Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan [Cổ Xuyên Kim]
Chương 14: Làm Nước Ô Mai Theo Cách Cũ 5
Mặc Nhĩ Ngọc
18/05/2022
Thế mà trong cái tiệm ăn nhỏ như con ruồi này, cậu ta lại gặp được món cơm chiên có vẻ ngoài và mùi vị không kém bao nhiêu so với Đỉnh Lâu.
Ngay cả phần cơm chiên thịt bò này, cơm hạt nào ra hạt đó, trứng gà tươi ngon sáng bóng và mềm, tựa hồ...tựa hồ còn thơm hơn của Đỉnh Lâu.
Trương Khả không phải là người sành ăn, vị giác cũng không nhạy bén như vậy, chỉ biết cơm chiên thịt bò hôm nay ngon như ngày hôm qua, cho nên mải mê vùi đầu ăn cơm.
Đợi đến sau khi cậu ta ăn xong phần của mình, chuẩn bị mang phần của anh Triết qua để tiếp tục ăn như gió cuốn, lại phát hiện Từ Văn Triết chẳng biết từ lúc nào đã cầm thìa cơm lên và đang nhấm nháp hết muỗng này đến muỗng khác.
“Anh Triết, chẳng phải anh không ăn sao?” Trương Khả gãi đầu, không hiểu hỏi.
"Ai cần cậu lo."
"Anh Triết, chẳng phải anh vừa mới nói, anh tuyệt đối sẽ không ăn miếng nào sao?"
Từ Văn Triết liếc cậu ta một cái, xấu hổ nhưng đồng thời cũng ráng chống đỡ, uy hiếp nói: "Cậu có còn muốn phiên bản trò chơi mới nhất hay không?"
"Em muốn!"
"Muốn thì ngậm miệng!"
Trương Khả vội vàng ngậm miệng lại.
Cha của Từ Văn Triết kinh doanh một công ty, gia cảnh giàu có, cho nên cậu ta đích thực là một phú nhị đại. Bởi vì từ nhỏ đã ăn sơn hào hải vị, nên biến thành mắc chứng kén ăn.
Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo*. Cơm chiên này không có dầu, không ngán, cũng không khô, tất cả đều được nắm bắt vừa vặn một cách kỳ diệu. Loại gạo rẻ tiền dưới kỹ năng nấu nướng của người đầu bếp, bị lấy hết tinh hoa và vứt bỏ như cặn bã. Mùi cơm vô cùng thơm, mềm dẻo, ăn vào có vị như gạo hơn mấy trăm một cân.
(*) Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo: Đại ý câu nói này có nghĩa là chỉ sự khác nhau giữa người trong nghề và người ngoài nghề. Người ngoài nghề chỉ quan tâm tới bề nổi câu chuyện, xem kết quả công việc và xem hiệu ứng mà người kia mang lại. Chỉ có người trong nghề thì mới nhìn vào môn đạo (cửa, lối vào, cách làm,..), ý chỉ nhìn những thứ nhỏ nhặt nhưng lại là điểm nhấn của vấn đề để biết thực hư tài năng của đối phương.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lại có thêm bốn năm học sinh bước vào tiệm.
Sau khi Triệu Tư Kỳ bước nhanh vào trong tiệm, liền nhìn xung quanh: "Đây là cửa tiệm mà cậu nói à."
Trần Ngọc nói: "Chính là tiệm này."
Cô bé bất đắc dĩ nhìn bạn học của mình, vì hôm qua ở trong lớp ăn một phần cơm chiên, cho nên bị các bạn học để mắt tới. Vừa tan giờ học, bọn họ liền vây quanh trước bàn học của cô, muốn cô ấy dẫn bọn họ đến tiệm ăn hôm qua để ăn cơm.
Triệu Tư Kỳ trực tiếp ngồi xuống và nói với Bạch Nhất Nặc: "Bà chủ ơi, chị không biết đêm qua em đã khổ sở như thế nào đâu."
