Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan [Cổ Xuyên Kim]
Chương 24: Mì Lạnh Dầu Đỏ 6
Mặc Nhĩ Ngọc
20/05/2022
"Anh nhớ là em không thích ăn cay mà phải không. Thôi thì anh thay em ăn. Không cần phải cảm ơn anh quá nhiều. Dù sao em cũng là vợ của anh." Dương Thần vừa ngậm mì trong miệng vừa ậm ừ nói.
"Dương Thần, anh đừng có mà quá đáng nha, tối hôm nay muốn ngủ dưới sàn có phải không?"
Đồ ăn thì phải ăn vội mới ngon, vốn dĩ hứng thú của Đinh Lâm đối với món này chỉ có ba phần, nhưng bị hành vi bảo vệ đồ ăn như bảo bối của Dương Thần làm ảnh hưởng, trực tiếp tăng lên tới tám phần.
Sau một cuộc hỗn chiến giữa hai người, Đinh Lâm rốt cuộc cũng đã giành lấy được nửa bát mì lạnh cuối cùng.
Chị nhìn bát mì nguội lạnh trước mặt, vừa tò mò vừa do dự, không dám động đũa.
Đinh Lâm vốn là người gốc Hải Thị, nên khẩu vị khá nhạt, những món cay như vậy chị thật sự không thích lắm.
Dương Thần ở bên cạnh không nhịn được chảy nước miếng, nhìn món mì lạnh dầu đỏ: “Vợ à, em không thích ăn cay thì đừng ăn, sẽ khiến em khó chịu đó, nên đưa cho anh ăn thì hơn."
“Không được!” Đinh Lâm ngửi mùi thơm cay hấp dẫn này nói, “Em muốn xem xem món mì lạnh mà cha con anh ăn ngon đến mức nào, mà khiến anh không phân biệt được ra đâu là đông tây nam bắc nữa."
Đinh Lâm gắp lên một đũa mỳ lạnh bỏ vào trong miệng, vừa cắn một miếng, nước dùng của mì lạnh bắn tung tóe, vị chua cay tươi ngon của dầu ớt xộc thẳng vào vị giác.
“Cay quá!” Đinh Lâm hít một hơi muốn đặt đũa xuống, bởi vì chị không ăn được cay, nên thậm chí còn chảy ra nước mắt.
Vừa định bụng bỏ cuộc, chị cảm thấy đây là lần thử ăn cay thất bại, sau khi định đẩy mì lạnh cho Dương Thần ăn, mùi thơm của dầu ớt lập tức lan đến não.
Đinh Lâm không thể không cố gắng nhai mì lạnh trong miệng, mớ thông tin lộn xộn trong đại não cuối cùng tổng kết lại thành một câu - ngon quá đi!
Dầu ớt không chỉ cay mà còn mang đến một loại mùi thơm đặc biệt. Kết hợp với sợi mì lạnh có độ mỏng mà dài, mềm mà dai, nước dùng nhiều. Hòa với dầu ớt quả thật là sự kết hợp hoàn hảo, cắn một miếng sẽ khiến người ta muốn ăn thêm miếng thứ hai.
Đinh Lâm vốn không ăn được cay, một mặt bị cay đến mức không ngừng uống nước, mặt khác vì bị hương thơm hấp dẫn mà không ngừng gắp mì nhét vào trong miệng.
Lúc này, chị đã không còn quan tâm đến việc có lịch sự hay không lịch sự gì nữa, môi đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, mồ hôi nhễ nhại.
Ăn hết nửa bát mì lạnh, bà mới giật mình nhận ra do ăn quá vội vàng nên trên chóp mũi đã xuất hiện lớp mồ hôi mỏng.
Nhưng sau khi đổ mồ hôi, chị cảm thấy cơ thể và tinh thần đều hết sức thoải mái, mang lại cảm giác sảng khoái và thỏa mãn khó mà miêu tả thành lời, cảm thấy sự mệt mỏi bởi vì phải làm thêm giờ được quét sạch.
Đinh Lâm không khỏi có chút mê hoặc, cảm thấy đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác với việc ăn những bữa ăn nhạt ngày thường.
