Chương 90
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
17/07/2021
Ngày thứ hai, Mễ Vị đem tôm hùm đất trong rổ chia làm hai nửa, một nửa dùng để làm món tôm hùm đất sốt cay, nửa kia liền đem tôm bóc vỏ, làm món tôm bóc vỏ hầm trứng cho Hiên Viên Tố hiện tại không thể ăn cay.
Mễ Vị đầu tiên mang tôm hùm đất bỏ vào trong nước sạch, bỏ một ít muối vào trong nước ngâm nửa canh giờ, sau đó lại đổi nước sạch, bỏ thêm chút giấm trắng vào ngâm tiếp. Sau khi nước ngâm màu trắng sạch chuyển thành đục ngầu, thì dơ bẩn trong con tôm hùm đất đã được thải ra. Kế tiếp, Mễ Vị dùng bàn chải nhỏ cẩn thận chà rửa đầu, bụng, và đuôi tôm hùm đất một chút, mấy chỗ này nhiều vết bẩn, không xài bàn chải là không thể rửa sạch sẽ được.
Ba người Dương Minh nhìn Mễ Vị tốn sức như thế, vừa ngâm, vừa đổi nước vừa hì hục chà rửa, trong lòng cảm thấy hành động của nàng rất làm người ta không thể tưởng tượng được. Cái thứ tôm hùm đất này bò lên ven đường người ta cũng lười nhìn nó, càng miễn bàn đến chuyện cầm về nhà ăn. Không biết như thế nào mà bà chủ lại xem như đồ quý giá thế này, cũng không ngại phiền toái, vừa ngồi làm vừa thở hổn hển chùi rửa, có đáng hay không?
Bọn họ nhìn không hiểu hành vi của Mễ Vị, nhưng vẫn chủ động giúp Mễ Vị cùng nhau chà mấy con tôm hùm đất đến sạch sẽ, vừa học theo dáng vẻ của Mễ Vị, xử lý hết đường phân dọc theo thân tôm hùm đất, tổng cộng bận rộn hơn một canh giờ mới cuối cùng xử lý xong đống tôm hùm này.
Kế tiếp Mễ Vị đem tôm hùm đất bỏ vào trong lọ sành, đổ rượu ngọt vào bắt đầu ngâm, tôm hùm đất được ngâm xong sẽ càng thêm ngon miệng.
Mễ Vị nhìn nhìn biểu cảm của ba người Dương Minh, ba người đều không có thái độ nghiêm túc học nấu ăn như bình thường, đại khái là hoàn toàn không tin mấy con tôm nhỏ xíu thế này lại có thể ăn ngon, cho nên đứng ở bên cạnh cũng không chút để ý, hoàn toàn không có ý định học.
Nàng không khỏi nhắc nhở một câu: "Ta chỉ làm một lần thôi nha, nếu các ngươi không chăm chú nghiêm túc học, sau này các ngươi cầu ta dạy, ta cũng không dạy nha."
Ba người Dương Minh liếc nhau, tuy rằng không quá ôm hy vọng đối với mấy con tôm hùm đất này, nhưng cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn xem.
Kế tiếp, Mễ Vị bắt đầu băm tỏi, băm đầy một to xong mới lấy chảo ra, nổi lửa đun nóng dầu, đổ tỏi vào cháy cho thơm thật thơm, rồi vớt hết tỏi đã xào đến vàng óng giòn rụm kia để một bên, đổ tôm hùm đất vào trong chảo xào tiếp, sau đó bỏ thêm muối, đường, lá hương diệp, tiêu, bát giác vào tiếp tục xào cùng cho thật là thơm, cuối cùng châm nước vào hầm với lửa nhỏ, chờ nước súp cạn hết một nửa thì mới đổ tỏi vào tiếp tục xào bùng lên, mãi đến khi cạn nước mới tắt bếp, chuẩn bị ra khỏi nồi.
Lúc này mấy con tôm hùm đất đã biến thành màu đỏ tươi chói mắt, đặc biệt mê người, tản mát ra mùi thơm của tiêu cay và bát giác, mùi thơm không những bao phủ toàn bộ phòng bếp, mà còn chui ra khỏi phòng bếp chạy ra toàn bộ tiệm cơm, mùi vị này còn bá đạo đến mức ngay cả hậu viện đều không thể may mắn thoát khỏi. Hiên Viên Ý cùng lão tướng quân phu nhân đang thiêu thùa may vá chợt khịt khịt mũi, châm tuyến nháy mắt không làm nổi nữa, Hiên Viên Ý cười nói: "Xem ra Mễ Vị lại làm cái gì ăn ngon rồi, chúng ta lại sắp có lộc ăn."
Lão tướng quân phu nhân gật đầu, vui sướng nói: "Ta đã nói A Tố đạp trúng cái vận may gì rồi, tìm được cho ta một đứa con dâu tốt như vậy."
Vu Khiêm Hòa đang ở trong thư phòng luyện thư pháp cũng vô ý nhận thức để bút trong tay xuống, nhìn cái chữ mới viết được một nửa, bất đắc dĩ thở dài, trước mặt mỹ thực, hắn càng ngày càng không còn chút định lực.
So với người lớn, Mễ Tiểu Bảo liền càng không có sức chống cự nào, đang chơi liền bỏ ngay mấy món đồ chơi trong tay xuống, chạy lạch bạch về hướng phòng bếp, một tia ý thức vọt tới trên bếp lò, liền bò lên trên kệ bếp muốn trèo lên, định nhìn cho rõ trong nồi là thứ gì, "Nương, người lại làm cái gì ăn ngon sao? Thơm quá hờ ~ "
Lúc này, ba người Dương Minh vốn dĩ trong nội tâm rất ghét bỏ loại sinh vật tôm hùm đất này cũng bị mùi thơm kịch liệt dị thường làm cho bối rối. Tuy rằng bọn họ đi theo Mễ Vị học đã lâu, mỗi ngày đều có thể ngửi rất nhiều mùi thơm hấp dẫn, nhưng nói thật, chưa có cái mùi thơm nào có thể thơm thành như thế này, tựa như không cần hít vào thì nó cũng tự động nhảy vào trong lỗ mũi bọn họ vậy, sau đó trực tiếp từ mũi chui thẳng đến trong dạ dày, dạ dày liền sôi lên ùng ục.
Con tôm hùm đất này sao có thể làm thành như vậy?
Vì sao lại thơm đến chảy nước miếng như thế chứ!
Đây có còn là con tôm hùm đất mà bọn họ biết nữa không?
