Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan [Cổ Xuyên Kim]
Chương 43: Bánh Đậu Xanh Hoa Quế 1
Mặc Nhĩ Ngọc
25/05/2022
Bạch Nhất Nặc không mấy ngạc nhiên về độ nổi tiếng của bánh đậu xanh hoa tươi, dù sao ở kiếp trước, rất nhiều phi tần đều cực kỳ thích ăn điểm tâm mà cô làm. Mùa nào cũng phải sắp xếp thuộc hạ đến đặt trước, phần thưởng đến Cục Thượng Thực cứ như nước chảy.
Những phi tần này đều là những người được sống an nhàn sung sướng, cơm càng trắng càng thích, thịt thái càng nhỏ càng tốt, nhưng lại vô cùng hâm mộ bánh đậu xanh hoa tươi, đương nhiên là vì vẻ ngoài và hương vị của nó quá xuất chúng.
Bạch Nhất Nặc đã làm rất nhiều bánh đậu xanh, gặp khách háo hức như vậy, thế là dịu dàng mỉm cười, không từ chối: "Một hộp có tám cái bánh đậu xanh, tôi chỉ làm bấy nhiêu hộp đó thôi. Vì để cho nhiều người có cơ hội được ăn nên một người chỉ được mua hai hộp.”
"Còn về phần giá tiền...thì năm mươi một hộp đi."
Thành thật mà nói, cái giá tiền này so với những gì cô đã đạt được trước kia chênh lệch khá xa.
Nhưng từ sau khi xuyên không, Bạch Nhất Nặc cảm thấy tâm trạng của mình thay đổi không ít.
Sư phụ đã từng nói nấu ăn cũng là một môn nghệ thuật, bọn họ cần hiểu được ý nghĩa của việc nấu nướng thì mới có thể đạt đến đỉnh cao và đạt đến trình độ cao nhất.
Những món ăn mà Bạch Nhất làm trước đây chỉ có quan to hay quý tộc mới được thưởng thức, cũng xem như không dính khói lửa trần gian.
Hiện tại cô lại ở trong chợ, cảm nhận được khói lửa nhân gian, nhìn thấy thực khách ăn xong đồ ăn cô làm và nở một nụ cười hài lòng, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của mình càng thêm viên mãn, tay nghề càng thêm điêu luyện.
Ẩm thực không nên có bất kỳ ngưỡng cửa nào.
Ở tầng lớp thấp nhất tại kiếp trước, cô hiếm khi có cảm giác như vậy.
Để cảm ơn những thực khách này và nâng tài nấu nướng của mình lên một tầm cao hơn, cô sẵn sàng để nhiều người ăn những món mình nấu hơn.
"Rẻ vậy à!"
Vị khách đang nói là người thường xuyên mua bánh ngọt, biết rằng giá cả của bánh ngọt không hề rẻ, nhất là những loại bánh trông lạ mắt, giá lại càng đắt.
Tuy nhiên, chiếc bánh đậu xanh trước mặt trông vô cùng tinh tế và đẹp mắt, khiến người ta nhìn nhưng chẳng thể ăn nổi, vậy mà giá cả lại hời đến thế.
Cái này… không đoạt không phải là người của Hải Thị!
Những người khách xung quanh Bạch Nhất Nặc lấy điện thoại di động ra, nhao nhao quét mã để thanh toán, sợ chậm tay thì bánh đậu xanh sẽ bị người khác cướp mất.
Người mua được bánh đậu xanh cười đến không ngậm miệng được, quay về chỗ ngồi ăn nốt phần cơm chưa xong, nhưng vẫn ôm chặt lấy hộp bánh đậu xanh, dáng vẻ như chiếm được lợi thế lớn, tỏ vẻ đắc ý với những người không mua được, làm họ vô cùng khó chịu.
Những vị khách không mua được thở dài, trong lòng giống như ăn hết mấy tấn chanh, mà từ trong miệng của mọi người biết được, món bánh đậu xanh này là do chủ tiệm ngẫu nhiên làm, chứ không phải ngày nào cũng có, tâm trạng của bọn họ càng thêm như đưa đám.
"Chủ tiệm làm thêm một ít đi. Bánh đậu xanh đáng yêu như vậy, làm sao có thể không ăn bánh đậu xanh được?"