“Vợ à, trước đây không phải em nói không ăn mì lạnh sao? Sao lại giành ăn với anh?” Dương Thần ở bên cạnh nhìn cái bát trống rỗng khóc không ra nước mắt.
"Em sao có thể nói lời mà không giữ lời? Không phải em không thích ăn cay sao?"
Đinh Lâm lấy ra một tờ giấy lau khóe miệng che đi dáng vẻ không tự nhiên của bản thân: "Nhưng mà loại dầu ớt này khá thơm."
Dương Thần: "..."
…
Giang Châu là nhân viên của một studio truyền thông gần chợ đen.
Thời tiết rất nóng, nhưng Giang Châu cảm thấy cả người đau nhức vì phải ngồi trong văn phòng một thời gian dài, cho nên anh ấy đã chọn ra ngoài mua đồ ăn trong giờ nghỉ trưa.
Đến chợ đen, Giang Châu nhìn thấy một cửa tiệm mới mà trước đây anh ấy chưa từng thấy qua.
Quán tuy nhỏ nhưng bên trong rất đông, thậm chí có người phải xếp hàng dài ngoài cửa khi đến giờ ăn. Nghe tin các món ăn được giảm giá 20%, anh không nhịn được mà cũng muốn tham gia cuộc vui, mua về một tô mì lạnh dầu đỏ để ăn.
Thực ra Giang Châu bắt đầu cảm thấy hối hận khi mang mì lạnh dầu đỏ đến văn phòng.
\Anh ấy chưa bao giờ ăn mì lạnh dầu đỏ, nhưng nghe tên thì có vẻ rất cay, thời tiết lại nóng như vậy, đây không phải là tìm đường chết sao?
Nhưng mua thì cũng đã mua rồi, cho dù giá cả không đắt thì cũng không thể lãng phí, cho nên Giang Châu vẫn mở bì đóng gói ra và chuẩn bị ăn.
Vừa mở túi bao bì ra, một mùi thơm cay nồng tỏa ra, Giang Châu ngửi thấy mùi này không khỏi nuốt nước miếng một cái.
"Loại ớt này khá thơm."
Dường như…cũng không quá tệ.
Sự háo hức ở trong lòng vừa trỗi dậy, cầm đũa bỏ một miếng mì lạnh vào miệng, vừa đưa vào miệng đã bị dầu ớt làm cho cay đến nỗi hét lên: "Aaaa, cay quá!"
"Dương Thần, anh đừng có mà quá đáng nha, tối hôm nay muốn ngủ dưới sàn có phải không?"
Đồ ăn thì phải ăn vội mới ngon, vốn dĩ hứng thú của Đinh Lâm đối với món này chỉ có ba phần, nhưng bị hành vi bảo vệ đồ ăn như bảo bối của Dương Thần làm ảnh hưởng, trực tiếp tăng lên tới tám phần.
Sau một cuộc hỗn chiến giữa hai người, Đinh Lâm rốt cuộc cũng đã giành lấy được nửa bát mì lạnh cuối cùng.
Chị nhìn bát mì nguội lạnh trước mặt, vừa tò mò vừa do dự, không dám động đũa.
Đinh Lâm vốn là người gốc Hải Thị, nên khẩu vị khá nhạt, những món cay như vậy chị thật sự không thích lắm.
Dương Thần ở bên cạnh không nhịn được chảy nước miếng, nhìn món mì lạnh dầu đỏ: “Vợ à, em không thích ăn cay thì đừng ăn, sẽ khiến em khó chịu đó, nên đưa cho anh ăn thì hơn."
“Không được!” Đinh Lâm ngửi mùi thơm cay hấp dẫn này nói, “Em muốn xem xem món mì lạnh mà cha con anh ăn ngon đến mức nào, mà khiến anh không phân biệt được ra đâu là đông tây nam bắc nữa."
Đinh Lâm gắp lên một đũa mỳ lạnh bỏ vào trong miệng, vừa cắn một miếng, nước dùng của mì lạnh bắn tung tóe, vị chua cay tươi ngon của dầu ớt xộc thẳng vào vị giác.
“Cay quá!” Đinh Lâm hít một hơi muốn đặt đũa xuống, bởi vì chị không ăn được cay, nên thậm chí còn chảy ra nước mắt.