Ba con người từ đầu đã không mấy hứng thú với tôm hùm đất trong nháy mắt liền bị mùi thơm này kéo cho đổi chiến tuyến, đôi mắt đầy khao khát nhìn mấy con tôm hùm đất nhỏ trong nồi, ánh mắt chả khác gì Mễ Tiểu Bảo.
Mễ Vị trước tiên múc một đĩa to tướng mang đến hậu viện cho mấy người lão tướng quân phu nhân ăn, sau đó lại múc ra một đĩa cho ba người Dương Minh ăn thử. Ba người đứng chờ nãy giờ nước miếng cũng sắp khô rồi, tất nhiên không còn cái gì rụt rè, trực tiếp lấy tay nhặt tôm hùm đất lên liền dồn vào trong miệng, từng ngụm từng ngụm nhai nhai, vỏ tôm bị hắn bọn cắn vang lên tiếng canh cách, vừa ăn còn vừa dựng ngón tay cái lên, "Thơm quá a!"
"Không phải ăn như vậy." Mễ Vị nhanh chóng ngăn bọn họ lại, tự mình cầm lấy một con tôm đất, trước hết bẻ đầu nó ra, mút lấy nước thịt tôm hùm đất hòa vào với sốt tỏi cay, sau đó mới bỏ đầu đi, cũng mút một chút thân tôm, cầm cái đuôi nó nhẹ nhàng bóc hết vỏ ra, sau đó cầm lấy miếng thịt tôm tươi ngon ngọt đưa vào trong miệng nhai nuốt, "Là ăn như vậy đó."
Ba người bừng tỉnh đại ngộ, khẩn cấp học theo Mễ Vị, trước là mút vàonước sốt một chút, hương vị đậm đà đặc thù của tôm hòa quyện với sốt cay mặn mặn ngọt ngọt lại tê tê đầu lưỡi, nháy mắt làm cho tinh thần người ta rung lên, một ngụm liền có thể kích thích được vị giác đến hưng phấn, ba người căn bản khống chế không được mình, cúi đầu mút vỏ tôm, một lần lại một lần, mãi đến khi mặt ngoài bị mút đến không còn hương vị gì, lúc này mới luyến tiếc bóc vỏ tôm ăn thịt bên trong.
Thịt tôm tươi trắng nõn lại thơm mềm, dai dai, ăn vào miệng vừa mịn màng lại có chút sừng sựt, ăn ngon đến mức người ta muốn ngừng mà không được, hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình.
Đây là cái mỹ thực thần tiên gì a!!!
Dương Di nước mắt rưng rưng, lưu luyến không rời ném cái vỏ tôm sạch sẽ đi, còn vô cùng lưu luyến liếm liếm liếm mấy đầu ngón tay của mình, mãi đến khi liếm sạch mới cảm khái nhìn Mễ Vị nói: "Ta không nên khinh thường tôm hùm đất, ta thật không biết trên thế giới này còn có một món ăn ngon đến như vậy, đây tuyệt đối là thứ ngon nhất mà cuộc đời ta từng được ăn!"
Mộc Dịch gật đầu tán thành, "Quá ngon, vừa cay lại mặn mặn ngòn ngọt, quá đủ mùi, sớm biết tôm hùm đất có thể nấu ngon đến như vầy, trước kia ta nhìn thấy sẽ bắt nhiều một chút, nhất là đến khi mùa hè, trong nước còn có rất nhiều, nhưng đâu có ai để ý bắt đâu. Hiện tại thì, haizz... nghĩ lại còn thấy đáng tiếc."
Dương Di cũng lộ ra biểu tình đau lòng, "Đáng tiếc hiện tại tôm hùm đất dần dần hết rồi, muốn bắt cũng không có."
Mễ Vị cười nói: "Cho nên ta mới bảo các ngươi nhìn kỹ xem ta làm như thế nào, học xong thì sang năm có thể tự mình làm ăn rồi, có đúng không?"
Ba người Dương Minh Dương Di Mộc Dịch sắc mặt đồng thời cứng đờ, ngầm giận mình vừa mới rồi không chút để ý, hoàn toàn không nghiêm túc học hỏi, đúng là tổn thất lớn rồi!
Dương Minh mở miệng thỉnh cầu nói: "Bà chủ à, có thể dạy lại một lần hay không, chúng ta lần này nhất định sẽ học thật kỹ."
Mễ Vị nhún nhún vai, "Muốn làm cũng phải có nguyên liệu mới được, bây giờ đào đâu ra tôm hùm đất nữa?"
Ba người hai mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Mộc Dịch cắn răng nói: "Chờ đóng cửa xong ta đi đến bờ sông ở nông thôn tìm xem, nói không chừng có thể bắt được."
Dương Minh, Dương Di cũng nói: "Chúng ta cùng nhau đi đi, nhiều người càng bắt được nhiều."
Ba người hăng say thương lượng, Mễ Tiểu Bảo đứng một bên chờ đã lâu, rốt cuộc không chịu nổi, ôm lấy đùi Mễ Vị liền bắt đầu nuốt nước miếng, "Nương, con cũng muốn ăn, nước miếng con cũng chảy ra hết rồi này."
"Được rồi, được rồi, con mèo ham ăn này." Mễ Vị cúi đầu cào cào cái mũi nhỏ của nó, cầm ra một con tôm hùm đất trong nồi định bóc cho nó ăn, tay tiểu hài tử nhỏ, rất khó bóc tôm hùm đất.
"Nương đừng bóc, con còn chưa mút mà." Mễ Tiểu Bảo nóng nảy, trực tiếp rướn người lên ngậm lấy cái đầu tôm hùm đất, dùng hết sức ăn sữa mút vào một phen, làm cho tất cả nước tôm hùm đất và nước sốt cay đều chạy vào trong miệng, nhưng vì mút quá mau, nước sốt cay chạy thẳng vào cổ họng làm cho thằng bé liền bị sặc, bắt đầu ho khan.
Mễ Vị vội vàng vỗ lưng nó, "Con ăn chậm một chút chứ."
Mễ Tiểu Bảo lại không thèm để ý, đôi mắt trong suốt sáng ngời, "Nương, cái này ăn thật ngon nha, con muốn ăn thật nhiều, thật nhiều."
Mễ Vị bóc vỏ tôm ra đút cho nó ăn, sau đó liền ngừng tay, dặn dò nó: "Nương hiện tại phải đi làm tôm bóc vỏ hấp trứng cho cha con, con chờ nương một lát, chờ nương làm xong lại bóc vỏ tôm cho con ăn, tự con làm không được đâu."