"Chủ tiệm, trong nhà tôi có bà nội, đặc biệt thích ăn bánh đậu xanh. Cầu xin cô đấy."
Bạch Nhất Nặc suy tư một lát, rồi trả lời: "Làm bánh đậu xanh có yêu cầu rất cao về chất lượng của đậu xanh. Hôm nay tôi sẽ đi xem đậu xanh trên thị trường một chút, xem thử có tốt hay không."
Một vị khách thấy vậy, hai mắt bỗng sáng lên: "Tôi có một vườn đậu xanh tại quê nhà, trông đặc biệt ngon, cô cứ đợi ở đây, lát nữa tôi sẽ gửi đậu xanh đến, không thu tiền của cô đâu, chỉ cần bán thêm cho tôi mấy phần là được."
Những vị khách chưa mua được bị dẫn dắt, lập tức bắt đầu suy nghĩ, xem trong nhà có đậu xanh ngon không.
Chẳng bao lâu sau, đậu xanh của các vị khách đưa đến chất đầy cả phòng bếp.
Bạch Nhất Nặc: "..." - Bọn họ đây là mua hết đậu xanh ở trong chợ sao?
Từ Văn Triết tương đối may mắn, cậu đến vừa đúng lúc, cướp được hai hộp bánh ngọt cuối cùng.
Hôm nay, cậu cố ý tranh thủ thời gian rảnh để đến tiệm cơm Bạch Ký. Trước đó, thực ra cậu cố tình gửi tin nhắn hỏi thăm động tĩnh của Trương Khả. Biết được hôm nay Trương Khả đã về quê, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng đi đến tiệm cơm Bạch Ký.
Ai bảo lúc đó cậu nói quá nhiều, không tốt lại mất mặt trước mặt anh em lần nữa, sợ người khác phát hiện, nên đành phải lén lút đến mua đồ ăn.
Này nha!
Trước khi Từ Văn Triết dùng bữa ở tiệm cơm Bạch Ký, cậu không biết rằng mình là một người có gánh nặng như vậy.
Vì là hai phần bánh đậu xanh cuối cùng nên không còn chỗ để chọn.
Cũng may, những vị khách trước đó đều thích có hai hương vị, nên bánh đậu xanh còn lại là vị hoa hồng và vị hoa quế, cũng không thiếu loại nào.
Những phi tần này đều là những người được sống an nhàn sung sướng, cơm càng trắng càng thích, thịt thái càng nhỏ càng tốt, nhưng lại vô cùng hâm mộ bánh đậu xanh hoa tươi, đương nhiên là vì vẻ ngoài và hương vị của nó quá xuất chúng.
Bạch Nhất Nặc đã làm rất nhiều bánh đậu xanh, gặp khách háo hức như vậy, thế là dịu dàng mỉm cười, không từ chối: "Một hộp có tám cái bánh đậu xanh, tôi chỉ làm bấy nhiêu hộp đó thôi. Vì để cho nhiều người có cơ hội được ăn nên một người chỉ được mua hai hộp.”
"Còn về phần giá tiền...thì năm mươi một hộp đi."
Thành thật mà nói, cái giá tiền này so với những gì cô đã đạt được trước kia chênh lệch khá xa.
Nhưng từ sau khi xuyên không, Bạch Nhất Nặc cảm thấy tâm trạng của mình thay đổi không ít.
Sư phụ đã từng nói nấu ăn cũng là một môn nghệ thuật, bọn họ cần hiểu được ý nghĩa của việc nấu nướng thì mới có thể đạt đến đỉnh cao và đạt đến trình độ cao nhất.
Những món ăn mà Bạch Nhất làm trước đây chỉ có quan to hay quý tộc mới được thưởng thức, cũng xem như không dính khói lửa trần gian.
Hiện tại cô lại ở trong chợ, cảm nhận được khói lửa nhân gian, nhìn thấy thực khách ăn xong đồ ăn cô làm và nở một nụ cười hài lòng, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của mình càng thêm viên mãn, tay nghề càng thêm điêu luyện.
Ẩm thực không nên có bất kỳ ngưỡng cửa nào.