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Tối qua Trần Ngọc ăn cơm chiên thịt bò của chị ở trong lớp học, em chỉ ăn một muỗng thôi. Kết quả đêm qua sau khi lên giường, trong đầu em đều nghĩ về món cơm chiên thịt bò của tiệm chị. Nghĩ đi nghĩ lại thì trời đã sáng rồi, lúc đấy em mới phát hiện ra rằng mình đã không ngủ cả đêm." Triệu Tư Kỳ tỏ vẻ đáng thương: "Bà chủ, món cơm chiên thịt bò mà em đặt hôm nay có thể ngon như món Trần Ngọc đã ăn hôm qua không? Chỉ có như vậy, mới có thể bù đắp được nỗi đau khổ trong lòng em."
Bạch Nhất Nặc bị dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Triệu Tư Kỳ chọc cười, gật đầu nói: "Được, không thành vấn đề."
Đợi đến lúc cơm được bưng ra, Triệu Tư Kỳ lập tức lấy điện thoại di động trong túi ra chụp rất nhiều ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
[Đây chính là thủ phạm khiến tôi thao thức cả đêm, mau đến giúp tôi xử tội nó!!! [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]]]
Điện thoại lập tức rung lên, biểu hiện có người like và bình luận bài đăng của cô.
[Đầu độc vào ban đêm, được lắm, bạn không có (cười).]
[Đây là cơm chiên bạn làm sao? Trông thơm quá.]
Ban đầu Triệu Tư Kỳ muốn trả lời bình luận của bạn bè và gia đình trước.
Tuy nhiên, một trận mùi thơm của cơm chiên đập vào mặt cô ấy, làm con sâu tham lam trong cô lập tức bị câu lên, thèm đến nhỏ dãi.
Một muỗng cơm chiên thịt bò hôm qua đã khiến cô ấy nhớ thương cả đêm.
Cô ấy nuốt nước miếng một cái, lựa chọn lật điện thoại lại, cầm thìa lên ăn cơm.
Cơm chiên thịt bò mềm nhưng vẫn có độ dai, thịt bò dồi dào chất dinh dưỡng và bắp thịt, khi cắn vào sẽ có nước mang hương vị tươi ngon chảy ra. Mùi thơm ngát của gạo, mùi thơm của thịt bò kho và mùi hương thoang thoảng của hành lá hòa quyện vào nhau, ăn một miếng cả người sẽ có cảm giác bình yên trong lòng, mãn nguyện đến mức muốn khóc.
"Ôi trời ơi, đây cũng quá ngon rồi."
"Woooooo, những món cơm chiên trước đây tôi ăn đều là cái gì?"
Ngay cả phần cơm chiên thịt bò này, cơm hạt nào ra hạt đó, trứng gà tươi ngon sáng bóng và mềm, tựa hồ...tựa hồ còn thơm hơn của Đỉnh Lâu.
Trương Khả không phải là người sành ăn, vị giác cũng không nhạy bén như vậy, chỉ biết cơm chiên thịt bò hôm nay ngon như ngày hôm qua, cho nên mải mê vùi đầu ăn cơm.
Đợi đến sau khi cậu ta ăn xong phần của mình, chuẩn bị mang phần của anh Triết qua để tiếp tục ăn như gió cuốn, lại phát hiện Từ Văn Triết chẳng biết từ lúc nào đã cầm thìa cơm lên và đang nhấm nháp hết muỗng này đến muỗng khác.
“Anh Triết, chẳng phải anh không ăn sao?” Trương Khả gãi đầu, không hiểu hỏi.
"Ai cần cậu lo."
"Anh Triết, chẳng phải anh vừa mới nói, anh tuyệt đối sẽ không ăn miếng nào sao?"
Từ Văn Triết liếc cậu ta một cái, xấu hổ nhưng đồng thời cũng ráng chống đỡ, uy hiếp nói: "Cậu có còn muốn phiên bản trò chơi mới nhất hay không?"
"Em muốn!"
"Muốn thì ngậm miệng!"
Trương Khả vội vàng ngậm miệng lại.
Cha của Từ Văn Triết kinh doanh một công ty, gia cảnh giàu có, cho nên cậu ta đích thực là một phú nhị đại. Bởi vì từ nhỏ đã ăn sơn hào hải vị, nên biến thành mắc chứng kén ăn.
Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo*. Cơm chiên này không có dầu, không ngán, cũng không khô, tất cả đều được nắm bắt vừa vặn một cách kỳ diệu. Loại gạo rẻ tiền dưới kỹ năng nấu nướng của người đầu bếp, bị lấy hết tinh hoa và vứt bỏ như cặn bã. Mùi cơm vô cùng thơm, mềm dẻo, ăn vào có vị như gạo hơn mấy trăm một cân.