Tuy rằng rất muốn ăn, nhưng Mễ Tiểu Bảo vẫn cố nhịn, ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, con chờ phụ thân cùng nhau ăn."
Mễ Vị liền bắt đầu ra tay làm món tôm bóc vỏ chưng trứng. Tôm bóc vỏ chưng trứng thì dễ làm hơn món tôm hùm đất sốt cay nhiều, chỉ cần bóc vỏ tôm, cho vào chút muối ướp một lúc, sau đó cho trứng gà vào quấy đều lên, lại thêm chút gia vị vào, cuối cùng để vào trong nồi hấp một khắc là xong. Thịt tôm tươi hòa quyện với trứng gà hấp vừa mềm lại béo ngậy, nhai vào miệng lại càng có cảm giác sừng sực của tôm, vừa ngon lại dinh dưỡng, rất thích hợp với tình hình Hiên Viên Tố hiện tại.
Mễ Vị đang làm, đột nhiên từ ngoài cửa xông vào vài người, mấy người này vừa tiến đến liền dáo dác nhìn khắp nơi, nhìn xong liền cười vui vẻ.
Một người trong đó nói: "Ha ha, hôm nay chúng ta tới sớm, Chu Tiên Nhân quả nhiên còn chưa tới, chúng ta có cơ hội rồi!"
Người khác đắc ý nói: "Ta đã nói chúng ta phải tới sớm đi, chỉ cần chúng ta rút thăm trước hắn, liền có cơ hội rút trúng, chờ hắn đến cũng không còn cơ hội."
Người thứ ba nói: "Yên tâm, chúng ta đông người, cơ hội rút trúng cũng lớn hơn."
Mễ Vị:... Các ngươi thật đúng là dụng tâm lương khổ a.
Sau khi mấy người này ngồi xuống cũng không vội vàng gọi món ăn, ngược lại nói: "Chúng ta muốn rút thăm trướ!"
Dương Minh không biết nói gì nhìn về phía Mễ Vị.
Mễ Vị gật gật đầu.
Dương Minh liền đi lấy rương gỗ nhỏ đến rút thăm, đưa cho mấy người này để bọn họ rút trước. Mấy người này liền lập tức khẩn trương, xoa xoa tay, sau đó mới trịnh trọng vói vào trong rương đi lấy tờ giấy, mỗi người rút ra một thăm, run run rẩy rẩy mở ra, kết quả bọn hắn toàn bộ đều rút phải thăm rỗng.
"A —— không thể nào, chúng ta đã cố gắng như thế còn không được sao?" Mấy người kêu rên lên.
"Tới sớm như thế cũng uổng công!"
"Thiệt thòi ta còn tràn đầy chờ mong hôm nay có thể ăn được một phần món riêng do bà chủ nấu nữa chứ."
Dương Minh nghe ba người kêu rên, nín cười thu lại giấy trên tay bọn họ, đang chuẩn bị đi, liền bị bọn họ gọi lại.
"Ai da, chúng ta quên hỏi nữa, hôm nay bà chủ nấu món riêng gì vậy?" Tuy rằng không rút trúng, nhưng mấy người này vẫn tràn đầy hứng thú với cái bếp nhỏ của Mễ Vị.
Dương Minh trả lời: "Tôm hùm đất sốt cay, là mấy con tôm hùm ngoài ruộng ấy."
"Cái gì? Mấy con tôm hùm đó đó hả?" Mấy người này trước là sửng sốt, tiếp theo liền cười lên ha ha, "Bà chủ đang đùa cái gì vậy, cái thứ tôm hùm đó làm sao ăn chứ, ngay cả chó còn không thích ăn."
Nghe lời này, Dương Minh liền không vui, phản bác: "Ăn rất ngon nha, các ngươi đừng có khinh thường tôm hùm đất."
"Mấy con tôm đó bò trên ven đường bị người ta đạp chết chứ có ai để ý đâu, ăn ngon cái búa a." Mấy người này tất nhiên không tin lời Dương Minh, vốn đang có chút uể oải tinh thần vì không rút được thăm, nhưng sau khi biết hôm nay món trong bếp nhỏ của bà chủ lại là tôm hùm đất thì lập tức liền không còn vẻ mặt như đưa đám nữa. Một người trong đó nói: "Không rút trúng cũng không sao, dù sao cái thứ kia cũng có ăn được đâu, không cần cảm thấy tiếc nuối làm gì, chúng ta vẫn nên gọi món ăn ăn đi."
Dương Minh thật không biết nên giải thích thế nào.
Mễ Vị tất nhiên cũng nghe thấy lời nói của mấy người này, không khỏi cảm khái một câu " thật phí của trời!" ở trong lòng. Người ở nơi này thật quá coi thường tôm hùm đất rồi, xem mỹ vị như rác, thật sự là quá sai lầm! Nếu như ở hiện đại, bao nhiêu người quỳ gối dưới mỹ vị tôm hùm đất nha.
Kế tiếp lại lục tục có không ít khách nhân đến, người đến lại rút thăm một lần, nhưng không có ngoại lệ, đều không ai rút trúng. Không rút trúng tất nhiên mất hứng, nhưng khi biết được hôm nay phòng bếp nhỏ của bà chủ nấu tôm hùm đất, cả đám vậy mà cũng phản ứng giống y những người đầu tiên tới đây, đều cảm thấy tôm hùm đất không có gì ngon, không rút trúng cũng không đáng tiếc.
Mễ Vị cũng lười phản ứng.
Chờ những khách nhân này đều ăn đến gần xong, Chu Gia Bảo mới thong dong đến chậm, một đầu mồ hôi, vừa thấy dáng vẻ là biết hắn vội vã chạy tới.
Dương Minh đối với cái vị người lương thiện sắp đầu thai làm tiên nhân này tất nhiên tràn đầy hảo cảm, tìm ghế cho hắn, còn ân cần hỏi thăm: "Sao hôm nay lại tới trễ như vậy? Còn đầy đầu mồ hôi?"
Chu Gia Bảo dùng tay áo chùi chùi mồ hôi trên đầu, vô tư nói: "Trên đường gặp phải một lão bá bị té ngã, ta liền đưa hắn về nhà, cho nên mới đến trễ."
Dương Minh thầm nghĩ, trách không được người ta nói hắn là người lương thiện mười kiếp, quả nhiên tâm địa lương thiện, thích giúp người.