Ở tầng lớp thấp nhất tại kiếp trước, cô hiếm khi có cảm giác như vậy.
Để cảm ơn những thực khách này và nâng tài nấu nướng của mình lên một tầm cao hơn, cô sẵn sàng để nhiều người ăn những món mình nấu hơn.
"Rẻ vậy à!"
Vị khách đang nói là người thường xuyên mua bánh ngọt, biết rằng giá cả của bánh ngọt không hề rẻ, nhất là những loại bánh trông lạ mắt, giá lại càng đắt.
Tuy nhiên, chiếc bánh đậu xanh trước mặt trông vô cùng tinh tế và đẹp mắt, khiến người ta nhìn nhưng chẳng thể ăn nổi, vậy mà giá cả lại hời đến thế.
Cái này… không đoạt không phải là người của Hải Thị!
Những người khách xung quanh Bạch Nhất Nặc lấy điện thoại di động ra, nhao nhao quét mã để thanh toán, sợ chậm tay thì bánh đậu xanh sẽ bị người khác cướp mất.
Người mua được bánh đậu xanh cười đến không ngậm miệng được, quay về chỗ ngồi ăn nốt phần cơm chưa xong, nhưng vẫn ôm chặt lấy hộp bánh đậu xanh, dáng vẻ như chiếm được lợi thế lớn, tỏ vẻ đắc ý với những người không mua được, làm họ vô cùng khó chịu.
Những vị khách không mua được thở dài, trong lòng giống như ăn hết mấy tấn chanh, mà từ trong miệng của mọi người biết được, món bánh đậu xanh này là do chủ tiệm ngẫu nhiên làm, chứ không phải ngày nào cũng có, tâm trạng của bọn họ càng thêm như đưa đám.
"Chủ tiệm làm thêm một ít đi. Bánh đậu xanh đáng yêu như vậy, làm sao có thể không ăn bánh đậu xanh được?"
"Chủ tiệm, trong nhà tôi có bà nội, đặc biệt thích ăn bánh đậu xanh. Cầu xin cô đấy."
Bạch Nhất Nặc suy tư một lát, rồi trả lời: "Làm bánh đậu xanh có yêu cầu rất cao về chất lượng của đậu xanh. Hôm nay tôi sẽ đi xem đậu xanh trên thị trường một chút, xem thử có tốt hay không."
Một vị khách thấy vậy, hai mắt bỗng sáng lên: "Tôi có một vườn đậu xanh tại quê nhà, trông đặc biệt ngon, cô cứ đợi ở đây, lát nữa tôi sẽ gửi đậu xanh đến, không thu tiền của cô đâu, chỉ cần bán thêm cho tôi mấy phần là được."
Những vị khách chưa mua được bị dẫn dắt, lập tức bắt đầu suy nghĩ, xem trong nhà có đậu xanh ngon không.
Chẳng bao lâu sau, đậu xanh của các vị khách đưa đến chất đầy cả phòng bếp.
Bạch Nhất Nặc: "..." - Bọn họ đây là mua hết đậu xanh ở trong chợ sao?
Từ Văn Triết tương đối may mắn, cậu đến vừa đúng lúc, cướp được hai hộp bánh ngọt cuối cùng.
Hôm nay, cậu cố ý tranh thủ thời gian rảnh để đến tiệm cơm Bạch Ký. Trước đó, thực ra cậu cố tình gửi tin nhắn hỏi thăm động tĩnh của Trương Khả. Biết được hôm nay Trương Khả đã về quê, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng đi đến tiệm cơm Bạch Ký.
Ai bảo lúc đó cậu nói quá nhiều, không tốt lại mất mặt trước mặt anh em lần nữa, sợ người khác phát hiện, nên đành phải lén lút đến mua đồ ăn.
Này nha!
Trước khi Từ Văn Triết dùng bữa ở tiệm cơm Bạch Ký, cậu không biết rằng mình là một người có gánh nặng như vậy.
Vì là hai phần bánh đậu xanh cuối cùng nên không còn chỗ để chọn.
Cũng may, những vị khách trước đó đều thích có hai hương vị, nên bánh đậu xanh còn lại là vị hoa hồng và vị hoa quế, cũng không thiếu loại nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.