(*) Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo: Đại ý câu nói này có nghĩa là chỉ sự khác nhau giữa người trong nghề và người ngoài nghề. Người ngoài nghề chỉ quan tâm tới bề nổi câu chuyện, xem kết quả công việc và xem hiệu ứng mà người kia mang lại. Chỉ có người trong nghề thì mới nhìn vào môn đạo (cửa, lối vào, cách làm,..), ý chỉ nhìn những thứ nhỏ nhặt nhưng lại là điểm nhấn của vấn đề để biết thực hư tài năng của đối phương.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lại có thêm bốn năm học sinh bước vào tiệm.
Sau khi Triệu Tư Kỳ bước nhanh vào trong tiệm, liền nhìn xung quanh: "Đây là cửa tiệm mà cậu nói à."
Trần Ngọc nói: "Chính là tiệm này."
Cô bé bất đắc dĩ nhìn bạn học của mình, vì hôm qua ở trong lớp ăn một phần cơm chiên, cho nên bị các bạn học để mắt tới. Vừa tan giờ học, bọn họ liền vây quanh trước bàn học của cô, muốn cô ấy dẫn bọn họ đến tiệm ăn hôm qua để ăn cơm.
Triệu Tư Kỳ trực tiếp ngồi xuống và nói với Bạch Nhất Nặc: "Bà chủ ơi, chị không biết đêm qua em đã khổ sở như thế nào đâu."
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Tối qua Trần Ngọc ăn cơm chiên thịt bò của chị ở trong lớp học, em chỉ ăn một muỗng thôi. Kết quả đêm qua sau khi lên giường, trong đầu em đều nghĩ về món cơm chiên thịt bò của tiệm chị. Nghĩ đi nghĩ lại thì trời đã sáng rồi, lúc đấy em mới phát hiện ra rằng mình đã không ngủ cả đêm." Triệu Tư Kỳ tỏ vẻ đáng thương: "Bà chủ, món cơm chiên thịt bò mà em đặt hôm nay có thể ngon như món Trần Ngọc đã ăn hôm qua không? Chỉ có như vậy, mới có thể bù đắp được nỗi đau khổ trong lòng em."
Bạch Nhất Nặc bị dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Triệu Tư Kỳ chọc cười, gật đầu nói: "Được, không thành vấn đề."
Đợi đến lúc cơm được bưng ra, Triệu Tư Kỳ lập tức lấy điện thoại di động trong túi ra chụp rất nhiều ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
[Đây chính là thủ phạm khiến tôi thao thức cả đêm, mau đến giúp tôi xử tội nó!!! [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]]]
Điện thoại lập tức rung lên, biểu hiện có người like và bình luận bài đăng của cô.
[Đầu độc vào ban đêm, được lắm, bạn không có (cười).]
[Đây là cơm chiên bạn làm sao? Trông thơm quá.]
Ban đầu Triệu Tư Kỳ muốn trả lời bình luận của bạn bè và gia đình trước.
Tuy nhiên, một trận mùi thơm của cơm chiên đập vào mặt cô ấy, làm con sâu tham lam trong cô lập tức bị câu lên, thèm đến nhỏ dãi.
Một muỗng cơm chiên thịt bò hôm qua đã khiến cô ấy nhớ thương cả đêm.
Cô ấy nuốt nước miếng một cái, lựa chọn lật điện thoại lại, cầm thìa lên ăn cơm.
Cơm chiên thịt bò mềm nhưng vẫn có độ dai, thịt bò dồi dào chất dinh dưỡng và bắp thịt, khi cắn vào sẽ có nước mang hương vị tươi ngon chảy ra. Mùi thơm ngát của gạo, mùi thơm của thịt bò kho và mùi hương thoang thoảng của hành lá hòa quyện vào nhau, ăn một miếng cả người sẽ có cảm giác bình yên trong lòng, mãn nguyện đến mức muốn khóc.
"Ôi trời ơi, đây cũng quá ngon rồi."
"Woooooo, những món cơm chiên trước đây tôi ăn đều là cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.