Cũng không cần hắn thúc giục, Dương Minh trực tiếp lấy rương rút thăm đưa đến trước mặt hắn, "Ngươi rút thăm đi ; mấy người kia đều đã rút xong, hiện tại bên trong chỉ còn năm tờ giấy, khẳng định có một tờ có viết chữ, cơ hội ngươi rút trúng vẫn rất lớn nha." Nhiều người như vậy đều không rút trúng, cái tờ giấy có chữ kia cứ như thế mà còn chừa lại, cũng không biết có phải cuối cùng vẫn phải thuộc về Chu Tiên Nhân hay không.
Chu Gia Bảo gật gật đầu, rất tùy ý đưa tay vào bên trong sờ sờ, nhanh chóng lấy ra một tờ giấy, mở ra vừa nhìn, quả nhiên, phía trên rõ ràng có một chữ lớn, hắn nhếch miệng nở nụ cười, "Là ta rồi."
Các khách nhân chăm chú nhìn động tác của Chu Gia Bảo lập tức gào lên.
"Vì sao vẫn là hắn! Vận khí tốt cũng vừa thôi chứ!"
"Chúng ta tới sớm cũng vô dụng, là của người ta thì sẽ thuộc về người ta."
"Thầy bói cũng đã nói người ta là người lương thiện mười kiếp rồi mà, trời sinh đã có vận khí tốt, chúng ta làm sao so được chứ! Ôi ta hy vọng ngày mai hắn đừng tới nữa."
"Ta chỉ hy vọng khi ta tới dùng cơm hắn đừng tới, không thì ta căn bản không có hy vọng gì."
Nghe mọi người kêu rên, có người an ủi nói: "Các ngươi gào thét cái gì, còn không nhìn xem hôm nay ăn cái gì, cái con tôm hùm đất gì gì kia là cho người ăn sao? Cho dù hắn rút trúng cũng không đáng để cao hứng gì đâu."
Lời vừa nói ra, mọi người lúc này mới phản ứng lại, lập tức liền không còn mặt mày đưa đám nữa, "Hắc hắc, cũng phải ha, tôm hùm đất đó có là gì, ta cũng không muốn ăn, liền nhường cho Chu Tiên Nhân ăn đi, chúng ta không cần hâm mộ."
Mễ Vị biết được lại là Chu Tiên Nhân rút trúng cũng khiếp sợ, người này gần như đến cuối cùng cũng có thể rút trúng, vận khí cũng quá tốt rồi. Ngày hôm qua Phùng Tử Chiêm nói, chỉ cần có hắn ở đây, đảm bảo người rút trúng chính là hắn, lúc ấy nàng còn không tin, hiện tại lại có hơi tin rồi, chẳng lẽ lời thấy bói nói là sự thật?
Mễ Vị suy nghĩ nửa ngày cũng suy nghĩ không ra manh mối gì, dứt khoát quăng ra sau đầu, dùng một cái đĩa lớn múc một đĩa tràn đầy tôm hùm đất sốt cay mang ra cho Chu Tiên Nhân.
Thấy là tôm hùm đất, Chu Gia Bảo hơi sững người trong chớp mắt, hiển nhiên cũng không nghĩ đến bà chủ đây vậy mà đem mấy con tôm hùm đất hắn đưa đến làm thành một đĩa đồ ăn nghiêm chỉnh như vậy. Hắn vốn cho là bà chủ chỉ tùy tiện ăn một lần hoặc là trực tiếp ném đi cho xong, ai biết thật sự là làm thành thức ăn, hơn nữa còn vô cùng đẹp mắt hấp dẫn, mùi cũng rất thơm, cũng không biết ăn ngon hay không.
Dương Minh chủ động dạy hắn phải ăn tôm hùm như thế nào, Chu Gia Bảo vừa nhìn liền hiểu, học theo bộ dáng hắn, cầm lấy một con, đầu tiên mút lớp nước sốt vàng óng như bôi mỡ bên ngoài vỏ tôm đỏ rực bóng loáng cùng nước tôm đậm đà một chút, vị cay tê tê lại mằn mặn ngọt ngọt lan đến đầu lưỡi, lập tức kinh ngạc trừng lớn mắt, không thể tin hỏi Dương Minh, "Đây thật sự là mấy con tôm hùm nhỏ ta mang đến cho bà chủ sao?"
Dương Minh buồn cười, "Ngươi nhìn xem bộ dáng chúng nó, không phải tôm hùm đất đó thì là cái gì? Chớ có nghi ngờ, tôm hùm đất thật sự là ăn ngon như vậy đó, chỉ là trước đây chúng ta đều bỏ qua mà thôi."
"Ai nha, sớm biết thứ này ăn ngon như vậy, ta liền bắt nhiều một chút." Chu Gia Bảo tiếc rẻ chậc lưỡi một tiếng, lập tức mút thêm vài cái, mãi đến khi mút sạch sẽ nước sốt ở mặt ngoài rồi mới bắt đầu bóc vỏ tôm. Thịt tôm tươi trắng nõn mềm ngọt càng làm cho hắn cảm giác phiêu phiêu như tiên tử ấy. Bất quá động tác của hắn thì thật không có chút nào liên hệ được với chữ tiên này, chỉ thấy hắn cũng giống như Dương Di, dùng sức liếm liếm từng đầu ngón tay của mình, kiên quyết không lãng phí một giọt nước.
Chờ say khi liếm sạch xong, lúc này hắn mới thật cẩn thận cầm lấy một con nữa, không dám để lãnh phí một chút xíu nước sốt nào trên vỏ ngoài tôm hùm đất, nhanh chóng đưa vào miệng mút lấy, phát ra tiếng "chụt chụt", thật sự là hưởng thụ đến cực điểm.
Không biết vì sao, những người khác vốn dĩ cũng không để ý đến tôm hùm đất bao nhiêu, nghe được tiếng mút "chụt chụt" này cứ vang lên, lại nhìn thấy thái độ cẩn thận không dám để rơi một giọt nước sốt nào của Chu Gia Bảo kia và biểu cảm hưởng thụ đến cực điểm sau khi ăn xong của hắn, trong lòng mọi người bắt đầu nghi ngờ.
Chẳng lẽ bọn họ nghĩ sai rồi? Tôm hùm đất thật sự có thể ăn ngon như vậy?
Nhìn Chu Gia Bảo một mình ăn hết con này đến con khác, mọi người bắt đầu không thể bình tĩnh nổi. Cơm trong miệng cũng cảm giác không còn ngon mấy, ai cũng đều không tự chủ được nhìn chằm chằm Chu Gia Bảo ăn tôm hùm đất, kết quả càng nhìn càng đói, càng nhìn càng thèm, cả đám theo bản năng nhìn chằm chằm hắn mút vào rồi cũng mút vào, hắn nuốt cũng nuốt theo.