Vừa định bụng bỏ cuộc, chị cảm thấy đây là lần thử ăn cay thất bại, sau khi định đẩy mì lạnh cho Dương Thần ăn, mùi thơm của dầu ớt lập tức lan đến não.
Đinh Lâm không thể không cố gắng nhai mì lạnh trong miệng, mớ thông tin lộn xộn trong đại não cuối cùng tổng kết lại thành một câu - ngon quá đi!
Dầu ớt không chỉ cay mà còn mang đến một loại mùi thơm đặc biệt. Kết hợp với sợi mì lạnh có độ mỏng mà dài, mềm mà dai, nước dùng nhiều. Hòa với dầu ớt quả thật là sự kết hợp hoàn hảo, cắn một miếng sẽ khiến người ta muốn ăn thêm miếng thứ hai.
Đinh Lâm vốn không ăn được cay, một mặt bị cay đến mức không ngừng uống nước, mặt khác vì bị hương thơm hấp dẫn mà không ngừng gắp mì nhét vào trong miệng.
Lúc này, chị đã không còn quan tâm đến việc có lịch sự hay không lịch sự gì nữa, môi đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, mồ hôi nhễ nhại.
Ăn hết nửa bát mì lạnh, bà mới giật mình nhận ra do ăn quá vội vàng nên trên chóp mũi đã xuất hiện lớp mồ hôi mỏng.
Nhưng sau khi đổ mồ hôi, chị cảm thấy cơ thể và tinh thần đều hết sức thoải mái, mang lại cảm giác sảng khoái và thỏa mãn khó mà miêu tả thành lời, cảm thấy sự mệt mỏi bởi vì phải làm thêm giờ được quét sạch.
Đinh Lâm không khỏi có chút mê hoặc, cảm thấy đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác với việc ăn những bữa ăn nhạt ngày thường.
“Vợ à, trước đây không phải em nói không ăn mì lạnh sao? Sao lại giành ăn với anh?” Dương Thần ở bên cạnh nhìn cái bát trống rỗng khóc không ra nước mắt.
"Em sao có thể nói lời mà không giữ lời? Không phải em không thích ăn cay sao?"
Đinh Lâm lấy ra một tờ giấy lau khóe miệng che đi dáng vẻ không tự nhiên của bản thân: "Nhưng mà loại dầu ớt này khá thơm."
Dương Thần: "..."
…
Giang Châu là nhân viên của một studio truyền thông gần chợ đen.
Thời tiết rất nóng, nhưng Giang Châu cảm thấy cả người đau nhức vì phải ngồi trong văn phòng một thời gian dài, cho nên anh ấy đã chọn ra ngoài mua đồ ăn trong giờ nghỉ trưa.
Đến chợ đen, Giang Châu nhìn thấy một cửa tiệm mới mà trước đây anh ấy chưa từng thấy qua.
Quán tuy nhỏ nhưng bên trong rất đông, thậm chí có người phải xếp hàng dài ngoài cửa khi đến giờ ăn. Nghe tin các món ăn được giảm giá 20%, anh không nhịn được mà cũng muốn tham gia cuộc vui, mua về một tô mì lạnh dầu đỏ để ăn.
Thực ra Giang Châu bắt đầu cảm thấy hối hận khi mang mì lạnh dầu đỏ đến văn phòng.
\Anh ấy chưa bao giờ ăn mì lạnh dầu đỏ, nhưng nghe tên thì có vẻ rất cay, thời tiết lại nóng như vậy, đây không phải là tìm đường chết sao?
Nhưng mua thì cũng đã mua rồi, cho dù giá cả không đắt thì cũng không thể lãng phí, cho nên Giang Châu vẫn mở bì đóng gói ra và chuẩn bị ăn.
Vừa mở túi bao bì ra, một mùi thơm cay nồng tỏa ra, Giang Châu ngửi thấy mùi này không khỏi nuốt nước miếng một cái.
"Loại ớt này khá thơm."
Dường như…cũng không quá tệ.
Sự háo hức ở trong lòng vừa trỗi dậy, cầm đũa bỏ một miếng mì lạnh vào miệng, vừa đưa vào miệng đã bị dầu ớt làm cho cay đến nỗi hét lên: "Aaaa, cay quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.