lộn một cái đnưgs lên, nửa bám trên đùi cô duỗi móng vuốt ra cào, cô mới cúi đầu nhận ra mình vẫn đang ôm áo khoác màu đen trong lòng.
"Không được." Nhìn ra nó còn ý định dùng móng vuốt gạt đứt nút tay áo bằng đá quý cổ xuống, Nguyễn Miên Man vội ôm áo khoác đứng lên.
Phát hiện chính mình đem áo khoác của anh ôm đến nhăn nhúm, Nguyễn Miên Man vội xin lỗi: "Em......"
"Không có việc gì." Nhưng mà lời của cô còn chưa nói xong, đã bị Tư Cảnh Lâm đánh gãy, sau đó hắn duỗi tay tiếp nhận áo khoác, tùy ý mà vắt lên cánh tay.
"Hai đứa đều đứng ở cửa làm gì?"
Nghe thế thanh âm quen thuộc, Nguyễn Miên Man quay đầu, quả nhiên nhìn thấy ông Ngô: "Ông Ngô."
"Ông."
Ông Ngô đi thẳng vào trong tiệm, bọn họ cũng đi vào theo.
"Hôm nay họp lớp thế nào?" Sau khi ngồi xuống, Ông Ngô lão gia tử nhìn về phía Nguyễn Miên Man.
"Khá tốt ạ, gặp lại bạn ngồi cùng bàn lúc trước, người cũng không tệ lắm."
Nguyễn Miên Man tránh nặng tìm nhẹ cùng ông hàn huyên hai câu, nhìn sắc trời bên ngoài nói: "Ông Ngô còn chưa có ăn tối đúng không ạ? Cháu đi nấu cơm."
"Được, Cảnh Lâm cũng lưu lại cùng nhau ăn cơm, hôm nay dù sao cũng là ngày lễ, chúng ta cũng làm náo nhiệt chút." Ông Ngô cười nói.
Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu hỏi: "Vậy hai người có muốn ăn món nào không ạ?"
"Cháu cứ tự xem mà làm."
"Em làm gì cũng được."
Nghe được bọn họ nói, Nguyễn Miên Man một bên nghĩ thực đơn một bên đi vào phòng bếp.
Chờ cô đi rồi, ông Ngô cố ý liếc mắt một cái xác định cô đã vào bếp, đập một cái vào cánh tay Tư Cảnh Lâm.Vô duyên vô cớ bị đánh, vẻ mặt Tư Cảnh Lâm có chút khó hiểu.
"Tên nhóc này, có phải khi dễ Đông Đông hay không?" Ông Ngô hạ giọng trừng mắt với anh.
"Không có ạ."
"Vậy vì sao hai mắt Đông Đông lại hồng hả?"
"Ở trung tâm mua sắm phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận đụng vào tay thôi."
"Không nghiêm trọng đi? Nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn, đừng để cho con bé nấu cơm." Ông Ngô lo lắng nói.
"Hẳn là không có gì trở ngại."
Ông Ngô thả lỏng, đồng thời còn nhịn không được lải nhải: "Cháu ở bên cạnh cũng không biết chăm sóc con bé, thế nhưng còn để nó bị đụng vào tay......"
Tư Cảnh Lâm không biết là không muốn nghe ông lải nhải, hay là lo lắng cho Nguyễn Miên Man, đứng dậy nói: "Cháu đi bên trong hỗ trợ."
Anh nói xong, thực mau liền tới trong bếp.
Đang xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn, Nguyễn Miên Man nghe được tiếng bước chân quay đầu, liền thấy người đàn ông mặc sơ mi trắng, ống tay áo hơi cuốn lên tới một ít đi vào.Tư Cảnh Lâm lần này cũng không hỏi cô, mà đảo qua phòng bếp một vòng, thấy rau xanh đặt trong bồn nước, trực tiếp đi qua bắt đầu rửa rau.
Nguyễn Miên Man thấy tay anh đều dính nước, cũng không lại cự tuyệt việc anh hỗ trợ, mà là nhìn trên cổ tay anh nói: "Đồng hồ dính nước không có việc gì sao?"
"Không thấm nước, không sao." Tư Cảnh Lâm khi nói chuyện, đã rửa xong mấy cây rau, cầm hỏi cô, "Đặt ở chỗ nào?"
Phát hiện anh rửa rau còn rất sạch sẽ hoàn chỉnh, Nguyễn Miên Man cầm lấy một cái rổ đặt ở trong tầm tay anh: "Đặt ở nơi này."
Ở trong phòng bếp, đem cơm nấu chín, nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị có trật tự, bật lửa bắt đầu nấu ăn, tâm tình Nguyễn Miên Man đã thả lỏng lại.
Tư Cảnh Lâm thích ăn cá, ông Ngô tầm tuổi này cũng thích hợp ăn nhiều cá một chút, Nguyễn Miên Man đem củ cải chua cùng vịt già hầm trước, liền bắt đầu làm cá.
Món cá này gọi là Nhị Long Diễn Châu, cho nên phải dùng đến hai đầu cá chép.Cá chép không cần quá lớn, xử lý sạch sẽ ướp gia vị đặt ở một bên, bắt đầu điều rán lên.Dùng bột mì, tinh bột, trứng gà, hạt mè, dùng dầu ăn rang cùng hạt mè, thái nhỏ hành, gừng, tỏi, cà rốt sẵn sàng.
Cô đem cá chép ướp tốt thả vào chảo dầu, mùi vị đặc trưng của cả liền bay ra, làm người ta ngửi thôi cũng nuốt nước miếng.