Rốt cuộc, có người không chịu nổi, hỏi Chu Gia Bảo: "Chu Tiên Nhân, có phải thật sự ăn ngon đến vậy hay không?"
Mễ Vị đầu tiên mang tôm hùm đất bỏ vào trong nước sạch, bỏ một ít muối vào trong nước ngâm nửa canh giờ, sau đó lại đổi nước sạch, bỏ thêm chút giấm trắng vào ngâm tiếp. Sau khi nước ngâm màu trắng sạch chuyển thành đục ngầu, thì dơ bẩn trong con tôm hùm đất đã được thải ra. Kế tiếp, Mễ Vị dùng bàn chải nhỏ cẩn thận chà rửa đầu, bụng, và đuôi tôm hùm đất một chút, mấy chỗ này nhiều vết bẩn, không xài bàn chải là không thể rửa sạch sẽ được.
Ba người Dương Minh nhìn Mễ Vị tốn sức như thế, vừa ngâm, vừa đổi nước vừa hì hục chà rửa, trong lòng cảm thấy hành động của nàng rất làm người ta không thể tưởng tượng được. Cái thứ tôm hùm đất này bò lên ven đường người ta cũng lười nhìn nó, càng miễn bàn đến chuyện cầm về nhà ăn. Không biết như thế nào mà bà chủ lại xem như đồ quý giá thế này, cũng không ngại phiền toái, vừa ngồi làm vừa thở hổn hển chùi rửa, có đáng hay không?
Bọn họ nhìn không hiểu hành vi của Mễ Vị, nhưng vẫn chủ động giúp Mễ Vị cùng nhau chà mấy con tôm hùm đất đến sạch sẽ, vừa học theo dáng vẻ của Mễ Vị, xử lý hết đường phân dọc theo thân tôm hùm đất, tổng cộng bận rộn hơn một canh giờ mới cuối cùng xử lý xong đống tôm hùm này.
Kế tiếp Mễ Vị đem tôm hùm đất bỏ vào trong lọ sành, đổ rượu ngọt vào bắt đầu ngâm, tôm hùm đất được ngâm xong sẽ càng thêm ngon miệng.
Mễ Vị nhìn nhìn biểu cảm của ba người Dương Minh, ba người đều không có thái độ nghiêm túc học nấu ăn như bình thường, đại khái là hoàn toàn không tin mấy con tôm nhỏ xíu thế này lại có thể ăn ngon, cho nên đứng ở bên cạnh cũng không chút để ý, hoàn toàn không có ý định học.
Nàng không khỏi nhắc nhở một câu: "Ta chỉ làm một lần thôi nha, nếu các ngươi không chăm chú nghiêm túc học, sau này các ngươi cầu ta dạy, ta cũng không dạy nha."
Ba người Dương Minh liếc nhau, tuy rằng không quá ôm hy vọng đối với mấy con tôm hùm đất này, nhưng cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn xem.
Kế tiếp, Mễ Vị bắt đầu băm tỏi, băm đầy một to xong mới lấy chảo ra, nổi lửa đun nóng dầu, đổ tỏi vào cháy cho thơm thật thơm, rồi vớt hết tỏi đã xào đến vàng óng giòn rụm kia để một bên, đổ tôm hùm đất vào trong chảo xào tiếp, sau đó bỏ thêm muối, đường, lá hương diệp, tiêu, bát giác vào tiếp tục xào cùng cho thật là thơm, cuối cùng châm nước vào hầm với lửa nhỏ, chờ nước súp cạn hết một nửa thì mới đổ tỏi vào tiếp tục xào bùng lên, mãi đến khi cạn nước mới tắt bếp, chuẩn bị ra khỏi nồi.
Lúc này mấy con tôm hùm đất đã biến thành màu đỏ tươi chói mắt, đặc biệt mê người, tản mát ra mùi thơm của tiêu cay và bát giác, mùi thơm không những bao phủ toàn bộ phòng bếp, mà còn chui ra khỏi phòng bếp chạy ra toàn bộ tiệm cơm, mùi vị này còn bá đạo đến mức ngay cả hậu viện đều không thể may mắn thoát khỏi. Hiên Viên Ý cùng lão tướng quân phu nhân đang thiêu thùa may vá chợt khịt khịt mũi, châm tuyến nháy mắt không làm nổi nữa, Hiên Viên Ý cười nói: "Xem ra Mễ Vị lại làm cái gì ăn ngon rồi, chúng ta lại sắp có lộc ăn."
Lão tướng quân phu nhân gật đầu, vui sướng nói: "Ta đã nói A Tố đạp trúng cái vận may gì rồi, tìm được cho ta một đứa con dâu tốt như vậy."
Vu Khiêm Hòa đang ở trong thư phòng luyện thư pháp cũng vô ý nhận thức để bút trong tay xuống, nhìn cái chữ mới viết được một nửa, bất đắc dĩ thở dài, trước mặt mỹ thực, hắn càng ngày càng không còn chút định lực.
So với người lớn, Mễ Tiểu Bảo liền càng không có sức chống cự nào, đang chơi liền bỏ ngay mấy món đồ chơi trong tay xuống, chạy lạch bạch về hướng phòng bếp, một tia ý thức vọt tới trên bếp lò, liền bò lên trên kệ bếp muốn trèo lên, định nhìn cho rõ trong nồi là thứ gì, "Nương, người lại làm cái gì ăn ngon sao? Thơm quá hờ ~ "
Lúc này, ba người Dương Minh vốn dĩ trong nội tâm rất ghét bỏ loại sinh vật tôm hùm đất này cũng bị mùi thơm kịch liệt dị thường làm cho bối rối. Tuy rằng bọn họ đi theo Mễ Vị học đã lâu, mỗi ngày đều có thể ngửi rất nhiều mùi thơm hấp dẫn, nhưng nói thật, chưa có cái mùi thơm nào có thể thơm thành như thế này, tựa như không cần hít vào thì nó cũng tự động nhảy vào trong lỗ mũi bọn họ vậy, sau đó trực tiếp từ mũi chui thẳng đến trong dạ dày, dạ dày liền sôi lên ùng ục.
Con tôm hùm đất này sao có thể làm thành như vậy?
Vì sao lại thơm đến chảy nước miếng như thế chứ!
Đây có còn là con tôm hùm đất mà bọn họ biết nữa không?
Ba con người từ đầu đã không mấy hứng thú với tôm hùm đất trong nháy mắt liền bị mùi thơm này kéo cho đổi chiến tuyến, đôi mắt đầy khao khát nhìn mấy con tôm hùm đất nhỏ trong nồi, ánh mắt chả khác gì Mễ Tiểu Bảo.
Mễ Vị trước tiên múc một đĩa to tướng mang đến hậu viện cho mấy người lão tướng quân phu nhân ăn, sau đó lại múc ra một đĩa cho ba người Dương Minh ăn thử. Ba người đứng chờ nãy giờ nước miếng cũng sắp khô rồi, tất nhiên không còn cái gì rụt rè, trực tiếp lấy tay nhặt tôm hùm đất lên liền dồn vào trong miệng, từng ngụm từng ngụm nhai nhai, vỏ tôm bị hắn bọn cắn vang lên tiếng canh cách, vừa ăn còn vừa dựng ngón tay cái lên, "Thơm quá a!"
"Không phải ăn như vậy." Mễ Vị nhanh chóng ngăn bọn họ lại, tự mình cầm lấy một con tôm đất, trước hết bẻ đầu nó ra, mút lấy nước thịt tôm hùm đất hòa vào với sốt tỏi cay, sau đó mới bỏ đầu đi, cũng mút một chút thân tôm, cầm cái đuôi nó nhẹ nhàng bóc hết vỏ ra, sau đó cầm lấy miếng thịt tôm tươi ngon ngọt đưa vào trong miệng nhai nuốt, "Là ăn như vậy đó."
Ba người bừng tỉnh đại ngộ, khẩn cấp học theo Mễ Vị, trước là mút vàonước sốt một chút, hương vị đậm đà đặc thù của tôm hòa quyện với sốt cay mặn mặn ngọt ngọt lại tê tê đầu lưỡi, nháy mắt làm cho tinh thần người ta rung lên, một ngụm liền có thể kích thích được vị giác đến hưng phấn, ba người căn bản khống chế không được mình, cúi đầu mút vỏ tôm, một lần lại một lần, mãi đến khi mặt ngoài bị mút đến không còn hương vị gì, lúc này mới luyến tiếc bóc vỏ tôm ăn thịt bên trong.
Thịt tôm tươi trắng nõn lại thơm mềm, dai dai, ăn vào miệng vừa mịn màng lại có chút sừng sựt, ăn ngon đến mức người ta muốn ngừng mà không được, hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình.
Đây là cái mỹ thực thần tiên gì a!!!
Dương Di nước mắt rưng rưng, lưu luyến không rời ném cái vỏ tôm sạch sẽ đi, còn vô cùng lưu luyến liếm liếm liếm mấy đầu ngón tay của mình, mãi đến khi liếm sạch mới cảm khái nhìn Mễ Vị nói: "Ta không nên khinh thường tôm hùm đất, ta thật không biết trên thế giới này còn có một món ăn ngon đến như vậy, đây tuyệt đối là thứ ngon nhất mà cuộc đời ta từng được ăn!"
Mộc Dịch gật đầu tán thành, "Quá ngon, vừa cay lại mặn mặn ngòn ngọt, quá đủ mùi, sớm biết tôm hùm đất có thể nấu ngon đến như vầy, trước kia ta nhìn thấy sẽ bắt nhiều một chút, nhất là đến khi mùa hè, trong nước còn có rất nhiều, nhưng đâu có ai để ý bắt đâu. Hiện tại thì, haizz... nghĩ lại còn thấy đáng tiếc."
Dương Di cũng lộ ra biểu tình đau lòng, "Đáng tiếc hiện tại tôm hùm đất dần dần hết rồi, muốn bắt cũng không có."
Mễ Vị cười nói: "Cho nên ta mới bảo các ngươi nhìn kỹ xem ta làm như thế nào, học xong thì sang năm có thể tự mình làm ăn rồi, có đúng không?"
Ba người Dương Minh Dương Di Mộc Dịch sắc mặt đồng thời cứng đờ, ngầm giận mình vừa mới rồi không chút để ý, hoàn toàn không nghiêm túc học hỏi, đúng là tổn thất lớn rồi!
Dương Minh mở miệng thỉnh cầu nói: "Bà chủ à, có thể dạy lại một lần hay không, chúng ta lần này nhất định sẽ học thật kỹ."
Mễ Vị nhún nhún vai, "Muốn làm cũng phải có nguyên liệu mới được, bây giờ đào đâu ra tôm hùm đất nữa?"
Ba người hai mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Mộc Dịch cắn răng nói: "Chờ đóng cửa xong ta đi đến bờ sông ở nông thôn tìm xem, nói không chừng có thể bắt được."
Dương Minh, Dương Di cũng nói: "Chúng ta cùng nhau đi đi, nhiều người càng bắt được nhiều."
Ba người hăng say thương lượng, Mễ Tiểu Bảo đứng một bên chờ đã lâu, rốt cuộc không chịu nổi, ôm lấy đùi Mễ Vị liền bắt đầu nuốt nước miếng, "Nương, con cũng muốn ăn, nước miếng con cũng chảy ra hết rồi này."
"Được rồi, được rồi, con mèo ham ăn này." Mễ Vị cúi đầu cào cào cái mũi nhỏ của nó, cầm ra một con tôm hùm đất trong nồi định bóc cho nó ăn, tay tiểu hài tử nhỏ, rất khó bóc tôm hùm đất.
"Nương đừng bóc, con còn chưa mút mà." Mễ Tiểu Bảo nóng nảy, trực tiếp rướn người lên ngậm lấy cái đầu tôm hùm đất, dùng hết sức ăn sữa mút vào một phen, làm cho tất cả nước tôm hùm đất và nước sốt cay đều chạy vào trong miệng, nhưng vì mút quá mau, nước sốt cay chạy thẳng vào cổ họng làm cho thằng bé liền bị sặc, bắt đầu ho khan.
Mễ Vị vội vàng vỗ lưng nó, "Con ăn chậm một chút chứ."
Mễ Tiểu Bảo lại không thèm để ý, đôi mắt trong suốt sáng ngời, "Nương, cái này ăn thật ngon nha, con muốn ăn thật nhiều, thật nhiều."
Mễ Vị bóc vỏ tôm ra đút cho nó ăn, sau đó liền ngừng tay, dặn dò nó: "Nương hiện tại phải đi làm tôm bóc vỏ hấp trứng cho cha con, con chờ nương một lát, chờ nương làm xong lại bóc vỏ tôm cho con ăn, tự con làm không được đâu."
Tuy rằng rất muốn ăn, nhưng Mễ Tiểu Bảo vẫn cố nhịn, ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, con chờ phụ thân cùng nhau ăn."