Vì muốn trình bày đẹp, cô cầm đuôi cá lên, dùng cái muôi múc dầu nóng tưới lên người con cá, khi cá đã định hình mới để hoàn toàn vào trong nồi.Cá chiên xong có màu vàng ruộm, hình uốn lượn tự nhiên, giống như tư thế con cá chép nhảy qua Long Môn, hai con cá đặt trên bàn, thoạt nhìn đặc biệt xinh đẹp.
Nguyễn Miên Man thuận tay dùng củ cải khắc một quả cầu tinh xảo đặt ở giữa hai con cá, sau đó bắt đầu đổ nước sốt.Dùng rượu hoa đào tự nấu thay thế gia vị, sau đó cho thêm muối, đường, xì dầu, dấm, tỏi giã...... Tinh bột, nước sốt để vào trong nồi nấu chín tưới lên thân cá, sau đó rải cà rốt thái sợi cùng hành thái lên, màu sắc thoạt nhìn tươi sáng, hương thơm bay bốn phía.
Nước sốt tưới lên thân cá, trong nháy mắt mùi thơm ngút ngàn, làm Tư Cảnh Lâm vốn dĩ đứng ở một bên, không tự chủ được tiến lên hai bước.
Nguyễn Miên Man phát hiện, nghĩ người một nhà ăn cũng không cần chú ý nhiều như vậy, cầm lấy chén bên cạnh gắp ra chút thịt cá đưa cho anh: "Giúp em nếm thử."
Tư Cảnh Lâm tiếp nhận chén đũa, cô lại nhắc nhở: "Cẩn thận xương cá."
"Mieo mieo......"
Anh gắp lên một miếng thịt cá, trong tiếng kêu của Quả Quýt Nhỏ ngoài cửa, đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy vừa thơm vừa mềm.
"Mặn nhạt vừa phải, thịt cá ngoài giòn trong mềm, tiên hương ngon miệng, quả thực là mỹ vị." Tư Cảnh Lâm khen nói.
Nguyễn Miên Man cười một chút, đem món Nhị Long Diễn Châu đặt ở trong nồi hấp giữ ấm.Làm xong cá, cô lại làm thịt kho tàu, tôm xào Long Tĩnh, xương sườn hấp, rau xào tỏi nhuyễn, khổ qua nhồi thịt.
Tư Cảnh Lâm vào phòng bếp, ông Ngô một mình ngồi ở nhà chính cũng nhàm chán, nhìn đến bên cạnh có hai túi đồ hình như mua cho Quả Quýt Nhỏ, dứt khoát cầm mấy món đồ bên trong ra trêu mèo.
Quả Quýt Nhỏ ngay từ đầu còn cùng ông chơi, chờ trong phòng bếp bay ra mùi hương trong nháy mắt chạy đi.Ông Ngô một người cầm đồ chơi của mèo đùa nghịch, lại đem thức ăn cho mèo, cao bôi lông mèo từ trong túi ra đọc một lần, cũng có chút trống đỡ không được mùi thơm càng ngày càng nồng đậm.
Chờ đồ ăn rốt cuộc nấu xong bưng ra, nhìn vừa thơm vừa đẹp, sáu món một canh, ông Ngô "A" một tiếng: "Phong phú như vậy!"
"Dù sao cũng là nghỉ lễ." Nguyễn Miên Man cười nói xong, múc một chén canh củ cải chua nấu vịt già đăt tới trước mặt ông, sau lại múc cho Tư Cảnh Lâm một chén.
"Canh củ cải chua nấu vịt hương vị quá được, uống lên thơm ngon lại kích thích khẩu vị." Ông Ngô dùng cái muỗng uống lên hai ngụm canh liền khen.
Tay nghề Nguyễn Miên Man tự nhiên là không có gì để nói, không chỉ canh ngon, vài món ăn khác cũng đều là tuyệt đỉnh mỹ vị.
Cá sốt ngoài giòn trong mềm, tiên hương mỹ vị; thịt kho tàu béo mà không ngán, thơm ngọt mềm xốp, vào miệng là tan; canh xương sườn hấp thanh đạm, xương sườn mềm lạn; tôm xào Long Tĩnh màu sắc thanh nhã, tươi mát ngon miệng; khổ qua nhồi thịt......
Đừng nói ông Ngô, kể cả Tư Cảnh Lâm chiếc đũa cũng chưa dừng lại một giây nào.Nhìn đến bọn họ ăn ngon lành như vậy, Nguyễn Miên Man cũng bắt đầu ăn uống, gắp lên một cái khổ qua nhồi thịt, cái miệng nhỏ cắn cắn.
Tư Cảnh Lâm thấy cô rốt cuộc không chỉ uống canh suông, mà là bắt đầu dùng bữa, dùng đôi đũa mới gắp chút tôm bóc vỏ cùng xương sườn đặt vào trong chén cô.
Anh mới vừa gắp xong, ông Ngô cũng đi theo đổi chiếc đũa gắp cho cô miếng thịt cá: "Đông Đông cháu ăn nhiều một chút."
"Vâng, hai người cũng ăn nhiều một chút." Nguyễn Miên Man gật đầu nói.
Lúc nấu ăn cô sợ ăn không hết, đã cố ý giảm bớt phân lượng, bất quá dù như vậy, ba người ăn sáu món một canh, ăn xong cũng chỉ có canh là còn thừa lại, cũng rất lợi hại.
"Chầu này ăn đến thật thoải mái." Ông Ngô cảm thán một câu, duỗi tay định múc thêm nửa chén canh nữa.Mới vừa rồi ông đã ăn không ít, Nguyễn Miên không dám lại để ông uống thêm, không khỏi nhìn về phía Tư Cảnh Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.