Mễ Vị liền bắt đầu ra tay làm món tôm bóc vỏ chưng trứng. Tôm bóc vỏ chưng trứng thì dễ làm hơn món tôm hùm đất sốt cay nhiều, chỉ cần bóc vỏ tôm, cho vào chút muối ướp một lúc, sau đó cho trứng gà vào quấy đều lên, lại thêm chút gia vị vào, cuối cùng để vào trong nồi hấp một khắc là xong. Thịt tôm tươi hòa quyện với trứng gà hấp vừa mềm lại béo ngậy, nhai vào miệng lại càng có cảm giác sừng sực của tôm, vừa ngon lại dinh dưỡng, rất thích hợp với tình hình Hiên Viên Tố hiện tại.
Mễ Vị đang làm, đột nhiên từ ngoài cửa xông vào vài người, mấy người này vừa tiến đến liền dáo dác nhìn khắp nơi, nhìn xong liền cười vui vẻ.
Một người trong đó nói: "Ha ha, hôm nay chúng ta tới sớm, Chu Tiên Nhân quả nhiên còn chưa tới, chúng ta có cơ hội rồi!"
Người khác đắc ý nói: "Ta đã nói chúng ta phải tới sớm đi, chỉ cần chúng ta rút thăm trước hắn, liền có cơ hội rút trúng, chờ hắn đến cũng không còn cơ hội."
Người thứ ba nói: "Yên tâm, chúng ta đông người, cơ hội rút trúng cũng lớn hơn."
Mễ Vị:... Các ngươi thật đúng là dụng tâm lương khổ a.
Sau khi mấy người này ngồi xuống cũng không vội vàng gọi món ăn, ngược lại nói: "Chúng ta muốn rút thăm trướ!"
Dương Minh không biết nói gì nhìn về phía Mễ Vị.
Mễ Vị gật gật đầu.
Dương Minh liền đi lấy rương gỗ nhỏ đến rút thăm, đưa cho mấy người này để bọn họ rút trước. Mấy người này liền lập tức khẩn trương, xoa xoa tay, sau đó mới trịnh trọng vói vào trong rương đi lấy tờ giấy, mỗi người rút ra một thăm, run run rẩy rẩy mở ra, kết quả bọn hắn toàn bộ đều rút phải thăm rỗng.
"A —— không thể nào, chúng ta đã cố gắng như thế còn không được sao?" Mấy người kêu rên lên.
"Tới sớm như thế cũng uổng công!"
"Thiệt thòi ta còn tràn đầy chờ mong hôm nay có thể ăn được một phần món riêng do bà chủ nấu nữa chứ."
Dương Minh nghe ba người kêu rên, nín cười thu lại giấy trên tay bọn họ, đang chuẩn bị đi, liền bị bọn họ gọi lại.
"Ai da, chúng ta quên hỏi nữa, hôm nay bà chủ nấu món riêng gì vậy?" Tuy rằng không rút trúng, nhưng mấy người này vẫn tràn đầy hứng thú với cái bếp nhỏ của Mễ Vị.
Dương Minh trả lời: "Tôm hùm đất sốt cay, là mấy con tôm hùm ngoài ruộng ấy."
"Cái gì? Mấy con tôm hùm đó đó hả?" Mấy người này trước là sửng sốt, tiếp theo liền cười lên ha ha, "Bà chủ đang đùa cái gì vậy, cái thứ tôm hùm đó làm sao ăn chứ, ngay cả chó còn không thích ăn."
Nghe lời này, Dương Minh liền không vui, phản bác: "Ăn rất ngon nha, các ngươi đừng có khinh thường tôm hùm đất."
"Mấy con tôm đó bò trên ven đường bị người ta đạp chết chứ có ai để ý đâu, ăn ngon cái búa a." Mấy người này tất nhiên không tin lời Dương Minh, vốn đang có chút uể oải tinh thần vì không rút được thăm, nhưng sau khi biết hôm nay món trong bếp nhỏ của bà chủ lại là tôm hùm đất thì lập tức liền không còn vẻ mặt như đưa đám nữa. Một người trong đó nói: "Không rút trúng cũng không sao, dù sao cái thứ kia cũng có ăn được đâu, không cần cảm thấy tiếc nuối làm gì, chúng ta vẫn nên gọi món ăn ăn đi."
Dương Minh thật không biết nên giải thích thế nào.
Mễ Vị tất nhiên cũng nghe thấy lời nói của mấy người này, không khỏi cảm khái một câu " thật phí của trời!" ở trong lòng. Người ở nơi này thật quá coi thường tôm hùm đất rồi, xem mỹ vị như rác, thật sự là quá sai lầm! Nếu như ở hiện đại, bao nhiêu người quỳ gối dưới mỹ vị tôm hùm đất nha.
Kế tiếp lại lục tục có không ít khách nhân đến, người đến lại rút thăm một lần, nhưng không có ngoại lệ, đều không ai rút trúng. Không rút trúng tất nhiên mất hứng, nhưng khi biết được hôm nay phòng bếp nhỏ của bà chủ nấu tôm hùm đất, cả đám vậy mà cũng phản ứng giống y những người đầu tiên tới đây, đều cảm thấy tôm hùm đất không có gì ngon, không rút trúng cũng không đáng tiếc.
Mễ Vị cũng lười phản ứng.
Chờ những khách nhân này đều ăn đến gần xong, Chu Gia Bảo mới thong dong đến chậm, một đầu mồ hôi, vừa thấy dáng vẻ là biết hắn vội vã chạy tới.
Dương Minh đối với cái vị người lương thiện sắp đầu thai làm tiên nhân này tất nhiên tràn đầy hảo cảm, tìm ghế cho hắn, còn ân cần hỏi thăm: "Sao hôm nay lại tới trễ như vậy? Còn đầy đầu mồ hôi?"
Chu Gia Bảo dùng tay áo chùi chùi mồ hôi trên đầu, vô tư nói: "Trên đường gặp phải một lão bá bị té ngã, ta liền đưa hắn về nhà, cho nên mới đến trễ."
Dương Minh thầm nghĩ, trách không được người ta nói hắn là người lương thiện mười kiếp, quả nhiên tâm địa lương thiện, thích giúp người.
Cũng không cần hắn thúc giục, Dương Minh trực tiếp lấy rương rút thăm đưa đến trước mặt hắn, "Ngươi rút thăm đi ; mấy người kia đều đã rút xong, hiện tại bên trong chỉ còn năm tờ giấy, khẳng định có một tờ có viết chữ, cơ hội ngươi rút trúng vẫn rất lớn nha." Nhiều người như vậy đều không rút trúng, cái tờ giấy có chữ kia cứ như thế mà còn chừa lại, cũng không biết có phải cuối cùng vẫn phải thuộc về Chu Tiên Nhân hay không.
Chu Gia Bảo gật gật đầu, rất tùy ý đưa tay vào bên trong sờ sờ, nhanh chóng lấy ra một tờ giấy, mở ra vừa nhìn, quả nhiên, phía trên rõ ràng có một chữ lớn, hắn nhếch miệng nở nụ cười, "Là ta rồi."
Các khách nhân chăm chú nhìn động tác của Chu Gia Bảo lập tức gào lên.
"Vì sao vẫn là hắn! Vận khí tốt cũng vừa thôi chứ!"
"Chúng ta tới sớm cũng vô dụng, là của người ta thì sẽ thuộc về người ta."
"Thầy bói cũng đã nói người ta là người lương thiện mười kiếp rồi mà, trời sinh đã có vận khí tốt, chúng ta làm sao so được chứ! Ôi ta hy vọng ngày mai hắn đừng tới nữa."
"Ta chỉ hy vọng khi ta tới dùng cơm hắn đừng tới, không thì ta căn bản không có hy vọng gì."
Nghe mọi người kêu rên, có người an ủi nói: "Các ngươi gào thét cái gì, còn không nhìn xem hôm nay ăn cái gì, cái con tôm hùm đất gì gì kia là cho người ăn sao? Cho dù hắn rút trúng cũng không đáng để cao hứng gì đâu."
Lời vừa nói ra, mọi người lúc này mới phản ứng lại, lập tức liền không còn mặt mày đưa đám nữa, "Hắc hắc, cũng phải ha, tôm hùm đất đó có là gì, ta cũng không muốn ăn, liền nhường cho Chu Tiên Nhân ăn đi, chúng ta không cần hâm mộ."
Mễ Vị biết được lại là Chu Tiên Nhân rút trúng cũng khiếp sợ, người này gần như đến cuối cùng cũng có thể rút trúng, vận khí cũng quá tốt rồi. Ngày hôm qua Phùng Tử Chiêm nói, chỉ cần có hắn ở đây, đảm bảo người rút trúng chính là hắn, lúc ấy nàng còn không tin, hiện tại lại có hơi tin rồi, chẳng lẽ lời thấy bói nói là sự thật?
Mễ Vị suy nghĩ nửa ngày cũng suy nghĩ không ra manh mối gì, dứt khoát quăng ra sau đầu, dùng một cái đĩa lớn múc một đĩa tràn đầy tôm hùm đất sốt cay mang ra cho Chu Tiên Nhân.
Thấy là tôm hùm đất, Chu Gia Bảo hơi sững người trong chớp mắt, hiển nhiên cũng không nghĩ đến bà chủ đây vậy mà đem mấy con tôm hùm đất hắn đưa đến làm thành một đĩa đồ ăn nghiêm chỉnh như vậy. Hắn vốn cho là bà chủ chỉ tùy tiện ăn một lần hoặc là trực tiếp ném đi cho xong, ai biết thật sự là làm thành thức ăn, hơn nữa còn vô cùng đẹp mắt hấp dẫn, mùi cũng rất thơm, cũng không biết ăn ngon hay không.
Dương Minh chủ động dạy hắn phải ăn tôm hùm như thế nào, Chu Gia Bảo vừa nhìn liền hiểu, học theo bộ dáng hắn, cầm lấy một con, đầu tiên mút lớp nước sốt vàng óng như bôi mỡ bên ngoài vỏ tôm đỏ rực bóng loáng cùng nước tôm đậm đà một chút, vị cay tê tê lại mằn mặn ngọt ngọt lan đến đầu lưỡi, lập tức kinh ngạc trừng lớn mắt, không thể tin hỏi Dương Minh, "Đây thật sự là mấy con tôm hùm nhỏ ta mang đến cho bà chủ sao?"
Dương Minh buồn cười, "Ngươi nhìn xem bộ dáng chúng nó, không phải tôm hùm đất đó thì là cái gì? Chớ có nghi ngờ, tôm hùm đất thật sự là ăn ngon như vậy đó, chỉ là trước đây chúng ta đều bỏ qua mà thôi."
"Ai nha, sớm biết thứ này ăn ngon như vậy, ta liền bắt nhiều một chút." Chu Gia Bảo tiếc rẻ chậc lưỡi một tiếng, lập tức mút thêm vài cái, mãi đến khi mút sạch sẽ nước sốt ở mặt ngoài rồi mới bắt đầu bóc vỏ tôm. Thịt tôm tươi trắng nõn mềm ngọt càng làm cho hắn cảm giác phiêu phiêu như tiên tử ấy. Bất quá động tác của hắn thì thật không có chút nào liên hệ được với chữ tiên này, chỉ thấy hắn cũng giống như Dương Di, dùng sức liếm liếm từng đầu ngón tay của mình, kiên quyết không lãng phí một giọt nước.
Chờ say khi liếm sạch xong, lúc này hắn mới thật cẩn thận cầm lấy một con nữa, không dám để lãnh phí một chút xíu nước sốt nào trên vỏ ngoài tôm hùm đất, nhanh chóng đưa vào miệng mút lấy, phát ra tiếng "chụt chụt", thật sự là hưởng thụ đến cực điểm.
Không biết vì sao, những người khác vốn dĩ cũng không để ý đến tôm hùm đất bao nhiêu, nghe được tiếng mút "chụt chụt" này cứ vang lên, lại nhìn thấy thái độ cẩn thận không dám để rơi một giọt nước sốt nào của Chu Gia Bảo kia và biểu cảm hưởng thụ đến cực điểm sau khi ăn xong của hắn, trong lòng mọi người bắt đầu nghi ngờ.
Chẳng lẽ bọn họ nghĩ sai rồi? Tôm hùm đất thật sự có thể ăn ngon như vậy?
Nhìn Chu Gia Bảo một mình ăn hết con này đến con khác, mọi người bắt đầu không thể bình tĩnh nổi. Cơm trong miệng cũng cảm giác không còn ngon mấy, ai cũng đều không tự chủ được nhìn chằm chằm Chu Gia Bảo ăn tôm hùm đất, kết quả càng nhìn càng đói, càng nhìn càng thèm, cả đám theo bản năng nhìn chằm chằm hắn mút vào rồi cũng mút vào, hắn nuốt cũng nuốt theo.
Rốt cuộc, có người không chịu nổi, hỏi Chu Gia Bảo: "Chu Tiên Nhân, có phải thật sự ăn ngon đến vậy hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.